Nàng tự biết đuối lý, không dám cùng Thẩm Cửu chạm mặt. Nàng đang muốn quay sang hướng khác, nhận ra phía sau có mấy người của Đại Đô Hội.
Sắc mặt Điệp Nhi tái nhợt lên, nàng hiểu được Cửu gia là muốn nàng đi qua.
Điệp Nhi đi đến trước mặt Thẩm Cửu, thanh âm mềm nhẹ: "Cửu gia."
Ánh đèn trong Tiên Nhạc Cung* lờ mờ, thần sắc Thẩm Cửu có chút xem không rõ, nhưng Điệp Nhi vẫn hoảng loạn cực kỳ.
*Nguyên văn chỗ này là Đại Đô Hội. Thấy sai sai nên mình sửa lại.
Thẩm Cửu không chút để ý mà mở miệng: "Nha, này không phải là Điệp Nhi sao? Làm chuyện gì trái với lương tâm, thấy Cửu gia ta liền quay đầu muốn đi."
Điệp Nhi hoảng loạn: "Cửu gia, xin lỗi.."
Tào An đứng ở một bên mà châm chọc mà nói: "Ngươi ở Đại Đô Hội, Đại Đô Hội đối đãi với ngươi không tệ. Điệp Nhi, ngươi còn có lương tâm hay không?"
Điệp Nhi phản bội Đại Đô Hội, Tào An hận nhất loại người này. Càng miễn bàn lúc ấy nàng ta làm như vậy khiến mặt mũi của Đại Đô Hội mất sạch.
Sắc mặt Điệp Nhi hơi trắng bệch: "Ta không phải loại này.."
Thẩm Cửu lười nghe nàng nói, hắn quay đầu đi, nói một câu: "Tào An."
Tào An đem một quyển tạp chí ném cho Điệp Nhi, ngữ khí lãnh đạm: "Điệp Nhi, ngôi sao nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải là Dạ Lai Hương, mà ngươi cái gì cũng đều không phải."
Nàng không có xem qua tạp chí này. Lúc này nghe Tào An nói, trái tim Điệp Nhi căng thẳng.
Từ trước đến nay, Điệp Nhi rất tin tưởng vào tiếng ca của mình. Nàng có chút không tin, vội cúi đầu nhặt lên.
Mặc dù ánh đèn có chút tối, nhưng từng dòng chữ kia vẫn lọt vào mắt nàng.
Dạ Lai Hương có tiếng ca hay nhất, mà nàng chỉ xếp sau Dạ Lai Hương.
"Điệp Nhi, may mắn ngươi rời khỏi Đại Đô Hội. Bằng không, ta nào tìm được người ưu tú như Dạ Lai Hương."
Điệp Nhi cúi đầu càng thấp.
Thẩm Cửu lạnh lùng nói: "Người của Đại Đô Hội, mọi thứ đều sẽ hơn người khác một đầu. Điệp Nhi, nếu ngươi còn ngốc tại Đại Đô Hội, ta còn sợ ngươi kéo thấp cấp bậc của Đại Đô Hội."
Dạ Lai Hương nổi danh như vậy, Điệp Nhi tất nhiên đã nghe qua giọng hát của Dạ Lai Hương.
Dạ Lai Hương có thanh âm rất dễ nghe. Mặc dù là nàng, cũng không thể không thừa nhận thực lực của Dạ Lai Hương.
Thanh âm của Thẩm Cửu càng thêm lạnh: "Điệp Nhi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn tranh cùng Dạ Lai Hương?"
Nàng hoảng hốt, nàng vì đạt được ích lợi cao hơn, liền rời khỏi Đại Đô Hội.
Hiện tại nổi bật đều bị Dạ Lai Hương cướp đi, cũng là nàng gieo gió gặt bão.
Thẩm Cửu lười nhìn đến nàng, lập tức đi về phía trước.
Thẩm Cửu đi đến sảnh lớn, tìm một vị trí ngồi xuống, tư thái tùy ý.
Sau đó, hắn nhìn người của Tiên Nhạc Cung một cái: "Nói cho Kiều Lục, Cửu gia ta tới tìm hắn thanh toán một chuyện."
Người này vội vàng đáp ứng, hướng Kiều Lục hội báo.
Kiều Vân Sanh tự nhiên hiểu mục đích của Thẩm Cửu. Hắn hừ lạnh một tiếng, vô luận Thẩm Cửu nói cái gì, hắn sẽ không nhận.
Kiều Vân Sanh không nhanh không chậm mà đi đến sảnh lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Cửu.
Hắn ưu nhã ngồi xuống, từ từ nói một câu: "Thẩm Cửu, Đại Đô Hội muốn đóng cửa sao? Bằng không ngươi chạy đến Tiên Nhạc Cung làm gì?"
Mắt thấy Kiều Lục còn mạnh miệng, khóe miệng Thẩm Cửu hiện lên một tia cười lạnh.
Hắn đứng dậy, quét mắt một cái nhìn người đang đứng ở đây: "Các vị, hôm nay ta để cho mọi người làm nhân chứng."
Giờ phút này, âm thanh ầm ĩ từ từ nhỏ dần. Rõ ràng người của Tiên Nhạc Cung rất đông, nhưng mọi người đều không dám nói lời nào, khắp đều an tĩnh.
Mọi người đều thấy được Kiều Lục gia cùng Thẩm Cửu gia không đúng, không biết hiện tại muốn phát sinh tình huống như thế nào.
Bên trong Tiên Nhạc Cung an tĩnh, thanh âm Thẩm Cửu dừng ở trong không khí, cực kỳ rõ ràng.
"Mọi người còn nhớ rõ ta đã cùng Kiều Lục đánh cược không? Nếu trong ba tháng ta đưa một cô gái nông thôn trở thành ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Bến Thượng Hải, Kiều Lục phải hướng ta dập đầu xin lỗi."
Thẩm Cửu từng câu từng chữ: "Đợi lát nữa Kiều Lục hướng ta dập đầu, các ngươi ở bên cạnh nhìn xem, cũng là làm nhân chứng."
Thẩm Cửu vừa nói xong, không khí Tiên Nhạc Cung trở nên đầy áp lực.
Người có mặt ở đây trở nên đầy căng thẳng, thì ra Thẩm Cửu gia muốn nói đến chuyện này.
Kiều Lục thần sắc tự nhiên, hắn nhẹ a một tiếng: "Thẩm Cửu, chỉ bằng ngươi nói mấy câu, liền kết luận ta thua? Thật là buồn cười."
"Ngươi cho rằng người khác ngu như ngươi sao?"
Thẩm Cửu cười lạnh một tiếng, hắn nhìn Tào An một cái, Tào An đem một quyển tạp chí đưa cho Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu đem tạp chí ném tới trước mặt Kiều Vân Sanh, tạp chí rơi trên bàn.
Hắn cười như không cười: "Kiều Lục, ai là ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Bến Thượng Hải, trên đó viết hoàn toàn rõ ràng."
"Nếu ngươi không biết đọc chữ, ngươi không phát hiện, ta đây cũng không có biện pháp."
Sau đó, Thẩm Cửu nghiêng đầu, nhìn Tào An một cái: "Ngươi đem mấy quyển tạp chí cho mọi người nhìn xem."
Tào An cùng người của Đại Đô Hội mang tạp chí đưa cho người trong Tiên Nhạc Cung.
Tạp chí Đại Thượng Hải rất có danh tiếng, đa số mọi người ở đây đều đã xem qua. Nhưng cũng có một số người người không biết, lúc này cũng đều rõ ràng.
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất Bến Thượng Hải, nhân khí lớn, Thẩm Cửu gia không nói sai.
Hơn nữa ở đây rất nhiều người có cùng suy nghĩ này, Dạ Lai Hương có tiếng ca đẹp nhất Thượng Hải, là danh xứng với thực.
Nhưng Kiều Vân Sanh làm việc luôn tàn nhẫn, mọi người đều không dám nói ra lời này.
Kiều Vân Sanh tất nhiên biết trên bàn là quyển tạp chí Đại Thượng Hải, đáy mắt hắn hiện lên một tia sáng lạnh.
Thẩm Cửu quả nhiên là muốn nhằm vào việc này.
Nhưng mí mắt của hắn cũng không nâng: "Như thế nào? Chỉ bằng một quyển tạp chí vỉa hè, ngươi cho rằng có thể chứng minh cái gì?"
Thẩm Cửu biết Kiều Vân Sanh sẽ không nhận, hắn chậm rãi nói: "Kỳ trước tạp chí này từng đưa ra bình chọn cho Hoàng Hậu màn ảnh, mức độ đáng tin rất cao."
Sau đó, Thẩm Cửu chuyển qua hướng khác: "Kiều Lục, ngươi cho mọi người là là kẻ điếc sao? Ngươi cho rằng Điệp Nhi không lên được mặt bàn của Tiên Nhạc Cung có thể so được với Dạ Lai Hương sao?"
Thẩm Cửu từng câu từng chữ mà nói: "Trận này đánh cược, ngươi thua, ngươi phải hướng ta dập đầu xin lỗi."
Lúc này, hắn chợt hỏi một người: "Dạ Lai Hương là ai? Nàng hát thế nào?"
Nhìn qua Kiều Vân Sanh chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng mặt vô biểu tình, thanh âm lạnh băng.
Người bị hỏi ấp úng mà không dám nói lời nào, sợ đắc tội Kiều Lục cùng Thẩm Cửu.
Kiều Vân Sanh lại chọn hai người khác, hỏi cùng vấn đề.
Bọn họ cùng một phản ứng, đều không nói chuyện.
Kiều Vân Sanh chợt cười, cong khóe miệng: "Thẩm Kiều Nga, người khác cũng không biết có Dạ Lai Hương, ngươi dựa vào cái gì nói ngươi thắng."
Thẩm Cửu không nghĩ tới Kiều Vân Sanh vô sỉ như vậy, hắn châm chọc mà nói: "Ngươi uy hiếp người khác, vậy thì có bản lĩnh gì."
Tuy những người ở đây đều có ánh nhìn khác nhau, nhưng thật ra họ đồng ý với những điều Thẩm Cửu nói. Nhưng bọn họ sợ Kiều Lục gia, không dám biểu lộ ý nghĩ của mình.
Kiều Vân Sanh thoáng nhìn nét mặt những người đó, trong lòng bực bội.
Một đám đê tiện.
Hắn đột nhiên mở miệng: "Toàn bộ người đều rời đi cho ta, ta muốn cùng Thẩm Cửu gia tán gẫu một chút."
Thanh âm Kiều Vân Sanh lạnh bạc, giống như băng tuyết, khiến lòng người run rẩy.
Bầu không khí trong Tiên Nhạc Cung nháy mắt đình trệ, giống như bị đông cứng.
Rất nhiều người đứng lên, nhưng có một ít người giống như bị dọa, động tác có chút chậm.
Sắt mặt Kiều Vân Sanh lạnh nhạt, thanh âm không độ ấm: "Lại không đi, liền đem mạng lưu lại."
Động tác của mọi người bỗng trở nên nhanh chóng. Qua thời gian ngắn, Tiên Nhạc Cung chỉ còn lại có Kiều Lục cùng Thẩm Cửu.
Tiên Nhạc Cung vắng vẻ, rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Cửu mở miệng trước, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Kiều Lục, nếu ngươi không chịu được hậu quả, lúc trước ngươi cũng đừng cùng ta đánh cược."
"Thua lại đổi ý." Thẩm Cửu hừ một tiếng. "Kiều Lục, ngươi là nam nhân sao?"
Kiều Vân Sanh đối Thẩm Cửu trào phúng phảng phất giống như không nghe thấy, hắn chậm rì rì mà nói: "Thẩm Cửu, đừng đắc ý quá sớm."
"Tạp chí đại Thượng Hải nói Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất, ai biết được liệu ngươi có phải đã thông đồng với tòa soạn hay không?"
Kiều Vân Sanh nhích về phía trước một chút, mở miệng: "Thẩm Cửu, ngươi hắn đã cho tòa soạn khi không ít thứ tốt đi?"
Thấy Kiều Lục mở miệng nói bậy, Thẩm Cửu cười lạnh: "Nha, thua không nổi liền bắt đầu nói bừa."
"Hồng Môn Kiều Lục gia chịu không nổi đả kích như vậy?"
Thẩm Cửu muốn nhìn, Kiều Lục còn sẽ nói ra cái gì.
Kiều Vân Sanh nhướng mày: "Thẩm Kiều Nga, nếu Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi nhất Thượng Hải, vậy muốn đã chịu Bến Thượng Hải mọi người thừa nhận."
Sau đó, Kiều Vân Sanh nhẹ 'a' một tiếng.
"Chỉ cần là người của Tiên Nhạc Cung, sẽ không tán thành điểm này."
Kiều Vân Sanh không chút để ý mà nói: "Cho nên, vì sao ta phải quỳ xuống?"
Không khí trở nên lạnh hơn vài phần, sắc mặt Thẩm Cửu có chút đen tối không rõ.
Kiều Lục trưng ra vẻ mặt dày vô sỉ thật là làm Thẩm Cửu mở rộng tầm mắt. Bất quá, mặc dù Kiều Lục không thừa nhận, hắn vẫn thua.
Thẩm Cửu chợt cười, nói từng câu từng chữ: "Kiều Lục, bây giờ ngươi còn ngụy biện? Ta thắng chính là thắng, trong lòng chúng ta biết rõ ràng."
Thẩm Cửu đứng dậy: "Với loại tiểu nhân đê tiện như ngươi, ta không lời nào để nói."
Thật ra, Thẩm Cửu đã sớm đoán được Kiều Lục sẽ không quỳ xuống. Hôm nay hắn tới chỉ là thử xem Kiều Lục ứng phó thế nào thôi.
Dù sao mục đích cũng đã đạt được, Thẩm Cửu vừa lòng mà rời đi.
Trong Tiên Nhạc Cung rộng lớn, chỉ còn mỗi Kiều Vân Sanh.
Mọi nơi yên tĩnh vắng lặng, khắp người Kiều Vân Sanh tỏa ra hơi lạnh cực điểm.
* * *
Trong mấy ngày gần đây, Diệp Sở trở nên bồn chồn, trằn trọc, vẫn không thể nào yên giấc.
Nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Cho đến khi nàn mơ thấy một giấc mơ, mới hiểu được nguyên nhân của sự lo lắng.
* * *
Ở trong mộng, Diệp Sở về lại khoảng thời gian cùng Lục Hoài kết hôn.
Một ngày nọ, Diệp Sở cùng Lục Hoài gặp một người khách ở cửa hàng rượu Nam Quốc, trùng hợp gặp đại tiểu thư Thượng gia, Thượng Yên.
Tiệm rượu Nam Quốc là sản nghiệp của Thượng gia, ở nơi này gặp người của Thượng gia cũng không có gì kỳ quái.
Khi đó, Thượng Yên đã mau 30 tuổi, nhưng vẫn chưa gả. Các vị tiểu thư khác của Thượng gia đều đã gả đi, những người kia vẫn gọi nàng là Thượng đại tiểu thư như cũ.
Hành lang tiệm rượu Nam Quốc cũng không nhỏ. Nhưng nếu bọn họ cùng lúc đi qua, vừa lúc có thể đối mặt.
Thượng Yên cười nhẹ, hướng về phía Diệp Sở mà đi tới.
Thượng Yên mở miệng: "Lục thái thái, đã lâu không gặp."
Diệp Sở hạ đôi mắt: "Thượng tiểu thư."
Thượng Yên nắm chặt tay Diệp Sở, trên mặt nàng tuy lộ ra tươi cười, nhưng trong đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười.
Diệp Sở nhìn ra địch ý của nàng ta, tự nhiên sẽ không thoái nhượng.
* * *
Diệp Sở chợt từ trong mộng tỉnh lại.
Giờ đã là rạng sáng, không khí lạnh đến thấu xương. Cửa sổ nửa mở, gió lạnh từ khe hở tràn vào, nhiệt độ trong phòng khá thấp, Diệp Sở thanh tỉnh lại.
Nàng đã nhớ ra rồi.
Đời trước, vào thời điểm này, đã xảy ra một chuyện cực kì quan trọng.
Thượng gia đại tiểu thư trở về rồi.
Thượng gia nhiều thế hệ làm kinh thương, sinh ý trải rộng cả nước.
Thượng gia đại tiểu thư tên là Thượng Yên. Đều được sủng ái mà lớn lên, dưỡng cho nàng ta tính cách cao ngạo ngang ngược.
Đời trước, Thượng Yên lúc mười sáu tuổi đã rời nhà trốn đi. Đến lúc hai mươi mốt tuổi mới trở về nhà.
Không có người nào biết nàng đi nơi nào. Chỉ biết nàng khi trở về Thượng Hải tính tình liền thay đổi. Cách đối xử với người khác cũng rất ôn hòa, ai cũng nghĩ là nàng ta ở bên ngoài chịu ủy khuất.
Thượng gia vì Thượng Yên mà tổ chức một buổi yến hội, Diệp Sở trong buổi yến hội đó gặp mặt Thượng Yên.
Diệp Sở sau lại biết được, lúc Thượng Yên ở bên ngoài, có quen biết với Mạc Thanh Hàn.
Tính tình của Thượng Yên luôn phản nghịch, trong xương cốt lại coi trọng bạo lực. Như thế nào lại an an phận phận tại Thượng Hải làm một thiên kim nhà giàu?
Mạc Thanh Hàn không cảm thấy tính tình Thượng Yên cổ quái, ngược lại thưởng thức sự tàn nhẫn của nàng.
Thượng Yên cảm thấy ở Mạc Thanh Hàn rất tốt, nàng trở về Thượng Hải cũng là vì hắn.
Sau này, Mạc Thanh Hàn cưới Diệp Gia Nhu, Thượng Yên vẫn chưa gả.
Thượng Yên đã sớm đã quyết định, mặc dù nàng ở vậy cả đời, nàng cũng muốn lưu lại bên người Mạc Thanh Hàn.
Diệp Sở hiểu rõ, đối Mạc Thanh Hàn, bất luận kẻ nào cũng đều có thể lợi dụng.
Hắn không thích Thượng Yên, nhưng từ trước đến nay đều chiếu cố nàng.
Thượng gia thế lực lớn. Ai ai cũng đều biết, phó thủ tướng Chính phủ họ Thượng, quê quán tại Thượng Hải, sau lại đến Bắc Bình.
Thượng gia ở Thượng Hải tuy làm kinh thương, nhưng lại có quan hệ với phó thủ tướng Chính phủ, cũng có chút tự tin.
Đời trước, Mạc Thanh Hàn lợi dụng Thượng Yên, nương vào thế lực của Thượng gia ở Bến Thượng Hải làm ra không ít sóng gió.
Diệp Sở quyết định nói việc này cho Lục Hoài. Thượng Yên trở về là một chuyện rất quan trọng, bọn họ cần phải có lòng phòng bị.
Diệp Sở gọi một cuộc điện thoại cho Đốc Quân phủ. Hai người họ hẹn nhau tại một quán cà phê.
* * *
Hôm nay, Diệp Sở ra cửa sớm, nàng ngồi xe của Diệp Công Quán tới quán cà phê.
Tô Lan cùng tài xế nói qua, nhị tiểu thư muốn đi nơi nào, cứ việc làm theo, không cần hỏi nhiều. Việc này đã cho Diệp Sở một sự thuận lợi rất lớn.
Nàng không cần lại chuồn êm đi ra ngoài gặp Lục Hoài.
Lục Hoài cũng không cần đến Diệp Công Quán đón nàng. Quan hệ của hai người sẽ không bị ai phát hiện.
Trừ bỏ người Diệp gia, người biết chuyện này càng ít càng tốt.
Diệp Sở đến quán cà phê, Lục Hoài đã ngồi ở ghế lô. Hắn từ trước đến nay đều đến sớm hơn nàng, sẽ không để cho nàng phải chờ hắn.
Diệp Sở ngồi xuống, phát hiện Lục Hoài gọi cho nàng một ly cà phê đen.
Trên bàn đặt hai ly cà phê trắng, Diệp Sở nâng mắt nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở từng chịu sự ảnh hưởng của Lục Hoài, thích uống cà phê đen. Nàng có thể đảm bảo rằng, chuyện này không có người biết.
Lục Hoài phảng phất nhìn ra tâm tư của Diệp Sở, hắn mở miệng giải thích một phen.
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Ta hy vọng ngươi có thể quen thuộc thói quen của ta."
Lời nói của hắn ẩn chứ thâm ý.
Diệp Sở gật đầu: "Ta sẽ."
Nàng nhìn Lục Hoài, ánh mắt sâu cạn không rõ. Người nam nhân trước mắt này, đã từng làm bạn cùng nàng đi qua kiếp trước kiếp này.
Lục Hoài không biết, mỗi một thói quen của hắn, khắc sâu và ảnh hưởng đến Diệp Sở, giống như là một phần không thể thiếu trong sinh hoạt của nàng.
Lục Hoài cúi đầu uống một ngụm cà phê đen: "Có chuyện gì sao?"
Diệp Sở thu hồi cảm xúc, trở nên nghiêm túc: "Thượng gia đại tiểu thư sẽ về Thượng Hải."
Tay của Lục Hoài hơi dừng một chút, đặt ly xuống. Hắn hiểu được, Thượng gia cũng không có đưa tin này ra ngoài.
Thượng Yên rời nhà trốn đi đã 5 năm. Nếu nàng trở về, Thượng gia không thể có thái độ bình tĩnh như vậy.
Chuyện này hẳn là từ trong mộng của Diệp Sở. Cảnh trong mơ, Thượng gia đại tiểu thư sẽ về Thượng Hải, chỉ là lúc này chưa phát sinh.
Diệp Sở nghiêm túc nói: "Thượng Yên ở bên ngoài này 5 năm, nàng gặp Mạc Thanh Hàn. Sau đó, nàng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của Mạc Thanh Hàn."
"Không lâu sau, Thượng Yên sẽ về Thượng Hải, nàng có ý đồ không tốt."
Lục Hoài nheo mắt, Thượng Yên vốn là một danh viện tiểu thư, rời khỏi Thượng Hải 5 năm, thế nhưng lại có quan hệ với Mạc Thanh Hàn.
Diệp Sở đem chuyện của Thượng Yên nói một lần.
Trong quá trình kể, Diệp Sở nhớ lại chuyện của đời trước, không tự giác mang theo một ít cảm xúc.
Lục Hoài đã đã nhận ra, trạng thái của Diệp Sở có chút kỳ quái, không giống ngày thường.
Đợi cho Diệp Sở nói xong sau, Lục Hoài mới mở miệng hỏi nàng.
"Diệp Sở, ngươi có phải còn biết thêm gì nữa không?"
Diệp Sở ngẩn ra, nàng mới vừa rồi không che dấu tốt cảm xúc, vậy mà bị Lục Hoài thấy rõ ràng.
Lục Hoài nhìn chăm chú Diệp Sở, ánh mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu hết thảy, nàng không thể nói dối.
Diệp Sở chọn lọc từ ngữ, cẩn thận mở miệng: "Lục gia đã từng muốn Thượng Yên gả cho ngươi?"
Diệp Sở biết, Thượng Yên rời khỏi Thượng Hải còn có một nguyên nhân, đó chính là bị Lục Hoài cự tuyệt.
Thượng Yên có hận ý với Lục Hoài, bởi vậy mà đến. Đời trước, Diệp Sở gả cho Lục Hoài, nàng ngay cả Diệp Sở cũng mang theo thù hận.
Lục Hoài nhướng mày, chuyện mà Diệp Sở biết nhiều hơn hắn nghĩ.
Tuy nói 5 năm trước, Lục gia xác thật có ý tưởng này. Bọn họ không hỏi rõ Lục Hoài, an bài Thượng Yên cùng hắn ngẫu nhiên gặp vài lần.
Lục Hoài lập tức đánh tan ý niệm của họ.
Hiện tại, Lục Hoài thậm chí nhớ không rõ mặt của Thượng Yên.
Chuyện đã lâu như vậy, Lục Hoài đều đã quên, cũng không biết Diệp Sở là từ đâu biết được.
Lục Hoài nhàn nhạt mà nói: "Ân, tiếp tục đi."
Diệp Sở rũ xuống mắt: "Ngươi cự tuyệt Thượng Yên, nàng nhất thời tức giận, rời xa Thượng Hải, lại vì yêu sinh hận."
Lục Hoài nhìn về phía Diệp Sở, tay nàng chỉ nắm chặt ly cà phê, có lẽ là nàng dùng quá sức, đốt ngón đã trắng bệch.
Nhiệt độ từ ly cà phê truyền đến, đầu ngón tay Diệp Sở đỏ lên: "Nếu là Thượng Yên trở về, chắc chắn khắp nơi đều nhằm vào ngươi."
Động tác của nàng trong lúc lơ đãng, lại rất chân thật.
Giọng của Diệp Sở như đang phân tích giữa lợi và hại, nhưng nàng cũng không có ý thức được ngữ khí của nàng đã thay đổi.
Những lời này dừng trong tai Lục Hoài, lại là một bộ dáng khác.
Lục Hoài yên lặng quan sát Diệp Sở, nghe ngữ khí của nàng, tự nhiên cũng thấy động tác nhỏ của nàng.
Hắn chợt cười.
Trong phòng yên tĩnh vạn phần, thanh tuyến Lục Hoài nặng nề hạ xuống, gõ vào tim Diệp Sở.
"Diệp Sở, biểu hiện vừa rồi của ngươi.."
"Ta có thể hiểu là."
"Ngươi đang ghen sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT