Đối với Ron mà nói, đương nhiên tình huống của cậu là sống sót sau tai
nạn. Đối với Severus mà nói, Harry coi như là may mắn. Nhưng bản thân
Harry lại không cho rằng như thế. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ có thể cầm cự đến khi nhóm giáo sư đến, cho nên sẽ không chết.
Đương nhiên, tiên
sinh sẽ không chấp nhạn lời giải thích đó, y vẫn có nhiều câu “Vạn
nhất?” Ví dụ như vạn nhất bọn họ không tới, vạn nhất trong tay cậu không có bình sinh tử thủy kia, vạn nhất Tiểu Long bị dọa đến mức không thể
giúp một tay….. Ai, đó cũng chỉ là vạn nhất mà thôi. Nhưng mà tiên sinh
quả thật rất tức giận, vô cùng tức giận, cho nên không thèm để ý đến
cậu. Harry thở dài gục đầu xuống bàn, không biết bây giờ nên làm gì mới
tốt.
“Đều là do con sư tử đầu đỏ chết tiệt kia! Vô duyên vô cớ
trốn trong WC làm cái quái gì?” – Harry bực mình gào lớn, Draco vội giữ
chặt cậu lại – “Nói thế nào thì người cũng là do cậu cứu, đi xem thế nào đi.”
Harry bĩu môi, suy nghĩ một chút, cầm con cú mèo mới được
gửi tới hai ngày trước, vốn là đã chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cậu ta,
vậy giờ đem cho cậu ta cũng được… Tuy rằng vẫn rất tức giận! Tự dưng
khiến cho tiên sinh không thèm để ý gì đến mình.
Đến bệnh thất,
Harry và Draco vừa đến cửa đã thấy hai anh em sinh đôi ngồi ở bên cạnh
Ron, một người gọt táo cho cậu ta, một người kể cho cậu ta nghe chuyện
mấy hôm nay. Không hiểu sao hình ảnh trước mặt khiến cho Harry cảm nhận
được cảm giác vô cùng thoải mái.
“Tiểu kỵ sĩ của mình tỉnh rồi
sao”? – Harry dùng đôi mắt xanh biếc nhìn Ron, nụ cười trên mặt mang
theo một chút ngại ngùng, không ai nghĩ đến lời nói vừa rồi của cậu mang theo một ít châm chọc. Nhìn thấy Ron đã khá hơn, Harry nói: “Đây, con
cú mèo này định để đến Giáng sinh thì tặng cậu. Giờ tặng cho cậu luôn
vậy. Hắc hắc. Mà mình cũng thích con chuột của cậu, có thể cho mình mượn chơi vài ngày được không?”
Ron hưng phấn nhìn con cú mèo Harry
mang đến. Là một con cú màu đen, nhìn qua rất khí thế. “Cảm ơn cậu. Con
chuột kia cậu lấy luôn cũng được.” – Nhận lấy ***g sắt, Ron vui vẻ cho
con cú ăn.
“Ron, có thể nói cho mình biết vì sao cậu lại ở WC? Mà lúc ấy trông cậu như vừa mới khóc xong vậy?” – Trong mắt Harry mang
theo một tia tò mò, hai anh em sinh đôi phía sau sắc mặt đột nhiên không tốt.
“Ronie bé bỏng.”
“Em trai thân yêu.”
“Không phải lo lắng, hai anh và bạn bè sẽ thay em trả thù!” – Đồng thanh.
“Nhà Weasley quả thực không có tiền.”
“Nhưng còn chưa đến mức để người khác khi dễ em.”
“Cho nên, em cứ chờ xem!” – Đồng thanh.
Harry sờ cằm, dường như nghe ra được gì đó trong lời nói của hai anh em sinh đôi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
“Sao? Nói như vậy là mày trốn đi chỉ vì bị nói kháy vài câu?” – Draco miệt
thị nhìn Ron, không cho cậu ta một chút giáo huấn, cậu ta càng lúc càng
lên mặt! Đối phó với lũ sư tử, khích tướng luôn là biện pháp tốt nhất.
“Tao, tao…. Tao không trốn!” – Mặt Ron lập tức đỏ bừng.
“Ha, vậy bọn tao nhìn lầm sao? Mắt thì đỏ bừng, người thì co cụm, ai vậy ta?” – Tiếp tục trào phúng.
“Tao, tao chỉ sợ hãi…”
“Sợ hãi…. Thật là… Là kỵ sĩ của Harry, là kỵ sĩ của Cứu thế chủ, mày không
định để Harry tới bảo vệ mày đấy chứ?” – Vênh mặt chỉ trích.
“Tao, chỉ là tao đã quên…”
“Đã quên!” – Draco hét lên chói tai. Từ trước đến giờ Harry chưa bao giờ
thấy Draco như vậy cả. Nhưng mà thế cũng tốt, kích thích chú sư tử nhỏ
kia một chút, cậu ta sẽ nghe lời một chút. Sư tử là vũ khí rất tốt,
nhưng mà với điều kiện là họ biết nghe lời, nếu không sẽ thành tai họa – “Nói mấy người là thuần huyết phản đồ cũng không sai! Chẳng lẽ mấy
người đều bị biến chất từ khi còn nằm trong bụng mẹ à?” – Sắc mặt Draco
rất khó coi, có thể nói là dữ tợn – “Cha mẹ mấy người không dạy pháp
thuật cho mấy người sao? Vài cái thần chú đơn giản cũng không sao? Chỉ
có một chút vậy mà cũng không được? Bình thường mày lên lớp làm gì hả?
Tao nhớ là bùa trôi nổi mới học có hai ngày trước, thế mà cũng không nhớ được? Mày nghĩ một câu “Đã quên.” Là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Cái gì cũng không biết mà còn muốn bảo vệ cho Harry! Đừng có nằm mơ
nữa!”
Kích thích quả nhiên có tác dụng, Harry thầm nghĩ. Nhìn ba anh em nhà Weasley đen mặt lại thì biết.
“Tao… Tao… Tao đánh cờ phù thủy giỏi hơn mày!” – Tựa hồ muốn tìm ra được một
mặt hữu dụng của bản thân, dù sao thì bị người khác nói là vô dụng cũng
vô cùng khó chịu.
Harry nhíu mày, không nghĩ tới là Ron sẽ phản
bác lại. Đang định nói vài lời an ủi thì lại thôi, cậu muốn xem tài nghệ đánh cờ của Ron đến mức nào.Draco lộ ra nụ cười lạnh, búng tay một cái, sai một con gia tinh lấy cho cậu một bộ cờ: “Được rồi! Chúng ta đấu thử xem!” – Khẽ nhếch cằm, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
Hai anh em
sinh đôi vốn vẫn rất tự tin vào em trai mình, cũng không ngăn cản. Bọn
họ muốn cho tên nhóc nhà giàu kia biết, những gì nó biết về nhà Weasley
hoàn toàn sai lầm.
Harry cảm thấy rất muốn cười. Kỹ thuật chơi cờ của Draco cũng không phải là tồi, nếu không muốn nói là rất được…. Mấy
lần cậu hạ được Draco cũng phải tốn không ít công phu.
Nhìn bọn họ chơi cờ, tiểu sư tử tóc đỏ bị đả kích trầm trọng, nản lòng nằm trên giường bệnh.
“Ron, đừng như vậy…” – Harry biết mình nên xuất trướng, nếu Draco đã chủ động đóng vai ác, đương nhiên là cậu phải diễn vai thiện rồi – “Không cần
quá so đo…” – Harry xoa xoa tóc Ron – “Cậu ấy đã chịu sự giáo dục quý
tộc nên không giống người thường! Cho nên cũng đừng quá thất vọng vào
bản thân mình.”
Ron lập tức ngồi dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Harry: “Harry, từ nay về sau nhất định mình sẽ chăm chỉ học tập,
nhất định mình sẽ vượt qua tên đầu bạch kim kia! Cậu chờ mình nhé!”
Hừ, sao lời này nghe giống kiểu cầu hôn thế? Draco liếc mắt xem thường. Sắc mặt hai anh em sinh đôi càng khó nhìn, lôi Harry qua, hai người mỗi
người một bên kè kè sát Ron.
“Ronie bé bỏng của anh.”
“Em trai bé bỏng của anh.”
“Sao em nỡ vứt bỏ bọn anh vậy?” – Đồng thanh.
“Harry sẽ không chờ em đâu.”
“Cái này bọn anh rất rõ.”
“Cho nên, Ronie,”
“Em phải nhìn thẳng vào sự thật!”
“Nhất định là em cần sự giúp đỡ của bọn anh!” – Đồng thanh.
Khóe miệng Harry run rẩy, sao cậu lại có cảm giác hai anhem sinh đôi giống như hai con chó săn trung thành nhỉ?!
“Hừ, hai ông anh mày cũng biết suy nghĩ đấy! Harry không những không chờ
mày, cho dù là tao, cũng sẽ bỏ xa may! Mày tưởng là mày giúp đỡ Harry
sao? Mày không nhận ra là mày chỉ biết kéo cậu ấy lùi lại thôi sao?” –
Draco vênh mặt nghênh ngang rời đi, mặt Ron đỏ bừng, cũng không biết là
xấu hổ hay là tức giận.
Harry mỉm cười ngọt ngào: “Ron, không
việc gì đâu, không cần để ý những lời Draco nói… Ừm… Nếu cậu trước khi
làm việc có thể suy xét kỹ lưỡng thì mình cảm thấy rất tuyệt. Mình đi
trước đây!”
Nói xong cũng đi ra ngoài.
Giải quyết Ron
xong, tất cả suy nghĩ của Harry đều tập trung về Severus. Cậu đang rất
buồn rầu vì tiên sinh không thèm để ý gì đến cậu.
Harry vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng cũng đi đến quyết định – Cắm chốt!
Vì thế mấy nhóm tiểu động vật luôn bắt gặp Harry ở phòng học Độc dược,
chăm chỉ giúp Xà Vương xử lý dược liệu, không có việc gì thì ngồi viết
bài luận. Hermione hỏi cậu làm sao vậy, cậu chỉ cười đáp: “Hình như viện trưởng không thích mình lắm, mình muốn làm một số chuyện để viện trưởng có thể thích mình. Nếu mà viện trưởng nhà mình không thích mình, cậu
thử nghĩ xem, rất phiền toái đó.”
Hermione nghĩ nghĩ, cũng đúng,
nếu mà giáo sư Flitwick không thích cô…. Nhất định cô cũng sẽ kiên quyết bám người đến cùng. Dumbledore cũng biết những việc Harry làm, nhưng mà cũng không có cách giải quyết.
Kỳ thực là tình huống này xuất
hiện liên tục một tuần, cơn tức giận của Severus cũng đã tiêu tan. Chỉ
là y rất thích hình thức sinh hoạt lúc này, cho nên thái độ với Harry
không hề thay đổi. Harry không biết Severus nghĩ gì, vẫn cho là y chưa
hết giận, cho nên tình trạng này vẫn tiếp tục….[Haizzzz, giáo thụ đại
nhân, ngài thật quá phúc hắc……]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT