Hiểu lầm mà thôi… (tác giả bị đám người phẫn nộ ném bay, chỉ còn chấm nhỏ)
~~~~~~~~
“ Ngươi nói cái gì?” Malfoy gân xanh trên trán giật lại giật.
Harry bị dọa sợ đến co rúm lại, “ Chính là, thật sự rất rách nát chứ sao.”
Cậu lại một lần nữa nhìn khắp bốn phía, mặc dù rất rộng, không gian siêu cấp rộng lớn, nhưng mà không có đồ trang trí siêu cấp hào hoa trong
truyền thuyết, cậu nhớ tới thảm treo tường thêu tơ vàng trong nhà
Sirius, ít nhất cũng nên có cái gì đó chứ, cậu nhìn lại, phát hiện ngay
cả đồ dùng cơ bản hàng ngày cũng không có, khắp nơi chất đầy mấy thứ kỳ
quái gì đó, so với cái hẻm nhỏ cậu từng đến nhầm có chút giống? Nơi này
kỳ thực?
“ Đây chỉ là một cái tháp nhỏ trong nhà ta mà thôi, mấy
thứ chất đống kia là đồ chơi hồi bé của ta. Mà nhìn chính phải nhìn từ
đây mới thấy rõ.” Hắn đẩy Harry tới cửa sổ, mở ra, một cỗ không khí tươi mới tràn vào, có chút lạnh, nhưng rất thoải mãi, từ màn sương mỏng, cậu thấy thấy toàn cảnh trang viên Malfoy tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Lúc này, cậu đột nhiên nhớ tới một câu nói của Ron, “ Ghét nhất người có
tiền!”, mặc dù rất kì quái, nhưng đây đúng là cảm tưởng đầu tiên của
cậu.
Người có tiền a, chính mình từ nhỏ lớn lên ở số 4 đường Privet
diện tích cũng không lớn như tòa tháp hiện tại, ngay cả một góc nhỏ của
trang viên Malfoy cũng không bằng, người có tiền đáng ghét. Cái loại nhà này, căn bản không thể gọi là nhà, This is not only a house. It is a
castle! Một tòa thành! Thời điểm còn nhỏ mình bị ngược đãi, núp dưới bậc thang tủ chén sống qua này, Malfoy lại ở nơi này sống cuộc sống như
vương tử, vương tử Slytherin, quả nhiên không phải cái danh nói bừa.
Harry chỉ lo tức giận bất bình, căn bản không chú ý tới mình bị Malfoy ăn hết đậu hủ.
“ Ngươi xem, nó tới.” Malfoy giơ tay chỉ chấm đen nhỏ ở phía xa, chậm rãi to lên, ta cú mèo tới.”
“ Tại sao phải ở chỗ này, tại sao không vào phòng ngươi?”
Malfoy nở nụ cười quỷ dị, “ Ngươi là muốn tới phòng ta sao, Harry” Nói xong liền ôm chặt thắt lưng Harry.
Harry lúc này mới phát hiện mình còn đang ở trong ngực hắn, vội vàng tránh
ra, tìm nơi an toàn lui lại, bên người là một đống đồ ngổn ngang, có thể so với phòng của hai anh em sinh đôi. “ Đây là cái gì?” Tay cậu đụng
vào một con rồng mô hình nho nhỏ.
“ Đừng đụng vào nó!” Malfoy
kinh hãi, chính là không kịp nữa rồi, Harry vừa chạm vào nó, con rồng
phạch một cái liền bay lên, sau đó từ cửa sổ trốn ra ngoài, Malfoy muốn
bắt nó, nhưng nó đã bay vào không trung rồi.
“ Có chuyện gì vậy? Ta chỉ đụng nó một cái, chẳng lẽ đó là rồng thật?” Harry không biết làm sao.
“ Không phải,” Malfoy từ cửa thu lại thân thể, “ Nó chỉ là món đồ chơi từ hồi ta 5 tuổi, ta ếm lên nó thần chú bay, vốn định ếm thêm thần chú
biến lớn để nó chở ta, nhưng cha ta lại mua cho ta một cái chổi bay, vì
thế ta không chơi nữa.” Hắn mở thư, thì thào tự nói ‘đừng để người khác
nhìn thấy nó mới tốt’.
Năm tuổi? Lúc mình 5 tuổi thì đang làm gì? Có lẽ đây cũng không phải vấn đề giáo dục từ nhỏ, mà là vấn đề tư chất? Mặc dù mình vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng mà, Malfoy quả thật
rất có thiên phú pháp thuật.
Tác giả: Harry, ngươi đừng chán ghét người có tiền a, lập tức một phần tòa thành này thuộc về ngưởi rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT