Phùng Kiến Vũ nói muốn giúp Vương Thanh nghĩ biện pháp đúng là không phải chỉ tùy tiện nói, sáng ngày hôm sau cậu bảo trợ lý ôm theo một chiếc hộp cùng đến.

Vương Thanh lúc đó đang mặc đồ hóa trang, Phùng Kiến Vũ tranh thủ thời gian cùng thợ trang điểm nói chờ một chút, sau đó để trợ lý đem chiếc đặt lên mặt bàn.

Vương Thanh nhìn chiếc hộp kia, không hiểu ra sao, "Đây là cái gì?"

Phùng Kiến Vũ cười cười lấy ra một đồ vật từ cái hộp kia, ném cho Vương Thanh. Vương Thanh một tay tiếp được, sau đó hô lên một tiếng.

Vương Thanh lập tức nhận rõ Phùng Kiến Vũ lấy ra chính là vật gì, đó là túi chườm đá hạ nhiệt, chuyên dùng để hạ nhiệt độ lúc sốt cao.

"Anh có thể trong điều kiện tiên quyết không ảnh hưởng đến trang phục, nhét mấy cái này ở trên người." Phùng Kiến Vũ lần lượt từ trong hộp lấy ra mấy cái túi chườm nước đá, cùng nhau đưa đến trong tay Vương Thanh.

Vương Thanh không thể không cảm thán, đầu óc Phùng Kiến Vũ thật là ứng biến rất nhanh, mà chuyện bạn đã nói với cậu ấy, cậu ấy xác thực sẽ vì bạn để bụng.

"Cám ơn cậu, trở về mời cậu ăn bữa cơm."

Phùng Kiến vũ cười cười, "Vậy anh phải mời tôi đến hai bữa."

Vương Thanh trong lúc nhất thời cũng tạm ngừng, "Hai bữa?"

"Sự kiện bánh bao trước đó, không phải anh cảm thấy ngượng ngùng, muốn mời tôi ăn cơm sao?"

Sau khi được Phùng Kiến Vũ nhắc nhở, Vương Thanh chợt nhớ đến hơn một tháng trước, mình quả thật đã đáp ứng. "Đi, không thành vấn đề, hai bữa thì hai bữa."

Phùng Kiến vũ duỗi ra một ngón tay: "Tối nay chỉ mời một bữa."

Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ mang theo đi qua mấy con phố, sau đó dừng lại ở quán ăn thoạt nhìn có chút cảm giác niên đại. Dù sao cũng đã là đêm khuya, người không nhiều lắm, bất quá là gần với phim trường đài truyền hình, tới tới lui lui bắt gặp rất nhiều minh tinh, có người nhìn thấy bọn họ cũng không hề cảm thấy kỳ quái.

Vương Thanh quan sát quán ăn một chút, nhíu nhíu mày, hơn nửa đêm ăn đồ nướng? Nếu Tần Tang biết được, khẳng định sẽ bị mắng chết.

Phùng Kiến Vũ thấy hắn ở cửa ra vào do dự, nhíu mày, "Anh không thích ăn thứ này sao?"

Vương Thanh nhanh chóng lắc đầu, "Không phải, chính là ban đêm ăn thứ này, nếu như bị Tần Tang biết......"

Phùng Kiến Vũ thủ thế xuỵt một cái, "Tôi cam đoan sẽ không nói ra."

Vương Thanh lúc này mới đi theo Phùng Kiến Vũ bước vào quán, ông chủ quan sát Phùng Kiến vũ, rất nhiệt tình chào hỏi, nói đã rất lâu rồi cũng không thấy cậu đến ăn.

Thấy Phùng Kiến Vũ là khách quen của quán này, Vương Thanh yên lặng đảo mắt nhìn bảng hiệu của quán, đem tên của quán ghi nhớ trong lòng.

Phùng Kiến Vũ hí hoáy thật lâu trên phiếu thực đơn, sau đó đưa cho Vương Thanh, để hắn nhìn xem còn muốn gọi gì nữa không.

Vương Thanh nhận lấy, phía trên tối thiểu ghi xuống hơn hai mươi món ăn, hắn tròn mắt nhìn Phùng Kiến Vũ, "Không nhìn ra, cậu gầy như vậy, vậy mà lại ăn được thật nhiều."

"Làm sao, sợ tôi ăn mạt của anh sao a?"

Vương Thanh cầm bút lên, ghi ghi một chút vào phiếu thực đơn, "Để cho cậu ăn cả một đời cũng không có vấn đề gì."

Lời vừa ra khỏi miệng Vương Thanh liền hối hận, câu nói này nói có chút mập mờ, hắn ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ. Kết quả Phùng Kiến vũ một mặt cười tủm tỉm, "Vậy càng không cần khách khí."

Vương Thanh thấy cậu cũng không để ý, nhanh chóng đem menu đưa lại cho ông chủ, "Là những món này, cảm ơn."

Kỳ thật nguyên bản Vương Thanh không nghĩ đến Phùng Kiến Vũ sẽ đến ăn đồ nướng, bởi vì làm nghệ sĩ, bình thường đối với những thứ này sẽ ít động đến.

"Cậu rất thích ăn cái này?"

Phùng Kiến Vũ gật đầu, "Bất quá bình thường không thể ăn, nhưng gần đây rất thèm. Vừa vặn Tả Hữu không có ở đây, mau chóng ăn xong rồi làm thêm nhiều vận động."

Vương Thanh gật đầu, tựa hồ cũng hiểu được loại thống khổ này, "Lúc tôi vừa mới tiến vào giới, cơ bản cũng không gầy, về sau vì giảm béo, thật sự cái gì cũng không dám ăn, hai tháng giảm 30 ký, đến bản thân cũng phải giật mình."

Nghe Vương Thanh nói lên thời điểm mới vừa gia nhập vòng giải trí, Phùng Kiến Vũ tựa hồ nhớ ra điều gì đó, cậu dùng tay gõ gõ trên mặt bàn, "Anh có còn nhớ, trước đây đã từng đóng 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》 không?"

Vương Thanh gật gật đầu, "Đương nhiên nhớ rõ, bởi vì bộ phim kia, là lần đầu tiên tôi được lộ mặt, mặc dù chỉ là đóng vai phụ."

Vương Thanh thấy Phùng Kiến vũ nhìn mình chằm chằm, lại nói: "Tôi còn nhớ rõ, trong bộ phim kia...... có cậu."

Phùng Kiến Vũ cười cười, "Anh cũng nhìn thấy qua cái bài post weibo kia đi, đào ra được nói hai chúng ta đã từng trải qua một lần hợp tác."

Vương Thanh lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, "Tôi đúng là nhìn thấy cái bài weibo kia, nhưng việc tôi từng hợp tác với cậu, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, không phải là bởi vì bài post kia mới nhớ đến."

Phùng Kiến Vũ hơi nghi hoặc một chút, "Anh nhớ kỹ? Khi đó tất cả mọi người đều là diễn quần chúng, anh khẳng định là không nhớ rõ tôi đi."

Kết quả Vương Thanh rất là khẳng định, lại nói thêm một lần, "Không, tôi khi đó đã nhớ kỹ cậu, nhớ kỹ tên của cậu."

Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, tựa hồ đang hồi tưởng điều gì, cuối cùng cậudùng nắm đấm đập lên chân mình một cái, "Có phải anh nghe được tên của tôi lúc đi lãnh tiền đúng không?"

Vương Thanh:......

- Hoànchương 12 -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play