Hiyami sau khi uống thuốc Chakra, đã nhanh chóng phục hồi cơ thể. Hiện ả đang nằm gọn trong ngực cô.......

- Tại sao.. Tại sao lại cứu tôi chứ...? Rõ ràng là tôi muốn hại chết cô mà......

Giọng nói đanh thép, cứng rắn ban nãy, bỗng chốc biến thành âm thanh mềm mượt, gãy khúc vì đau.. Cô ta thoi thóp thở, cố gắng tìm chút không khí thông qua cái mũi chảy đầy máu, đôi mắt phượng dài khép hờ, ánh lên tia hi vọng nhìn Sakura....

Cô gái này, tại sao lại lương thiện quá mức chứ! Sakura càng nhân từ thì càng làm cho ả có cảm giác tội lỗi, là ả năm lần bảy lượt đan tâm hãm hại cô, vậy mà cô cứ cứu giúp ả là sao.

- Hiyami cô yên tâm, tôi đến đây là kiếm thuốc giải Ngải Đen. Tìm được tôi lập tức đi ngay.

Sakura nhẹ nhàng vuốt sống lưng ả, đôi mắt xanh chăm chú nhưu đang chờ đợi câu trả lời.

- Nó-nó đây.....

Một tuýp thuốc màu nâu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay cô, có phải Hiyami đang muốn khôi phục lại chính mình?! Cô hiện muốn nói với Hiyami ngay rằng: "Làm người tốt thực sự rất dễ nha!!!!!!"

- Tôi có thể, làm bạn với cô được chứ?

Không chần chừ, không ngần ngại, cô tức khắc đồng ý, kiểu người hoà đồng như cô, kiếm bạn thật không khó, nay lại có thêm một người bạn đặc biệt như thế này, cô tự nhủ mình rất may mắn rồi.

Trong lúc cô đang 'tâm sự' cùng với Sakura nội tâm của mình, cô không để ý có một cái nhếch mép nguy hiểm từ trên nụ cười của cô Hiyami kia....... Thôi kệ, hãy cứ đưa cho cô ta thuốc giải trước, dần lấy lòng tin từ cô ta, sau đó thực hiện Kế Hoạch tiếp theo.....

- Chúng ta hẹn ngày tái ngộ nhé, Hiyami !

Trên môi Sakura vẽ ra nét cười tươi rói......

Rất nhanh sau đó, Sakura chia tay người bạn mới này, trở về Sen Quốc...

...

Chuyến đi khá thuận lợi, mặc dù đánh nhau cũng không ít, nhưng với sức khoẻ không giống người bình thường, cô chẳng cần dưỡng thương hay dùng thuốc trợ Chakra. Cứ thế mà về lại làng..

Lúc Sakura tới được văn phòng Kage Sen Quốc, vừa vặn nghe được thanh âm đau đớn quen thuộc. "Tiêu rồi, Sasuke-kun có chuyện rồi!" Đẩy cửa vào, trên chiếc giường trắng nọ có người con trai đang nằm. Nếu không nói có thể mọi người sẽ không tin, một tộc nhân Uchiha lẫy lừng lại đang trong tình trạng đau đớn, mái tóc đen kia che kín nửa khuôn mặt trắng bệch, rất thiếu sức sống.

- Kage-sama, liệu anh ấy sẽ ổn chứ ạ?

Cô hỏi có hơi thừa, có thuốc giải thì dĩ nhiên là ổn rồi. Vị Kage khẽ gật đầu.

- Ta sẽ đi pha chế thuốc, hiện tại cô ở đây canh chừng cậu ta, nếu có biểu hiện lạ phải báo ta ngay. Còn nếu chỉ là tiếng la thông thường thì không sao.

Bà lão ra ngoài, nhường lại phònh bệnh cho cô. Dáng vẻ gấp gáp làm cô hơi sợ sệt, chẳng lẽ, nếu không có thuốc trị Hắc Ngải thì mạng sống của người con trai này là không có?!

...

Sasuke yên tĩnh nằm trên giường, thanh âm thét lớn ban nãy đã yên ắng, anh thật yếu ớt nhàn nhạt ngủ. Cô thực lâu lắm rồi mới có cơ hội được nhìn ngắm anh trong khoảng cách gần thế này...

- Nè, bác Mikoto-san đã cho anh ăn cái gì mà làm anh đẹp trai đến vậy hả?!

Trong lúc ngồi chờ Kage-sama chế ra thuốc giải, cô lại tái phát căn bệnh . . . Tự kỉ của mình (>_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play