Chầm chậm bứơc tới gần hơn, lúc này cô mới nhìn thấy phần mặt của tấm hình. Trong hình chính là Hải Lâm với Nhi và Tuệ Lâm. Đây là tấm hình duy nhất mọi ngừơi chụp chung vì Nhi không thích chụp hình cho lắm.

Hải Lâm cứ ngồi đó thất thần nhìn tấm hình mãi. Tuệ Lâm đứng đó cũng đau lòng thay cho anh.

- Em tin 1 ngày nào đó không xa Nhi sẽ ...tỉnh lại, rồi chúng ta sẽ lại vui vẻ như lúc xưa_ Cô không giỏi an ủi ngừơi khác, những gì cô có thể nói chỉ có vậy. Nói xong, không để ý Hải Lâm có nghe đựơc hay không, Tuệ Lâm liền xoay ngừơi bứơc ra ngoài.

Ngay cái lúc mà Tuệ Lâm đóng cửa , đôi mắt to tròn của Hải Lâm cũng nhoè nứơc mắt. Lần này khác hẳn lần trứơc, nứơc mắt của cậu đã lăn xuống, tạo nên 1 vệt ẩm ứơt trên tấm hình.

Cô chạy 1 mạch về phòng, đóng sầm cửa lại. Tuệ Lâm ngồi dựa lưng vào cửa khóc nức nở.

Tối đó, có 2 ngừơi lại không ngủ đựơc.

.........

Sáng hôm sau cô nhận đựơc cuộc gọi từ Thiên Băng. Quả thật cô không biết nên dùng thái độ như thế nào để đối xử với Băng đây. Vì cô rất dễ mềm lòng nên vừa nghe chị ấy có chuyện buồn là liền đồng ý tới gặp.

Địa điểm là 1 quán cà phê gần trừơng Thiên Thanh.

Vì tâm trạng khá hồi hộp nên cô nghĩ mình nên đến sớm. Tuệ Lâm đến trứơc thời gian hẹn cả 15 phút. Và điều cô không thể ngờ không phải là Băng đến sớm hơn cô mà là Ngừơi đang ngồi đối diện Băng.

Tuệ Lâm hít sâu lấy lại bình tĩnh rồi rón rén ngồi vào 1 góc khuất gần đó nghe ngóng.

- Tuần trứơc tôi đưa cô 8 triệu vẫn chưa đủ sao?_ Giọng nói này đích thực là của Lâm Thiên Minh

- Bấy nhiêu đó thôi mà đã muốn tôi câm mồm, chẳng phải là cái giá...quá rẻ mạt rồi sao_ Thiên Băng khinh bỉ đáp lời. Đây là lần đầu tiên Tuệ Lâm thấy đựơc vẻ mặt gian xảo này trên khuôn mặt ấy.

- Tôi khuyên cô vẫn nên im lặng mà sống, có những thứ nếu nói ra chưa hẳn là có lợi cho cô_ nhâm nhi ly cà phê trên tay, cậu nói

- Ồ, vậy là tôi phải nên cảm ơn anh vì đã nhắc nhở tôi sao? Cảm ơn kẻ đã cứơp đi mọi thứ của tôi

- Tôi không lấy gì từ cô cả, tất cả những thứ đó vốn dĩ không thuộc về cô_ Thiên Minh vẫn bình tĩnh đáp lại

- Vấn đề ở đây không phải là tôi mà là cậu quá yếu đuối, có 1 đứa con gái mà cũng xử không xong, hay là để tôi giúp cậu nhỉ_ Thiên Băng liếm mép môi, ra vẻ tự hỏi.

-Cô lo cái gì hả? Cô ta phải nằm trên giừơng bệnh cả đời rồi, nói kiểu gì đây

- Chưa có ai nói là sống thực vật không có khả năng tỉnh dậy, lỡ cô ta mà tỉnh dậy...thì chết cả lũ, cậu cũng đừng mong mà thoát tội_ Thiên Băng khẳng định đáp.

- Tôi tự có tính toán của mình_ Thiên Minh quăng phong bì chứa tiền xuống bàn rồi đi thẳng.

- Thế nào...nghe đủ rồi chứ_ Thiên Minh vừa ra khỏi cửa thì Băng liền lên tiếng. Tuệ Lâm biết mình đã bị lộ.

- Chị cố tình để tôi nghe_Tuệ Lâm nói với giọng khẳng định.

Chân cũng di chuyển đến bàn của Băng và ngồi xuống.

- Cô em thông minh hơn tôi tửơng đấy, thế nào, cảm giác bị ngừơi ta lừa dối thật tuyệt phải không?

- Nói vậy, ngừơi con gái 2 ngừơi nhắc đến chính là Nhi phải không?_ Tuệ Lâm quả thật không muốn tin đây là sự thật. Nhưng cái gật đầu của Băng đã đập tan hi vọng còn sót lại trong cô.

- Có phải... Minh là ngừơi âm mưu hại Nhi, cô cũng có tham gia vào việc này và anh cô cùng Thắng dấu diếm việc này là vì cô, còn điều gì tôi chưa biết không?_ Tuệ Lâm tuy trong lòng đang rất đau khổ nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ đựơc sự bình tĩnh.

- Về cơ bản thì là như vậy

- Tại sao chị lại cho tôi biết sự thật, chị tốt bụng đến vậy sao?_ Tuệ Lâm khinh bỉ nói.

- Ô không, cô em nhầm rồi, tôi làm vậy là vì muốn thấy tên Minh đau khổ thôi, thử hỏi nếu như để ngừơi mà cậu ta yêu biết đựơc cái quá khứ dơ bẩn đó của cậu ta...thì cậu ta sẽ phản ứng như thế nào nhỉ_ Thiên Băng cừơi khẩy, bông đùa nói.

- Cô không sợ tôi sẽ báo với cảnh sát sao?

- Cô sẽ không, mà nếu có thì tôi cũng không phải vào đó 1 mình

- Còn Nhi, cô ấy thì có liên quan gì đến việc này chứ_ Tuệ Lâm nắm chặt tay, gân xanh cũng nổi lên. Cô đang cật lực kèm nén cảm xúc muốn đánh ngừơi lúc này.

- Lỗi của cô ta là biết quá nhiều và đã nghe những thứ không nên nghe_ Thiên Băng nhếch môi, tỏ vẻ không quan tâm.

RẦM...Nắm đấm của Tuệ Lâm hạ xuống ngay trên mặt bàn tạo nên 1 vết nứt. Nhiều ngừơi xung quanh quay lại nhìn mà phải há hốc mồm kinh ngạc.

- Cảm ơn, vì đã cho tôi biết Sự Thật_ Tuệ Lâm nhấn mạnh từ "sự thật" với giọng mỉa mai. Sau đó đến quầy thu ngân nói gì đó rồi 1 nứơc đi thẳng.

Cũng may lúc nãy cô còn kiềm chế đựơc, chưa tới mức lao tới mà tát cô ta mấy cái.

Cô vẫn không thể nào tin đựơc rằng ngừơi từng cừơi nói vui vẻ với cô như vậy lại biến chất thành ngừơi cô không thể nào nhận ra đựơc. Cứ như trở thành 1 ngừơi hoàn toàn khác vậy.

Tuệ Lâm Móc điện thoại ra gọi cho 1 ngừơi

- Tối nay có kèo gì không cho tôi tham gia với

- Không cần đâu, tự tôi sẽ xử lí, không cần mang theo quá nhiều ngừơi đâu

_ Toàn lễ phép đáp lời.

Cô đang rất cần chỗ để xả stress đây...Tối nay...cô sẽ cháy hết mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play