CHƯƠNG 46 – GIỚI GIẢI TRÍ QUỶ DỊ

Câu hỏi của gã khiến toàn trường im bặt, học trưởng đứng ở bên cạnh tôi hừ lạnh một tiếng. Quy tắc trong giới giải trí tôi đương nhiên hiểu rõ, mấy vấn đề này chắc chắn sẽ không bao giờ có ai dám hỏi ra miệng, mà kẻ dám hỏi thì phải có người chống sau lưng, mà người này phải có thực lực hùng mạnh.

Nghĩ tới đây tôi nhẹ nhàng cười nhìn về phía Hứa Kiệt, cậu đầu tiên là dừng một chút sau đó hướng gã ký giả kia ôn hòa cười nói: “Xin hỏi anh là người của truyền thông nào vậy? Nếu như không có chứng cứ, ông tổng của chúng tôi sẽ nổi giận đấy nhé.”

Nói xong còn hướng học trưởng cười cười, học trưởng vội vàng đem hớp rượu trong miệng nuốt xuống, anh lại khoác lên người một bộ dạng lãnh ngạo. Người xung quanh đều nở nụ cười, vì câu này của Hứa Kiệt cũng khá là hài hước. Cũng khó trách, lúc đầu học trưởng cũng đã làm ra một vụ kiện đình đình đám đám dù chẳng ra được kết quả gì, thế nhưng ở giới giải trí vẫn lưu truyền thật lâu…

Ở trong tiếng cười của mọi người, Hứa Kiệt ôn hòa nói: “Đồng tính luyến hay dị tính luyến thì tôi đều không phản đối, chỉ cần là gặp đúng người thì đồng tính cũng có ngại gì đâu.”

“Nói cách khác anh không phản đối chuyện mình chấp nhận đồng tính? Vậy tôi có thể nói rằng anh song tính luyến không?” Gã ký giả kia vội vàng nói lại.

Hứa Kiệt hơi nghiêng đầu rồi hỏi: “Song tính luyến ư? Tôi không biết anh định nghĩa cái này ra làm sao, nói chung tôi sẽ không kỳ thị người thiểu số, xin lỗi mọi người, về trọng tâm câu chuyện này tôi chỉ nói tới đây thôi.” Nói xong, cậu hướng máy quay lộ ra tươi cười xinh đẹp, thần sắc rất hoàn mỹ. Âu Phong Minh cùng cậu đứng dậy rời đi, phía sau đầy ánh đèn chớp nhoáng.

Từ đầu đến cuối cậu cũng không hề nhắc tới vấn đề tính hướng của mình, cũng không hề phủ nhận, tôi đứng ở bên cạnh cười khẽ.

Học trưởng quay sang tôi thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Tôi gật đầu.

Sau khi rời đi, tôi cùng học trưởng ngồi chung một xe, tôi lái xe, học trưởng làm lão đại, ngồi trên ghế phó lái ung dung tự tại.

“Ngày mai nói không chừng cậu sẽ được lên báo đấy.” Học trưởng một bên thích ý nói: “Mặt trên sẽ viết là, bên người ông Tổng của Lạc Địa Song xuất hiện nam sĩ anh tuấn thần bí, sau đó sẽ là một loạt suy đoán.”

“Cái giới này vẫn luôn thú vị như thế.” Tôi nhếch miệng thản nhiên nói.

Học trưởng nhướng mày nhìn tôi rồi nói: “Cậu đây là cái biểu tình gì thế? Hàn Hiểu, anh càng ngày càng thấy cậu giống con hồ ly đấy.”

Tôi đảo mắt rồi nói: “Em nói học trưởng nhé, hồi nọ em không phản bác là vì em đem mọi trọng trách đều đổ sang cho anh, hiện tại em xuất hiện trước mặt người khác rồi, anh còn nói em giống hồ ly, thế giờ anh muốn thế nào đây?”

“Hàn Hiểu, cậu đừng nói với anh thế, cậu nói thế anh sẽ cho rằng cậu đang làm nũng đấy, anh sẽ xấu hổ.” Học trưởng khẩn trương hề hề nhìn tôi cười nói.

Tôi nhìn anh bày ra biểu tình quỷ dị, trong tâm thực 囧.

Khi tôi lái xe quay về khách sạn, học trưởng vẫy tay chào tôi nói câu gặp lại. Tôi vừa mở cửa phòng đã thấy có valy hành lý ở gần cửa, tôi cười khẽ, sau đó đóng cửa phòng lại.

Lúc này Hứa Kiệt từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn tôi mỉm cười, tôi đi lên trước vài bước ôm lấy cậu, hôn môi hồi lâu rồi mới buông ra, cậu chỉ nhìn tôi cười không lên tiếng.

Tôi khẽ ho khan một tiếng rồi hỏi: “Ngày mai lên máy bay rồi, đêm nay muốn làm cái gì không? Anh đi cùng em.”

Cậu cười gật đầu nói: “Hiện tại cũng không có việc gì nữa rồi, cùng em đi ra ngoài dạo chơi được không. Có mấy thứ em xem trúng, rất muốn mua nha.”

Tôi gật đầu nói: “Ừ”

Cậu nghe xong nhếch miệng cười, mặt mày nhu hòa.

Tôi nhìn cậu, cũng cười cười. Hứa Kiệt là một người rất tiết kiệm, cho dù hiện tại cậu đã có tiền nhưng chưa bao giờ lãng phí. Quần áo của cậu trừ khi cần thiết lắm thì cậu sẽ dùng một ít tiền để mua đồ hàng hiệu xa xỉ, cũng sẽ không cùng người khác so xe quý đồng hồ đẹp, cậu đem tiền của mình gửi vào trong một cái thẻ tiết kiệm ngân hàng, mật mã là sinh nhật của tôi. Lúc đó cậu còn tính dùng tên tôi để mở thẻ, thật không biết cậu nghĩ thế nào nữa.

Những chuyện này người khác không biết, thế cho nên trong giới giải trí gọi cậu là quỷ keo kiệt… Nhưng người quen cậu đều biết, cậu tuy rằng đối xử với chính mình keo kiệt nhưng lại hào phóng với bạn bè và người thân thiết, nhất là với cha tôi, có lần cha còn mắng tôi qua điện thoại, nói rằng lắm lúc Hứa Kiệt còn giống con đẻ của ông hơn…

Nghĩ như vậy, tôi không nhịn được vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhu hòa trước mắt, sau đó đem cậu ôm chặt, thật lâu không nói gì.

“…Hàn Hiểu.” Cậu ôm tôi khẽ gọi một câu, tôi ừ một tiếng, cậu lại gọi, tôi lại ừ một tiếng nữa, sau đó cậu trầm mặc, tôi cũng trầm mặc theo.

Tôi nghĩ cậu là có chuyện muốn hỏi tôi, hẳn là vấn đề mẫn cảm, tôi thậm chí còn nghĩ kỹ càng xem tôi sẽ trả lời cậu thế nào. Vì vậy khi cậu nhẹ nhàng rời khỏi ôm ấp của tôi, tôi nhìn cậu không chuyển mắt.

Hứa Kiệt cười ôn hòa với tôi: “…Chúng ta đi ngay bây giờ đi anh, thời gian cũng không có nhiều lắm đâu.”

(⊙o⊙)! Tôi trừng mắt nhìn, lại chớp nha chớp, cuối cùng ho nhẹ một tiếng rồi gật đầu nói: “Ừ.”

Cậu nhìn tôi mỉm cười, tươi cười từ từ tản ra, rất đẹp, nhìn cậu như vậy trong lòng tôi mơ hồ có chút mất mát.

Thấy cậu xoay người, tôi vội vàng thu hồi tâm tư, mới vừa đi hai bước thì Hứa Kiệt đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đầu cậu ghé vào trên đầu gối, vai không ngừng run rẩy. Tôi cho rằng cậu khó chịu nên vội vàng chạy lên trước nhìn xem cậu có sao không. Nâng đầu cậu lên, chỉ thấy trên mặt cậu che giấu không được ý cười, cuối cùng ghé vào ngực tôi mà cười thật to, nhiệt khí cách lớp quần áo thổi vào trong ngực tôi, khiến tôi thấy ấm áp trong lòng, mà cũng theo đó tâm có chút ngứa.

“Hàn Hiểu, em phát hiện, em càng ngày càng hiểu anh rồi.” Trong tiếng cười, cậu đứt quãng nói: “Té ra biểu tình của anh thật phong phú.”

Tôi nghe mà sắc mặt hơi nóng lên, sờ sờ mũi đem cậu từ trên mặt đất kéo lên, tôi nói: “Đi nhanh thôi, nếu không sẽ đến muộn.”

Cậu ngã trái ngã phải, nghiêng người tựa vào ngực tôi rồi thấp giọng nói: “Vâng.”

Nhìn cậu mềm nhũn như vậy, tôi bỗng nhiên lắc đầu, đem cậu kéo ra khỏi cửa phòng rồi đi vào trong lối nhỏ. Cậu lại bảo toàn hình tượng vương tử của mình, không cười nữa.

Đi tới bãi đỗ xe, Hứa Kiệt mang theo kính râm ngồi ở trong xe, tôi lái xe học trưởng rời đi.

“Anh không sợ ký giả theo dõi sao?” Xe vừa chạy, Hứa Kiệt thấp giọng nói: “Những ký giả này thật sự là chỗ nào cũng chui vào được đó.”

Tôi nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Em không để ý là được rồi.”

Cậu hướng tôi nhếch miệng cười: “Em thì chẳng sao cả, chỉ sợ liên lụy anh thôi, dù sao anh bây giờ còn là sinh viên, trong giới giải trí thì chuyện gì cũng nói ra được… Em cũng sợ bác trai thấy được, sẽ bị kinh hách.”

Nghe lời này tôi lắc đầu, chăm chú lái xe, dựa theo sự chỉ đường của Hứa Kiệt, cuối cùng xe của chúng tôi dừng lại ở một cửa hàng bán đồng hồ đeo tay.

Sau khi đem xe đến bãi đỗ xe, Hứa Kiệt mang kính râm, từ hầm ngầm trực tiếp đi thang máy lên lầu hai. Trên đường, Hứa Kiệt đem áo khoác cởi ra, sau đó đem tóc vò cho rối xù, cậu như thế có phần rất bụi bặm, tôi cực thích. Nói chung là cho dù cậu như thế nào thì tôi cũng thích.

Cuối cùng cậu nhìn tôi cười cười nói: “Đi thôi, anh Phong Minh đã cùng chủ quán này nói trước rồi, lúc này sẽ không có ai đâu.”

Tôi gật đầu, trong lòng lại nói, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nhưng ngoài miệng cũng không hé răng một lời.

Đi tới cửa hàng đồng hồ đeo tay, Hứa Kiệt đến thẳng một quầy hàng, bên trong bày đủ loại đồng hồ danh tiếng, Hứa Kiệt chỉ vào một đôi trong đó rồi hướng người bán hàng gật đầu.

“Tiên sinh thật có mắt thẩm mỹ.” Người bán hàng kia vươn tay vào trong tủ kính lấy ra đồng hồ đưa cho Hứa Kiệt rồi bắt đầu nói khoác, cái gì mà đồng hồ danh tiếng của Thụy Sĩ, trên thế giới chỉ có vài đôi, rồi phù hợp với khí chất của cậu thế nào thế nào gì gì đó.

Hứa Kiệt nhìn tôi rồi hỏi: “Anh thấy sao?”

Tôi cũng nhìn lại chiếc đồng hồ, đồng hồ thiết kế rất đơn giản nhưng không tồi. Vì vậy gật đầu, Hứa Kiệt cười tủm tỉm lấy ra thẻ tính tiền, người bán hàng vẻ mặt thoải mái, tôi một bên ù ù cạc cạc, cuối cùng mới nhớ nó là đồng hồ tình nhân, chẳng lẽ cậu định tặng cho tôi…

Lúc mua xong, Hứa Kiệt cùng tôi rời đi, ngồi trên xe, cậu cười hì hì, thần sắc thập phần khả nghi… Biết rõ đây là quà tặng tôi nhưng tôi vẫn thấy rất cổ quái, ngày hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt.

Trở lại khách sạn, Hứa Kiệt lấy ra một chiếc đeo vào cho tôi, vốn là một chiếc đồng hồ đeo tay thiết kế đơn giản, thế nhưng mang vào tay rồi lại trở nên cực kỳ đẹp đẽ.

Tôi nhìn cậu cười cười nói: “Sao lại tặng đồng hồ cho anh thế?” Lời tuy hỏi như vậy, tay cũng tự động đeo cái còn lại vào cho cậu.

Hứa Kiệt lắc đầu nói: “Anh quên không nay là ngày gì rồi à?”

“Ngày gì cơ ?”

“Sinh nhật của anh đó.” Hứa Kiệt lộ ra tươi cười thật to, cậu nói: “Em biết chắc anh lại không nhớ rõ sinh nhật của mình rồi. Trước nay em vẫn muốn mua cùng anh một đôi đồng hồ đeo tay, nay thì đã mua được rồi.”

Tôi suy nghĩ rồi sau đó nở nụ cười, đích xác tôi là cái kẻ không mấy nhớ rõ sinh nhật của mình. Nghĩ như vậy, tôi vội vàng mở máy điện thoại lên, có mấy cuộc gọi nhỡ đều là của cha, vội vàng gọi lại, cha ở trong điện thoại chúc mừng tôi đã già thêm một tuổi, tôi cung kính đáp lời…

Chờ sau khi nói chuyện với ông xong, tôi mới thở hắt ra, thu hồi điện thoại di động, Hứa Kiệt từ phía sau lưng ôm lấy tôi thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”

Tôi xoay người, ôm chặt cậu… Hôn dọc đường tới phòng ngủ, nhưng bởi vì đây là khách sạn nên tôi cũng không mấy phóng túng, chỉ hôn môi một hồi mà thôi.

Ngày thứ hai tôi mới vừa thức dậy thì điện thoại đã vang lên, tôi thấy là học trưởng liền nhíu mày bấm nghe.

“Hàn Hiểu, cậu dậy chưa thế?” Anh thấp giọng hỏi, trong thanh âm hàm chứa hưng phấn khó hiểu.

“Mới vừa dậy thôi anh.”

“Vậy cậu tới mở cửa đi, anh cho cậu xem cái này hay lắm.” Anh thấp giọng nói: “Thật sự là quá mạnh rồi.” Trong thanh âm nói không nên lời cổ quái, tôi cau mày đi ra phòng ngủ mở cửa. Ở trước cửa, anh đem tờ báo nhét vào trong tay của tôi xoay người rời đi, một bộ như có quỷ đuổi theo sau lưng.

Thật là khó hiểu.

Tôi lắc đầu tùy ý nhìn tờ báo trên tay, chỉ liếc mắt thôi… Tôi trong nháy mắt trợn tròn mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play