Trong Ám Các có người của Mạc Thanh Hàn, tên đó vẫn đang ẩn mình trong góc tối, chờ ra lệnh Mạc Thanh Hàn.

Ngữ khí Dung Mộc ôn hòa: "Ngươi nói cho người nọ, phải hành động thật cẩn thận."

Ý của hắn ta là, nếu người nọ để lộ ra thân phận, Mạc Thanh Hàn sẽ không lưu tình với tên đó.

Tịnh Vân vâng một tiếng, nhanh chóng đi liên lạc với người nọ.

Sau khi nhận được chỉ thị từ Mạc Thanh Hàn, Tịnh Vân tiến vào mật thất, gọi một cuộc điện thoại.

Không bao lâu sau, bên kia đã có người nhận cuộc gọi.

Có âm thanh phát ra, là một thành viên của Ám Các.

Mạnh Tứ.

Giọng nói của Mạnh Tứ khiêm tốn: "Xin chào."

Việc đầu tiên Tịnh Vân xem xét có phải là giọng nói của Mạnh Tứ hay không, sau đó mới nói tiếp: "Ta tìm số 4."

Giọng điệu Mạnh Tứ lập tức lạnh đi vài phần: "Ngươi là ai?"

Trong lời nói của Mạnh Tứ mang theo ý cảnh giác, ngư đang phòng bị gì đó.

Tịnh Vân trả lời: "Ta đang tạm ở Hàn Tháp Tự ngoại ô Thượng Hải."

Mạnh Tứ vẫn còn nghi ngờ: "Ngươi là Tịnh Vân?"

Tuy rằng Mạnh Tứ vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, nhưng Tịnh Vân nghe ra được, so với vừa rồi, giọng của Mạnh Tứ đã thả lỏng ra chút.

Tịnh Vân thản nhiên: "Số 4, đã lâu không gặp."

Tịnh Vân cùng Mạnh Tứ có quen biết từ trước, mà nơi họ gặp nhau lần đầu, là nhà từ Hán Dương.

Bởi vì Mạnh Tứ phạm tội, bị nhốt vào nhà tù Hán Dương, ở trong đó cũng một thời gian.

Trong lúc đó, Mạnh Tứ gặp Mạc Thanh Hàn, bị Mạc Thanh Hàn thu phục, vì hắn ta mà cống hiến.

Mạnh Tứ và Ngụy Tranh vào tù không cùng thời điểm, cho nên cũng không có sự tình cảm gì với thủ lĩnh trước kia của Ám Các.

Người bước chân vào nhà tù Hán Dương đều là cùng hung cực ác đồ, Mạnh Tứ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Thân thủ của Mạnh Tứ cực kỳ tốt, phong cách làm việc tàn nhẫn, sẽ không lưu tình với bất kỳ kẻ nào.

Sau khi Mạnh Tứ ra khỏi nhà tù Hán Dương, ngoài ý muốn vào Ám Các.

Hắn thông qua thí luyện, rồi che dấu tên họ, trở thành một sát thủ của Ám Các.

Mạc Thanh Hàn biết được việc này, tương kế tựu kế, để Mạnh Tứ tiếp tục lưu lại Ám Các, sau này có lẽ sẽ có tác dụng.

Thế lực của Ám Các rất lớn, cứ điểm phân bố rộng rãi, người có thể vào Ám Các đều có năng lực không thấp.

Tương lai khi Mạc Thanh Hàn muốn dùng đến hắn, Mạnh Tứ sẽ là một trợ lực của hắn ta.

Sau khi thông qua thí luyện, nhóm sát thủ sẽ phân tán khắp nơi, Mạnh Tứ đi tới cứ điểm Hàng huyện* của Ám Các.

*杭县 (Hàng huyện): Tên cũ, năm đầu Dân Quốc (1912) ngày 22 tháng 1, các quận Tiền Đường, quận Nhân Hòa trở thành Hàng huyện. Hàng huyện do Hàng Châu phụ trách, trong đó không có quận lỵ riêng. Dân Quốc năm thứ 16, khu vặn nội thành và Hồ Tây được phân giới theo Hàng huyện, thành phố Hàng Châu ra đời. (Theo baidu)

Mạnh Tứ vẫn luôn ở Hàng huyện, vì che đậy hành tung, hắn cũng liên lạc với Mạc Thanh Hàn.

Hiện tại Mạc Thanh Hàn quyết định sử dụng quân cờ trong tối này.

Mạnh Tứ lập tức hỏi: "Tịnh Vân, chủ tử cần ta sao?"

Ngữ điệu Tịnh Vân như thường: "Ừm, chủ tử có một chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi."

Mạnh Tứ: "Chuyện gì?"

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tứ nhận được nhiệm vụ từ Mạc Thanh Hàn.

Giọng nói Tịnh Vân truyền đến: "Để người của Ám Các nhận một đơn, ám sát tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh."

Chủ tử muốn mượn tay của Ám Các diệt trừ Phí tiên sinh, sau đó giá họa cho Ám Các, vén màn tranh đấu giữa Ám Các Lục Tam thiếu.

Mạnh Tứ dừng một chút, hỏi: "Tiệm dệt Thân Tân?"

Ở bên ngoài nhìn vào, tiệm dệt Thân Tân làm ăn chân chính. Nhưng là Mạnh Tứ biết rõ, Phí tiên sinh có cấu kết với Đông Yên quán.

Khoảng thời gian trước, chuyện Phí tiên sinh buôn lậu thuốc phiện, không biết vì sao bị Lục Tam thiếu phát hiện, cũng đã bị niêm phong.

Mặc dù Phí tiên sinh có làm ăn bất chính, nhưng hắn chưa từng hại đến mạng người.

Huống chi chuyện buôn lậu thuốc phiện của hắn chỉ mới diễn ra gần đây, chưa giao đi đơn hàng đầu tiên, đã bị niêm phong.

Mạnh Tứ biết, Ám Các không giết người tốt.

Mà Phí tiên sinh cũng không phù hợp với tiêu chuẩn ám sát của Ám Các.

Tuy trong lòng Mạnh Tứ nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không nói ra, bởi vì bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái lệnh của chủ tử.

Tịnh Vân bổ sung một câu: "Cần phải hoàn thành việc này, hơn nữa không cần để lộ bản thân."

Mạnh Tứ không nghĩ ngợi: "Được."

Sau khi Mạnh Tứ nhận mệnh lệnh của Mạc Thanh Hàn, lập tức rời Hàng huyện, lên đường đến Thượng Hải.

Tới Thượng Hải, Mạnh Tứ dịch dung, vào của hàng đòi cổ trên đường Smith.

Mạnh Tứ không tìm những người khác, trực tiếp tìm Mạnh Ngũ.

Ở trong cuộc thí luyện ở Ám Các, hai người phân biệt là số 4 cùng số 5.

Quan hệ giữa hai người rất tốt, trong lúc thí luyện đã giúp nhau vượt qua không ít khó khăn, cũng đã cùng trải qua sinh tử.

Mạnh Ngũ hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Mạnh Tứ rẽ vào góc: "Có một đơn, ta không biết có nên tiếp hay không, muốn hỏi Giang tiên sinh."

Mạnh Ngũ đáp: "Giang tiên sinh mặc kệ chuyện này."

Giang tiên sinh rất bận, mỗi một nhiệm vụ đều là từ đánh giá của thân tín mà làm, trừ phi là mục tiêu cực kỳ quan trọng.

Mạnh Tứ: "Tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh, ngươi nghe qua chưa?"

Mạnh Ngũ gật đầu: "Trước đó vài ngày, Tam thiếu đã xử lý nhà máy của hắn, hiện nay Phí tiên sinh không dám làm loạn."

Mạnh Ngũ quen biết Mạnh Tứ nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu ý của Mạnh Tứ.

Hắn muốn giết Phí tiên sinh.

Mạnh Ngũ khuyên nhủ: "Loại đơn này, không nhận là tốt nhất."

Mạnh Tứ lộ ra vẻ do dự: "Nhưng ta đã nhận tiền cọc."

Hắn hiểu tính cách của Mạng Ngũ, cố ý làm ra vẻ mặt này, là muốn lừa gạt Mạnh Ngũ.

Mạnh Ngũ: "Sao ngươi lại nhận?"

Mạnh Tứ cũng không phải người lỗ mãng, hắn rõ ràng biết Phí tiên sinh cũng không thể giết, lại tự tiện tiếp đơn.

Mạnh Ngũ cho rằng chuyện này là có nguyên nhân..

Mạnh Tứ: "Ta đã từng ở trong nhà tù Hán Dương."

Chuyện Mạnh Tứ đã từng ở trong nhà tù Hán Dương, chỉ có Mạnh Ngũ biết.

Mạnh Tứ do dự một lúc, tiếp tục nói: "Bây giờ có người muốn đến trả thù, muốn lấy mạng của ta."

Mạnh Ngũ nhíu chặt mày: "Ngươi.."

Mạnh Tứ mang giọng hối lỗi: "Thật xin lỗi."

Mạnh Ngũ vẫy tay: "Thôi, chuyện này, ta giúp ngươi giải quyết."

Mạnh Ngũ hiểu Mạnh Tứ rất khó xử, Mạnh Tứ và hắn là sinh tử chi giao, hắn tất nhiên sẽ giúp chuyện này.

Tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh, sống cũng không được lâu nữa.

* * *

Khống ai đã để lộ tiếng gió ra ngoài, chuyện Phí tiên sinh buôn lậu thuốc phiện bị phát hiện, bây giờ cả một vùng đều biết.

Chuyện này với Phí tiên sinh tới nói, là một đã kích không hề nhỏ.

Vốn là hắn muốn mượn cơ hội lần này, kiếm thêm chút tiền trinh.

Không nghĩ tới kế hoạch còn chưa bắt đầu, chuyện làm ăn này đã ngừng lại hẳn.

Mấy ngày gần đây, tâm tình Phí tiên sinh không tốt, chuẩn bị đi tới tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc mua vui.

Diện tích của câu lạc bộ Pháp quốc chiếm rất lớn, được xây dựng theo kiến trúc phương Tây.

Mặc kệ là ai, chỉ cần vào tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc, sẽ nhanh chóng chìm sâu vào đèn hồng rượu lục. Tất cả phiền não, đều sẽ tiêu tán.

Đang lúc hoàng hôn, Phí tiên sinh đã tới tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc.

Câu lạc bộ có không ít các khu vực giải trí cho mọi người tiêu khiển, rất nhiều loại hình.

Bên trong có quán rượu, nhà ăn, sân nhảy các loại, bên ngoài còn có mấy chục cái sân tennis cùng với các sân bóng khác.

Phí tiên sinh lập tức đi tới quán rượu.

Hắn còn chưa vào tửu quán, những âm thanh lả lơi đã xuyên qua cánh cửa mà truyền vào bên trong tai hắn.

Phí tiên sinh là khách quen ở đây. Sau khi hắn bước vào, tùy tiện chọn một vị trí, gọi ly rượu.

Sau khi Phí tiên sinh liền uống vài ly, tốc độ uống mới từ từ chậm lại, hắn gọi thêm một ly nữa từ từ thưởng thức.

Phí tiên sinh gọi là loại rượu tây mạnh nhất, mấy ly xuống bụng, đã nhanh chóng xuất hiện men say.

Lúc này, cửa quán rượu mở ra, một nam nhân đi đến.

Hắn ta mặc trường bào tối màu, chậm rãi mà đến, nhất cử nhất động, đều rất thanh nhã.

Cho dù hắn ta đang đứng là quán rượu ồn ào náo nhiệt, hắn ta vẫn đạm nhiên mà đến.

Người nọ là Mạnh Ngũ sau khi dịch dung.

Chỉ là cửa quán rượu lúc mở lúc đóng, nam nam nữ nữ trêu đùa nhau ra ra vào vào, không một ai chú ý đến một người như hắn ta.

Mục tiêu của Mạnh Ngũ là Phí tiên sinh.

Lúc trước Mạnh Tứ nhận một nhiệm vụ không nên tiếp, Mạnh Ngũ biết hắn rất đau khổ, đành phải tự thân xuất mã giải quyết Phí tiên sinh.

Mạnh Ngũ quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã xác định vị trí của Phí tiên sinh.

Mạnh Ngũ không muốn để rút dây động rừng, hắn không lập tức đi tới.

Hắn chọn một góc ngồi xuống, vị trí này vừa vặn có thể đặt toàn bộ hành động của phí tiên sinh vào trong mắt.

Phí tiên sinh lại uống vài ly rượu, dịch rượu lạnh lẽo trượt qua hầu, độ nóng trên mặt lại tăng vài phần.

Nhiệt độ trong quán rượu cao hơn bên ngoài một chút, trên trán của Phí tiên sinh phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Dưới tác dụng của chất cồn, Phí tiên sinh đã quên hết những chuyện không vui kia.

Lúc đầu khuôn mặt của hắn còn ủ dột, bây giờ đã lộ rõ nét cười.

Phí tiên sinh uống quá nhiều rượu, thần trí không rõ. Hắn đứng lên khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí, lấy lại tỉnh táo.

Mạnh Ngũ nhìn thấy Phí tiên sinh có hành động, hắn lập tức đi theo.

Phí tiên sinh nghiêng ngả lảo đảo mà đi, bước chân không vững, rõ ràng đã say.

Mạnh Ngũ không chú dấu vết đi theo đằng sau hắn, chuẩn bị tìm thời cơ giết hắn.

Bởi vì Phí tiên sinh uống say, hắn nhận sai phương hướng, đi tới một nơi khác.

Lúc này, ánh sáng ở hành lang mờ ảo, ở đây không nhiều người lắm, chỉ có mấy người đã say giống Phí tiên sinh, bọn họ căn bản là không rõ bản thân mình đang đi hướng nào.

Ánh mắt Mạnh Ngũ trầm xuống, hắn ta chuẩn bị động thủ ở đây.

Mạnh Ngũ tăng nhanh tốc độ, bước lên vài bước, đi tới đằng sau Phí tiên sinh.

Phí tiên sinh không chút cảnh giác, chỉ lo nhìn phía trước.

Mạnh Ngũ nhìn quanh bốn phía, xác định không có người phát hiện, vươn tay về phía cổ của Phí tiên sinh.

Phí tiên sinh lập tức mất đi ý thức, Mạnh Ngũ tiến lên một bước, đón được hắn.

Ở trong mắt của người ngoài, Mạnh Ngũ đang đỡ một tên say rượu, không hơn.

Mạnh Ngũ sớm đã phán đoán tới tình huống xung quanh, trong nháy mắt Phí tiên sinh ngã xuống, Mạnh Ngũ mở một cánh cửa nhỏ phía bên cạnh.

Cửa lập tức khép lại.

Trên hành lang ít đi hai người, nhưng không một ai hay biết.

Chỗ này là nhà kho, đủ loại đồ ở bên trong, rất lộn xộn.

Mạnh Ngũ sờ sờ tìm chốt mở đèn, "tách" một tiếng rồi sáng lên.

Trên bóng đèn có một lớp bụi mỏng, càng khiến cho ánh sáng tối đi.

Ánh đèn mờ nhạt, những hạt bụi nhỏ bay trong không khí.

Mạnh Ngũ đặt Phí tiên sinh ở một bên tường, hắn lấy một con dao nhỏ ra, lưỡi dao sắc bén dị thường.

Giây tiếp theo, hắn cắt qua yết hầu của phí tiên sinh, không hề do dự.

Phí tiên sinh chết đi trong tình trạng không thanh tỉnh, trên mặt vẫn mang theo ý cười, cực kỳ quỷ dị.

Mạnh Ngũ nhíu mày, chuyện này là hắn ta làm giúp Mạnh Tứ, không liên quan đến Ám Các.

Hắn ta cũng không muốn để chuyện này liên lụy đến Ám Các.

Thủ đoạn giết người của Ám Các từ trước đến nay đều sạch sẽ lưu loát, không ướt át bẩn thỉu.

Mạnh Ngũ cố tình bố trí lại hiện trường, cố ý làm lộ ra hiện trường ẩu đả.

Đồ vật ở đây rơi loạn xuống, tựa như trước khi Phí Tiên sinh chết đã mãnh liệt phản kháng qua.

Hắn ta có ý muốn che dấu tiềm ẩn sát thủ Ám Các, do đó rửa sạch mọi hiềm nghi của Ám Các.

Nhưng Mạnh Ngũ vẫn không ý thức mà mang theo thói quen nhiều năm làm sát thủ..

Mạnh Ngũ xử lý xong tất cả, nhanh chóng lặng lẽ rời đi.

Cho đến khi có người tiến vào nhà kho, mới phát hiện một người chết ở bên trong.

Chuyện này lập tức đã nháo đến phòng tuần bộ.

* * *

Đôn đốc trưởng* của sở cảnh sát trung ương họ Thiệu, ông ta rất có danh tiếng ở trong khu vực Thượng Hải.

*Đôn đốc: Chánh thanh tra.

Tư liệu của đôn đốc Thiệu cũng rất kịch tính.

Trước đây ông chỉ là một nhân vật nhỏ trong phòng tuần tra Hạ Đông Môn, trở thành đặc vụ là nhờ có tỷ lệ phá án cao, một đường thăng chức, bây giờ đã vào sở cảnh sát trung ương.

Ông là một người rất có uy tín ở Tô Giới Pháp.

Tiên Nhạc Cung.

Màn đêm buông xuống, Tiên Nhạc Cung bật đèn đuốc sáng trưng. Khách nhân ra vào, bất kể là năm là nữ cũng đều tươi cười, bước chân không ngừng, nhanh chóng đi vào trong.

Bên cạnh sân nhảy có một nam nhân đang ngồi, bên người hắn vây lấy không ít nữ nhân.

"Đôn đốc Thiệu, ngày thường công tác rất bận sao?"

"Sao bây giờ lại xuất hiện ở vũ trường chứ?"

"Nếu rảnh hãy tới chỗ ta ngồi một lúc."

"..."

Đang nói chuyện là "Trường tam" của Tứ Mã Lộ, đều là người treo biển hành nghề bán rẻ tiếng cười người.

Tứ Mã Lộ là nơi trăng gió nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải, mấy nữ tử bán rẻ tiếng cười bước vào Tiên Nhạc Cung, nhận ra đôn đốc Thiệu.

Bên trong mỹ mỹ chi âm*, ép lấy nụ cười của nữ tử.

*mỹ mỹ chi âm: 靡靡之音: Điệu nhạc đồi trụy.

Đôn đốc Thiệu đã lăn lộn nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đến vị trí hiện tại.

Ông tất nhiên biết không ít chuyện, ông cũng rất giỏi trong việc khiến mọi chuyện thuận lợi.

Dù là đối mặt mấy nữ tử bán tiếng cười, ông cũng để lộ ra gương mặt ôn hòa.

Đôn đốc Thiệu cầm ly rượu trên bàn, còn chưa động tay, đã nhanh chóng có người rót rượu cho ông.

Đôn đốc Thiệu chưa ở Tiên Nhạc Cung hưởng thụ được bao lâu, chỉ vừa nuột một ly rượu lạnh xuống bụng, đã có một viên cảnh sát đi tới.

Vẻ mặt của cảnh sát kia có chút không đúng, như đang có chuyện quan trọng cần bẩm báo cho đôn đốc Thiệu.

Cảnh sát đứng ở một bên: "Đôn đốc trưởng, ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc có người chết."

Đôn đốc Thiệu nhíu mày, tựa hồ có chút không vui: "Loại việc nhỏ này sao lại đến tìm ta?"

Cảnh sát không dám nói.

Thiệu đôn đốc buông ly rượu: "Lại cũng không phải là đã từng đối phó với người Pháp rồi sao, sao lại khẩn trương như vậy?"

Cảnh sát chần chờ một lúc, nói tiếp: "Lần này thủ pháp giết người rất đặc biệt."

Thiệu đôn đốc không chút để ý dời tầm mắt, ông nhìn về phía sân nhảy, không đặt lời nói của viên cảnh sát ở trong lòng.

Thiệu đôn đốc tùy ý mở miệng: "Phải không?"

Cảnh sát cắn chặt răng, tiếp tục nói: "Nhìn qua giống như do người giang hồ làm."

Thiệu đôn đốc lập tức thu lại tầm mắt, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, ông đột nhiên đập bàn

"Một đám phế vật, cùng ta đi qua!"

Tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc cách Tiên Nhạc Cung có chút xa, nhưng là xe của phòng tuần bộ, nên rất nhanh đã tới.

Đôn đốc Thiệu nhìn hiện trường, ông nhanh chóng nhận ra ở hiện trường có vài vết máu

Chỉ có người chết cổ chỗ lưu lại một đạo vết máu.

Thủ pháp sạch sẽ lưu loát, không giống một tay mới.

Tuy rằng hiện trường thực hỗn độn, giống như trước khi chết nạn nhân đã từng phản kháng kịch liệt, nhưng đôn đốc Thiệu đã có kinh nghiệm lâu năm, tất nhiên có thể nhìn ra chỗ không đúng.

Ở hiện trường rõ ràng là có người cố tình giả tạo.

Đôn đốc Thiệu có một ý nghĩ, hắn lập tức gọi một cuộc điện thoại đến Đốc Quân phủ.

Chu phó quan tiếp điện thoại: "Đốc Quân phủ."

Đôn đốc Thiệu nói rất nhanh, như đang có chuyện rất quan trọng: "Ta là người của sở cảnh sát trung ương, ta muốn gặp Tam thiếu."

Bên đầu dây bên kia không có tiếng động. Một lát sau, có người nhận lên điện thoại.

Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp: "Đông đốc Thiệu?"

Đôn đốc Thiệu trực tiếp tiến vào chủ đề: "Ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc đã xảy ra chuyện."

Ông lại nói thêm một câu: "Đây là câu lạc bộ bộ của Pháp kiều, bây giờ trong lòng bọn họ đang rất hoảng sợ, nhất định phải điều tra chân tướng."

Lục Hoài nhăn mày, giọng điệu lập tức lạnh xuống dưới: "Nói cụ thể."

Đôn đốc Thiệu lập tức nói: "Người chết là tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh."

Đáy mắt Lục Hoài trầm xuống, hắn biết người ra tay là Mạc Thanh Hàn.

Đôn đốc Thiệu tiếp tục nói: "Thủ pháp giết người rất cổ quái, Tam thiếu có thể đi một chuyến đến tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc sao?"

Lục Hoài không chần chờ: "Được."

Sau khi đôn đốc Thiệu ngắt điện thoại, ông vẫn luôn chờ ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc Lục Hòa đến

Lục Hoài đi rất nhanh, không bao lâu, xe của Đốc Quân phủ đã dừng trước cửa tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc.

Đôn đốc Thiệu vừa nhìn thấy Lục Hoài, nhanh chóng tiến lên: "Tam thiếu."

Đôn đốc Thiệu đã phát hiện ra vụ án này khác với mọi khi, vẻ mặt của ông trấn định, nhưng là mày lại nhíu chặt.

Lục Hoài gật đầu xem như chào hỏi.

Không khí ở hiện trường cực kỳ nặng nề, cách đoa không xa là vũ trường, nhưng lại không hề có một âm thanh nào truyền đến.

Lục Hoài híp mắt, khóe miệng biến thành một đường thẳng tắp, nâng bước đi vào nhà kho.

Ánh đèn trong phòng rất mờ, cho dùng đã bật đèn ở trên, nhưng nơi này vẫn còn cảm giác ảm đạm.

Phía sau có một tia sáng trắng chiếu tới, một viên cảnh sát mở đèn pin, cũng đủ để mọi người nhìn rõ tình hình.

Phí tiên sinh ngã vào ven tường, thân mình nghiêng sang một bên, trên cổ có dính vệt máu, là do một vũ khí sắc bén làm bị thương.

Trừ điều này ra, những chỗ khác không có vết thương, cũng không có máu tươi vương vãi.

Nhà kho rất lộn xộn, có khống đồ rớt trên đất.

Nếu là người khác thì có. Lẽ sẽ bị qua mặt, cho rằng nơi này có một trận ẩu đả.

Nhưng Lục Hoài và đôn đốc Thiệu có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên nhìn ra chỗ này không được bình thường.

Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, đáy mắt đen nhánh, nhìn không ra cảm xúc.

Lục Hoài thấy thảm trạng của P tiên sinh, đôi mắt hắn nhíu lại. Thủ pháp của người kia giết người sạch sẽ, mà hiện trường hỗn độn, giống như đã cố tình gây ra chuyện này.

Đôn đốc Thiệu quan sát sắc mặt Lục Hoài, nói ra quan điểm của mình: "Ta hoài nghi là tổ chức giang hồ."

Ánh mắt Lục Hoài tối sầm lại, thanh tuyến cực thấp.

"Ngươi hoài nghi Ám Các?"

Đôn đốc Thiệu gật đầu.

Là đôn đốc trưởng của sở cảnh sát trung ương Tô Giới Pháp, đôn đốc trưởng tất nhiên biết những chuyện xảy ra ở Tô Giới Pháp.

Trụ sở của Ám Các chuyển đến Thượng Hải, chuyện này ông cũng có biết.

Bến Thượng Hải giàu có thịnh vượng, các thế lực cố thủ, không thể không dung túng cho tổ chức giang hồ.

Tuy nhiên, nếu tổ chức giang hồ ảnh hưởng đến lợi ích của Bến Thượng Hải, thì mọi chuyện sẽ khác.

Đôn đốc Thiệu cho rằng Má Các là một tổ chức sát thủ bí mật, phòng tuần bộ của Tô Giới Pháp không thể ngang nhiên tìm tới cửa.

Cho nên chuyện này, ông hy vọng Tam thiếu có thể ra mặt.

Lục Hoài rất am hiểu lòng người, tất nhiên đã đoán được tâm tư của đôn đốc Thiệu.

Tại câu lạc bộ của Pháp kiều xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng những sẽ làm mất ổn định của Tô Giới Pháp, mà còn khiến cho những người ở Bến Thượng Hải cảm thấy lo sợ.

Lục Hoài trầm giọng: "Ta sẽ để Ám Các đưa cho tổng hội nước Pháp một lời giải thích."

Đôn đốc Thiệu lập tức vui vẻ: "Cảm ơn Tam thiếu."

Khuya hôm nay, tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc mất đi sự náo nhiệt, thay vào đó là sự an tĩnh dị thường. Những người ở phòng tuần bộ ở lại để giải quyết hậu quả và xoa dịu lòng người.

* * *

Lục Hoài trở về Đốc Quân phủ.

Hắn nhanh chóng gọi đến một số điện thoại, nhưng đến lần thứ ba vẫn không ai bắt máy.

Lục Hoài nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút không ổn.

Sáng hôm sau, Lục Hoài tiếp tục gọi đến cho Giang tiên sinh.

Cuối cùng cũng có người nhấc máy.

Giọng nói của Giang tiên sinh vang lên: "Tam thiếu."

Lục Hoài đi thẳng vào vấn đề: "Giang tiên sinh, tối qua ngươi đã ở đâu?"

Giang tiên sinh không trả lời: "Đây là chuyện riêng của ta."

Lục Hoài như cũng đã quen với sự bí ẩn của Giang tiên sinh. Hắn nói thẳng: "Đêm qua, tổng hội câu lạc bộ Pháp có người chết."

Giang tiên sinh sửng sốt.

Không lẽ Tam thiếu hoài nghi hắn có liên quan đến chuyện này sao?

Tuy nhiên, Giang tiên sinh không thể giải thích hôm qua đã đi đâu, bởi vì thân phận thật sự của hắn không có ai biết.

Lục Hoài nói tiếp: "Người chết là tiệm dệt Thân Tân Phí tiên sinh. Người của phòng tuần bộ cho rằng là người Ám Các làm."

Giang tiên sinh hơi híp mắt lại: "Người này không phù hợp với điều kiện của Ám Các, chúng ta không tiếp loại đơn này."

Giang tiên sinh biết Lục Hoài đã xử lý vụ buôn lậu của Phí tiên sinh trong thời gian trước, vậy mà bây giờ Phí tiên sinh lại chết ở tổng hội câu lạc bộ Pháp quốc.

Dù không biết là ai làm, nhưng đích thị là muốn hắt nước bẩn lên Ám Các.

Giọng nói Lục Hoài nặng nề rơi xuống: "Ta gọi điện tới, là muốn cho Giang tiên sinh biết một chuyện."

Tim của Giang tiên sinh nhảy lên cuống họng.

Tam thiếu có tin tưởng Ám Các không?

Lục Hoài chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp.

"Trong Ám Các có quỷ."

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hoài: Giang tiên sinh cũng không có chứng cứ ngoại phạm.

Giang tiên sinh độc thoại nội tâm: Thật ra là tối qua Hạ gia có một yến hội.. Không có cách nào biến thân thành Giang tiên sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play