Khi Kỷ Ngạn Nho khai ra Tịnh Vân, Ngụy Tranh ngẩn người.
Y biết Tịnh Vân là ai, trước kia y chưa từng đưa chuyện này móc nối lại quan hệ với Tịnh Vân.
Lục Hoài cười lạnh nói: "Người ở Bến Thượng Hải đều tôn kính Tịnh Vân đại sư, giáo sư Kỷ không có chứng cứ rõ ràng, không thể tùy tiện bô nhọ hắn ta."
Lục Hoài cố ý nói vậy, quả nhiên là châm lên ngọn lửa trong lòng Kỷ Ngạn Nho.
Kỷ Ngạn Nho cho là Tịnh Vân che giấu quá tốt, vì thế nên hai người này mới tính lên trên đầu hắn ta.
Mà chính hắn ta đã để Hàn Tháp Tự lại cho Tịnh Vân, ngay cả thân phận phương trượng cũng là hắn ta đưa ra.
Tịnh Vân lại cắn ngược hắn ta, lợi dụng hắn ta.
Kỷ Ngạn Nho quyết định phơi bày hết những chuyện Tịnh Vân đã làm, nếu Tam thiếu biết Tịnh Vân là người như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua.
Kỷ Ngạn Nho nhìn Lục Hoài: "Tịnh Vân tên thật là Phàn Cảnh Quân, ta biết lai lịch của hắn ta."
Nghe đến đây, Lục Hoài và Ngụy Tranh liếc nhau.
Giọng nói Kỷ Ngạn Nho mang theo nét trào phúng: "Tịnh Vân đại sư cái gì chứ?"
Kỷ Ngạn Nho cười lạnh một tiếng: "Toàn bộ Bến Thượng Hải đều bị hắn ta lừa."
"Trước đây khi Tịnh Vân hành tẩu giang hồ, có tên hiệu, kêu hòa thượng.

Hắn luôn lấy tên tuổi tăng tự, làm chuyện táng tận thiên lương."
Kỷ Ngạn Nho lại thêm một câu: "Gϊếŧ người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm."
"Đã từng.."
Kỷ Ngạn Nho suýt nữa nói ra người đứng sau vụ việc gϊếŧ chết Ngụy gia là ai.
Hắn ta lập tức giật mình, định thần lại, hắn ta hiểu rõ mình không thể để lộ chuyện này
Kỷ Ngạn Nho nhanh chóng sửa miệng: "Ta đã nhận lời ủy thác của một người, mua đơn tử của một hòa thượng, đó là Tịnh Vân."
"Mục tiêu là một nhà Ngụy gia ở Tân Châu."
Kỷ Ngạn Nho giấu vài chi tiết, vẫn không nói ra toàn bộ
Ngụy Tranh nghe thấy từ Ngụy gia, trong chớp mắt đã hiểu.
Y biết, Ngụy gia trong lời Kỷ Ngạn Nho nhất định có liên quan đến y.
Giọng điệu Ngụy Tranh có hơi gấp, y hỏi nhanh: "Người ủy thác người mua đơn tử là ai?"
Tuy Ngụy Tranh nổi nóng, nhưng y vẫn áp chế cơn giận xuống.
Y biết điều quan trọng bây giờ là biết ai là chủ mưu đằng sau.
Y đã vòng đi vòng lại vài năm, rốt cuộc bây giờ cũng đã đến gần chân tướng.
Kỷ Ngạn Nho nhận ủy thác của người khác, tìm được Tịnh Vân, gϊếŧ cả nhà y, y nhất định sẽ tính sổ chuyện này với hắn ta, còn lúc này tạm thời giữ lại cho hắn ta một mạng.
Kỷ Ngạn Nho lắc đầu, tỏ vẻ không biết: "Ta cũng không biết tên của hắn, ta cũng chỉ là lấy tiền làm việc."
Ngụy Tranh tức điên, y tiến thêm vài bước, túm lấy cổ áo của Kỷ Ngạn Nho.
Kỷ Ngạn Nho ngồi trên ghế, theo động tác của Ngụy Tranh, thân mình hắn ta nghiêng về phía trước.
Ghế trượt trên mặt đất thô ráp, phát ra âm thanh bén nhọn.
Kỷ Ngạn Nho cảm thấy cổ hơi lạnh, một con dao nhỏ đã ghì lên cổ hắn ta.
Giọng nói của Ngụy Tranh lạnh băng: "Ngươi còn dám che dấu, ta liền dùng một dao gϊếŧ ngươi."
Sát ý nặng nề đè xuống, hơi lạnh thấu xương quấn quanh Kỷ Ngạn Nho.
Ngụy Tranh vốn là sát thủ, tuy đã rất lâu rồi y không gϊếŧ người, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn, không có chút gì là không quen.
Tay chân Kỷ Ngạn Nho lạnh băng, hắn ta hoàn toàn không biết thân phận của Ngụy Tranh.
Nhưng không biết sao, khi Ngụy Tranh dùng dao nhỏ ghì lên hắn ta, thân thể hắn ta lại hơi run nhè nhẹ.
Kỷ Ngạn Nho hiểu, Ngụy Tranh tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Cả người Kỷ Ngạn Nho thấy lạnh, hắn ta nhanh chóng đá mắt về phía Tam thiếu.
Tam thiếu đứng một bên, sắc mặt bình tĩnh, vẫn không lên tiếng can ngăn.

Xem ra, Tam thiếu đã chấp nhận hàng vi của Ngụy Tranh, cho dù Ngụy Tranh gϊếŧ hắn ta, hắn cũng sẽ không ngăn lại.
Ngụy Tranh hỏi: "Người ủy thác ngươi là ai?"
Kỷ Ngạn Nho bị áp lực đè ép, chỉ có thể mở miệng nói: "Người nọ đã được giáo dục rất tố, thân thủ cũng vậy, cố ý giả trang thành thương nhân đi du học về."
"Tin tức ta biết được có vậy."
Lúc này, Lục Hoài đột nhiên lên tiếng: "Vậy tại sao Tịnh Vân lại đổ hết mọi chuyện lên đầu ngươi?"
Kỷ Ngạn Nho bất đắc dĩ nói ra chuyện liên quan đến Hạ gia
"Ta vốn dĩ chỉ muốn hắn ta gϊếŧ Hạ Triệu, đây là ân oán đời trước của ta cùng cửa hàng thực phẩm miền Nam.

Tam thiếu không cần hỏi lại."
Lục Hoài nhướm mày, trầm giọng áp chế: "Vậy những người trúng độc khác thì sao?"
Kỷ Ngạn Nho lại lần nữa lắc đầu: "Những chuyện khác ta thật sự không biết."
Lục Hoài lại hỏi: "Nếu ngươi cùng Hạ gia có thù oán, hẳn là trước kia cũng làm ra không ít chuyện bất lợi với Hạ gia."
Kỷ Ngạn Nho do dự lúc lâu, mới mở miệng nói: "Chuyện Hạ đại công tử mất tích năm đó, là do ta làm ra."
Hắn ta muốn để Lục Hoài tin tưởng, hắn ta thật sự là vì ân oán với Hạ gia, mới ra tay đối phó Hạ Triệu.
Những người khác ở Bến Thượng Hải trúng độc mà chết không liên quan đến hắn ta, hắn ta sẽ không xuống tay với những người khác.
Vì rửa sạch nghi ngờ về phía mình, Kỷ Ngạn Nho chỉ có thể nói ra sự thật này.
Giọng nói Lục Hoài âm lãnh: "Nói tiếp."
Kỷ Ngạn Nho: "Ta chỉ đưa hắn để một nơi thật xa, mấy năm trước hắn không một tung tích, ta cho rằng hắn đã chết."
Nói tới đây, giọng điệu Kỷ Ngạn Nho có chút không cam lòng: "Không nghĩ rằng Hạ Tuân lại bình an vô sự, vậy mà thuận lợi quay về Thượng Hải."
"Quả thật ta làm chuyện bất lợi với Hạ gia, nhưng kết quả lại không như ta muốn."
Kỷ Ngạn Nho vội nói: "Ta đã giải thích xong cả rồi, có thể thả ta ra ngoài được hay không?"
Lục Hoài lạnh lẽo nhìn Kỷ Ngạn Nho: "Ta chỉ có thể tạm thời giữ lại tánh mạng cho ngươi."
"Chỉ thế mà thôi."
Lục Hoài nói xong, rồi Ngụy Tranh rời khỏi nhà giam.
Cả người Kỷ Ngạn Nho mềm nhũn, ngay lập tức dựa ra sau ghế, tay vô lực mà rủ xuống.
Bóng đêm sâu hút, nhà giam lại lâm vào lặng thinh.
* * *
Hàn Tháp Tự.
Tịnh Vân thấp giọng nói: "Chủ tử, họ Kỷ đã bị bắt vào nhà lao."
Chuyện trúng độc, Kỷ Ngạn Nho nhận phải hiềm nghi lớn nhất.
Kỷ Ngạn Nho bị bắt, sau đó không còn ai trúng độc, như vậy, chuyện Kỷ Ngạn Nho hạ độc sẽ thành chuyện ván đã đóng thuyền.
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn hơi đổi, vô cùng chắc chắn: "Kỷ Ngạn Nho không có khả năng ra ngoài."
Bất luận Kỷ Ngạn Nho có phải hung thủ thật sự hay không, phòng tuần bộ phải cho người khác một lời giải thích, mà hắn ta thì không thể không nhận tội danh này.
Tịnh Vân: "Mọi chuyện đều trong sự khống chế của chủ tử."
Từng bước một đều theo kế hoạch của chủ tử, mà người khác vĩnh viễn không thể đoán ra tâm tư của chủ tử.
Mạc Thanh Hàn nhìn Tịnh Vân: "Lòng phòng bị của Lục Hoài rất nặng, chúng ta không cần làm gì nữa."
Có lẽ người khác cho rằng, Kỷ Ngạn Nho là hung thủ.

Nhưng dựa vào tính cách của Lục Hoài, hắn sẽ không dễ dàng kết luận như vậy.
Rất có khả năng Lục Hoài đang chờ đợi thời cơ, chờ hung thủ thật sự lộ ra dấu vết.
Bọn họ tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Huống chi, mục đích của hắn ta đã đạt được, hắn ta đã thành công tiếp cận vào vòng quyền quý, thành công bước vào Diệp gia.
Hắn ta sẽ không hạ độc thêm bất kỳ kẻ nào ở Thượng Hải.

Tịnh Vân gật đầu: "Chúng ta yên lặng chờ chờ mọi chuyện diễn biến."
Chủ tử nói đúng, mọi chuyện đã định rồi, việc cần nhất là không cần phát sinh ra chuyện khác nữa.
Gương mặt Mạc Thanh Hàn âm lãnh: "Ta sẽ tiếp tục dùng thân phận dung Mộc chữa bệnh cho những quyền quý đó."
Bệnh viện trị rất lâu, có người tử vong trong quá trình trị liệu.
Mà trong khoảng thời gian ngắn, Dương Trung độc tính giảm.

Những người muốn bảo toàn mạng sống, nhất định sẽ xin Dung Mộc giúp đỡ.
Tịnh Vân nói tiếp: "Mà ngài sẽ nhận được tín nhiệm của những người đó."
Hung thủ đã bị bắt, Dung Mộc là đại phu Đức Nhân đường, bây giờ hắn ta đi chữa bệnh cho những người đó, cự kỳ là hợp lý.
Hơn nữa, ai ở Bến Thượng Hải mà đoán ra rằng, người nhân hậu tài giỏi như Dung đại phu lại là hung thủ đứng sau mọi chuyện.
Chủ tử làm vậy, không chỉ không khiến người ta nghi ngờ, mà họ sẽ càng thêm tín nhiệm chủ tử.
Tịnh Vân bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Chủ tử, hôm qua ngài đến Diệp Công Quán, mọi chuyện thuận lợi chứ?"
Chủ tử vào Thượng Hải, một là vì làm rối loạn Bến Thượng Hải, chậm rãi thâu tóm thế lực ở Bến Thượng Hải.
Ngoài ra, còn có một mục đích quan trọng khác, đó chính là Diệp gia.
Tịnh Vân hiểu được, Diệp gia có thứ mà chủ tử muốn, nhưng hắn ta cũng không biết cụ thể nguyên do.
Mạc Thanh Hàn: "Người Diệp gia không có hoài nghi."
Diệp gia chỉ cho rằng hắn ta là một đại phu tầm thường.
Lần này đến Diệp gia, hắn ta còn phải biết một việc.
Mạc Thanh Hàn lạnh lùng: "Phía trước ta đi tới Bắc Bình, gặp phải Diệp Sở trên xe lửa."
"Diệp Sở thấy mặt thật của ta." Mạc Thanh Hàn nói rõ từng tiếng.
Bây giờ hắn ra mới thấy, Diệp Sở che giấu sâu đến vậy.
Trong lòng Tịnh Vân trầm xuống, lập tức hỏi: "Chủ tử, cần ta xử lý nàng không?"
Diệp Sở biết mặt thật của chủ tử, Tịnh Vân đã nổi lên sát tâm.
Nếu chủ tử ra lệnh, Tịnh Vân sẽ lập tức động thủ.
Mạc Thanh Hàn liếc Tịnh Vân một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi không thể động nàng."
Giọng nói âm lãnh rơi xuống.
"Ta vừa thành công tiếp cận Diệp gia, Diệp Sở không thể xảy ra chuyện."
Hắn ta tạm thời không tính động đến Diệp gia, bây giờ cũng không phải là lúc.
Còn có, Lục Hoài cực kỳ coi trọng Diệp Sở, Dung Mộc mới vừa tiếp cận Diệp gia, nàng đã có chuyện, Lục Hoài nhất định sẽ sinh nghi với hắn ta.
Tịnh Vân thấp giọng nói: "Vâng."
Mạc Thanh Hàn không nói nữa, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
* * *
Lục Hoài vốn biết chuyện thân phận Tịnh Vân đặc biệt, nhưng hắn cũng không thể đưa hồ sơ tù nhân ở Hán Dương cho người khác xem.
Hán Dương ở tỉnh Hồ Bắc, không thuộc về phạm vi quản thúc của Lục Tông Đình.

Con trai Lục Đốc Quân đi đến Hán Dương, cũng mang hồ sơ tù nhân từ trong đó ra..
Nếu chuyện này bị phía trên biết, nhất định sẽ gây ra một cuộc rối loạn.
Cứ cho là Tịnh Vân đã xuất gia, nhưng chính phủ vẫn lưu lại hồ sơ của hắn ta.
Tên vẫn không bị đổi, vẫn là Phàn Cảnh Vân.

Nhưng hồ sơ thật sự của hắn ta đã bị đánh tráo, những án ban đầu cũng mất vô tung.

Vì diệt trừ Tịnh Vân, họ phải vạch ra kế hoạch khác.
Lục Hoài biết, chuyện này nhất định phải vào tay Ngụy Tranh.
Hôm nay, Lục Hoài đưa cả Ngụy Tranh đi Hàn Tháp Tự.
Bọn họ muốn nghiệm chứng thân phận của Tịnh Vân.
Hai người đã ngụy trang, rồi mới đến Hàn Tháp Tự.
Khách hành hương trong chùa rất đông, tới tới lui lui.
Có không ít người nghe danh tiếng mà tới, cũng là vì nghe Tịnh Vân đại sư giảng vài câu Phật pháp.
Vả lại mấy hôm nữa là đến ngày trừ tịch, rất nhiều người đến Hàn Tháp Tự buôn hương bái phật.
Họ cầu mong qua một năm mới, có thể mọi chuyện như ý, bình an trôi qua.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh xen lẫn vào trong khách hành hương, họ dường như cũng đến dâng hương, không khác bao người.
Lục Hoài tránh đi đám người, đi tới một đường nhỏ.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, từ xa tới gần.
Lục Hoài cùng Ngụy Tranh liếc nhau một cái.
Sau đó hai người trốn ở một góc, che khuất thân thể của mình
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Đa tạ Tịnh Vân đại sư."
Tâm trạng của Ngụy Tranh xiết lại, lập tức tập trung, nghiêng tai nghe.
Rất nhanh, giọng nói của Tịnh Vân vang lên.
Tịnh Vân nói: "Dương công tử vì cha cầu phúc, ngày thường niệm nhiều kinh Phật, chắc chắn sẽ có ích."
Giọng Tịnh Vân bình yên, tựa như thật là một đại sư độ người độ mình.
Mà giọng nói thanh thản của Tịnh Vân thanh lọt vào tai Ngụy Tranh, giống như màn đêm hạ xuống.
Cả người y như loạt vào bóng tối, dựa vào mối thù diệt gia chống đỡ đến hiện tại.
Giọng nói quen thuộc kia, chính là thứ y khổ sở kiếm tìm.
Tịnh Vân chính là người hạ độc cả nhà y.
Ngụy Tranh cắn chặt khớp hàm, lửa giận xông thẳng đỉnh đầu.
Giọng Tịnh Vân và Dương Hoài Lễ xa dần, bọn họ đã rời khỏi đây
Lục Hoài nhìn thoáng qua Ngụy Tranh: "Cần phải đi."
Hắn đang ám chỉ Ngụy Tranh, ngàn vạn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Ngụy Tranh thu hồi cảm xúc, y biết mình đã đợi lâu như vậy, không thể nhất thời nóng vội.
Y hiểu, Tịnh Vân làm nhiều việc ác, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
* * *
Đêm hôm sau, Lục Hoài mới đi đến Diệp Công Quán.
Hắn tới vội vàng, không có báo cho Diệp Sở.

Nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, khi mở ra, lại hơi sững người.
Diệp Sở gọi một tiếng: "Lục Hoài."
Lục Hoài bước nhanh vào, đóng cửa lại: "Người hạ độc cho những người quyền quý kia, chính là Tịnh Vân."
Diệp Sở híp mắt, chuyện này trong dự kiến của họ.
Lục Hoài nhanh chóng nói chuyện của Ngụy Tranh cho Diệp Sở.
Ngụy gia diệt môn, Ngụy Tranh bị người khác hãm hại roie vào nhà tù Hán Dương.

Tịnh Vân chỉ là người được thuê, hắn ta chỉ phụ trách gϊếŧ người, chuyện khác, không biết hắn ta biết bao nhiêu.
"Làm sao để người khác biết chuyện này?"
"Hồ sơ của hắn ta đã bị đánh tráo."
"Bọn họ quả nhiên cẩn thận."
"Nhưng ta vẫn có một cách khác." Lục Hoài nói: "Có thể khiến thanh danh của Tịnh Vân mất sạch, cũng cực kỳ thẳng thắn.."
Lục Hoài còn chưa nói xong, họ đã nghe thấy tiếng bước chân trong sân.

Người kia còn chưa đi vào phòng, nhưng đã đến lối nhỏ hành lang.
Hai người nhanh chóng im lặng nhìn nhau.
Không xong, Diệp Sở căng thẳng.

Tối nay vẫn còn sớm, nhất định là mẫu thân của nàng đến.
Diệp Sở nhìn thoáng qua tủ quần áo, giọng điệu nàng mang theo áy náy.
"Phiền ngươi lại trốn trong tủ quần áo một lần nữa."
Nàng không nghĩ tới, hắn lại đứng im bất động, giống như không nghĩ đến chuyện di chuyển.
Lúc này, tầm mắt Lục Hoài liếc ra sau Diệp Sở, phía đó là giường của nàng.
Nếu hắn mỗi lần đều mơ thấy cùng nàng chung đụng, nhớ đến suy nghĩ lúc trước, hình như bây giờ có thể thử một chút.
Diệp Sở nghi hoặc: "Lục Hoài?"
Lục Hoài lại nhìn Diệp Sở, hắn đi về phía nàng, vòng lấy bả vai nàng, bế ngang nàng lên.
Diệp Sở giật mình, cả người cứng lại.
Hắn muốn làm cái gì?
Bên ngoài có người, nàng lại không thể tạo ra tiếng động lớn.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Diệp Sở lập tức ngậm chặt miệng, không dám lên tiếng nữa.
Lục Hoài bước nhanh đến bên giường bên, tha nàng xuống.
Hắn nằm phía sau Diệp Sở, duỗi tay kéo chăn nàng.
Một cái chăn che bọn họ lại.
Giọng nói trầm thấp phát ra từ sau lưng Diệp Sở: "Không muốn đến tủ quần áo."
"Ta trốn ở đây là được rồi."
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Sở vậy mà không biết nên trả lời thế nào
Nàng cố ý kéo chăn, đứng dậy xuống giường.
Cánh tay phía sau lại không an phận, đè lại tay Diệp Sở.
Thân thể hắn dán lại, không cho phép nàng có thêm hành động gì khác
Hơi thở nam tính quen thuộc lại thần nữa bao lấy nàng, cảm giác áp bách lại lần nữa hiện lên.
Diệp Sở cắn răng, đang muốn dùng cùi chỏ đánh hắn.
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, động tác nàng cứng lại.
Lục Hoài nháy mắt chế phục Diệp Sở, bàn tay hắn nắm chặt tay nàng.
Tô Lan gọi: "A Sở."
Diệp Sở lại ngẩn ra, Lục Hoài mượn cơ hội dựa vào đầu nàng, ngăn nàng quay đầu lại.
Tay nàng bị nắm lấy, phần đầu bị giữ lại, thân thể cũng không thể động.
Hai người dán lại rất gần nhau.
Lục Hoài duỗi tay tắt đèn, bốn phía rơi vào bóng tối.
"Ngươi có thể nói cho mẹ biết sao?"
Mặt Diệp Sở đã đỏ lên.
Nhưng đêm tối lại dấu đi được rất nhiều chuyện.
Lục Hoài chỉ có thể nhận ra cả người nàng càng thêm nóng, lại không thể thấy mặt nàng
Diệp Sở cắn chặt môi, tim càng đập nhanh hơn.
Giọng nói Tô Lan có chút nôn nóng: "Ngươi ngủ rồi sao?"
Diệp Sở vẫn không có trả lời, nàng nắm chặt tay, lại bị hắn dùng sức bao lấy.
Môi Lực Hoài lơ đãng cọ vào tai nàng.
Nàng vô cùng mẫn cảm, thân thể cứng đờ.
Diệp Sở thầm mắng một tiếng: "Đồ sở khanh."
Lục Hoài cũng không tức giận, ngược lại khẽ cười một tiếng.
"Người ở bên ngoài nhất định rất sốt ruột."
Diệp Sở không trả lời hắn, thân thể của nàng vẫn như cũ bị hắn chế trụ.
Có lẽ là bởi vì Diệp Sở đỏ mặt lên, xưng hô của Lục Hoài trở nên vô cùng lễ phép.
"Diệp nhị tiểu thư, nàng có thể lên tiếng."
Giọng hắn hơi nặng, vang ở nàng bên tai.
"Ừm?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play