Nàng không ngờ rằng, Lục Hòa vào phòng của nàng chờ.
Hơn nữa nghe ý của mấy lời này, hắn đã đợi thật lâu rồi.
Rõ ràng Lục Hoài không phải đang chất vấn, nhưng Diệp Sở bỗng nhiên cảm thấy chột dạ.
Sau khi đèn sáng lên, Lục Hoài đã nhanh chóng lùi ra sau mấy bước, khoảng cách giữa hắn và Diệp Sở xa ra một chút.
Biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Sở có thể nhìn thấy rõ ràng, nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Trong phòng này không thể có động tĩnh quá lớn, nếu bị người Diệp gia phát hiện, nàng chắc chắn sẽ ứng phó không nổi.
Lục Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt: "Đã là 10 giờ rưỡi tối."
Tầm mắt của Diệp Sở đặt trên đồng hồ quả quýt của hắn, đối với nàng mà nói, đồng hồ quả quýt kia thật sự rất quen thuộc.
Nàng giải thích: "Vừa rồi ta vẫn luôn ở cùng mẫu thân, cho nên về phòng muộn."
Diệp Sở không hy vọng Lục Hoài nghĩ đến chỗ khác, nàng nhất định phải cùng hắn giải thích rõ ràng mới được.
Nàng nhanh chóng dời đề tài: "Ngươi chưa nói sẽ tới đây, tại sao đêm nay lại tới đột ngột vậy?"
Lục Hoài trả lời rất ngắn gọn: "Buổi tối không liên lạc được với nàng, liền tự mình đến đây."
Nếu không tại vì kẻ lừa đảo khẩu thị tâm phi nào đó, sao hắn lại phải rời Nam Kinh sớm như vậy?
Cũng là vì nàng, hắn mới ở trong tình huống không báo trước, trực tiếp vào Diệp Công Quán.
Mấy ngày không có gặp mặt, bọn họ có rất nhiều chuyện vẫn chưa thương lượng.
Rất nhanh sau đó, bọn họ đã nói đến đề tài chính.
Diệp Sở: "Ta gặp qua Phí tiên sinh của hiệu dệt Thân Tân ở Hàn Tháp Tự. Phương trượng nói, dựa theo kế hoạch ban đầu, Phí tiên sinh sẽ được xếp vào trong Hoa Thương hội."
Nàng không nghĩ ngợi: "Chuyện xảy ra với Hoa Thương hội là do Mạc Thanh Hàn phái người làm."
Lục Hoài: "Hắn ở Thượng Hải xây một ngôi miếu, kỳ thật là muốn xây nên một nơi cất chứa những chuyện không muốn người khác biết."
Diệp Sở: "Ta đọc qua trình báo, Hằng Thông Sa Tràng Hoàng tiên sinh bị ám sát. Nếu hắn không được người của ngươi cứu, Mạc Thanh Hàn đã đắc thủ."
Đôi mắt Lục Hoài nhíu lại: "Mấy ngày trước, ta đã gặp một người ở bệnh viện hội giáo."
Diệp Sở có chút dự cảm: "Dung Mộc?"
Lục Hoài gật đầu: "Đúng vậy."
Nhìn qua Dung Mộc có vẻ vân đạm phong khinh, thanh dật đến cực kỳ, không một ai sẽ nghĩ rằng hắn chính là một kẻ giết người không ghê tay.
Nếu hắn sự là Mạc Thanh Hàn, ở bệnh viện giết người, trà trộn vào trong đám người, với hắn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên, nếu liên hệ Hàn Tháp Tự, phương trượng cùng Dung Mộc lại với nhau, giữa bọn họ không hề có bất kỳ liên hệ gì. Người khác tuyệt đối sẽ không tìm ra thân phận của hắn.
Mặc dù bên ngoài nhìn thấy Dung Mộc và phương trượng có chút qua lại, nhưng ai lại có thể biết những chuyện xưa cũ kia.
Lục Hoài cũng nói với Diệp Sở, kết quả điều tra vài hôm trước.
"Thượng Yên có ngôi nhà riêng, nàng ta sẽ ở nơi đó phát tiết." Đáy mắt Lục Hoài lạnh vài phần.
Trong lòng Diệp Sở căng thẳng.
Lục Hoài: "Thượng Yên sẽ dùng khổ hình tra tấn những người đó.."
Diệp Sở: "Vì theo đuổi sở thích bệnh hoạn của nàng?"
Lục Hoài chần chờ vài giây, gật đầu.
Sắc mặt Diệp Sở hơi trầm xuống, chuyện này đã nằm trong dự tính của nàng.
Đời trước, Thượng Yên vốn vẫn luôn đi theo bên người Mạc Thanh Hàn. Lúc ấy Diệp Sở vẫn không hiểu, vì sao cả đời nàng ấy cũng không gả.
Bây giờ Diệp Sở đã hiểu, nói không chừng Mạc Thanh Hàn rất giỏi nhìn thấu lòng người. Hắn ta muốn lợi dụng Thượng Yên, để cho người Thượng gia tin phục hắn ta, để cho hắn ta sử dụng.
Mạc Thanh Hàn nhận thấy Thượng Yên luôn theo đuổi sở thích bạo lực bệnh hoạn. Hắn ta không bóp chết nó, cũng không dùng biện pháp thích hợp khống chế hành vi của nàng ta.
Ngược lại như vậy càng làm tính tình Thượng Yên tàn nhẫn hơn nữa.
Bởi vì mấy chuyện tình cảm này, đối với Mạc Thanh Hàn mà nói, căn bản là không tồn tại.
Diệp Sở cùng Lục Hoài quyết quyết định lập ra một kế hoạch kỹ càng.
Vì thế, bọn họ nhanh chóng dời lực chú ý lên một vấn đề khác.
Phải làm thế nào mới khiến cho Mạc Thanh Hàn chủ động bước ra?
Bọn họ có hai biện pháp, một là thông qua Tịnh Vân đại sư, cũng chính là Phàn Cảnh Vân trong nhà tù Hán Dương.
Hai là vạch mặt Thượng Yên trước mặt mọi người. Gương mặt thật của Thượng Yên, người Thượng gia cũng không biết.
Chỉ cần Thượng Yên lâm vào tình thế khó xử, lúc nàng ta đang trong tình huống cực kỳ hoảng loạn, chắc chắn sẽ đi tìm Mạc Thanh Hàn cầu cứu.
Hiện tại họ không thể giáp mặt đương đầu, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không tìm tới.
Sau khi xác nhận thân phận của Mạc Thanh Hàn, Lục Hoài cùng Diệp Sở sẽ tiếp tục giữ bí mật cho họ.
Chỉ là tâm tư của Mạc Thanh Hàn rất cẩn thận, bọn họ có bị phát hiện hay không, vẫn là ẩn số.
Địch ngoài sáng, họ ở trong tối. Đến lúc đó, Mạc Thanh Hàn muốn làm gì, bọn họ đều sẽ biết rõ ràng.
Nếu bị phát hiện, coi như là một lần đẩy Mạc Thanh Hàn, để hắn ta tự mình bại lộ, nói không chừng còn đào ra được người đứng đằng sau lưng hắn.
Sau khi hai người đã bàn bạc rõ ràng, cũng đã rất khuya rồi.
Diệp Sở cùng Lục Hoài chúc một tiếng ngủ ngon, hắn mới rời đi.
Diệp Sở thu dọn mọi thứ xong, nằm ở trên giường.
Mấy ngày trước, Lục Hoài vẫn không về Bến Thượng Hải.
Có vài lần Diệp Sở bị mất ngủ, nhưng lúc này, nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi đã say giấc, bên khóe môi nàng vẫn còn nhiễm ý cười.
* * *
Sáng sớm, ánh mặt trời còn rất nhạt. Nhưng chốc sau, sương sớm tan đi, ánh nắng xuyên qua tầng mây mà rơi xuống, xua tan một chút cảm giác rét lạnh.
Một nữ nhân bí ẩn đến Quốc Thái Tuồng Viện.
Nàng ấy mặc một cái áo khoác đen, trên cổ buộc một dải lụa trắng tuyết, trên chân là một đôi giày nhung tơ lụa.
Trên đầu nàng ấy còn đội một chiếc mũ, vành nón hơi rủ xuống.
Nữ nhân đẩy cửa đi vào Quốc Thái Tuồng Viện, các bạn học vẫn đứng trên sân khấu tập diễn.
Có đôi khi, người của rạp hát sẽ đến xem họ diễn tập.
Có vài đồng học chú ý tới nữ nhân này, nhưng là bọn họ cũng không để ý, tiếp tục nghiêm túc dàn dựng kịch.
Nữ nhân kia vẫn luôn nhìn mỗi một chi tiết của bộ kịch.
Bao gồm những nhân vật, cảm xúc của diễn viên cùng với lời kịch họ nói ra..
Nữ nhân kia nhìn rất hứng chí.
Tuy rằng nàng ấy đã sớm biết vai nam và nữ chính đều là nữ sinh. Nhưng hiện giờ vẫn là lần đầu nhìn thấy, nàng ấy cảm thấy thật mới mẻ độc đáo.
Hai đồng học này diễn không tệ, từ đầu đến cuối đền chú tâm vào nhân vật của mình, về phương diện lời kịch và biểu cảm đều xử lý rất tốt.
Nữ nhân kia rất điệu thấp, gần chỉ đứng ở một góc, cũng không ly sân khấu quá gần.
Đợi đến khi vở kịch sắp kết thúc, nàng ấy liền cất bước rời đi.
Khi nàng ấy vừa đến rạp hát, đã đụng phải giám đốc rạp hát.
Một khắc khi giám đốc đối mặt với ánh mắt của người nọ, sửng sốt một chút.
Khó nén nổi tò mò, hắn mở miệng hỏi: "Ngươi là Quý Nghi?"
Quý Nghi không phủ nhận, nàng ấy gật đầu, khẳng định với giám đốc.
Giám đốc có chút kinh hỉ: "Ta là fan sách của ngươi, 《Nghi Quân》ngươi viết rất hay."
Giám đốc cũng không ngờ được, mình vậy mà có thể gặp phải tác giả 《Nghi Quân》ngay ở rạp hát.
Càng không nói đến việc, nhóm kịch đang diễn vở 《Nghi Quân》 trên sân khấu.
Trong giọng nói của giám đốc mang theo một chút hưng phấn: "Rạp hát của chúng tôi đang diễn tập vở 《Nghi Quân》, năm sau sẽ trình diễn."
Quốc Thái Tuồng Viện rất coi trọng việc 《Nghi Quân》 ra trình diễn, cho nên giám đốc cũng rất hay đến xem các bạn học diễn tập.
Quý Nghi cười cười, tươi cười ôn hòa mà hào phóng: "Cảm ơn, đây là rạp hát của ngươi sao?"
Giám đốc khiêm tốn: "Nói ra thật xấu hổ, ta tuy là giám đốc của rạp hát, nhưng chỉ là hữu danh mà thôi."
Quý Nghi hỏi: "Ta có thể xin ngươi một vé xem kịch không?"
Nàng ấy quả thật rất hứng thú với vở kịch sẽ trình diễn vào năm sau. Khi nãy vừa nhìn các đồng học diễn tập, cực kỳ xuất sắc, khiến người ta chờ mong.
Giám đốc đáp ứng một tiếng.
Trước khi đi, Quý Nghi suy tư vài giây, muốn giám đốc giúp đỡ nàng một việc.
Quý Nghi: "Nhóm đồng học thể hiện rất tốt, ngươi có thể giúp ta cổ vũ bọn họ một chút không?"
Tuy diễn kịch thì kịch bản quan trọng nhất, nhưng cũng không thể khuyết thiếu sự nhiệt tình. Những bạn học đó lại hoàn toàn nhập vai vào vở kịch.
Quý Nghi cảm thấy điểm này rất đáng quý.
Đối với yêu cầu này của Quý Nghi, giám đốc tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Đến khi các bạn học nghỉ giải lao, giám đốc đi ra phía trước.
Giám đốc rạp hát không nói vào vấn đề chính với họ: "Các ngươi có biết ai vừa ngồi bên dưới xem các ngươi diễn không?"
Các bạn học đã thân quen với giám đốc. Bọn họ thường xuyên tới nơi này tập luyện, vị giám đốc này rất hay đến xem họ tập luyện.
Phó Điềm Điềm tò mò: "Không phải người của rạp hát sao?"
Một đồng học khác nói: "Có phải là nữ diễn của công ty điện ảnh không?"
Vài đồng học nói ra suy nghĩ của mình, nhưng vẫn không ai đoán trúng.
Lúc này, giám đốc rạp hát mới nói thật: "Nàng là Quý Nghi."
Giám đốc một mở miệng, cảm xúc của mọi người lập tức dâng lên.
Nghiêm Mạn Mạn nâng cao giọng: "Quý Nghi? Là Quý Nghi đã viết 《Nghi Quân》sao?"
Nghiêm Mạn Mạn chính là fan sách của Quý Nghi, nàng vẫn luôn ao ước một ngày Quý Nghi đến xem bọn họ diễn.
Giám đốc rạp hát gật đầu: "Đúng vậy."
Nghiêm Mạn Mạn có chút hưng phấn: "Nàng thật sự tới xem chúng ta diễn xuất."
Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy nữ nhân ở dưới sân khấu kia, không nghĩ rằng nàng ấy thật sự là Quý Nghi.
Chỉ là thật sự đáng tiếc, nàng vậy mà không hề không có nhận ra, bỏ lỡ mất cơ hội cùng quý nghi nói chuyện.
Nghe thấy lời của giám đốc, các bạn học sôi nổi nghị luận, trên mặt đều mang theo tiếc nuối.
Nhìn thấy vẻ mặt của các đồng học, giám đốc tiếp tục nói: "Quý Nghi đã hỏi rạp hát muốn lấy một vé xem kịch.."
Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm trăm miệng một lời: "Nàng sẽ đến xem chúng ta diễn!"
Quý Nghi hành động như vậy, rõ ràng sẽ tiếp tục đến xem họ diễn.
Nghĩ đến việc tác giả của 《Nghi Quân》đích thân đến xem, mọi người đều cực kỳ vui sướng.
Mấy ngày còn lại, các nàng quyết định phải càng nỗ lực tập luyện, để vở diễn đạt được hiệu quả tốt nhất trước mặt Quý Nghi.
* * *
Sau khi ra khỏi Quốc Thái Tuồng Viện, Quý Nghi đến một quán cà phê trước, gọi một ly cà phê và vài miếng bánh kem, nhàn nhã thưởng thức bữa chiều.
Trên đường về nhà, Quý Nghi đi qua một hiệu sách, tủ kính của hiệu sách cực kỳ sạch sẽ, có thể nhìn tất cả bên trong.
Quý Nghi đến hiệu sách mua vài quyển sách, sau đó đi về căn chung cư ở Tô Giới Pháp.
Nàng lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, tháo mũ cởi áo khoác xuống, treo trên giá áo ở cửa.
Lúc này, sắc trời đã tối xuống, trong phòng là một mảng tối đen.
Quý Nghi mò tới công tắc, ấn xuống.
"Tạch" một tiếng, ánh đèn sáng lên, ánh sáng nhu hòa trải ra khắp gian phòng.
Quý Nghi đi đến thư phòng, trên bàn đặt một chồng bản thảo.
Đó là kịch bản mà nàng viết cho Thẩm Cửu.
Nàng mới vừa trở về Thượng Hải, đã bị thủ hạ của Cửu gia đưa tới Đại Đô Hội.
Thẩm Cửu gia tự mình nói cho nàng một câu chuyện xưa, muốn nhờ nàng hỗ trợ viết thành kịch bản.
Quý Nghi cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện này, tất nhiên đáp ứng.
Bản thảo đã viết xong hơn nửa. Nhưng hôm nay, quý Nghi lại gặp phải bình cảnh*.
*瓶颈: Nút cổ chai (Bottleneck): Đối với sự phát triển cá nhân, "nút cổ chai" thường được dùng để mô tả trạng thái trì trệ gặp phải trong quá trình phát triển sự nghiệp. Giai đoạn này giống như cổ chai là rào cản. Nếu không tìm được hướng đi đúng đắn, bạn có thể bị mắc kẹt. (baidu)
Bởi vì thiếu linh cảm, nàng mơid tùy ý đi dạo bên ngoài một chút.
Nàng muốn tìm chút linh cảm, tiếp tục viết kịch bản này.
Nếu muốn dựng lên một vở kịch, chuyện xưa Thẩm Cửu gia kể lại quá ít. Quý Nghi cần có nhiều nội dung ở mặt trong hơn.
Vừa lúc Quý Nghi nhớ đến kịch 《Nghi Quân》 đang diễn tập ở Quốc Thái Tuồng Viện, Quý Nghi liền đi nơi đó.
Bên ngoài thời tiết khá lạnh, sau khi xem các bạn học diễn xong Quý Nghi nhanh chóng trở về nhà.
Lúc này, đầu óc của nàng vật mà thanh tỉnh không ít.
Sắc trời đã tối hẳn, cửa sổ đóng chặt, ngăn chặn toàn bộ thanh âm ở bên ngoài.
Màn đêm buông xuống, trong phòng vạn phần yên tĩnh, ngẫu nhiên có gió đêm cửa sổ gõ vào, phát ra tiếng động thật nhỏ, những sự náo nhiệt bên ngoài dường như không liên can đến nàng.
Quý Nghi cầm lấy bút, tiếp tục viết phần dưới của chuyện xưa.
Quý Nghi vừa lúc viết tới đoạn nam nữ vai chính gặp lại.
Đến lúc nam tử cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy người nọ, bọn họ lại một lần ngoài ý muốn tương ngộ.
Nhưng Quý Nghi lại vẽ ra một điểm mới, nữ chính mất trí nhớ. (Chị này đoán chuẩn thật đấy: V)
Một nữ tử mất trí nhớ, gặp lại người quen cũ. Chỉ còn nhà trai nhớ rõ đoạn quá khứ kia, mà nhà gái lại không nhớ gì.
Nam tử mang theo ký ức, một đường tìm kiếm. Lại chưa từng nghĩ đến, lúc hắn tìm thấy nàng, nàng lại quên đi.
Nhớ rõ cũng tốt, không nhớ rõ cũng vậy. Dù sao hắn đã nhận định nàng, dù ra sao cũng không rời không bỏ.
Quý Nghi cũng không biết, trong lúc lơ đãng nàng đã viết phần sau thật sự của quá khứ Thẩm Cửu.
Quá khứ vĩnh viễn sẽ không chết đi, ký ức cũng vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Một phần tình cảm trải qua thử thách, nếu người nọ thật sự là người trong định mệnh, sao trời cao lại vội vã an bài?
Tuy rằng hai bên đều có thay đổi, nhưng bọn họ đều có thể thản nhiên chấp nhận.
Chỉ cần là người kia, kết cục nhất định sẽ viên mãn.
* * *
Sinh nhật mười bảy tuổi của Diệp Sở, rất nhanh sẽ đến.
Vốn là Diệp gia sẽ tổ chức yến hội sinh nhật cho Diệp Sở ở Diệp Công Quán.
Nhưng Diệp Sở biết, bây giờ Bến Thượng Hải không bình yên, Mạc Thanh Hàn lại đang ở Thượng Hải, nàng cũng không muốn cho người khác nhân cơ hội này tiếp cận Diệp gia.
Vì thế nên Diệp Sở đã đặt địa điểm tổ chức sinh nhật ở tiệm cơm Hoa Mậu, cách Diệp Công Quán rất gần, không cần quá mức phô trương, nhưng thật ra đã vô hình bỏ đi nhiều phiền toái.
Đợi cho mọi chuyện đã hoàn thành, Diệp Công Quán bắt đầu định ra danh sách người được tham dự.
Diệp Sở mời bằng hữu trên trường, còn có Đinh Nguyệt Toàn, thậm chí cố ý cho Thượng Yên một phần.
Đến Lục Hoài..
Hai người rõ ràng hiểu rất rõ, vì tránh hiềm nghi, Lục Hoài tuyệt không thể xuất hiện ở trong yến hội sinh nhật của Diệp Sở.
Nhưng Diệp Sở vẫn là chuẩn bị cho Lục Hoài một thiệp mời.
Chẳng qua, thiệp mời của hắn hoàn toàn khác với người khác.
Ở Đốc Quân phủ, khi Lục Hoài nhận được thiệp mời thì thấy việc niêm phong nó hoàn thành rất tốt.
Giống như là sợ để người khác nhìn ra.
Lục Hoài mở phong thư, hắn lấy thiệp mời bên trong ra.
Bên trên viết một hàng chữ
Chân thành mời Tam thiếu đến ta gia.
Lục Hoài chợt cười một tiếng.
Về phía những lời này của Diệp Sở, Lục Hoài lại có suy luận riêng của chính mình.
Ở trong lòng hắn, ý nàng là, bữa tiệc sinh nhật ở tiệm cơm Hoa Mậu, nhiều khách nhiều miệng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Họ phải che dấu chuyện này trước mặt người khác, không thể để ai phát hiện ra.
Chờ đến khi mọi chuyện giải quyết xong hết cả, bọn họ sẽ lại dự một bữa tiệc sinh nhật khác.
Sinh nhật mười bảy tuổi của Diệp Sở.
Không có người khác, chỉ thuộc về bọn họ.
Dã Miêu: Thi cử đến đít rồi mà vẫn học không vào các nàng ạ QAQ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT