Tiểu Tứ Tử lại kéo áo Bạch Ngọc Đường, nằm lên bả vai Bạch Ngọc Đường hỏi: “Bạch Bạch, thúc cũng thích Miêu Miêu phải không?”
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng mà lắc đầu một cái.
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, không nhanh không chậm mà mở miệng nói: “Thúc không thích Miêu Miêu, Thúc thích Triển Chiêu.”
**************************
Ngoài dự liệu, sáng sớm hôm sau Triển Chiêu cũng không có bị “mưa bão toàn thành” làm cho tỉnh giấc, mà là vì nghe được tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” mới tỉnh lại. Cửa phòng bị mở ra, Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào, gương mặt tròn xoe cộng thêm đôi mắt cũng tròn xoe đang nhìn về phía giường.
Trong phòng Triển Chiêu vốn có hai chiếc giường, có điều hai người vẫn thường xuyên dựa vào nhau mà ngủ thiếp đi, vì vậy một chiếc giường kia căn bản đều là cho Tiểu Ngũ dùng.
Triển Chiêu đã tỉnh, tựa vào đầu giường mà nâng cằm nhìn dung mạo Bạch Ngọc Đường khi ngủ.
Thấy Tiểu Tứ Tử đẩy cửa vào, liền vẫy tay với bé.
Tiểu Tứ Tử chui vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó chạy đến mép giường, cởi giầy bò lên giường.
Đương nhiên Bạch Ngọc Đường cũng bị làm tỉnh, liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang bò qua người mình, chui vào trong ngực Triển Chiêu, sau đó hắn liền tiếp tục ngủ.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở giữa Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sau đó nằm xuống, hai tay đỡ hai bên má mà nhìn hai người.
Triển Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, một tay chống má, một tay nghịch nghịch tóc Bạch Ngọc Đường, vừa hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao vậy Tiểu Tứ Tử?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bắt đầu ngủ lại một chút, sau đó lại hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu nha!”
“Sao?” Triển Chiêu dùng tóc Bạch Ngọc Đường cọ cọ má Tiểu Tứ Tử.
“Thúc ngày hôm qua, cùng với Bạch Bạch….” Tiểu Tứ Tử còn chưa có hỏi xong, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã giật giật.
Triển Chiêu nhẫn cười, lại dùng tóc của Bạch Ngọc Đường mà chọc chọc má Tiểu Tứ Tử: “Thế nào?”
“Hai thúc hôm qua là hôn môi sao?” Tiểu Tứ Tử chống má hỏi, dường như lại còn có chút thẹn thùng.
“Ân, cái nay sao …” Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, tâm nói, người ngay không làm chuyện mờ ám, dám làm thì dám chịu, vì vậy liền gật đầu một cái: “Đúng vậy, hôn môi.”
“Thúc thích Bạch Bạch sao?” Tiểu Tứ Tử há to miệng, lại cảm giác Bạch Bạch bên cạnh lại giật giật nữa.
Triển Chiêu quơ quơ tóc hắn, cười híp mắt mà gật đầu: “Đúng nha, thích nha!”
“Nga ….” Tiểu Tứ Tử đang chống hai bên má cũng gật đầu, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lại cứng đờ bất động.
Tiểu Tứ Tử lại kéo áo Bạch Ngọc Đường, nằm lên bả vai Bạch Ngọc Đường hỏi: “Bạch Bạch, thúc cũng thích Miêu Miêu phải không?”
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng mà lắc đầu một cái.
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, Triển Chiêu cũng nháy mắt mấy cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, không nhanh không chậm mà mở miệng nói: “Thúc không thích Miêu Miêu, Thúc thích Triển Chiêu.”
………..
“Khụ khụ.” Triển Chiêu nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, gò má ửng hồng, lại đưa tay lên gãi gãi đầu, thế nhưng khoé miệng cũng không cách nào khống chế để không nhếch lên.
Trên mặt Bạch Ngọc Đường lại rất bình tĩnh, có điều lỗ tai hắn cũng hồng, hai người cố ý nhìn ngó khắp nơi, khi hai mắt chạm nhau, lại lúng túng mà nhanh tránh đi chỗ khác.
Triển Chiêu không hiểu, hỏi bé: “Sao vậy? Cháu mới có mấy tuổi mà đã thở dài.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử nhíu lại chân mày, vẻ mặt thật buồn bực: “Hai thúc thật tốt nha, được gọi là cái gì a? Là lưỡng tình tương duyệt cái gì đó nha!”
Triển Chiêu nhìn trời, Bạch Ngọc Đường cũng xoa xoa cằm … lỗ tai vừa đỏ lại vừa nóng.
“Phụ thân khi nào mới thích Cửu Cửu nha?” Tiểu Tứ Tử tiếp tục nâng cằm mà than thở.
Triển Chiêu nghe cảm thấy có chút mới mẻ, hỏi: “Phụ thân cháu cùng Triệu Phổ sao?”
“Đúng nha!” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái: “Tiểu Tứ Tử thích Cửu Cửu, muốn phụ thân cưới Cửu Cửu vào nhà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường chọc chọc cái mông tròn xoe béo tròn của Tiểu Tứ Tử, hỏi: “Vì vậy mà cháu muốn tác hợp phụ thân cháu và Triệu Phổ sao?”
“Vâng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu ngay lập tức.
Triển Chiêu có chút cảm thấy khó xử: “Không phải Công Tôn luôn gây gổ cùng Triệu Phổ sao?”
“Đúng nha.” Tiểu Tứ Tử mang vẻ mặt đưa đám: “Phụ thân chỉ biết mắng Cửu Cửu, còn Cửu Cửu thì lại cứ gọi phụ thân là Thư ngốc.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại cùng nghĩ lại xem một cái, nói thế nào đây, mục tiêu này của Tiểu Tứ Tử xem ra cũng thật khó mà thực hiện được, Công Tôn cùng Triệu Phổ … Công Tôn cùng Triệu Phổ có thể phát triển theo hướng này sao? Tuy nói hai người bọn họ lúc nào cũng lăn qua lộn lại, nhưng mà Công Tôn dù sao cũng là thần y, lại còn có cả nhi tử, còn Triệu Phổ thì lại càng không đáng tin cậy, mỗi ngày ngoại trừ việc quân cơ ra … thì còn lại đều là chọc cho Công Tôn tức đến giơ tay giậm chân, hoặc giúp đỡ trông Tiểu Tứ Tử. Thế nhưng, suy đi nghĩ lại thì thấy hai người này đúng là chỉ xoay quanh nhau, chẳng biết đây là hữu duyên hay là oan gia nữa.
Ba người cùng có chuyện suy nghĩ. Tiểu Tứ Tử lại nằm trên tay Triển Chiêu, lắc lắc chân: “Hôm qua cháu về hỏi phụ thân, nếu như trong Khai Phong phủ có người mà phụ thân có thể hôn, phụ thân sẽ hôn ai?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều giật giật khoé miệng ——— Đứa nhỏ này ….
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có thể hiểu được, cái này không đúng sao, Công Tôn mỗi ngày đều hôn Tiểu Tứ Tử.
“Cháu không hỏi ngoài cháu ra thì hắn còn muốn hôn ai nữa không à?” Triển Chiêu hỏi.
“Có hỏi a.” Tiểu Tứ Tử buồn bực: “Phụ thân phát ngốc một hồi, sau đó liền lắc đầu nói ‘tiểu hài tử không được hỏi linh tinh’ a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiểu được, sau đó lại tò mò: “Cháu có hỏi Triệu Phổ không?”
“Cháu cũng có hỏi, quá nửa đêm cháu có chạy đến phòng của Cửu Cửu a.” Tiểu Tứ Tử lại bĩu môi: “Cháu hỏi Cửu Cửu trong Khai Phong phủ Cửu Cửu muốn hôn ai, Cửu Cửu lại giống như phụ thân, sửng sốt hồi lâu, sau đó liền bắt đầu lật giường.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không hiểu —- Triệu Phổ này là có tật xấu gì chứ? Lật giường là sao?
Tiểu Tứ Tử bò dậy, ngồi xếp bằng, ôm tay nói: “Sau đó cháu liền bị Cửu Cửu đuổi ra khỏi phòng.”
“Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu nói: “Loại chuyện này, không nên miễn cưỡng, cũng như cháu vừa nói vậy, cần phải có lưỡng tình tương duyệt.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt: “Nhưng mà hai người họ rất xứng nha! Cháu nhìn người là chuẩn nhất đó!”
Triển Chiêu bật cười, nhéo má bé một cái: “Nga? Cháu nhìn người chính xác sao?”
“Đúng a, lần đầu tiên cháu nhìn thấy thúc và Bạch Bạch đã cảm thấy hai người xứng vô cùng!” Tiểu Tứ Tử vẻ mặt chân thành nói: “Cũng giống như cháu cảm thấy Trâu Trâu và Tiểu Lâm Tử rất xứng, phụ thân cùng Cửu Cửu cũng rất xứng a, sau đó sao …” Vừa nói, Tiểu Tứ Tử còn có chút ngượng ngùng: “Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng xứng.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị Tiểu Tứ Tử chọc cười.
Lúc này, bên ngoài cũng truyền đến những thanh âm ríu rít cười đùa, xem ra tất cả mọi người cũng đã lục đục rời giường rồi, thành Khai Phong bên ngoài Khai Phong phủ cũng náo nhiệt, trời đã sáng hẳn.
Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhào qua, đè lên tay Triển Chiêu: “Miêu Miêu!”
Triển Chiêu bị bé gọi làm cho giật mình, nhìn bé: “Sao vậy?”
“Thúc giúp tác hợp cho phụ thân cùng Cửu Cửu nha!” Tiểu Tứ Tử nói: “Cháu mời thúc ăn đường!”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, Tiểu Tứ Tử lại lấy đường hối lộ để mình giúp một tay a ………..
“Tiểu Tứ Tử, cháu tìm thúc là không được a, thúc cũng đâu phải là hồng nương chứ.” Triển Chiêu bất đắc dĩ.
“Hồng nương sao?’ Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Tìm Hồng nương là được sao?”
“Ách….” Triển Chiêu cũng không biết phải giải thích sao với Tiểu Tứ Tử loại chuyện này: “Chuyện như vậy còn phải cần duyên phận, thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”
(*) Ở đây Miêu nhi nói là 顺其自然 (shùn qí zìrán) là thuận theo tự nhiên.Tiểu bảo bối nghe nhầm thành 顺气孜然 ( Shùn qì zī rán) là thuận khí tư nhiên.
Triển Chiêu gật đầu, xong lại vừa kéo Bạch Ngọc Đường đang mặc y phục chuẩn bị ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn mình, liền gật đầu một cái: “Ừ, cần thuận theo tự nhiên.”
Vì vậy, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời giường, Tiểu Tứ Tử thì ngồi trên giường mà lẩm bẩm: “Hồng nương … thuận khí tư nhiên?”
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, Công Tôn ở ngoài cửa hỏi: “Tiểu Tứ Tử có trong phòng các ngươi không?”
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ trên giường.
Công Tôn bất đắc dĩ: “Tiểu Tứ Tử, mới sáng sớm con đã chạy loạn, phụ thân tìm con khắp nơi.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, dang hai tay ra cho Công Tôn ôm lấy, ra đến cửa rồi mà Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang suy nghĩ đây …
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ sáng mai bé sẽ quên đi, thế nhưng hai người vạn lần không ngờ đến chính là, đối với một hài tử mới bốn tuổi rưỡi mà nói đến “Hồng nương cùng thuận theo tự nhiên” thì sẽ gây ra hiểu lầm thế nào nữa ……….
Trong đại viện, mọi người cùng tập trung một chỗ mà ăn điểm tâm, chuẩn bị cho một ngày mới.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng có chút kinh ngạc ——- Tiểu Tứ Tử cũng thật biết giữ miệng a, không có ra ngoài nói lung tung. Có điều, hai ngày nay có thể là do bé đang mải nghĩ chuyện tác hợp cho Công Tôn cùng Triệu Phổ cho nên mới tạm quên đi chuyện này, chờ mấy ngày nữa bé nhớ tới, nói không chừng sắp có bão tố lớn càn quét toàn thành. Vì vậy, hai người chuyển từ trạng thái sẵn sàng đón nhận mưa bão cả thành, sang trạng thái chuẩn bị chờ bão nổi.
Có điều, khiến cho hai người tò mò nhất chính là Thiên Tôn …………
Hôm qua Thiên Tôn cũng nhìn thấy, nhưng mà hình như hắn cũng chưa có nói ra, bởi vì sáng nay thái độ của Ân Hầu vẫn bình thường, không có gì đặc biệt, nhóm Hồng Cửu Nương cũng không có đến đây bát quái.
Ân Hầu uống cháo, liền thấy Thiên Tôn hình như đứng ngồi không yên, không hiểu mà vỗ vỗ hắn: “Này, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ân…” Thiên Tôn giống y như một tiểu hài nhi, gãi gãi đầu, hình như còn cảm thấy bất an: “Ta hình như quên mất chuyện trọng yếu gì đó.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái, chẳng lẽ tối hôm qua nhìn thấy vậy nên khiếp sợ quá mà quên luôn sao?
Bạch Ngọc Đường cảm thấy không có khả năng đâu, Thiên Tôn thường quên một số chuyện diễn ra khá lâu rồi, nếu như chuyện mới xảy ra hôm qua mà ngày hôm nay đã quên thì … mặc dù không phải chưa từng có chuyện này xảy ra, thí dụ như bây giờ hỏi hắn tối qua hắn ăn cái gì, nhất định là hắn sẽ không nhớ rõ, nhưng mà chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ cũng quên sao?!
Công Tôn đi qua, bắt mạch cho Thiên Tôn, sau đó lại khó hiểu mà nhìn hắn: “Thân thể ngài rất tốt a, quên cái gì chứ?”
“Không nhớ rõ!” Vừa nói Thiên Tôn lại vừa liếc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái: “Tất cả đều tại hai ngươi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người.
“Nếu không phải tại vì tối hôm qua hai ngươi … ngô” Thiên Tôn còn chưa có nói dứt lời, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã mỗi người một bên nhét một cái bánh bao vào miệng hắn.
Thiên Tôn bị chặn họng khó chịu đến độ phải đấm ngực.
Ân Hầu buồn cười: “Hai ngươi định giết chết Lão đầu đó diệt khẩu sao?”
Bạch Ngọc Đường vội vàng lấy bánh bao trong miệng Thiên Tôn ra, cho hắn uống miếng nước.
Triển Chiêu nhìn Ân Hầu một cái, chỉ thấy hắn mỉm cười mà tiếp tục uống cháo, còn nháy mắt với mình một cái nữa.
Triển Chiêu có chút lúng túng —- Xem ra không phải là Thiên Tôn quên mất chuyện tối qua, hơn nữa hắn còn trở về chia sẻ với ngoại công nữa, có điều phản ứng của ngoại công cũng thật quá bình tĩnh đi.
Bạch Ngọc Đường cho Thiên Tôn uống hai ngụm nước, lại thấy Thiên Tôn đang liếc mắt nhìn mình, ý là —— Đồ bất hiếu!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng cho hắn xuôi khí, đồng thời dâng cho hắn chén trà, lại hỏi: “Người quên cái gì?”
“Ta không nhớ rõ a”! Thiên Tôn bất đắc dĩ mà ngoáy tai.
Mà những người khác đang ngồi đó cũng tương đối hiếu kỳ ——- Tối hôm qua sao? Tối hôm qua Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường làm gì rồi?
“Đúng rồi.” Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới, hỏi Thiên Tôn: “Tối hôm qua người đến phòng con nói là nhớ ra cái gì?”
Thiên Tôn nháy mắt mấy cái, sau đó lại cảm thấy mình hình như không có nhớ ra là tới làm gì, lại gãi đầu.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử đang chọc chọc quả trứng bên cạnh: “Tiểu Tứ Tử, tối hôm qua cháu đi cũng Thiên Tôn phải không? Người có nói gì với cháu không a?”
“Sao?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên, hỏi: “Tối hôm qua sao? Tối hôm qua thúc cùng Bạch Bạch ……. ngô.”
Tiểu Tứ Tử còn chưa có nói xong, lại bị Triển Chiêu nhét một cái bánh bao vào miệng.
Tiểu Tứ Tử nhai bánh bao, rất thức thời mà nhảy qua đoạn này, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch là không muốn để cho người khác biết nha? Nga, có thể là xấu hổ nha, cái câu kia nói thế nào nhỉ? A, là phi lễ vật thị cái gì a …..
Mọi người lại càng thêm tò mò –——– Tối hôm qua rốt cuộc thì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã làm cái gì?
Tiểu Tứ Tử ăn bánh bao xong rồi, liền nói: “Hôm qua lúc cháu đang ở trong sân, Tôn Tôn liền ôm cháu nói người nhớ ra một chuyện quan trọng muốn nói cho Bạch Bạch cùng Miêu Miêu, thế nhưng lại sợ mình quên mất, nên nói trước cho cháu nghe, bảo cháu nhớ giúp người.”
Ân Hầu gật đầu một cái: “Ý kiến hay.”
“Vậy là chuyện gì?” Công Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử.
“Tôn Tôn nói cái gì mà, nam nhân đeo mặt nạ đó người có biết, nhìn rất quen rất quen mắt.” Tiểu Tứ Tử vừa nói, vừa sờ sờ cằm, hình như còn đang nghĩ lại: “Người nói người kia tên gọi là cái gì ….”
Thiên Tôn trầm mặc trong chốc lát, cũng ngẩng mặt lên, động tác giống hệt như Tiểu Tứ Tử, bắt đầu nghĩ nghĩ.
Mọi người liền cảm thấy một bụng điểm tâm vừa mới ăn cũng có chút tiêu hoá không nổi, cái tình cảnh này thật đặc biệt … một già một trẻ mà trí nhớ thế nào a!
Công Tôn cũng bất đắc dĩ, xoa bụng cho Tiểu Tứ Tử, sợ bé đầy bụng, tâm nói Thiên Tôn cũng thật là, ngài biết thì nên nói cho người nào đó a, nói cho Tiểu Tứ Tử không phải là đi tìm phiền phức sao?
“A!”
Đúng lúc mọi người đang nóng ruột, Tiểu Tứ Tử lại đột nhiên vỗ tay một cái: “Tên là Đồng Linh.”
“Đồng Linh sao?” Triển Chiêu cau mày: “Tên một loại chuông sao?”
Tiểu Tứ Tử hỏi Thiên Tôn: “Có phải không nha Tôn Tôn?”
“Đồng Linh.” Tên này vừa được nói ra, Thiên Tôn liền nhớ lại, gật đầu một cái, nói: “Nghĩ ra rồi, chính là hắn!”
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường lại cau mày, lầm bầm: “Đồng Linh…….”
“Tên này là do ngươi đặt cho hắn mà.” Thiên Tôn thở dài.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên: “Hắn … nói như vậy xem ra hình như cũng có chút giống, đúng rồi, hôm qua ta cũng nghĩ tới một chuyện liên quan.”
“Hôm qua ngươi nghĩ đến cái gì?” Triển Chiêu cũng nghĩ tới, hôm qua hình như là Bạch Ngọc Đường có nghĩ tới chuyện gì đó, có điều sau đó lại bị chuyện kia cắt đứt.
Nghĩ tới đây, Triển Chiêu liền ho khan một tiếng, che giấu sự lúng túng.
Bạch Ngọc Đường cũng ho khan một tiếng.
Mọi người cùng híp mắt ———– Hành động của hai người này rất khả nghi!
“Lúc mắt ta hơi bị loá ngày hôm qua, không phải là ta đang nhìn hai khối ngọc bội kia sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu gật đầu.
Mọi người lại tiếp tục tò mò ———- Mắt tại sao lại bị loá?
Bạch Ngọc Đường đương nhiên bỏ qua đoạn Triển Chiêu che mắt mình, nói tiếp: “Ta nhớ đến khi còn nhỏ ở Thiên Sơn có gặp qua một người. Là một thuyết thư nhân.”
Thiên Tôn gật đầu một cái.
“Người chuyên kể chuyện sao?” Mọi người cùng buồn bực: “Thuyết thư sinh chạy đến Thiên Sơn làm cái gì?”
“Thuyết thư sinh đó chỉ khoảng mười mấy tuổi mà thôi, hắn còn mang theo một thùng kẹo đường để bán.” Bạch Ngọc Đường nói: “Trông giống như một người bán rong vậy.”
Mọi người cũng có thể hiểu được, đúng là có rất nhiều thuyết thư sinh có bán cả kẹo đường, cầm theo một cái hòm, kể một đoạn chuyện, nhiều người tụ lại nghe tất nhiên là cũng có tiểu hài nhi muốn ăn kẹo đường, cho nên bọn họ mới làm một chút để bán, kiếm kế sinh nhai.
“Thuyết thư đó còn chạy một mạch từ Trung Nguyên đến Thiên Sơn, muốn bái ta làm sư phụ.” Thiên Tôn nói: “Nhưng mà năm đó ta đã nhận Ngọc Đường, không còn muốn nhận đồ đệ khác, cho nên từ chối hắn.”
Mọi người đều gật đầu, thì ra là như vậy.
“Nhưng mà thiếu niên kia vì leo lên Thiên Sơn mà trên người thụ thương không ít, người cũng rất gầy gò, lại còn ngã bệnh nữa, cho nên ta cảm thấy hắn cũng không tệ, cho nên mới giữ hắn lại Thiên Sơn dưỡng bệnh.” Thiên Tôn nói: “Trong lúc hắn dưỡng bênh, thường làm cho Ngọc Đường kẹo nhân đường hoặc mấy thứ linh tinh từ đường.”
Tất cả mọi người cũng ngẩn người, liền cùng tưởng tượng đến hình ảnh Bạch Ngọc Đường ăn kẹo đường ……. Luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Bạch Ngọc Đường nâng cằm, nói: “Hắn trừ việc kể chuyện hay thì thủ nghệ làm kẹo đường cũng rất khá, đặc biệt là làm thành hình long phượng, rất đẹp mắt. Màu vàng chanh nhưng lại trông giống hệt lưu ly, trên Thiên Sơn rất lạnh, sau khi bị đông lạnh sẽ không chảy ra, cho nên ta cắm ngoài cửa sổ, mỗi ngày nhìn thấy cũng không tệ.”
“Sau đó thì sao?’ Bao Chửng khó hiểu: “Người kia chính là Đồng Linh sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Ta có hỏi qua hắn tên là gì? Hắn nói hắn đã quên mất, muốn ta giúp hắn lấy một cái tên. Lúc đó chúng ta đang ngồi dưới đình, trên đình có treo một chiếc chuông đồng bị gió thổi kêu đinh đang, vì vậy ta liền nói, vậy gọi là Đồng Linh đi.”
“Nga, thì ra là như vậy nên liền gọi là Đồng Linh a.” Tiêu Lương gật đầu một cái.
Triển Chiêu thì lại nheo mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là ——– Ngươi từ nhỏ đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt a? Cái gì mà Đồng Linh a? Sao ngươi không gọi là Đinh Đông hoặc Đinh Đương đi ….
Bạch Ngọc Đường không nói —- Khi đó mình chỉ bằng Tiểu Tứ Tử bây giờ, người ta cũng đã mười bảy mười tám tuổi rồi, vậy mà Mèo cũng muốn ăn “dấm” sao?!
Triển Chiêu yên lặng cầm đũa gắp một cái bánh bao cuộn, chấm dấm ăn!
“Thiên Tôn.” Bao đại nhân hỏi Thiên Tôn: “Chuyện này dù sao cũng đã nhiều năm rồi, hơn nữa người đó lúc ấy cũng chỉ là một thiếu niên, người chắc chắn sao?”
“Bộ dáng hắn đi rất giống a.” Thiên Tôn nhàn nhạt nói: “Ta thấy hắn rất muốn bái ta làm sư phụ, nhưng mà ta không thể thu hắn, lúc hắn dời đi, dáng vẻ rất cô tịch, rất giống bóng lưng ngày hôm qua.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Hôm qua ta cũng đã nghĩ tới, hôm qua lúc hoa mắt nhìn ngọc bội hình rồng kia có chút không rõ, sau đó lại thấy ngọc bội hình phượng đã bể nát kia, có cảm giác rất giống với kẹo đường năm xưa, ta nhớ khi đó cũng đã ngã làm vỡ mấy cái, hắn đều bỏ vào trong lò, sau đó lại làm thêm cho ta mấy cái khác.”
Triển Chiêu tiếp tục ăn bánh bao chấm dấm ——— Có cần nhớ đến vậy không a!
Bạch Ngọc Đường thì yên lặng thêm dấm vào trong bát cho hắn.
Ân Hầu cau mày nhìn Thiên Tôn: “Ngươi cũng thật là, năm đó cứ thu hắn là được rồi, người ta dù sao cũng ngàn dặm tìm tới, thu thêm một đứa đã làm sao.”
Thiên Tôn liếc hắn một cái: “Đồ đệ làm sao có thể thu linh tinh a … thật ra thì, ta đã nói qua, hắn thiên phú không tệ, có điều ….”
“Có điều cái gì?” Mọi người cùng hỏi.
“Ân, nên nói thế nào đây.” Thiên Tôn sờ sờ cằm: “Khi đó ta cảm thấy, hắn có chút tà khí.”
“Tà khí?” Triển Chiêu không hiểu: “Một thiếu niên mà có tà khí sao?”
“Hắn quả thực khác những người khác.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, lại thấy Triển Chiêu giống như đang định thêm cả dấm vào trong bát cháo nữa, liền vội vàng nói thêm: “Hắn lúc nào cũng mang vẻ mặt vô cảm, tâm sự nặng nề, hơn nữa, có những lúc còn có chút đáng sợ.”
“Đáng sợ?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Đáng sợ thế nào?”
“Hắn rất thích phóng hoả.” Bạch Ngọc Đường cau mày nói: “Hoặc nên nói là, hắn thích chơi cùng lửa, ta thường thấy hắn cầm cây nến hoặc ngọn đèn lên, sau đó đưa tay sờ ngọn lửa, hình như hắn không hề sợ nóng.”
Tất cả mọi người đều không hiểu ——- Cái này đúng là lạ.
“Ta không thu hắn còn có một nguyên nhân khác, bởi vì thể chất của hắn.” Thiên Tôn nói: “Hắn không thích hợp luyện chí hàn chân khí, hắn thuộc tính hoả, lúc ấy ta cũng nói cho hắn biết, bảo hắn tìm người thích hợp hơn bái sư, như vậy mới có kết quả cao được.”
Mọi người nghe được lời này, liền liếc mắt nhìn nhau một cái, hung thủ đó chẳng lẽ thật sự là Đồng Linh sao? Chuyện này cùng chuyện Trần Hảo năm xưa có quan hệ gì, ngay cả hoả lò, Hoàng kim cổ thành cùng án kiện những thành trấn bị diệt này, rốt cuộc có quan hệ gì?
******************** Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT