Sắc mặt của Diệp Sở không thay đổi: "Vấn đề này không có phương tiện nói với Tống tiểu thư."

Ai nói Tống Thiến Như hỏi, nàng phải một năm một mười trả lời.

Tống Thiến Như khó thở, sắc mặt vô cùng khó coi, Diệp Sở này rõ ràng có tâm tư với Lục Hoài, còn ở nơi đó giả vờ cái gì, vừa rồi còn nâng ly với Lục Hoài, hiện tại liền không nhận.

"Ha hả, nhưng ta lại nghe được người khác nói, Diệp Nhị tiểu thư thường xuyên không rõ ràng với nam nhân, lôi lôi kéo kéo, chẳng lẽ ta nghe được đều là giả."

Tống Thiến Như thuận miệng một câu, chính là lời nói dối.

Dù sao Tống Thiến Như nhất định phải cố ý sửa trị Diệp Sở, tùy ý bịa đặt một lời nói dối, lại như thế nào đâu? Diệp Sở hiện tại lẻ loi một mình, không có giúp đỡ, nàng muốn nói cái gì liền nói cái gì.

Khi mắng Diệp Sở, Tống Thiến Như còn đặc biệt cao giọng, muốn cho người bên cạnh nghe được, khiến thanh danh của Diệp Sở hỗn độn càng tốt.

Diệp Sở nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười, thanh âm thanh thanh lãnh lãnh: "Ta khá tò mò, người lui tới với Tống tiểu thư rốt cuộc là ai?"

Ý tưd trong lời nói của Diệp Sở thật rõ ràng, hoặc là Tống Thiến Như nhận là người lui tới với nàng xảy ra vấn đề, hoặc là chứng minh lời nói của nàng là tin đồn không có thật.

Tự nhiên, bất cứ loại tình huống nào, người có vấn đề đều không phải người kia, mà là vị Tống tiểu thư này.

Diệp Sở cười khiến Tống Thiến Như cả kinh, nàng đã nói rõ như vậy, Diệp Sở còn nói sang chuyện khác, là muốn tức chết nàng sao?

Rốt xuộc Diệp Sở bởi vì cái gì mới không chút sợ hãi như vậy, đơn giản chính là ỷ vào Lục Hoài đối xử khác với nàng, cho nên khoe ra trước mặt nàng thôi.

"Diệp Nhị tiểu thư tò mò cái gì? Ta ngày thường kết giao với ai có liên quan gì tới Diệp Nhị tiểu thư?" Tống Thiến Như nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên mặt Diệp Sở vẫn mang cười, nhưng đáy mắt lại lạnh băng: "Ta còn là cho Tống tiểu thư một cái kiến nghị đi."

"Nếu ở chung lâu với người không tốt, chính mình cũng sẽ trở nên không thể phân biệt đúng sai." Diệp Sở nâng mi, "Ngươi nói phải không? Tống tiểu thư."

Tống Thiến Như tức đến ấn đường nhảy nhảy, tiến lên một bước, muốn dọa sợ Diệp Sở.

"Ngươi nói rõ ràng cho ta, lời này của ngươi rốt cuộc có ý tứ gì?" Tống Thiến Như còn có một chút lý trí, không có trực tiếp giơ tay tát Diệp Sở.

Bởi vì nàng biết người trong yến hội không ít, hơn nữa Lục Hoài còn ở trong đại sảnh, nàng sẽ không cho Diệp Sở cơ hội thừa dịp, giả vờ đáng thương trước mặt Lục Hoài.

Đôi mắt Diệp Sở cũng không chớp một chút, khóe miệng lộ ra vài phần châm chọc: "Tống tiểu thư cũng không biết chuyện là thật là giả, có xảy ra hay không, liền lung tung nói ra, không phải không phân thị phi thì là cái gì."

"Tống tiểu thư thật muốn hỏi ta mấy vấn đề, không bằng điều tra chân tướng sự thật một chút đi, thói quen nói miệng không có bằng chứng thật không tốt."

Tống Thiến Như nghẹn một hơi trong lòng, làm khó nàng còn nghĩ Lục Hoài khả năng sẽ nhìn nơi này, nàng quay người đi, đối diện Diệp Sở.

Ở chỗ Lục Hoài nhìn không thấy, Tống Thiến Như lộ ra biểu tình dữ tợn với Diệp Sở.

Tống Thiến Như không hề che lấp cảm xúc, cũng không tiếp tục lá trái lá phải với Diệp Sở: "Diệp Nhị tiểu thư quen thói câu dẫn người, vừa rồi ta liền thấy, ngươi muốn thông đồng Tam thiếu, chẳng lẽ ta nói sai rồi?"

Tuy Diệp Sở biết hiện tại Lục Hoài đã rời đi, nhưng nàng mới không có lòng tốt như vậy, sẽ nhắc nhở Tống Thiến Như một chút.

Ở trong mắt Tống Thiến Như, Diệp Sở chính là như vậy câu dẫn Tam thiếu, cào đến hắn cồn cào tim gan, câu được câu không, Diệp Sở thật đúng là biết rõ phương pháp đạt được niềm vui của nam nhân.

Hiện tại ai cũng không biết Diệp Sở và Tam thiếu có chút quan hệ, nàng không nghĩ để mọi người đều biết, như vậy vừa vặn chứng thực quan hệ giữa Diệp Sở và Tam thiếu.

Nếu Diệp Sở nghe thấy suy nghĩ của Tống Thiến Như, sẽ cười lạnh ra tiếng, trong mắt dạng người gì sẽ nhìn đến dạng đồ vật đấy, chẳng lẽ nàng còn có thể sửa đúng nàng sao? Thật là buồn cười.

Tâm tư Tống Thiến Như thay đổi liên tục, nàng muốn lớn tiếng quở trách Diệp Sở, nhưng nàng vẫn đè thấp thanh âm, không muốn để người khác nghe được.

Diệp Sở khẽ nâng cằm, liếc nàng một cái: "Tống tiểu thư, chẳng lẽ đôi mắt của ngươi cũng xảy ra vấn đề, khi nào ngươi nhìn thấy ta câu dẫn Tam thiếu?"

Diệp Sở nhìn chỗ Lục Hoài đứng lúc đầu, bên kia đã không có ai, cách bên này khá xa.

Diệp Sở nhìn Tống Thiến Như, thanh âm giống như băng tuyết: "Tam thiếu đứng ở bên kia, ta đứng ở bên này, chẳng lẽ ta còn có thể cách toàn bộ đại sảnh, nói chuyện với Tam thiếu, vậy ngươi thật sự xem trọng ta."

Tống Thiến Như sao có thể không nghe ra sự trào phúng trong giọng nói của Diệp Sở, Diệp Sở biết rõ nàng nói cái gì, còn gan lớn mà cười châm chọc, thật cho rằng nàng không trị được nàng!

"Ngươi đừng nghĩ vặn vẹo sự thật, ta nói chính là cái gì ngươi biết rõ trong lòng, ngươi nhớ kỹ cho ta, đừng nghĩ tới gần Tam thiếu, đến cuối cùng, Tam thiếu sẽ chỉ là của ta, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Thanh âm của Tống Thiến Như đề cao, nghe vào lỗ tai của Diệp Sở nháy mắt bén nhọn không ít, nụ cười của Diệp Sở dần phai nhạt, trong mắt không có nửa điểm độ ấm, đông lạnh khiến thân thể Tống Thiến Như run run.

Không chờ Tống Thiến Như nói xong, Diệp Sở liền chặt đứt lời nói của nàng.

"Ta cũng xin Tống tiểu thư nhớ kỹ một chút, Tam thiếu không phải đồ vật, cũng không phải của ngươi, ngươi thích liền đuổi theo, nhưng cũng đừng nghĩ khống chế ý nghĩ của ta." Thanh âm của Diệp Sở thanh lãnh.

"Ta tới gần Tam thiếu, hay không tới gần hắn, đều là chuyện của ta."

"Không có chút liên quan gì đến ngươi!"

Tống Thiến Như vốn còn muốn tiếp tục uy hiếp Diệp Sở, nháy mắt dừng lại thanh âm, một câu của Diệp Sở liền khiến nàng nói không ra lời.

Biểu tình vừa rồi của Diệp Sở giống y như biểu tình của Tam thiếu ở quán trà, lạnh như băng, cách người ở ngoài ngàn dặm.

Tống Thiến Như nhìn Diệp Sở rời đi, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng chưa dám mở miệng nói chuyện.

Diệp Sở ra một hơi, mừng rỡ tự tại trong lòng. Nàng nhìn thấy một thiếu nữ trang điểm tỉ mỉ đứng cách đó không xa. Hôm nay là yến hội nhà Doãn Thời Ngôn, Diệp Sở đi tìm nàng nói mấy câu.

Diệp Sở đi đến sau lưng Doãn Thời Ngôn, vỗ nhẹ người nàng.

Doãn Thời Ngôn xoay người lại, cười nói: "A Sở."

Doãn Thời Ngôn mặc lễ phục, chân dẫm một đôi giày cao gót, đeo một chiếc kẹp tóc được thiết kế tinh xảo, nhìn qua giống búp bê Tây Dương tinh xảo, đáng yêu.

Doãn Thời Ngôn nhìn Diệp Sở: "Lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc lễ phục đâu."

Diệp Sở cười nói: "Nghe nói Doãn Trưởng phòng thích đồ Tây, cho nên tất cả mọi người đều sẽ mặc âu phục tới."

"Cậu thật có lòng nha, trộm nói cho cậu......" Doãn Thời Ngôn dùng tay nhỏ che miệng, "Thẩm mỹ của phụ thân của tớ không tốt lắm, bất cứ loại váy nào, hắn đều cảm thấy không có gì khác biệt."

Diệp Sở khẽ nụ cười.

Doãn Thời Ngôn cuốn dây buộc tóc của Diệp Sở lên chơi: "Thật đẹp, cậu mua ở đâu nha?"

"Lần sau sẽ mang cậu đi cùng."

"Được nha được nha."

"......"

Đây là tụ hội của Doãn gia, Doãn Thời Ngôn cũng rất vội. Doãn Thời Ngôn chỉ kịp nói vài câu với Diệp Sở, còn đưa đồ ăn ngon cho nàng xong, liền rời đi.

Mới vừa rồi uống nước trái cây, Diệp Sở liền cảm thấy no bụng rồi, không thể ăn thêm cái gì.

Máy quay đĩa phát ra âm nhạc, đại sảnh yến hội có rất nhiều người. Có phu nhân đang buôn chuyện nhà khác, các tiểu thư danh viện thì thảo luận về trang điểm và trang sức.

Diệp Sở cảm thấy có chút không thú vị, bởi vì nhiều người, không khí bên này cũng có chút hỗn độn. Nàng đi ra phòng yến hội.

Yến hội của Doãn gia rất phô trương, người tới đều là danh môn quyền quý, bảo an tự nhiên rất tốt.

Hiện tại gần cuối thu, hoa cỏ trong vườn hoa đã khô, gió thu hiu quạnh, càng thêm quạnh quẽ, tiêu điều.

Bởi vì vườn hoa không có gì đẹp để xem, hơn nữa nhiệt độ không khí tối thu thấp, cho nên cơ hồ không ai đến đây.

Cứ như vậy, vừa vặn cho Diệp Sở một nơi an tĩnh. Gió lạnh thổi qua, cả người Diệp Sở đều thanh tỉnh hơn.

Gió lạnh lướt qua cổ Diệp Sở, may mắn Diệp Sở mặc không ít, nếu không thật sự không chịu được lạnh.

Ở bên ngoài một hồi, Diệp Sở cảm thấy có chút lạnh, vừa định nhấc chân trở về, lúc này phía bên phải truyền đến thanh âm kỳ quái.

Chỗ thanh âm truyền ra bị một mảnh cây cối điêu tàn, khô khốc chắn, lá cây đã rụng hết, cho nên có thể lộ ra khe hở lớn lớn bé bé để nhìn đến tình hình bên trong.

Một nữ tử không sợ rét lạnh, tóc được búi cao, mặc sườn xám xẻ tà màu đỏ thẫm, sườn xám dán sát người, lộ ra sườn đùi trắng bóng.

Nữ tử trang điểm yêu diễm, động tác vũ mị, nũng nịu dựa trên người nam nhân trước mặt.

"Triệu gia, ngài gần đây có nhớ người ta hay không a?" Thanh âm ngọt nị của nữ tử xuyên thấu cây cối, khiến Diệp Sở nổi hết da gà.

Cảnh tượng tiếp theo liền bắt đầu không thích hợp người nhìn, đôi môi tươi đẹp của nữ tử tới gần nam tử, hơi thở trộn lẫn, đôi tay di chuyển hạnh kiểm xấu.

Diệp Sở sợ tới mức sững sờ, chân cứng đờ, nhưng nàng thật nhanh liền bình tĩnh lại, nàng biết hiện tại rời đi vô thanh vô tức mới là phương pháp tốt nhất.

Nàng vừa mới lui về sau một bước, liền cảm giác dẫm tới thứ gì đó. Giây tiếp theo, một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên.

Bởi vì bên này tối, Diệp Sở cũng không nhìn thấy có một con mèo ở bên chân, cho nên không cẩn thận dẫm phải đuôi mèo.

Một buổi tối mùa thu thanh tịnh, bốn bề vườn hoa vắng lặng, không chút âm thanh, tiếng mèo kêu phá lệ rõ ràng.

Kết quả rõ ràng, tiếng vang như vậy quấy nhiễu tới hai người sau cây cối, động tác của bọn họ đột nhiên dừng lại.

Việc bọn họ đang làm vốn không phải việc quang minh chính đại, cho nên mới tìm chỗ hẻo lánh, không người, ai ngờ sẽ có người lại đây.

Hai người sửa sang quần áo, đi tới chỗ Diệp Sở, trên mặt mang theo chút khẩn trương.

"Là ai?"

Diệp Sở nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, chỗ này chỉ có một con đường đi ra ngoài, nếu vừa mới Diệp Sở lập tức rời đi, có lẽ còn có thể thần không biết quỷ không hay.

Nhưng hiện giờ hai người kia đã nhận thấy được không đúng, xoay người đi tới bên này. Nếu Diệp Sở vẫn làm theo kế hoạch cũ, sẽ bị hai người kia phát hiện.

Diệp Sở chuyển đầu sang phương hướng khác, quyết định nhanh chóng tra xét một lần, xem có cái gì có thể che đậy một chút. Tránh thoát trận này, nàng lại nhân cơ hội rời khỏi.

Đang lúc Diệp Sở quan sát, bỗng nhiên cảm thấy trên môi nóng lên, một bàn tay ấm áp nháy mắt bao phủ lên, có vẻ như muốn ngăn cản nàng nói chuyện.

Thân thể Diệp Sở cứng đờ, hô hấp khựng lại, toàn thân trên dưới đều ở vào trạng thái đề phòng. Nàng không biết người đến là ai, thời khắc chuẩn bị công kích hắn.

Ngón tay hắn thon dài có lực, che khuất hơn nửa gương mặt Diệp Sở, độ ấm trong lòng bàn tay thật khiếp người.

Nàng nhận thấy được thân thể hắn liền ở phía sau nàng, hơi thở nguy hiểm nháy mắt bọc lên, mang theo một loại cảm giác áp bách nặng nề.

Thân thể hắn cao lớn, lạnh lẽo, so sánh ra, thân thể Diệp Sở càng thêm mảnh khảnh.

Bởi vì trời đen nhánh, không nhìn rõ mọi nơi, bờ môi của hắn không cẩn thận cọ qua vành tai của nàng nàng, hai người đều sửng sốt.

Vành tai của Diệp Sở nhỏ nhắn, tinh xảo lại trắng nõn, bị bờ môi của hắn chạm vào, nháy mắt nóng lên. Lỗ tai của nàng trắng nõn, mềm mại, trong khoảnh khắc, hơi nóng truyền khắp cả khuôn mặt.

Nàng có thể nhận thấy được thân thể người phía sau cứng đờ, hơi thở nam tính nóng rực, phả đến chỗ nàng.

Bọn họ dựa gần, Diệp Sở có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của hắn, giống như sấm rền mùa hè, một chút lại một chút.

Thanh âm quen thuộc của Lục Hoài vang lên bên tai, hắn cố tình đè thấp giọng, tiếng nói trầm thấp. Thân thể Diệp Sở thả lỏng xuống, không hề căng chặt, khẩn trương vừa rồi cũng đã biến mất.

Là hắn.

Thanh âm kia kề sát lỗ tai Diệp Sở, tai của nàng đỏ bừng. Tuy trời thu hơi lạnh, không biết sao lại nóng lên.

"Đừng lên tiếng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play