Diệp Sở không dấu vết mà thu hồi tầm mắt.

Nàng xoay người, rời khỏi Đức Nhân đường, đi về phía Quản Minh quán.

Vừa bước đi, Diệp Sở vừa nghĩ, nam nhân này khí chất thanh dật, đối đãi với người khác thái độ cũng ôn hòa.

Nhìn qua cùng Mạc Thanh Hàn hoàn toàn khác biệt.

Nhưng trong lòng Diệp Sở vẫn tồn tại nghi ngờ. Nếu Mạc Thanh Hàn muốn ngụy trang, lại cố ý tìm một thân phận khác xa hắn, cũng không phải không có khả năng.

Trong lòng nàng mang tâm sự, chậm rãi đi về phía trước.

* * *

Một bên khác, Đức Nhân đường đã xảy ra một ít việc.

Dung Mộc ngồi ở chỗ kia, đang hỏi bệnh trạng của một người.

Ngữ khí của hắn ấm áp thản nhiên, khiến người nghe như tắm mình trong gió xuân.

Lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, đánh vỡ sự thanh tịnh.

Mấy nam nhân tùy tiện đi đến, một người thô thanh thô khí mà nói: "Không phải nói xem bệnh là miễn phí sao? Hiện tại như thế nào lại muốn lấy tiền?"

Một người khác tiếp lời: "Ta xem người này chính là lang băm. Ta xem bệnh ở đây, tác dụng gì cũng không có, thân mình càng ngày càng khó chịu!"

Một người xem cảm thấy bất bình, mở miệng: "Ngươi gặp qua y quán nào miễn phí xem bệnh bảy ngày? Dung đại phu đã làm việc này rất tốt."

"Hơn nữa các ngươi đừng vu hãm Dung đại phu. Dung đại phu y thuật cao minh, ta uống mấy ngày thuốc, đã tốt lên rất nhiều."

Nam nhân thấy có người phản bác, hắn đập bàn một cái, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp: "Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa."

Vừa thấy liền biết nhóm người này là du côn lưu manh. Bọn họ là cố ý tới kiếm chuyện gây sự, người giúp Dung Mộc nói chuyện không dám mở miệng.

Mấy du côn lưu manh này là Quảng Minh quán tìm tới. Đức Nhân đường khai trương không bao lâu, liền đoạt đi một phần lớn khách hàng của bọn họ.

Phải biết rằng, loại tình huống này từ trước đến nay chưa bao giờ phát sinh qua.

Người ở Quảng Minh quán tức giận, liền tìm mấy cái người vô lại, đi bôi đen Đức Nhân đường.

Dung Mộc đối với sự khiêu khích của nam nhân phảng phất giống như không. Hắn nhìn cũng không nhìn người nọ liếc mắt một cái, tiếp tục dò hỏi khởi người bệnh tình huống.

Hắn cúi đầu viết tốt phương thuốc, cho người bệnh đi cắt thuốc. Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía người gây sự.

Nhất cử nhất động, cực kỳ đạm nhiên.

Phảng phất hắn cũng không để ý người trước mắt đang khiêu khích.

Dung Mộc thần sắc không đổi, ngữ khí bình tĩnh cực kỳ: "Đức Nhân đường đãi đối đãi với mỗi người bệnh đều tận tâm tận lực. Mọi người uống thuốc, thân thể liền sẽ chuyển biến tốt."

Sau đó, Dung Mộc quét mắt nhìn mấy nam nhân: "Huống chi, ta không có gặp qua các ngươi, cũng chưa bao giờ cho các ngươi phương thuốc nào."

"Nếu các ngươi kiên trì nói như vậy, liền đem phương thuốc lấy ra, cho mọi người xem xem."

Dung Mộc thanh âm không có phập phồng, ngữ điệu cũng không biến hóa, nhìn qua vẫn ấm áp yên lặng.

Mấy tên du côn lưu manh nghe xong, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, giơ lên tay, đánh hướng Dung Mộc.

Lúc này, một người nam nhân bắt được tay của lưu manh, dùng sức ném ra, hắn tức giận nói: "Ai cho các ngươi đối xử với Dung đại phu như vậy?"

"Lại nói bậy, đừng trách ta không khách khí!"

Người nam nhân này có mở võ quán. Nữ nhi hắn mắc bệnh, uống qua thuốc của Dung đại phu, đã khỏi hoàn toàn.

Hôm nay, hắn tới Đức Nhân đường, là hướng Dung Mộc nói lời cảm tạ. Nhìn thấy có người ở Đức Nhân đường sinh sự, hắn cực kỳ nổi giận.

Mấy du côn thấy nam nhân này dáng người to lớn, hiểu được thân thủ hắn ta không tồi.

Bọn họ vốn chỉ là hổ giấy, chỉ biết làm bộ làm tịch mà buông lời hung ác. Thấy người lợi hại thật sự, tất nhiên sẽ sợ hãi.

Vì thế, bọn họ chỉ đưa mặt xám xịt rời đi.

Người nam nhân này xoay người, ngữ khí chân thành: "Dung đại phu, đừng nói lý với những người này. Chúng ta đều biết y thuật của ngươi cao minh, Đức Nhân đường đã giúp rất nhiều người."

Những người khác cũng tỏ vẻ, đồng ý lời nam nhân nói.

Dung Mộc nghe xong, nhàn nhạt mà cười. Hắn không nói gì, tiếp tục bắt mạch cho người khác.

Diệp Sở đi vào Quảng Minh quán tới nơi này xem bệnh người rất ít, thập phần quạnh quẽ.

Quảng Minh quán mất hết sinh ý, người đứng quầy biểu tình cũng có chút hạ xuống.

Diệp Sở chọn xong tất cả dược liệu, thanh toán tiền rồi rời đi.

Vừa ra khỏi Quảng Minh quán, Diệp Sở đi về phía trước. Một đôi phu thê đi qua nàng bên cạnh, giọng nói của bọn họ lọt vào trong tai nàng, rõ ràng cực kỳ.

"Mới vừa rồi mấy lưu manh tới Đức Nhân đường gây sự, biểu tình của Dung đại phu vẫn luôn đạm nhiên, còn bảo người ta đưa ra phương thuốc."

"Dung đại phu thật là người tốt, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến người bệnh."

"May mắn có người đứng ra."

"..."

Đôi vợ chồng này dần dần đi xa, thanh âm cũng trở nên nhỏ dần.

Đôi mày của Diệp Sở ẩn ẩn nhăn lại, Dung đại phu này khí chất thanh nhã, nhìn qua cũng không giống đã tập võ, gặp chuyện như vậy, lại thong dong trấn định.

Loại khí độ này cực kỳ khó có được.

Hoặc là hắn đã từng trải qua làm tính tình hắn bình thản, xem nhẹ sinh tử.

Hoặc là chính là hắn ẩn tàng tính cách chân thật, lại không để lộ ra ra.

Lòng nghi ngờ của nàng lại nặng thêm vài phần.

Diệp Sở trở về Diệp Công Quán, không có nghĩ tiếp, cứ theo lẽ thường khôi phục cuộc sống ban đầu.

* * *

Thời tiết hôm nay khá tốt, ánh mặt trời chói lọi, gió có nổi lên cũng không còn khiến người khác cảm thấy lạnh thấy xương nữa.

Diệp Sở không có việc gì, sửa sang mọi thứ ổn định, liền đi rạp hát Trung Học Tín Lễ.

Lúc trước, Diệp Sở bị Phó Điềm Điềm lôi kéo, bồi nàng báo danh tham gia diễn kịch nói, Nghiêm Mạn Mạn cũng cùng tham dự.

Nhưng là khoảng thời gian trước, Diệp Sở đều vội làm chuyện của mình. Không rút ra thời gian tập luyện kịch bản, đương nhiên cũng không tham dự diễn kịch nói lần này.

Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm cùng nàng đề nghị, muốn Diệp Sở nhất định phải tới xem bọn họ tập luyện.

Liền tính Diệp Sở hỏi kỹ, các nàng cũng không có nói, tình tiết của kịch bản, hay người được tuyển cho vị trí nam nữ chủ.

Các nàng nói Diệp Sở nhất định sẽ không đoán được.

Lúc Diệp Sở tới hiện trường, tận mắt nhìn thấy, kết quả khẳng định ra ngoài dự kiến của nàng.

Trước đó vài ngày, cũng đã bắt đầu luyện tập rồi. Các nàng ngày thường không có thời gian rảnh, đành phải ở lại sau tan học.

Nhưng là mấy bạn học tham diễn, toàn bộ đều chứa đầy nhiệt huyết, không oán hận. Vì để vở diễn được thành công, bọn họ không ngại hy sinh thời gian riêng của mình.

Diệp Sở bước thật nhanh, trong chốc lát đã đến rạp hát.

Cửa rạp hát hờ khép, vì để không ảnh hưởng đến các bạn học bên trong. Diệp Sở kéo chậm động tác, đem cửa rạp hát nhẹ nhàng kéo ra.

Cửa mới vừa mở ra, Diệp Sở liền nghe được thanh âm của Phó Điềm Điềm và Nghiêm Mạn Mạn từ rạp hát truyền ra.

Diệp Sở đi vào, bước chân thực nhẹ, tập luyện đã bắt đầu, các bạn học ở trên sân khấu đọc lời kịch.

Mọi nơi an tĩnh, chỉ có sân khấu phát ra thanh âm quanh quẩn trong rạp hát.

Bên trong rất vắng, ở ghế ngồi cũng không có bao nhiêu người. Diệp Sở tìm đến hàng ghế phía sau, ngồi xuống.

Ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, trên sàn phủ lên những vệt sáng tinh tế mà nhợt nhạt, toàn bộ rạp hát càng thêm sáng ngời.

Diệp Sở giương mắt nhìn về phía sân khấu, chờ đến khi thấy rõ tình hình trên sân khấu, nàng nhịn không được mà nhấp nhấp môi, ý cười càng lớn.

Nguyên lai đây là các nàng để cho nàng một kinh hỉ.

Trên sân khấu, Phó Điềm Điềm người mặc nam trang, kiểu tóc cùng lớp trang điểm cũng đều thay đổi, nàng đang diễn vai nam chính trong kịch bản.

Phó Điềm Điềm lớn lên có anh khí, trải qua hóa trang như vậy, nhìn qua xác thật rất giống.

Đứng đối diện Phó Điềm Điềm là Nghiêm Mạn Mạn, nàng mặc một bộ váy dài nữ tính, nàng đang diễn nữ chính.

Hai người nhìn qua rất chuyên chú, toàn phần tập trung để nhập vai, cũng không có phát hiện Diệp Sở đã tới. Nàng ngồi ở dưới đài nhìn.

Trung Học Tín Lễ đã cải biên bộ kịch bản này từ một bộ tiểu thuyết tên《 Nghi Quân 》. Nữ chính Nghi Quân độc lập kiên cường, nàng theo đuổi sự bình đẳng trong tình yêu và cuộc sống.

Phó Điềm Điềm diễn vai nam chính, Nghiêm Mạn Mạn diễn vai nữ chính Nghi Quân.

Phó Điềm Điềm hơi hạ giọng: "Nghi Quân, không cần đi có được không?"

Nghiêm Mạn Mạn cười có chút bi ai: "Luôn sống ỷ lại vào người khác, lại hy vọng được người khác tôn trọng, đó là chuyện không có khả năng."

Phó Điềm Điềm nhìn Nghiêm Mạn Mạn, không mở miệng.

Ngữ khí Nghiêm Mạn Mạn kiên định: "Ta tuy không có lục thân* để làm chỗ dựa, sao lại có thể trở thành gánh nặng của ngươi?"

*lục thân: Người trong gia đình.

"..."

Cảnh này là một đoạn ngắn trong tiểu thuyết 《 Nghi Quân 》.

Mấy ngày này, quyển tiểu thuyết đó khá thịnh hành ở Thượng Hải. Người theo đuổi chủ nghĩa nữ nhân độc lập đều thập phần tôn trọng quan niệm như vậy.

Đoạn này trình diễn xong, hai người còn đắm chìm trong đó. Lão sư ngồi ở bên cạnh, đứng lên, đi đến trước đài.

Gương mặt lão sư lộ vẻ khen ngợi: "Các ngươi diễn không tồi, so với lần trước tập luyện, tiến bộ rất nhiều."

Nghe lão sư nói, diễn viên trên đài đều cực kỳ vui vẻ. Bọn họ dụng tâm tập luyện đã lâu, chính vì làm được càng tốt.

Buổi luyện tập hôm nay kết thúc, lão sư cũng chuẩn bị rời đi.

Đi đến phía trước, lão sư còn dặn dò một câu, nàng không hy vọng bọn họ quá mệt mỏi: "Mọi người nhớ về nhà sớm, không cần ở lại quá muộn."

Đồng học cười, ứng thanh vâng, cũng bắt đầu sửa sang lại vật dụng của mình.

Diệp Sở cũng đứng lên, đi đến sân khấu. Nàng vỗ tay, trong rạp hát yên tĩnh, nghe thấy rất rõ ràng.

Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm đều nhìn lại, hai người kinh hỉ vạn phần, lập tức chạy tới.

Diệp Sở cười mở miệng: "Kịch bản chọn không tồi, các ngươi diễn cũng rất tốt."

Nghiêm Mạn Mạn khẽ nâng cằm: "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai diễn."

Phó Điềm Điềm đầu tiên là liếc Nghiêm Mạn Mạn một cái: "Liền hiểu được ngươi sẽ nói lời này."

Nàng nhìn về phía Diệp Sở: "Ngươi rốt cuộc cũng có thời gian tới đây. Chúng ta đã tập diễn từ lâu, đáng tiếc ngươi có việc, một lần cũng chưa xem qua."

Nghiêm Mạn Mạn cũng gật đầu theo.

Diệp Sở nhìn quần áo trên người các nàng, phát hiện có chút đơn bạc.

Diệp Sở mở miệng nói: "Thời tiết lạnh như vậy, đừng để sinh bệnh."

Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm mặc diễn phục, mới vừa rồi còn không phát hiện. Hiện tại được Diệp Sở nhắc nhở, liền cảm thấy có chút lạnh.

Các bạn học lục tục rời đi, hướng Diệp Sở các nàng cáo biệt.

"Chúng ta đi thay quần áo, ngươi có thể đi theo xem hậu trường một chút." Phó Điềm Điềm lôi kéo Diệp Sở.

Nghiêm Mạn Mạn cũng kề sát ở Diệp Sở bên cạnh: "Ta đưa ngươi đi tham quan."

Diệp Sở theo các nàng đi tới hậu trường. Bên trong treo rất nhiều quần áo, đủ loại kiểu dáng.

Nghiêm Mạn Mạn: "Ngươi xem, đây là kịch bản lần trước tập luyện, Minh triều phục sức."

Nghiêm Mạn Mạn bên nói bên hướng phòng thay quần áo đi vào, thanh âm của nàng cách cửa phòng truyền đến.

"A Sở, ngươi vừa rồi nhìn chúng ta tập luyện, có nhận xét gì không?"

Diệp Sở cố ý trầm ngâm một lát mới nói: "Nam chính cùng nữ chính diễn không tồi."

Phó Điềm Điềm cùng Nghiêm Mạn Mạn đều cười ra tiếng, hai người thực mau thay xong quần áo, từ phòng thay đồ đi ra.

Nghiêm Mạn Mạn một mặt sửa sang lại quần áo, một mặt nói: "Có người ghét bỏ diễn viên diễn vai nam chính cực kì, xung phong nhận việc muốn diễn, không nghĩ tới cuối cùng hiệu quả cũng không tệ lắm."

Phó Điềm Điềm liếc Nghiêm Mạn Mạn một cái: "Ta chỉ nói để ta diễn thử một lần. Ai ngờ người nọ nhìn một lúc, lập tức rời đi không diễn nữa, không có biện pháp, ai bảo ta diễn rất tốt đâu."

Nghiêm Mạn Mạn cầm lấy cặp sách của mình: "Ngươi thật ra tốt. Nhưng ta lại đối mặt muốn gương mặt của ngươi diễn, nếu không phải ta đủ định lực, đã sớm cười lớn."

Quan hệ giữa Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm đã tốt lên rất nhiều, nhưng là các nàng cách thức ở chung vẫn không thay đổi.

Phó Điềm Điềm lười cùng Nghiêm Mạn Mạn so đo, nàng biết từ miệng Nghiêm Mạn Mạn nói không nên lời gì hay.

Phó Điềm Điềm quay đầu hỏi Diệp Sở: "Diệp Gia Nhu hiện tại thế nào?"

Phó Điềm Điềm biết Diệp Gia Nhu đi Bắc Bình, lại không biết cụ thể chi tiết.

Diệp Sở vẫn dùng lý do kia thoái thác: "Nàng ta không nỗ lực học tập, không biết làm việc gì tốt. Phụ thân đem nàng đưa đến Bắc Bình, tìm người giúp nàng học bù thật tốt."

Ba người tắt đèn trong phòng hóa trang, đem mọi thứ sửa sang lại, khóa kỹ cửa, lúc này mới đi ra ngoài.

Phó Điềm Điềm tuy nghĩ tới Diệp Gia Nhu, nhưng là suy nghĩ lại rất nhanh liền chuyển tới chuyện khác.

"A Sở, ngươi lần này đi Bắc Bình, có hay không có chuyện gì hay ho?" Phó Điềm Điềm hỏi Diệp Sở.

Lời này vừa ra, Diệp Sở không khỏi nhìn thoáng qua Nghiêm Mạn Mạn, không nghĩ tới Nghiêm Mạn Mạn cũng nhìn nàng.

Nghiêm Mạn Mạn đứng ở phía sau Phó Điềm Điềm, trên mặt nàng mang theo một tia trêu đùa, còn nhân cơ hội hướng Diệp Sở chớp chớp mắt.

Chuyện Diệp Sở ở Bắc Bình gặp mặt Lục Hoài, chỉ có Nghiêm Mạn Mạn biết.

Hiện tại bị nhắc tới, Nghiêm Mạn Mạn tự nhiên một lần nữa nhớ lại. Nàng nghĩ, Diệp Sở lấy nàng ra làm lá chắn, lừa cha mẹ, cùng Tam thiếu gặp mặt.

Quan hệ của hai người rõ ràng rất thân thiết, lại ở trước mặt mọi người giả bộ không quen biết. Hiện tại Phó Điềm Điềm hỏi đến việc này, nàng thật muốn nghe xem Diệp Sở trả lời thế nào.

Diệp Sở thu hồi tầm mắt, làm lơ vẻ trêu chọc của Nghiêm Mạn Mạn, sắc mặt như thường, trả lời Phó Điềm Điềm: "Ta không ra cửa, cho nên không rõ lắm."

Nhìn thấy Diệp Sở nghiêm trang mà giải thích, Nghiêm Mạn Mạn cố ý ở phía sau Phó Điềm Điềm, làm mặt quỷ.

Nàng sớm nên biết, Diệp Sở cùng Tam thiếu trước mặt người khác giả bộ đến rất tự nhiên. Tất nhiên bây giờ cũng sẽ không lộ ra cái gì.

Bất quá, Nghiêm Mạn Mạn không tính toán buông tha cho Diệp Sở, nàng tiếp tục truy vấn: "Ngươi đi Bắc Bình nhiều ngày như vậy, khẳng định có chuyện khác phát sinh, bằng không ngươi cẩn thận nghĩ lại xem?"

Diệp Sở cười, đây là bí mật chỉ có nàng cùng Nghiêm Mạn Mạn biết.

Phó Điềm Điềm nhìn Nghiêm Mạn Mạn: "Ta nhớ rõ mấy ngày nay ngươi cũng ở Bắc Bình, chẳng lẽ trí nhớ không tốt lắm?"

Nghiêm Mạn Mạn đang chuẩn bị nghe Diệp Sở trả lời, ai biết Phó Điềm Điềm không thông suốt.

Nghiêm Mạn Mạn liếc Phó Điềm Điềm một cái, hận sắt không thành thép mà lắc đầu.

Nàng biết bí mật của Diệp Sở cùng Tam thiếu, lại phải nghẹn ở trong lòng, khó chịu cực kỳ.

Các nàng một đường ồn ào nhốn nháo, đi tới cửa trường học.

"Là hiệu trưởng." Diệp Sở nhắc nhở một câu.

Phó Điềm Điềm cùng Nghiêm Mạn Mạn chỉ lo nói chuyện, không chú ý tới cổng trường có hai người.

Diệp Sở lơ đãng liếc đến, phát hiện đứng ở bên cạnh hiệu trưởng là Hạ Tuân.

Diệp Sở híp mắt, không có nói chuyện.

Nghe Diệp Sở nhắc nhở, Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm lập tức dừng lại.

Bên này động tĩnh không nhỏ, hiệu trưởng cũng chú ý tới, hắn nhìn qua phía bên này.

Ba người cùng kêu lên nói: "Hiệu trưởng khỏe, giáo đổng khỏe."

Hiệu trưởng hướng các nàng cười một chút, gật đầu. Hắn hướng Hạ Tuân giới thiệu: "Gần đây trường soạn ra một kịch bản mới, vài vị đồng học này đều tham dự."

Hạ Tuân nhìn qua, nhìn lướt qua Nghiêm Mạn Mạn các nàng. Cuối cùng, ánh mắt hắn ngừng ở trên người Diệp Sở.

"Phải không? Không biết mọi người ở bên trong sắm vai gì?" Hạ Tuân hỏi.

Nghiêm Mạn Mạn ngọt ngào cười: "Ta là nữ chính."

Phó Điềm Điềm mặt không đổi sắc: "Ta là nam chính."

Hạ Tuân ngẩn người, nữ đồng học trước mắt tuy rằng diện mạo hơi mang anh khí, nhưng hắn căn bản không nghĩ tới điểm này.

Hạ Tuân chợt cười: "Diễn viên chọn không tồi, xem ra kịch bản cũng rất có ý tứ."

Thời gian không còn sớm, Diệp Sở các nàng cùng hiệu trưởng cáo biệt, từng người ra khỏi cổng trường.

Phó Điềm Điềm buổi tối có việc, không có cùng Diệp Sở rời đi.

Nghiêm Mạn Mạn trong nhà có người tới đón, nàng dò hỏi Diệp Sở muốn cùng nàng đi về không, Diệp Sở cảm tạ ý tốt của nàng.

Ở trên đường trở về, Diệp Sở còn muốn mua vài thứ, huống hồ nàng cùng Nghiêm Mạn Mạn cũng không cùng đường.

Diệp Sở cùng các nàng nói tạm biệt, bước chân vừa chuyển, đi về phía trạm xe điện.

Diệp Sở không gấp, nàng chậm rãi bước đi.

Không bao lâu, Diệp Sở liền cảm thấy phía sau tựa hồ có người.

Nàng bước chân cứng lại, tại con phố này có chỗ ngoặt chỗ, đột nhiên xoay người, nhìn về người phía sau.

Hạ Tuân bị động tác bất ngờ của Diệp Sở mà giật mình, bước chân dừng lại.

Diệp Sở nhíu mày: "Ngươi đi theo ta làm cái gì?"

Hạ Tuân bước tới trước mặt Diệp Sở, như là thay đổi thành một người khác. Vừa rồi cùng hiệu trưởng nói chuyện, hắn còn đứng đắn cực kỳ.

Hiện tại Hạ Tuân, lại khôi phục bộ dáng Diệp Sở lần đầu tiên gặp hắn, tươi cười trương dương, tùy ý thật sự.

Hạ Tuân trả lời cũng cực kỳ tùy tính: "Ta không có đi theo ngươi, bất quá là cùng đường với ngươi thôi."

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn Hạ Tuân, Diệp Sở liền có chút hoài nghi hắn.

Lần trước nàng đi Bắc Bình, Hạ Tuân thế nhưng cũng xuất hiện ở cùng chuyến xe lửa.

Tuy nói người của Lục Hoài thử Hạ Tuân. Khi đó, Hạ Tuân không có vấn đề quá lớn, nhưng Diệp Sở sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Diệp Sở đối Hạ Tuân hoài nghi rất sâu, tự nhiên đối với hắn có cảnh giác.

Nàng không dấu vết mà lui về phía sau một bước, cùng Hạ Tuân bảo trì một khoảng cách.

Hạ Tuân khẳng định có điều cổ quái. Hiện tại hắn vẫn luôn đi theo nàng, như vậy nàng trực tiếp hỏi Hạ Tuân chuyện ở trên xe lửa cũng không sao.

Diệp Sở đôi mắt nhíu lại: "Hạ tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?"

Hạ Tuân nhìn thấy động tác nhỏ của Diệp Sở, không có vạch trần.

Hắn dang cánh tay, dựa lên tường bên cạnh, cười như không cười: "Đương nhiên, ngươi muốn biết cái gì liền hỏi đi?"

Cứ việc Diệp Sở không cảm thấy Hạ Tuân sẽ nói thật, nhưng nàng vẫn mở miệng.

"Khoảng thời gian trước, ta đi xe lửa đến Bắc Bình, nhìn thấy Hạ tiên sinh. Không hiểu được Hạ tiên sinh đi Bắc Bình phải làm chuyện gì?"

Hạ Tuân giả bộ trầm tư, hắn cố ý không trả lời vấn đề của Diệp Sở, ngược lại nói đến lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Sở.

"Ta nhớ rõ chúng ta không phải lần đầu tiên gặp mặt, lần trước ta thấy người của Kiều Lục gia muốn bắt ngươi, còn giúp ngươi một phen."

"Ta rất muốn biết, ngươi cùng Lục gia kết oán việc gì?"

Đêm đó, Diệp Sở thật vất vả thoát khỏi tòa nhà của Kiều Lục. Chưa từng tưởng Hạ Tuân ở nửa đường xuất hiện, ngăn nàng lại.

Nếu không phải Hạ Tuân nhúng tay, Diệp Sở rất có khả năng đã rời khỏi đó. Căn bản không cần hắn hỗ trợ.

Diệp Sở hơi bực, cười lạnh một chút: "Lại nói tiếp, sự kiện kia ta còn muốn cảm ơn ngươi."

"Ít nhiều ngươi ngăn lại ta, còn cùng ta nói chuyện, làm hại ta thiếu chút nữa bị người của Kiều Lục bắt trở về."

Lời nói của Diệp Sở pha ý châm chọc rất nồng, Hạ Tuân tự nhiên nghe hiểu.

Hạ Tuân không nghĩ tới tính tình của Diệp Sở lại như vậy, hắn cười một tiếng.

Diệp Sở không rõ, chính mình vì cái gì ở chỗ này lãng phí thời gian.

Diệp Sở vừa định rời đi, Hạ Tuân mở miệng gọi Diệp Sở lại.

"Ngươi yên tâm, chuyện đêm đó, ta không nói với bất luận kẻ nào."

Hạ Tuân lại nói: "Ngươi xem, chúng ta đều là người có bí mật. Nếu là ngươi muốn biết bí mật của ta, liền dùng bí mật của ngươi trao đổi, như thế nào?"

Diệp Sở không hề để ý tới Hạ Tuân, nàng xoay người đi, để lại một câu.

"Hiện tại, ta đối với bí mật của ngươi không có hứng thú."

* * *

Diệp Sở sau khi trở về, nàng càng nghĩ càng cảm thấy, Hạ Tuân cùng Dung Mộc đều có vấn đề.

Hạ Tuân thừa nhận hắn có bí mật. Dung Mộc khí độ đạm nhiên không giống với người thường.

Diệp Sở liền gọi điện thoại cho Lục Hoài.

Diệp Sở cùng hắn nói ý nghĩ của nàng, cùng hoài nghi.

Cụ thể mọi chuyện không thể nói rõ ràng trong điện thoại, bọn họ cần gặp mặt.

Hai người hẹn gặp ở Đại Đô Hội.

Đại Đô Hội tuy là sân khấu nhảy múa, nhưng đó là địa bàn của Thẩm Cửu, không ai dám lỗ mãng.

Huống chi, Đinh Nguyệt Toàn đêm nay cũng có buổi diễn, Diệp Sở thật lâu không có tới, vừa lúc cùng nàng ấy ôn chuyện.

Lục Hoài sẽ tới cửa sau Diệp Công Quán chờ nàng. Sau đó đưa nàng cùng đi Đại Đô Hội.

Bởi vì muốn đi Đại Đô Hội, cho nên trang phục của Diệp Sở cũng tương đối đơn giản, che khuất mặt, không nghĩ muốn người khác nhận ra.

Ô tô màu đen chậm rãi ngừng ở gần Đại Đô Hội. Hai người xuống xe, Diệp Sở theo Lục Hoài đi qua.

Dưới bóng đen thâm trầm, Đại Đô Hội lại cực kì náo nhiệt. Bến Thượng Hải xa hoa trụy lạc, ở chỗ này là một ví dụ điển hình.

Mới vừa đi vào Đại Đô Hội, liền nghe thấy được tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng.

Khắp nơi tiếng người ầm ĩ, Diệp Sở lại lập tức nhận ra đó là thanh âm của Đinh Nguyệt Toàn.

Thanh âm nàng sạch sẽ cực kỳ, giống như một trận gió đêm tươi mát.

Diệp Sở cười cười.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở một cái, nơi này ánh đèn hơi tối mờ, hắn lại nhìn thấy trên mặt nàng mỉm cười.

Lục Hoài chợt sửng sốt, tim đập cũng nhanh vài phần.

Diệp Sở quay đầu xem thời gian, Lục Hoài thu hồi tầm mắt, mang nàng vào ghế lô.

* * *

Một đầu khác, Tô Minh Triết đang bàn sinh ý ở chỗ này.

Hắn từ trước đến nay công tác rất bận rộn, chuyện như vậy cũng rất bình thường.

Tô Minh Triết mới vừa đi vào Đại Đô Hội, liền thấy được một thân ảnh quen mắt.

Cứ việc nàng ngụy trang rất khá, hắn vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đôi mắt hắn nhíu lại.

Người kia là Diệp Sở.

Tô Minh Triết tâm lập tức nhắc lên, chính là hắn không kịp đuổi theo, nàng cũng đã đi xa.

Mà hắn nhìn thấy rất rõ ràng, người bên cạnh Diệp Sở đúng là Lục gia Tam thiếu. Hai người thế nhưng đi vào cùng một ghế lô.

Trong một dịp, Lục Hoài ở hội đấu giá cùng hắn kêu giá, hắn lấy được bình ngọc hồ xuân. Thế nhưng đưa cho muội muội của hắn.

Tuy rằng khi đó Diệp Sở đã giải thích qua, nhưng là Tô Minh Triết vẫn là không có buông lòng cảnh giác.

Hắn sủng ái muội muội này nhất, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất.

Tuy nói Tô Minh Triết biết Lục Hoài không gần nữ sắc. Nhưng hắn hiện tại lại tới gần Diệp Sở, hắn là đang có rắp tâm gì?

Tô Minh Triết cảm thấy, Lục Hoài nhất định đối Diệp Sở có ý muốn.

Tâm tư của Lục Hoài, Tô Minh Triết hiểu, hắn tuyệt đối sẽ không để muội muội có bất kỳ thương tổn gì.

Diệp Sở chỉ là một nữ học sinh, Lục Hoài lại mang nàng tới loại địa phương này.

Hắn như thế nào có thể trơ mắt mà nhìn muội muội của mình bị người lừa đi?

Tô Minh Triết cho rằng, đây là thời điểm đi tìm Lục Hoài tán gẫu một chút.

Bất luận hành động gì cũng không thể lừa đôi mắt của hắn, Tô Minh Triết muốn một đáp án rõ ràng hoàn chỉnh.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hoài: Mệt tim, lừa xong nhạc mẫu còn muốn gạt biểu ca của nàng.

"Luôn sống ỷ lại vào người khác, lại hy vọng được người khác tôn trọng, đó là chuyện không có khả năng." Lời trích dẫn trong《 thừa hoan ký 》.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play