Mặc dù Dịch Nhiên nhìn biểu tình của Ti phu nhân cảm thấy không vừa mắt mọi mặt, nhưng ở giữa ba trăm người còn lại, người có thể có mắt nhìn người giống như hắn tuyệt đối không có mấy người, cho nên phần lớn mọi người bị mỉm cười chân thành của Ti phu nhân đả động, cảm thấy phu nhân thành chủ cái gì cũng có, không cần phải lừa dối bọn họ trên chuyện này, vì vậy cũng liền đặt xuống lòng tin đi theo.
Dịch Nhiên sau khi nhìn thấy tình huống như vậy sắc mặt lại lạnh một cấp bậc.
Thạch Hâm đứng bên cạnh rõ ràng cảm giác nhiệt độ xung quanh trở nên giảm lạnh, suy nghĩ một chút dựa vào trực giác đi mấy bước về cạnh Phó Tu Vân sau đó cảm thấy ấm áp rất nhiều.
Phó Tu Vân nhìn nhìn liếc mắt, "Kế tiếp có thể sẽ có rất nhiều nguy hiểm không biết tên, ngươi tốt nhất thời thời khắc khắc đều mở ra phòng ngự Thổ hệ cấp thấp nhất, như vậy có lẽ có thể tranh thủ không ít thời gian. Mặt khác không nên rời khỏi ta và Dịch Nhiên mười bước, như vậy mới có thể bảo đảm cái mạng nhỏ của ngươi."
Thạch Hâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Tu Vân quyết định không nói gì nữa. Mặc dù hắn thật sự là rất muốn nói, ở trong ba người kỳ thực tu vi của hắn cũng không phải thấp nhất, tốt xấu hắn cũng đã đến Trúc Cơ Trung kỳ, rất nhanh thì có thể thăng cấp Trúc Cơ Hậu kỳ, nhưng chỉ là như thế, Ngũ linh căn bên cạnh này mới Trúc Cơ Sơ kỳ trái lại nói cho hắn biết không nên rời khỏi quá xa, miễn cho không bảo vệ được hắn.
Thạch Hâm nghĩ đổi lại là một người nào đó khác ở vào dưới tình huống hiện giờ, cũng sẽ liếc người nói chuyện này một cái, nhưng sau khi đã biết phế sài Ngũ linh căn trong truyền thuyết này bình yên vô sự hái được hoa yêu Liệt Diệm Thất phẩm và vượt qua hồ nước, Thạch Hâm trái lại có cảm giác trước mắt đứng chính là một vị thiên tài Ngũ linh căn.
Ha ha. Thực sự là đầu óc đều có chút tú đậu* rồi.
[Tú đậu, nói đúng là đầu óc người "chập mạch", cũng chính là "tạm thời ngây người ra, đầu óc xoay chuyển không kịp". Cụ thể biểu hiện ở hành vi động tác và hoàn cảnh, hai kẻ lỗi thời, tình trạng hiện ra thành một loại không thỏa đáng thậm chí còn ngu xuẩn, loại "lỗi thời" này, đương sự thường thường không biết, thậm chí còn cho rằng tầm thường cực kỳ, bởi vậy sinh ra rất nhiều ý cười, hoặc tạo thành các loại hậu quả nghiêm trọng "không thể tưởng tượng nổi", trạng thái này chủ yếu dựa vào hiểu ý, biểu đạt tin tức nội dung khá nhiều, trong kịch Hương Cảng* [Hồng Kông] thường dùng từ "tú đậu" này đến tăng mạnh đủ thể hội trêu tức, phẫn nộ, phúng lạt [châm biếm], hoài nghi, trách cứ. Tú/nở hoa, đậu/trêu chọc]
"Đi thôi! Đừng sững sờ."
Thạch Hâm nghiêm túc gật đầu.
Dịch Nhiên hiện giờ chạy tới trước mặt của hai người bọn họ.
Giống như là dùng hết vận rủi sáng sớm của bọn họ, ở kế tiếp trong vài canh giờ, cho dù là bọn họ dừng lại chút làm nghỉ ngơi ăn một ít linh thực, chưa từng có bất kỳ yêu thú ma thú qua tập kích quấy rối bọn họ. Mà đợi được thời điểm thái dương từ buổi trưa bắt đầu hạ xuống, đi ở sương mù dày đặc sâu trong rừng bọn họ đã có thể dùng bằng mắt thường nhìn đám sương nhàn nhạt đến tràn ngập quanh thân.
Có thể thấy đám sương chính là một chứng minh hết sức rõ ràng.
"Hô, rốt cục sắp tới không phải sao? Dọc theo con đường này có thể khiến ta rất lo lắng sợ hãi nơm nớp lo sợ, chẳng qua nếu đã sắp tới vậy đã nói rõ hành trình chúng ta sắp phải hoàn thành đúng không?" Hồ lô tu giả không biết khi nào thì bắt đầu len lén sang bên cạnh Phó Tu Vân đàm thoại lôi kéo làm quen.
Phó Tu Vân có chút không nói liếc mắt nhìn hắn, ngược lại cảm thấy giữa bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có một chút ít duyên phận, ví dụ như đi chung trong một truyền tống trận, vừa ví dụ như đều đi vào trong đội ngũ Ti phu nhân, quan trọng nhất là sau khi đã trải qua vài ba tập kích và nguy hiểm, người lưng mang hồ lô này lại vẫn còn chưa chết, cũng nói hắn có chút bản lãnh.
"Sai rồi, không phải thám hiểm sắp phải hoàn thành. Mà là thám hiểm mới vừa bắt đầu."
Phó Tu Vân khó có được khi hắn nói nguyên một đường sau đó rốt cục trả lời một câu nói, nhất thời khiến tu giả hồ lô cao hứng bừng bừng: "Ngươi lại trả lời câu nói của ta! Ta cho là ta còn phải tiếp tục lại nói hai ba canh giờ đấy! Ai nha, loại ý kiến này của ngươi trái lại thật đúng, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới trước đã chết nhiều người như vậy giờ thám hiểm vừa mới bắt đầu, ta đã cảm thấy có chút cẩn thận đến hoảng. Được rồi, ta là Hồ Lộ, còn ngươi?"
Lần này ngay cả Thạch Hâm và Dịch Nhiên bên cạnh đều nghiêng đầu qua nhìn về phía người này. Phó Tu Vân khóe miệng giật một cái, "Ngươi lại thực sự gọi là hồ lô? Ngươi chẳng lẽ là một hồ lô tinh sao?"
[Lô/lù và lộ/lú phát âm gần giống nhau]
Phó Tu Vân đương nhiên là thuận miệng nói, chẳng qua Dịch Nhiên lại dùng lực quan sát đến đáng sợ của hắn quan sát người này lộ ra vẻ khiếp sợ trong nháy mắt, mặc dù loại thần sắc này của hắn chỉ có một cái chớp mắt, nhưng là cũng đủ nói rõ cái gì. Hồ lô tinh... Kỳ thực không có gì ly kỳ, khi hắn trong Đại thế giới có rất nhiều thực vật yêu tu thành. Nhưng vấn đề giờ là một yêu tu hẳn phải rời xa nhân loại tu giả như thế, tại sao phải lăn lộn ở trong đội ngũ này? Trong màn sương mù này thật chẳng lẽ có bảo bối kinh người gì sao?
"Ha ha ha, ngươi đùa gì thế sao có hồ lô gọi là Hồ Lộ? Ta là Hồ Cổ Nguyệt, lộ trong con đường!" Hồ Lộ cười nói sang chuyện khác: "Ngươi còn chưa nói ngươi tên gì đó!"
Phó Tu Vân cong cong khóe miệng: "Ngươi có thể gọi là Nguyên Tu Vân."
"Ngươi họ Nguyên ư?" Hồ Lộ trong nháy mắt có chút kích động, chẳng qua rất nhanh hắn lại lộ ra thần sắc uể oải, "Dòng họ này là tốt vô cùng."
Phó Tu Vân cũng gật đầu: "Ừm, ta cũng cảm thấy tốt." Đợi được sau khi y đem đám người tra Phó gia kia làm chết hết, y có thể đổi họ.
"Nhìn ở trên phần dòng họ ngươi tốt như vậy, có muốn ta bốc một quẻ cho ngươi hay không? Ta thế nhưng là đại sự bói toán số một số hai trong thiên địa!" Hồ Lộ vui sướng hài lòng mà mở miệng, lại trực tiếp bị Phó Tu Vân làm như không thấy. "Ai ta nói là sự thật nha! Đừng coi thường ta! Ta đối với việc này thế nhưng có chủng tộc, ợ, có thiên phú!"
Phó Tu Vân nghe còn muốn cười, Dịch Nhiên bên kia đột nhiên mở miệng nói, "Ngươi bói toán một chút thám hiểm lần này. Nhìn sinh cơ ở nơi nào?"
Lời này khiến Phó Tu Vân và Thạch Hâm đồng thời xoay qua nhìn về phía Dịch Nhiên, chẳng qua người sau cũng chống lại bằng gương mặt bất vi sở động đó. Hồ Lộ nghe được Dịch Nhiên nói trong nháy mắt đề phòng dâng lên, chẳng qua nghĩ đến lúc này đây mục tiêu của hắn và thực lực của chính mình chênh lệch, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thỏa hiệp. Dù sao bằng vào chính hắn rất khó hoàn thành mục tiêu, mà hắn nhìn một đường có thể kết minh liên hợp cũng chỉ có ba người này.
Vì vậy mọi người đi ở phía trước, Hồ Lộ từ trong túi bản thân móc ra một tiểu hồ lô màu vàng, trong miệng tự lẩm bẩm không biết đang lẩm bẩm những gì nghiêm nghiêm túc túc lên.
Hồ Lộ đang tính sinh cơ, mà đội ngũ cũng dần dần càng chạy càng sâu, sương mù màu trắng xung quanh càng ngày càng đậm, một mảnh ở trong rừng rậm này bị mặt trời chiều chiếu xạ, phảng phất khiến người ta giống như tiến vào tiên cảnh. Các nữ tu thậm chí có mơ hồ phát sinh sợ hãi than, còn có người trực tiếp dùng một khối ngọc giản ghi lại muốn đem mỹ cảnh này ghi chép xuống, cũng may sau khi ra ngoài có thể cùng người khác chia sẻ xem.
Phó Tu Vân nhìn động tác của nữ tu này hơi có chút hối hận, y thế nào quên mua mấy khối ngọc giản ghi lại chứ? Thứ này giống như camera đời trước, nhưng bất kể từ chất lượng hay là độ rõ nét mà nói đều rất tốt hơn nhiều. Nhất định là trước đây y quá nghèo rồi, vì y chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Đang ảo não, Hồ Lộ đi theo phía sau y chợt vỗ đầu một cái, khiếp sợ nhìn tiểu hồ lô trong tay mình. Động tác như vậy trực tiếp đưa tới vài người xung quanh chú ý, Phó Tu Vân quay đầu nhìn sang, phát hiện hồ lô nho nhỏ màu vàng kia lúc này đang ở trong tay của Hồ Lộ điên cuồng mà xoay, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Dịch Nhiên ở bên cạnh nhíu mày: "Có ý gì?"
Hồ Lộ lúc này hoàn toàn không có tâm tư để ý tới những người khác, hắn lòng tràn đầy đều là kinh sợ. Nếu không phải là lão tổ tông của hắn chôn ở chỗ này, báo mộng để hắn tới nơi này hỗ trợ cứu lão tổ tông đi ra ngoài, hắn lúc này nhất định nhanh chân bỏ chạy!! Hắn ở trong Tiểu thế giới Nhiên Nguyên giới này an an ổn ổn ngây người hơn hai ngàn năm, thật vất vả từ một hồ lô thông thường khai linh trí, đắc cơ duyên, nỗ lực tu luyện đến Ngưng Mạch Hậu kỳ, hắn một chút cũng không muốn đem sự sống hồ lô rất tốt đẹp của bản thân cho chôn vùi tới nơi đổ nát này!!
Nhưng thời điểm trước khi hắn tới kết quả xem bói cùng cái này không giống nhau á?!
Trước hắn lấy được kết quả là mặc dù trắc trở nhưng có hi vọng, nhưng nếu quả như thật có hi vọng vì sao lúc này ngay cả một sinh cơ cũng tìm không được? Hồ lô Kim Sắc của hắn là hồ lô bát quái trời sinh, ở phương diện bói toán hầu như không xảy ra lỗi!
"... Ý là không thể nào tốt. Thế nhưng không nên?!" Hồ Lộ trăm nghĩ không thể nào ra, nói như thế nào đi nữa cũng phải có một đường sinh cơ mới đúng chứ?
Phó Tu Vân nhìn sắc mặt của tu giả Hồ Lộ gần như cũng có thể đoán được tám chín phần, chẳng qua coi như là gian nguy trắc trở như thế nào đi nữa, mạo hiểm lần này cũng là nhất định, y rất nhanh thì có thể đến Trúc Cơ Trung kỳ rồi, sau đó là Hậu kỳ, nhưng nếu như y không muốn vĩnh viễn dừng lại ở kỳ Trúc Cơ, nhất định phải tìm được một linh bảo thuộc tính Mộc thích hợp. Y không muốn đem thời gian báo thù kéo dài, cho dù là chuyến này cực kỳ nguy hiểm, cũng phải tiếp tục.
Chẳng qua, nghĩ tới đây trong lòng của Phó Tu Vân bỗng nhiên có chút áy náy, y quay đầu nhìn về phía Dịch Nhiên sắc mặt lạnh lùng, người sau trực tiếp nhìn tới y. Sau đó nhướng mi: "Thu hồi suy nghĩ miên man của ngươi. Chúng ta rất nhanh thì phải tới lối vào rồi."
Phó Tu Vân nghe vậy liếc một cái, y khó có được có một lần lương tâm bộc phát, mặt người chết này đã đem thiện lương của y làm hỏng.
"Chư vị! Chúng ta đến rồi."
Đồng thời ngay lúc Dịch Nhiên đang nói, Ti phu nhân bên kia cũng dừng bước, nàng mỉm cười nhìn mọi người nói ra một câu khiến cảm xúc tất cả mọi người mênh mông.
"Thật tốt quá!"
"Cũng rốt cuộc đến rồi, thật may lúc sau không có lại xảy ra chuyện gì."
"Nhưng mà, Huyễn Vụ nơi đây thật sự là quá đậm, hầu như đã đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, đường kế tiếp sợ là rất khó đi, trước đó phu nhân từng nói có cách ứng đối, không biết giờ có thể đem cách đó nói cho chúng ta biết hay không đây?"
Tu giả nghe được sau đó phản ứng đều không giống nhau, chẳng qua phần lớn người quan tâm trọng điểm vẫn là đi vào trong mảnh sương mù dày đặc này như thế nào đồng thời đi tới nơi chôn dấu bảo tàng trong truyền thuyết đồn đãi cũng tốt kia.
Ti phu nhân và Hậu Lôi thấy rất nhiều người trong mắt không chút nào che giấu dục vọng, ánh mắt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Hậu Lôi lúc này đi lên trước cầm trong tay một bình sứ màu xanh.
"Đây là đan Thanh Tâm Minh Mục, linh đan Lục phẩm, sau khi dùng qua có thể ở trong vòng ba ngày khiến hai mắt tụ linh, đừng nói sương trắng kém cỏi này, dù đặt mình trong Hắc Sắc Trường Hà cũng có thể nhìn thấu tất cả."
Sau khi mọi người nghe linh đan diệu dụng thế đều là trước mắt sáng ngời, nếu như linh đan này thực sự như Hậu Lôi nói vậy, như vậy sương trắng tự nhiên là không đáng để lo rồi. Chẳng qua, đan dược này thật sự có linh như vậy sao?
Hậu Lôi lại bổ sung một câu: "Đan Thanh Tâm Minh Mục này mặc dù có thể bang trợ các vị nhìn thấu Huyễn Vụ, nhưng bản thân Huyễn Vụ có năng lực dồn huyễn* [gây nên ảo giác], ở trên điểm này chúng ta không có sức, chỉ hy vọng các vị không nên bị ảo giác làm cho mê hoặc, theo sát chúng ta hướng nơi trung tâm, mới có thể đi vào nơi giấu bảo."
Hậu Lôi vừa nói như vậy ngược lại khiến người ta cảm thấy có thể tin rất nhiều, dù sao nếu như tùy tùy tiện tiện xuất ra một đan dược là có thể khắc chế Huyễn Vụ, đó mới là âm mưu ai cũng không tin đấy.
"Chẳng qua ta còn phải nhắc nhở các vị một điểm, đan Thanh Tâm Minh Mục trong tay ta chỉ có một trăm viên, còn lại hai trăm người sợ là phải dựa vào chính mình rồi."
Nhất thời, rất nhiều người trực tiếp đổi sắc mặt: "Ngươi có ý gì?!"
Hậu Lôi cười cười: "Người muốn đan Thanh Tâm Minh Mục này, phải cùng ta ký kết một khế ước nữa, đó chính là ở trong ba ngày kế tiếp, nhất định phải nghe theo sự chỉ huy của ta không được tự mình hành động. Đương nhiên, ta sẽ không cho các ngươi làm ra chuyện tai hại đối với mình, ta và phu nhân chỉ là muốn tìm chút giúp đỡ có thể tin được. Như vậy người nguyện ý ký kết khế ước, thì đến đây đi."
Vào lúc này, bất kể là những tu giả khác hay là Dịch Nhiên Phó Tu Vân cùng với Hồ Lộ Thạch Hâm, đều cảm thấy Hậu Lôi dã tâm to lớn cùng với âm mưu và nguy hiểm nào đó không thể nói rõ. Nhưng hết lần này tới lần khác, hầu như tất cả mọi người không có biện pháp đánh phá âm mưu này. Thực sự là hết sức không xong.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thanh minh vui vẻ 0-0. Ngày mai là một ngày lành chúc mừng tất cả gia đình đoàn tụ.
——
Thanh Tâm Minh Mục: đôi mắt sáng trong.
Hắc Sắc Trường Hà: sông dài màu đen.
———
Sau này bạn Vân sẽ đổi họ đó:v
","sys,4
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT