Lục Hoài đã đứng thẳng lên, hình như cảm thấy bộ dáng nàng ngây ra rất thú vị, hắn cười một chút.
Lục Hoài nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó tiếng hô càng thêm nhiệt liệt, không hiểu được vì sao cảm xúc của những người đó lại tăng vọt.
Diệp Sở vẫn đứng ở đó, Lục Hoài nghiêng đầu nhìn nàng.
"Sắp mở màn, không chuẩn bị cùng ta đi qua sao?"
Diệp Sở ngẩng đầu nhìn Lục Hoài, hắn xoay người rời đi.
Nàng thực mau cất bước đi theo hắn.
* * *
Ánh sáng từ đèn treo hai bên tường khá yếu. Mọi người tới tới lui lui, giống như nước chảy, dũng mãnh tiến vào khán đài luận võ.
Ánh sáng tập trung về phía lôi đài, những nơi khác đều mơ hồ không rõ. Bóng tối vây quanh một chỗ sáng, tạo thành hai vùng đối lập.
Bọn họ đều ở chờ mong từng đợi thi đấu.
Mới vừa đi vào cửa đã thấy một cái bàn thật dài, có rất nhiều người vây quanh nơi đó. Bọn họ cầm tiền, thanh âm cực cao, người sau nối người trước đặt cược tuyển thủ.
Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái.
Hai người nháy mắt rõ ràng, đây là nơi tập trung tiền tài của luận võ chợ đen.
"Ta đánh cuộc số 1 sẽ thắng!"
"Phi, ta xem số 8 xác suất thắng lớn hơn nữa."
"..."
Mấy thủ vệ lập tức xông tới, thanh âm hung ác.
"Đừng nghĩ ở đây gây chuyện!"
Bởi vì luận võ chợ đen rất được coi trọng, vì phòng ngừa có người gây rối, bốn góc đại sảnh cùng chiếu bạc bên cạnh đều có người trông coi.
Một đám người vạm vỡ, thân hình cao lớn, bộ dáng hung thần ác sát. Chỉ cần thấy có chút nguy cơ xảy ra, liền sẽ đi lên vây lại.
Phía dưới thính phòng là chỗ ngồi bình thường.
Người ngồi ở chỗ này, trên người tiền cũng không có nhiều, có nghĩa là dân cờ bạc không phải là khách nhân quan trọng nhất.
Bởi vì ở một địa điểm cao hơn, người ngồi ở chỗ ở chỗ kia càng hưởng thụ đãi ngộ tốt hơn, trà rượu điểm tâm, thậm chí mỹ nhân.
Bọn họ là quan lại thích chém chém giết giết, họ cũng hạ tiền cược rất lớn. Nếu là bọn họ thua, Hồng Môn có thể lấy được càng nhiều tiền.
Mà những người đó, sẽ được Hồng Môn coi trọng, tôn sùng là người bề trên.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, Lục Hoài cùng Diệp Sở cũng sẽ không lưu lại bên cạnh chiếu bạc lâu, để tránh chọc người sinh nghi.
Bọn họ tìm hai ghế, ngồi xuống.
Nơi này vị trí thật tốt, có thể nhìn rõ toàn bộ quá trình thi đấu. Đây là chỗ ngồi bình thường, bốn phía ồn ào là khó tránh khỏi.
Người chung quanh vẫn luôn cãi nhau, lời qua tiếng lại không ngừng.
Diệp Sở quan sát xung khán đài. Đời trước, nàng chưa bao giờ nghe qua, thậm chí cũng không biết còn có loại thi đấu mất đi nhân tính như vậy.
Người ở nơi này cũng không phải lương thiện gì, bọn họ lấy tính mạng người khác ra để đặt cược, phạm vào pháp luật cùng đạo đức.
Nàng đã đoán trước, những cái đó có bao nhiêu tàn nhẫn.
Nếu muốn thủ tiêu loại thi đấu này, xác thật rất khó.
Tầm mắt của Lục Hoài dừng ở trên mặt Diệp Sở. Hắn dường như đoán được tâm tư nàng.
Mặc dù Lục Hoài nguyện ý mang Diệp Sở lại đây, nhưng hắn cũng không hy vọng thi đấu này lưu lại bóng ma trong lòng nàng. Nàng làm sao đã gặp qua những trường hợp như vậy?
Tâm tư muốn bảo hộ Diệp Sở của Lục Hoài nổi lên, phòng ngừa những người bên cạnh tiếp xúc đến thân thể của nàng.
Hắn cúi người ở bên tai nàng nói: "Nếu thấy trường hợp máu đổ, liền nhắm mắt lại."
Diệp Sở gật gật đầu.
* * *
Khán đài của luận võ chợ đen, người nối người lục tục tiến vào. Sân luận võ thật to ở giữa, dòng người chen chúc xô đẩy, ầm ĩ thật sự.
Có một người ưu nhã ngồi ở khán đài cao nhất, không chút để ý mà nhìn hết thảy.
Người nam nhân này, là Hồng Môn Kiều Lục gia.
Trên lầu là vị trí của chủ sự luận võ chợ đen, những người khác đều không có tư cách đi lên.
Rõ ràng nơi này sắp tổ chức một hồi thi đấu tàn khốc, nhưng hoàn cảnh trên lầu lịch sự tao nhã, rất yên tĩnh.
Phía dưới ầm ĩ vạn phần, càng khiến nơi này có thêm phần thanh nhã.
Một lần nữa đi vào loại địa phương này, tâm trạng Kiều Vân Sanh rất nặng nề.
Hắn đã từng là tuyển thủ của nơi này, cùng những người dự thi thi nhau chém chém giết giết. Bị những nhóm người quyền quý coi như tiền đặt cược, tựa như một vai hề.
Mạnh không phải của mình, nhận người thao túng.
Mà hiện giờ, hắn ngồi ở mặt trên, lạnh nhạt mà nhìn đám người nhỏ bé như kiến, nhìn bọn họ vì trận luận võ này mà điên cuồng.
Tựa như một sự chê cười.
Thế sự vô thường, ai có thể nghĩ đến, có một ngày Kiều Vân Sanh hắn có thể trở thành lão đại của Hồng Môn.
Danh hiệu đệ nhất luận võ nếu được người Hồng Môn để ý, sau này có thể đến làm việc. Lúc trước Kiều Vân Sanh chính là như vậy để bò lên trên.
Bất quá, hắn không lo lắng có bất luận kẻ nào dám động đến hắn. Bởi vì người khác so với hắn không thể tàn nhẫn tuyệt tình hơn nữa.
Đáy mắt Kiều Vân Sanh hiện lên một tia sắc lạnh, nếu người nọ có tâm tư khác, hắn sẽ không chút lưu tình.
Hắn thong thả ung dung mà uống một ngụm, đem chén trà chậm rãi đặt lại trên bàn.
Lúc này, Cố Bình đi lên, đứng ở bên người Kiều Vân Sanh, cung kính mà nói: "Lục gia, người mở cửa hàng bạc, Lý lão bản không đến."
Hôm nay, có rất nhiều nhân vật có tiếng ở Bến Thượng Hải, đều đến xem trực tiếp luận võ chợ đen.
Những người này có gia tài hùng hậu, có địa vị cao, bọn họ ngày thường sống trong nhung lụa vàng son.
Nhưng là, sinh hoạt của người phú kẻ quý, cũng dễ dàng khiến người khác chán ghét. Vì thế, bọn họ tìm kiếm kích thích, đem ánh mắt đặt ở luận võ chợ đen.
Nhóm dự thi ở trên đài luận võ chém giết, mà mỗi một hồi thi đấu, nhóm quyền quý đều sẽ hạ tiền cược.
Bọn họ đặt tiền cược rất lớn. Nếu cảm thấy người nào sẽ thắng, liền sẽ đem tiền bạc đè ở trên người đó.
Mặc dù là thua, chút tiền này bọn họ căn bản không có để vào mắt, bọn họ để ý chính là, sinh hoạt rốt cuộc điểm gì là lạc thú.
Kiều Vân Sanh đầu cũng không nâng, chắc chắn nói: "Hắn sẽ đến."
Lão bản cửa hàng bạc rất thích loại thi đấu này, căn bản chưa bao giờ vắng mặt. Lần này chắc là đến muộn, cho nên mới sẽ đến đã bỏ qua một ít.
Bất quá, liền tính hắn không tới, Kiều Vân Sanh cũng không để bụng. Nghĩ đến trận thi đấu này cũng không thiếu người đến xem.
Nhóm quyền quý đều ngồi ở khu riêng biệt, nơi đó tầm nhìn cực kì tốt, hoàn cảnh không tồi, còn có mọi sự chiêu đãi tốt đẹp.
Nhưng là số ghế có hạn, người muốn đến khán đài riêng này, toàn phải thông qua ý kiến của Kiều Vân Sanh.
Mặc dù người nọ có nhiều tiền, nếu Kiều Vân Sanh xem hắn không vừa mắt, hắn cũng vào vào được khán đài đặc biệt này.
Cố Bình mở miệng: "Lục gia, nam nhân kia chính là chủ cửa hàng Thiên Phúc Tây, Tôn lão bản."
Theo Cố Bình chỉ qua một phương hướng, một nam nhân bụng phệ ngồi ở ghế khách quý, phá lệ thấy rõ.
Trong tay của hắn còn ôm một nữ nhân, cánh tay còn vuốt ve bên hông nữ nhân, trên mặt mang theo ý cười đáng khinh.
Nữ nhân kia ăn mặc cực kỳ mát mẻ, gương mặt trang điểm thật sự tỉ mỉ.
Nữ nhân này tựa như một con bạch tuộc, đang gắt gao nằm trong ngực của Tôn lão bản, nhìn qua thân mật thật sự.
Tôn lão bản trước mặt bày mấy mâm điểm tâm, hắn cầm lấy một khối, đút vào trong miệng của nữ nhân bên cạnh.
Kiều Vân Sanh không chút biểu tình, những người quyền quý tại Thượng Hải có địa vị cao, người ngoài nhìn qua chỉ cảm thấy bọn họ ngăn nắp lượng lệ.
Không ai biết, kỳ thật bên trong bọn họ đã sớm thối rữa.
Tới đài luận võ, những người này đều thay đổi toàn bộ gương mặt, một đám đều bại lộ bản tính thật sự.
Tựa hồ, có thể hoàn toàn phóng thích toàn bộ dục vọng ghê tởm nơi đáy lòng.
A, thật là dối trá đến cực điểm.
Kiều Vân Sanh lười đến xem những người này. Đang lúc hắn muốn thu hồi tầm mắt, lúc này, hắn đôi mắt căng thẳng, ánh mắt dừng ở phía bên dưới.
Một người hấp dẫn chú ý của hắn.
* * *
Cửa phòng luận võ, Thẩm Cửu lười biếng mà dạo bước, đi đến.
Kiều Vân Sanh khóe miệng lộ ra một tia tươi cười nghiền ngẫm. Thanh Hội từ trước đến nay không bao giờ đến xem luận võ. Bởi vậy, mỗi lần ở luận võ chợ đen đều không có người của Thanh Hội.
Không hiểu được lần này Thẩm Cửu tới, lại là vì cái gì?
Thẩm Cửu chậm rì rì đi đến, chỉ cảm thấy khán đài luận võ người nhiều cực kỳ, không khí cũng oi bức đến lợi hại.
Hắn lơ đãng nhấc đầu, vừa lúc thấy Kiều Vân Sanh ở bên trên.
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng, thật là đen đủi.
Nếu không phải Lục Hoài cùng Diệp Sở có việc yêu cầu hắn hỗ trợ, hắn mới không muốn tới nơi này. Hắn không nghĩ muốn nhìn thấy tên Kiều Lục đáng ghét này.
Thanh Hội không cho phép mọi người tham gia luận võ chợ đen. Cái thi đấu này không công chính, lại tàn nhẫn đến cực điểm. Bởi vậy, Thẩm Cửu chưa từng tới nơi này.
Bất quá, vì Lục Hoài cùng Diệp Sở, Thẩm Cửu phá lệ một lần.
Thẩm Cửu lộ ra một tia tươi cười khinh thường. Kiều Lục, ngươi liền chờ xem, chờ đến luận võ chợ đen bị Lục Hoài đem đi thủ tiêu, đến lúc ngươi đừng tức giận.
Kiều Vân Sanh tự nhiên không hiểu được Thẩm Cửu tâm tư, ánh mắt hắn sâu cạn không rõ.
Thẩm Cửu từ trước đến nay luôn cùng hắn đối nghịch, lần này nói không chừng hắn chính là tới quấy rối.
Đôi mắt Kiều Vân Sanh lạnh vài phần. Nếu Thẩm Cửu làm chuyện gì ảnh hưởng luận võ chợ đen, hắn tuyệt không sẽ bỏ qua Thẩm Cửu.
Hai người ngày chưa nói qua một lời nào, không khí hình như đã cương lên vài phần. Lại giống với lúc trước giương cung bạt kiếm.
Thẩm Cửu vốn định tìm hai người Lục Hoài ngồi ở nơi nào. Chính là cố tình hắn quay đầu nhìn kĩ chung quanh. Mọi nơi tất cả đều là người, một đám xa lạ cực kỳ.
Tới luận võ chợ đen đủ loại dáng vẻ. Sắc, người tam giáo cửu lưu không ở số ít.
Có người kiều chân, ngưỡng thân mình, động tác tương đối thô tục. Có người quần áo vải vóc thật tốt, hành vi cử chỉ tương đối nói nhiều, ưu nhã không ít.
Thẩm Cửu tìm không ra bọn Lục Hoài, trong lòng có chút hiểu rõ.
Hắn híp híp mắt, Lục Hoài cùng Diệp Sở ngụy trang, hiện tại dù là ai đều nhìn không ra bộ dáng bình thường của họ.
Mặc dù là Thẩm Cửu, đều không có tìm được thân ảnh bọn họ.
Như vậy cũng tốt, bọn họ sẽ an toàn chút.
Nói nữa, Kiều Lục ở trên nhìn chằm chằm, nếu là hắn thấy Lục Hoài, nhất định sẽ tăng mạnh cảnh giác.
Thẩm Cửu chợt cười, Kiều Lục như thế nào đều sẽ không đoán được. Lục Hoài liền ở phía dưới mí mắt của hắn, làm những chuyện đó.
Thẩm Cửu tâm tình cực kì tốt. Sau đó, hắn tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống.
Người chung quanh thấy Thẩm Cửu tới, bọn họ đều rời khỏi vị trí, đi xa chút.
Tuy nói Thanh Hội không giống Hồng Môn làm việc không từ thủ đoạn. Nhưng là mọi người vẫn đối Thẩm Cửu tồn một chút sợ hãi.
Xung quanh Thẩm Cửu lập tức thanh tịnh rất nhiều, khóe miệng hắn hiện lên một tia ý cười.
* * *
Nửa giờ sau, luận võ chính thức bắt đầu.
Trận đầu là hai đại hán thân hình to khỏe, bọn họ đều câu nệ, tựa hồ không có chịu qua huấn luyện đặc thù.
Dưới đài thiếu người hứng thú, đấu một hồi vẫn không có đủ kích thích, căn bản là không có gì thú vị.
Hai người là tay mới, chưa bao giờ có tham gia qua loại thi đấu này.
Ngay từ đầu, hai bên đều do dự, không chủ động tiến lên công kích.
Nếu là hai người vẫn không ra tay, bọn họ đều sẽ bị hủy tư cách thi đấu, mất đi cơ hội tranh giải quán quân.
Trong đó, một người cắn chặt răng, nhịn không được ra tay. Hắn ra quyền không hề có kết cấu, chỉ là dựa vào tính tình mà đánh.
Một bên khác cũng bị khơi dậy tức giận.
Nguyên bản sau khi lên đài, hắn đã đổi ý, nhưng là đối phương chủ động ra tay, hắn cũng cần thiết nghênh chiến.
Hai người động tác xuất kích không có một chút kỹ thuật, nhìn qua chỉ là phát tiết.
Nắm tay càng rơi càng tàn nhẫn. Ban đầu hai người chưa từng gặp mặt. Tại một khắc này, lại biến thành không chết không ngừng, đối thủ một mất một còn, nhìn đối phương chính là kẻ mình hận nhất.
Luận võ chợ đen không có quy tắc, chỉ cần không dùng đến vũ khí, sinh tử bất luận.
Hai người càng đánh càng hăng, thể lực tiêu hao quá mức. Đến cuối cùng, chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm trọng.
Lúc này, một trong hai người không cẩn thận té ngã trên đất. Người kia nhân cơ hội hạ tay thật nặng, một chân đá vào trên mặt hắn.
Người nọ nặng nề ngã xuống hướng về phía lôi đài bên cạnh, vẫn không có bò dậy.
Tuy rằng thi đấu là ba trận thắng hai. Nhưng người này căn bản không thể lần nữa dự thi, vì thế người còn lại thắng.
Lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên, thắng sẽ được thỏa lòng mà nghe mọi người kinh hô.
Hắn thật ra chỉ là bá tánh bình thường. Mà khi hắn ở trong cảnh tượng như vậy, sự thô bạo trong lòng hắn bị khơi dậy.
Tội ác của luận võ chợ đen chính là, nó sẽ kích phát nội tâm hắc ám của mỗi người, cũng đem nó phóng đại. Cuối cùng thoát ly khỏi hiện thực mà trở nên tàn nhẫn.
Người thua rất nhanh bị kéo xuống, giống như việc này căn bản là không phát sinh qua.
* * *
Trận thứ hai thi đấu sau 15 phút, Tần Kiêu chuẩn bị bước lên sân khấu.
Tiếng chiêng vang lên, lần thi đấu thứ hai cũng đã bắt đầu rồi.
Tần Kiêu đi ra từ bên trái trên lôi đài.
Ngồi ở phía dưới, Diệp Sở cùng Lục Hoài nhìn nhau một cái.
Không nghĩ tới ngày đầu tiên Tần Kiêu liền lên sân khấu. Như vậy cũng tốt, chính là cho bọn họ cơ hội, quan sát tâm tính của hắn.
Tần Kiêu là mở võ quán, chắc chắn là kiên trì luyện võ mỗi ngày, không chút nào lơi lỏng.
Trên người hắn cơ bắp rắn chắc, lại không có to đến quá phận, mà là cân xứng đến gãi đúng chỗ ngứa.
Cùng đánh với Tần Kiêu là một nam nhân lùn lùn. Hắn có một cái tên tên vang dội, kêu "Khỉ ốm".
Tên không phù hợp với hắn. Khỉ ốm cơ bắp phồng lên, cùng với thân thể thấp lùn không hợp. Từ xa nhìn lại, giống như là bao trùm lên người một bộ giáp thật dày.
Khỉ ốm nhìn qua thực tự tin, trên dưới quét mắt nhìn Tần Kiêu một cái, mặt lộ vẻ khinh thường. Giống như coi thường.
Khỉ ốm nắm chặt tay, hung hăng mà đánh một chút, nhắm đến Tần Kiêu, lộ ra một ánh nhìn khiêu khích.
Tần Kiêu một chút cũng không chịu ảnh hưởng. Hắn thần sắc không đổi, vẫn an tĩnh mà đứng ở một chỗ.
Trước khi tham gia thi đấu, Tần Kiêu ở trong lòng hạ quyết tâm. Hắn sẽ không làm hao tổn tính mạng người khác, nhưng hắn sẽ dùng hết toàn lực.
Nếu may mắn, hắn cầm được tiền thưởng của danh hiệu đệ nhất, cho huynh đệ của hắn chữa bệnh. Nếu không được, hắn đem mạng ném tại đây, hắn cũng không hối hận.
Đi theo phía sau Khỉ ốm là một nam nhân tướng mạo bình thường, hắn hơi hạ thấp thân mình.
Trước khi lên lôi đài, nam nhân kia dán sát vào tai Khỉ ốm, một bên nhìn Tần Kiêu, một bên nói với hắn cái gì đó.
Khỉ ốm gật gật đầu, lên lôi đài.
Tần Kiêu cùng Khỉ ốm đều đi về phía trước một bước, hai người đứng đối diện nhau. Giống như không tiếng động mà dựng súng dựng gươm.
Vừa rồi Kiều Vân Sanh không có bao nhiêu hứng thú. Thẳng đến hiện tại, rất có tinh thần mà nhìn về phía lôi đài.
Khỉ ốm không có do dự, chủ động xuất kích, mỗi chiêu đánh ra đều tàn nhẫn, thẳng vào nhược điểm của Tần Kiêu.
Vóc người Khỉ ốm không cao, bước chân lại rất vững. Hắn nắm chặt nắm tay, cơ bắp nhô lên, còn có thể nhìn ra mạch máu đang co giật.
Tần Kiêu cũng không cảm thấy mệt mỏi, hắn đem hóa giải từng chiêu thức của Khỉ ốm.
Tần Kiêu cùng Khỉ ốm lớn nhỏ bất đồng. Tần Kiêu sẽ né những điểm chí mạng của Khỉ ốm, sẽ không tổn hại mạng của hắn.
Mà Khỉ ốm căn bản không màng đến Tần Kiêu, hắn không chỉ muốn đánh thắng, còn muốn đem Tần Kiêu đánh chết ở trên lôi đài.
Nguyên bản hắn cho rằng, Tần Kiêu là nhân vật nhỏ, không đáng giá nhắc tới, hắn chỉ cần hơi tốn chút thời gian, là có thể giết chết Tần Kiêu trong mấy chiêu.
Không nghĩ tới Tần Kiêu khó nhằng như vậy. Đánh trong thời gian dài, lại hoàn toàn tìm không thấy sơ hở.
Thời gian càng lâu, Khỉ ốm càng nóng vội. Thể lực của hắn sắp tiêu hao sạch sẽ. Mà Tần Kiêu nhìn qua, chỉ là hơi thở dốc.
Nếu Khỉ ốm muốn cùng Tần Kiêu đánh một trận lâu dài. Như vậy có hại sẽ chỉ là Khỉ ốm mà thôi.
Đôi mắt hắn thoáng hạ xuống nhìn. Trong lòng có chủ ý, hắn cúi đầu, đôi mắt lộ ra nét tàn nhẫn.
Là thời điểm tốc chiến tốc thắng.
Khỉ ốm cố ý không ngừng công kích về phía bên phải của Tần Kiêu công kích, làm lực chú ý của Tần Kiêu tập trung về bên phải.
Đương lúc Tần Kiêu xem nhẹ bên trái, bàn tay hắn kẹp một lưỡi dao, nhắm huyệt Thái Dương của Tần Kiêu đâm tới.
Tần Kiêu lập tức chú ý tới, hắn không đẻ Khỉ ốm đến gần, uốn gối đá, đem Khỉ ốm đá xuống đài.
Tần Kiêu cố tình ở trên chân dùng vài phần lực. Khỉ ốm ghé vào dưới đài, một chốc một lát không đứng lên.
Bởi vì lôi đài không thấp, lúc khỉ ốm ngã xuống đài, là phần lưng chạm đất. Phần lưng đột nhiên đạt xuống, phát ra một tiếng trầm vang.
Thời điểm Khỉ ốm sử dụng ám khí, rất ít người phát hiện. Bất quá liền tính là phát hiện, cũng sẽ không quá xem trọng.
Bởi vì người xem chỉ lo thắng thua, nhưng cũng không so đo là dùng cách nào để thắng.
Khỉ ốm là được người khác đỡ đi xuống, giáo luyện đưa ra lời khuyên cho hắn nghĩ ngơi 15 phút, sau đó sẽ lên sân đấu.
Quy tắc luận võ chợ đen đều là Hồng Môn tùy ý định, người ở khán đài cũng nhìn qua một chút, biến tiền cược từ Khỉ ốm chuyển sang cho Tần Kiêu, còn có thể làm chút gì.
Mười lăm phút sau, Khỉ ốm lại lần nữa lên sân đấu.
Vừa rồi còn cần người khác đỡ, bây giờ đã đứng thẳng, nện bước vững vàng, giống như một người khác lên thay.
Tần Kiêu trong lòng có chút khó hiểu, hắn là mở võ quán. Tự nhiên nhìn ra Khỉ ốm bị thương không nhẹ, hiện tại nhanh như vậy liền khôi phục, thực không hợp lý.
Nhưng là trọng tài đã tuyên bố bắt đầu, đợt thi đấu thứ hai tiếp tục tiến hành.
Người khác xem cũng không có phát hiện cái gì không đúng.
Nhưng là, Lục Hoài cùng Diệp Sở đã ý thức được không thích hợp. Mới vừa rồi Khỉ ốm ngã xuống, hắn phần lưng rõ ràng đã chịu va chạm mãnh liệt.
Nhưng là hiện tại, Khỉ ốm lại lần nữa lên sân khấu, lại giống như không có việc gì.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đồng thời nhìn về phía đối phương.
Trong ánh sáng mờ ảo mơ hồ, bọn họ thực mau liền hiểu rõ tâm tư lẫn nhau.
Khỉ ốm này có vấn đề.
Bởi vì thi đấu đã bắt đầu, bốn phía càng thêm ầm ĩ, rất nhiều người vì đã hạ tiền cược mà không ngừng la hét.
Diệp Sở muốn cùng Lục Hoài nói chuyện, nàng dần dần hướng về phía hắn, kéo ống tay áo của hắn một chút.
Ý đồ ở Lục Hoài bên tai nói chuyện.
Thính phòng quá mức chen chúc. Lúc này, bên cạnh Diệp Sở là một nam nhân khí huyết tuôn trào, giơ lên cao đôi tay, mắt thấy liền chạm phải người nàng.
Lục Hoài nhăn mày lại, lập tức vươn tay.
Hắn theo bản năng ôm bả vai Diệp Sở, hơi dùng một chút lực, nàng đã bị kéo vào trong lòng ngực hắn.
Diệp Sở nhận thấy được thân mình nàng hơi nghiêng, hướng tới lồng ngực của Lục Hoài.
Giây tiếp theo, nàng liền rơi vào một cái ôm ấm áp, hơi thở nam tính quen thuộc vạn phần.
Nơi này không khí oi bức khô ráo, hình như thân nhiệt của hắn còn cao hơn vài phần.
Lỗ tai Diệp Sở dán lên lồng ngực của Lục Hoài. Nhịp tim của hắn truyền vào tai của nàng, một chút lại một chút.
Lục Hoài nhẹ nhàng mở miệng, đè thấp tiếng nói.
"Cẩn thận."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Cửu: Ta vất vả xem thi đấu, các ngươi trốn trong một góc tình chàng ý thiếp?
Lục Hoài: Muội phu, nghe lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT