*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Sở cười cười: "Cảm ơn lời chúc của hắn."
Tuy Diệp Sở không nói, nhưng Tô Minh Triết hiểu, nàng muốn nhờ hắn truyền đạt lại câu này.
Tô Minh Triết cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không nói gì thêm.
"Trước tiên đặt lễ xuống đã, để ta đưa muội đến tiệm cơm Hoa Mậu trước đã."
"Được, chờ muội một chút."
Hôm nay là ngày rất quan trọng với Diệp Sở, Tô Minh Triết tất nhiên muốn đích thân đưa Diệp Sở tới tiệm cơm Hoa Mậu.
Tô Lan biết quan hệ anh em giữa Diệp Sở và Tô Minh Triết rất tốt, nàng đương nhiên yên tâm giao Diệp Sở cho Tô Minh Triết.
Diệp Sở sửa sang lại xong, liền theo Tô Minh Triết đi khỏi Diệp Công Quán.
Không nghĩ tới, bên ngoài Diệp Công Quán đã có chiếc ô tô màu đen đậu ở đó.
Chiếc xe kia là của Diệp Dịch Tu. Làm đường ca, từ trước đến nay đều rất chiếu cố Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu đang ở chờ Diệp Sở, mà mục đích của hắn giống Tô Minh Triết.
Trên đường đi, Diệp Dịch Tu gặp một chút chuyện phải trì hoãn. Cho nên mới đến trễ hơn so với Tô Minh Triết một bước.
Hắn cũng tới đón Diệp Sở.
Diệp Dịch Tu xuống xe, hắn đang chuẩn bị đi vào trong, vừa lúc nhìn thấy Tô Minh Triết và Diệp Sở đi ra.
Tô Minh Triết cũng ngẩng đầu, nhìn Diệp Dịch Tu.
Tầm mắt hai người gặp nhau.
Tô Minh Triết kéo khóe môi, cười một chút. May mà hắn đi tới Diệp Công Quán sớm hơn, Diệp Sở đã đồng ý sẽ đi cùng hắn.
Diệp Dịch Tu ngẩn vài giây, hắn cũng không có đoán được, Tô Minh Triết đến sớm hơn hắn lâu như vậy.
"Đường ca." Diệp Sở nhìn thấy Diệp Dịch Tu đứng ở cửa, cười với hắn.
Diệp Sở bước lại gần Diệp Dịch Tu.
Ánh mắt Tô Minh Triết tối sầm lại, đi theo sau Diệp Sở.
"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Dịch Tu xoa xoa đầu Diệp Sở, cười rất nho nhã.
Diệp Dịch Tu nhanh chóng nói tiếp: "Ta đưa ngươi đến tiệm cơm Hoa Mậu?"
Sau khi nói xong, Diệp Dịch Tu lập tức mở cửa xe, ý bảo Diệp Sở ngồi vào trong xe.
Tô Minh Triết nhẹ nhàng tiến lên, không dấu vết mà đóng cửa xe.
Tô Minh Triết: "Không cần phiền toái, xe của ta đậu ở cách đây không xa, ta đưa A Sở đi là được."
Diệp Dịch Tu cùng Tô Minh Triết đứng đối diện nhau. Hai người tuy đang cười, nhưng tâm tư khác nhau.
Diệp Dịch Tu vẫn duy trì nụ cười khéo léo: "Không phiền, A Sở cũng là muội muội của ta, ta vốn là nên làm như vậy."
Tô Minh Triết trước sau đều đứng chắn trước xe: "Chỉ là, t đã hỏi qua A Sở, nàng cũng đã đồng ý với ta."
Ngữ khí Tô Minh Triết ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn quyết tuyệt.
Diệp Dịch Tu nhìn Tô Minh Triết một cái: "Ta vẫn luôn ở Oxford, chỉ năm nay mới gặp lại A Sở."
Diệp Dịch Tu ý muốn để Tô Minh Triết rời đi. Trên mặt Tô Minh Triết mang theo cười, không hề biến sắc mà tránh ra.
Hai người không ai nhường ai, trước sau đều kiên trì ý của chính mình.
Nhìn thấy hành vi bọn họ có chút ấu trĩ, Diệp Sở không khỏi cười.
Nàng suýt chút nữa đã quên, mỗi lần Tô Minh Triết và Diệp Dịch Tu cùng đến Diệp Công Quán, lúc nào cũng có thể gợi lên tranh chấp như vậy.
Nhưng bây giờ cũng đã có người đến tiệm cơm Hoa Mậu. Nếu là bọn họ tiếp tục giằng co, không biết khi nào mới có thể đến nơi
Diệp Sở mở miệng: "Ta ngồi xe của Diệp Công Quán, các ngươi lái xe theo sau là được."
Hai người đồng thời cự tuyệt lời đề nghị của Diệp Sở.
Cuộc tranh luận này nhanh chóng phân thắng bại, cuối cùng vẫn là Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở qua.
Bởi vì mấy năm trước, Diệp Dịch Tu du học ở đại học Oxford. Tuy rằng quà sinh nhật lúc nào cũng đúng giờ đưa đến, nhưng là hắn lại không có biện pháp tới dự yến hội.
Tô Minh Triết lớn hơn Diệp Dịch Tu vài tuổi, nhường một chút cũng không sao.
* * *
Trước cửa tiệm cơm Hoa Mậu, xe của Diệp Dịch Tu chậm rãi dừng lại, Diệp Sở từ trên xe đi xuống.
Xe của Tô Minh Triết cũng dừng ở phía sau.
Hai người mang theo Diệp Sở, cùng bước vào tiệm cơm Hoa Mậu. Đây là yến hội sinh nhật của Diệp Sở, Diệp gia đã kiểm tra nhiều lần, nhất định sẽ không có bất kỳ sai sót nào
Nhân viên tạp vụ của tiệm cơm Hoa Mậu đang đón khách, hắn biết Diệp Sở là vai chính của yến tiệc hôm nay.
Nhân viên tạp vụ nói: "Diệp tiên sinh cùng Diệp thái thái đã tới rồi."
Tô Lan cùng Diệp Quân Chiêu đang chờ họ ở sảnh Cửu Tiêu*.
*Chi tiết:
和平饭店九霄厅 (第1页) - 图说健康 (nhưng không hiểu sao mình tra lại ra khách sạn hòa bình: }}})
Diệp Quân Chiêu đang nói chuyện cùng quyền quý phú thương, Tô Lan lại đang đứng chùng những thái thái khác.
Ai ai cũng biết, Diệp nhị tiểu thư là cô nương được sủng ái nâng trong tay mà lớn lên của Diệp gia.
Sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, tất nhiên sẽ tổ chức thật tốt.
Diệp Sở vào sảnh yến hội, đã nhanh chóng bị Tô Lan kêu đến. Những thái thái đứng cùng Tô Lan đều muốn gặp Diệp Sở.
Kỳ thật, Diệp Sở không thích cùng người khác xã giao, nhưng trên mặt nàng vẫn mang ý cười, cư xử rất nghiêm túc.
Diệp Sở cùng Tô Lan gật đầu: "Mẫu thân."
Tô Lan hướng mọi người giới thiệu: "Tiểu nữ Diệp Sở."
Hạ thái thái cười: "Mấy năm không gặp, không nghĩ tới Diệp Sở trổ mã đẹp như vậy."
Người nói là bà chủ của cửa hàng thực phẩm Thuận Nam, cũng chính là mẫu thân của Hạ Tuân. Ngày thường bà ấy rất bận, buổi tối dứt ra để tụ họp lại là dáng vẻ xinh đẹp ngăn nắp.
Hạ thái thái là một nữ nhân Thượng Hải điển hình, sống rất tinh tế.
Đôi mày của bà hơi nhíu lại, chuyện khiến bà phát sầu chỉ duy nhất là việc Hạ Tuân biến mất. Yến hội tối hôm nay, không hiểu nổi Hạ Tuân lại đi đến chỗ nào rồi.
Nhưng là chỉ cần Hạ Tuân bình bình an an là được, Hạ thái thái cũng không đi quản hắn.
Tống thái thái cũng nói: "Nghe nói thành tích cũng rất tốt."
Nghiêm thái thái: "Mạn Mạn nói, Diệp Sở nhân duyên cũng không tệ."
Mười dặm đô thị có nhiều người nước ngoài ở người, tâm tư mỗi người đều hiểu, sẽ dùng lời hay để nói, đặc biệt đây là sinh nhật của Diệp Sở, lời nói của mỗi người đều phá lệ mà rất êm tai.
Những lời này nghe một chút lên ổn thôi, Diệp Sở cũng không để ở trong lòng.
Các tân khách cũng rất nhiệt tình, tặng rất nhiều lễ, thành ý mười phần, lễ vật sẽ để ở một phòng khác. Đợi khi bọn họ trở về Diệp Công Quán, lại đem những lễ vật đó thu lại.
Tiếc tối cũng rất dụng tâm, vì chú ý đến khẩu vị của các tân khách, trên bàn đặt đầy những món ăn đầy màu sắc hương vị khác nhau.
Gà cốt tương, vịt bát bảo, cá rô sông Giang.. là bên món ăn của Thượng Hải. Bò bít tết, kế điều ti*, canh nấu nấm**.. Là bên món cơm Tây.
*计条司: Thứ lỗi cho sự ngu dốt này.
**鲜菇汤:
Còn có đầu bếp Tô Châu phụ trách các món điểm tâm, và cả đầu bếp Pháp phụ trách làm đồ ngọt kiểu Pháp.
Khi Diệp Sở thấy Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm, họ đang đi tìm nàng.
"A Sở."
Bên miệng Nghiêm Mạn Mạn đầy nét cười, đi về phía Diệp Sở. Giọng nói của nàng không lớn, rất chú ý.
Người ở đây nhiều, Nghiêm Mạn Mạn quay về dáng vẻ của một thục nữ danh viện lúc trước.
Phó Điềm Điềm bên cạnh xuất hiện: "Sinh nhật mười bảy tuổi vui vẻ!"
Nghiêm Mạn Mạn không dấu vết mà đẩy nàng ấy, âm thầm đứng bên cạnh Diệp Sở bên cạnh. Phó Điềm Điềm đương nhiên chú ý điều đó, nhanh chóng đứng qua một bên còn lại Diệp Sở.
Trải qua chuyện tập kịch 《Nghi Quân》, quan hệ giữa họ đã gần hơn không ít. Tuy nói đã ít cãi vã. Nhưng có đôi khi, trong tối ngoài sáng vẫn là muốn cạnh tranh một chút.
Phó Điềm Điềm mua cái cái nút*: "Ta sớm đã lấy lòng lễ vật, quá sẽ ngươi sẽ biết."
*个关子: Sau 1 ngày đi từ baidu đến bilibili, mình bỏ cuộc:(( (( ((
Nghiêm Mạn Mạn gấp đến không chịu được mà nói: "Quà của ta là thứ lần trước nhờ người mang từ Anh quốc về. Ngươi nhất định sẽ thích."
Lúc này, Đinh Nguyệt Toàn từ cửa phòng yến hội bước vào, trang phục của nàng rất thuần tịnh thanh khiết.
Xuyên qua đám người, Diệp Sở đối Đinh Nguyệt Toàn gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Yến hội người đông, không biết có người của Kiều Lục hay không. Bởi vì Tần Kiêu muốn luôn bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn, cho nên Diệp Sở cho hắn một tấm thiệp mời.
Diệp Sở trầm mặc nhìn, khóe miệng hiện lên ý cười.
Tần Kiêu đi theo sau Đinh Nguyệt Toàn, bọn họ luôn đi với nhau như hình với bóng.
Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm đã dùng cơm rồi, các nàng cũng không đói, nhưng cũng không có việc gì làm, nên cùng Diệp Sở nói chuyện một lúc.
Lúc này, Nghiêm Mạn Mạn nhận ra đứng trong góc yến hội có một người.
Nàng ngơ ngẩn, mấy chữ phun ra từ yến hội: "Quý Nghi.."
Nàng cho rằng mình đã nhìn lầm rồi, vậy mà có thể gặp tác giả của 《Nghi Quân》, Quý Nghi, tại chỗ này.
Quý nghi hồi Bến Thượng Hải không lâu, nàng tuy là nổi danh tác gia, nhưng nơi này nhân vật nổi tiếng tụ tập, không có người sẽ để ý.
Nghiêm Mạn Mạn hỏi Diệp Sở: "Ai mời?"
Diệp Sở nhìn ra phía sau, lẩm bẩm nói: "A, hắn mời."
"Hắn là?" Nghiêm Mạn Mạn quay đầu nhìn, vóc dáng hắn rất cao, nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn. Thân hình hắn cao lớn, gương mặt tuấn lãng.
Diệp Sở chậm rãi mở miệng: "Đây là biểu ca của ta, Tô Minh Triết."
Nghiêm Mạn Mạn nhìn Tô Minh Triết, nàng ngẩn vài giây, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Ta muốn tìm Quý Nghi nói chuyện." Nghiêm Mạn Mạn để lại một câu, đã rời đi.
Phó Điềm Điềm gặp được Diệp Dịch Tu, hai người chạm mặt, lại bắt đầu tranh chấp.
Diệp Sở không có thể ở lại nói chuyện thêm, đã bị Diệp Quân Chiêu cùng Tô Lan kêu qua.
Trong yến hội đều gặp những gương mặt cũ, nhận biết những gương mặt mới. Tô Lan nói, những việc này làm nhiều, ngày sau chắc chắn có tác dụng.
Đương nhiên, tuy nói trong tiệc sinh nhật có nhiều nhân vật quyền quý, nhưng trong yến hội lại không có người của Thượng gia.
Diệp Sở cũng không mời Thượng Yên.
Lần trước ở quán rượu Nam Quốc dùng cơm, Thượng Yên cố ý trước mặt Nghiêm Mạn Mạn gây chuyện, lại cố tình lôi kéo Diệp Sở đi tìm Lục Hoài, ý đồ thử.
May mà Diệp Sở nhanh, Thượng Yên không hoài nghi.
Nhưng Diệp Sở không phải người không biết giận, nàng muốn tiếp cận Thượng Yên, nhưng không có nghĩa là muốn chịu đựng tính tình cổ quái của Thượng Yên.
Diệp Sở phải cho Thượng Yên một cảnh cáo.
Yến hội sinh nhật là một dịp quan trọng, Thượng Yên lại không có có thiệp mời của Diệp Sở.
Quả nhiên, buổi tối hôm nay, quà Thượng Yên vẫn đưa đến tay Diệp Sở. Quà này được nha hoàn của Thượng Công Quán đưa tới tiệm cơm Hoa Mậu
Nha hoàn không thể bước vào, người của Diệp Công Quán đưa quà đi vào, cũng báo lại mọi chuyện cho Diệp Sở.
Thậm chí Thượng Yên bảo nha hoàn gửi một lời nhắn, nói hy vọng chuyện lần trước có thể bỏ qua.
Trong lòng Diệp Sở cười lạnh một tiếng, nhưng không để lộ ra mặt, cho Thượng Yên một đáp án khẳng định.
Rất nhanh sau đó, Diệp Sở lại nhập tiệc vòng trong yến hội. Tuy thời gian tổ chức yến hội không dài, nhưng đối với nàng mà nói, lại cực kỳ dày vò.
Không biết qua bao lâu, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, cách thời gian tàn tiệc cũng không lâu nữa.
Sau khi yến hội kết thúc, Diệp Sở nói lời tạm biệt họ, khách khí có lễ.
Cuối cùng, Diệp Dịch Tu đưa Diệp Sở cùng Tô Lan trở về nhà.
Gần đó có một câu lạc bộ Đức quốc, nếu khách khứa muốn tiếp tục uống rượu, thì có thể đi nơi đó.
* * *
Trở về Diệp Công Quán, Diệp Sở đi qua con đường dài, nhanh chóng về phòng mình.
Lúc trước Diệp Sở tặng Lục Hoài một tấm thiệp mời, nhưng không biết hắn có hiểu ý của nàng không nữa.
Sinh nhật đã kết thúc, có người muốn đi câu lạc bộ chơi, có người muốn đi vũ trường, nàng lại chọn về nhà.
Vào phòng, trong phòng không bật đèn, nhưng Diệp Sở đã nhận ra có người ở.
Nơi này tuy tối đen và yên tĩnh, nhưng loại cảm giác này cực kì quen thuộc.
Nàng nhẹ giọng hỏi: "Là ngươi sao?"
Diệp Sở ấn sáng đèn, thấy Lục Hoài đứng ở nơi đó.
Hắn sớm đã tới rồi.
Tầm mắt Lục Hoài nhìn thẳng tới, lọt vào đôi mắt nàng.
Trong tay hắn nhưng đang cầm gì đó.
Diệp Sở nhìn thoáng qua hộp trong tay Lục Hoài, nàng nhớ rõ buổi chiều đã thu một phần quà của hắn.
Lục Hoài nói: "Đây là A Cửu đưa cho ngươi."
Diệp Sở cười: "Ta rất nhớ nàng, có cơ hội nhất định sẽ đi tìm nàng."
Lục Hoài gọi một tiếng: "Diệp Sở."
Diệp Sở đứng ở đó, nhìn hắn đi về phía nàng.
Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lại rất vững vàng.
Sau đó, bước chân dừng lại.
Lục Hoài đi tới trước mặt Diệp Sở, nghiêm túc nhìn nàng chăm chú.
Diệp Sở nhìn rõ ngũ quan của hắn, hình dáng rõ ràng, giống với trong trí nhớ, tim của nàng vậy mà lỡ mất nửa nhịp.
Lục Hoài mở miệng: "Ta có chuyện muốn nói cùng nàng."
Diệp Sở không hiểu hắn muốn nói gì.
Nàng ừ một tiếng, cẩn thận nghe.
Đèn trong phòng đã mở, ánh sáng nhu hòa an tĩnh rơi xuống.
Lục Hoài tiếp tục nói.
"Nàng bây giờ đã 17 tuổi, có rất nhiều chuyện.."
Hắn còn chưa nói xong, lại ngoài ý muốn bị đánh gãy
Lúc này, hành lang chợt vang lên một âm thanh quen thuộc.
"A Sở, ngươi ngủ rồi sao?"
Giọng của Tô Lan nghe đi có chút xa, nhưng tiếng bước chân lại càng gần, nàng rất nhanh sẽ tới phòng của Diệp Sở.
Cửa phòng cũng không khóa.
Diệp Sở cùng Lục Hoài liếc nhau, bọn họ hiểu, tuyệt không có thể để Tô Lan phát hiện hắn ở trong phòng Diệp Sở.
Diệp Sở nhìn khắp phòng, tìm chỗ dấu Lục Hoài.
Nàng nhìn thoáng qua giường, lắc đầu. Mục tiêu quá lớn, thực dễ bị phát hiện.
Lục Hoài rất cao, chỉ có thể vào tủ quần áo của Diệp Sở.
Nàng thở dài một hơi, đường đường Lục gia Tam thiếu, ban ngày không thể gặp nhau, bọn họ chỉ có thể gặp vào ban đêm.
Diệp Sở một bên đóng cửa, một bên nhẹ giọng mà nói: "Ủy khuất ngươi một chút."
Cửa tủ quần áo trước mặt Lục Hoài khép lại. Cùng lúc đó, của phòng bị Tô Lan đẩy ra.
Diệp Sở đứng trước gương gương, làm bộ đang tháo dây cột tóc. Dây cột tóc buông lỏng, tóc dài khoác xuống dưới.
Nàng đặt dây cột tóc xuống, đi tới bên Tô Lan: "Mẫu thân."
Tô Lan không hoài nghi: "Thấy đèn phòng ngươi sáng, ta liền lại đây."
Diệp Sở thuận miệng hỏi: "Những người khác đâu?"
Tô Lan nói: "Minh Triết mang theo bọn họ đi câu lạc bộ Đức quốc."
"Như thế nào còn không nghỉ ngơi? Đêm nay không mệt sao?"
"Không mệt." Diệp Sở cười cười: "Bây giờ ta đang ngồi mở quà."
Nàng đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Tô Lan cầm cái hộp trên bàn, đưa cho Diệp Sở.
Diệp Sở mở ra hộp, bên trong đặt một chiếc vòng cổ phỉ thúy, màu lục vừa đúng, rất có cảm xúc, vòng cổ được làm thủ công rất tinh xảo.
Tô Lan hỏi: "Ngươi cảm thấy vòng cổ thế nào?"
Phỉ thúy là Tô Lan chọn, độ tinh khiết rất cao. Vòng này là do bà cho người tỉ mỉ chế tạo.
Diệp Sở cười rõ ràng: "Ta thực thích."
Tô Lan: "Đeo lên thử xem xem."
Bà chợt nhớ tới ra gì đó: "Phỉ thúy cùng âu phục này không hợp."
"Ta nhớ không lầm thì hình như ngươi có bộ sườn xám trắng thuần."
Nếu đã muốn đeo thử vòng cổ, đổi một bộ quần áo cũng thế. Tô Lan đứng lên, chuẩn bị đi tới tủ quần áo.
Diệp Sở đứng lên, trong lòng hoảng loạn nhưng không để lộ ra dấu vết: "Ta biết bộ sườn xám kia đặt ở đâu."
Tô Lan dừng bước: "Vậy A Sở lấy ra nhanh chút."
Diệp Sở thở một hơi nhẹ nhõm, nàng đi tới tủ quần áo, để bước chân mình kiên định.
Làm trò trước mặt Tô Lan, Diệp Sở chặn tầm mắt của bà, sau đó mở tủ quần áo.
Lục Hoài trốn bên trong tủ quần áo, phía trong cùng của tủ quần áo vừa hay cũng có một chỗ trốn.
Diệp Sở ra vẻ trấn định, nhìn lướt qua tủ quần áo, tìm bộ sườn xám trắng.
Diệp Sở cẩn thận lay nhẹ quần áo, ý muốn tìm bộ sườn xám kia, động tác lại nhẹ cực kỳ.
Không gian bịt kín, tiếng hít thở nhẹ nhàng của Diệp Sở cũng bị Lục Hoài nghe được rõ ràng. Nàng chưa lấy lại được cảm xúc, như vẫn còn chút khẩn trương.
Dây cột tóc đã sớm tháo ra, mái tóc dài của nàng rủ xuống, dừng trong tầm mắt Lục Hoài..
Giữa mái tóc dài mềm mại ấy như tỏa ra mùi hương, hương vị của Diệp Sở từng chút từng chút một mà bay vào cánh mũi Lục Hoài.
Hô hấp của Lục Hoài cứng lại.
Hắn đứng ở đó, thân hình không động đậy, tay Diệp Sở tìm sườn xám, nàng từng chút một là lại gần.
Tầm mắt của Lục Hoài vừa chuyển, phát hiện bộ sườn xám kia đang đặt trước mặt mình
Khoảng cách hai người rất gần, chỉ cách một bộ xiêm y của Diệp Sở.
Bất kể âu phục hay sườn xám, trên mỗi bộ ấy đều mang theo hương xà phòng.
Lục Hoài không kiềm được vươn tay, đẩy nhẹ bộ sườn xám.
Diệp Sở thấy thế, trong lòng căng thẳng, vội dùng tay cầm lấy bộ sườn xám trắng kia.
Tay của bọn học, cách một bộ sườn xám mà còn nhau. Cảm giác ấm áp kia, trước sau như một.
Hai người động tác dừng lại.
"Tìm được chưa?" Tô Lan ở phía sau hỏi một câu.
Bên tai Diệp Sở nóng lên.
Âm thanh của nàng nhỏ nhẹ, nói một câu cảnh cáo
"Đừng động."
Âm thanh nhẹ nhàng rơi vào tai hắn, ngược lại có chút mềm mại.
Lục Hoài chợt cười.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả ấm áp mà nhắc nhở: Nữ nhi của ngươi dấu một nam nhân trong phòng.