Quy tắc hành vi thứ mười lăm của Slytherin: khuất phục hoặc bắt tay thực hiện để tạo nên thay đổi
“Ah, không!” Draco cơ hồ là tuyệt vọng mà cầu xin cái vạc. Tiêu phí hết thời gian cả một học kì cùng vô số tinh lực, anh lại nhìn thấy phương pháp cuối cùng có khả năng thành công nhất lại biến thành một chất lỏng đặc dính không tan lại còn đục ngầu, anh không chịu nổi đả kích như vậy.
Đây là phần thuốc cuối cùng ngay trước lễ Giáng Sinh.
“Nghiên cứu Độc dược không tồn tại thất bại, Draco! Chẳng qua là nghiệm chứng của chúng ta chạm phải ngõ cụt mà thôi.” Tuy rằng giáo sư Snape cũng không nhịn được mà thất vọng, nhưng con đường này vốn là gian khổ như vậy, một Bậc thầy Độc dược sẽ phải trải qua vô số lần suy sụp trong sinh mệnh cô độc cùng kiên trì của mình. Giáo sư Snape lại cầm lấy danh sách nguyên liệu Độc dược mà cơ hồ đã khắc sâu vào trí nhớ, rơi vào trầm tư.
Draco biết, với tâm trí thành thục của mình không nên dễ dàng gặp đả kích như vậy, nhưng anh…đây là cơ hội duy nhất của anh để xử lý Chúa tể Hắc ám. Vì cái gì…
Chẳng lẽ thật sự phải để bi kịch tái diễn lại một lần?
Chẳng lẽ bởi vì anh là một Malfoy, bởi vì anh không phải Đứa-bé-sống-sót, cho dù cố gắng như thế nào, anh cũng không thể giết chết Chúa tể Hắc ám, không thể thay đổi tương lai của mình?
Draco đứng trước vạc, sắc mặt trắng bệch.
“Draco!” Bậc thầy Độc Dược tiến lên lay tỉnh đứa con đỡ đầu đang thất hồn lạc phách, ngữ khí nghiêm khắc, “Trước mắt cần làm không phải suy sụp mà là phải tìm ra nguyên nhân, tránh sai lầm, càng không cần khóc lóc! Nếu con không thể tỉnh táo ngay lúc này để phân tích lợi hại, thì thực nghiệm lần sau, con có thể không cần tham dự!”
“Không!” Draco phản bác theo bản năng, sắc mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra kiên định, anh hít sâu một hơi, đè nén xuống nội tâm khổ sở cùng sự sợ hãi sau khi sống lại được bốn năm từ lúc thất bại khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám, “Cha đỡ đầu, con cam đoan con sẽ làm được!”
Giáo sư Snape nhìn ở trong mắt, cuối cùng mở miệng theo giọng điệu giải quyết việc chung, “Tốt lắm, vậy chúng ta bắt đầu phân tích lần nữa.” Bậc thầy Độc dược giơ đũa phép lên, bắt đầu dùng sóng đồ nguyên lý trục tầng phân tích nguyên nhân làm cho bọn họ thất bại.
Cho dù có Bậc thầy Độc dược tham dự, việc nghiên cứu chế tạo Độc dược vẫn không thể tránh khỏi việc lâm vào bế tắc, bọn họ không làm rõ được nguyên nhân dẫn đến thất bại, bọn họ đều đã thử qua toàn bộ tổ hợp tài liệu, liều thuốc này là phương pháp gần với thành công nhất, rõ ràng ngay trước bước cuối cùng mọi thứ đều tiến hành vô cùng thuận lợi, chỉ khi cuối cùng cho thêm nước mắt Phượng Hoàng, liều thuốc bắt đầu trở nên không thích hợp.
Về câu cuối cùng, “Vĩnh sinh thương xót, nước mắt trở thành thủ hộ bất diệt” có ý tứ được biểu đạt rất rõ ràng, trừ bỏ nước mắt Phượng Hoàng, căn bản không có vật khác.
Như vậy, là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Từng ngày trôi qua, vẫn không có chút thành quả, điều này làm cho Draco bắt đầu trở nên lo âu, hiện tại anh bắt đầu suy tư lỡ như liều thuốc này không được nghiên cứu chế tạo thành công đúng lúc, như vậy có phải là sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của người kia hay không? Nhưng mặc kệ là có đổi kế hoạch hay không, thời gian của anh không còn nhiều, chỉ còn một học kỳ mà thôi.
Theo Lễ Giáng Sinh từng bước đến gần, nhà Slytherin bắt đầu thống kê danh sách học trò ở lại, Draco thực mâu thuẫn, về nhà có nghĩa anh sẽ vượt qua một lễ Giáng Sinh theo truyền thống Malfoy — xài gần hết thời gian vào áo quần, trang sức, châm chọc cùng khoe khoang trong những buổi tiệc chán ngắt, mà ở lại, nói thật anh cũng không biết ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể tìm được biện pháp đột phá gì hay không, nói gì cha đỡ đầu của anh cũng không chịu kí tên vào lệnh cho phép đi vào khu Sách Cấm.
Draco đang do dự, một bức thư kế hoạch lữ hành vào lễ Giáng Sinh hoàn toàn giúp anh hạ quyết tâm, bọn họ lên kế hoạch đi Thụy Sĩ trượt tuyết — có nghĩa là tuần trăng mật lần thứ n của bọn họ — không biết bắt đầu từ khi nào, anh phát hiện cha mẹ mình phảng phất như là rơi vào trong hành trình tình yêu cuồng nhiệt, ân ái đến quá phận, thậm chí còn khó hiểu hỏi anh có hy vọng có thêm một cô em gái hay không.
Merlin a!
Hai năm qua anh bất hạnh theo chân bọn họ đi qua Biển Aegean ngắm mặt trời, đi thành cổ Babylon xem Thánh điện, mà sự thật chứng minh tồn tại của anh căn bản là dư thừa. Cho nên, Draco Malfoy ở trên dach sách ở lại đánh dấu tên của mình.
Số lượng người ở lại trải qua lễ Giáng sinh chỉ có hai, một người khác là Harry. Ban đêm ở Slytherin chỉ còn hai người bọn họ, nghe thực thích, có thể trừ bỏ đánh cờ xem sách, hai người thực sự vô cùng thoải mái. Nhưng khi buổi sáng của ngày lễ Giáng Sinh đến thì trong Phòng Sinh hoạt chung đã có một cây thông Noel màu bạc thật lớn, một đống quà được chất lên tương đối đồ sộ.
Harry chưa từng chờ mong có quà giáng sinh, ngẫm lại đi, cậu đã trải qua mười một năm nhận được trừ bỏ tất cũ chính là bút bi cũ viết không ra mực, cậu cũng đã quen rồi. Bất quá năm nay, trước khi đi ngủ vào ngày hôm qua, Harry quả thật có đoán rằng Draco sẽ tặng gì đó cho mình.
Sáng sớm lễ Giáng Sinh, sau khi rời giường Harry liền lung tung mặc quần áo vào rồi vội vàng chạy đến Phòng Sinh hoạt chung, quà dưới cây thông Noel lớn màu bạc được chất thành hai đống, không thể nói rõ là đống nào lớn hơn, Draco đang ngồi xếp bằng trên thảm dưới tàng cây, lười biếng vẫy tay với Harry, “Đừng đứng ngốc ở đó, nhanh chóng lại đây mở quà đi, bằng không cậu sẽ bỏ lỡ tiệc trưa của lễ Giáng Sinh.”
“Có quà cho mình?” Harry mở to mắt nhìn.
Draco hừ một tiếng bằng mũi. Anh đã mở ra không ít gói quà, một ít là những thứ ly kì cổ quái Harry không biết, một nửa là những thứ trang sức chói lóa linh tinh gì đó. Harry nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Draco, chẳng thế trách tại sao bọn họ lại tặng trang sức a.
Bởi vì là ngày lễ, Draco ngày thường đã ăn mặc tinh tế tỉ mỉ nay lại càng thêm xa hoa cách điệu, tóc cẩn thận tỉ mỉ ép sát bên tai, nơi cà vạt cài một chiếc kẹp tóc hình con rắn màu bạc, trước ngực vĩnh viễn là vòng cổ có hoa văn gia huy Malfoy, vòng tay ngà voi hình rồng Trung Quốc nơi cổ tay phải vẫn chưa đổi, nhưng hiện tại lại nhiều thêm một tầng sáng bóng màu bạch kim, đại khái là được thêm vào Bùa Chú gì đó. Tay phải cùng tay trái của Draco mỗi bên đều mang hai chiếc nhẫn có hoa văn tinh xảo mang phong cách cổ xưa, như vậy mười ngón tay của cậu ấy thì đã có bốn ngón đeo nhẫn, Harry nhịn không được liếc mắt xem thường.
Áo chùng phù thủy màu xanh nhạt trên người Draco ở dưới ánh đèn mơ hồ hiện lên hoa văn màu bạc lấp lánh vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp rồi, cổ áo thêu dây Tử Kinh, là hoa văn của gia tộc Malfoy, ghim cài bên trên, lại là một ghim cài mới, hoa văn lấp lánh vô cùng tinh xảo, là một đầu ưng bạc kiêu ngạo, mà trên cổ tay áo cũng là thêu một con rắn nhỏ Slytherin màu xanh bạc, trên tay áo cài lên hình Bạch Kì Mã không ngừng dùng sừng của mình chọc con rắn nhỏ không ngừng bơi qua bơi lại kia.
Draco chỉ chỉ vào đống quà tặng bên cạnh anh mà cười xấu xa, “Đây đều là đưa cho cậu, bảo bối Slytherin của tôi!”
Niềm vui thật bất ngờ, Harry hưng phấn nhảy qua, thậm chí không để ý đến lời trêu chọc của Draco. Hộp lớn nhất nằm ở trên là của Pansy tặng, mở ra, một bộ áo chùng màu xanh phỉ thúy mới tinh, rất hợp với đôi mắt của Harry.
Bên dưới là của Blaise tặng, cũng là một bộ áo chùng nhưng là màu đen, màu sắc đơn giản nhìn qua vô cùng tầm thường, nhưng ám văn mơ hồ bên trên lại nói lên sự xa xỉ của nó.
Xuống chút nữa chính là Goyle tặng, là một bộ trang sức?
Còn có bên dưới chính là…
Harry mở quà đến mức tay mềm nhũn, chiến đấu hăng hái một nửa, nhưng trừ bỏ bác Hagrid tặng một cây sáo mà cậu thổi lên giống cú mèo kêu thì tất cả còn lại đều là quần áo cùng trang sức.
“Draco?” Mặt Harry méo mó.
“Hiển nhiên, một thân quần áo Muggle lỗi thời của cậu đã làm ngứa mắt của rất nhiều Slytherin.” Draco giả cười, chỉ chỉ thảm treo tường sau lưng của cậu, “Quy tắc hành vi thứ năm của Slytherin, luôn phải ăn mặc sạch sẽ, cùng với cử chỉ tao nhã.”
Harry bắt đầu lớn tiếng rên rỉ…Cậu thực lười, không thể giống như Draco vào mỗi buổi sáng đều phải tốn ít nhất nửa giờ để chuẩn bị quần áo cùng đầu tóc.
Những gói quà kế tiếp hoàn toàn không có thay đổi, ăn mặc vẫn chiếm đa số, trừ bỏ đội trưởng Flint tặng một bộ đồ chơi Quidditch mini, Lugatha tặng một quyển Quidditch căn bản, Hermione thì tặng một hộp sô-cô-la Ếch lớn…Rất nhiều, thậm chí Harry cảm thấy không quá chín người không tặng lễ vật cao cấp, mặc dù đối với người tặng mà nói đó có thể không tính là quý trọng.
Còn có niềm vui bất ngờ khác chính là mẹ của Draco cũng có tặng quà cho Harry, là một hộp điểm tâm vô cùng tinh xảo, có lẽ không đáng giá nhưng đây là do Malfoy phu nhân đích thân làm, cha của Draco còn tặng cho hai người bọn họ mỗi người một cuốn ‘Nguyền và phản nguyền ’, cũng ám chỉ ở trong rằng nếu bọn họ còn để lũ Gryffindor ngu xuẩn ăn hiếp, vậy thật sư là bôi nhọ dòng họ bọn họ cùng quang vinh gia tộc, làm cho Harry nhìn thấy liền đen mặt!
Nhưng tất cả đều không đem lại niềm vui lớn bằng một gói quà vô cùng nhẹ lại không chút thu hút!
Một thứ màu xám bạc giống chất lỏng, chất chồng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhưng khi mở ra lại phát hiện rất mỏng và rất nhẹ, Harry không biết đây là vật gì, nhưng cậu thấy được Draco luôn luôn trầm ổn lại ở lúc này đổi sắc mặt.
“Harry, vật này vô cùng, vô cùng trân quý, vô cùng, vô cùng hiếm có, hiếm có đến mức mình nghĩ cả thế giới phù thủy chỉ có một vật duy nhất.” Draco mở nó ra khoác lên trên người Harry, đồng thời triệu hồi một mặt kính, “Áo Tàng hình”.
Trong gương Harry chỉ còn lại có cái đầu, Harry cũng cảm thấy được thực quỷ dị, cúi đầu nhìn nửa thân dưới của mình hoàn toàn biến mất, mà bản thân lại vẫn cảm giác được sự hiện hữu của chúng. Nếu đem áo choàng kéo qua đỉnh đầu, cả người cậu cũng biến mất…
Draco đem tờ giấy rơi ra từ Áo Tàng hình kiểm tra, mặt trên là dòng chữ dài nhỏ hơi xa lạ:
[Trước khi chết cha con đem món đồ này giao lại cho ta.
Hiện tại đã đến lúc trả về cho con.
Sử dụng cho tốt.
Chân thành chúc con Lễ Giáng Sinh vui vẻ.]
Không có kí tên, nhưng hẳn là Dumbledore.
Quả nhiên là hậu nhân của Ignotus Peverell! Draco nghĩ.
Draco chú ý tới khi Harry nhìn đến câu ‘sử dụng cho tốt’ mang tính ám chỉ mạnh mẽ kia thì hai mắt liền xuất hiện tia sáng, trong lòng thầm than quả nhiên là một tên sư tử trời sinh, huyết thống loại này quá mạnh mẽ, năm mươi sáu lần quy tắc hành vi Slytherin kia coi như không. Bất quá giáo sư Quirrel đi vắng, mà Harry quyết sẽ không đi khu hành lang cấm kia, lại có Áo Tàng hình tránh qua lão Squib Filch kia, nếu đến nước này còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh thật không biết số phận của Harry đen đủi thành bộ dạng gì nữa.
Từ khi lọt lòng đến nay đây là lần đầu tiên thu được nhiều quà tặng như vậy, hơn nữa còn có một cái Áo Tàng hình vô cùng trân quý, Harry hẳn là cảm thấy mình vô cùng vui sướng mới đúng, nhưng…nơi hẻo lánh nào đó của đáy lòng lại có chút mất mát.
Ở bên trong cậu không có thấy quà của Draco.
Draco dĩ nhiên muốn chuẩn bị một lễ vật xứng với danh hiệu thiếu gia Malfoy, anh vốn lên kế hoạch sau khi chế tạo xong Thánh Quang Độc dược, liền giữ lại một ít làm bùa hộ mệnh, xét thấy lực lượng cường đại của Thánh Quang Độc dược kia, anh có hồ có thể đoán được lực lượng thuần khiết của bùa hộ mệnh có thể ngăn cản nguyền rủa hắc ám ở mức độ nào đó. Đáng tiếc, Độc dược vẫn chưa hoàn thành, cho nên anh chỉ có thể đổi chủ ý.
Draco mang theo tiểu sư tử đội lớp da rắn có đôi mắt xanh với vẻ mặt không che dấu được thất vọng cùng oán hận, cả mặt đều viết ‘mình muốn quà! Mình muốn quà!’ trực tiếp trở về phòng ngủ.
Tới phòng ngủ, Draco kéo Harry đến cạnh tủ quần áo của mình, Harry mới phát hiện nơi này có thêm một thứ đặc biệt lớn, cao hơn một người được giấy bao lại, vừa rồi cậu không chú ý.
“Đưa tay ra.” Draco mệnh lệnh.
Harry vươn tay, Draco dùng Bùa Chú cắt một đường trên đầu ngón tay của cậu, hai giọt máu đọng trên giấy lộ ra một cái khung kim loại khắc hoa văn.
“Tốt lắm,” nghi thức nhận chủ đã hoàn thành, sau khi Draco thuận tay chữa khỏi miệng vết thương cho cậu, giống như chợt nhớ đến gì đó, quay đầu lại hung tợn phê bình, “ Máu của phù thủy mang theo ma pháp liên hệ quan trọng, tôi tin tưởng ở trong quyển sổ tham khảo tôi đưa cho cậu đã kể ra ít nhất trăm loại nguyền rủa là dùng máu của phù thủy để tạo ra, nếu cậu không muốn làm Đứa-bé-sống-sót chết trước nguyền rủa của Chúa tể Hắc ám mà chết bởi nguyên nhân không biết nào đó, sau này không được ngu ngốc mà ai nói muốn máu liền ngây ngây dại dại đưa tay ra!”
Harry ủy khuất gật đầu, nhưng mắt vẫn là một mực ngắm thứ sau mặt giấy.
Draco nhìn một thân quần áo Muggle lỗi thời không hợp người của Harry, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ‘ác ý’.
Roẹt — mở ra giấy gói…
“Ối, trời ạ!” Một giọng nói lanh lảnh, trung khí mười phần truyền tới, “Chủ nhân của tôi, trên người ngài là đang mặc cái gì vậy? Ngài đem da cóc mặc trên người sao? Ah, tôi quả thật không thể tin được, đây tuyệt đối là sỉ nhục trắng trợn đối với thân là một phù thủy máu trong cao quý! Tôi chưa từng thấy qua phối hợp bết bát như vật, trong đầu của ngài chứa cái gì vậy? Ngài đem cả túi sên đổ vào trong đầu sao? Ah, tôi đây sao có thể để cho chủ nhân của tôi mặc thành như vậy, một tên gia tinh ăn mặc còn sạch sẽ hơn ngài — còn không đi mở tủ quần áo của ngài ra!”
Harry đứng ngây ngốc …hoàn toàn choáng váng đứng trước mặt gương hoa lệ này, ngày lễ Giáng Sinh, cậu bị một cái gương mắng đến không ngóc đầu nổi.
~*
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT