*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện xảy ra bởi vì là, Vương Thanh ở quán này gọi một phần xiao long bao(1), mới vừa gắp ra cái thứ nhất đã phát hiện có một sợi tóc, thế nhưng chủ quán lại cảm thấy Vương Thanh là người cố ý kiếm chuyện, dù gì ông đã mở ra hơn mười lăm cửa tiệm, hạng người gì mad chưa từng thấy qua.

Vương Thanh cảm thấy chủ quán không chịu thừa nhận cũng không muốn so đo thêm nhiều, vì vậy liền đứng lên muốn đi, chủ quán lại một mực theo hắn muốn đòi tiền. Vương Thanh cảm giác mình gắp ra phải một cái bánh bao dính tóc, một hớp còn chưa kịp ăn qua, sao mà đưa tiền được đây.

Thời điểm hai người đang giằng co làm cho lồng bánh bao bị đổ, vì vậy chủ quán càng thêm quấn lấy Vương Thanh không cho hắn đi, cứng rắn muốn hắn bồi thường gấp mười lần.

Phùng Kiến Vũ hiểu rõ xong toàn bộ tình huống, gật đầu một cái, một tay chỉ vào khây bánh bao hỏi, "Ông chủ, tôi không phải là đến quấy rối, tôi muốn ăn bữa sáng, nhân cần tây này bao nhiêu tiền một lồng a?"

Chủ quán nắm lấy Vương Thanh không buông tay, Phùng Kiến Vũ cười cười, "Ông yên tâm, anh ta sẽ không chạy đâu, trước tiếp tục việc làm ăn có được không."

Chủ quán cảm thấy Phùng Kiến Vũ quen mặt, cảm thấy cậu hẳn là có thể tin tưởng, hơn nữa nhìn vào vẻ ngoài của hai người cũng dễ biết thôi.

Vì vậy chủ quán bưng lên thêm một phần bánh bao nhân cần tây, "12."

Mắt thấy chủ quán đang định đem lồng bánh bao bị đổ đi, Phùng Kiến Vũ lại chỉ vào một lồng bánh khác hỏi: "Vậy còn một lồng này?"

Chủ quán bèn nói: "Là cải trắng, cũng là 12."

Phùng Kiến Vũ chỉ chỉ vào lồng bánh củ cải, "Có thể đem cần tây của tôi đổi thành lồng cải trắng đó không?"

Chủ quán tay chân nhanh nhẹn bố trí xong bánh bao, đưa qua cho Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ nhận lấy bánh bao, kéo kéo ống tay áo của Vương Thanh, "Đi thôi."

Chủ quán thoắt một cái lập tức đuổi đến, "Uy, cậu còn chưa đưa tiền a."

Phùng Kiến Vũ hỏi: "Tại sao phải đưa tiền a?"

Chủ quán trong lòng nói ngươi nhìn thật quen mặt, không nghĩ đến cũng không phải là một tên hiền lành a. "Một lồng củ cải trắng, 12 đồng, cậu mua rồi thì sao có thể không trả tiền a."

Phùng Kiến Vũ nhíu mày, "Tôi không có mua, tôi là dùng cần tây đổi lấy cải trắng mà."

"Hắc, cậu cái vị tiểu ca này, một lồng cần tây cũng là 12 a."

Phùng Kiến Vũ gật đầu, "Đúng vậy, nhưng tôi căn bản không muốn lồng cần tây nữa a, tại sao phải đưa tiền."

Chủ quán bị Phùng Kiến Vũ nói đến sửng sốt, "Vị tiểu ca này, cậu đây chính là vô cớ gây rối a."

Phùng Kiến Vũ cười cười, "Ông chủ, ông cũng biết tôi vô cớ gây rối, ông vì một lồng bánh bao để cho người ta bồi thường gấp mười lần, cũng không phải là đang vô cớ gây rối sao."

Chủ quán biết mình đụng phải một người nhanh mồm nhanh miệng, vì vậy nói: "Vậy một lồng kia cũng phải thường cho tôi."

Vương Thanh đang muốn lên tiếng, bị Phùng Kiến Vũ kéo hắn lại, "Ra tay giúp đỡ bạn bè cũng là chuyện thường tình đi."

Sau đó lập tức lấy ra 24 đồng, đưa cho chủ quán, chủ quán lúc này mới hừ lạnh một tiếng bỏ đi.

//

Nơi này cách phim trường cũng không xa, ba người yên lặng ngồi trên xe một hồi, Vương Thanh đột nhiên móc bóp ra, "Tôi trả lại tiền cho cậu."

Phùng Kiến Vũ đè lại cánh tay muốn lấy tiền của hắn, "Không cần, xem như tôi mời anh ăn một bữa đi, sau này anh phải mời trở lại."

Vương Thanh bật cười, "Được, không thành vấn đề, mới vừa rồi thật cảm ơn cậu."

Phùng Kiến Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, Vương Thanh không mang theo phụ tá, cư nhiên một mình đi ra ngoài ăn cơm.

"Phụ tá của anh đâu?"

"Ở phim trường, thật ra thì chúng tôi rất sớm đã đến, sau đó tự tôi một mình ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện ăn một bữa cơm."

Phùng Kiến Vũ cho rằng mình đã đến đủ sớm, kết quả không nghĩ đến Vương Thanh so với mình còn đến sớm hơn, cậu đem bánh bao đưa qua, "Kết quả anh ra ngoài chuyến này, cái gì cũng không ăn được, cầm lấy đi."

"Không sao, cậu cũng ăn đi."

"Tôi đã ăn điểm tâm rồi, đây là mua cho anh, tôi nhìn thấy một lồng hai người làm đổ cũng giống cái lồng này, cho nên mới mua một lồng này mà."

Vương Thanh vốn cho là Phùng Kiến Vũ mua cho cậu ăn, không nghĩ đến cậu là cố ý mua cho mình. Hơn nữa Phùng Kiến Vũ cư nhiên rất cẩn thận chú ý đến điểm này, hắn cũng không biết nên nói Phùng Kiến Vũ tỉ mỉ hay là chú ý đến có chút kỳ quái.

"Thật sự, cảm ơn cậu."

Có người đã từng nói với Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh là một người có EQ rất cao, trong khoảng thời gian chung đụng này, cậu cũng phát hiện được Vương Thanh vô cùng lễ độ, hết mực quan tâm đến mỗi một nhân viên làm việc, bao gồm luôn cả người ái mộ của mình. Một người có thể làm được mọi mặt chu toàn, thật sự là khiến cho người khác không thể không than thở. Bất quá hôm nay gặp phải Vương Thanh cùng người khác tranh chấp, cậu vẫn cảm thấy có chút mới mẻ.

"Nếu như anh hôm nay không gặp phải tôi, chẳng lẽ sẽ một mực cùng chủ quán giằng co sao?"

Vương Thanh suy nghĩ một chút, "Thật ra thì ông ta để cho tôi trả tiền một lồng bánh bao tôi còn có thể nhún nhường được, ông ta nói bồi thường gấp mười lần, tôi khẳng định sẽ phải giằng co rồi. Mặc dù tôi tính khí tốt, nhưng cũng không thể quá khi dễ tôi đi."

Nhìn thấy Vương Thanh đầy mặt ủy khuất, Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy hắn thật là siêu cấp manh.

//

Hai người cùng nhau đi đến phim trường, mọi người mặc dù có chút kỳ quái, nhưng vẫn rất lý trí không có đi hỏi.

Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ trước đó đã follow weibo của nhau, nhưng vẫn luôn không hề có tương tác trên weibo. Ngày đó chuyển phát hình ảnh ra mắt tạo hình của đoàn phim, hai người vẫn là mỗi người chuyển phát tạo hình của chính mình. Vương Thanh là trực tiếp chuyển phát, Phùng Kiến Vũ chuyển phát kèm theo một icon. Từ sau lần đó, hai người lại là suốt một tuần không hề phát ra một bài post nào nữa.

Thế nhưng thật ra Phùng Kiến Vũ lại là một người thường xuyên lướt weibo, chỉ là bản thân không hề thường xuyên post bài. Mỗi lần hoàn thành công việc, Phùng Kiến Vũ tuyệt đối sẽ cầm điện thoại di động lướt weibo. Mặc dù công ty có quan tâm đến weibo của nghệ sĩ, nhưng cũng không phải là không cho nghệ sĩ phát weibo. Phùng Kiến Vũ là thuộc về loại công ty để cho cậu phát weibo, cậu cũng không phát. Tả Hữu trước kia cũng cảm thấy rất tò mò, tại sao Phùng Kiến Vũ thường xuyên xem weibo, nhưng lại rất ít phát. Phùng Kiến Vũ lúc ấy nói: "Nói nhiều lỗi nhiều, không bằng làm nhiều chuyện thực tế."

Về điểm này, có thể nói Vương Thanh so với cậu chính là một người tương tự, có thế nào cũng không chịu phát weibo, trừ khi bản thân ra đời tác phẩm mới.

Ngay tại ngày hôm đó, Vương Thanh đột nhiên phát một cái weibo, hơn nữa còn tag cả Phùng Kiến Vũ, nói một câu nói trong ngày đầu tiên hai người gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn.

Phùng Kiến Vũ cũng chuyển phát lại, kèm theo ba icons: [ oh yeah ][ oh yeah ][ oh yeah ]

- Hoàn chương 06 -

____________________

(1) Xiaolongbao: (小笼包, hay còn gọi là Tiểu Long Bao) là một món dimsum khá phổ biến tại Đài Loan. Món ăn này có xuất xứ từ vùng ngoại ô thành phố Thượng Hải (Trung Quốc) từ giữa thế kỷ 19. Khi thưởng thức chiếc bánh này thì bạn phải dùng đầu đũa khẽ làm rách lớp vỏ bột bên ngoài một chút để phần nước súp bên trong chảy ra lòng thìa. Sau đó, hãy húp thật nhẹ nhàng phần nước súp này rồi từ từ thưởng thức đến nhân thịt và lớp vỏ mỏng bên ngoài. Ngoài ra, nếu cảm thấy có vị nhạt thì bạn có thể chấm Xiao Long Bao với một ít nước tương trộn giấm và gừng nhỏ thái sợi để tăng thêm hương vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play