Tân nương này chính là chị tư của Chân Chính – Chân Thực.
Trên Chân Chính tổng cộng có bốn anh chị, chị cả Chân Tâm và chị hai Chân Ý là
cặp song sinh, anh ba Chân Thành là trợ giáo đại học, từ sau khi cha mẹ mất đều
do hắn thay cha chăm sóc Chân Chính. Mà chị tư Chân Thực do từ nhỏ linh năng vượt
bậc, cực có thiên phú học pháp. Tộc trưởng Chân gia nhìn trúng năng lực của cô,
đón cô vào tông gia để học đạo pháp. Hiện tại, pháp lực của Chân Thực đã là số
một số hai tông gia, là ứng viên có năng lực nhất cho chức tộc trưởng đời sau.
Trong ký ức của Chân Chính, từ khi hắn ra đời, cũng chưa được gặp qua chị tư
này mấy lần.
Chị Thực muốn kết hôn? Sao hắn không nghe anh Thành nhắc tới? Hơn nữa tân lang
đó, nhìn sao cũng thấy không giống người. Hôn lễ này có vấn đề!
Chân Thực nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
“Anh Thành sắp kết hôn rồi, chúng em tới liên hệ nơi tổ chức hôn lễ.”
“Chuyện này chị biết, nhưng mấy đứa không nên tới đây, mau về đi!” Ngữ khí của
Chân Thực rõ rang mang theo khẩn thiết, xem ra chuyện quả thật không bình thường.
Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng nhạc lễ: “Giờ lành đã tới, tân lang
tân nương bái đường!”
Chân Thực càng nhíu chặt mày: “Không kịp rồi.” Cô ghé vào tai Chân Chính thấp
giọng nói: “Đợi lát nữa mấy đứa nhìn tình huống mà hành sự, khi cần thiết thì
trốn vào tẩm điện ở đằng sau. Nhớ, đừng chạm vào bất cứ thứ gì trong tẩm điện.”
Giả Tấn Xuyên vốn muốn dò hỏi quan hệ của Chân Chính và tân nương, nhưng thấy vẻ
mặt ngưng trọng của Chân Chính và Chân Thực, nên đành nghẹn trở về.
Hôn lễ bắt đầu, tân lang tân nương bắt đầu hành lễ: “Nhất bái thiên địa, nhị
bái cao đường…”
Tân khách của hôn lễ hoàn toàn không bận tâm đôi tân nhân này, chỉ lo việc của
mình. Bàn mấy đại hán, thậm chí còn rút dao găm, dụng cụ ra mài. Giả Tấn Xuyên
rất kinh ngạc, mấy tên này tới tham gia hôn lễ, hay tới tham gia đánh nhau vậy?
Sau khi lễ thành, tân nhân được đưa vào một gian phòng.
Giả Tấn Xuyên thấy kỳ quái, bình thường không phải nên để tân lang tân nương
chào hỏi tân khách, rồi đi mời rượu sao? Sao lại đi mất bỏ mặc khách khứa? Hơn
nữa khách trong đại thính cũng không có ý kiến gì, ngược lại có vẻ như đều cảm
thấy làm vậy rất bình thường, thậm chí tựa hồ còn đang đợi tân nhân được đưa
vào phòng.
Một tiếng ‘ầm’ vang lên chấn động. Giả Tấn Xuyên nhìn ra ngoài đại thính, không
khỏi kinh ngạc. Tuy thời tiết mưa dầm, sắc trời khó tránh khỏi âm u, nhưng lúc
này đang giữa trưa, dù có thể nào vẫn phải có vài tia sáng. Nhưng bên ngoài đại
thính lại hoàn toàn như màn đêm buông xuống, tối thui không thấy gì.
Chân Chính hiếm khi chủ động bắt chuyện với Giả Tấn Xuyên: “Chuyện hôm nay rất
huyền bí, xem ra chúng ta tới không đúng lúc.”
Giả Tấn Xuyên nghe hắn nói thế, lông tơ dựng hết cả lên, hoảng loạn nhìn tứ
phía: “Không, không phải lại có cái gì đó chứ?” Đừng là ma quỷ gì nữa nha, y sợ
nhất là thứ đó.
“Dù sao đợi lát nữa có chuyện gì, thì cậu nhớ chạy vào trong tẩm điện.”
Giả Tấn Xuyên nghẹn một họng nước bọt: “Tôi thấy chúng ta vào đó luôn bây giờ
đi…” Hiện tại ngay cả nhìn mấy cái bàn khách khứa kia cũng cảm thấy không bình
thường.
Chân Chính nhìn dáng vẻ trông gà hóa cuốc của y: “Cậu sợ lắm sao?”
Ai kia vẫn theo thói quen không chịu thể hiện yếu thế: “Ai sợ chứ?!” Vì muốn thể
hiện mình không sợ, y còn đặc biệt dựng thẳng lưng.
“Ồ? Vậy sao? Vậy cậu ở lại đi, tôi đi trước.” Nói xong cất bước đi.
Giả Tấn Xuyên lập tức đuổi theo: “Anh, anh đi đâu?!”
“Tẩm điện.”
“Ê, đừng đi mau vậy, đợi tôi với!”
Bình thường mà nói, tẩm điện của từ đường đều dùng để thờ cúng linh vị tổ tiên,
từ đường Chân gia cũng không ngoại lệ. Tẩm điện nằm sau đại thính, chính giữa
cách một giếng trời. Trước điện là bia đá cẩm thạch điêu khắc, bên cửa có hai
thú đá, Giả Tấn Xuyên không nhìn ra được đó là động vật gì, không phải là sư tử
đá bình thường. Tẩm điện nguy nga tráng lệ, rường cột trạm trổ, huy hoàng lộng
lẫy. Trên cửa lớn của tẩm điện còn có bức hoành của vị hoàng đế đời nào đó tự
tay khâm bút, có thể thấy Chân gia từng một thời huy hoàng. Nhìn lại gia đình
mình, trừ một quyển tộc phổ rách nát mà ông ba từng cho y xem, thì không còn lại
gì, nói sao cũng là thế gia thiên sư nổi danh cùng Chân gia trước kia, sao lại
kém nhau dữ vậy chứ? Hài, thật là sa sút.
Vào tẩm điện, đóng cửa lại, vô cùng thần kỳ, tất cả tiếng động bên ngoài đều biến
mất. Bất luận là sấm đánh chớp giật, hay tiếng pháo chiêng trống, tiếng nhạc lễ,
hoàn toàn không nghe tháy gì, giống như đã cách biệt với thế giới bên ngoài.
Chân Chính lập tức ý thức được, đây là một kết giới. Rất hiển nhiên, đây là
không gian do con người chế tạo ra, có lẽ nên nói là càn khôn dịch chuyển một
không gian khác tới đây, có lẽ vừa rồi nơi bọn họ tới không phải là từ đường
Chân gia chân chính, mà là một nơi khác. Còn nơi hiện tại, là giới trong giới
được chuẩn bị cho kết giới, cũng giống như hầm ngầm, động trú ẩn trong nhà. Loại
kết giới này cần linh lực và kỹ thuật rất cao, hơn nữa bình thường mà nói, ‘hầm
trú ẩn’ chỉ có nhân tài thiết kế kết giới mới biết. Xem ra kết giới này là do
chị Thực làm ra.
Vừa rồi trên đường tới đây, người trong thôn thấy họ đều lập tức tránh đi, ban
đầu hắn cho rằng là do thân phận của mình, nên không được người trong thôn yêu
thích. Hiện tại xem ra, đại khái bọn họ làm vậy vì hắn là khách của buổi hôn lễ
này. Rốt cuộc ở đây đã có chuyện gì xảy ra?
Nhìn Giả Tấn Xuyên bị dọa níu chặt góc áo mình, Chân Chính có chút hối hận, sao
hắn không chú tâm học một chút pháp thuật chứ? Nếu không, hắn đã có thể bảo vệ
người này thật tốt…
Chân gia là thế gia thiên sư, mỗi người Chân gia vừa ra đời hoặc nhiều hoặc ít
đều có cảm ứng linh năng nhất định.
Chị cả Chân Tâm là đóa hoa giao tiếp nổi danh, trời sinh phóng túng tùy tính.
Tuy trên danh nghĩa là quản lý của chị hai Chân Ý, nhưng thật ra cũng là lăn lộn
trong vòng xuất bản, chuyên ăn uống vui chơi. Chị hai Chân Ý là tác giả nổi tiếng,
nhưng vì tính cách cổ quái, luôn trốn trong phòng vùi đầu sáng tác, rất ít khi
bước ra khỏi cửa, trong ấn tượng của Chân Chính, cơ hội gặp chị hai này cũng ít
như cơ hội gặp chị tư. Mà anh ba Chân Thành, là trợ giáo nghiêm túc, tuy làm
người hơi bị hiền lành, nhưng điều kiện tổng thể không tồi, sỡ dĩ qua 30 vẫn
chưa kết hôn, chính là vì phải giáo dục em út sau khi cha qua đời. Trong năm
anh chị em, chị cả, chị hai và anh ba đều không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có
Chân Chính và Chân Thực biểu hiện ra linh cảm siêu phàm lúc còn nhỏ. Đặc biệt
là Chân Chính, tuy không có học qua bất cứ pháp thuật nào, nhưng trời sinh đã
có linh thông, có thể điều khiển thần thú. Dòng máu con cháu Chân gia đều có
công năng trừ tà, mà dòng máu của Chân Chính lại còn lợi hại hơn nữa, trừ khả
năng trừ tà còn có thể mở thiên nhãn, dựng kết giới đơn giản.
Nhưng tộc trưởng Chân gia lại không chọn Chân Chính, mà chọn đem Chân Thực về
tông gia giáo dục. Nguyên nhân là do mệnh cách của Chân Chính.
Mẹ Chân Chính vì khó sinh mà chết, ngày Chân Chính ra đời, chính là ngày kỵ mẹ
hắn qua đời. Cha Chân Chính bấm tay tính toán, thì ra đứa con nhỏ nhất của
mình, lại có mạng phạm thiên sát cô tinh. Thiên sát cô tinh là do hai sao Kiếp
Sát (hung cực) và Cô Thần Quả Túc (mạng cô độc) cách góc trùng khít nhau, chính
là sao chổi trong tục ngữ, cùng với một loại mệnh tượng Sát Phá lang là hai đại
tuyệt mạng.
Người có mạng phạm thiên sát cô tinh, sự nghiệp vợ con không thể giữ, hôn nhân
khó thành, khắc thân khắc bạn, lục thân vô duyên, huynh đệ xa cách, tuổi già cô
khổ lẻ loi. Nếu có quý nhân tương trợ thì không ngại, nhưng khó tránh khỏi
tương khắc thương tật.
Chính vì Chân Chính có mệnh cách không may như vậy, nên hắn không được tộc trưởng
xem trọng, cũng không được người trong tộc yêu thích. Tuy là vậy, cha Chân
Chính vẫn quan tâm bảo vệ đứa con trai này, không hề có chút lạnh nhạt. Các anh
chị cũng khá hòa thuận với hắn, trước lúc tám tuổi, hắn sống có thể nói là vô
ưu vô lo. Chỉ là lúc tám tuổi, cha đột nhiên ốm chết, thái độ chán ghét của tộc
nhân Chân gia tới tham gia tang lễ đối với hắn, còn có những lời ra tiếng vào,
hắn mới biết, thì ra cha bị mình khắc chết. Từ đó về sau, hắn tránh xa tất cả bạn
bè thân thiết, càng xem trọng thì càng không dám tiếp cận, mới lên trung học, hắn
đã xin được vào ký túc xá, không dám liên lụy anh chị. Ngặt nỗi, anh ba Chân
Thành cẩn thận làm theo di ngôn của cha, luôn kiên trì chăm sóc hắn. “Cha nói
anh mạng cứng, không sợ khắc.” gần như đã trở thành câu cửa miệng của anh ba mỗi
lần gặp hắn. May là, cho tới nay anh ba cũng không gặp chuyện rủi nào, có thể
thật sự là do mạng khá cứng.
Tuy Chân Chính trời sinh có linh cảm vượt bậc, nhưng hắn luôn nhớ lời cha từng
nói: “Người mệnh cách càng hung hiểm, sau khi tu luyện pháp lực càng lớn, nhưng
lại càng tổn người hại mình. Không thể chết già.” Cho nên hắn chỉ tìm hiểu một
chút ít trong thư tịch pháp thuật cha để lại, chứ không muốn đi quá sâu.
Chân Chính chìm vào trầm tư, Giả Tấn Xuyên không có gì để làm, nhưng lại không
dám thả lỏng tay đang níu áo ‘bùa hộ thân’. Chỉ có thể đưa mắt nhìn quanh. Bên
ngoài rõ ràng mưa dầm chớp giật, sao bên trong lại an tĩnh như thế chứ? Kỳ
quái.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, đột nhiên truyền tới tiếng ca u ám của nữ: “Tiểu
muội muội đang trang điểm… ngày mai phải làm tân nương… tết bím vì quân… chải đầu
tiên đi đến tận cùng, chải thứ hai bạch đầu giai lão, chải thứ ba…”
Hai tay Giả Tấn Xuyên đều níu áo Chân Chính, lưng cong lên, cứ như con mèo dựng
lông: “Anh, anh nghe thấy không? Tiếng gì đó?”
Chân Chính có thể tưởng tượng được cái áo sơ mi của mình đại khái đã bị tàn hại
thành dưa muối, hắn ra hiệu bảo Giả Tấn Xuyên yên lặng: “Xuỵt.”
Tiếng ca càng lúc càng gần, mắt thấy đã sắp tới cửa tẩm điện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT