Không biết qua bao lâu, Harry cảm nhận được sự mát lạnh thoải mái ở vết sẹo trên trán lúc trước còn bỏng rát, sau đó sự đau đớn âm độc cùng tiếng động lớn ầm ĩ cũng đã giảm đi, dần dần cậu còn nghe được giọng nói của Draco, nhẹ nhàng, trầm thấp làm tâm hồn cậu thanh thản.
“Có tác dụng rồi Harry, …đã qua rồi …cuộc chiến đã kết thúc, tôi nghĩ cậu lại thành công rồi, chúng ta đã bảo vệ được tòa lâu đài, bảo vệ các thầy cô và cả bản thân chúng ta nữa…Chúng ta không có phụ lòng tín nhiệm của Salazar…Hắn đã chết, Chúa tể Hắc ám đã chết, lần này thật sự đã chết…”
Sau một tiếng thét đau đớn và sàn nhà chấn động mãnh liệt, mọi vật trong mật thất đã sớm yên tĩnh trở lại, Draco chợt nhận ra là tiếng gà trống còn nữa, mới dám dùng một cái kính pháp thuật đi xem tình huống bên ngoài.
Chúa tể Hắc ám đã biến mất, con Tử xà ngã nằm úp sấp ở dưới đất có vẻ đã chết, Fawkes dường như bị thương, thu đôi cánh lại đậu trên cánh tay của lão Hiệu trưởng Dumbledore trong khi lão ta đứng xem xét bộ mặt xấu xí của Tử xà; giáo sư Flitwick thì thu dọn chiến trường: lông gà trên mặt đất, máu gà; còn giáo sư Snape thì sắp đi đến đây.
Giáo sư đỡ lấy Harry bởi vì tiêu hao lực lượng quá độ mà lâm vào hôn mê, đang nằm trong lòng Draco, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, ông dùng đũa phép kiểm tra tình trạng của Harry, xác định là không có thương tổn vĩnh viễn nào. Draco tự mình đứng lên nhìn về phía bãi chiến trường lúc nãy.
Ba vị pháp sư cường đại, cao thâm, có lẽ tính thêm cả anh nữa là bốn, chiến đấu lần này anh không hề xen vào, không hề trợ giúp, cuối cùng vẫn là dựa vào Harry, một pháp sư chỉ có mười hai tuổi một lần nữa tiêu diệt Chúa tể Hắc ám, thậm chí cậu ta đã phải chịu đựng dưới sự tra tấn thống khổ! Mà bốn vị pháp sư kiên cường bọn họ lại không hề bị thương, không hề có cống hiến gì, thực làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Draco đi qua phía đó, nhìn thấy đôi mắt của Tử xà đã thành hai trũng máu, chắc là bị Fawkes mổ trúng, trong khi đó thầy Hiệu trưởng Dumbledore thì đang cẩn thận lấy cuốn nhật kí có bìa màu đen ra khỏi răng độc của Tử xà. Mặt trên của nó đã bị răng độc đục thành một cái lỗ lớn, nước mực màu đen chảy ra đã gần cạn, tên Tom Riddle được viết ở mặt trên, cuốn nhật kí trông thật cũ kỹ, ước chừng là có từ thời Chúa tể Hắc ám còn đi học.
Lúc nãy Draco còn phải lo lắng cho tình trạng của Harry nên không thấy được một màn đặc sắc ở bên này, thầy Hiệu trưởng liền đứng ra dùng Bùa Ngăn trở chặn đòn công kích của Voldemort, triệt để tiêu diệt ý đồ phóng bùa cách âm đối với tiếng gà trống và thương tổn Fawkes. Sau đó chính Dumbledore tận mắt thấy Tử xà đang thống khổ lăn lộn, hấp hối tự dưng lại phát điên lên, giống như trong nháy mắt được tiếp thêm sức sống, rồi bắt đầu liều mạng công kích Voldemort – người thừa kế của Slytherin – chủ nhân của nó.
Một màn kia Dumbledore không ngờ tới, Voldemort lài càng không ngờ được, sau đó Dumbledore trơ mắt nhìn thấy Tử xà há miệng rộng đầy răng độc cắn thân thể chưa hoàn thiện của Tom Riddle. Lão Hiệu trưởng vốn tưởng rằng nó sẽ không trúng, dù sao thì thân thể Tom Riddle vẫn chưa là thực thể, nhưng thật sự thì Dumbledore đã đoán sai, nó đã cắn trúng! Thân thể Tom bị cắn trúng bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng cùng với máu, trên người hắn xuất hiện lỗ thủng thật to, sau đó thì…
Trong tiếng gào thét cùng chửi rủa, mọi thứ đã chấm dứt — Tom Riddle tan thành khói, mà Tử xà thì cũng ngã ầm ra đất, chết vì tiếng gà trống gáy.
Một màn này hoàn toàn vượt qua mọi lẽ thường!
Cho nên sau khi mọi chuyện đã kết thúc, Dumbledore phải đi xem xét răng nanh của Tử xà, rồi ông ta phát hiện được một cuốn nhật kí.
“Vậy là sao?” Giọng Draco có chút lạc đi, anh đương nhiên là đang hỏi cái vật kia rồi. Loại đồ vật hắc ám thông qua máu hút lấy sinh mệnh người khác đến chết là rất hiếm, nhưng vẫn có nhưng bản ghi chép về nó! Nhưng mà một đồ vật hắc ám vì sao lại giúp hắn hút lấy sinh mệnh của người sống, cuối cùng thậm chí suýt chút nữa là làm cho Chúa tể Hắc ám sống lại, loại nghệ thuật hắc ám này là lần đầu nghe thấy.
“Vật này là của Voldemort, có vẻ…là một đoạn ký ức thời trước, rõ ràng là đối với tình hình lúc sau có rất nhiều chuyện hắn không biết rõ.” Dumbledore cầm cuốn sổ kia với khuôn mặt trầm tĩnh, nghiêm túc.
Draco nhíu mày, chỉ là ký ức mà có thể hút sinh mệnh lực giúp hắn hồi sinh sao?
Anh một chút cũng không hiểu nổi, không lẽ là do lúc nhỏ anh đọc sách quá ít nên giờ không đủ kiến thức hay sao?
~*
~Từ lúc giáo sư McGonagall vội vàng đến Bệnh Thất báo tin cho Arthur và Molly về việc Hiệu trưởng Dumbledore đã tìm được cách mở mật thất ra, đang cố gắng giải quyết việc này, cả nhà Weasley đều hi vọng, bồn chồn và bất an lưu lại bên giường của Ginny.
Bọn họ cũng lạnh người đi khi thấy hơi thở của Ginny ngày càng mỏng manh, sau đó lúc bọn họ thấy rằng hi vọng đã sắp rời bỏ họ thì Ginny hôn mê nằm trên giường bỗng nhiên thở mạnh một cái, giống như một bệnh nhân bị nghẹt thở cuối cùng cũng thở được, trên khuôn mặt cũng đã dần hồng hào trở lại, rồi — cô bé tỉnh lại. Một nhà tóc đỏ xúm lại bên giường bệnh, cảm thấy may mắn bắt đầu ôm nhau khóc lóc nỉ non, cảm kích sự nhân từ của Merlin cùng Hiệu trưởng Dumbledore vĩ đại.
Ngay lúc không khí vui vẻ không thấy trong mấy ngày qua đã trở lại thì cửa chính của Bệnh Thất lại bị mở ra, nhưng anh hùng tiêu diệt xà quái đã trở về, chẳng qua chòm râu bạc của thầy Hiệu trưởng Dumbledore rõ ràng có chút rối, cặp mắt kính hình bán nguyệt hạ xuống để lộ ánh mắt mang thần sắc mệt mỏi. Thậm chí ông còn không tiếp nhận lời cảm kích của một nhà Weasley mà trực tiếp gọi bà Pomfrey, phía sau ông là giáo sư Snape cả người tỏa ra khí tức âm trầm, trên áo choàng còn bị vấy máu, đang ôm Harry bị hôn mê bất tỉnh, còn có Hoàng tử tóc bạch kim Slytherin bộ dạng rõ ràng chật vật đi theo sau.
“Poppy, Harry là bị thương thổn tinh thần.”
“Đặt thằng bé xuống…Đặt xuống…” Bà Pomfrey vội vàng chạy tới, chỉ đũa phép vào người Harry thần chú không ngừng biến đổi, sắc mặt bà Pomfrey không hoàn toàn biến sắc, mà sau khi giáo sư Snape đặt Harry xuống liền xoay người, giống như một con rắn hổ mang chúa bị công kích, ánh mắt sắc bén lướt qua một đám người tóc đỏ, rồi nhanh như sao xẹt rời khỏi Bệnh Thất — lọ thuốc cao cấp chữa trị tinh thần bị thương tổn nghiêm trọng cực trân quý sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện để trị cho một ca thương tổn do Bùa chú thông thường.
“Hiệu trưởng, Dumbledore.”
Ngài Hiệu trưởng xoay người lại, trên mặt nở nụ cười hòa ái, “Anh Arthur, à! Trò ấy chắc là đã tỉnh lại rồi…Thật là tốt quá!” Dumbledore đem đũa phép thu được lúc ở dưới mật thất chìa ra, “Tôi nghĩ chắc đây là đũa phép của trò ấy…Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Draco hé mắt nhìn qua bên đó, nơi có đại gia đình đang đoàn viên, lập tức quay đầu trở về, không hề che dấu cảm xúc phản cảm và phẫn nộ của mình, vung đũa phép làm mấy tấm màn che quanh giường bệnh của Harry, chặn lại tầm mắt cùng thanh âm ồn ào của gia đình tóc đỏ kia.
Chết tiệt, con nhỏ Weasley đó với cha mẹ của nó hổng lẽ đến một cuốn nhật kí mà cũng mua không nổi nữa sao?
Một nhà chết tiệt kia đúng là nỗi sỉ nhục của gia tộc thuần huyết mà, nhà bọn họ thật sự đã sa sút đến mức ngay cả nhận thức cơ bản nhất của phù thủy ‘không rõ lai lịch thì không thể tin’ cũng đều ném cho mấy con sên gặm rồi à!
Draco căm giận dùng đũa phép chỉnh chu lại bản thân, cũng giúp Harry đang hôn mê sửa sang lại quần áo và lau vết bẩn.
“Hắn tên là Tom, chỉ là một đoạn ký ức bị phong ấn vào trong đó…Hắn thật khéo hiểu lòng người, con luôn cùng hắn trò chuyện…” Ginny tỉnh lại sau khi được người nhà ôm hôn nhiệt liệt, bắt đầu đối mặt với lỗi lầm của mình mà sám hối, “Sau mỗi vụ tấn công, con không nhớ con đã làm gì, con phát hiện trên quần áo mình có dính lông gà, trong trí nhớ của con chỉ là một mảnh trống rỗng…Sau đó lại nghe nói Harry Potter cũng bị tấn công…Con không biết gì nữa, con sợ, con sợ nếu đó là thật thì con tiêu rồi, cho nên, trước lễ Giáng Sinh con vốn đem nhật kí ném đi…”
Việc này chính là lần đầu cát truy tung của bọn Harry phát ra tín hiệu một cái liền dừng. Sau lễ Giáng Sinh là lần báo động thứ hai, Draco ở trên lớp giám thị nơi đó, chắc là lúc Ginny đi lấy lại cuốn nhật kí.
“Vì sao trò lại đi nhặt lại nó?” Ngài Hiệu trưởng hỏi.
“Con …Con sợ người khác phát hiện bí mật về cuốn nhật kí…Con nói rất nhiều chuyện với nó…”
Bậc thầy Độc dược bưng một khay thuốc đủ loại từ ngoài tiến vào, vừa lúc ngay thấy những lời nói này của Ginny, phát ra một tiếng khịt mũi — chuyện thầm kín ngây thơ, khờ dại, nhảm nhí của thiếu nữ!
Sắc mặt Ginny lập tức trở nên tái nhợt.
“Severus!” Hiệu trưởng Dumbledore trách cứ nhìn thoáng qua Bậc thầy nghiêm khắc của mình.
Giáo sư Snape đi về phía Harry, đem thuốc đút vào miệng Cậu Bé Vàng Slytherin, đồng thời cũng phun nọc độc, “Ngài Hiệu trưởng, cho phép tôi nhắc nhở ngài, Cậu Bé vàng của ngài là học sinh năm hai bởi vì một cô bé muốn che dấu tâm tư thầm kín của mình, vừa nãy không thể nào không ở dưới mật thất cùng lúc quyết đấu với phù thủy hắc ám nhất và giết chết được một con Tử xà! Chẳng cần ai giúp, dưới tình huống chúng ta hoàn toàn chưa hề nhún tay vào!” Xà vương thích bao che khuyết điểm phẫn nộ đối với đám người …Gryffindor tóc đỏ ngu xuẩn phát tiết, “Gryffindor, trừ 50 điểm! Vì bốn cậu Weasley ngu ngốc và sơ ý khinh thường! Gryffindor, trừ tiếp 50 điểm! Vì cô Weasley thiếu hiểu biết và thiếu cảnh giác!”
Chứng kiến giáo sư Snape so với Tử xà còn đáng sợ hơn, Arthur hoàn toàn chấn kinh, “Ngài Hiệu trưởng, lúc nãy là do Hắn…ở…”
Bậc thầy Độc dược đã một phen làm cho cả nhà Weasley trong nháy mắt sắc mặt đều giống như Ginny, trừ điểm chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, đây đều là thật, nếu không phải do giáo sư Snape nói ra, bọn họ chắc là cả đời cũng không biết đến nguy cơ kia — Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có khả năng quay lại! Thật sự, một số người như Ron chắc chắc sẽ nghĩ rằng Hiệu trưởng tìm được mật thất, sau đó chỉ cần phất phất đũa phép giải nguyền, thuận tiện nhặt lấy đũa phép của Ginny đem về là liền xong việc.
“A, đúng vậy!” Lời này của Hiệu trưởng Dumbledore không những đáp lại Arthur mà còn làm yên lòng Xà vương, “Tôi đối với với biểu hiện dũng cảm phi phàm và kiên định của Harry và sự nhanh trí cùng kế hoạch thông minh của Draco, mỗi trò cộng thêm 100 điểm!”
Draco bĩu môi, cho thêm điểm so với việc mạo hiểm tính mạng mà tính cái gì? Cứ cho là thêm ngàn điểm cũng không thể nào làm thay đổi được sự thật Harry phải nằm viện mấy tuần, lại nói, cho dù không có thêm điểm, năm nay Cúp nhà cũng vào tay Slytherin! Chẳng lẽ Slytherin lại đi giống với Gryffindor, chỉ có thể dựa vào việc thêm điểm ngoài định mức và bắt trái Snitch vàng mới có thể đứng đầu hay sao?
Sắc mặt Draco trầm tĩnh hướng Dumbledore gật đầu, sau đó thuận tay kéo màn lại, phóng thêm một cái bùa Muffliato (1) cho Harry.
Mặc kệ sau đó Dumbledore thuật lại cho nhà Weasley trận chiến trong mật thất như thế nào, Harry hoàn toàn xứng đáng với sự cảm kích của cả nhà Weasley.
Hai anh em song sinh luôn xem Harry là đối tác cùng bạn tốt, trải qua việc này mối quan hệ giữa họ lại càng tiến thêm một bước lớn;
Con nhóc kia từ lâu đã thầm mến Harry (hoặc danh tiếng của cậu), chẳng hề sợ sệt liền tỏ vẻ cảm kích vì ơn cứu mạng;
Vị Huynh Trưởng Gryffindor tuy rằng nghiêm trang nhưng cuối cùng cũng có đủ dũng khí đối với Harry cảm tạ không cần nói cũng hiểu được;
Kẻ duy nhất không thể chấp nhận được, hơn nữa lại còn là đối thủ một mất một còn, Ron Weasley — thật sự rất buồn cười, Draco chẳng lẽ còn thấy ngạc nhiên khi cậu ta vội chạy tới giải thích với Harry sao?
Draco quải theo túi sách quẹo vào Bệnh Thất, nhìn thấy một tên tóc đỏ do dự ở trước cửa Bệnh Thất, bên tai cậu nghe được giọng nói quen thuộc của một nữ sinh đang nghiêm khắc khiển trách.
“…Một tên Gryffindor nhát gan!” Cô nàng tóc nâu xù nhà Ravenclaw nâng cằm cao ngạo, “Ngay cả dũng khí ít nhất để giải thích cùng cảm ơn đều không có, coi như không có dũng khí thì thôi đi, cư nhiên lại không hề có lý lẽ dùng ngôn ngữ công kích ân nhân cứu mạng em gái mình, vì sao vậy, bởi vì trên người kẻ Được Chọn có hào quang nên trò cảm thấy mất mặt? Đồ Gryffindor ngu xuẩn, ngốc nghếch! Slytherin thì sao, Harry và Draco ít nhất còn ngăn trở Hắn, còn trò thì sao? Em gái mình bị Hắn khống chế lâu như vậy, trò thân là anh trai, ở cùng ký túc xá với em gái mà cũng không nhận thấy được chuyện bất thường, tất cả mọi chuyện vốn không nên xảy ra, cư nhiên còn dám khua môi múa mép trước mặt người ta? Nói thật, tôi hiện tại đã hiểu là tại sao Draco đều không thèm quan tâm tới, nhất là trò đó, Ron Weasley, vì căn bản không xứng!”
Mắng hay lắm!
Mặc dù bản thân Draco khinh thường việc … lãng phí nước bọt với con sóc tóc đỏ này, nhưng nghe thấy được có người nói ta tiếng lòng của mình, loại cảm giác giải tỏa này thật tuyệt.
“Hermione.” Draco đi tới, chậm rãi chào hỏi, “Đến thăm Harry à?”
“A? Chào, Draco! Tôi là đem bài đã chi chép lại cho cậu ấy, nếu Harry không muốn thành tích của mình tụt dốc không phanh, cậu ấy tốt nhất nên ôn tập cho tốt…Thiệt tình, ngoài việc này tôi thật sự cũng không giúp được gì.” Hermione nói, có chút nhụt chí.
“Việc này đối với Harry là tốt lắm rồi, tôi cũng là đến giúp cậu ấy bổ túc, nếu việc phiền toái của cậu đã giải quyết xong, tôi nghĩ chúng ta nên tận dụng thời gian, dù sao cũng gần thi rồi.” Draco từ đầu buổi đến giờ cũng không thèm liếc mắt đến tên tóc đỏ Weasley kia, đừng nói chi đến chào hỏi.
“Cậu nói đúng lắm!” Hermione nhìn lướt qua Ron Weasley, hất tóc, xoay người đi cùng Draco vào Bệnh Thất, cô phù thủy nhỏ bỗng nhiên nhận ra có đôi khi sự lạnh lùng và cao ngạo của Slytherin cũng chẳng có gì xấu, đối với một số người không đáng quan tâm, không cần tiêu phí sức lực, bởi vì căn bản chỉ là tốn thời gian thôi!
~*
~Chú giải:
(1) Muffliato: Thần chú Im lặng hay thần chú Ù tai
~*
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT