Vào thời điểm Tưởng Hạo gần như đã sẵn sàng để ra tay khống chế người phụ nữ, Thư Loan nhanh chân tiến lên ngăn anh lại.
“Đợi một lát, để tôi hỏi mấy câu.”
Dường như Thư Loan đã nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói với người phụ nữ: “Trước đây chồng của cô từng đánh sói rồi sao? Người ở trong thôn này cũng đã từng đi săn sao?”
“Không có, thôn chúng tôi chỉ làm ruộng, chứ không săn thú.” Viền mắt của người phụ nữ đỏ bừng nói: “Đây là lần đầu tiên Hán Tát Lạp…… Bởi vì tôi mang thai, anh ấy nói phải cho tôi ăn thức ăn tốt một chút. Là tôi sai! Tôi đã hại anh ấy…”
“Vậy là rõ rồi.” Thư Loan nhíu mày nói: “Tôi biết nguyên nhân tại sao Hán Tát Lạp đã uống nước Thánh nhưng vẫn không cách nào khỏi hẳn, chính là bởi vì hai người đã mạo phạm thần, dẫn đến việc Thần Linh không cao hứng.”
Người phụ nữ ngừng khóc nháo, nhìn Thư Loan chằm chằm.
“Tại sao…?”
Thư Loan nói một cách có bài bản: “Vạn vật trên thế gian đều do Thần Linhtạo ra, người cũng là do Thượng đế tạo, những động vật mãnh thú kia cũng vậy đấy. Hiện tại vì dục vọng cá nhân mà Hán Tát Lạp đi giết hại bọn chúng, cô nói xem như vậy Thần Linh có thể cao hứng sao?”
Thân thể người phụ nữ chấn động, bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, phát ra những thanh âm”A a”.
“Thư…” Phiên dịch viên kéo tay Thư Loan, dường như là muốn ngăn cậu, không cho cậu tiếp tục kích thích người phụ nữ đang phải đối mặt với sự sụp đổ, nhưng cũng thấy Carlo lắc lắc đầu với mình.
Người phụ nữ run giọng quát: “Không thể như thế được! Không thể!”
“Tại sao lại không thể? Nếu như Thần Linh quan tâm hai người, thì tại sao mấy ngày rồi mà chồng của cô vẫn chưa khỏe? Cô không thấy trên người chồng cô có giòi sao? Bị như thế là tượng trưng cho sự trừng phạt của Thiên Chúa đối với hai người.”
Thư Loan dùng dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống mà nhìn người phụ nữ, ôm ngực lạnh lùng nói: “Hai người đã bị Thần Linh vứt bỏ.”
“Leng keng ” một tiếng, con dao trong tay người phụ nữ nữ nhân rơi xuống đất.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
“ Hán Tát Lạp a —— “
Thấy người phụ nữ vô lực ngã quỵ ở dưới đất gào khóc, Carlo gia nhập đúng lúc, ôm lấy người phụ nữ nhẹ giọng nói: “Cô đừng sợ, cô còn có chúng tôi, chúng tôi sẽ cứu Hán Tát Lạp.”
“Tôi cầu xin mọi người…”
“Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu Hán Tát Lạp, cô hãy tin chúng tôi một lần, chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ lại bệnh nhân.”
Người phụ nữ dựa vào Carlo khóc rống lên.
Phiên dịch viên thở phào nhẹ nhõm, đi lấy nước sạch giúp Carlo .
Xử lý vết thương cho Hán Tát Lạp thật tốt, và sau khi đã kiểm tra sức khỏe cho tất cả mọi người trong thôn xong, thời điểm đoàn người rời khỏi thôn trang đã là lúc chạng vạng gần tối, người phụ nữ đã đồng ý để Hán Tát Lạp uống thuốc, dùng thuốc bôi đúng giờ và sẽ nhóe thay băng gạc mà Carlo để lại, nếu như có chuyện gì xảy ra cũng sẽ mang Hán Tát Lạp đi tìm thầy thuốc để khám, chứ không được tin tưởng một cách mù quáng vào nước Thánh.
“Thư, bạn thật sự rất thông minh! Tôi cũng không thể ngờ rằng có thể dùng phương pháp này.” Trên đường quay về, Carlo vừa lái xe vừa cười nói với Thư Loan: “Thành thật mà nói, lúc bắt đầu tôi cũng rất sợ lời nói của bạn quá đáng quá, nhưng mà sự thật đã chứng minh, là do tư tưởng của tôi không đủ cởi mở.”
Thư Loan dựa vào lưng ghế dựa nói: “Lòng người không yếu ớt như vậy. Có lúc càng kích động, thì càng chứng tỏ trong lòng của cô ấy càng có nhiều hi vọng và mong muốn.”
Carlo chỉ mỉm cười, cảm thấy rất tán thưởng, ông nói: ” Ngày hôm nay Thư và Tưởng đều có biểu hiện rất xuất sắc! Thư rất thông minh, dường như sức lực trên người Tưởng có thể dùng mãi mà không tiêu hao, lúc phải kiểm tra cho mọi người thì Tưởng cũng rất vất vả rồi !”
Thời điểm chiếc xe thể thao đa dụng sắp đến nơi đóng quân, ở ven đường thấy một người phụ nữ đỡ một cô gái tập tễnh mà đi.
Sau khi người phụ nữ nhìn thấy xe của bọn họ lập tức bắt đầu kêu gào.
“Medico! Medico!!”
Phiên dịch viên nói: “Trong tiếng Tây Ban Nha ‘Medico’ có nghĩa là bác sĩ, hai người ấy đến đây để tìm cách chữa trị”
Carlo dừng chiếc xe thể thao đa dụng lại, mở cửa xe ra nhảy xuống.
“Làm sao vậy?”
Người phụ nữ không nói được tiếng Anh, chỉ có thể nói tiếng địa phương là Tây Ban Nha. Vào lúc này rốt cuộc phiên dịch viên cũng coi như là được phát huy sở trường của bản thân, phiên dịch cho Carlo và người phụ nữ.
“Người phụ nữ này nói con gái của bà ấy bị trúng tà.”
Thư Loan và Tưởng Hạo hai mặt nhìn nhau, đúng ra trúng tà phải đi tìm phù thủy chứ? Ban nãy thấy bác sĩ thì yêu cầu phù thủy, bây giờ thấy bác sĩ lại coi như là phù thủy?
“Chuyện này… Nếu thật sự bị trúng tà, tôi cũng hết cách rồi, nên đi tìm phù thủy.” Carlo cũng nghi hoặc.
“Người phụ nữ nói bà ấy đã đi tìm phù thủy, phù thủy cũng không có cách nào.”
Carlo bảo hai người hãy nói ra biểu hiện của bệnh, vậy ông mới có thể thử một lần, vạn nhất không phải trúng tà, mà là sinh bệnh thì sao?
Phiên dịch viên giải thích cho mọi người, sau đó người phụ nữ nói là từ sáng sớm bà đã phát hiện con gái của mình bắt đầu có những biểu hiện dại ra, giống như mất hồn cũng không nhúc nhích, ngồi cả ngày, ăn không vô mà uống nước cũng không được, còn nôn mửa không ngừng, sau đó bắt đầu kêu to là đau bụng. Sau khi trải qua một phen truy hỏi, người con gái mới đồng ý nói ra.
“Cô gái kia nói, lúc sáng sớm khi rời giường có một con rắn chui vào miệng của cô ấy.”
Tưởng Hạo trợn to mắt.
Một con rắn? Chui vào miệng?
Tuy rằng trước đây Tưởng Hạo làm bài tập về nhà không được tốt, nhưng anh vẫn biết là miệng liền với thực quản, mà thực quản liền với dạ dày trong bụng.
Ặc…
Tưởng Hạo nhìn chằm chằm cô gái.
Carlo vừa nghe nhưng cũng hiểu rõ.
“Tâm lý của cô ấy đang bị tác động… Mọi người nơi này rất kính nể rắn, cho rằng nó là hóa thân của thần tà ác, nói vậy là sáng sớm nay cô gái kia đã nhìn thấy rắn, vì lẽ đó nên xuất hiện ý nghĩ kỳ quái.”
Carlo tiến đến nói vào tai Tưởng Hạo mấy câu.
Tưởng Hạo nhíu mày, sau đó nở nụ cười, cười đến mức quỷ dị.
Thư Loan còn không kịp truy hỏi, sau một khắc đã thấy Tưởng Hạo đột nhiên nói với cô gái kia: “Thực ra tôi chính là một phù thủy, từ địa phương xa xôi đến đây. Tôi có biện pháp để loại trừ tất cả tà ma.”
Sau khi được phiên dịch lại, cô gái nhìn Tưởng Hạo chằm chằm, còn người phụ nữ thì kích động nói: “Vậy anh nhất định phải cứu lấy con gái của tôi! Tuyệt đối đừng để cho con bé bị cướp đi bởi những linh hồn ma quỷ!”
Thư Loan đã hiểu rõ, Carlo muốn Tưởng Hạo giả danh thành phù thủy…
Thấy dường như cô nàng không tin tưởng cho lắm Tưởng Hạo liền nói: “Tôi sẽ cho hai người chứng kiến vũ khí phép thuật “Nhiếp hồn bắt quỷ pháp bảo” mà bình thường tôi vẫn hay dùng. Chỉ cần là linh hồn bị tôi bắt lấy, bất kể là người hay là quỷ cũng phải nghe lời tôi.”
Tưởng Hạo lấy cái điện thoại di động từ trong túi tiền ra, mở chức năng chụp hình, sau đó chụp một tấm hình của Thư Loan.
“Hai người nhìn xem, hồn phách của cậu ta đã trở thành nô lệ của tôi. Tôi có thể khống chế cậu ta, tôi có thể muốn cậu ta làm bất cứ điều gì cũng được.”
Carlo lập tức “Chứng minh mình trong sạch” với Thư Loan, ông thấp giọng nói: “Đoạn này là do anh ta thêm, tôi không bảo anh ta nói như vậy.”
Thư Loan: “…”
Tưởng Hạo đưa tay ra trước mặt Thư Loan, cười híp mắt nói: “Hôn một cái?”
Thư Loan: “…”
Nhìn ánh mắt trừng trừng của người phụ nữ và cô nàng, Thư Loan tâm không cam – tình không nguyện mà cúi đầu mổ lên mu bàn tay của Tưởng Hạo một cái.
Người phụ nữ và cô gái lập tức quỳ xuống trước mặt Tưởng Hạo.
“Phù thủy đại nhân!”
“Đến đến đến, phù thủy giúp cô bắt linh hồn ác quỷ đi.” Tưởng Hạo mở đèn flash ra hướng về thiếu nữ chụp một tấm hình sau nói: “Được rồi, ác quỷ đã bị tôi bắt đi, hai người trở về ngủ một giấc là không sao.”
“Cảm ơn phù thủy đại nhân! Cảm tạ ngài!” Người phụ nữ tha thiết nắm tay Tưởng Hạo thật chặt rồi nói cám ơn.
Giải quyết trò khôi hài này xong, sau khi người phụ nữ và con gái bà rời đi, mấy người lên xe lần thứ hai, tiếp tục lên đường trở về nơi đóng quân.
Tưởng Hạo thừa dịp khoảnh khắc người quay phim không chú ý lặng lẽ tự hôn mu bàn tay của mình.
Thư Loan không dấu vết lườm anh một cái.
MDZZ! (*)
(*) MDZZ: viết tắt phiên âm “mụ đích trí chướng. Tạm dịch là Mẹ kiếp, đồ thần kinh.
Tưởng Hạo quyết định, ngày hôm nay anh sẽ không rửa tay.
Dù thế nào cũng sẽ không rửa, nếu có ai bắt anh rửa anh sẽ đánh người đó !
Tóm lại, nhiệm vụ của ngày thứ nhất đã hoàn thành, một ngày trôi qua, mỗi người đều có những biểu hiện khác nhau.
Tổ hậu kỳ của chương trình thức đêm biên tập Tập 1- Kỳ I, bởi vì có đề tài đặc biệt, thêm đội hình khách mời có sức hút, nên sau khi clip được tung ra tỉ lệ người xem đã đánh bại phần lớn những chương trình khác, trong thời gian ngắn đã tạo được kỷ lục mới.
Hai người Trương Vân Khê và Jonas ân ái cùng nhau hợp tác làm việc đã dành được rất nhiều lời khen ngợi, biểu hiện của Trình Tu Hảo cũng không tệ, thế nhưng Bùi Huyên Huyên thì không hoàn toàn được như ý.
Vốn dĩ Bùi Huyên Huyên khá là yếu ớt, bởi vậy thời điểm ở lại trụ sở nhìn thấy vết thương thối rữa của bệnh nhân liền không nhịn được mà nôn mãi, tuy rằng có thể lý giải, nhưng xét cho cùng thì vẫn khiến khán giải có cái nhìn không tốt.
Mà vẻn vẹn một tập, độ hot của Tưởng Hạo cấp tốc tăng cao, số lượng người theo dõi Weibo vùn vụt bay lên như diều gặp gió. Mọi người đều bị mê hoặc bởi hình tượng người đàn ông cao to trên người không có gánh nặng của một thần tượng mà lại có sức lực rất lớn này.
Khán giả đều nói, tuy rằng chỉ có một tập, nhưng có thể thấy được ở trong chương trình Tưởng Hạo là người xuất lực lớn nhất, cũng là người có tấm lòng bao dung to lớn nhất, cả ngày đều duy trì nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, khiến mọi người có cái nhìn rất tốt.
Nhân khí (*) của Thư Loan cũng phát triển rất khá, tuy rằng nhìn không nhiệt tình cho lắm thậm chí có thể nói là lạnh lùng, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có biểu hiện rất tốt, có thể thấy được tâm tư của Thư Loan cũng rất mềm mại.
(*) Nhân khí 人气: độ phổ biến, độ nổi tiếng. Nhân là người, khí là sức. Nhân khí nghĩa là sức người, có thể hiểu là sự ủng hộ của mọi người. Nôm na nhân khí = fandom + supporters.
Mà thứ hai người đạt được không chỉ là nhân khí…
Mới một ngày trôi qua, “Tốt mềm CP” đã bùng nổ và lan truyền với tốc độ kinh người. Tốt mềm, chính là sự tốt bụng của Tưởng Hạo, và sự mềm mại của Thư Loan, ý nghĩa giống như tên, là điệu tây bì Tưởng Hạo và Thư Loan.
Sau khi hình ảnh cái ôm công chúa xuất hiện, liền sinh ra CP này, với sự tương tác tiếp theo của hai người dường như CP này đã trở thành một fandom lớn, ào ào ào xâm lấn chiếm lĩnh tất cả những trang web trên mạng xã hội.
Ban đêm, sau khi trải qua một ngày mệt mỏi, tất cả những vị khách mời đặt đầu xuống gối liền ngủ say, ngoại trừ hai người…
Trong đó có một người có sức mạnh thể chất cực kỳ tốt – Tưởng Hạo,anh không hề mệt mỏi như những người còn lại, họ mệt đến mức không thể nào… Lướt Weibo
Tưởng Hạo nằm ở trên giường, đắc ý mà vào những Tiểu Blog đọc những mẩu chuyện do fan tự sáng tác cùng với những bức ảnh do fan Photoshop về mình và Thư Loan.
Anh cũng vào những link dẫn đến B-Trạm để xem xét việc sản xuất cẩu lương của mình.
(*) B-Trạm = Bilibili: Một trang web chuyên chia sẻ video theo nhiều chủ đề của Trung Quốc. Nơi mọi người có thể đăng tải, xem và thêm phụ đề bình luận trên video.
[Giời ạ Tui bị sốc quá rồi!! Từ khi nào Loan Loan của chúng ta lại tiếp xúc thân mật với anh ta như vậy? Bất ngờ nên không kịp chuẩn bị thức ăn cho chó? ]
[Bạn không thấy Hạo ca đang nhìn Loan Loan bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương a! Tuy rằng Hạo ca cũng đối xử rất tốt với tất cả mọi người, nhưng khi đối xử với Loan Loan vẫn có điểm không giống với những người khác! Có ngọn lửa, có ngọn lửa! ]
[ Lầu trên, bạn không thấy ánh mắt của Loan Loan khi nhìn Hạo ca sao, đó là ánh mắt tràn ngập tín nhiệm a —— hóa ra Loan Loan còn có một mặt như vậy, trời đất ơi quá đáng yêu!! Tui muốn nghẹt thở!!! Đừng cản tui, tui muốn xuống lầu chạy hai vòng! ]
[Nói như vậy thì video trước kia Loan Loan cãi nhau với Hạo ca đúng là Loan Loan đang làm nũng a… Chậc chậc ]
[ Mọi người có ai còn nhớ cái comment nói sẽ trực tiếp ăn tường à… ]
Điều này cũng nhắc nhở Tưởng Hạo, Tưởng Hạo mỉm cười, đăng nhập tài khoản để bình luận.