“Cốp! Cốp! Bốp! Lạch bạch!” Tiếng một đống gì đó rớt xuống,
mọi người đều ngã theo những tư thế hoặc đẹp hoặc xúi quẩy. Đổ thần vẫn giữ
phong phạm đại hiệp thần bí của hắn, tư thế tiếp đất cũng rất đặc biệt, ngay
lúc tiếp xúc với mặt đất hắn vươn tay ra, nhẹ bún một cái, lộn một vòng rồi quỳ
một gối xuống. Mà Chân Chính lúc ở trên không đã theo bản năng ôm Giả Tấn Xuyên
vào lòng, may mà trước khi tiếp đất, thần thú Vượng Tài kịp thời xuất hiện hộ
giá, ít nhất an toàn chạm đất, không tới mức quá thê thảm. Mà gấu trúc rất xui
xẻo, vì nó rơi xuống sớm nhất, cho nên nó trở thành đệm thịt cho những người rớt
sau.
“Tiếp theo đây là tuyển thủ của hội trường thứ tám!” Còn chưa đợi mọi người
bình tĩnh lại, đã nghe thấy câu này vang lên. Tiếp theo là tiếng hoan hô vỗ tay
như sấm dậy bên tai. Giả Tấn Xuyên lúc này mới chú ý nơi bọn họ đang ở.
Đây là một nhà hát lộ thiên hình bầu dục lát bằng đá cẩm thạch, giữa nhà hát là
một mảnh đất trống lớn, có vẻ là nơi biểu diễn, bên ngoài là đủ hàng ghế vây
quanh. Tầng cuối cùng gần mảnh đất trống nhất, trang trí hoa lệ, vị trí rộng
rãi, còn có thức ăn, nước uống, nhưng hiện tại vẫn trống, đại khái là giữ cho
người thân phận hiển hách. Mà các hàng ghế cứ lên trên thì dần thu hẹp lại, lên
đến vị trí trên cùng vô cùng chật chội, chỉ cần thể hình hơi lớn một chút thì một
mình có thể ngồi hết ba vị trí, đúng là vị trí đỉnh cao chân chính. Nhìn khán
giả tràn đầy kích động, hưng phấn trên đài, dù cách rất xa, nhưng có thể nhìn
ra từ đường nét loáng thoáng, Giả Tấn Xuyên xác định một vài khán giả không phải
nhân loại.
Nơi này hệt như đấu trường La Mã cổ, mà hiện tại bọn họ đang ở trên bệ cao ngay
chính giữa. Bệ cao đang chậm rãi xoay chuyển, để cho các khán giả có thể nhìn
rõ hình dạng mỗi tuyển thủ. Giả Tấn Xuyên có thể tưởng tượng được, hiện tại bọn
họ nhất định giống như từng dĩa đồ ăn đặt trên bàn xoay, cho người quan sát thưởng
thức.
May mà cái vẻ ngoài ngu ngốc này không bị thưởng thức quá lâu, người chủ trì lại
lên tiếng: “Mời mười tuyển thủ của hội trường số tám xuống nghỉ ngơi, ngay sau
đây chúng tôi sẽ phái nhân viên công tác phát tờ khai thi đấu cho các vị điền
vào, xin điền nghiêm túc, tỉ mỉ.”
Âm thanh này quả thật có chút quen tai, Giả Tấn Xuyên nghiêm túc đánh giá người
chủ trì đó. Móe! Không phải chính là tên hòa thượng lông xanh của vòng thi trước
sao! Chỉ là lần này hắn ta đã đổi sang tóc bím màu đỏ đen, Giả Tấn Xuyên nhất
thời không nhận ra. Nhận thấy tầm mắt Giả Tấn Xuyên dừng lên người mình, hắn
còn chớp mắt trái với Giả Tấn Xuyên.
Mọi người bước xuống, tới khu nghỉ ngơi. Mới vừa ngồi không lâu, quả nhiên có mỹ
nữ tới phát tờ khai. “Cuộc thi này quả nhiên đẳng cấp rất cao, nhân viên công
tác cũng là mỹ nữ.” Giả Tấn Xuyên không khỏi cảm thán.
Chân Chính trước giờ luôn trầm mặc ít nói làm người ta xém nữa lỡ mất sự tồn tại
của hắn lại phun ra một câu: “Nông cạn!”
Giả Tấn Xuyên nghe xong vốn định lý luận cùng hắn, nhưng vừa quay lại thấy mặt
đối phương, cảnh hai người môi chạm môi vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu, thành
ra y nói không nên lời. Chỉ có thể quay đầu đi coi như không nghe thấy. Cũng tại
nụ hôn bất ngờ đáng chết đó. Không! Không phải là hôn, chỉ là bất cẩn chạm một
cái mà thôi. Chính thế đó, chỉ là chạm một cái mà thôi. Mình làm gì lại mất tự
nhiên như thế chứ, mọe!
“Các tuyển thủ, xin điền nghiêm túc, điền xong nộp cho tôi. Đợi khi toàn bộ tuyển
thủ tham gia thi đấu đến đủ, chúng ta sẽ tiến hành nghi thức khai mạc chính thức.”
Mỹ nữ phát tờ khai cho Giả Tấn Xuyên, kéo tinh thần đang dạo quanh của y trở lại.
Nghi thức khai mạc chính thức?! Vậy nghi thức khai mạc của họ lúc trước là chuyện
gì?! Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Sao họ luôn bị người ta trêu chọc vậy chứ?
Hay đây là khẩu vị ghê tởm của chủ ban đơn vị?
Giả Tấn Xuyên tuy bị người ta trêu chọc mấy lần nên tâm tình không vui, nhưng y
vẫn có tính cách của bà mẹ, thích chăm sóc người khác, còn quan tâm hỏi nó:
“Sao vậy?”
Gấu trúc gãi đầu: “Tên điền thế nào?”
“Dùng bút điền đó!” Tuy đã sớm nhận thấy gấu trúc này ngu ngốc, nhưng không ngờ
nó lại bạch si tới độ này.
“Không phải, chuyện là… tôi không có tên.” Từ nhỏ nó đã sống trong biển Ảo Cảnh,
nó không có người thân, cũng không có bạn bè, những yêu quái khác trên núi cũng
không thân quen với nó, gặp mặt nhiều lắm chỉ gọi nó là gấu trúc tinh, nó chưa
từng có tên, cũng không có ai đặt tên cho nó. Tấm thẻ chứng nhận tư cách tham
gia thi đấu kia chỉ dùng số hiệu, không có tên, không ngờ thi đấu còn phải dùng
tên, cho nên nó khó xử.
“Không có tên?” Giả Tấn Xuyên sửng sốt, cũng đúng, trước kia toàn kêu nó là mập
mạp, không thì trực tiếp gọi nó gấu trúc. Chưa từng hỏi tên của nó, xem ra bọn
họ quả thật quá thiếu lịch sự.
“Vậy… ba mẹ ngươi không đặt tên cho ngươi sao?”
Gấu trúc cúi đầu kéo lỗ tai mình, xem ra tâm tình hơi lạc lõng: “Từ khi tôi bắt
đầu hiểu chuyện, tôi chưa từng thấy họ.”
Ồ, thì ra là cô nhi. Nhìn nó như thế, Giả Tấn Xuyên cảm thấy khó chịu. Lúc này
Chân Chính tiếp lời: “Ngươi tự đặt tên cho mình đi.”
Gấu trúc cúi đầu càng thấp: “Tôi… tôi chưa từng đi học, không có văn hóa.” Nói
rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng long lanh tràn đầy hy vọng nhìn Chân
Chính: “Ân công, ngài ban tên cho tôi đi.”
Giả Tấn Xuyên nhớ tới thói quen đặt tên đáng sợ của Chân
gia, y rất muốn hảo tâm khuyên gấu trúc xua tan ý định này. Nhưng nhìn thấy đôi
mắt sáng long lanh đó, y lại nuốt ngược trở về, ai nhẫn tâm đánh nát mộng tưởng
của con nít chứ?
Đối với cái tên Chân Chính sẽ đặt, Giả Tấn Xuyên ít nhất cũng đoán được, tám
chín phần mười nhất định là…
“Lai Phúc.”
Quả nhiên! Hài, từ khi nào mình đã bắt đầu hiểu tên này rồi thế? Giả Tấn Xuyên
không khỏi buồn bực.
Gấu trúc nghe tên mới ân công đặc cho mình, mặt đều cứng lại, biểu tình bị đả
kích.
Lúc này quý công tử cuồng sưu tập gấu kia đột nhiên từ đâu chen mồm vào, cũng
không biết đã nghe lén ở bên cạnh bao lâu rồi, hắn vẻ mặt phẫn hận nói: “Quá
thiếu trình độ! Một chút cũng không xứng! Ta đã sớm đặt cho tiểu khả ái một cái
tên hay rồi, ngay cả thẻ tên cũng đã làm cho nó.” Hắn nói rồi lấy ra một cái
vòng cổ có một thẻ tên.
Giả Tấn Xuyên giật lại xem: “Bobby? Móe! Tốt hơn Lai Phúc chỗ nào?!”
Đối phương thấy cái tên mình đặt bị phê bình, bất mãn phản bác: “Ngươi lợi hại
lắm à, vậy ngươi nói xem nên lấy tên gì?”
Giả Tấn Xuyên suy nghĩ một chút: “Ừm… Tiểu Bạch đi.” Dù sao gấu trúc thật sự có
màu trắng.
Chân Chính và quý công từ cùng thốt lên: “Tục khí!”
“Hai người thì hiểu gì?! Tên tục mới dễ nuôi!” Bị hai kẻ cùng công kích, Giả Tấn
Xuyên cũng không vui.
“Bobby không tục sao?”
“Lai Phúc càng tục.”
“Nếu bảo tục thì đặt tên Cẩu Thặng tốt hơn.”
“Hừ! Chúng ta nói không tính, vẫn phải do nó quyết định.”
Ba người sáu con mắt nhất tề nhìn gấu trúc, ánh mắt nóng bỏng đó, như thể chỉ cần
gấu trúc không chọn tên mình đặt, sẽ chuẩn bị thiên đao vạn quả nó.
Gấu trúc vốn nghe thấy những cái tên khó hiểu đó sắc mặt đã không tốt lắm, nghe
tới cuối cùng quả thật là muốn khóc luôn. Không ngờ những tên này còn dùng ánh
mắt uy hiếp nó, bức nó vào khuôn phép. Nó chịu không nổi, nếu không bạo phát
trong trầm mặc, thì sẽ bị diệt vong trong trầm mặc! Nó tràn đầy khí thế vỗ bàn:
“Cái đó hả… không thể đặt tên cá tính chút sao, đặt tên cảm giác uy mãnh lại bá
khí đó?” Vừa nói ra, toàn bộ khí thế đã yếu đi.
“Có, Thuần Gia Môn thế nào?” Giả Tấn Xuyên đề nghị trước (đàn ông chân chính).
“Kình Thiên Trụ!” Đây là quý công tử (Transformers).
“Viagra.” Chân Chính lạnh mặt, nhưng từ nói ra lại làm người ta té ngã (Thuốc
trị liệt dương).
Đáng tiếc gấu trúc quá đơn thuần, hoặc nên nói nó quá ít tiếp xúc với xã hội
loài người, cuối cùng vẻ mặt vui mừng vỗ bàn, quyết định tên mình – Viagra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT