Buổi tối, Severus kiếm một lý do, cấm túc Harry. Hình phạt của lần cấm túc này là cùng Severus đi mua dược liệu.

Thứ bảy tại Spinner’s End, Harry thảnh thơi ngồi trên sô pha: “Tiên sinh, cho ta nước trái cây, cảm ơn!”

Severus hắc tuyến nhìn bộ dáng tùy ý này của Harry, cũng không biết từ khi nào quan hệ của hai người họ lại trở nên tốt như vậy. Đặt nước trái cây lên bàn, Severus lấy một cái chậu tưởng kí đến: “Ta không biết là trong cái đầu cự quái của ngươi có thể suy nghĩ được gì, chỉ nghe tên nhóc kia nói thôi mà không xem kí ức của nó. Ta nghĩ…. Xem kí ức này có lẽ ngươi sẽ hiểu biết toàn diện hơn.”

“Ách…. Tiên sinh, ta đã nói nhiều lần rồi, không cần gọi ta là cự quái!” – Harry bất mãn trừng mắt nhìn Severus – “Cái đó rốt cuộc là có gì tốt chứ, gọi là cự long không phải hay hơn sao? Không thì là mị oa, hoặc độc giác thú cũng được…”

Harry bắt đầu lan man, Severus không chịu nổi gào to: “Câm miệng cho ta! Ta nói ngươi là gì thì là cái đó! Còn bây giờ, đi mau!”

Harry co người, ngoan ngoãn nghe lời, lúc tiên sinh tức giận quả thực đáng sợ….

“Được rồi, tiên sinh… chúng ta thảo luận một chút đi!”

“Đầu tiên, năm thứ nhất, hòn đá phù thủy! Cái này có thể dùng để chế thuốc trường sinh bất lão, nhưng theo ta được biết, nó còn có thể làm cho người chết sống lại! Không, chính xác mà nói là quan trọng nhất là làm cho người ta sống lại. Cái này trong sách về luyện kim thuật có nói qua, ta biết.” – Harry nói – “Mà bốn năm sau, có thể nghe thấy từ “sống lại” rất thường xuyên, có thể thấy Voldemort đã dùng nó để sống lại.” – Harry nói xong, uống một ngụm nước trái cây, nhuận cổ họng – “Tiên sinh, ta đã phân tích xong xuôi rồi, ngài có thể nói cho ta biết, vì sao trong ký ức của Neville…. Ngài lại hận…ách, ta như vậy?” – Harry không biết nên xưng hô thế nào với Harry trong thế giới kia.

“Chết tiệt, hắn là Potter, không phải ngươi? Ngươi có chút nào giống hắn không? Tự đại, ngu ngốc, không khác gì thằng cha ngốc của nó!” – Severus như là bị chọc vào vết thương, lập tức rống lên.

“Na….” – Bị tiên sinh nhà mình rống quả là một điều không ngờ đến.

“Hừ, ngươi muốn biết như vậy?” – Severus có chút cứng ngắc, y biết mình có cảm tình với Harry. Nhưng Harry còn nhỏ, hơn nữa lại có tiền đồ như vậy, y không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy đi cuộc sống của Harry, để cả cuộc đời cậu phải dính lấy một con dơi già đầy dầu như y. Cho nên y quyết định đưa phần ký ưc sỉ nhục nhất của cuộc đời cho cậu xem, hi vọng khi nhìn thấy y là một con người yếu đuối vô năng, cậu có thể rời xa y, hoặc là biết mình là kẻ mật báo cho người kia mà oán hận y? Nhưng mà, nếu như Harry vẫn không rời xa y, y sẽ quyết không buông tay! Slytherin luôn biết nắm giữ thứ mình muốn!

Harry quay đầu, nhìn Severus lấy ra một đoạn ký ức cho vào chậu Tưởng kí. Harry không nhìn thấy mặt y, nhưng cậu cảm giác….. Cảm giác y đang khó khăn, không biết vì cái gì, nhưng nhìn y như thế, cậu cảm thấy tim mình nhức nhối. Harry vô thức vuốt vuốt ngực trái mình: “Tiên sinh……. Nếu ngài mất hứng, ta có thể không xem…..” – Harry không thích tiên sinh cứ thế này.

Severus dừng lại, quay đầu, lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt đen trống rỗng. Y rất ít khi dùng Bế quan bí thuật với Harry, hiện tại cũng không cần: “Xem!”

Bế quan bí thuật của Harry cũng không tồi, thấy Snape dùng Bế quan bí thuật với mình, biết rằng y đang cố khống chế cảm xúc của bản thân, nhưng mà…. Vì sao phải khống chế? Harry không hiểu, cho nên cậu cảm thấy, có lẽ, đáp án nằm trong phần ký ức trong chiếc Tưởng kí kia.

Harry thấy một cậu bé gầy yếu, làn da vàng vọt như sáp nến. Đó là do suy dinh dưỡng, nhìn như vậy, có thể thấy đãi ngộ còn kém cả cậu trước năm sáu tuổi. Cậu biết đứa bé này chính là Severus. Nhìn thấy một Severus khác như vậy, Harry có chút đau lòng, sau đó cậu thấy đứa bé này dần dần bị mẹ mình hấp dẫn, cùng nhau vui mừng khi nhận được thư từ Hogwarts, cùng nhau nhập học.

Sau đó gặp cha…. Lão cha ngốc nghếch nhà mình hóa ra lại là người như thế sao…. Dựa vào thế lực của bản thân mà khinh thường Severus yếu ớt, với tính cách của tiên sinh, những kí ức này có thể được xem là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời?

Nhìn mẹ mình luôn giúp đỡ tiên sinh, Harry không khỏi thở dài. Mẹ nhất định không biết thứ mà tiên sinh muốn không phải là sự bảo vệ, mà là thực lực mạnh mẽ hơn. Nếu như lúc đó nàng nói: “Đánh lại họ đi!” – Nhất định tiên sinh sẽ tìm mọi cách để đánh bại nhóm người kia, cái này chính là một loại tín ngưỡng kì lạ.

Hai tiếng “Máu bùn” đã làm cho khoảng cách giữa mẹ và tiên sinh càng xa.

“Nếu tiên sinh không nói thế, liệu tiên sinh có phải sẽ là cha mình không?” – Harry tưởng tượng, sau đó đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. Cậu không biết trong lòng mình hiện tại là cảm giác gì, nhưng cậu chỉ biết một điều, tiên sinh là của cậu.

Sau đó mẹ vẫn tha thứ cho y, nhưng, quan hệ của mẹ và cha đã xác định, cho nên hai người không thể ở bên nhau, sau đó là lựa chọn khác nhau, hai người hai chiến tuyến.

Hình ảnh thay đổi, cậu thấy Severus đến tìm lão ong mật. Trừ bỏ tình yêu giữa tiên sinh và mẹ, cậu chưa từng thấy tiên sinh cầu xin một người nào! A, hóa ra là y đã mang chuyện lời tiên tri nói ra cho Voldemort? Tiên sinh sợ cậu sẽ hận y sao? Y tìm lão ong mật vì muốn cầu xin lão ta bảo vệ cho mẹ? Tiên sinh thật khờ, còn vì mẹ cầu xin với Voldemort nữa. Nhìn đi? Một khi đã bị nắm được nhược điểm, sẽ bị lợi dụng đến tro cốt cũng không bỏ qua, đây chính là đặc chất của những người lãnh đạo.

Xem xong ký ức của Severus, Harry lấy hết tinh thần bước đến, thấy tiên sinh với vẻ mặt phức tạp nhìn mình.

“Tiên sinh…..” – Harry đột nhiên không biết nói gì – “Thực xin lỗi….. Vì sự cuồng dại nông nổi của cha ta khi còn trẻ… còn có…..” – Harry bước đến ôm lấy thắt lưng y – “Ta biết ngài không cần an ủi, bởi vì ngài đã đủ mạnh mẽ rồi…… Ta muốn nói là, ngài không cần cảm thấy áy náy, bởi vì ngài làm những việc mà ngài phải làm, hơn nữa, ngài đã bảo vệ ta bao nhiêu năm như vậy rồi.”

Tay Severus nắm chặt, sau đó buông ra, đặt tay phải lên vai Harry, trong lòng mừng thầm: Harry, ta đã cho ngươi cơ hội. [Ai, giáo thụ đại nhân, ngài căn bản chưa nói gì đã bảo là cho người ta cơ hội, ngài có thấy mình đang khi dễ người khác không hả?!!!!]

“Tiên sinh đem bí mật trọng yếu như vậy nói cho ta, nếu ta không nói bí mật của mình cho ngài, ta cảm thấy rất không thoải mái!” – Harry nói xong, cũng bỏ một đoạn ký ức của mình vào chậu Tưởng ký, ánh mắt long lanh nhìn giáo thụ – “Đây chính là bí mật mà ta định sẽ giữ kín đến chết, tiên sinh, ngài phải giữ bí mật thay ta nha!”

“Lời thề bất khả bội?” – Đó là thứ đầu tiên Severus nghĩ đến, làm cho Harry bất mãn – “Tiên sinh, người ta là tin tưởng ngài mới đưa kí ức cho ngài, vậy ngài lại đem sự tín nhiệm của ta thành cái gì vậy?”

Khóe miệng Severus khẽ nhếch lên: “Sách, vậy giáo sư ma dược đáng thương này nên quỳ gối xuống hôn vạt áo của cứu thế chủ, để bày tỏ vạn phần cảm kích sao?” – Tuy rằng ngoài miệng toàn những lời cay nghiệt, nhưng trong lòng lại có cảm giác một dòng nước ấm áp chảy qua, làm tan chảy tảng băng trong lòng y.

Harry trừng mắt nhìn Severus: “Hừ, tiên sinh khi dễ người ta!”

Severus vốn nghĩ phần ký ức này là về việc tên tiểu cự quái này thành lập tổ chức ở thế giới Muggle, còn vươn tay đến tận thế giới pháp thuật, lại không nghĩ đó là về thân thế của cậu!

Đã từng là một con người được biến đổi gen, không có cảm giác, thậm chí còn không biết mệt mỏi. Mỗi ngày điên cuồng nghiên cứu, bị người khác coi là quái vật…… Lại cam tâm tình nguyện bị lợi dụng như vậy?.

Severus nhìn kiếp trước làm Sở Hiên của Harry, cảm thấy lòng đau đớn. Sau đó lại nhìn đến tên Trịnh Xá kia, Severus muốn điên lên, đội trưởng kiểu gì? Vì sao còn một mình hắn sống sót? Mang theo thứ rác rưởi này còn có thể sống? Sao không chết đi!

Sau đó có ấm áp hơn, vì cậu trọng sinh, nhìn Lily và tên Potter ngu xuẩn kia mang lại ấm áp cho cậu, trong lòng Severus lại cảm thấy áy náy. Một gia đình ấm áp như thế, lại vì mật báo của y mà bị hủy hoại.

Hình ảnh Voldemort phát ra lục quang chấm dứt, sắc mặt Severus tái nhợt.

Harry nghĩ là hình ảnh mẹ mình ra đi làm cho y đau khổ, nên y mới khó chịu như thế. Không biết vì sao cậu cảm thấy trong lòng ê ẩm: “Tiên sinh, không phải đã nói rồi sao, mẹ ta không trách ngài. Hơn nữa, ngài không phải đã cố gắng hết sức để bảo vệ mẹ sao? Ngài xem, cầu xin Voldemort, cũng cầu xin cả Dumbledore…. Kì thật ngài cũng đã nhận ra rồi đúng không? Voldemort không phải là muốn giết mẹ, hắn chỉ muốn giết ta tôi. Chỉ là do mẹ dụng huyết thống tế hiến.

Nói đến huyết thống tế hiến, Severus không khỏi nhíu mày.

“Lão ong mật…. cho mẹ ngươi học huyết thống tế hiến… Lão đã đáp ứng ta sẽ bảo vệ tốt cho Lily! Vậy mà hắn lại để cô ấy học thứ này?!” – Severus phẫn uất không phải vì cái chết của Lily, y thực sự cảm kích Lily có thể bảo vệ được Harry, y chỉ bất mãn vì lão ong mật đã lừa gạt y.

Có thể cảm giác được Severus phẫn nộ, Harry cúi đầu, môi mấp máu, không biết có nên nói những gì mình phân tích ra cho y biết không. Nhưng mà ngược lại, y cũng có quyền được biết.

“Tiên sinh, ngài rất kích động……” – Harry nói xong đem Severus kéo đến sô pha, ấn y ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play