Sau ngày chủ nhật uống trà ở quán trà Hằng Hưng đó, Diệp Sở liền nghiêm túc học.

Chuyện xưởng đóng tàu Gia Tùng ầm ĩ như vậy, lòng người hoảng sợ, mấy ngày nay nhưng thật bình tĩnh.

Diệp Sở cảm thấy, Mạc Thanh Hàn một phương diện đại khái cho rằng hậu quả của việc này đã đủ nghiêm trọng, một phương diện lại muốn che dấu bản thân, cho nên mới tạm thời không ra tay.

Nhưng này cũng không đại biểu cho nàng sẽ thả lỏng cảnh giác.

Chỉ cần Diệp Sở nhớ lại mấy ngày này của đời trước đã xảy ra cái gì, liền có thể tìm một cơ hội đi nhắc nhở Lục Hoài.

Sau đó, nàng muốn thu hoạch một chút sự tín nhiệm của Lục Hoài.

Khi đó, hai người mới có thể hợp tác được.

......

Tối hôm qua, Diệp Quân Chiêu gọi điện nói là mấy ngày nữa liền về nhà.

Khoảng thời gian trước Diệp Quân Chiêu vẫn luôn đi công tác bên ngoài, không có ở nhà, cho nên không rõ chuyện xảy ra trong nhà, đặc biệt là mấy chuyện Diệp Gia Nhu, Diệp Quân Chiêu một chút cũng không biết.

Từ tối qua nhận được điện thoại của phụ thân xong, cả người của Diệp Gia Nhu đều thất thần. Tuy việc nàng ở trong yến hội sinh nhật của Nghiêm Mạn Mạn bị đá xuống hồ, nãi nãi đã răn dạy qua.

Nhưng mấy hôm trước chuyện của Lý Tư Văn thật sự ầm ĩ, cho dù Diệp Gia Nhu dấu diếm thế nào, Diệp Quân Chiêu vẫn là sẽ thật nhanh liền biết.

Trừ phi Diệp Quân Chiêu luôn ở nhà, không ra khỏi cửa, không giao tiếp với người khác, mới không nghe được mấy chuyện đó. Nhưng Diệp Gia Nhu nghĩ lại cũng biết không có khả năng.

Diệp Gia Nhu mất hồn mất vía mà ở trường học qua một ngày, nàng càng nghĩ càng sợ hãi, trên đường về nhà không nhịn được mà khóc.

Diệp Quân Chiêu yêu mặt mũi nhất, nếu biết được Diệp Gia Nhu bôi đen mặt của hắn, người khác còn cười nhạo hắn trong tối, không biết sẽ dạy dỗ Diệp Gia Nhu như thế nào.

Diệp Gia Nhu càng nghĩ, nước mắt càng rơi nhiều, càng khóc càng hốt hoảng. Từ trường học về đến Diệp gia, nước mắt của Diệp Gia Nhu chưa từng dừng lại.

Lúc sắp về đến nhà, Diệp Gia Nhu miễn cưỡng dừng khóc, nàng không nghĩ bị Diệp Sở nhìn đến trong bộ dạng này. Mỗi lần nàng chật vật nhất đều bị Diệp Sở gặp phải.

Lúc này, Diệp Sở sẽ tự cho là đúng mà dùng thân phận tỷ tỷ giáo dục nàng, Diệp Gia Nhu khinh thường nhất cũng như không thích nhất chính là điều này.

Diệp Gia Nhu lung tung dùng khăn lau mặt, toàn bộ hành trình đều cúi đầu, đi về phòng của mình.

Lúc Diệp Gia Nhu đi đến sân, cửa phòng Tưởng di nương đang mở, Diệp Gia Nhu thoáng nhìn qua, Tưởng di nương đang ngồi trước gương, tinh tế trang điểm.

Tuy Tưởng Bích Trân là mẫu thân của Diệp Gia Nhu, nhưng dưới đáy lòng Diệp Gia Nhu vẫn có chút coi thường nàng, Tưởng Bích Trân thường xuyên sẽ oán giận với Diệp Gia Nhu cái này, cái kia.

Diệp Gia Nhu nghĩ thầm, Tưởng di nương cũng không nghĩ lại bản thân, tình huống như bây giờ lại là ai tạo thành, nếu không phải Tưởng di nương không có nhà mẹ đẻ tốt, nàng cũng không cần phải nỗ lực nhiều như vậy.

Tuy Diệp Gia Nhu nghĩ như vậy trong lòng, nhưng rốt cuộc Tưởng di nương vẫn là mẫu thân của nàng, trước mặt Diệp Quân Chiêu cũng nói được mấy câu. Nếu Tưởng di nương có thể nói giúp nàng vài câu, Diệp Quân Chiêu sẽ bớt giận đi.

Nghĩ như vậy, Diệp Gia Nhu liền thay đổi bước đi, đi hướng phòng của Tưởng di nương.

"Mẫu thân." Diệp Gia Nhu vừa mới khóc, thanh âm nghẹn ngào.

Vừa nghe đến thanh âm của Diệp Gia Nhu, Tưởng Bích Trân lập tức quay đầu lại, nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng với khuôn mặt nhỏ chưa khô nước mắt của Diệp Gia Nhu, lập tức thả bút vẽ mi trên tay xuống, vỗ bàn.

"Gia Nhu, là kẻ nào không biết xấu hổ khi dễ con, có phải Diệp Sở hay không, ta biết mà, Diệp Sở này miệng lưỡi sắc bén, nơi chốn khó xử người." Tưởng Bích Trân nghe cũng không nghe, liền nhận định là Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu khép cửa lại, ngồi xuống ghế, lúc này mới tiếp tục khóc.

Tưởng di nương nhất thời nóng nảy, bà đi đến đối diện Diệp Gia Nhu, móc ra khăn tay xoa nước mắt cho Diệp Gia Nhu: "Gia Nhu, con đừng chỉ lo khóc a, rốt cuộc là chuyện gì a?"

Diệp Gia Nhu vừa bụm mặt, vừa nức nở nói: "Mẫu thân, con xong rồi, phụ thân về nhà khẳng định sẽ đánh chết con."

Này thì có liên quan gì đến lão gia, tối qua biết tin lão gia sắp về, bà cao hứng một đêm không ngủ, sao hiện tại lại nhấc lên quan hệ với lão gia?

"Con nói rõ ràng, phụ thân con còn ở bên ngoài đâu, sao lại có liên quan được." Tưởng di nương truy vấn.

Cứ việc Tưởng di nương là mẫu thân nàng, nhưng Diệp Gia Nhu vẫn có chút ngượng ngùng nói ra, ấp úng đã lâu, nàng mới lên tiếng.

"Lần trước Diệp Sở đi xem mắt một vị thiếu gia họ Trần, mẫu thân người còn nhớ không?"

Tưởng di nương gật gật đầu, bà đương nhiên nhớ, khi đó bà còn tiếc thật lâu, nghĩ vì sao nữ nhi nhà mình không gặp được chuyện tốt thế này.

"Sau khi Trần thiếu gia xem mắt thất bại, liền ngược lại bắt đầu theo đuổi con."

Bà còn tưởng chuyện gì đâu, Tưởng Bích Trân vừa nghe Diệp Gia Nhu nói liền cười, đó là Diệp Sở không phúc khí, nữ nhi của bà ưu tú Diệp Sở nhiều.

"Nữ nhi a, việc này không phải nên vui vẻ sao? Con khóc cái gì? Con đừng do dự, trực tiếp đáp ứng hắn đi." Tưởng di nương không biết nội tình nên cười đến không tim không phổi.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Diệp Gia Nhu, trong lòng buồn buồn, lúc này tâm tình của nàng đã hơi bình thản lại, nói chuyện cũng trôi chảy rất nhiều.

"Con từ chối hắn, không đáp ứng Trần thiếu gia theo đuổi." Diệp Gia Nhu nói một nửa, bị Tưởng di nương đánh gãy.

Tưởng di nương giữ chặt tay Diệp Gia Nhu, biểu tình nôn nóng: "Gia Nhu, con cũng không thể kén cá chọn canh a, dục cự còn nghênh là tốt, nhưng cơ hội tới vẫn phải lập tức bắt lấy."

Diệp Gia Nhu có chút không kiên nhẫn: "Mẫu thân, người trước nghe con nói xong, điều kiện của Trần thiếu gia đúng là không tồi, con cũng không muốn treo hắn, nhưng mấy ngày trước, bạn gái chính quy của người ta tìm tới trường học."

Tưởng di nương ngẩn ngơ, ngay sau đó khôi phục bình thường: "Bạn gái chính quy thì thế nào, hiện tại hắn thích con, người nọ có chút thức thời thì nên ngoan ngoãn lăn xa một chút."

Diệp Gia Nhu mấp máy môi, nói một lần hết lời: "Chính là bạn gái hắn đã lớn bụng, còn chạy đến trường của con nói con câu dẫn Trần thiếu gia, hiện tại ầm ĩ đến rất nhiều người đều đã biết."

Nghe xong Diệp Gia Nhu nói, Tưởng Bích Trân nhất thời không tiêu hóa kịp, lớn bụng, câu dẫn, sự tình ầm ĩ lớn.

"Này...... Vậy phải làm sao bây giờ, phụ thân của con không thích nhất là bị người khác nói ra nói vào, nếu biết con ném mặt của hắn, khẳng định sẽ nổi giận."

Tưởng di nương luống cuống, bà lau nước mắt giống như Diệp Gia Nhu: "Lúc trước nãi nãi* của con đã mắng chúng ta rồi, lúc này sẽ không chỉ đơn giản là động miệng như vậy."

*nãi nãi: bà nội.

Chuyện này không cần Tưởng di nương nhắc nhở, Diệp Gia Nhu cũng biết, cho nên nàng mới muốn Tưởng di nương giúp nàng.

Diệp Gia Nhu đè Tưởng di nương lại: "Mẫu thân, người trước bình tĩnh lại, hiện tại quan trọng nhất chính là tránh thoát việc này như thế nào, đừng nói những gì vô dụng."

Tưởng di nương bị Diệp Gia Nhu giữ chặt, hơi chút khôi phục, vội vàng hỏi Diệp Gia Nhu: "Vậy làm sao bây giờ, con muốn ta làm gì."

Vừa rồi vào cửa, Diệp Gia Nhu liền nghĩ tới một ít đối sách. So với nàng, Diệp Quân Chiêu hẳn sẽ không bực mẫu thân Tưởng di nương của nàng lớn như vậy. Nếu Tưởng di nương trước ngăn cản chút tức giận, thì có lẽ nàng sẽ không quá thảm.

"Mẫu thân, mấy ngày nữa khi nào phụ thân tới, người trước lấy lòng hắn, hắn thương người nhất, người trước giúp ta trấn an phụ thân một chút, hắn sẽ không tức giận như vậy." Diệp Gia Nhu dỗ dành Tưởng di nương.

Tưởng di nương sửng sốt.

Những lời này của Gia Nhu sao có chút không đúng, sao bà có thể không biết lão gia có bao nhiêu sủng ái bà. Tuy lão gia sẽ không đối bà thế nào.

Nhưng bà cũng sợ a, ai biết lão gia nổi giận, có thể giận chó đánh mèo bà hay không.

Nhìn đến biểu tình của Tưởng di nương, Diệp Gia Nhu liền biết nàng đang do dự, nàng nhanh chóng trấn an Tưởng di nương: "Mẫu thân, chúng ta là một, chỉ cần qua chuyện này, về sau liền gió êm sóng lặng, qua ngày lành."

Tâm tư lắc lư của Tưởng di nương trước sau vẫn chắc chắn rồi, nếu bà không giúp Gia Nhu, còn có ai có thể trông cậy được đâu.

Để lại Tưởng di nương vẻ mặt sợ hãi, Diệp Gia Nhu trở về phòng, tuy nàng đã có giải pháp, nhưng nàng vẫn tâm thần không yên.

Nghĩ vậy, Diệp Gia Nhu lại ghé vào giường khóc lớn một lúc.

***

Hôm nay là ngày được nghỉ học, Diệp Sở định thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, đi thăm nãi nãi và đại bá mẫu bọn họ, rốt cuộc đã lâu không gặp.

Diệp lão phu nhân và Vạn Nghi Tuệ thích nhất ăn bánh bao chiên của La Xuân Các, hôm nay Diệp Sở đặc biệt mua cho các nàng.

Vạn Nghi Tuệ và Diệp lão phu nhân đang ngồi nói chuyện phiếm, lúc này, nha hoàn bẩm báo: "Lão phu nhân, Đại phu nhân, Nhị tiểu thư tới rồi."

Trên mặt hai người đều hiện lên vui vẻ, A Sở tới.

Diệp Sở vừa mới đi vào liền cười kêu một tiếng: "Nãi nãi, Đại bá mẫu." Vạn Nghi Tuệ và Diệp lão phu nhân vừa muốn nói chuyện, lúc này, một bóng dáng màu trắng nhào vào trong lòng Diệp Sở.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, thì ra là mèo trắng lớn thấy Diệp Sở tới, vui mừng mà nhào vào trong lòng Diệp Sở, hiện tại đang làm nũng với Diệp Sở.

Vạn Nghi Tuệ bật cười: "Nhìn con mèo này xem, nhiệt tình hơn cả người khác, chỉ sợ A Sở không biết nó ở chỗ này."

Diệp lão phu nhân cũng cười nói: "Mỗi lần con mèo này nhìn thấy A Sở, đều hận không thể dính ở trên người A Sở. Chỉ cần A Sở không đi, nó liền nhất định phải là A Sở ôm."

Diệp Sở cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ mèo trắng, mèo trắng cảm giác thực thoải mái, kêu vài tiếng: "Meo meo......"

Dáng vẻ rất thích Diệp Sở.

Diệp Sở cũng thích mèo trắng, đôi tay nàng ôm nó, chỉ cảm thấy nặng trĩu, nghĩ thầm, mấy ngày không thấy con mèo này hình như lại béo hơn.

Sau khi Diệp Sở ngồi xuống liền đặt bánh bao chiên của La Xuân Các lên bàn, cười nói: "Nãi nãi, Đại bá mẫu, hai người nếm thử."

Diệp lão phu nhân nhận ra đây là bánh bao chiên bà thích nhất, cười đến đôi mắt híp lại, bà cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một cái bỏ vào trong miệng.

Trên mặt Diệp lão phu nhân đầy ý cười: "Ta đã ăn bánh bao chiên này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần A Sở mang cho ta, ta luôn cảm thấy đặc biệt ngon."

Vạn Nghi Tuệ phụ họa: "Không phải sao, ta cũng cảm thấy như vậy."

Diệp Sở nhìn các nàng, trong lòng thực ấm áp, đây là người thân, đối xử tốt với nàng cũng không cần hồi báo, cùng nhau gặp khó khăn cũng sẽ cùng nhau nâng đỡ.

Diệp Sở thật may mắn, nàng có thể lớn lên trong một gia đình như vậy.

Đời trước Diệp gia có kết cục bi thảm như thế, đời này Diệp Sở nhất định phải thay đổi kết cục, làm tất cả mọi người đều sống được hạnh phúc vui sướng.

Lúc này, Diệp lão phu nhân hỏi Diệp Sở: "A Sở, gần đây Diệp Gia Nhu có làm việc gì không ổn hay không?"

Diệp lão phu nhân còn nhớ chuyện lần trước Diệp Gia Nhu bị đá xuống hồ, tuy bà đã giáo huấn mẹ con Tưởng Bích Trân, nhưng, Diệp lão phu nhân lo lắng Diệp Gia Nhu lại làm ra gièm pha, liên lụy Diệp Sở.

Nghĩ đến Diệp Gia Nhu, Diệp Sở cười lạnh trong lòng.

Mạc Thanh Hàn đã xuất hiện, Diệp Gia Nhu lại nhảy nhót vui vẻ trước mặt Diệp Sở. Diệp Gia Nhu luôn có ý nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ là bởi vì cuộc sống quá thoải mái?

Diệp Sở chỉ cảm thấy Diệp Gia Nhu cực kỳ phiền phức, cần thiết nghĩ tìm chút việc cho nàng làm.

Ngay sau đó, Diệp Sở liền nói hết đầu đuôi chuyện Lý Tư Văn tới cửa trường học tìm Diệp Gia Nhu cho Diệp lão phu nhân và Vạn Nghi Tuệ nghe.

Diệp Gia Nhu thông đồng Trần Tức Viễn, hắn và Diệp Sở từng xem mắt, chẳng qua Diệp Sở chướng mắt hắn thôi. Nhưng Trần Tức Viễn lại có một bạn gái đang mang thai, cái này thật khiến người khiếp sợ.

Nhìn một cái, bạn gái của người ta đều đến Trung học Tín Lễ tìm Diệp Gia Nhu, nhất định là bị buộc nóng nảy mới có thể làm như vậy.

Sau khi nghe xong, Diệp lão phu nhân và Vạn Nghi Tuệ đều cả kinh, hai người nhìn nhau: sao Diệp Gia Nhu có thể không biết liêm sỉ như vậy.

Vạn Nghi Tuệ cười lạnh: "Diệp Gia Nhu thật là học được hết dáng vẻ hồ ly tinh của đem Tưởng Bích Trân."

"Diệp Gia Nhu nhỏ tuổi như vậy, tâm địa lại gian xảo như thế. Nếu dùng nhiều bản lĩnh câu dẫn nam nhân hơn cho tiền đồ, không biết sẽ thành thế nào."

Diệp lão phu nhân cũng tức giận: "Nhỏ như vậy liền sẽ câu dẫn nam nhân, ai biết về sau nàng còn sẽ làm ra chuyện gì?"

Ánh mắt của Diệp Sở hơi tối lại, lúc trước Diệp Gia Nhu leo lên Mạc Thanh Hàn, Mạc Thanh Hàn ở dưới sự châm ngòi của Diệp Gia Nhu, hận không thể đưa tất cả người của Diệp gia vào chỗ chết.

Mạc Thanh Hàn quyền thế ngập trời, Diệp gia ở dưới thủ đoạn tàn nhẫn của hắn cứ thế mà suy tàn. Nghĩ đến đây, Diệp Sở nắm chặt tay.

Sắc mặt của Diệp lão phu nhân lạnh lùng, nói: "Lần trước ta đã mắng các nàng rồi, không ngờ Diệp Gia Nhu căn bản không nghe vào tai những gì ta nói."

Vạn Nghi Tuệ nói tiếp: "Nương, lần này chúng nhất định phải giáo huấn Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân."

Mèo trắng trong lòng Diệp Sở cũng kêu một tiếng: "Meo......" Rất tán đồng các nàng nói.

Diệp lão phu nhân đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, bà thò đầu lại gần, tính tế nói cho hai người Diệp Sở.

Vạn Nghi Tuệ giơ ngón tay cái lên: "Nương ra ngựa chính là không giống nhau."

Diệp Sở cười nói: "Biện pháp này của nãi nãi xác thật diệu."

Phương pháp này không chỉ làm Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân ăn mệt, đến cuối cùng còn phải cười nịnh nọt, như vậy có thể không tốt sao.

Diệp Sở ở lại chỗ Diệp lão phu nhân ăn cơm chiều mới trở về, các nàng đã thương lượng, ngày mai liền thực hiện phương pháp ấy, đảm bảo làm Diệp Gia Nhu ăn không hết gói đem đi.

***

Sang hôm sau, Diệp Sở và Tô Lan nhắc tới chuyện này.

Diệp Sở vẻ mặt lo lắng: "Mẫu thân, nãi nãi bị bệnh, hôm nay chúng ta đi thăm nãi nãi đi."

Tối qua Diệp Sở đã nói phương pháp của Diệp lão phu nhân cho Tô Lan, Tô Lan đương nhiên phối hợp: "Nãi nãi tuổi lớn, chúng ta vốn nên ở bên người nhiều hơn, ăn cơm trưa xong chúng ta liền qua đi."

Diệp Gia Nhu vừa muốn đi vào, lời này liền rơi trong tai nàng.

Diệp Gia Nhu nghĩ thầm, Diệp Sở hôm qua mới từ chỗ nãi nãi trở về, hôm nay lại nghĩ đi xum xoe, Diệp Sở quả nhiên tâm cơ nặng.

Suốt ngày nghĩ lấy lòng nãi nãi, chả trách nãi nãi đặc biệt thích Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu làm việc mang theo mục đích, liền cho rằng người khác cũng giống như cùng nàng. Sự hiếu thuận của Diệp Sở ở trong mắt nàng liền biến thành lợi dụng, mà chính nàng lại là nữ tử bị Diệp Sở thương hại.

Hay cho một đóa tiểu bạch hoa mảnh mai, cần thương tiếc.

Diệp lão phu nhân không thích Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu, cũng sẽ không gọi các nàng qua. Cho dù bị bệnh, cũng chỉ để Tô Lan và Diệp Sở qua đi, nói thẳng không muốn nhìn thấy các nàng.

Lần trước bởi vì Diệp Gia Nhu bị Nghiêm Mạn Mạn đá xuống hồ, thái độ của Diệp lão phu nhân với Diệp Gia Nhu càng kém.

Lần này, Diệp Gia Nhu từ trong miệng Diệp Sở biết Diệp lão phu nhân bị bệnh, nàng đương nhiên phải nắm chặt cơ hội này.

Để Diệp lão phu nhân đang bị bệnh cảm nhận được sự quan tâm của nàng, Diệp lão phu nhân sẽ ý thức được, nàng tốt hơn Diệp Sở rất nhiều.

Nghĩ nghĩ, trên mặt của Diệp Gia Nhu liền hiện lên một tia ý cười. Diệp Gia Nhu xoay người đi tìm Tưởng Bích Trân, muốn nói chuyện này cho nàng.

Diệp Sở ngồi ở trong phòng, bất động thanh sắc mà quan sát tình hình bên ngoài.

Lời này là Diệp Sở cố ý để Diệp Gia Nhu nghe được.

Nhìn thấy Diệp Gia Nhu xoay người trở về tìm Tưởng di nương, Diệp Sở nhợt nhạt cười, biết nàng đã nghe thấy được.

Ăn cơm trưa xong, Diệp Sở và Tô Lan đang định xuất phát, còn chưa ngồi lên xe, Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân quả nhiên liền đi đến đây.

Tưởng Bích Trân nói: "Mẫu thân bị bệnh, ta và Gia Nhu cũng đi xem."

Sau khi Diệp Gia Nhu đem ý nghĩ của nàng nói với Tưởng Bích Trân, Tưởng Bích Trân cảm thấy đây là ý kiến hay. Tuy rằng nàng không muốn thấy lão bà kia, nhưng hiện tại biểu hiện sự quan tâm, tuyệt đối không có chỗ hỏng.

Diệp Gia Nhu cũng nói: "Tỷ tỷ, ta cũng nhớ nãi nãi, chúng ta cùng nhau qua đi."

Diệp Sở nghe thấy được, ánh mắt lộ ra châm chọc, chỉ sợ không phải nhớ nãi nãi. Mà là lợi dụng nãi nãi đi.

Diệp Sở lạnh lạnh đâm một câu: "Gia Nhu, nãi nãi không thích ngươi, ngươi chạy đến trước mặt nãi nãi, lại chọc giận nãi nãi đến bị bệnh thì làm sao giờ?"

Sắc mặt của Diệp Gia Nhu trắng nhợt, ôn nhu: "Đi thăm nãi nãi, là hiếu tâm của ta."

Diệp Sở trừng các nàng một cái, không nói nữa, lập tức lên xe, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Cá đã mắc câu.

......

Vạn Nghi Tuệ đang ngồi trong phòng với Diệp lão phu nhân, đột nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm của nha hoàn: "Phu nhân, phu nhân và các tiểu thư của nhị phòng đến."

Vạn Nghi Tuệ nhìn Diệp lão phu nhân nói: "Nương, ngài mau nằm xuống thôi."

Diệp lão phu nhân vội vàng nằm xuống, nói: "Con biết nên làm như thế nào đi."

Vạn Nghi Tuệ gật đầu: "Nương, con làm việc ngài yên tâm."

Lúc này, Diệp Sở và Tô Lan các nàng đi đến, sau khi chào hỏi Vạn Nghi Tuệ, liền đi đến trước giường của Diệp lão phu nhân.

Tô Lan vẻ mặt quan tâm: "Nương, thân thể của ngài tốt hơn chưa?"

Thanh âm của Diệp lão phu nhân suy yếu, một bộ không có tinh thần: "Chỉ là bệnh cũ tái phát thôi."

Diệp Sở biết Diệp lão phu nhân giả vờ bị bệnh, cố ý sửa trị Diệp Gia Nhu các nàng. Diệp Sở nhìn Diệp lão phu nhân nháy mắt vài cái, thanh âm lại mang theo một tia lo lắng: "Nãi nãi."

Diệp lão phu nhân để Sở ngồi vào mép giường, nắm chặt tay Diệp Sở: "Ta vừa nhìn thấy A Sở a, cảm giác người cũng dễ chịu rất nhiều."

Diệp Sở cười tủm tỉm, lúc này, có mấy kẻ không có mắt dán lên.

Lúc Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu tiến vào, Vạn Nghi Tuệ cũng không liếc các nàng một cái. Ngay cả lá trái lá phải Vạn Nghi Tuệ cũng lười làm, coi Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu là người trong suốt.

Diệp lão phu nhân thấy các nàng, cũng chỉ coi như không phát hiện.

Nhưng da mặt của Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu dày a, người khác càng không thích các nàng, các nàng càng phải dán lên, chứng minh sự tồn tại của mình.

Tưởng Bích Trân cười nói: "Nương, vừa nghe ngài bị bệnh, con và Gia Nhu liền lập tức chạy đến."

Vẻ mặt của Diệp Gia Nhu chân thành, mềm nhẹ nói: "Nãi nãi, ngài không thoải mái ở đâu? Có cần con hỗ trợ không?"

Diệp lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, mở miệng: "Các ngươi tự quản tốt bản thân, đừng khiến ta tức chết là tốt rồi."

Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu nhớ tới cảnh tượng lần trước khi Diệp Gia Nhu bị đá xuống hồ, Diệp lão phu nhân chỉ vào mặt các nàng mà mắng, tức khắc ngậm miệng.

Diệp lão phu nhân mặc kệ các nàng, nói: "Mấy ngày nay ta bị bệnh buồn đến hoảng, các ngươi ngồi ở kia nói chuyện phiếm đi, nói chút chuyện thú vị làm ta giải buồn."

Diệp Sở nghĩ thầm, trò hay muốn mở màn.

Vạn Nghi Tuệ cười cười: "Hôm nay con muốn kể chuyện xưa nha, có liên quan đến một nữ học sinh không biết liêm sỉ."

Diệp Gia Nhu và Tưởng di nương cũng không biết trận thế hôm nay là vì gõ gõ các nàng.

Chỉ nghe một câu này, ai sẽ biết Vạn Nghi Tuệ muốn kể chuyện có liên quan đến Diệp Gia Nhu đâu.

Hai người biểu tình chờ mong, đều đang đợi Vạn Nghi Tuệ kể chuyện xưa.

Mèo trắng kêu một tiếng "Meo", sau đó lười biếng mà quay đầu.

Nhìn về phía Diệp Gia Nhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play