Lúc này “Đổ thần” xoay người lại, vừa không phải Phát ca lại không phải Tinh gia, mà là một anh chàng điển trai tướng mạo mạnh mẽ.

(Phát ca: Là chỉ Châu Nhuật Phát trong một bộ phim về đánh bài của Hồng Kong. Tinh gia: tương tự)

Tuy anh chàng này cứu họ, nhưng hiện tại vẫn chưa biết rõ là địch hay bạn. Cho nên Giả Tấn Xuyên và Chân Chính không lập tức cảm tạ. Ngược lại gấu trúc hàm hậu, không suy nghĩ nhiều, bước tới thi lễ: “Cảm tạ đại hiệp rút đao tương trợ!”

Đối phương chỉ hơi gật đầu, phất áo một cái, vác cự kiếm đi lên thuyền Liệt Diệm.

Thật khốc! Quả nhiên là đại hiệp! Giả Tấn Xuyên nhìn đối phương đi, trong mắt không khỏi có chút mong ước và sùng bái.

Cho tới khi đối phương biến mất, y mới nhớ ra nhiệm vụ quan trọng hiện tại, liền cởi trói cho Chân Chính đang bị cột như con sâu róm. Không biết dây thừng này làm bằng chất liệu đặc biệt, hay do Mộng Nhật quá mức thèm muốn, mà cột rất chặt, nhất thời không cởi ra được.

Lúc này sau lưng truyền tới tiếng quát: “Mau sang bên này!”

“Bắt bọn họ lại!”

“Lên!”

Chết tiệt! Bị phát hiện rồi. Truy binh từ nơi khác đuổi tới, mắt thấy sắp xông qua.

Giả Tấn Xuyên và gấu trúc hợp lực, hai người vác Chân Chính co cẳng chạy lên thuyền.

Trên thuyền đã có một vài người, bọn họ thấy một đám ma binh trên bờ đang lao tới, vội thu mỏ neo, kéo bàn đạp.

Lực bạo phát của con người là vô cùng tận. Hiện tại sau có truy binh, đường phía trước thì sắp bị cắt đứt, Giả Tấn Xuyên dùng tốc độ trước nay chưa từng có lao tới.

Nhưng chân người có nhanh cũng không địch lại được ma vật, tiếng quát của truy binh cứ quanh quẩn bên tai.

Giả Tấn Xuyên không khỏi quay đầu nhìn, chỉ thấy một ma tốt đã giơ đại đao lên, chém vào họ.

Đúng lúc này, bên chân trời truyền tới tiếng kêu, kim quang vụt qua, đại đao của ma tốt bị đánh rớt.

Giả Tấn Xuyên vui sướng hô lên: “Vượng Tài!”

“X! Đám người không có nghĩa khí các ngươi, ném một mình phượng ta trên nóc nhà rách nát đó!” Vượng Tài vừa xuất hiện đã ngoác mồm chửa. Giả Tấn Xuyên cũng không có thời gian đấu võ mồm với nó, cùng gấu trúc tiếp tục vác Chân Chính chạy lên thuyền Liệt Diệm. Bàn đạp lên thuyền đã bị kéo lên một nửa.

“Đám bạch si các ngươi! Con gấu trúc tinh đó, ngươi mau biến về chân thân vác họ chạy!”

Gấu trúc giật mình, đúng rồi! Sao nó không nghĩ tới chứ? Quả nhiên nó quá ngốc. Không rảnh tiếp tục oán trách mình, nó biến về chân thân, Giả Tấn Xuyên lập tức dìu Chân Chính trèo lên. Tuy bốn cái chân ngắn của nó không chạy được quá nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn chân người.

Cuối cùng chạy tới bến thuyền, nhưng bàn đạp đã bị kéo lên hết, thuyền Liệt Diệm bắt đầu chạy ra cảng.

Giả Tấn Xuyên ngồi xuống: “Xong rồi.”

Khi y đang chán nản, Chân Chính vẫn luôn trầm mặc không nói cuối cùng mở kim khẩu: “Đừng nản chí. Vượng Tài, mang chúng ta qua!”

“A?! Lại tới?!” Vượng Tài bất mãn, cánh của nó mới vừa hồi phục chút sức lực thôi, lại phải làm khổ lực nữa sao?!

Chân Chính chép miệng, ý bảo nó nhìn ra sau lưng.

Vượng Tài quay đầu nhìn, một đám yêu ma quỷ quái đông nghìn nghịt đã đuổi gần sát. Hiện tại cũng không phải thời gian tính toán, giữ mạng quan trọng. Giả Tấn Xuyên ôm Chân Chính gào lên với gấu trúc: “Biến về nhân hình, ôm ta, mau!”

Tiếp theo Vượng Tài móc lấy dây lưng của Giả Tấn Xuyên, nó vỗ đôi cánh ‘yếu ớt’, cố sức bay về thuyền Liệt Diệm.

Má ơi! Nặng quá! Hai người đàn ông đã đủ nặng rồi, còn thêm cục mập chết toi, quả thật là ngược đãi lao động nhi đồng!

Vượng Tài thầm oán trách.

May mà thuyền Liệt Diệm chưa đi xa, không bao lâu, Vượng Tài đã ném ‘vật nặng’ lên sàn thuyền. Nó cũng mềm người, liên tục thở dốc hà hà.

Mà ma vật trên bờ có vài con đã vung cánh, muốn đuổi theo. Lúc này trong đám ma vật bước ra một đại vật khổng lồ cao chừng bốn mét, có cái đầu trâu, thân mặc giáp. Nếu Giả Tấn Xuyên thấy nó, nhất định sẽ la lên: Oa! Ngưu Ma vương!

Đại vật to lớn đó chính là đại ma vương của biển Ảo Cảnh – Phần Ma! Nó ngăn cản thủ hạ đang định đuổi theo: “Đừng đuổi theo!”

“Nhưng đại vương…”

Phần Ma phủi tay: “Dù sao bọn họ cũng chạy không thoát khỏi biển Ảo Cảnh!”

Thuyền Liệt Diệm nghe tên còn tưởng là một con thuyền nhỏ cổ sắc cổ hương, nhưng thật ra nó là một con thuyền xa hoa kiểu hiện đại.

Giả Tấn Xuyên gục lên lan can nhìn lại, thấy ma vật đã không đuổi theo, cuối cùng y cũng buông được tảng đá lớn trong lòng xuống, hai người hai động vật đã chạy thoát một kiếp.

Giả Tấn Xuyên và gấu trúc vội vàng tháo dây thừng, mà Vượng Tài hiếu kỳ đi vòng vòng trên thuyền.

Lúc này phía trước vang lên tiếng bước chân, Giả Tấn Xuyên ngẩng đầu nhìn, thì ra là ‘đổ thần’ đã cứu họ vừa rồi. Đối phương vốn tướng mạo anh tuấn, gió biển thổi qua, vạt áo khoác phiêu bay, càng thêm khí thế vô cùng. Chỉ thấy hắn nâng tay lên, cự kiếm đang vác trên vai bị nhấc lên, huơ kiếm về phía Chân Chính.

Giả Tấn Xuyên vô thức muốn đẩy Chân Chính ra, không ngờ kiếm của người đó tốc độ quá nhanh, chỉ thấy đao quang vụt qua, dây thừng trên người Chân Chính bị cắt đứt.

Thì ra không phải muốn đối phó họ… Giả Tấn Xuyên tỉnh táo lại, phát hiện trên người đã đổ đầy mồ hôi. Chân Chính khẽ nghiêng đầu với nam nhân đang định đi kia: “Cảm ơn.”

Đối phương nghe thế, bước chân dừng lại, một giây sau lại cất chân đi.

“Ghê thật ghê thật!” Trinh sát viên Vượng Tài đi thám thính một vòng trở về báo cáo.

“Kêu cái gì chứ?” Thật chịu không nổi tên này, không biết còn cho rằng là chim hỉ tước đang hót.

Vượng Tài đã chìm vào hưng phấn, cũng bất kể Giả Tấn Xuyên trách cứ, tiếp tục la lớn: “Thuyền này thật sự quá xa hoa! Ngươi đoán thử đi? Nơi này có sòng bài! Còn có rạp chiếu phim, sảnh ca vũ, còn tham quan mỹ thực các nước, thậm chí còn có bể bơi trong phòng và bồn tắm xoáy! Trời ạ! Yêu quái hiện tại đã biết hưởng thụ như thế rồi?!

Chân Chính nhíu mày: “Người đâu?” Khi bị đám ma tốt truy đuổi vừa rồi, quả thật thấy trên thuyền đã có vài người. Nếu nó đi trinh sát, ngay cả bồn tắm của người ta cũng rõ ràng, thì không thể không phát hiện ra người.

“Ừm, trên thuyền có một vài nhân loại, xem ra đều là người quan sát thi đấu. Hiện tại đều đang ở trong buông lái.” May mà Vượng Tài từ nhỏ theo Chân Chính, đã sớm hiểu ý nhau, nếu không Chân Chính nói đơn giản như thế, người bình thường có thể nghe hiểu mới lạ!

“Đi xem thử đi?” Giả Tấn Xuyên đề nghị.

Chân Chính gật đầu, mà gấu trúc thì bị bức phải lên thuyền tặc rồi, cũng chỉ đành theo họ.

Trong buồng lái quả nhiên có chừng 30 người, dù họ mặc trang phục kỳ dị, nhưng có thể nhìn ra, đều là người có chút năng lực. Trong đó có nam tử áo đen từng giúp đỡ họ hai lần kia.

“Các ngươi yêu tâm đi, yêu nô của ta sẽ điều khiển phương hướng.” Một người đàn ông trung niên thân lấp lánh ánh vàng, ăn mặc như nhà giàu mới nổi nói, yêu nô của hắn chính là cẩu yêu đang lái thuyền.

Trong đám người có người phản đối: “Ai biết ngươi có động tay chân gì không? Không được! Chúng ta phải trông chừng!” Hắn vừa nói thế, lập tức được người khác phụ họa.

Người đàn ông trung niên lấy lượt ra, chải tóc sau đầu lên phía trước, che đi đỉnh đầu trọc lóc, nói không quan tâm: “Tùy các ngươi.”

Tiếp theo lại có người đưa ra vấn đề mới: “Yêu nô của ngươi biết hướng ra ngoài không?”

Cất lược đi, dùng tay ép chặt tóc, rồi mới mở miệng: “Phòng lái có bản đồ hàng hải, hơn nữa du thuyền hiện đại hóa thế này, đương nhiên có hệ thống điều hướng tự động. Các ngươi yên tâm đi.”

Nghe hắn nói thế, có vài người yên tâm đi lên hưởng thụ các trò chơi. Có người vẫn phái thủ hạ hoặc thức thần, yêu nô trông chừng. Có vài người thì dứt khoát ở lại buồng lái trông chừng.

Đám người Chân Chính cũng theo ra ngoài. Giả Tấn Xuyên cho rằng hiện tại nên tìm một căn phòng nghỉ ngơi, không ngờ chuyện đầu tiên Chân Chính làm lại là bảo Vượng Tài thăm dò xung quanh du thuyền. Sau đó hắn nhìn chằm chằm tượng nữ thần trên đầu thuyền phát ngốc.

Giả Tấn Xuyên có chút khó hiểu. Mười phút sau, Vượng Tài trở về báo cáo: “Không tốt! Thuyền này không phải thuyền Liệt Diệm gì, trên bụng thuyền có khắc một hàng chữ ‘Russell Titanic”.

Chân Chính đời mắt khỏi bức tượng, thầm thì: “Quả nhiên… thuyền u linh.”



Trong lão trạch của tông tộc Chân thị tại thôn Chân Ẩn. Chiến Thiên tỉnh giấc trên chiếc giường lớn gỗ lim, khi hắn mở mắt ra, đã mơ hồ một lúc! Hắn đang ở đâu? Trong nhà? Không đúng, hiện tại hồn phách của hắn đang ở trong thân thể một nam tử hiện đại, hắn không còn ở Đại Toàn triều! Nơi này cũng không phải là nhà chủ công hắn… nơi này là?

Hắn ngồi dậy xuống giường, cùng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Một cô gái khí khái bước vào, Chiến Thiên biết người này, đây là em chồng của em gái chủ công, chị tư của Chân Chính – Chân Thực.

Cô thấy Chiến Thiên đã xuống giường, bèn cười nói: “Ngươi tỉnh rồi?”

Chiến Thiên gật đầu: “Dám hỏi cô nương, tại hạ tại sao ở đây?”

“Tối qua ngươi uống quá nhiều, sá đệ đêm qua phải cùng tiểu Giả xuất môn, không thể chăm sóc ngươi, nên đã nhờ ta để mắt. Hơn nữa nghe nói Chiến tiên sinh là bảo vệ của tiểu Giả, đạo hạnh cao thâm, ta cũng muốn mở mắt một chút. Cho nên, đã mang Chiến tiên sinh về đây, mong Chiến tiên sinh đừng trách cứ.”

Tối qua lúc ăn tối, hắn quả thật uống rất nhiều rượu, trước kia tửu lượng của hắn có thể nói là ngàn chén không say, nhưng hiện tại thân thể này rõ ràng không biết uống, chưa uống bao nhiêu ly, hắn đã say mèm. Xem ra Chân Chính này có tâm trù tính, gạt hắn sang một bên.

Không được! Hắn phải lập tức trở về bên người chủ công.

Hắn đi qua Chân Thực lao ra khỏi phòng, Chân Thực cũng không cản hắn, mặc ý hắn phóng qua người cô.

Không được! Bất luận làm gì cũng không thể ra được cửa lớn. Mỗi lần hắn muốn vượt qua cửa lớn thì đều bị một đạo linh lực bắn ngược về, muốn vượt tường thì cũng bị bắn về, rõ ràng, nơi này có thiết lập kết giới!

Rốt cuộc là sao?! Chị em Chân gia có âm mưu gì? Chủ công ngài nhất định phải bình an vô sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play