Lục Hoài chẳng qua chỉ là muốn giúp Diệp Sở một chút, không ngờ rằng phải ứng của nàng lại lớn như vậy.
Khó có thể nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Diệp Sở, hắn cảm thấy có chút muốn cười.
Chỉ là, bây giờ Tô Lan đang ở trong phòng, Lục Hoài tất nhiên phải biết đúng mực.
Hắn thản nhiên buông tay ra.
Nếu Tô Lan mà biết Lục Hoài đêm khuya lẻn vào Diệp Công Quán, trong lòng bà chắc chắn sẽ nghĩ nhiều, lúc đó sẽ rất khó mà giải thích với bà.
Như đang sợ Tô Lan nghi ngờ đến, Diệp Sở vội nâng cao giọng: "Tìm được rồi."
Nàng nhanh tay gạt tóc ra.
Mái tóc đen dài của Diệp Sở vừa hay che đi che đi đôi tai đang phiến hồng.
Hương thơm tỏa ra từ trong tóc lại nhẹ nhàng mà bay đến chỗ của Lục Hoài, bộ sườn xám kia bị Diệp Sở kéo lại, rời khỏi tay của hắn.
Diệp Sở nắm chặt bộ sườn xám trắng, đầu ngón tay của hai người vừa chạm phải khôi phục lại cảm giác lành lạnh.
Trong tích tắc khi mang bộ sườn xám ra ngoài, Diệp Sở nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Lục Hoài còn chưa nhìn thấy mặt Diệp Sở, đã nghe tiếng cửa đóng lại rồi, ánh sáng biến mất, hắn một lần nữa ở trong bóng tối.
Lục Hoài nhếch miệng cười một tiếng, nàng đúng thật là rất cảnh giác.
Ánh đèn trong phòng theo khe hở giữa hai cánh cửa mà tiến vào, mơ hồ có một chùm sáng nhỏ, mặc dù có sáng, nhưng vẫn không thể thấy rõ hết cảnh tượng bên ngoài.
Lục Hoài chỉ nghe âm thanh của Tô Lan, nghe có chút xa.
Tô Lan nói với Diệp Sở: "Đầu tiên cởi váy ngoại ra đã, thay bộ sườn xám này vào."
Lục Hoài ngẩn ra vài giây, nhớ lại chuyện ban nãy.

Vừa rồi Tô Lan bảo Diệp Sở lấy đồ, là muốn phối với vòng cổ ngọc bích.
Rõ ràng nơi này mờ tối, gì cũng không thể nhìn rõ, nhưng Lục Hoài vẫn dời tầm mắt, đặt vào trong góc tối.
Nghe lời nói của Tô Lan, Diệp Sở theo bản năng mà liếc tủ quần áo một cái.
Tủ quần áo đóng chặt, giữa cánh cửa chỉ có một khe hở duy nhất.
Nàng hiểu rõ tính tình của Lục Hoài.

Mặc dù hắn có ở trong phòng, hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lén.
Chỉ là mặt Diệp Sở không kìm được mà có chút hồng lên, hơi nóng ửng lên hai gò má.
Nàng đặt bộ sườn xám kia xuống, cởi váy ngoại ra.
Cách một cánh cửa tủ bằng gỗ, Lục Hoài ở trong, Diệp Sở ở ngoài.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khi nàng cởi quần áo.
Động tác của nàng nhanh hơn, nhanh chóng mặc bộ sườn xám trắng kia vào.
Nút áo cuối cùng được Diệp Sở gài lại, trong lòng nàng dần bình tĩnh xuống.
Tô Lan cũng không nhận ra Diệp Sở có gì khác thường, nàng cầm vòng ngọc bích rồi giúp Diệp Sở đeo vào.
Ngọc là do đích thân Tô Lan chọn, độ tinh khiết rất cao.

Làn da của Diệp Sở vốn trắng nõn, bây giờ đeo thêm một vòng ngọc bích, lại càng trở nên sáng hơn.
Tô Lan nở nụ cười.
Bà đưa Diệp Sở đến trước gương, để Diệp Sở ngắm thật kỹ.
Trong gương là một cô gái với bộ sườn xám trắng, tóc dài xõa bên vai, đôi mắt đen có thần, mặt mày tinh xảo như vẽ.
Tô Lan nhìn Diệp Sở: "Hôm nay A Sở đã mười bảy tuổi, đã trưởng thành rồi."
Không biết tại sao, khi nhìn Diệp Sở trong gương, Tô Lan bỗng nhiên có chút xúc động.

Buổi tối hôm nay, bà có rất nhiều lời muốn nói.
Tô Lan: "Ta thường xuyên nghĩ, nếu sau này ngươi gả cho người.."
Diệp Sở nhanh chóng mở miệng: "Mẫu thân suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này còn lâu lắm."
Lúc này, nàng vậy mà không nhịn được mà dùng dư quang nhìn về phía tủ quần áo.
Không biết Lục Hoài có nghe thấy hay không nữa.

Diệp Sở nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có chuyện gì.
Tô Lan ngẩn ra: "Nói đến cũng thật là, bây giờ là thời đại mới, không giống lúc trước, ngươi cũng nhận được giáo dục kiểu mới."
Tô Lan cũng rất hiểu đạo lý: "Dù là hôn nhân, cũng phải là từ tâm ý của mình."
Diệp Sở nhìn Tô Lan, những ý nghĩ đó của mẫu thân chưa từng nói với nàng.
Cánh mũi của nàng không khỏi chua xót.
Tô Lan tiếp tục: "A Sở, từ trước đến nay đều là người có chủ kiến."
"Ta cũng tin rằng, trong chuyện này, ngươi cũng sẽ có lựa chọn tốt."
Ở thời đại trước, rất nhiều nữ tử không thể tự mình lựa chọn, cuộc hôn nhân của các nàng đều là vì gia tộc mà hy sinh.
Mà ở thời đại mới này, Bến Thượng Hải cực kỳ phồn hoa, lòng người xốc nổi, nhiều người không nhìn thấy rõ, chọn sai bạn đời.
Kén vợ gả chồng là một chuyện phải rất thận trọng, cần phải suy tính rất kỹ.
Nhưng ở buổi tối nay, Diệp Sở mười bảy tuổi.
Tô Lan muốn cho nàng thấy thái độ của bà, hôn nhân đại sự tương lai của Diệp Sở, bà cũng sẽ không can thiệp vào lựa chọn của Diệp Sở.
Trong lòng Diệp Sở cảm thấy ấm áp.
Khi Tô Lan rời đi, còn cùng Diệp Sở nói chúc ngủ ngon.
Diệp Sở đóng cửa phòng, nhanh chóng khóa cửa, dường như có chút đăm chiêu.

Lát sau, nàng mới nhớ trong tủ quần áo còn giấu một người.
Diệp sở đến trước cửa tủ, nhẹ nhàng mở cửa.
Ánh sáng đột nhiên ập vào tủ, Diệp Sở nhìn hắn: "Mấu thân ta đi rồi."
Khi Lục Hoài bước ra, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Sở.
Trên người nàng vẫn là bộ sườn xám thuần trắng, trên cổ vẫn còn đeo chiếc vòng ngọc bích, trong không khí vẫn loáng thoáng mùi hương dịu mát.
Làn da của Diệp Sở đã trắng, vẻ mặt như ngọc, trong đáy mắt lại có vẻ trầm tĩnh không hợp tuổi.
Vẻ đẹp hoàn mỹ.
Đoạn đối thoại vừa rồi hắn đều nghe được, Lục Hoài mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cũng không nói, trầm mặc ngắm nhìn khuôn mặt nàng, đáy mắt không rõ nông sâu.
Diệp Sở giải thích với Lục Hoài: "Tất cả mọi người đều đến câu lạc bộ Đức quốc, mẫu thân mới đến tìm ta."
"Chỉ là bây giờ bà sẽ không quay lại."
Lục Hoài thản nhiên ừ một tiếng, tầm mắt vẫn không rời nàng.
Diệp Sở cũng không quen ánh mắt như vậy nàng nhanh chóng dời tầm mắt.
Lục Hoài đột nhiên nói: "Bộ này nàng mặc đẹp lắm."
Diệp Sở cứng đờ người, mặt nóng lên, tiếp lời: "Cảm ơn đã khen ngợi."
Lục Hoài cười: "Chỉ là nói thật thôi."
Lục Hoài: "A Cửu đưa quà cho nàng, còn chưa nhìn sao?"
Diệp Sở gật đầu.
Nàng đi đến cái bàn bên cạnh, mở hộp quà của A Cửu tặng, hơi ngẩn ra một chút.
Là một vòng tay ngọc bích.
Rất hợp với vòng cổ trên người nàng.
Diệp Sở cong môi: "Lục Hoài, nhờ ngươi nhắn lại lời cảm ơn của ta với A Cửu."
Lục Hoài cười: "Xem ra A Cửu rất hiểu tâm tư của nàng."
"Phải rồi, Giang tiên sinh gọi cho ta một cuộc điện thoại." Lục Hoài nói: "Ngày mai hắn sẽ đưa quà sinh nhật đến Diệp Công Quán."
Bọn họ đều hiểu, có người ủy thác Giang tiên sinh phải chiếu cố Diệp gia.

Hắn hành động như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Diệp Sở nhíu mày: "Người ủy thác kia rốt cuộc là ai?"
Lục Hoài: "Hành tung của Gang tiên sinh rất thần bí, căn bản là không thể tra."
Nhưng hai người đều biết, người ủy thác chắc chắn phải có quan hệ với Diệp gia.

Diệp Sở vô ý nhìn mặt Lục Hoài, nàng còn chưa mở quà mà hắn tặng.

Nhưng hiện tại hắn đang ở đây, không thể xem.
Tô LAn đã đi rồi, không khí trong phòng có chút xấu hổ.

Bây giờ hai người không biết nên nói cái gì, Lục Hoài đã đưa xong quà, phải nhanh chóng rời đi.
Lục Hoài: "Diệp Sở, sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ."
"Ngủ ngon.

"
Diệp Sở cười:" Lục Hoài, ngươi cũng vậy.

"
Đợi đến khi Lục Hoài đi rồi, Diệp Sở mới mở quà của hắn.
Bên trong là một bộ âu phục và một bộ sườn xám, cái hay là có thể mặt trong trường hợp chính thức, cũng có thể mặc trong cuộc sống hằng ngày.
Nàng đột nhiên tâm huyết dâng trào, đơn giản muốn thử một chút, hông khỏi bất ngờ.
Quái lạ ở chỗ bất kể là âu phục hay sườn xám đều mặc cực kỳ vừa người.
Giống như Lục Hoài đã biết mỗi số đo của nàng từ trước.
Không hiểu nổi là hắn lấy được từ đâu.
Đêm đã khuya, Diệp Sở nhanh chóng thay quần áo, đi rửa mặt.
Diệp Sở nằm xuống giường.
Nàng nhìn trần nhà, có chút ngẩn người.
Không biết tại sao, trong đầu Diệp Sở nhảy ra một câu.
Bản dự thảo của luật Dân quốc quy định, nữ tử sang mười lăm, đã có thể lập gia đình..
Một đêm dài.
ÁNh trăng đêm nay sáng như vậy, chiếu vào trong phòng.
Diệp Sở lăn qua lộn lại, vẫn không thể ngủ.
* * *
Mấy hôm trước, Lục Hoài bảo Tô Minh Triết đi điều tra Phí tiên sinh.

Hôm nay Tô Minh Triết đã lấy được kết quả.
Thì ra trước nay ngoài mặt Phí tiên sinh kinh doanh công ty dệt, nhưng lại lén lút buôn lậu thuốc phiện.
Chỉ điều này, Ánh mắt của Lục Hoài đã rét lạnh vài phần.
Không để chính phủ vào mắt mà buôn lậu, hành vi này của Phí tien sinh, rõ ràng là đang ỷ vào có chỗ dựa.
Tâm tư của Mạc Thanh Hàn rất độc ác, nếu người của hắn cài vào được Hoa Thương hội, không biết được sẽ còn làm ra chuyện gì.
Ánh mắt của Lục Hoài như hồ nước, sâu không thấy đáy.
Lục Hoài liếc mắt nhìn Chu sĩ quan:" Đi niêm phong xưởng dệt của Phí tiên sinh.

"
Nhà máy trên danh nghĩa của tiệm dệt Thân Tân bị niêm phong, tất cả mọi người đều biết tiệm dệt có vấn đề.
Mà người làm ra chuyện này là Lục Hoài, cũng phải cho người dân ở Bến Thượng Hải biết.
Tiệm dệt Thân Tân sau khi gặp chuyện không may, sẽ không còn bất kỳ giá trị gì đối với Mặc Thanh Hành nữa.
Lục Hoài làm như vậy, là muốn cho Mạc Thanh Hàn một lời cảnh cáo.
Mạc Thanh Hàn làm việc quá mức kiêu ngạo, lại có thêm tâm địa độc ác, hại đến tính mạng của ratas nhiều người vô tội.

Lục Hoài chắc chắn sẽ không làm cho Mạc Thanh Hàn đạt được mục đích.
Lục Hoài lạnh lùng nói:" Ngươi lại để cho trình báo lan truyền tin này ra ngoài.

"
" Tiệm dệt Thân Tân bên ngoài giả dạng làm ăn chính đáng, nhưng bên trong lại tham gia buôn lậu.

"
Bến Thượng Hải có quy củ của Bến Thượng Hải, ai dám động đến Hoa Thương hội?
Lục Hoài phải đánh mạnh những người không biết rõ này.
Chu sĩ quan nhận lệnh, lập tức lui xuống.
Không lâu sau, một nhà máy dưới danh nghĩa tiệm dệt Thân Tân bị niêm phong.
Trình báo theo tin tức mà đưa tin.
Nghe nói rằng tiệm dệt Thân Tân tuy có danh tiếng không tồi trong giới, vậy mà lại buôn lậu.
Mỗi người ở Bến Thượng Hải đều biết, đây là bút tích của Lục Tam thiếu.
Tiệm dệt Thân Tân không kiêng nể lời chính phủ Thượng Hải cảnh cáo, cho nen mới chọc giận Tam Thiếu.
Chuyện này gây xôn xao náo động, danh tiếng của tiệm dệt Thân Tân tuột dốc không phanh.
* * *
Hàn Tháp Tự.
Dung Mộc ngồi ở đó, mặt mày sơ lãng*, khí chất kiền tịnh**.
* 疏朗: Hời hợt, sáng sủa.
** 干净: Sạch sẽ, tinh tươm.
Trên bàn đặt một ly trà, khói trắng mơ hồ bay lên, càng tô điểm thêm vẻ thanh dật cho Dung Mộc.
Ngồi đối diện Dung Mộc là Tịnh Vân đại sư.
Giờ phút này, Tịnh Vân đại sư hoàn toàn khác với ngày thường, vẻ mặt hắn ta không hề có sẽ bình thản mà giữa hai hàng mày ẩn chứa sự tức giận.
" Chủ tử, mấy ngày gần đây, Lục Tam thiếu liên tục có hành động, phá hủy kế hoạch của ngài.

"
Hắn nhiều lần phái người ám sát thành viên của Hoa Thương hội, nhưng đều bị Lục Hoài giải quyết.
Chỗ này cực kỳ bí mật, không có người ngoài.

Tịnh Vân sẽ không che dấu chuyện của hắn.
Giọng nói của Dung Mộc cực kỳ ôn hòa:" Hoảng cái gì? Lục tam có bản lĩnh cao tới đâu đi nữa, cũng không thể biết người động tay với Hoa thương hội.

"
Dung Mộc cho rằng hắn ta ngụy trang vô cùng tốt, Lục Hoài khẳng định không thể nhìn ra thân phận của hắn ta.
Cho dù Lục Hoài có biết Phí tiên sinh là người của hắn ta thì sao chứ, hắn ta như trước vẫn aanr trong góc tối gần đó.
Huống chi, những người đó chẳng qua là con cờ của hắn ta mà thôi, mất một con, còn một con.
Lúc này, một thủ hạ đi đến, thấp giọng nói:" Chủ tử, của hàng dệt của Phí tiên sinh bị niêm phong.

"
Không khí trong phòng bây giờ như bị đông lại, nhiệt độ cũng đang thấp xuống.
Tịnh Vân nhíu mày:" Chủ tử, xem ra Lục Tam đã để mắt đến Phí tiên sinh.

"
Không thể nghi ngờ, chỉ có Lục Hoài mới có thể tra ra vấn đề của tiệm dệt Thân Tân.
Tịnh Vân biết, Lục Tam lại phá hư chuyện của chủ tử.
Tịnh Vân nắm chặt tay lại, Phí tiên sinh là người của bọn hắn, làm việc rất bí mật, không biết vì sao Lục Hoài lại biết được chuyện này.
Dung Mộc nhẹ nhàng mà đặt chén trà xuống, động tác thanh nhã.
Tựa như những lời vừa rồi không hề ảnh hưởng đến hắn ta.
Nhưng trong mắt Dung Mộc lại lóe lên lãnh ý, để lộ ra tâm trạng thật của hắn ta.
Hắn ta biết Lục Hoài không vừa lòng chuyện liên quan đến Hoa Thương hội.
Nói như vậy, Lục Hoài Lục Hoài muốn biết có người nào muốn ra tay với Hoa Thương hội.

Hắn niêm phong tiệm diệt Thân Tân là muốn cho hắn ta một lời cảnh cáo.
Nhưng là, Dung Mộc sao có thể dừng tay?
Đường này không đi được sẽ còn đường khác.

Vì đạt được mục đích, hắn ta sẽ không từ thủ đoạn.
Đáy mắt Dung Mộc lạnh như băng, rét lạnh tận xương, nhưng cảm xúc rất nhanh đã lui xuống.
Chuyện của Phí tiên sinh đã bị bại lộ, Phí tiên sinh đã không còn chút hữu dụng với hắn ta nữa.
Nếu Phí tiên sinh đã thành quân cờ bỏ đi, vậy phải diệt trừ hắn.
Ngữ khí Dung Mộc cực kỳ trấn định:" Mạng của Phí tiên sinh không thể lưu.

"
Tịnh Vân hơi nhíu mi:" Chúng ta đã từng có hành động ám sát, lặp lại liệu có ổn không? "
Lục Hoài đã phát hiện ra có điểm không đúng, nếu lại có người chết, nói không chừng họ sẽ bị phát hiện.
Dung Mộc nhìn Tịnh Vân:" Ai nói chúng ta sẽ ra tay? "
Hắn ta biết bây giờ là thời khắc quan trọng, nhất cử nhất động đều phải thật cẩn thận.

Tất nhiên, cũng không thể để lại nhược điểm.
Huống hồ, trong lòng Dung Mộc đã nảy ra một ý.
Nếu muốn lặng lẽ không tiếng động mà giết một người, mà không để lộ chút vết tích gì.

Chuyện như vậy, chỉ có nhân tài của Ám Các mới làm được.
Hắn có thế sai người đi tìm Ám Các, sau đó để người của Ám Các giết Phí tiên sinh.
Dung Mộc trầm tư, hắn ta nhớ rõ lúc trước Ám Các cũng không có ở Thượng Hải, gần đây mới mở một cứ điểm ở đây.
Ám Các làm việc thế nào, Dung Mộc không quan tâm.

Nhưng Dung Mộc biết, muốn làm việc ở Bến Thượng Hải, thì phải thông qua Lục Hoài.
Dung Mộc có chút nghi ngờ, có phải là Ám Các quy phục Lục Hoài rồi không.
Nếu Ám Các thật sự có quan hệ hợp tác cùng Lục Hoài, vậy thì rất bất lợi đối với Dung Mộc.
Hắn ta phải nghĩ ra cách để ly gián họ.
Lần này Mạc Thanh Hàn ủy thác Ám Các giết Phí tiên sinh, có thể để Lục Hoài nổi lòng nghi ngờ với Ám Các.
Căn cứ vào phỏng đoán của Mạc Thanh Hàn, Lục Hoài tìm được hung thủ sau màn, vậy sẽ phái người theo dõi Phí tiên sinh.
Chân trước Lục Hoài còn che chở Hoa Thương Hoa Thương, tìm ra hung thủ.

Sau lưng Ám Các giết Phí tiên sinh, chặt đứt manh mối.
Lục Hoài trời sinh tính đa nghi, nhất định sẽ nghi ngờ Ám Các.
Tịnh Vân:" Ý của chủ tử là? "
Dung Mộc gằn từng tiếng:" Để Ám Các giết Phí tiên sinh.

"
Vừa có thể giết Phí tiên sinh, còn có thể để Lục Hoài hoài nghi Ám Các, đúng là một hòn đá trúng hai con chim.
Tịnh Vân chần chờ:" Ám Các nhận đơn phải theo quy củ.

"
Hắn ta biết quy củ Ám Các, muốn Ám Các giết người phải là có điều kiện.
Phí tiên sinh không phải người cùng hung cực ác, hắn chưa bao giờ hại đến tính mạng người khác, chuyện buôn lậu của tiệm dệt Thân Tân cũng chỉ là mấy ngày gần đây.
Tịnh Vân cảm thấy, Ám Các sẽ không nhận đơn này.
Dung Mộc nhìn Tịnh Vân:" Ngươi lo lắng Ám Các sẽ không nhận? "
Tâm tư của Tịnh Vân bị nói trúng, hắn không nói gì.
Dung Mộc cười khẽ một tiếng.
Hạ xuống một câu.
" Người chúng ta sắp xếp vào Ám Các, bây giờ đã hữu dụng rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play