Harry đang địn nói sẽ tham gia thì bị một người cắt ngang.
“Thầy
Hiệu trưởng!” – Hermione đứng lên, hơi ưỡn ngực, khí thế nữ vương cuồn
cuộn – “Em nghĩ là thầy phải biết rõ một chuyện, nơi này là trường học,
trường học có trách nhiệm phải đảm bảo an toàn cho các học sinh. Cuộc
thi Tam Pháp Thuật nguy hiểm như thế nào em nghĩ mọi người ở đây đều rõ. Nếu như không phải Harry tự bỏ tên vào chiếc cốc lửa, mà cậu ấy lại
không có ý muốn tham gia, em nghĩ mọi người vẫn phải có biện pháp bảo vệ an toàn cho cậu ấy.”
“Thầy Hiệu trưởng!” – Tiểu sư tử tóc hồng
cũng đứng lên, cậu nhóc cũng đã trưởn thành lên nhiều, ở phương diện
chiến đấu có khi còn hơn Harry, trên thực tế là Harry cũng không giỏi
các pháp thuật hệ công kích lắm – “Nếu thầy nhất định bắt Harry phải
tham gia, cho phép em hộ tống cậu ấy.”
“Thầy Hiệu trưởng” – Một
cậu bé tóc vàng rụt rè đứng lên, trong tay còn cầm máy ảnh – “Em…em
không phải phản đối Harry tham gia…Nhưng em có thể đưa tin toàn bộ quá
trình được không?” – ý tứ muốn đi theo bảo vệ quá rõ.
Cuối cùng
Draco chậm rãi đứng lên, nhướn mày: “Thưa Hiệu trưởng, là một thành viên của hội đồng nhà trường, ta nghĩ nên nhắc nhở thầy một chút, nếu như có bất cứ học sinh nào gặp nguy hiểm trong khuôn viên trường, thầy phải
chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Kế tiếp là một loạt học sinh cũng
đứng lên đưa ra ý kiến, khiến Dumbledore không thể dùng bùa khuếch đại
âm thanh để giữ yên tĩnh trong Đại sảnh đường.
“Thầy nghĩ, thầy
có thể hiểu tâm tình muốn bảo vệ Harry của các trò. Nhưng cuộc thi Tam
Pháp thuật này có quy tắc của riêng nó, chúng ta không có cách nào sửa
đổi cả. Cho nên, thay vì ở đây lãng phí thởi gian, không bằng nghĩ xem
có biện pháp nào để vượt qua nó. Về điểm này các trò nên học tập trò
Longbottom. Còn bây giờ, Harry và Neville, đi theo thầy.”
Harry nhìn nụ cười hiền lành kia của Dumbledore, hoài nghi bản thân cậu có phải là bị đau dạ dày rồi không…
Nếu bắt buộc phải tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật, Harry cũng chỉ biết
nhanh chóng chuẩn bị. May mắn là đề thi có vẻ không thay đổi gì cả. Tối
thiểu là cửa thứ nhất không đổi. Đối thủ của Harry ở trận đấu đầu tiên
là con Hỏa Cầu Trung Hoa, Harry liếc mắt khinh thường, chỉ cần một bình
sinh tử thủy ở chỗ giáo sư nhà mình, cho dù là rồng cũng ngủ ba ngày ba
đêm. Longbottom dùng phương pháp trong nguyên tác của Harry, trừ bỏ
Karkaroff, những người khác đều cho cậu cao điểm. Mà Harry đơn giản là
dùng một bùa chú đổ thẳng ma dược vào trong miệng rồng, vì thế con rồng
lửa cứ thế lăn ra ngủ. Harry chậm rãi lấy trứng vàng mang về trong ánh
mắt chăm chú của mọi người…
“Ta đã nói mà, không cần lo lắng cho tên này…” – Draco bĩu môi.
“Quan hệ của cậu ấy với giáo sư Snape không tốt sao? Vì sao thầy ấy có thể
cho bình ma dược lớn như thế?” – Hermione mới phát hiện jq.
“A… Đơn giản vậy sao? Hại mình lo lắng muốn chết…” – Tiểu sư tử tóc đỏ hậm hực.
“Merlin a… Harry thật tuyệt vời… Quả là thần tượng của mình….” – Tiểu hoan hâm mộ nào đó…
Không thể nghi ngờ, điểm cao nhất…
Không chỉ có Harry thành công mà cả ba vị dũng sĩ của Hogwarts đều thành công. Kế tiếp chính là vũ hội đêm Giáng sinh.
Harry nghĩ đến vũ hội là lại buồn bực.
“Harry, còn thất thần ở đó làm gì? Còn không đi tìm bạn nhảy đi, không nhanh
không kiếm được người tốt đâu.” – Draco nhíu mày, thúc giục Harry.
“Không, Draco, cậu có biết nếu mình mời bạn nhảy, giáo sư…” – Harry kêu thảm
lăn lộn trên giường – “Làm gì bây giờ, làm gì bây giờ… Vì sao mình lại
phải tham gia vũ hội chứ….”
“Không có cách nào, ai bảo cậu là dũng sĩ?” – Draco vui sướng khi người khác gặp họa, quay người đi vào phòng tắm.
Harry buồn bực nghĩ nghĩ, đi ra cửa tìm giáo sư nhà mình.
Tâm tình của Severus cũng không yên ổn. Nguyên bản vốn không đoán trước
được Harry sẽ bị chọn làm dũng sĩ, hiện giờ có nói cái gì cũng muộn rồi. Vòng thi đầu tiên qua đi cũng bớt được lo lắng, vấn đề hiện tại chính
là vũ hội Giáng sinh. Hary là dũng sĩ, không thể không tham gia. Severus thề là y chưa từng mâu thuẫn như vậy, quần đùi Merlin, y không muốn bất kì kẻ nào chạm vào bảo bối của y!
Harry bước vào hầm, thấy vẻ
mặt âm trầm của Severus, cảm thấy tâm tình mình tốt lên nhiều, dù sao
người lo lắng về vũ hội Giáng sinh không chỉ có mình cậu.
Thấy
Harry đến tìm, Severus bỏ khuôn mặt cau có xuống, hơi nhếch miệng: “Dũng sĩ vĩ đại của chúng ta không đi tìm bạn nhảy mà tới chỗ giáo sư độc
dược đáng thương này làm gì?”
“Giáo sư, ngài chắc chắn là ngài muốn
ta đi tìm bạn nhảy?” – Harry cười híp mắt, ôm lấy cổ Severus, cái này có lẽ đã thành thói quen.
Severus nhẹ nhàng giữ lấy thắt lưng
Harry, ôm chặt cậu trong lòng, đôi môi khẽ lướt qua vành tai cậu: “Cứu
thế chủ thân ái của ta chẳng lẽ lại không biết sao?” – Thanh âm trầm ấm
vang lên bên tai Harry làm cho toàn thân cậu mềm nhũn.
“Giáo sư,
ta đương nhiên là biết.” – Harry đỏ mặt – “Chỉ là không biết nên làm như thế nào thôi…” – Cậu chôn mặt vào hõm vai Severus cọ cọ.
Severus xiết chặt tay, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn nói: “Ngươi nghĩ thế nào thì cứ làm thế đi.”
Câu nói mang theo một chút thản nhiên bất đắc dĩ, còn có một chút dung
túng, một chút bi thương lẫn đau lòng, khiến Harry khó chịu.
Harry cắn cắn môi Severus, sau đó khẽ liếm, đẩy nụ hôn thêm sâu, giống như đang an ủi.
Vũ hội Giáng sinh bắt đầu, Harry mời một cô gái nhà Hufflepuff làm bạn
nhảy, khi giai điệu vang lên, cậu có thể cảm giác được ánh mắt Severus
liếc qua đây mang theo một chút đau lòng.
Khúc nhạc kết thúc, khi mọi người đang tản ra thì thấy cứu thế chủ nhanh chóng lao ra, sau đó
động tác của Harry làm cho mọi người trợn mắt há mồm.
“Giáo sư,
ta có thể mời ngài một điệu nhảy được không?” – Thanh âm trong trẻo vang lên trong đại sảnh im lặng. Đôi mắt Severus hơi chùng xuống, khóe miệng nhếch lên, vươn tay cầm lấy tay Harry.
Khi khúc nhạc thứ hai
vang lên, cả vũ hội dường như hỗn loạn, nhưng Harry và Severus không hề
chú ý, trong mắt người này chỉ có người kia mà thôi.
Buổi vũ hội
này khiến mọi người nhớ mãi không quên, đặc biệt có người còn gọi điệu
nhảy hôm đó là “Sự công bố tình yêu của cứu thế chủ”, đương nhiên nói
vậy cũng không sai. Nhưng mà hỗn loạn hôm đó không chỉ do một mình Harry mà còn một dũng sĩ nữa, Neville Longbottom.
Lúc nhảy điệu thứ
nhất, mọi người không phát hiện ra bạn nhảy của cậu là nam đóng giả nữ.
Đến khi kết thúc, mọi người mới nhận ra bạn nhảy của Neville là một
người cao ráo, có mái tóc đen dài, đôi mắt phượng không hề có chút nữ
khí nào, ngược lại còn mang theo vài phần anh khí… Nhìn kỹ một lần nữa,
ai cũng đổ mồ hôi lạnh, đó không phải là giáo sư Muggle học, Bạch Diệp
đó sao!
Trong đêm vũ hội hỗn loạn đó, Harry không tìm được tiểu
sư tử tóc đỏ. Sau này khi nhắc lại đêm đó, trên mặt tiểu sư tử luôn có
một vệt hồng hồng vô cùng khả nghi, sau đó ra vẻ trấn định nói: “Không
có bạn nhảy nên không đi.” – Harry nghi hoặc nhìn, cậu chắc chắn là tên
đầu cà rốt kia có vấn đề.
Mục thi thứ hai của cuộc thi Tam Pháp
thuật là tìm lại thứ mà bạn yêu quý nhất. Không cần phải nói, người mà
Harry yêu quý nhất chính là Severus. Chính là khi Harry tìm được đến
nơi, thì nhân ngư thủ vệ ở đó không cho cậu đi.
Harry tức giận.
Vì sao lại không cho cậu mang đi, đó là người mà cậu yêu quý nhất còn
gì! Vì thế chút xíu nữa là Harry đã tấn công vị nhân ngư thủ vệ kia. Sau đó đột nhiên có một vị nhân ngư khác đến, xưng là nhân ngư trưởng lão.
Harry vặn vẹo: Ai quản chức vụ gì gì của mấy người, thời gian của ta sắp hết rồi.
“Cậu bé, đừng nóng vội, tôi biết cậu là Cứu thế chủ, cho nên cảm thấy chuyện này nên nói với cậu là tốt nhất.” – Khi nói những lời này nhân ngư
trưởng lão cố gắng cười hiền lành nhất có thể, nhưng cũng phải thông
cảm, diện mạo của ông không thể tính là dễ nhìn, nên càng cố trông càng
dữ tợn – “Đáy hồ của chúng tôi có rất nhiều nguyên liệu điều chế độc
dược, chúng tôi muốn trao đổi một chút…”
Vừa nghe đến nguyên
liệu, mắt Harry sáng rực lên. Nguyên liệu = giáo sư vui vẻ = mình vui
vẻ, đẳng thức nhanh chóng được thành lập, Harry cũng đơn giản nói vài
câu, quyết định sau khi cuộc thi Tam pháp thuật kết thúc sẽ bàn lại cụ
thể.
Sau khi tỉnh lại, sắc mặt Severus vô cùng khó coi. Nguyên
nhân vì sao ư… Đơn giản quá còn gì, là một đại sư độc dược, vậy mà còn
bị người khác hạ dược, sắc mặt y mà dễ nhìn mới là lạ đấy. Dù sao thì
quan hệ của y và Harry cũng coi như là đã được công bố ở vũ hội Giáng
sinh, cho nên lần này làm bảo vật của Harry cũng không có án mạng nào
xảy ra.
Hai cửa đầu của cuộc thi Tam Pháp thuật với Harry là chuyện không đáng lo ngại, nguy hiểm nhất vẫn là cửa thứ ba.
Cũng không biết lần này sẽ phải đối phó với những gì, vì thế Severus quyết
định tăng cường tập luyện phòng chống nghệ thuật Hắc Ám cho Harry, để
đối phó với những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT