Trên đời này không có người nào thuận lợi tiền mà làm khó được, cho nên Hồ Ba rất nhanh đã đáp lời, chuyện này cơ bản đã được ước định, Tần Tang về sau vẫn là người đại diện của Vương Thanh.

Phùng Kiến Vũ yên tâm, "Nếu như có thể mà nói, hi vọng Hồ tổng trước tạm thời đừng nói cho Vương Thanh biết chuyện này."

Hồ Ba ngạc nhiên, "Chỉ sợ rất khó, mười phút trước Tần Tang đã nhận được thông báo, đoán chừng Vương Thanh hiện tại cũng biết rồi."

"Được, tôi đã biết, không có việc gì, cảm ơn Hồ tổng, tôi sẽ chuẩn bị chu đáo đến cùng Hồ tổng ký hợp đồng."

"Không cần gấp gáp, tôi tin tưởng cậu."

Cúp điện thoại, Phùng Kiến Vũ có chút lo lắng bất an, kỳ thật cậu giấu diếm Vương Thanh làm chuyện này, là rất sợ Vương Thanh sẽ tức giận.

Phùng Kiến Vũ lo lắng cũng không phải là dư thừa, Vương Thanh sau khi về nhà quả nhiên sắc mặt rất khó coi.

Phùng Kiến Vũ thấy hắn không mở miệng nói chuyện, thế là cũng im lặng, yên lặng xem kịch bản. Vương Thanh thấy cậu từ đầu đến cuối không nói lời nào, hắn biết hôm nay mình không mở miệng nói ra chuyện này, Phùng Kiến Vũ đoán chừng cũng sẽ không có ý định nói chuyện.

"Chúng ta lúc trước dường như có nói qua không can thiệp vào công việc của đối phương?"

Phùng Kiến Vũ thả ra kịch bản trong tay, nhẹ gật đầu biểu thị đồng ý.

"Cho nên chuyện lần này, em không có gì muốn nói sao?"

"Lúc trước anh muốn mở phòng làm việc, có sớm nói cho em biết cái gì sao?"

Vương Thanh nghe cậu nói như vậy, lập tức liền phát hỏa, nhưng hắn cũng không muốn cùng Phùng Kiến Vũ ầm ĩ, thế là đứng dậy rời đi. Phùng Kiến Vũ biết hắn phụng phịu, cũng không có ý định lúc này cùng hắn giải thích, Vương Thanh lửa giận đang trên đầu, rất khó để yên tĩnh nói chuyện.

Phùng Kiến Vũ lúc đầu nghĩ Vương Thanh tối nay vẫn sẽ trở về như thường lệ, kết quả đến hơn 11 giờ đêm, Vương Thanh một chút tin tức cũng không có. Phùng Kiến Vũ nhìn màn hình điện thoại di động, rầu rĩ nghĩ có nên gọi điện hay không.

Đúng lúc này, điện thoại Vương Thanh gọi đến, Phùng Kiến Vũ gấp gáp ấn nhận.

"Đại Vũ a? Thật xin lỗi, muộn như vậy còn gọi cho cậu, Vương Thanh hắn uống nhiều quá, cậu qua đây tiếp hắn một chút được không, chúng tôi đang ở......"

Bên kia có chút hò hét ầm ĩ, Phùng Kiến vũ vừa nghe vừa nhớ kỹ địa chỉ, sau đó cấp tốc cầm chìa khoá lao ra ngoài.

Cùng Vương Thanh uống rượu đều là mấy anh em bình thường trong ngành giải trí quan hệ tương đối tốt, bọn họ cũng đều biết chuyện giữa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ, nhưng vẫn còn không có đến mấy người chính thức gặp mặt Phùng Kiến Vũ.

Tửu lượng của Vương Thanh vốn không tệ, sẽ rất ít khi uống say, thế nhưng hôm nay tâm tình của hắn vô cùng không tốt, rời điểm Phùng Kiến Vũ đến nơi, hắn đã gục xuống bàn hò hét ầm ĩ.

Chung Dụ kéo qua Phùng Kiến Vũ thấp giọng nói: "Một đêm đều gọi tên của cậu, hai ngươi cãi nhau sao?"

Phùng Kiến Vũ có chút ngượng ngùng cười, "Để cho mọi người thêm phiền toái rồi, tôi sẽ cùng anh ấy ổn thỏa nói chuyện."

Vài người khác cũng uống đến có chút high, cười cười nhét Vương Thanh vào trong xe của Phùng Kiến Vũ, sau đó còn đánh tiếng với cậu, "Đại Vũ, có rảnh chúng ta cùng nhau ra ngoài uống rượu a!"

Phùng Kiến Vũ cười cười cùng bọn họ nói lời tạm biệt, Vương Thanh ở một bên có chút khó chịu cau mày, Phùng Kiến Vũ thở dài, "Tự làm tự chịu!"

Vương Thanh trên đường đi đều nháo loạn không ngừng, một mực gọi lấy thêm một ly lại thêm một ly, còn lôi kéo tay áo của Phùng Kiến Vũ một mực hô giúp tôi gọi Đại Vũ đến.

Phùng Kiến vũ bắt đầu cùng hắn đáp lời, "Hôm nay vì cái gì lại cùng Phùng Kiến Vũ tức giận?"

Vương Thanh quay đầu, "Tôi chỗ nào là cùng em ấy tức giận, tôi là tức giận bản thân mình."

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn chăm chăm, hơi kinh ngạc, "Tức giận bản thân? Vì cái gì?"

"Tôi còn cần em ấy vì tôi làm ra những chuyện này, nói trắng ra là tôi vô dụng. Nếu như tôi cường đại hơn một chút, có chuyện gì chính mình không thể giải quyết đâu. Tôi không muốn em ấy vì tôi lo lắng, hi sinh cho tôi như vậy làm tôi rất hận bản thân mình. Trường Ảnh khẳng định là người phải nâng mình, làm sao lại cho em ấy bao nhiêu tài nguyên tốt chứ, nói trắng ra chỉ là dùng danh tiếng của em ấy làm mánh lới mà thôi. Em ấy thích quay phim như vậy, tôi không muốn em ấy bởi vì quay phim mà nhận lấy ủy khuất. Kỳ thật chính tôi muốn mở phòng làm việc cũng không có hỏi qua ý tứ của em ấy trước, là tôi không tốt. Nhưng là tôi thật hi vọng chính mình có năng lực hơn, giống chuyện em ấy đến Trường Ảnh làm trao đổi dạng này sẽ không có phát sinh."

"Vương Thanh, trên đời này không có chuyện gì là cần chính anh một mình gánh chịu, hai người cùng nhau gánh chịu không tốt sao? Chúng ta đều đang trưởng thành, em tin tưởng về sau sẽ càng ngày càng tốt."

"Bởi vì tôi yêu em ấy, tôi không nguyện ý em ấy nhận ủy khuất."

"Nhưng cậu ấy cũng yêu anh a, cậu ấy không cảm thấy đây là ủy khuất. Về sau chúng ta có chuyện gì cũng đều mở lòng ra nói với nhau được không, đừng buồn bực ở trong lòng tạo thành cãi vã không cần thiết."

Vương Thanh có chút uể oải, "Em ấy nhất định rất không vui, hôm nay tôi còn cùng em ấy nổi giận, còn một mình bỏ đi ra ngoài."

Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ mu bàn tay của hắn, "Yên tâm đi, cậu ấy không có tức giận, yên ổn ngủ đi, buổi sáng ngày mai lại tiếp tục nói."

Vương Thanh có được an ủi, nhẹ gật đầu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

- Hoàn chương 61 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play