Mặt Chân Chính hoàn toàn đen, hắn lại lớn tiếng ho lên.
Giả Tấn Xuyên lần này đã nghe thấy, lại lục tìm trong túi, lấy ra một cái khẩu
trang đưa cho Chân Chính: “Gần đây có cúm gà rất nghiêm trọng, anh nên đeo vào
đi.”
Chân Chính nhìn khẩu trang trong tay Giả Tấn Xuyên, mặt đen hơn cả đáy nồi, cuối
cùng gương mặt vạn năm băng sơn không còn giữ được nữa. Giả Tấn Xuyên lúc này lại
thêm một câu: “Cái khẩu trang này tuy tôi đã từng sử dụng, nhưng tôi cũng giặt
rồi, rất sạch đó.”
Chân Chính nghe câu này, sắc mặt lại dịu bớt, nhìn chằm chằm Giả Tấn Xuyên một
hồi, cho tới khi đối phương toàn thân dựng lông, mới cầm khẩu trang đeo vào.
“Những vị khách kia là sao?” Do cách một cái khẩu trang, giọng nam thấp trầm trở
nên hơi mơ hồ.
Chân Thực đã uống nước, cổ họng thoải mái hơn: “Những tên đó đến để giành mối
làm ăn.”
“Xem ra không giống người đàng hoàng.” Biểu tình Chân Chính tuy vẫn không có biến
hóa, nhưng ngữ khí lại mang theo chút chán ghét.
Chân Thực nghe vậy cũng khinh thường nói: “Đều là tà môn ngoại đạo! Bà quý phụ
mang theo một đám thủ hạ đó em thấy không? Bà ta là Thanh La phu nhân, nghe nói
là truyền nhân của đệ nhất thức thần thế gia của thiên triều. Nhưng theo như những
gì chị mới thấy, công lực rất tầm thường. Mấy con tiểu quỷ đó, nhất thiết đừng
bị vẻ ngoài của chúng đánh lừa, thật ra chúng đều đã là người thành niên, chỉ
là chúng từ nhỏ luyện pháp thuật tà môn – Tu la huyết sát công, nên mới giữ
hình hài con nít. Loại tà thuật này mỗi ngày cần sử dụng máu tươi của con nít
dưới 10 tuổi để ngâm, những tên này không phải thứ tốt lành gì. Ngoài ra cái
đám đại hán kia, trên người họ có thứ gì, em thấy mà phải không?”
Chân Chính gật đầu: “Giống như xà yêu.”
“Không sai, chính là xà yêu. Nhưng đó không phải xà yêu bình thường, mà là tơ hồng
xà nữ. Cũng giống như hoa tơ hồng, chúng đều quấn lên người ký chủ ký sinh, hấp
thu tinh khí. Mà ký chủ lợi dụng yêu khí của chúng để tăng cường pháp lực. Tuy
như vậy công lực có thể nhanh chóng tăng tiến, nhưng tinh lực cũng rất nhanh sẽ
khô cạn. Lượng hấp thụ của tơ hồng xà nữ rất lớn, hơn nữa một khi đã ký sinh
trên người ký chủ, trừ khi đối phương chết, nếu không không thể nào thoát ra. Hừ!
Đám ngu ngốc tứ chi phát triển đó lại thành kẻ bị lợi dụng.”
“Còn ông lão mắt mù thì sao?” So với những kẻ vừa được nhắc tới, Chân Chính
càng bận tâm lão già mù hơn.
Chân Thực lắc đầu: “Không biết lão già đó có lai lịch thế nào, tuy trên người
có chút tiên khí, nhưng không giống người tu đạo, vậy mà lại tham tiền tài tới
bắt yêu, không thể không màng danh lợi thì vô pháp đắc đạo. Hơn nữa con hùng
tinh của lão còn chưa hóa hình hoàn toàn, xem ra cũng không quá trăm năm đạo hạnh,
như vậy mà cũng bắt làm yêu nô, quá không đạo đức.”
Chân Chính gật đầu tán thành.
“Vậy nữ quỷ đó thì sao? Chị đã tiêu diệt cô ta rồi sao?” Giả Tấn Xuyên lập tức
chen vào, y không quan tâm những người quái dị kia, y chỉ quan tâm con quỷ kia
có nhảy ra hù mình không.
“Chưa, bọn họ đang nội đấu, không ai muốn cho người khác cướp được, chị dẫn nữ
quỷ đi rồi, để bọn họ đánh cho sướng. Đợi bọn họ đánh xong rồi, chị lại đi thu
thập nữ quỷ đó. Trấn Trầm Thủy chỉ yêu cầu giao hồn phách của nữ quỷ không đầu
cho họ làm chứng minh bắt quỷ, rồi sẽ trả tiền. Đám người kia đều giảo hoạt,
không muốn tự tổ chức hôn lễ giả dụ nữ quỷ ra, đều đẩy lên người chị, chị liền
thuận nước đẩy thuyền đáp ứng luôn, dù sao đúng lúc mượn cớ chuẩn bị hôn lễ, dời
từ đường này tới thôn chúng ta, cho dù bọn họ có bắt được hồn phách cũng không
đi được.” Không hổ là tộc trưởng tương lai, nước cờ rất cao.
Chân Chính đang muốn tiếp lời, ngoài tẩm điện lại truyền tới tiếng bước chân thấp
thoáng, xem ra nơi này bị phát hiện rồi. Chân Thực trả bình nước rỗng cho Giả Tấn
Xuyên: “Cảm ơn, chị ra ngoài giải quyết một chút. Lát nữa gặp.” Dù sao giới
trong giới này chỉ có thể phòng quỷ, không thể phòng người. Cô để lại cho Giả Tấn
Xuyên một nụ cười hào sảng, rồi chạy ra ngoài.
Nhân lúc Giả Tấn Xuyên bận mê đắm nụ cười của Chân Thực, nhất thời chưa hoàn hồn.
Chân Chính giành lấy bình nước rỗng trong tay y ném đi, ngữ khí không vui nói:
“Thế nào? Nhìn trúng chị tôi?”
“Chị Thực năm nay đã 28 rồi.” Chân Chính nhíu mày.
“Tuổi tác không thành vấn đề…”
Thấy Giả Tấn Xuyên lại xấu hổ gãi mặt, hắn không để lộ cảm xúc nào, chỉ hừ một
tiếng nói: “Chị tôi là thiên sư, sở thích của chỉ là nuôi tiểu quỷ, trong phòng
của chỉ cất giữ trên trăm con tiểu quỷ, mỗi buổi tối…”
Giả Tấn Xuyên lập tức bịt miệng hắn: “Mọe! Đừng nói đừng nói! Tôi thật sự không
có ý đó!”
Chân Chính lại đánh giá y vài cái: “Tốt nhất là vậy.”
Giả Tấn Xuyên đang muốn minh oan, lúc này cửa tẩm điện bị mở ra. Chân Chính lập
tức phản ứng, kéo y ra sau người mình.
Kẻ vào là Thanh La phu nhân và một tùy tùng của bà. Họ lảo đảo chạy vào, trên
người thương tích nặng, xem ra đã chiến bại trong hỗn chiến, chạy tới đây.
Hai người thấy trong tẩm điện có người lạ, lập tức bày tư thế phòng bị. Đáng tiếc
trên người Thanh La phu nhân bị trọng thương, không kiên trì được bao lâu đã
ngã xuống đất. tùy tùng của bà khẩn trương la lớn: “Phu nhân không sao chứ?!
Phu nhân!”
Chân Chính bảo vệ Giả Tấn Xuyên, đứng ở góc cách xa họ, cũng thời khắc phòng bị
hai người này.
Tùy tùng thấy hai người Chân Chính không có ý công kích, liền dự tính xem xét
thương thế của chủ nhân.
Thanh La phu nhân sắc mặt tái nhợt, khí mỏng như tơ: “Tìm… tìm thứ gì cho ta cầm
máu đã.”
Tùy tùng được lệnh, tìm kiếm quanh tẩm điện một hồi, nhìn trúng vải mành trước
bài vị thần chủ. Hắn bước vội qua, muốn kéo nó xuống.
Chân Chính nhớ tới lời dặn của chị Thực, muốn ngăn cản, đáng tiếc cách đối
phương quá xa, đã không kịp nữa.
Vải mành vừa kéo xuống, hoàn cảnh xung quanh lập tức biến đổi, tẩm điện đã biến
mất. Xem ra chỉ cần chạm vào đồ trong tẩm điện, giới trong giới sẽ bị phá giải.
Vậy hiện tại đang ở đâu? Từ đường của tân nương không đầu?
Thanh La phu nhân và tùy tùng của bà đều kinh ngạc vì biến cố đột ngột này. Lúc
này Chân Thực chạy tới từ hàng hiên, kêu lên: “Yêu nghiệt, xem ngươi chạy đi
đâu.”
Chân Chính nhìn ra sau lưng theo đường nhìn của Chân Thực, chỉ thấy Giả Tấn
Xuyên vẻ mặt kinh hoảng: “Ma quỷ tới hả? Ở đâu?”
Mọi người đều đặt ánh mắt lên người Giả Tấn Xuyên, Chân Chính rất không nhẫn
tâm cho y biết, thật ra nữ quỷ không đầu đó đang ở sau lưng y, hai tay vòng
quanh y…
Thế là Chân Chính móc ra một lá bùa đánh lên người nữ quỷ, không ngờ bùa còn
chưa dính lên người cô ta, đã hóa thành khói đen tan đi. Xem ra nữ quỷ này
không phải kẻ tầm thường! Chân Chính lập tức triệu hoán ra thần thú hộ thân –
Vượng Tài, lệnh cho nó tiến hành tấn công. Nữ quỷ xem ra vẫn biết sợ thần thú,
thấy Vượng Tài lao tới, vội nhảy xuống khỏi người Giả Tấn Xuyên, chạy ra chính
thính.
Chân Thực lập tức đuổi theo. Mà Thanh La phu nhân tuy thân mang trọng thương,
nhưng không dám nghỉ ngơi, bảo tùy tùng dìu mình đi qua đó.
Chân Chính cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Giả Tấn Xuyên kéo lại. Hắn không nói
gì, chỉ cho Giả Tấn Xuyên một ánh mắt chất vấn.
Giả Tấn Xuyên muốn nói lại thôi, một lát sau mới nói: “Anh muốn đi giết nữ quỷ
đó sao?”
“Cô ta đã chết từ lâu rồi.” Cho nên không thể nói là ‘giết’.
“Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy cô ta rất đáng thương… nếu không thì, anh có thể
làm giống như án cụt tay lần trước không, cho cô ta thăng thiên đó?”
Chân Chính bất đắc dĩ thở dài, cất bước đi.
“Nè! Anh vẫn muốn giết cô ta sao?” Giả Tấn Xuyên vội kéo hắn lại.
“Không phải nói muốn cho cô ta thăng thiên sao? Đi thôi.”
“Anh có cách hả?” Giả Tấn Xuyên buông đối phương ra, cùng hắn ra ngoài.
“Tôi không phải từng nói rồi sao? Muốn thăng thiên, thì phải giải được tâm kết,
không lưu chấp niệm. Hiện tại chấp niệm của cô ta đại khái chính là mối tình với
hạ nhân đó, và tìm lại đầu của mình. Vấn đề tình cảm rất khó khuyên giải, còn
cái đầu thì…”
“Cậu biết nó ở đâu sao?” Giả Tấn Xuyên nghe ra hy vọng, hai mắt lấp lánh nhìn
Chân Chính.
“Tôi không biết.” Thành thật dứt khoát.
“Vậy chúng ta đi đâu?” Không có mục tiêu chỉ đi bậy sao?
“Tôi đại khái đoán được nó đang ở đâu.” Hắn cố ý dừng lại một lát, gợi lên tò
mò cho Giả Tấn Xuyên. Đối phương quả nhiên hai mắt lại phát sáng nhìn hắn lần nữa.
“Ở đâu?”
“Nữ quỷ đó tìm ở đây lâu như vậy cũng không ra, chứng minh đầu của cô ta giấu ở
nơi cô ta không dám lại gần.”
“Cũng có thể không ở trong từ đường này, bị mang đi rồi thì sao.” Giả Tấn Xuyên
lập tức đưa ra nghi vấn.
“Cũng có khả năng này.”
“Hả?” Xì! Còn cho rằng mặt liệt chết tôi rất nắm chắc.
“Chỉ có thể đánh cược thôi.”
Hai người tìm kiếm khắp nơi trong từ đường, đại khái mười phút sau, đã tìm được
mục tiêu.
“Chính là chỗ này.” Rào tạc đá có hoa văn phức tạp, tấm biển to lớn treo cao.
Đây chắc là tẩm điện chân chính của từ đường.
Từ đường bình thường trừ thờ phụng linh vị tổ tiên ra, còn có bày tượng phật,
dùng để tế bái. Quả nhiên trong đại đường tẩm điện có bày một bức Quan Âm bằng
đất sét.
Chân Chính gõ lên tượng phật một hồi, nghe tiếng chắc là rỗng bên trong.
“Mau tới giúp tôi đẩy ngã nó!” Chân Chính quay lại nói với Giả Tấn Xuyên.
Trong chính thính, Chân Thực đang cùng lão già mù tranh đoạt nữ quỷ. Lão đầu vẫn
luôn cắt ngang công kích của cô. Chân Thực bực bội, ném ra rối gỗ thế thân
mình, nhân lúc đối phương phân tâm, một kiếm chém tới nữ quỷ.
Kiếm còn chưa rơi xuống, đã bị tia lửa bên trời bay tới đánh gãy, là thần thú hộ
thân của Chân Chính – Vượng Tài.
Chân Thực lại bị cắt đứt tấn công lần nữa, ngẩng đầu nhìn, kẻ ngắt ngang mình lại
là em trai của mình, cô nghi hoặc, làm trò gì vậy chứ?
Lão đầu nhìn hai kẻ đột nhiên lao tới, híp đôi mắt lại: “Các ngươi cũng tới
giành mối sao?’
“Không. Tôi chỉ tới để độ cho cô ta.” Xem ra hiện tại chỉ còn lại lão đầu này
và chị Thực tranh đấu.
“Ồ? Nhưng nữ quỷ này đã hóa thành lệ quỷ, ngươi muốn độ cô ta thế nào?’
“Tôi có…” Chưa nói dứt câu, đã thấy lệ quỷ bị chọc giận đang nhe năng múa vuốt
nhào tới chỗ Giả Tấn Xuyên, mà Giả Tấn Xuyên vì không nhìn thấy nữ quỷ, nên
ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ mặc quỷ chém giết.
Tim Chân Chính muốn bay ra ngoài, không bận tâm gì nhiều, lao tới đẩy Giả Tấn
Xuyên ra, chịu một trảo của nữ quỷ.
Vượng Tài hộ chủ tới muộn, vội đền bù vào, tấn công nữ quỷ. Nữ quỷ gặp phải tấn
công của thần thú, thét lên chói tai.
Chân Chính bị một trảo đẩy ngã xuống đất, phun ra một búng máu, ngay cả khẩu
trang cũng nhiễm đỏ máu.
Giả Tấn Xuyên thấy thế giật nảy, quan tâm muốn lại kiểm tra thương thế cho hắn,
nhưng lại bị Chân Chính vung tay ngăn lại. Hắn lấy một bộ xương khô trong túi của
Giả Tấn Xuyên ra, la lên với nữ quỷ: “Đầu của ngươi ở đây, chúng ta nói chuyện
đi.”
Mọi người tại đó đều nghi hoặc, không hiểu Chân Chính đang chơi trò gì. Chỉ có
Giả Tấn Xuyên biết, hắn lại muốn sử ra màn ‘nói chuyện’ trục quỷ pháp khiến các
thiên sư dậm chân.
Nữ quỷ nhận đầu mình, cảm xúc cũng bình ổn lại. Từ trên cổ áo đỏ tươi dần dần mọc
ra một cái đầu người, tuy sau khi mọc xong tướng mạo cũng coi như thanh tú,
nhưng quá trình mọc ra thật sự quái dị buồn nôn, giống như dị hình. Chân Chính
mừng là Giả Tấn Xuyên không thấy được nữ quỷ, nếu không tóc của mình chắc lại
không giữ được nữa.
Không ngờ nữ quỷ lại có chấp niệm sâu thế với đầu của mình, mà không mấy vướng
mắc với tình cũ. Công việc khai thông tư tưởng của Chân Chính không tốn bao
nhiêu sức, cô ta đã mỉm cười tan biến trong ánh sáng ấm áp.
Chân Thực ngẩn người, không ngờ em trai lại giở chiêu này, vịt đã nấu chín lại
bay đi như vậy. Cô giận: “Mối làm ăn của chị tính sao đây?” Tuy hiện tại đã đuổi
được quỷ rồi, nhưng không có chứng cớ, ông chủ sao có thể trả tiền?
Ngược lại lão đầu mù thấy nữ quỷ thăng thiên, không những không làm khó Chân
Chính, mà còn bái chào hắn: “Cảm tạ vị tiên sinh này.”
Nghe lão đầu nói thế, Chân Thực và Giả Tấn Xuyên đều kinh ngạc, còn Chân Chính
vẫn sét đánh không động không có biểu tình gì, lão đầu tiếp tục nói: “Thật ra vị
hôn phu của nữ quỷ không đầu này chính là tổ tiên của tại hạ, tổ tiên vào cuối
đời đã hối hận chuyện vong ân phụ nghĩa năm đó, làm lỡ đời tiểu thư, còn hạ sát
thủ. Lại nghe nói oan hồn tiểu thư vẫn không thể tan. Nên đã lưu lại di ngôn dặn
dò hậu thế, nếu gặp vong hồn tiểu thư, nhất định phải siêu độ nàng thăng thiên.
Lão phu lần này vội tới đây cũng là vì muốn hoàn thành di nguyện tổ tiên. Không
ngờ tiên sinh đã hoàn thành thay tại hạ, lão phu cảm tạ tiên sinh, ân tình này
nhất định hồi báo. Ngày sau tiên sinh nếu có yêu cầu, cứ dặn dò.”
Lão đầu sờ áo một lát, xem ra là muốn lấy tín vật, Chân Chính cắt lời: “Báo ân
thì không cần, nếu thật sự muốn cảm tạ ta, thì thả con hùng tinh đó đi.”
Lão đầu gật đầu đáp ứng, niệm một câu quyết, thu lại thừng trói yêu. Nam tử tai
tròn sau lưng ông thoát khỏi gông xiềng, hai mắt ứa lệ cảm kích nhìn Chân
Chính, lại quỳ xuống dập đầu ba cái cho hắn, rồi hóa về nguyên hình chạy đi.
Thân hình tròn vo mập mạp, vuốt gấu dày mập, màu lông xen lẫn trắng đen, động
tác chạy đi ngu ngốc. Vốn cho rằng chỉ là hùng tinh bình thường, không ngờ lại
là một con hùng mèo tinh! (gấu trúc)
Giả Tấn Xuyên chỉ thấy một con gấu trúc đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lại
chạy ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Gấu trúc ở đâu ra?”
Chân Thực nghi hoặc nhìn em trai: “Cậu ta không thấy được?”
Chân Chính cũng cảm thấy kỳ quái, lần trước lúc ở án cục tay Giả Tấn Xuyên
không thấy được tiểu Bảo, hắn còn cho là ngẫu nhiên. Nhưng quỷ khí của nữ quỷ
không đầu lần này mạnh như thế, người bình thường đều có thể thấy, sao Giả Tấn
Xuyên lại không thấy chứ?
Chân Thực hỏi bát tự của Giả Tấn Xuyên, Giả Tấn Xuyên không đáp được, y chỉ biết
ngày sinh dương lịch của mình. Chân Thực đổi sang âm lịch, bấm tay tính toán:
“Khó trách! Thì ra là mệnh cách tứ trụ thuần dương trăm năm khó gặp. Người có
bát tự tứ trụ thuần dương, có trời phù hộ, tất nhiên có thể gặp hung hóa cát,
hóa hiểm thành yên. Mệnh cách đặc biệt phú quý, phụng thiên mệnh, vận thế không
tầm thường, hoặc phải đảm nhận trọng nhiệm, tạo phúc một phương, hoặc sáng lập
tông phái, thành thánh nhân. Dương khí của cậu ta quá nặng, trừ khi có ngoại lực
tương trợ, nếu không không thấy được tất cả âm hồn dã quỷ. Ở bên cạnh cậu ta có
thể dính dương khí, trừ sát khí. Em trai, quý nhân trong mệnh của em chính là cậu
ta đó!”
Chân Chính không dám tin nhìn chằm chằm chị mình mấy giây, nhận được xác định
trong mắt Chân Thực. Động tác kế tiếp của hắn chính là kéo Giả Tấn Xuyên bên cạnh
lại, cho y một cái ôm gấu nhiệt liệt, thở dài nói: “Lỗ rồi a!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT