Giáo sư Snape sao có thể quên cậu được!

Trong phút chốc nổi cơn tam bành, kinh thiên động địa khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt a!

Tất cả những huyên náo, ông – Xà vương ở văn phòng của mình làm sao có thể không biết chứ!

Vì thế sau bữa tối, trước tiên giáo sư đi đến chỗ nhóm con rắn nhỏ, một phen xách lên tên nhóc rắc rối mắt xanh lôi đến Phòng Sinh hoạt chung, rồi ném tới trước tấm thảm thứ ba treo ở trên tường, “Quy tắc hành vi của Slytherin từ điều hai mươi lăm đến điều ba mươi tám, sao chép hai trăm lần, không nên để cho ta biết trò tiếp tục bất kính đối với giáo sư, cũng không được nói những thứ vớ vẩn. Trả lời.”

“Dạ, thưa giáo sư.” Đôi mắt xanh của Harry chớp chớp tỏ vẻ ngoan ngoãn lãnh hình phạt, sợ giáo sư sẽ đổi ý tăng hình phạt lên.

Draco ở bên cạnh nhưng không có bi quan như Harry, giáo sư Moody hiển nhiên trước đó cũng đi tìm ‘Tử thần Thực tử tiền nhiệm’ Snape điều tra, cho nên… Khi cha đỡ đầu xoay người, trong tích tắc ấy Draco lấy danh dự Slytherin ra mà thề, anh thấy khéo miệng của cha đỡ đầu hơi hơi nhếch lên.

Phạt thì cũng đã phạt — chuyện vặt vãnh như thế này cũng chẳng đáng kể, thậm chí Draco còn coi đây chỉ là cái cớ giúp Harry tránh mặt mọi người, rúc trong phòng ngủ ngoan ngoãn mà chép phạt! Đa số những chuyện phiền toái đều là do anh đứng ra ứng phó. Chưa hết tuần, Draco liên tiếp gặp phải hơn mười gia tộc thuần huyết nói bóng nói gió, hỏi về hàm ý của lời Harry nói trên lớp và vấn đề sàn nhà rúng động không rõ nguyên nhân.

Chuyện thì cũng đã rồi, ai mà biết thật ra có chuyện gì, Draco cuối cùng lừa gạt lẫn hù dọa mọi người đem mọi nghi ngờ áp chế. Một ngày kia, Harry mới từ lớp Tiên tri trở về phòng sinh hoạt chung thì bị Lugatha kéo qua, chung quanh còn có nguyên đám học sinh năm thứ sáu.

“Sao thế?” Harry ngờ vực hỏi.

“Hồi nãy tụi này mới học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, lão thọt chân kia xin lỗi Slytherin chúng ta đó!” Lugatha cố gắng bày ra bộ dáng quái gỡ nhưng giọng điệu vẫn không thể giấu được vẻ đắc ý cùng hưng phấn, “Sắc mặt ổng thiệt khó coi, bình thường đã xấu lại còn hung tợn… Em biết rồi đó! Ừ, ổng nói, từ hồi ổng đánh rụng hêt răng của Afiater cho tới bây giờ không có xin lỗi bất cứ ai, nhưng ổng thừa nhận lần này là ổng sai rồi, ổng còn nói ổng đã cùng Dumbledore trò chuyện thật lâu, cảm thấy là bản thân ổng có thành kiến, ổng tình nguyện sửa chữa lại… Nhưng điều kiện tiên quyết là sau này đừng để ổng bắt gặp chúng ta phạm tội — mặt khác, ổng cũng kêu bọn này chuyển lời cho em, nói là sự quật cường của em y chang cha em hồi đó — chuyện chính là như vậy.”

Harry thở phào nhẹ nhõm, có thể nói kết quả như vậy làm cậu rất vui, bất quá sau khi mọi người sổi nổi bàn tán, Myers Blair một mình đi lại đây khoác vai Harry, “Harry, cậu cũng là cố ý đi, lúc ấy cậu truyền đạt mệnh lệnh thì sau đó tòa lâu đài tựa như cũng suýt đem Moody hất ra, cho nên cậu ắt hẳn biết lúc đó là ông ta sai!”

Harry lập tức đỏ mặt, lúng túng, “Mình… Mình không biết gì đâu.” Cậu cúi đầu, sợ nói hớ bị lộ, “Buổi chiều mình còn có lớp, không nghe cậu nói nữa…” Xoay người bỏ chạy mất dạng.

Blair sờ sờ đầu, cười cười, quả nhiên con mèo đen nhỏ Harry này dễ đối phó hơn so với con rắn nhỏ Draco.

Được rồi!

Cậu đại khái có thể đoán được, có thể báo cáo kết quả điều tra cho cha mình được rồi.

Vì thế, qua một phen nổi giận của Harry, về vấn đề truyền thừa của Slytherin, rốt cuộc cũng có đáp án, trong thế giới ai cũng biết tới chuyện này.

Sau khi Hiệu trưởng ám chỉ cho phép Draco cùng đi, cuối cùng Harry thật ngượng ngùng vác thân đến văn phòng của giáo sư Moody xin lỗi vì ngày đó quá kích động và không lễ phép lớn tiếng với giáo sư, sau đó chuyện này trôi qua êm đẹp.

Trong lúc đoàn đại diện của hai học viện Beauxbatons và Durmstrang chưa đến, Draco trong lúc tình cờ gặp hai anh em song sinh đều mượn Bản đồ Đạo tặc để dùng, kết quả lần nào cũng hiển thị chính là Alastor Moody. Hơn nữa, sau khi Draco quan sát cũng không thấy giáo sư Moody mang theo cái bình rượu nào bên mình, không phát hiện thấy đấu hiệu của Moody trúng lời nguyền Độc Đoán, cho nên, việc của tên Barty Crouch con kia cũng không đáng chú ý lắm — dù sao thì có nhiều việc thay đổi như vậy, có thêm lần này cũng không gây ngạc nhiên.

Tiếp đó, một ngày nọ trong Đại Sảnh đường dán bảng thông báo về việc đại biểu của hai học viện Beauxbatons và Durmstrang sẽ đến đây vào chiều tối thứ Sáu tuần tới nhằm ngày 30 tháng 10, vì vậy chiều thứ sáu đó các lớp học sẽ được miễn. Trong tuần lễ chuẩn bị đón hai đoàn đại biểu đến, sau khi hết giờ học môn Độc dược, Harry và Draco bị giáo sư Snape gọi ở lại.

“Hiệu trưởng dường như có chút lo lắng đối với khả năng kiềm chế của ai đó,” Snape chính là mở đầu như vậy, “Xét thấy các trò dường như có nhiệm vụ bảo vệ và quyền sử dụng tòa lâu đài, cho nên ngài Hiệu trưởng hi vọng các trò có thể kiềm chế sau khi các trường bạn đến để họ có tâm trạng vui vẻ, mà ta cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng người nào đó có tính tình nông nổi, táo bạo bởi vì một chút chuyện vặt mà làm cho mấy vị khách đang ngồi trên ghế trong Đại Sảnh văng ra, cho nên, hiện tại ta đặc biệt nhắc nhở, mọi lúc mọi nơi duy trì hành vi cử chỉ tao nhã của Slytherin!”

Hai con rắn nhỏ dưới sự dạy bảo ân cần của Xà vương chắc hẳn cũng có chút dáng vẻ hoan nghênh những vị khách phương xa chưa đến, kỳ thật ở Slytherin ba năm mưa dầm thấm lâu, Harry đã cách một khoảng xa với tiêu chuẩn hấp tấp của đám sư tử, muốn làm cậu thất thố, trừ phi là ai đó là chuyện gì khiến cậu phẫn nộ hay khiếp sợ, giống như chuyện của giáo sư Moody lần trước, cũng giống như…

“Viktor Krum!” Harry hưng phấn hét chói tai, nhoẻn miệng cười lộ tám cái răng, bản thân đã lâm vào trạng thái điên cuồng.

Draco tức giận xoa bóp hai má Harry, con mèo này mau bình tĩnh lại cho cậu, “Nếu cậu còn có lý trí thì đừng có mà nói trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới cho dù cuối cùng đội Bulgaria thua nhưng anh ta vẫn bắt được trái Snitch.”

Harry còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến chuyện đó? Cậu chứng kiến nhóm học sinh của Học viện Durmstrang sau khi nhìn một vòng thì có khuynh hướng lựa chọn ngồi ở bàn dài Slytherin. Nhìn thấy Viktor Krum ngày càng gần, Harry nghiến răng nghiến lợi thề, “Mình nhất định phải có được chữ kí của Krum!”

Draco lập tức vỗ cậu ta, hạ giọng nghiêm khắc răn dạy, quở mắng, “Chỉ cần với thân phận Kẻ Được Chọn – người đánh bại Chúa tể Hắc ám, không được làm Hogwarts — không phải, không được làm phù thủy nước Anh mất mặt!”

Krum cuối cùng ngồi ở chỗ vòng tròn quyền lực Slytherin, ngay đối diện Draco, bởi vì Lugatha đạp tên kế bên Sanducar một cước khiến cậu ta nhích qua một bên chừa ra một chỗ trống, hơn nữa trong vòng tròn quyền lực này của bọn con rắn nhỏ thoạt nhìn có vẻ trầm ổn hơn những nơi khác, Krum chọn vị trí này có lẽ cũng giống như Harry năm đó vì không thích người khác nhìn vết sẹo của mình.

Lúc trước đám con rắn nhỏ đối mặt là Kẻ Được Chọn đều nhịn, lần này đối mặt với Krum, hơn nữa lại còn thêm một tầng thể diện nước Anh nên bọn họ chỉ cố gắng hết sức kiềm chế nội tâm cực kỳ xúc động, mỉm cười lịch sự, nhẹ giọng bắt chuyện. Đối với việc người khác kiềm chế thì Draco không thấy lạ nhưng lại thấy bất ngờ khi Harry cũng vậy, rõ ràng mới một giây trước cậu ta còn có bộ dạng hận không thể bổ nhào vào người Krum.

“Đừng đùa chứ, Draco. Mình biết mùi vị bị người khác nhìn chăm chú là như thế nào.” Harry khẽ nói với Draco vô tình lộ ra mục đích chính, “Nếu làm một người mê danh tiếng, mình giỏi lắm chỉ được một cái chữ ký, nhưng mà nếu trở thành một người bạn khá thân, mình thậm chí có thể cũng anh ta trao đổi nhật ký!”

Draco nhìn trên bàn đầy những món ngon bỗng nhiên một chút khẩu vị cũng không có.

Ngày hôm nay ngoại trừ hai học sinh đặc biệt, còn có hai vị Hiệu trưởng đích thân dẫn cả nhóm đến đây, bọn họ ngồi ở dãy bàn dành cho giáo viên, bên cạnh còn có thêm hai vị khách khác – Ludo Bagman, Bộ trưởng Bộ Thể dục và Thể thao Pháp thuật và Barty Crouch, Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế. Với một cuộc thi đấu long trọng như vậy đương nhiên hai vị Bộ trưởng cũng phải bận rộn một chút vì vậy cho dù bọn họ có là thành viên trong ban giám khảo cũng chẳng thấy ngạc nhiên.

Ludo Bagman hồi trẻ đã từng là Tấn thủ Quidditch, đã từng giúp nước Anh có được vinh quang cho nên hiện tại không còn là cầu thủ nữa nhưng vẫn nhận được sự hoan nghênh của quần chúng. Ông ta có vẻ mập hơn, trên môi luôn nở nụ cười nhưng Draco cảm thấy người này có chút không đáng tin, hoặc là có đầu óc đơn giản, thích những chốn đông vui náo nhiệt, vì lợi ích nhỏ… Dù sao không có ấn tượng tốt, khó coi.

Còn về phần Barty Crouch, ông ta thật ra một người cẩn thận, tỉ mỉ, thông minh lanh lợi, là một nhân vật tương phản hoàn toàn với Ludo Bagman, nhưng mà ông ta – một kẻ chuyên bắt bọn Tử thần Thực tử, nhưng chính đứa con trai độc nhất của mình lại đi vào con đường Tử thần Thực tử. Bản thân ông ta là người đứng đầu gia đình nhưng mà ngay cả người thân nhất cũng không quan tâm cho tốt căn bản ông ta chẳng hề có khái niệm tình thân, như thế làm sao có thể khiến một Malfoy – kẻ luôn đặt gia đình lên hàng đầu có ấn tượng tốt?

Tiếp theo đó, hai vị Hiệu trưởng kia Draco cũng nhìn không thuận mắt.

Karkaroff, Hiệu trưởng Học viện Durmstrang, là một Tử thần Thực tử tiền nhiệm nhưng dũng khí còn lâu mới bằng Regulus, cuối cùng sau khi Chúa tể Hắc ám sống dậy ông ta chạy trốn đến Tây Tạng mà vẫn bị ‘thanh trừng’; Hiệu trưởng của Học viện Beauxbatons là một phụ nữ, Phu nhân Maxime, so với người bán khổng lồ Hagrid còn cao hơn một cái đầu rưỡi, Draco xem thường nhìn bà ta.

Như vậy xem ra Hiệu trưởng râu trắng điên điên của bọn họ thì ra vẫn tốt hơn, Draco lần đầu tiên phát hiện.

Hiệu trưởng Dumbledore sau tiệc tối liền đem Chiếc Cốc lửa ra, thắp sáng nó trong thời hạn hai mươi bốn giờ, tiếp đó ông ta lại giải thích cách thức báo danh và chọn lựa, nhấn mạnh là chính ông ta sẽ vẽ một vòng tuổi ở bên ngoài ngăn cản những người không đủ số tuổi có ý đồ tham gia — với một loại hạn chế như vậy trong lòng Draco cũng đã có tính toán. Anh lại nhìn mọi người xung quanh, nhưng kẻ không đủ tuổi nhưng nóng lòng muốn thử, ừm, giống như trong lòng ai cũng đều có tính toán.

Sau khi tiệc tối kết thúc, hai anh em song sinh Tấn thủ chạy đến chỗ Slytherin, “Chào, Harry!”

“Sao vậy?”

“Cần em giúp một chút chuyện nhỏ.”

“Không phải bọn này làm không được.”

“Nhưng mà rõ ràng là kỹ năng của em tốt hơn bọn anh nhiều.”

“Gần như có thể pha chế dược theo đúng y như yêu cầu của Viện trưởng Snape của em.”

“Hiện tại chúng ta cần phải chắc chắn mười phần, cho nên…”

“Tăng Linh Tề!” Hai anh em song sinh nọ đồng thanh tuyên bố.

“Chỉ cần vài giọt.”

“Bọn này sẽ đưa nguyên liệu.”

“Chỉ cần em dành ra một chút thời gian.”

“Bọn anh sẽ tặng lại em một cái bồn cầu đặc biệt.”

Bọn con rắn nhỏ ngồi bên cạnh chưa có rời đi, ai cũng cười, hai anh em song sinh nhà Weasley là một trong số ít những người có thể kết bạn được với cả bốn nhà, bởi vì ai cũng thích bọn họ cả.

Draco: “Mấy cậu không nghĩ là Tăng Linh Tề có thể lừa gạt được lằn tuổi do đích thân Dumbledore vẽ ra chứ?”

Fred: “Hoàng tử Slytherin, cậu nghĩ sao?”

George: “Cậu cũng đâu đủ tuổi nha!”

“Chúng ta đi xem thử trước đã.” Draco lên tiếng.

Cả đám đi tới cửa Đại Sảnh đã thấy Chiếc Cốc lửa đặt ở đằng kia, xung quanh trong phạm vi hai mươi thước Anh có một vạch màu bạc ngăn cách — vòng tuổi của Dumbledore.

“Ai tới thử xem coi lằn tuổi này có tác dụng gì?” Draco còn chưa nói hết George đã xông lên — không thể nghi ngờ — bị văng ngược ra, nhưng Cedric Diggory, Đội trưởng Đội Quidditch, học sinh năm thứ bảy lại bình an đi vào, đem tên mình bỏ vô.

“Thì ra là như thế, túi sách bay đến ~” Draco dùng Bùa Triệu hồi đem túi sách trong phòng ngủ của mình gọi lại, lấy miếng da dê đề tên mình và tên trường lên, sau đó đứng ở bên ngoài dùng một cái Bùa Bay lên nó, cố gắng xuyên qua kết giới của lằn tuổi, lại bị ngăn trở!

“Giống như bị thứ gì vô hình cản trở.”

Bọn họ bắt chước Draco cũng thử ném vào, canh góc độ ném, hăng hái ném bùa… đều không có tác dụng.

Cuối cùng Draco cầm lấy đũa phép bắt đầu phân tích bùa chú làm ra lằn tuổi này.

Fred nhún nhún vai, “Xem đi, anh đã nói là phải dùng Tăng Linh Tề mà!”

“A, thật náo nhiệt.” Phía sau Fred truyền tới một giọng nói mang theo ý cười, mọi người quay đầu lại, là Hiệu trưởng Dumbledore, ông ta hồi nãy đi tiễn những người khách giờ mới quay lại.

“Ngài Hiệu trưởng,” Draco hỏi, “Nếu bọn con tìm được cách phá vỡ lằn tuổi hạn chế số tuổi của ngài đem tên bỏ vào Chiếc Cốc lửa, vậy có thể tham gia thi tuyển được hay không?”

“A, các trò có thể thử xem,” Dumbledore không để ý vỗ vỗ tay giống như đối với đề nghị này cảm thấy hứng thú, “Nếu như các trò có thể phá vỡ nó cho dù không đủ tuổi, ta nghĩ các trò cũng có thẻ dùng việc đó để chứng minh các trò có tư cách tham gia lựa chọn Dũng sĩ, nhưng mà ta phải nói rõ trước là với một chút tiểu xảo của mình ta cũng rất tự tin à. Nhưng cuối cùng để xác định các trò có đủ tư cách trở thành Dũng sĩ hay không còn phải do Chiếc Cốc lửa quyết định.”

“Cám ơn thầy Hiệu trưởng!” Một đám người hớn hở ra mặt, nếu Hiệu trưởng cũng không ngại… Vậy bọn họ liền không có gì để kiêng kị. Về đoạn tuyên bố phía sau của Hiệu trưởng, bọn họ coi như không có nghe.

Chờ sau khi thầy Hiệu trưởng đi rồi, Harry chợt nhớ tới một biện pháp, “Draco, cậu nói nếu để cho mấy học sinh lớp lớn đem tên vào bỏ hộ có thể được không?” Cậu vừa mới nói, mọi người đều đơ người, tập thể nhóm con rắn nhỏ đưa mắt nhìn về phía Tấn thủ Quidditch đủ tuổi, đủ khả năng, đủ nghĩa khí của bọn họ — làm sao lại có thể quên được việc này! Warrington dở khóc dở cười đùng đũa phép biến ra một cái hộp kẹo bưng trên tay, chờ đợi làm người phục vụ cho tập thể mọi người.

Nhưng mà loại pháp thuật này quá mạnh mẽ cho dù có người khác giúp bỏ tên vào cũng chưa chắc được, vì thế mọi người có vẻ đắn đo, có một số học sinh còn cho rằng Tăng Linh Tề có lẽ đáng tin hơn. Cho nên, buổi tối Harry ở trong phòng Độc dược cùng với ao ước sử dụng tiểu xảo đáng khinh đi pha chế tám liều Tăng Linh Tề, giáo sư Snape thì mang vẻ mặt âm trầm đứng giám sát — một liều cũng không bỏ sót.

Vạc dược này đến cả Bậc thầy Độc dược còn không moi ra được điểm thiếu sót nào, bên cạnh đó trong lòng giáo sư Snape cũng khing thường đầu óc ngốc nghếch của tên nhóc rắc rối này, nếu Dumbledore ngay cả mấy trò mánh khóe nhỏ nhặt của bọn học sinh năm năm cũng không xử lý được, ông ta còn mặt mũi mà xưng là phù thủy mạnh nhất mọi thời đại hay sao?

Về phần tại sao Harry lại đến phòng Độc dược để pha chế mà không phải là Draco càng khiến cho mặt giáo sư Snape biến đen hơn — sau khi Draco thẳng tiến đến phòng ngủ của mình liền đâm đầu vào công việc, không biết tại sao lại gấp gáp như thế. Tăng Linh Tề liên quan tới ‘Sự quang vinh và thanh danh nửa đời sau của gia tộc chúng ta cho nên rất quan trọng!’ (nguyên văn lời của Lugatha), cho nên phương pháp tốt nhất là xin giáo sư Snape cấp phép tiến hành. Giáo sư Snape đen mặt nhưng cũng phải gật đầu cho phép, thật sự là ông ta lo lắng bọn nhóc rắc rối này lỡ đâu bí mật tự chế ra một loại thuốc gì đó mà tự hại mình trúng độc chết!

Vì thế, tối ngày thứ Sáu, liều thuốc Tăng Linh Tề được giáo sư Snape cấp phép đã nhanh chóng lan truyền khắp cả trường học.

Vì thế, tối ngày thứ Sáu, trong túi áo của rất nhiều học sinh lớp lớn có hơn ba, bốn mẩu giấy của học sinh lớp năm ba năm tư.

Vì thế, ngày hôm sau…

Thứ Bảy, Halloween, mọi người gần như đều ở cửa Đại Sảnh xem náo nhiệt.

Toàn bộ những học sinh dùng Tăng Linh Tề để báo danh, tất cả đều có bộ râu bạc dài cả hai thước, đang đứng ở cửa Bệnh Thất chờ bà Pomfrey quở trách kèm chữa trị; toàn bộ những học sinh lớp lớn được nhờ vả báo danh dùm đều bị Chiếc Cốc lửa thẳng tay đem mẩu giấy phun ngược lại vào mặt.

Tiếp đó, trong khi mọi người cười đùa vui vẻ thì Hoàng tử Slytherin đã giam mình trong phòng ngủ suốt đêm, lại mang theo vẻ mặt tươi cười xuất hiện.

~*

~Lời của chủ nhà: Chúc mừng sinh nhật Harry nào bà con cô bác (ngày 31/7 đó, hổng biết có nhớ nhầm hông ta?)! Ta đã cố gắng trích ra chút thời gian eo hẹp của mình mà lê lết edit chương này đó nha *khóc ròng*… nhưng vẫn mong mọi người hảo tâm khi đọc truyền check lỗi chính tả dùm ta, ta cám ơn lắm lắm luôn á. Thôi, đi ăn tiệc sinh nhật của Harry đây. *phủi mông bỏ đi*

~*

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play