Sau khi Lục Hoài tạm biệt Diệp Sở, vì cùng Diệp Sở tách ra đi vào, hắn đặc biệt ở lại bên ngoài một lúc, lúc này mới chậm rãi đi hướng phòng yến hội.
Vừa mới đi đến cửa phòng yến hội, Lục Hoài liền nghe thấy thanh âm bén nhọn của Tống Thiến Như. Tiếng nói kia vẫn luôn chói tai, nhưng lần này lời nói của nàng lại có quan hệ với Diệp Sở.
Hắn cũng không biết đã xảy ra cái gì, Tống Thiến Như lại đang chỉ trích Diệp Sở gặp lén nam tử.
Lục Hoài khẽ nhíu mày, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia lạnh lẽo, nới với âm thanh lạnh lùng: "Vừa rồi Diệp Nhị tiểu thư ở cùng ta."
Thanh âm đạm mạc, nặng nề vang lên phía sau Diệp Sở, Diệp Sở quay đầu, nhìn sâu Lục Hoài một cái.
Hắn nói chuyện giúp nàng.
Khóe miệng Diệp Sở lộ ra ý cười rất nhẹ.
Sắc mặt của mọi người trong yến hội thay đổi, Lục Tam thiếu và Diệp Sở ở cùng nhau?
Có vài người cho rằng Lục Hoài làm việc công chính, không nghiêng không lệch, có lẽ là vừa rồi đụng phải Diệp Sở ở bên ngoài, hiện tại thấy có người bôi nhọ Diệp Sở, tự nhiên sẽ đứng ra nói chuyện cho Diệp Sở.
Mà có vài người lại cho rằng Lục Hoài không gần nữ sắc, nữ tử bình thường căn bản không lại gần người Lục Hoài được, hiện giờ Lục Hoài nói ra những lời này, nói không chừng là có vài phần đặc biệt với Diệp Nhị tiểu thư.
Nghĩ thế, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Sở liền trở nên có chút đen tối không rõ.
Tống Thiến Như vốn chờ Diệp Sở xấu mặt, chứng thực tội danh Diệp Sở yêu đương vụng trộm với người, trên mặt nàng lộ ra nụ cười đắc ý.
Nhưng khi thấy Lục Hoài đi vào, nụ cười của nàng dần nhạt đi.
Lục Tam thiếu nói vừa rồi hắn và Diệp Sở ở cùng nhau?
Tống Thiến Như cảm thấy nhất định là nàng nghe lầm, nhưng nhớ tới biểu tình chuyên chú của Lục Hoài khi hắn nhìn Diệp Sở tối nay, gương mặt của nàng lập tức trắng bêchh.
Mà một giây sau, Lục Hoài nói càng khiến trái tim Tống Thiến Như rơi vào đáy cốc.
Khóe miệng của Lục Hoài hơi hơi trầm xuống, ánh mắt u ám: "Vừa rồi ta và Diệp Nhị tiểu thư ngẫu nhiên gặp được ở bên ngoài, nhưng Tống tiểu thư lại há mồm ngậm miệng nói Diệp Nhị tiểu thư gặp lén nam nhân."
"Chẳng lẽ Tống Bộ trưởng dạy ngươi như vậy?"
Giọng nói của Lục Hoài rất thấp, lại chữ chữ tru tâm, nặng nề đánh vào lòng Tống Thiến Như, khiến nàng sắp không thở nổi.
Tống Thiến Như ngây dại, Lục Tam thiếu vì Diệp Sở, nói nàng như vậy? Hắn thích Diệp Sở như vậy sao?
Dưới ánh mắt của mọi người bị người mình yêu trách cứ, Tống Thiến Như chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cả người như rơi vào hầm băng.
Lục Hoài thu hồi tầm mắt, không nhìn Tống Thiến Như nữa.
Diệp Sở thoáng nhìn qua bộ dáng tuyệt vọng của Tống Thiến Như, nàng nhàn nhạt nói một câu: "Nói vậy gia giáo của Tống tiểu thư thật nghiêm, việc bôi nhọ người khác làm rất thuận tay."
Hiện tại Lục Hoài chỉ nói ra sự thật, Tống Thiến Như liền cảm thấy chịu đả kích lớn. Sao Tống Thiến Như không nghĩ, vừa rồi khi nàng ta bôi nhọ nàng, nàng vô tội nhường nào?
Diệp Sở nhẹ a một tiếng.
Tống Thiến Như tự nhiên nghe được Diệp Sở châm chọc, nàng há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.
Diệp Sở không nhìn Tống Thiến Như, nàng hơi nghiêng đầu, nhìn Lục Hoài một cái: "Vừa rồi cảm ơn Tam thiếu nói chuyện giúp ta."
Lúc này, Lục Hoài vừa lúc cũng nhìn về phía Diệp Sở, hắn đối diện với ánh mặt nhàn nhạt của Diệp Sở, bốn mắt hai người nhìn nhau.
Bọn họ cực kỳ ăn ý, Lục Hoài nháy mắt biết được ý nghĩ của Diệp Sở, nàng bảo hắn không cần xen vào chuyện này, chính nàng sẽ giải quyết.
Lục Hoài nhướng mày, hắn biết kẻ lừa đảo này thông tuệ lanh lợi, tuyệt đối không có hại.
Lục Hoài hơi hơi gật đầu, không nói chuyện nữa, nhưng hắn đi lên phía trước vài bước, đi tới bên người Diệp Sở.
Đứng cùng Diệp Sở.
Tuy kẻ lừa đảo này không cần hắn hỗ trợ, nhưng hắn đứng ở chỗ này nhìn xem cũng không sao.
Diệp Sở thoáng nhìn Lục Hoài đi đến bên người nàng, biết Lục Hoài muốn chống lưng cho nàng, đáy mắt nàng hiện lên ý cười rất nhẹ.
Hành động này của Lục Hoài lại rơi vào mắt của mọi người, Lục Tam thiếu nói xong câu kia, rõ ràng có thể rời đi, nhưng hắn cố tình không đi, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Sở nhiều vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Một đầu khác, từ khi Lục Hoài tiến vào, sắc mặt của Ngô phu nhân đột nhiên thay đổi. Nàng ngàn tính vạn tính, không tính đến Lục Tam thiếu sẽ ở cùng Diệp Sở.
Nhìn đến Lục Tam thiếu nói chuyện giúp Diệp Sở, Ngô phu nhân đã sớm hối hận trong lòng.
Một khi sự việc liên lụy đến Lục Tam thiếu, vậy phiền toái. Lục Tam thiếu làm việc cực kỳ công chính, nếu nàng vu hãm Diệp Sở trước mặt hắn, Lục Tam thiếu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Hơn nữa Lục Tam thiếu chịu xuất đầu vì một nữ tử, thừa nhận ngẫu nhiên gặp được Diệp Sở, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.
Hay là Lục Tam thiếu động lòng với Diệp Sở rồi? Ngô phu nhân càng nghĩ càng hoảng loạn, kia không phải nàng xong đời, nghĩ nghĩ, tay nàng không nhịn được mà run rẩy.
Nhưng vừa rồi lời trong lời ngoài của nàng đã nói Diệp Sở ăn cắp, nếu phủ định lời nói phía trước, càng tỏ vẻ nàng chột dạ.
Tâm tư của Ngô phu nhân thay đổi liên tục, châm chước mở miệng: "Việc vừa rồi có thể là hiểu lầm......"
Lời còn chưa dứt, Diệp Sở không nhanh không chậm nói: "Ngô phu nhân, nếu là hiểu lầm, vậy càng muốn nói rõ ràng."
Diệp Sở liếc Ngô phu nhân một cái, trong mắt mang theo châm chọc: "Không nói rõ ràng, như thế nào tìm được khuyên tai của Ngô phu nhân? Như thế nào trả lại trong sạch cho người vô tội đâu?"
Diệp Sở tự nhiên biết khi Ngô phu nhân nhìn thấy Lục Hoài, thái độ liền thay đổi, vừa rồi còn tưởng định tội danh cho nàng, hiện tại lại muốn tránh nặng tìm nhẹ.
Bôi nhọ người còn muốn toàn thân mà lui, nào có việc tiện nghi như vậy?
Mắt thấy Diệp Sở không chịu buông tha, sắc mặt của Ngô phu nhân lúc xanh lúc trắng, việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể căng da đầu đi xuống.
Diệp Sở khẽ nâng cằm, nhàn nhạt nói: "Ngô phu nhân, đợi lát nữa mọi việc rõ ràng, nếu chứng thực là ta trộm khuyên tai của Ngô phu nhân, ta tùy ý để Ngô phu nhân xử trí."
"Nhưng nếu điều tra ra là có người cố ý hãm hại ta, Ngô phu nhân, ngài sẽ làm như thế nào?"
Ấn đường Ngô phu nhân nhảy nhảy, Diệp Sở đây là nói cho nàng, nàng ta sẽ không tùy ý để người khác bôi nhọ.
Lục Hoài còn đứng ở bên người Diệp Sở, Ngô phu nhân không dám không nhận, nàng chỉ có thể nói: "Ta tự nhiên sẽ cho Diệp Nhị tiểu thư một công đạo."
Diệp Sở nhướng mày, cười như không cười: "Ngô phu nhân cần phải nhớ kĩ những lời này."
Đừng đến lúc đó lại không nhận.
Diệp Sở nhìn về phía A Ngọc: "Ta hiện tại hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải nói đúng sự thật."
A Ngọc đã sớm hoảng sợ, nàng vội vàng nhìn Ngô phu nhân. Ánh mắt của Ngô phu nhân lạnh băng, ý bảo A Ngọc nói chuyện cẩn thận, không cần liên lụy đến người nàng.
A Ngọc biết Ngô phu nhân làm việc tàn nhẫn, nàng không dám vi phạm ý tứ của Ngô phu nhân, nhìn Diệp Sở, gật gật đầu.
Diệp Sở chậm rãi nói: "Ngươi luôn miệng nói ta trộm khuyên tai của Ngô phu nhân, ngươi xác định thấy mặt của ta sao?"
A Ngọc đương nhiên nói: "Ta xác thật thấy."
Diệp Sở nâng mi, tiếp tục nói: "Vậy ngươi thấy ta ở nơi nào?"
A Ngọc nghĩ nghĩ, nàng nói: "Ta tới chỗ ngoặt hành lang, liền gặp ngài. Khi đó trong tay ngài cầm khuyên tai của phu nhân."
Lúc này, thanh âm của Doãn phu nhân vang lên: "Di? Đèn trên hành lang ngoài phòng Ngô phu nhân mới hỏng hôm qua rồi, ta vốn định gọi người sửa hôm nay."
Diệp Sở vốn muốn nói nhiều mấy câu với A Ngọc, tìm ra sơ hở trong lời nói của nàng, không ngờ Doãn phu nhân chỉ ra đèn trên hành lang xảy ra vấn đề, vừa lúc giúp nàng.
Diệp Sở cười cười, nàng lại nhìn về phía A Ngọc: "Đèn trên hành lang hỏng rồi, không có ánh sáng, buổi tối ngươi thấy ta thế nào?"
A Ngọc vốn nói dối, mỗi một câu đều là bịa chuyện, nàng đâu còn nhớ rõ chuyện đèn hỏng rồi.
Nhưng A Ngọc không ngờ sẽ bị người chỉ ra sai lầm nhanh như vậy, nàng cuống quít sửa miệng: "Không phải, ta nhớ lầm, ta không gặp Diệp Nhị tiểu thư ở trên hành lang."
"Ta thấy Diệp Nhị tiểu thư ở tầng dưới." A Ngọc vội vàng nói: "Đúng vậy, tầng dưới có đèn, cho nên ta mới thấy rõ mặt Diệp Nhị tiểu thư."
Vừa dứt lời, có người cười phụt một tiếng: "Thiết, đổi tới đổi lui, ai biết ngươi nói là thật hay là giả?"
"Theo ta, nói không chừng chính là ngươi trộm khuyên tai!"
Diệp Sở xoay người nhìn, là Doãn Thời Ngôn. Doãn Thời Ngôn nháy mắt vài cái với Diệp Sở, giống như đang nói, A Sở, tớ giúp cậu đối phó người xấu.
Diệp Sở nhìn Doãn Thời Ngôn, nhẹ nhàng cười.
Sắc mặt của A Ngọc lập tức trắng, nàng liên tục xua tay: "Không phải ta, ta không trộm khuyên tai của phu nhân!"
A Ngọc âm thầm kêu khổ, rõ ràng là phu nhân sai nàng vu hãm Diệp Sở, hiện tại lại muốn để nàng tới gánh vác.
Vốn dĩ mọi người đã giảm bớt hoài nghi với Diệp Sở, hiện giờ A Ngọc sửa miệng làm lời chứng của nàng trở nên càng không thể tin tưởng.
Ngô phu nhân thầm mắng trong lòng, kẻ ngu xuẩn này, nói chuyện không thể mang chú đầu óc sao?
Diệp Sở nhìn A Ngọc, lại hỏi: "Ngươi nhìn đến ta khi nào? Nói thời gian cụ thể đi."
A Ngọc nghĩ thầm, lúc này ngàn vạn không cần làm lỗi, nàng vắt hết óc nghĩ, nói: "Ta thấy Diệp Nhị tiểu thư khoảng lúc 8 giờ."
Diệp Sở không tiếp tục hỏi A Ngọc, ngược lại quay đầu nhìn Doãn phu nhân, hỏi: "Doãn phu nhân, theo bước đi của ngài, từ phòng yến hội đến phòng của Ngô phu nhân mất bao lâu?"
Doãn phu nhân nghĩ nghĩ, mở miệng: "Ta đi đường khá nhanh, đại khái phải tốn khoảng mười bảy phút."
Tòa nhà Doãn gia rất lớn, tùy tiện đi một chút đều phải mất không ít thời gian. Càng miễn bàn phòng cho khách đều là rất tốt, cho nên phải đi một lúc mới đến.
Diệp Sở nói: "Doãn phu nhân đi đường khá nhanh cũng phải mất mười bảy phút, nếu ta lại mở rộng phạm vi, thì thời gian tiêu phí liền ở giữa mười phút đến hai mươi lăm phút."
Ý của Diệp Sở là, Doãn phu nhân là nữ chủ nhân của Doãn gia, vô cùng quen thuộc tòa nhà. Như vậy nếu đổi thành những người khác, bước chân của bọn họ nhanh chậm khác nhau, thời gian tiêu phí tự nhiên cũng không giống nhau.
Phạm vi thời gian là trong mười đến hai mươi lăm phút, không quá chút nào.
"Mặc dù là chạy vội qua đi, cũng mất ít nhất hơn mười phút."
"A Ngọc, ngươi đồng ý ta nói sao?"
A Ngọc nghĩ nghĩ, cảm thấy Diệp Sở giống như nói không sai, nàng gật gật đầu.
Diệp Sở tiếp tục nói: "Ta rời đi phòng yến hội khoảng 7 giờ 55 phút, điểm này Doãn tiểu thư còn có các vị tiểu thư khác đều có thể làm chứng."
Lúc rời đi phòng yến hội, Diệp Sở đặc biệt nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, trước khi đi nàng còn chào tạm biệt mấy vị tiểu thư đang nói chuyện.
Doãn Thời Ngôn và các vị tiểu thư kia đều gật đầu, đồng ý Diệp Sở nói.
Thần thái của Diệp Sở thong dong, thanh âm nhàn nhạt: "Ta rời đi lúc 7 giờ 55 phút, nếu muốn đi trộm khuyên tai, dựa theo phạm vi ta vừa đưa ra, ta chọn thời gian ngắn nhất, mười phút, thì cũng phải đến 8 giờ 5 phút mới đến nơi."
Ánh mắt của Diệp Sở lộ ra châm chọc nhàn nhạt: "Vậy lúc 8 giờ ngươi thấy ta như thế nào?"
A Ngọc nói là lúc 8 giờ nàng thấy Diệp Sở cầm khuyên tai đi ra, nhưng dựa theo thời gian nhanh nhất, đến 8 giờ 5 phút Diệp Sở mới có thể đến phòng của Ngô phu nhân.
Sao Diệp Sở có thể trộm khuyên tai khi chưa tới hiện trường đâu?
Doãn Thời Ngôn châm chọc nói: "Mẫu thân của ta đi đường rất nhanh, nữ tử bình thường đi đến chỗ đó đều phải mất hơn hai mươi phút, A Sở vẫn là lần đầu tiên tới, mười phút, A Sở vẫn tính ít đâu."
Doãn Thời Ngôn cười nói: "Ngươi nói lúc tám giờ ngươi nhìn thấy A Sở, A Sở lại không có cánh, ngươi làm nàng bay tới như thế nào?"
Mọi người nghe xong Doãn Thời Ngôn nói, đều cười.
Sắc mặt của A Ngọc thay đổi: "Có thể là ta nhớ lầm......"
Doãn Thời Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Lại nhớ lầm? Vậy ngươi chỉ chứng người khác làm cái gì?"
A Ngọc tức khắc câm miệng không trả lời được.
Lúc này, Lục Hoài nhàn nhạt nói một câu: " Khi ta gặp Diệp Nhị tiểu thư ở bên ngoài, vừa lúc khoảng 8 giờ."
Lục Hoài nói, tự nhiên rất có lực thuyết phục, không ai lại tin tưởng bất cứ câu nói nào của A Ngọc.
Diệp Sở nhìn về phía Ngô phu nhân, lạnh lùng nói: "Ngô phu nhân, hiện tại ngài nói như thế nào?"
Hiện tại tất cả đều đã sáng tỏ, A Ngọc vu hãm nàng.
Sắc mặt của Ngô phu nhân xanh mét, nghĩ đến Diệp Sở nói muốn công đạo, nàng nói: "Như vậy xem ra xác thật là A Ngọc nhìn lầm rồi."
Ngô phu nhân nhìn về phía A Ngọc: "A Ngọc, ngươi làm như thế nào? Buổi tối nhận sai người, khuyên tai của ta căn bản không phải Diệp Nhị tiểu thư trộm."
Ngô phu nhân tránh nặng tìm nhẹ, lời trong ý ngoài là A Ngọc chỉ là nhận sai người, nói sai rồi.
Ngay sau đó, Ngô phu nhân lại nói: "Như vậy đi, ngươi xin lỗi Diệp Nhị tiểu thư, Diệp Nhị tiểu thư đại nhân có đại lượng, khẳng định sẽ tha thứ ngươi."
Ngô phu nhân lại yên lặng đào hố cho Diệp Sở, nếu Diệp Sở không nhận A Ngọc xin lỗi, còn muốn càn quấy, đó chính là Diệp Sở không nói lý.
A Ngọc vội vàng nói: "Diệp Nhị tiểu thư, thật xin lỗi, đều do ta không nhìn rõ người, oan uổng Diệp Nhị tiểu thư, ngài tha thứ ta đi."
Diệp Sở cười lạnh trong lòng, chỉ như vậy mà Ngô phu nhân muốn lừa dối qua cửa, xốc chuyện này qua đi.
Nàng cũng không nhận không ủy khuất này.
Diệp Sở lạnh giọng: "Ngô phu nhân, vừa mới bắt đầu ngài cho rằng ta trộm khuyên tai của ngài, còn muốn lục soát người ta, đúng hay không?"
Mặt Ngô phu nhân trắng bệch: "Việc này là hiểu lầm......"
Ngô phu nhân nháy mắt liền hiểu, đã chứng minh Diệp Sở trong sạch, hiện tại ý của nàng ta chính là ngược lại, phải lục soát người A Ngọc.
Vì vu hãm Diệp Sở, trên người A Ngọc còn mang đôi khuyên tai kia, A Ngọc bị soát người, mọi chuyện nhất định sẽ bại lộ.
Đến lúc đó mọi người sẽ biết, việc hôm nay là nàng tự biên tự diễn, lúc đó đều xong rồi.
Diệp Sở hoàn toàn không nghe Ngô phu nhân nói, thanh âm của nàng lạnh như gió lạnh: "Ngô phu nhân, vì cho ta một công đạo, hầu gái của ngài đương nhiên cũng phải soát người."
Lục Hoài không biết lúc ấy Ngô phu nhân còn muốn soát người Diệp Sở, sắc mặt của hắn nháy mắt trầm xuống.
Đôi mắt của Lục Hoài sâu không thấy đáy: "Làm theo Diệp Nhị tiểu thư nói."
Ngô phu nhân còn muốnphản bác, nghe thấy Lục Hoài nói, nàng lập tức liền ngậm miệng.
Lục Hoài lại lần nữa biểu lộ thái độ của hắn với Diệp Sở.
Nếu không có lời nói của Lục Hoài, bằng thân phận của Ngô phu nhân, nàng thật đúng là không thể như thế nào.
Lục Hoài nhướng mày, biểu hiện vừa rồi không tệ.
Hắn biết kẻ lừa đảo sẽ không làm hắn thất vọng.
Diệp Sở nhìn Doãn phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Doãn phu nhân, ngài có thể mang hầu gái của Ngô phu nhân đi trong phòng lục soát một chút?"
Diệp Sở vì tránh hiểm, tự nhiên không thể đi soát người. Mà Doãn phu nhân là chủ nhân yến hội, làm người lại công chính, thích hợp nhất làm chuyện này.
Doãn phu nhân hiểu rõ ý của Diệp Sở, bà nói: "Đương nhiên có thể."
Sau đó, bà lạnh lùng nhìn A Ngọc: "Nhanh tới cùng ta."
A Ngọc biết khuyên tai của Ngô phu nhân ở trên người nàng, không ai rõ hơn nàng, nàng đương nhiên không chịu đi soát người.
Doãn phu nhân thấy A Ngọc không phối hợp, sắc mặt lạnh lùng, nói với mấy hầu gái xung quanh: "Bắt nàng lại đây."
Hầu gái bắt lấy cánh tay của A Ngọc, muốn kéo nàng qua. A Ngọc giãy giụa không nghĩ qua đi, trong khi xô đẩy, một đồ vật rơi xuống đất.
Mọi người đều nhìn qua, đúng là một bộ khuyên tai.
Khuyên tai này thủ công tinh xảo, tính chất rất tốt, vừa thấy liền không phải A Ngọc có thể mua nổi, chủ nhân của khuyên tai này là ai, mọi người đều biết rõ trong lòng.
Ngô phu nhân thấy khuyên tai rơi trên mặt đất, sắc mặt thay đổi, nhưng nàng lập tức trấn định, mắng to: "A Ngọc, ta tốt với ngươi như vậy, ngươi lại đối xử với ta như vậy!"
Ngô phu nhân vừa đưa mắt ra hiệu cho A Ngọc, vừa tiếp tục nói: "Đồ ăn cây táo, rào cây sung, ta không tha cho ngươi!"
Ngô phu nhân uy hiếp A Ngọc, nếu nàng ta nói ra nàng, người nhà của nàng ta sẽ không sống được.
A Ngọc nhắm mắt, nhận chuyện này: "Phu nhân, là ta tham tài, trộm khuyên tai của ngài, ta xin lỗi ngài."
Ngô phu nhân biểu diễn cũng không thu phục được mọi người, đáy mắt họ lộ ra khinh thường. Hiện tại chân tướng rõ ràng, vừa rồi Ngô phu nhân và hầu gái chết cắn Diệp Sở không bỏ, rõ ràng là chủ tớ hai người thông đồng, muốn hãm hại Diệp Sở.
Nhân phẩm của Ngô phu nhân không tốt, mọi người đều nghe qua. Cũng không biết Diệp Nhị tiểu thư trêu ai chọc ai, cố tình bị loại người như Ngô phu nhân nhớ thương.
Lục Hoài lạnh lùng liếc Ngô phu nhân một cái: "Ngươi biết nên xử trí như thế nào."
Lục Hoài sẽ trừng trị Ngô phu nhân sau, trước mắt hầu gái kia để Ngô phu nhân tự xử lý.
Ngữ khí của Lục Hoài nhàn nhạt, lại mang theo uy hiếp không cho bỏ qua.
Ngô phu nhân rùng mình, vội vàng nói: "Tam thiếu ngài yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo."
Lục Tam thiếu nói nàng không dám không nghe, Ngô phu nhân nghĩ thầm, sau khi trở về nàng liền bán hầu gái này đi.
Chuyện này cho tới bây giờ liền tính hạ màn, mọi người khe khẽ nói nhỏ, âm thanh nói chuyện dần dần vang lên.
***
Đợi đến khi khách sắp tan hết, Tống Thiến Như mới từ nhà lớn Doãn gia ra tới. Nàng rất ảo não, vừa rồi vậy mà để Diệp Sở chui chỗ trống, lại ném thể diện trước mặt Lục Hoài.
Tống Thiến Như đang nghĩ tới nghĩ lui, mày ủ mặt ê, đi hướng xe của Tống gia.
Xe của Tống gia dừng ở cách đó không xa, nhưng mà, Tống Thiến Như cũng không thuận lợi đến nơi đó.
Bởi vì nàng mới vừa đi được nửa đường, liền có người ngăn cản nàng.
Người nọ tới rất nhanh, nàng chưa kịp phản ứng, trong khoảnh khắc, hắn liền dí một đồ vật lạnh băng vào hông nàng.
Mặt Tống Thiến Như tức khắc trắng bệch. Tống Thiến Như không biết người này muốn làm cái gì, nhưng nàng cũng không thể thét chói tai, nếu buộc hắn nổ súng, vậy xong rồi.
Nàng vẫn còn giữ một chút lý trí, nhanh chóng nghĩ đến biện pháp, dùng quyền thế áp người.
Tống Thiến Như ra vẻ trấn định: "Ta chính là con gái của Bộ trưởng ngoại giao, ngươi muốn làm gì?"
Người nọ hừ lạnh một tiếng, súng trong tay dịch lên phía trước một đoạn.
Thanh âm của hắn vô cùng rét lạnh: "Tống Ngũ tiểu thư, Tam thiếu muốn gặp ngươi."
Tống Thiến Như ngẩn ra vài giây, trái tim rơi xuống vực. Nếu người này là kẻ bắt cóc, nàng ngược lại không sợ hãi như vậy. Nhưng câu nói kia khiến nàng càng khủng hoảng, bởi vì nàng rõ ràng, nàng hoàn toàn chọc giận Lục Hoài.
Tống Thiến Như nhìn quét một vòng, không phát hiện Lục Hoài. Trước cửa Doãn gia còn có ít người, nếu có thể gặp Lục Hoài ở đây, nói không chừng hắn sẽ cho nàng vài phần thể diện.
Nàng hỏi người nọ: "Ở đâu?"
Người nọ nói: "Tống Ngũ tiểu thư theo ta đi một chuyến chẳng phải sẽ biết?"
Miệng người nọ rất kín, cũng không lộ ra một chút. Nhưng Tống Thiến Như không có cách nào, nàng phải đi theo hắn, càng không cần nói, khẩu súng lạnh kia vẫn chống ở hông nàng.
"Tống Ngũ tiểu thư tốt nhất thành thật chút."
Trước khi đi, người nọ còn cảnh cáo một tiếng, rõ ràng không đặt nàng ở trong mắt. Tống Thiến Như tức giận trong lòng, rồi lại đè ép lửa giận xuống.
Lúc này, nàng càng lo lắng chính là đợi lát nữa thấy Lục Hoài, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào.
Bước chân của người nọ lớn, Tống Thiến Như không có biện pháp, chỉ phải nhanh chân hơn, dọc theo đường đi va va đập đập, suýt nữa té ngã. Không bao lâu, liền tới một chỗ cực kỳ yên lặng.
Người nọ hung hăng đẩy nàng lên phía trước, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Thân thể của Tống Thiến Như không vững, thiếu chút nữa liền té ngã, nàng quơ quơ, lại nỗ lực đứng thẳng.
Có một người đứng sâu trong bóng ma, bên này không có ánh sáng, mặt hắn bị che đậy, thấy không rõ lắm.
Ban đêm đen nhánh, thân ảnh của hắn cao lớn lại lạnh lùng. Hắn rõ ràng còn chưa mở miệng, thậm chí không có chút hành động, lại mang theo cảm giác áp bách nặng nề.
Tống Thiến Như nghe thấy một tiếng cười lạnh, thân thể của nàng cứng đờ.
"A, vừa rồi ngươi ỷ thế hiếp người ở Doãn gia, hiện tại lại không có lá gan."
Nàng nghe rõ ràng, đây là thanh âm của Lục Hoài.
Ngày thường Lục Hoài cũng không cho nàng sắc mặt tốt, lại trước nay không lạnh nhạt giống như bây giờ.
Tống Thiến Như hiểu rõ trong lòng, hắn đã sớm nổi giận, chỉ là bởi vì đó là yến hội của Doãn gia, Lục Hoài mới để chút mặt mũi cho nàng.
Mà hiện tại......
Nàng không biết Lục Hoài sẽ làm cái gì, bởi vì nàng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng tức giận thật sự của hắn.
Tống Thiến Như thật sợ hãi, lúc trước nàng bôi nhọ Diệp Sở gặp lén nam tử trước mặt nhiều người như vậy, này tương đương với không cho Lục Hoài bất cứ thể diện gì.
Huống chi, nàng sớm đã biết, vị tria của Diệp Sở ở trong lòng Lục Hoài.
"Thật xin lỗi, tam thiếu."
"Phía trước ở yến hội của Doãn gia, ta không cố ý, càng không nghĩ liên lụy Tam thiếu."
Thanh âm của Tống Thiến Như có chút run rẩy. Trước nay nàng tâm cao khí ngạo, nhưng hiện tại nàng chỉ hy vọng nàng cúi đầu có thể đổi lấy Lục Hoài tha thứ.
Trong lời nói của nàng vẫn bỏ qua Diệp Sở, ngược lại xin lỗi Lục Hoài.
"Ta......"
Tống Thiến Như còn chưa nói xong nàng xin lỗi, lại bị Lục Hoài đánh gãy.
Thanh âm của Lục Hoài lạnh lùng: "Không cần nói nhảm nhiều như vậy."
Đó là người mà Tống Thiến Như yêu thích đã lâu, nhưng mỗi một câu hắn nói ra đều khiến trái tim nàng đau đớn. Giờ phút này nàng cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, chỉ đang nỗ lực giảm bớt sự sợ hãi.
Tống Thiến Như run rẩy gật đầu: "Vâng."
Lục Hoài nói không có một tia độ ấm: "Tống Thiến Như."
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài gọi tên nàng trong tối nay, nhưng Tống Thiến Như cũng không cảm thấy chút vui sướng nào, nàng luôn cảm thấy, tiếp theo nghênh đón nàng là gió lốc lớn hơn.
Sắc mặt của Tống Thiến Như khựng lại, một cảm giác nói không nên lời lan tràn. Tối nay Lục Hoài nói với nàng còn nhiều hơn lúc trước cộng lại, lại giống như lời nói cuối cùng của hắn với nàng.
Lúc này, người phía sau đột nhiên đi lên trước một bước, giống như lúc trước mang Tống Thiến Như tới, súng của hắn vẫn ở trên tay.
Không biết có được Lục Hoài chỉ thị hay không, người kia vươn súng.
Thân thể Tống Thiến Như cứng đờ, nàng đã nhận ra khẩu súng lạnh băng cứng rắn lại để ở bên hông nàng, mang uy hiếp phi thường rõ ràng.
Bóng đêm thâm trầm, Lục Hoài đứng trong bóng ma đen như mực, sắc mặt không rõ. Ban đầu khí chất lạnh lẽo, hiện tại lại trở nên càng lạnh băng.
Đôi mắt của Lục Hoài không hề dừng lại trên người Tống Thiến Như một giây, bởi vì xem nhiều một chút, hắn cũng cảm thấy phiền lòng.
Lúc này, thanh âm lạnh nhạt của Lục Hoài vang lên, từng câu từng chữ. Bốn phía càng yên tĩnh, lời nói của hắn càng rõ ràng.
"Ta không nghĩ lại nhìn thấy ngươi ở Bến Thượng Hải."
Trái tim Tống Thiến Như căng thẳng. Đây lần đầu tiên nàng biết, Lục Hoài tức giận, là như thế này.
"Ngươi cũng không được gần Diệp Sở nửa bước."
Trái tim Tống Thiến Như phát lạnh. Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, Lục Hoài đối với Diệp Sở để bụng, lại lạnh nhạt với người khác như vậy.
Giọng nói của hắn trầm thấp, lại giống như trận gió lạnh nhất trong đêm thu này.
"Ngươi nghe hiểu chưa?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT