Mọi người được mời đến yến hội, không nghĩ tới có người chết ở bọn họ trước mặt họ.
Các tân khách lập tức rời xa cổ thi thể kia. Mặc dù hầu hết mọi người đều hoảng loạn, nhưng họ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vẫn còn sự khó chịu trên khuôn mặt của họ, họ tránh sang một bên, bầu không khí trở nên trầm trọng.
Diệp Sở đứng trong góc và khẽ nheo mắt.
Người kia mới vừa rồi còn đang sống sờ sờ, bây giờ lại nằm im trên mặt đất lạnh lẽo.
Nghiêm Mạn Mạn vừa vặn đi lại tìm Diệp Sở, liền nghe thấy một tiếng hét phát ra từ bên kia đại sảnh. Mọi người nhỏ giọng nghị luận, nói trong yến hội chết người.
Tuy nói Nghiêm Mạn Mạn tính tình kiêu ngạo, nhưng là lần đầu nàng gặp phải loại chuyện này, tức khắc hoảng sợ.
"Mạn Mạn, ngươi đừng lại đó nhìn, không nên tới đó." Diệp Sở đè thấp thanh âm.
Diệp Sở nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Mạn Mạn tái nhợt như tờ giấy, thân mình cũng có chút chao đảo.
Vì thế, Diệp Sở ngay lập tức đưa Nghiêm Mạn Mạn qua một bên, dời đi lực chú ý của nàng, nỗ lực trấn an cảm xúc của nàng.
Nghiêm Mạn Mạn biết dụng ý Diệp Sở, nàng chỉ đem tầm mắt đặt trên người Diệp Sở, không nghĩ đến cảng tượng vừa rồi, lúc này mới dần phục hồi tinh thần lại.
Diệp Sở một bên an ủi Nghiêm Mạn Mạn, một bên chú ý chuyện trong yến hội.
Nàng cẩn thận quan sát phản ứng của mỗi người, hy vọng có thể tìm ra sơ hở.
Trong yến hội xảy ra chuyện như vậy, mọi người suy nghĩ về nó, muốn tìm kiếm nguyên nhân đằng sau vụ việc.
Bọn họ đều đã biết thân phận của người bị hại. Vương tiên sinh là một thương nhân, tất nhiên sẽ qua lại với nhiều người.
Có một vị khách họ Lưu. Lưu tiên sinh cùng người chết Vương tiên sinh có quan hệ rất phức tạp. Hai người chi gian từng miệng lưỡi chi tranh*.
*miệng lưỡi chi tranh: Tranh chấp, mâu thuẫn dẫn đến cãi vã.
Lưu tiên sinh cũng là thương nhân, bọn họ khó tránh khỏi xung đột lợi ích.
Thậm chí ở trong yến hội tối nay, còn có người nhìn thấy bọn họ ở cùng nói chuyện, bầu không khí thực căng thẳng, đầy mùi thuốc súng.
Bọn họ cũng chỉ nghe qua đại khái, không biết cụ thể họ nói gì.
Bất quá, người này là nghi phạm lớn nhất. Người vừa mới chết, không ít người đưa mắt nhìn Lưu tiên sinh với vẻ hoài nghi.
Khả năng Lưu tiên sinh ra tay là rất lớn, có thể lúc trước hắn đã ghi hận với Vương tiên sinh, từ lâu đã nảy sinh ý nghĩ muốn giết người.
Thừa dịp yến hội người đi kẻ lại, hắn nắm lấy cơ hội hạ độc thủ với Vương tiên sinh.
Mà Lưu tiên sinh trước sau không hề rời khỏi phòng yến hội, đó là một chứng cứ hoàn hảo.
Cứ như vậy, Lưu tiên sinh có thể ở trước mắt bao người giết người, còn có thể rửa sạch hiềm nghi của họ.
Tuy nhiên, nhiều người lại không nghĩ như vậy.
Bọn họ cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản chỉ có thế.
Đêm nay người đến tham gia yến hội, phi phú tức quý. Có một người xảy ra chuyện đều sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Thực rõ ràng, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối Thượng gia, lần này họ tổ chức yến hội, lại có người chết.
Người nọ nhất định đã có thù oán với Thượng gia từ lâu. Nhân lúc Thượng gia Thượng đại tiểu thư, thừa lúc này, nháo ra chuyện như vậy.
Tất cả mọi người đều biết, phó tổng lý ở Bắc Bình là thân thích Thượng gia, hắn sẽ bảo vệ cho họ.
Cứ như vậy, rất có khả năng là đã có xung đột ở những người bên trên, làm ra chuyện lớn như vậy, có thể là đang muốn cảnh cáo Thượng gia.
Khách khứa ở đây mỗi người một tâm tư, nghị luận sôi nổi.
"Chuyện này vẫn là kêu người phòng tuần bộ tới xử lý đi."
"Nếu là người bên trên muốn động tới Thượng gia, chúng ta trêu chọc không dậy nổi."
"..."
Người Thượng gia cũng đều đang phỏng đoán, rốt cuộc là ai làm những việc này.
Thượng phu nhân đầu tiên là nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu trấn an cảm xúc khách khứa.
"Mọi người không cần khẩn trương."
"Thượng gia chắc chắn cho mọi người một công đạo."
Chuyện đêm nay phát sinh đến quá mức đột ngột, đến tột cùng là ai làm? Có phải muốn gây bất lợi với Thượng gia hay không? Nàng hoàn toàn không biết.
Lần này yến hội là vì Thượng Yên mà làm. Hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết tâm tình Thượng Yên như thế nào.
Thượng phu nhân nhăn chặt mày, nàng đột nhiên thoáng nhìn thần sắc của Thượng Huyên, cảm thấy có chút cổ quái.
Tận mắt nhìn thấy đến người khác chết ở trước mặt mình, tự nhiên sẽ sợ hãi, nhưng phản ứng của Thượng Huyên còn hơn thế.
Sắc mặt Thượng Huyên trắng bệch, lại mơ hồ mang theo một tia tức giận. Ánh mắt trừng về phía Thượng Yên, hai tay nắm chặt, tựa hồ muốn nói gì.
Thượng phu nhân hiểu nữ nhi mình nhất, nàng biết Thượng Yên cùng Thượng Huyên từ nhỏ đã bất hòa.
Tỷ muội nhà khác luôn thân cận với nhau, nhưng các nàng lại như có một tầng xa cách.
Thượng Yên rời nhà trốn đi, nhiều năm không trở về, hiện giờ đột nhiên về nhà, đứa con gái nhỏ Thượng Huyên vốn là không thích Thượng Yên, nhất định phải nháo ra chút sự tình.
Thượng phu nhân hiểu rõ tâm tư Thượng Huyên, yến hội lần này là thời cơ ra tay tốt nhất, Thượng Huyên khẳng định sẽ không bỏ qua.
Nhưng là càng làm cho Thượng phu nhân không nghĩ đến, Thượng Huyên đem chấp nhặt nho nhỏ này để lên mặt bàn.
Thượng Huyên tuổi còn nhỏ, không hiểu được đạo lý gia hòa vạn sự hưng. Ở trong nhà, quan trọng nhất không phải nơi chốn nghĩ cho mình, cùng người nhà đấu trí, mà là đoàn kết lại, cùng nhau đối ngoại.
Thượng phu nhân tuyệt đối không thể để cho Thượng Huyên ở trước mặt mọi người thất thố.
Thượng Huyên đi về phía Thượng Yên, mới vừa đi ra một bước, đã bị Thượng phu nhân kéo lại.
Thượng phu nhân sắc mặt như thường, nhìn vào mắt Thượng Huyên, lại ngầm có ý cảnh cáo.
Thượng Huyên hoảng hốt, bước chân không vững, bị Thượng phu nhân lôi đi.
Khắp nơi loạn thành một đoàn, căn bản là không có chú ý tới động tĩnh bên này.
"Ngươi tốt nhất nên ngẫm lại, hiện tại tốt nhất nên làm cái gì? Không nên tự mình chủ trương." Thượng phu nhân tới gần Thượng Huyên, gần như là dán lên tai nàng.
Thượng phu nhân nói là muốn gõ cho nàng một hồi chuông cảnh báo, nàng lập tức thanh tỉnh lại.
Thượng Huyên biết, cha mẹ không muốn nàng tăng thêm phiền phức cho Thượng gia. Nếu nàng muốn đi tìm Thượng Yên, nhất định kết quả sẽ không tốt.
Thượng phu nhân nhìn qua như đang an ủi Thượng Huyên, nhưng thật ra là đang khống chế nàng, không cho nàng làm chuyện ngu xuẩn.
Thượng Huyên hiểu, mẫu thân nhất định là đã phát hiện ra cái gì, mới có thể giữ chặt nàng.
Thượng Huyên có thể nhìn ra cảm xúc của mẫu thân, nàng biết mẫu thân không biểu hiện ra mặt, nhưng nàng đang rất tức giận.
Thượng Huyên trong lòng sợ hãi cực kỳ, nhưng là nàng cưỡng bách bản thân trấn định xuống. Bình tĩnh mà suy nghĩ, rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Chuyện này định không phải do nàng dựng lên, khẳng định là có người muốn đối phó Thượng gia.
Thượng gia cây to đón gió, rất dễ dàng khiến cho người khác chú ý. Người nọ cố ý hạ độc trong rượu, làm cho người ở trong yến hội chết đi, tạo thành khung cảnh hoảng loạn.
Thượng Huyên biết ý của mẫu thân. Hiện tại bọn họ phải nhất trí đối ngoại, đem nguy cơ trước mắt giải quyết mới tốt.
Thượng phu nhân nhìn chằm chằm vào Thượng Huyên, nàng thấy Thượng Huyên dần dần khôi phục trấn định, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từng phút từng giây trôi qua, phòng yến hội dần dần an tĩnh lại.
Âm thanh nghị luận của viên khách cũng chậm rãi ngừng lại, mọi người đều đang chờ chủ nhân yến hội cho một lời giải thích.
Thượng tiên sinh làm gia chủ Thượng gia, cần thiết phải làm gì đó.
Thượng tiên sinh đầu tiên phục hồi tinh thần. Sau đó, hắn đi vào trong đại sảnh, cho mọi người một lời giải thích.
"Trong yến hội phát sinh chuyện như vậy, tạo nên mối lo sợ cho mọi người, ta thực xin lỗi."
Thượng tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nhìn về phía mọi người.
"Mọi người yên tâm, chúng ta đã tìm người thông báo cho phòng tuần bộ. Bọn họ sẽ lập tức tới, xử lý việc này thật thích đáng."
"Yến hội đem nay đến nay đã kết thúc, mọi người có thể quay về nhà trước. Ta ở chỗ này, một lần nữa xin lỗi với tất cả mọi người."
Ngữ khí Thượng tiên sinh thành khẩn mười phần.
Thượng tiên sinh cùng phó tổng lý có quan hệ nhân thích, ai lại không biết. Nhìn mặt mũi phó tổng lý, bọn họ cũng không thể oán giận cái gì.
Tới cuối cùng, chuyện này khẳng định sẽ bị áp xuống, không có người biết được chân tướng. Mặc kệ xử lý như thế nào, Thượng gia đều sẽ không có nửa điểm tổn thất.
Khách mời thức thời, lục tục mà rời đi.
Đợi cho khách khứa về hết, tất cả người ở Thượng gia đều vào thư phòng, nhân viên phục vụ bị hiềm nghi đã rời đi, sẽ không tìm được bất kì manh mối gì.
Bọn họ biết Thượng Huyên muốn ra tay với Thượng Yên, còn phải xử lý nữ nhi không nghe lời.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Sau khi tất cả kết thúc, Thượng Yên trở lại trong phòng. Mở cửa, trong phòng là một mảnh đen như mực.
Thượng Yên vừa muốn bật đèn, lúc này, một cái bóng đen tiến vào.
"Chuyện chủ tử giao cho ngươi làm như thế nào rồi?"
Thượng Yên biết người này là thủ hạ của Mạc Thanh Hàn, nàng mở miệng: "Việc hắn phân phó cho ta, ta đều hoàn thành."
"Thượng Huyên đã bị xử trí."
Thượng gia tìm được độc dược trong phòng của Thượng Huyên. Nàng ta căn bản không đoán được, vì sao thuốc dị ứng biến thành độc dược.
Chứng cứ của Thượng Huyên vô cùng xác thực, cha mẹ Thượng Yên thực tức giận. Thượng Huyên bị cấm túc, không thể ra cửa. Nàng ta sẽ không gây ra sóng gió gì.
"Thượng gia giống như có chút hoài nghi, chuyện này có thể do người khác cố ý nhằm vào Thượng gia, bọn họ khiến ta phải cảnh giác rất nhiều."
Tuy rằng cha mẹ Thượng Yên ngoài miệng không nói, nhưng Thượng Yên nhìn ra được. Bọn họ cảm thấy có người theo dõi Thượng gia, nổi lên một chút lòng nghi ngờ.
"Bọn họ muốn đổi người hầu bên cạnh ta." Thượng Yên cười một chút: "Ta liền đem người của mình đưa vào."
Kể từ đó, người của Mạc Thanh Hàn liền tiến vào Thượng gia. Có thể nắm giữ càng nhiều tin tức, sẽ càng khiến cho ngày sau của Mạc Thanh Hàn dễ hành động.
Dừng lại một chút, Thượng Yên mở miệng: "Thượng gia hiện tại đã bắt đầu tiếp nhận ta. Về sau ta sẽ chậm rãi làm cho bọn họ càng tin tưởng ta hơn."
Sau chuyện này, Thượng gia cùng Thượng Huyên có ngăn cách, đối với Thượng Yên lại tràn ngập áy náy.
Bọn họ cho rằng Thượng Yên vừa trở về, liền gặp chuyện như vậy, trong lòng nhất định không dễ chịu, liền nghĩ muốn bồi thường cho Thượng Yên.
Thượng Yên nói rõ từng câu từng chữ, nàng hiểu được mình còn có chỗ hữu dụng, mới có thể lưu tại bên người Mạc Thanh Hàn.
Chuyện Mạc Thanh Hàn giao phó, nàng nhất định sẽ hoàn thành.
Nàng không nghĩ làm cho Mạc Thanh Hàn thất vọng về nàng.
Người này đang muốn rời đi, hắn nghe thấy âm thanh của Thượng Yên từ phía sau.
"Chờ một chút."
Người này hơi dừng bước.
Thanh âm Thượng Yên thực nhẹ: "Đêm nay ta cùng Diệp nhị tiểu thư ở chung không tồi. Cũng biết một chút chuyện, ta cảm thấy hắn sẽ cảm thấy hứng thú."
Thượng Yên tầm mắt nhìn vào trong bóng tối: "Nhưng mà, ta muốn đích thân nói cho hắn."
Nàng hoàn thành chuyện Mạc Thanh Hàn giao phó, tất nhiên mong được gặp mặt hắn. Nàng cho rằng mình đưa ra yêu cầu này, cũng không quá phận.
Người nọ vẫn không nói, lập tức rời đi.
Thượng Yên cười một tiếng.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Bóng đêm càng thêm trầm, mọi nơi rơi vào trong yên tĩnh.
Dung Mộc ngồi ở trong tối, ánh sáng ảm đạm, không khí xung quanh hắn âm lãnh đến cực điểm.
Có một bóng đen tiến vào, lặng lẽ không một tiếng động. Dung Mộc lập tức đã nhận ra.
Thanh tuyến Dung Mộc không có gợn sóng: "Chuyện Thượng gia, thế nào?"
"Chủ tử." Người nọ nói: "Thượng Yên đã hoàn thành chuyện ngài giao cho, người Thượng gia bắt đầu tin nàng."
Chuyện này đã nằm trong dự kiến của Dung Mộc. Chuyện hắn an bài, từ trước đến nay đều không hề có sai lầm.
Thanh âm Dung Mộc lạnh băng: "Nói cho nàng, nàng làm không tồi."
Dung Mộc không hề có bất kì kiên nhẫn nào với Thượng Yên. Tuy nhiên, nếu muốn lợi dụng nàng, có vài thời điểm vẫn phải cho nàng sắc mặt tốt.
Dung Mộc biết tâm tư của Thượng Yên đối với hắn, ngay cả khi nàng bày tỏ suy nghĩ hết lần này đến lần khác, đáy lòng hắn chưa bao giờ nổi lên bất kỳ gợn sóng gì.
Dung Mộc là người không có tình cảm gì. Với hắn mà nói, tất cả mọi người chỉ phân làm hai loại, có thể lợi dụng và không thể lợi dụng.
Người không thể lợi dụng, có thể tùy ý vứt bỏ.
Mà những người bị hắn lợi dụng, Dung Mộc sẽ để bọn họ sống lâu hơn một chút, cho đến khi dùng hết giá trị của người nọ.
Thủ hạ tiếp tục truyền đạt lời của Thượng Yên: "Nàng muốn gặp mặt ngài, có một số việc phải nói."
Nghe đến đó, Dung Mộc khẽ nhíu mày, đang muốn cự tuyệt.
Thủ hạ nói: "Là về Diệp nhị tiểu thư."
Dung Mộc dừng động tác, nheo đôi mắt, trong lòng có chút cân nhắc.
Hắn chợt mở miệng: "Nói với Thượng Yên, gặp mặt thì có thể, không cần để lộ hành tung."
Dung Mộc đáp ứng cùng Thượng Yên gặp mặt, tự nhiên không phải bởi vì Thượng Yên, mà là bởi vì hắn muốn biết chuyện của Diệp Sở.
Diệp Sở, Diệp gia nhị tiểu thư.
Dung Mộc lúc trước điều tra qua, Diệp gia có hai vị tiểu thư, là Diệp Sở cùng Diệp Gia Nhu.
Dung Mộc phải làm một chuyện, mà chuyện này cùng Diệp gia có quan hệ. Hắn sẽ chọn một trong hai người tới giúp hắn làm.
Dung Mộc biết, Diệp Gia Nhu trước kia đã bị Diệp Sở đưa đi Bắc Bình, chứng minh tâm tư của Diệp Sở kín đáo hơn so với Diệp Gia Nhu, đầu óc cũng càng thông minh hơn.
Nếu là để Diệp Sở đi giúp hắn làm chuyện này, khả năng thành công sẽ lớn hơn một ít.
Dung Mộc chuẩn bị gặp mặt Diệp Sở, chủ yếu có hai nguyên nhân.
Điểm thứ nhất, Dung Mộc muốn hiểu biết thái độ thật sự của Diệp Sở đối với Lục Hoài.
Dung Mộc biết Diệp Sở cùng Lục Hoài từng có vài lần gặp mặt. Hắn muốn biết giữ hai người bọn họ có quan hệ gì.
Điểm thứ hai, Dung Mộc muốn quan sát nàng một chút. Diệp Sở nói không chừng có thể lợi dụng.
Nếu là hắn muốn sắp xếp để Diệp Sở làm việc thay hắn, là thời điểm đi tới gần nàng.
Trong bóng đêm an tĩnh, Dung Mộc ngồi trong phòng, thần sắc hắn nhìn không rõ ràng.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Chuyện xảy ra ở Thượng Công Quán, khách nhân không thể ở lại lâu, từng người từ phòng yến hội đi ra, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Diệp Sở đi cùng Tô Lan, hai người theo đám đông ra ngoài.
Diệp Sở nghĩ tới chuyện trong yến hội, không khỏi nhăn mày.
Nàng dĩ nhiên biết. Bởi vì đời trước, ở trong yến hội của Thượng Yên, mọi chuyện đều bình bình đạm đạm mà trôi qua, cũng không bất luận kẻ nào bỏ mạng.
Nếu chuyện này xảy ra, vậy chứng minh Mạc Thanh Hàn thật sự đã tiến vào Thượng Hải.
Bọn họ đã lường trước việc Mạc Thanh Hàn sẽ động thủ, nhưng không nghĩ đến hắn lại trực tiếp ở trong yến hội của Thượng Yên giết người.
Diệp Sở rất rõ ràng, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, đúng thật là tác phong của hắn.
Thông qua rắc rối lớn như vậy, người Bến Thượng Hải đều sẽ biết yến hội của Thượng đại tiểu thư xảy ra chuyện, lại vừa lúc làm người của Thượng gia một lần nữa chú ý Thượng Yên.
Một mũi tên trúng hai đích, lại có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho bản thân.
Mạc Thanh Hàn nhất định là muốn lợi dụng Thượng Yên nhấc lên sóng gió. Chỉ là kiếp này, bọn họ sẽ không để hắn được như nguyện.
Trong đại sảnh yến hội tương đối ấm áp. Chờ đến khi mọi người đi ra bên ngoài, gió lạnh mới đánh úp lại.
Diệp Sở mới vừa đi khỏi cửa lớn, cảm thấy giữa trán có chút lạnh lẽo.
Trong lòng nàng nỗi lên tò mò, vươn tay, đang muốn chạm vào trán, nhưng không ngờ đến..
Lúc này, từng bông tuyết trắng tinh rơi vào bàn tay Diệp Sở, nàng hơi dừng động tác.
Năm nay mùa đông lạnh hơn rất nhiều, tối nay lại có tuyết rơi. Khóe môi Diệp Sở cong lên, bông tuyết trong tay nàng tan chảy.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, những bông tuyết nhỏ vụn rơi xuống từ không trung, tuy đẹp nhưng lại mang theo một chút rét lạnh.
Chuyện cũ năm xưa từ ký ức quay về, trong lúc hoảng hốt, như nàng lại quay về kiếp trước.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Kiếp trước, Diệp Sở đã ký một hiệp ước với Lục Hoài. Bọn họ tiếp xúc không lâu, cần phải nhanh chóng thành hôn.
Thời gian khẩn trương, nhưng Lục Thế Hiền vẫn tìm người chọn một ngày lành. Loại chuyện chung thân đại sự này, tất nhiên không thể khinh thường được.
Phủ Đốc Quân không có ai hay biết về cuộc hôn nhân giả này. Đoạn thời gian đó, mỗi ngày họ đều bận rộn chuyện hôn sự của hai người.
Ngày đại hôn, Diệp Sở mặc áo cưới màu trắng. Trong không khí lạnh lẽo của mùa đông, nàng không thể không cảm thấy lạnh, ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng.
Lục Hoài đã nhận ra, hắn đưa ra yêu cầu, nghi thức cũng đơn giản rất nhiều. Những khách nhân rời đi rất sớm.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đều không đoán được, đêm đại hôn thế nhưng lại có một trận tuyết lớn.
Mùa đông năm đó, là trận tuyết đầu mùa của Bến Thượng Hải.
Bọn họ ở Đốc Quân phủ, Lục Hoài đứng ở nơi đó. Hắn nhìn những bông tuyết bay múa ngoài cửa sổ.
Hắn nói với nàng một câu.
Tuyết rơi.
Ai mà biết, ngày Đốc Quân phủ tổ chức đại hỷ, bọn họ vậy mà ngồi ở trong phòng cùng ngắm tuyết rơi.
Vào đêm tuyết rơi, hai người đều có tâm sự, một đêm không ngủ.
Đó là đêm tân hôn của họ.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Nghe được khắp nơi vang lên tiếng nghị luận, Diệp Sở từ hồi ức tỉnh lại.
Nàng bây giờ đang đứng trước cửa Thượng Công Quán, bên cạnh là các khách nhân của yến hội.
Bởi vì tuyết rơi, bọn họ còn chưa rời đi.
Diệp Sở cùng Tô Lan đều đứng im. Nàng khẽ đảo mắt, thoáng nhìn qua hình bóng của Lục Hoài.
Hắn còn chưa có rời đi.
Nàng cùng hắn đều đứng ở trong đám đông. Một trước một sau, không xa cũng không gần, giữa đoa còn có một số người.
Diệp Sở đứng ở phía sau Lục Hoài. Không biết sao, nàng nổi lên một ý niệm, đột nhiên nói.
Thanh tuyến Diệp Sở nhu hòa: "Tuyết rơi."
Tiếng nói ầm ĩ, thanh âm Diệp Sở cũng không lớn, cũng không biết là nàng đang nói với ai.
Lục Hoài đứng phía trước Diệp Sở, nàng vẫn luôn trầm mặc mà nhìn bóng hình của hắn.
Hắn chợt mở miệng, cũng không biết là trả lời cho ai nghe.
Thanh âm Lục Hoài mát lạnh: "Ân, tuyết rơi."
Diệp Sở tim đập dừng nửa nhịp.
Giống như hai người bị đám đông ngăn cách, xa xa mà đáp lại.
Bông tuyết không tiếng động mà rơi xuống, mang theo hơi lạnh. Kỳ quái chính là họ một chút cũng không cảm thấy.
Mùa đông năm nay, bọn họ lại một lần nữa ở Bến Thượng Hải.
Nhìn tuyết đầu mùa rơi.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Tác giả có lời muốn nói: Lần sau sẽ viết chi tiết về đêm tân hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT