Đêm khuya, đèn mọi nhà đã sớm tắt, một nam nhân bước chân hốt hoảng trốn vào ngõ nhỏ.

Tuyệt vọng nảy lên trong lòng, là ngõ cụt.

Phía sau từng trận tiếng bước chân gần trong gang tấc, nam tử dùng tay che lại đầu, ngã ngồi trong một góc của ngõ nhỏ. Giây tiếp theo, họng súng lạnh băng chống đầu của hắn.

"Mau đi báo cho Lục gia, nói là tìm được phản đồ rồi."

Nam tử còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, khẩn cầu người trước mắt đang cầm súng chỉ vào hắn: "Cố Bình, xem ở quan hệ giữa ta và ngươi phía trước, xin tha ta một con đường sống."

Mặt Cố Bình không chút biểu tình: "Không phải ta không nghĩ giúp, tính mạng của ngươi vốn không khống chế ở trong tay ta, ngươi vẫn là nghĩ xem muốn công đạo với Lục gia như thế nào đi."

Nghe được hai chữ Lục gia, cả người nam tử run rẩy, mồ hôi lạnh rơi xuống thái dương, hắn lại giống như không phát hiện.

Hắn biết hắn xong rồi.

Nam tử bị người lôi kéo vào một phòng, hắn bị người phía sau đẩy mạnh, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, cánh tay đập mạnh xuống đất.

Nam tử nhịn không được mà kêu rên một tiếng, cánh cửa phía sau "Phanh" một tiếng khép lại.

Tuy những động tĩnh vừa rồi rất lớn, nhưng không hề ảnh hưởng đến nam nhân ngồi ở giữa phòng.

Mỗi một hành động đều cực kỳ ưu nhã, hắn cũng không nhìn người trên mặt đất một cái.

Hắn đúng là Kiều Lục gia trong miệng Cố Bình.

Kiều Vân Sanh cúi đầu, uống một ngụm nước trà trong tay, động tác không nhanh không chậm, một bộ quý công tử. Nhưng ở trong mắt nam tử, lại cực kỳ đáng sợ, tùy thời tùy lúc có thể khiến hắn biến mất khỏi thế gian này.

"Lục gia, ta biết sai rồi, ngài xem ở phần vợ và con ta, tha ta một mạng." Tuy đôi tay của nam tử bị trói ở sau người, nhưng vẫn liều mạng dập đầu.

Thanh âm dập đầu thịch thịch thịch, từng tiếng đánh vào trên mặt đất, vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mơ hồ có tiếng vọng lại. Nam tử kia dập đầu đến chảy máu, đâm đau đôi mắt, lại trước sau không dám dừng lại.

Kiều Vân Sanh cũng không quay đầu, cười như không cười, ngay sau đó, chén trà trên tay bị đặt nhẹ lên bàn. Thanh âm của Kiều Vân Sanh đột nhiên lạnh xuống.

"Ồn muốn chết."

Kiều Vân Sanh vừa ra tiếng, nam tử lập tức dừng động tác, gắt gao mím miệng, nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm hàm răng va đập vào nhau.

Kiều Vân Sanh quay đầu, nhìn về phía nam tử, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nam tử, từ trên cao nhìn xuống nam tử.

"Tha cho ngươi một mạng, cũng được." Kiều Vân Sanh nở nụ cười, khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương.

Nam tử cho rằng có hy vọng, lập tức tỏ lòng trung thành: "Lục gia, ngài nói gì ta làm đấy, ta chính là một con chó bên cạnh ngài."

Nhìn bộ dáng nịnh nọt lấy lòng của nam tử, Kiều Vân Sanh chán ghét quay đầu đi: "Một con chó, bên người ta có rất nhiều chó."

Mọi người đứng trong phòng cũng chưa chớp mắt một chút nào, giống như không hề nghe được lời nói của Kiều Lục gia.

Nam tử cúi đầu nghĩ, lại bắt đầu đau mắng bản thân: "Lục gia nói rất đúng, ta còn không bằng một con chó, ta chính là bùn lầy trên mặt đất, Lục gia muốn dẫm như thế nào liền dẫm như thế."

Đôi mắt Kiều Vân Sanh hơi hơi nhếch lên, khóe miệng xong cong, duỗi tay sang bên cạnh. Ngay sau đó có người tiến lên, cung kính đặt một khẩu súng vào tay Kiều Vân Sanh.

Nam tử nhịn không được mà run lập cập, hắn trơ mắt nhìn Kiều Vân Sanh cầm súng chỉ vào đầu của hắn, sau đó chuyển qua ngực, giống như đang đùa bỡn một con sủng vật sắp chết.

Nam tử không dám thở mạnh, Kiều Vân Sanh cuối cùng bắn một phát súng vào chân hắn.

Tuy rằng trên đùi truyền đến đau nhức, nhưng nam tử vẫn yên lòng, hắn cảm thấy hắn tránh được một kiếp, giống một con cá gần chết nằm trên mặt đất, gian nan hô hấp không khí.

Nhưng sắc mặt Kiều Vân Sanh lập tức âm trầm, trong mắt lan tràn lệ khí. Kiều Vân Sanh trước nay âm tình bất định, khiến người khác không sờ rõ được tính tình của hắn.

Kiều Vân Sanh không lại nhìn nam tử trên mặt đất nữa, mà quay người đi, móc khăn trong túi ra, động tác mềm nhẹ lau khô ngón tay.

Kiều Vân Sanh sửa lại chủ ý: "Đừng để hắn chết dễ dàng như vậy, tìm người chơi với hắn."

Trong nháy mắt làm ra quyết định chỉ vì vừa mới khi nổ súng, có máu bắn lên người Kiều Vân Sanh.

Khiến người tuyệt vọng không phải đạt được hy vọng, mà là sau khi được đến đồ vật mình muốn, lại bị hung hăng đá xuống địa ngục.

Nam tử không ngừng xin tha, kêu đến khàn cả giọng cũng không khiến Kiều Vân Sanh quay đầu lại.

Kiều Vân Sanh rời đi phòng, đi đến chiếc xe dừng ở cửa, Cố Bình lập tức tiến lên, mở cửa xe.

Kiều Vân Sanh nhéo nhéo ấn đường, dựa vào trên xe, nhắm mắt lại nói: "Việc ta vảo ngươi điều tra thế nào."

Tối nay, sau khi Kiều Vân Sanh nhìn thấy Diệp Sở trong yến hội, lập tức bảo Cố Bình đi điều tra thân phận của Diệp Sở.

Cố Bình nhìn thấy biểu tình của Kiều Vân Sanh, thanh âm cố tình thả nhẹ chút, đưa một phong thư cho Kiều Vân Sanh, lúc này mới mở miệng nói.

"Nữ sinh trong yến hội kia là học sinh Trung Học Tín Lễ, cũng là người lần trước Thẩm Cửu mời uống trà, uống xong trà xong còn được Lục Hoài đưa về nhà."

Kiều Vân Sanh vốn nhắm mắt đột nhiên mở ra, trong mắt lập tức sáng lên, rõ ràng là nổi lên hứng thú với việc trong miệng Cố Bình.

Nếu là Thẩm Cửu theo đuổi một nữ học sinh thì hắn không thèm để ý, nhưng nàng và Lục Hoài lại nhấc lên quan hệ, vậy tốt chơi rồi.

Một Lục Hoài mặt lạnh tâm lãnh, yêu một nữ nhân là bộ dáng gì, Kiều Vân Sanh thật sự rất muốn biết.

Càng khiến hắn cảm thấy hứng thú là, nữ sinh được mời uống trà và người kia trong yến hội là một. Biết đâu lần đó uống trà chính là Lục Hoài tự làm ra.

Cố Bình tiếp tục nói: "Phong thư có ảnh chụp của nữ học sinh kia."

Kiều Vân Sanh rất có hứng thú mà mở phong thư ra, ngón tay rõ ràng khớp xương của hắn cầm một tấm ảnh chụp hơi mỏng, nữ tử trên ảnh chụp rõ ràng là Diệp Sở.

Ánh mắt của Kiều Vân Sanh dừng trên ảnh chụp Diệp Sở, đôi mắt trong trẻo của nàng mang theo ý cười nhợt nhạt.

A, mọi việc càng ngày càng khiến hắn hưng phấn.

Kiều Vân Sanh đã mở miệng, chủ động hỏi.

"Nữ nhân này tên là gì?"

"Diệp Sở."

"Ân, đã biết, ngươi đi xuống đi."

"Vâng, Lục gia."

"......"

Xe dừng trước tòa nhà của Kiều Lục, chờ sau khi Kiều Lục vào phòng, Cố Bình mới cung kính cong người, chuẩn bị rời phòng.

Lúc hắn đóng cửa lại, nhìn thấy Kiều Vân Sanh vẫn đang nhìn bức ảnh kia. Khe cửa càng lúc càng nhỏ, hắn lôi kéo, cửa bị khép lại.

Trong phòng chỉ còn một mình Kiều Vân Sanh, cực kỳ yên tĩnh.

Bên ngoài trời đã đen ngòm, ánh đèn chiếu sáng bức ảnh trong tay hắn. Ngũ quan của Diệp Sở minh diễm động lòng người, giống như một đóa tường vi.

Kiều Vân Sanh chậm rãi vươn tay, ngón tay hắn chạm vào đôi mắt trên ảnh chụp. Hình như nhớ tới quá khứ, trong mắt hắn thoáng hiện lên đau đớn rồi biến mất.

Tay Kiều Vân Sanh nhẹ nhàng phủ lên ảnh chụp, che khuất nửa khuôn mặt dưới của nàng, chỉ để lộ cặp mắt kia.

Một ít chuyện cũ xẹt qua trong đầu Kiều Vân Sanh, lại biến mất thật nhanh. Khóe miệng hắn trầm xuống, qua lâu như vậy, ký ức cũng mơ hồ.

Hắn hơi hơi cúi đầu, đối diện với cặp mắt kia, lệ khí quanh người thế nhưng giảm bớt vài phần.

Này đại khái là lúc Kiều Lục gia ôn hòa nhất gần đây.

Hắn trầm mặc nhìn đôi mắt của nàng, cười.

***

Một đầu khác, Doãn phu nhân tức giận, mời Ngô phu nhân ra Doãn gia.

Ngô phu nhân chỉ có thể ở Tiệm Cơm Hoa Mậu, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Tối nay ở trong yến hội do Doãn Bộ trưởng tổ chức, nàng náo loạn như vậy, lại nhận kết cục ảm đạm.

Rõ ràng Diệp Sở nhìn thấy nàng và Triệu gia gặp lén, nàng chỉnh nàng ta cũng là có thể tha thứ về mặt tình cảm, càng đừng nói nàng còn có một người chồng ở địa vị cao.

Nhưng khiến Ngô phu nhân không ngờ là, Diệp Sở này miệng lưỡi sắc bén, phản ứng cực nhanh. Mọi việc không những không dựa theo nàng sắp xếp, mà còn nơi chốn bị tìm ra lỗ hổng, khiến nàng không xuống đài được.

Kỹ nữ kia lại còn có người hỗ trợ, con trai của Đốc Quân - Lục Tam thiếu thể hiện rõ thái độ, chống lưng cho Diệp Sở.

Hai người làm hỏng kế hoạch của nàng, mà nàng lại chỉ có thể nghẹn một hơi này.

Ngô phu nhân trái lo phải nghĩ, lửa giận trong lòng đã đạt tới đỉnh núi.

Những quý phu nhân ở chung với nàng đều ngầm chê cười nàng.

Nói nàng không phóng khoáng, ném một bộ khuyên tai còn tính toán chi li với tiểu cô nương, đến cuối cùng vẫn là hầu gái của nàng trộm, làm ra trông coi tự trộm.

Cho dù Ngô phu nhân không trực tiếp nghe được, nhưng nàng biết sau lưng những người đó nhất định đang cười nàng không lên được mặt bàn, mất mặt xấu hổ.

Từ khi Ngô phu nhân gả cho Quan tham mưu, nàng đâu phải chịu ủy khuất như này. Nàng càng kiên định phải dạy dỗ Diệp Sở.

Hai người nghe lén trong vườn hoa tối nay nhất định là Diệp Sở và Lục Tam thiếu. Lục Tam thiếu hẳn là bị tiểu nha đầu kia mê mắt, cho nên mới nói chuyện giúp Diệp Sở.

Việc yêu đương vụng trộm giống như tảng đá lớn đè nặng nàng không thở nổi, lại giống quả bom tùy thời sẽ nổ mạnh, chỉ cần lộ ra chút tiếng gió, nàng liền xong đời.

Trước đừng nói nàng sẽ trở thành toàn trò cười Bến Thượng Hải, việc này mà bị vạch trần, người đầu tiên không bỏ qua nàng chính là chồng của nàng.

Chồng của Ngô phu nhân làm người chính trực, tính tình lại táo bạo, không quen nhìn nhất chính là loại chuyện không đứng đắn này. Nếu bị hắn phát hiện, nàng tuyệt đối sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Ngô phu nhân trầm tư suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp.

Nàng đã bại lộ, liền không thể ra mặt dạy dỗ tiểu nha đầu đáng ghét kia. Nhưng Triệu gia có thể, dù sao viwwcj của hai người bọn họ vốn là ngươi tình ta nguyện.

Chuyện này bị phát hiện, hậu quả thế nào cũng phải để hai người cùng gánh vác đi.

Triệu gia có thể sai sử nhiều người hơn nàng, nàng chỉ cần giấu ở sau, yên lặng nhìn Triệu gia sửa trị nha đầu Diệp Sở kia.

Hơn nữa cho dù xảy ra chuyện, nàng cũng có thể phủi sạch quan hệ, không dính nửa điểm tanh.

Ngô phu nhân rốt cuộc nghĩ ra phương pháp, không quản bên ngoài đang mưa nhỏ, ngồi lên xe, thần thanh khí sảng ra cửa.

Nàng chuẩn bị bắt đầu thực hiện kế hoạch của nàng.

Ngô phu nhân và Triệu gia có ám hiệu đặc biệt, trước khi hẹn gặp, nàng sẽ tới một tòa nhà, vị trí của tòa nhà khá bí ẩn, sẽ không có người phát hiện.

Sau đó sai người báo tin cho Triệu gia, chỉ cần Triệu gia rảnh rỗi, hắn sẽ đến.

Sau khi Triệu gia nhận được tin, không bao lâu liền tới rồi.

Triệu gia quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng, Ngô phu nhân vừa thấy hắn, liền tiến lên đón.

"Triệu gia, ngài đã tới." Ngô phu nhân vừa mới mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Triệu gia nhìn thấy, lập tức mở miệng: "Làm sao vậy? Ta còn chưa nói gì nàng liền khóc, là kẻ nào không có mắt khi dễ nàng, nàng nói cho ta, ta ra mặt giúp nàng."

Triệu gia vẫn còn cảm giác mới mẻ với Ngô phu nhân, tự nhiên sẽ sủng nàng chiều nàng. Hắn không như ý ở Thanh Hội, ở chỗ này có thể khiến phu nhân Quan tham mưu khom lưng, thỏa mãn sự hư vinh mãnh liệt của hắn.

Lời này của Triệu gia đúng ý Ngô phu nhân, nhưng nàng không lập tức nói ra muốn Triệu gia giúp nàng trị Diệp Sở, mà trước đưa ra một việc khác.

Nàng chuẩn bị trước cho Triệu gia ngon ngọt, lại nhắc đến yêu cầu của bản thân.

Trên mặt Ngô phu nhân lộ vẻ nôn nóng: "Triệu gia ở yến hội đi gấp, có lẽ không biết chút chuyện xảy ra lúc sau, kế hoạch đối phó Thẩm Cửu gia của Triệu gia sợ là muốn thất bại."

Nghe vậy, Triệu gia quả nhiên giận dữ, hắn tức giận đập mạnh cái bàn, chén trà trên bàn đều "Bang bang" lung lay vài cái.

Triệu gia cả giận nói: "Ngươi nói lời này, là rủa ta rủi ro sao? Việc này ta đã sắp xếp hết tất cả, như thế nào sẽ thất bại?"

Ngô phu nhân lập tức trấn an: "Triệu gia còn không rõ tâm tư của ta sao? Ta một lòng vì tốt cho Triệu gia a."

"Chuyện chúng ta gặp lén ở vườn hoa, bị người biết được, tối đó chúng ta nghe được tiếng vang không phải mèo kêu, mà là có người tránh ở kia đâu, nghe hết cuộc nói chuyện của chúng ta."

Ngô phu nhân cố tình giả vờ sợ hãi, làm cho Triệu gia nhìn, chuyện bọn họ gặp lén đêm đó không những bại lộ, càng quan trọng là việc Triệu gia muốn hại Thẩm Cửu cũng bị nghe thấy.

Triệu gia biến sắc, vội nói: "Người nọ là ai, nàng có biết?"

Ngô phu nhân lập tức gật đầu nói: "Chính là con gái thứ hai của phú thương Diệp Quân Chiêu, Diệp Sở."

Sau khi nói tên Diệp Sở, Ngô phu nhân còn thêm một câu: "Ghê tởm hơn chính là, nha đầu kia ngẫu nhiên gặp được Lục Tam thiếu trong vườn hoa, nói chuyện có quan hệ với Thẩm Cửu gia cho hắn."

Ngô phu nhân cố ý che giấu một ít việc thật, nàng không nói cho Triệu gia, Diệp Sở kia và Lục Hoài nhìn qua rất quen thuộc, Lục Hoài còn đứng ở bên Diệp Sở, nói chuyện giúp nàng.

Nếu nàng nói này đó, Triệu gia khẳng định sẽ không vì nàng chọc vào Lục Tam thiếu, đối nghịch với hắn.

Đến nỗi chọc tới nữ nhân của Lục Tam thiếu, kết cục của Triệu gia là như thế nào, không phải nàng muốn quan tâm.

Thiếu một cái Triệu gia, còn có Hồ gia, Cố gia, nam nhân ở Thượng Hải rất nhiều, tùy tiện tìm một chút liền có.

Triệu gia nhíu nhíu mày: "Nàng nói có thật không? Lục Tam thiếu đã biết chuyện này, như vậy sao Thẩm Cửu có thể không biết, Lục Tam thiếu nhất định sẽ trước tiên thông báo hắn."

Triệu gia hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi.

"Mệt ta bố trí lâu như vậy, đã bị một tiểu nha đầu làm hỏng việc, xem ra ta chỉ có thể trước kiềm chế bất động, chờ đến về sau có cơ hội lại ra tay, dù sao Thẩm Cửu hiện tại cũng không bắt được nhược điểm của ta."

Chờ Triệu gia phát tiết xong, Ngô phu nhân mới nhéo tay Triệu gia: "Triệu gia có bản lĩnh như vậy, ta tin ngài vừa ra tay, là có thể trực tiếp bắt lấy vị trí đầu lĩnh của Thanh Hội."

Ngô phu nhân nịnh Triệu gia nửa ngày, nhưng nàng vẫn chưa nói chuyện quan trọng nhất ra đâu.

Nhìn tâm tình của Triệu gia hòa hoãn chút, Ngô phu nhân lại bắt đầu rơi nước mắt, nàng mới sẽ không trực tiếp nói ra.

Nam nhân sao, luôn là như vậy, trực tiếp cho hắn sẽ không quý trọng, nhưng cất giấu không cho hắn phát hiện mới đáng quý nhất.

Nếu Triệu gia nhìn nàng chịu ủy khuất, chủ động đưa ra phải ra mặt vì nàng, như vậy, mới có thể thỏa mãn chủ nghĩa nam tử của Triệu gia.

"Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?" Triệu gia ra tiếng dò hỏi.

Ngô phu nhân khụt khịt: "Triệu gia ngài còn có điều không biết, trong yến hội đêm đó, Diệp Sở còn nhục nhã ta, trong tối ngoài sáng đều chỉ thẳng việc chúng ta yêu đương vụng trộm."

Ngữ khí của Triệu gia lạnh lùng: "Lời này nói như thế nào?"

Ngô phu nhân tiếp tục nói: "Trong yến hội nhiều người, có không ít quý phu nhân quý tiểu thư, nếu có người có tâm đoán được, ta còn sống như thế nào a, hơnnữa ta ra tay với Diệp Sở, chính là muốn thay Triệu gia ngài trừng phạt nàng một chút."

"Diệp Sở to gan lớn mật, lung tung truyền việc của chúng ta ra. Huống hồ Lục Tam thiếu phía trước căn bản không biết, vì leo lên Tam thiếu, Diệp Sở còn dán lên báo cho."

Mặt Triệu gia đen thui: "Việc này nàng không cần lo lắng, ta tự nhiên sẽ ra tay giúp nàng dạy dỗ nàng ta một chút."

Nhìn mục tiêu đã đạt thành, Ngô phu nhân nũng nịu ngồi lên đùi Triệu gia, ôm cổ hắn: "Triệu gia, cũng chỉ có ngài tốt với ta nhất."

Hai người củi khô bốc lửa, một chạm liền châm.

Bọn họ thương lượng mọi việc xong, liền vứt nó ra sau đầu, bắt đầu hưởng thụ hiện tại.

Triệu gia và Ngô phu nhân cũng không biết, Thẩm Cửu sớm đã bắt đầu bố cục, chỉ chờ hai người bọn họ rơi xuống bẫy.

Một đêm này đã xảy ra rất nhiều việc, dài lâu như vậy. Mà những kẻ ác đó giống như dã thú ẩn núp trong đêm tối, đến thời cơ thích hợp, sẽ chủ động xuất kích.

Diệp Sở rất mệt, quả nhiên như Lục Hoài nói, về đến nhà liền ngủ thật lâu.

Sáng hôm sau, điện thoại của Diệp Công Quán vẫn luôn vang không ngừng.

Phu nhân Tô Lan không ở nhà, Tưởng di nương không biết nói gì với Diệp Quân Chiêu, sáng sớm bọn họ liền ra cửa. Tam tiểu thư Diệp Gia Nhu bị Dương Hoài Lễ hẹn đi ra ngoài xem điện ảnh.

Điện thoại phòng khách vang lên đã lâu, người nhận là hầu gái Hiểu Hà.

Hiểu Hà khách khí có lễ: " Xin chào, nơi này là Diệp Công Quán."

"Xin hỏi Diệp Nhị tiểu thư ở nhà sao?"

Người gọi điện thoại là nữ quản gia Phủ Đốc Quân, nàng nhận được chỉ thị của Lục Hoài. Tuy không biết Tam thiếu muốn làm cái gì, nàng vẫn sẽ thành thật làm theo hắn nói.

Hiểu Hà: "Xin hỏi có chuyện gì sao? Nhị tiểu thư hiện tại còn chưa dậy."

Nữ quản gia: "Đợi Diệp Nhị tiểu thư tỉnh dậy, phiền nàng gọi điện thoại lại. Ta là bằng hữu của nàng, họ Lục."

"......"

Hiểu Hà nhớ kỹ điện thoại của người nọ, chờ Diệp Sở rời giường, nàng lại nói chuyện này với Diệp Sở.

Hôm nay là chủ nhật, Diệp Sở lại rất mệt, thẳng đến buổi trưa, mới tỉnh dậy. Lúc nàng đi ăn cơm trưa, liền gặp Hiểu Hà.

Từ trong miệng Hiểu Hà, Diệp Sở biết được buổi sáng có một nữ tử họ Lục gọi điện thoại cho nàng. Nàng nhận dãy số Hiểu Hà nhớ kỹ, đặt ở trước mắt nhìn.

Diệp Sở nao nao, dòng số này, nàng cực kỳ rõ ràng.

Đó là điện thoại Phủ Đốc Quân.

Thời gian qua lâu như vậy, nhưng dãy số này lại chưa từng thay đổi.

Nghĩ đến cuộc điện thoại sáng nay là Lục Hoài bảo người gọi lại đây, vì giữ gìn thanh danh của nàng, hắn còn đặc biệt tìm nữ giới.

Diệp Sở không khỏi mỉm cười, bỗng nhiên, nàng lại nghĩ đến, Lục Hoài tìm nàng có chuyện gì đâu?

Có lẽ là bởi vì việc hôm qua, Lục Hoài có chút lời muốn nói với nàng. Hắn từ trước đến nay cẩn thận, luôn có thể nghĩ đến phần người khác không thể nghĩ đến.

Diệp Sở không cần nghĩ ngợi, lập tức gọi điện thoại cho Lục Hoài.

Tránh cho người khác phát hiện dãy số này, Diệp Sở đốt tờ giấy kia đi. Mà dãy số kia, nàng đã sớm nhớ kỹ trong lòng.

Diệp Sở gọi cho số điện thoại Phủ Đốc Quân.

Người đầu kia thật nhanh liền nghe điện thoại, giống như đã đợi điện thoại hồi lâu. Tuy hắn nhận điện thoại rất nhanh, lại không nói nửa chữ.

Người nọ không nói gì, Diệp Sở đợi một hồi, chỉ nghe thấy đầu kia truyền đến tiếng gió. Nàng không biết vì sao người nọ không nói gì, đành phải tự mở miệng.

Diệp Sở nói: "Xin chào, ta tìm Lục Tam thiếu."

Thanh âm của Diệp Sở vừa mới vang lên, nàng hình như nghe được một tiếng cười rất nhẹ, nhỏ không thể nghe thấy lại bị nàng nghe được.

Người nọ rốt cuộc mở miệng: "Tìm ta có việc sao?"

Lời nói của Diệp Sở nghẹn ở cổ họng, không thể phát ra.

Không phải chính ngài bảo ta gọi lại sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play