Tay bợm nhậu ở Konoha nào đó la lên, cả sảnh lớn vỡ oà trong niềm vui. Nói cũng phải, bọn họ đã thề dưới ánh trăng, đọc sấm truyền của Thần Lửa, có thần chứng giám rồi, việc bây giờ chỉ còn — Ăn uống hết mình đi
~
Hơn một nghìn người. Đồng nghĩa với việc hơn một trăm bàn tiệc cỡ khủng. Mỗi bàn mười món, không đặc sản thì cũng là sơn hào hải vị, kể sơ sơ thôi cũng biết hao tốn bao nhiêu tiền bạc rồi ha. Lần ăn cưới này, còn oách xà lách hơn cả mấy bữa tiệc chán phèo lúc trước nữa đó! Cũng ra điều kiện luôn, đàn ông uống không say không về, phụ nữ ăn không mập lên ba kí lô cũng không được bước ra khỏi cửa!
Tiệc tùng mà! Thoả sức đi, lo giữ dáng làm cái gì, có đồ ăn ngon miễn phí mà không nhét vào miệng là ngốc lắm đó! Tiếng cụng ly, tiếng hát hò, tiếng cười đùa vui vẻ, năm cặp đôi đứng trên bục dở khóc dở cười không biết phải làm gì bây giờ.
- Neh, đám cưới của tụi tôi mà, mấy người làm gì đi chứ?! Dattebayoo, cứ ăn rồi lại ăn, tống vào miệng nguyên con cóc chết các ngươi luôn đi!!!!
Naruto buồn bực hét to. Rất không may là, chẳng ai chú ý gì đến cậu ta cả. Ino đằng sau cùng với Sakura mắt sáng long lanh khi thấy hòm thư chứa đầy tiền mừng [Tiền bỏ phong bì ăn cưới í], vui vẻ tưởng tượng ra khung cảnh mình cầm nguyên xấp tiền phe phẩy như đại gia thì.....
Hỡi ôi tiền bỏ phong bì đều bị rút sạch!
Ta nói cảm giác này nó không diễn tả bằng lời được đâu a. Tiếc hùi hụi luôn ấy chứ!
- Tiền! Tiền ơi là tiền, tiền của tui đâu mất hết rồi?!
Bên kia ông thầy tóc bạc bật cười.
- Toàn bộ tiền mừng, đều xung vào công quỹ cả rồi cô nương ạ!
Nhất thời cả đám đều nghe thấy tiếng tim đổ vỡ ra từng mảnh của Sakura, ai bây giờ cũng biết cô hiện tại đang đau khổ đến mức nào a TT^TT
- Và số tiền ấy là quyên góp cho hội trẻ nghèo ở vùng xa đó Sakura, chẳng lẽ em lại đi tiếc vài đồng bạc lẻ mà không tận dụng chúng cho người khó khăn hay sao! - Đi đến xoa đầu cô học trò. Kakashi cố lờ đi vẻ mặt hắc ám sặc mùi dấm chua của anh chàng Uchiha. Cái thằng ngố này, ông đây thân mật với Sakura cũng không được sao, ghen bừa bãi quá rồi nha!
- Hoá ra là quyên góp cho trẻ con làng Kiromi hả thầy? Làng ấy nghèo lắm, em còn một ít tiền tiết kiệm, mai sẽ gửi cho thầy để tặng bọn nhỏ luôn....
Sakura ban đầu, khá buồn vì số tiền phong bì kia bị trút sạch. Nhưng sau khi biết được lí do, cô chẳng còn cảm thấy buồn bã nữa, ngược lại còn thấy vui vui! Đám trẻ kia vừa không được đi học, vừa mang bệnh trong người mà thiếu tiền chạy chữa, rất cần sự giúp đỡ của các nhà hảo tâm!
Sakura là thế, quá đỗi nhân hậu và thiện lương, cô chính là không cầm lòng nổi những số phận bi đát như vậy.... Cô may mắn có cha có mẹ, mà đám trẻ kia thì không! Hơn nữa như cô đã nói, làng Kiromi thực sự rất túng thiếu, chẳng hiện đại như ở đây, vì thế nên cô càng cần phải giúp đỡ họ!
- Đúng rồi đó Trán Vồ! Tớ cũng sẽ góp chút đỉnh vào luôn! Quần áo, sách vở, gạo nước mì gói, dầu ăn nước tương, cái gì còn dư dả thì tặng tụi nhỏ hết!
Ino vui vẻ khoác vai Sakura cười cười nói nói. Mọi người trong lòng cũng thấy vui lây!
...
Mười một giờ.
Ai nấy say bí tỉ. Không còn biết trời trăng là gì, chép chép mồm hát ê a chẳng ai hiểu nổi. Nghe đâu đây chính là thứ 'ngôn ngữ' của loài người sau khi nhậu nhẹt xong nha =)))))
Tiệc cưới sắp tàn, bà mối dẫn tân nương vào phòng tân hôn. Năm cô nàng ở năm căn phòng đỏ chói mắt, còn đang rôm rả trò chuyện với phụ việc, không hề nghĩ đến lát nữa bọn họ sẽ bị 'ăn sạch sành sanh'.... Nhưng cái chính là, Sakura đang ngà ngà say, còn hát hò um xùm như con bệnh thì Sasuke gần đó đã kéo cô đi đâu mất.....
Mười một giờ đêm, đôi nam nữ thần thần bí bí làm cái gì đó, quan trọng hơn là cả hai say bét nhè.... E là chuyện này nó sẽ không được trong sáng lắm a~ Mấy đứa nhỏ độ tuổi còn đang bú bình thì không nên tò mò đâu nha >/////
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT