*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Reng reng… Reng reng…”

Thư Loan bị đánh thức bởi điện thoại di động của mình, mở mắt ra liền thấy trên giường chỉ còn lại một mình cậu, Tưởng Hạo đã dậy rồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười nói cùng âm thanh va chạm của nồi niêu, chắc hẳn là Schilling và Tưởng Hạo đang làm làm điểm tâm.

Thư Loan cảm thấy hơi xấu hổ, mình lại thức dậy muộn như vậy, thời điểm bận rộn cũng không đến giúp đỡ.

“Reng reng…”

Di động vang lên lần thứ hai, Thư Loan nhìn điện thoại ở trên bàn, thì thấy là  cuộc gọi của Sương Sương.

” Loan Loan, xảy ra vấn đề rồi.”

Thư Loan hơi nhíu mày, điều đầu tiên trong lòng nghĩ đến chính là liên quan đến cha của mình.

“Chuyện của cha tôi sao?”

“Cái gì?” Sương Sương nghi ngờ nói: “Cha cậu làm sao?”

Thư Loan thầm nghĩ, xem ra không phải.

“Không có chuyện gì… Vậy là vấn đề gì.”

Chẳng lẽ còn có chuyện gì khác?

“Là Lê Thiến Văn.” Ngữ khí của Sương Sương có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu rằng không là cậu sai, nhưng giới truyền thông bên ngoài không biết chuyện này, bị những người “có lòng” truyền ra, rắc rối càng lúc càng lớn.”

Thư Loan không rõ vì sao.

“Nói chung, cậu cứ xem link mà tôi gửi cho cậu trước đã.”

Sau khi cúp điện thoại, Thư Loan mở liên kết ngoài do Sương Sương gửi tới hòm thư ra, liền trực tiếp di chuyển đến một trang web.

[ Ngày gần đây minh tinh đang hot Thư Loan ngang nhiên khoanh tay đứng nhìn trước hành động cầu xin giúp đỡ của Thiến Văn! ]

Bên trong còn có một video. Thư Loan nhìn tiêu đề của video, thời gian là khi cậu  và Lê Thiến Văn cùng nhau đến cạnh biển chụp ảnh cho tạp chí.

Trong video thì thấy mình cùng Lê Thiến Văn đều ở dưới biển, dường như là mình vừa mới quay phim xong chuẩn bị rời đi, mà Lê Thiến Văn chậm rãi đi ở trong làn nước.

Đột nhiên một con sóng lớn kéo tới, trong video Thư Loan miễn cưỡng đứng vững gót chân, nhưng Lê Thiến Văn thì có chút xui xẻo, cô giẫm vào một hố cát, cơ thể lún xuống, liền bị sóng biển cuốn nên càng chìm xuồng phía dưới.

“Ai nha!”

Lê Thiến Văn ngã xuống nước, cái áo mỏng manh mặc trên người cũng rơi xuống, cúc áo trên bả vai cũng bị tuột ra.

Lê Thiến Văn vừa luống cuống tay chân cố đứng dậy, vừa cầm lấy y phục của mình, cũng không ngừng hướng về phía Thư Loan kêu cứu, nhưng mà từ đầu đến cuối Thư Loan đều không quay đầu lại, đừng nói đến chuyện giúp đỡ, thậm chí ngay cả quay đầu lại còn không có, giống như người sau lưng không hề tồn tại.

Sau khi đóng lại video, Thư Loan thở dài.

Bây giờ cậu đã biết rõ tại sao trước kia Lê Thiến Văn bỗng nhiên có sự thay đổi thái độ lớn với cậu như vậy, hóa ra là vì chuyện này…

Sương Sương gửi cho cậu bài báo này ngữ khí trong đó cũng coi như là ôn hòa, ít nhất là dùng ngữ khí tự thuật rất bình thản, nhưng Thư Loan không khó để tưởng tượng bên ngoài đã phê phán cậu thành cái dạng gì.

Quên đi thôi…

Thư Loan lắc lắc đầu. Như Sương Sương đã nói ở trong hòm thư, mấy ngày sau sẽ mở cuộc họp báo làm sáng tỏ mọi chuyện và xin lỗi trước mặt các ký giả, những người còn lại thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đi.

“Loan Loan.” Schilling đẩy cửa phòng ra, ngó đầu đi vào nói: “Ăn điểm tâm thôi.”

“Được.”

Điểm tâm là món spaghetti sốt carbonara(*), Schilling đưa một đĩa đầy cho Tưởng Hạo cùng Thư Loan cười nói: “Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Loan Loan ăn món này? Nếm thử, món sở trường của ta nha, những người đã từng ăn đều nói là ngon.”

(*)Spaghetti carbonara là một món mì Ý của Roma nấu với trứng, phô mát, thịt hun khói  và tiêu.

carbonara

Thư Loan ăn một miếng, sau đó sắc mặt  bỗng nhiên trắng bệch.

Tưởng Hạo cùng Schilling nghi hoặc mà nhìn cậu.

Tiếp đó, liền thấy Thư Loan thả dĩa ăn xuống, che miệng lại nhằm về phía WC.

Tưởng Hạo: “…”

Schilling: “…”

Schilling cảm thấy mặt mình hơi đau.

Như thế, trực tiếp như thế sao???

Tưởng Hạo nhìn bộ dạng kinh ngạc và ủy khuất của Schilling, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng lại lo lắng cho Thư Loan, cũng sắp phân liệt luôn rồi.

Hai người lo lắng cho Thư Loan, cũng đi đến WC xem xem, liền thấy Thư Loan úp mặt trên bồn cầu nôn.

Tưởng Hạo ngồi xổm xuống vỗ lưng thuận khí cho Thư Loan.

Schilling nhíu mày nói: “Là một trong những tác dụng phụ của thuốc  sao?”

Tưởng Hạo gật đầu.

” Tạ Y nói với con là sẽ bị như vậy.”

Schilling thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thực sự là hù chết ông, vừa nãy trong nháy mắt với bộ dạng kia hại ông còn tưởng rằng Thư Loan mang thai.

Chậc chậc, quả thực là không thể nghĩ vậy.

Thư Loan rửa mặt xong mới xuất hiện, đứng nói lời hối lỗi với Schilling: “Xin lỗi.”

“Không có chuyện gì không có chuyện gì, bây giờ con dễ bị buồn nôn, trời vừa mờ sáng ăn món ăn có mùi quá nồng và khẩu vị nặng cũng không thích hợp. Ta làm lại món khác cho con.”

“Không cần…” Thư Loan càng thêm hổ thẹn.

“Không sao, không phiền phức chút nào đâu.” Schilling xoa xoa đầu Thư Loan, xoay người đi vào nhà bếp.

Tưởng Hạo bóp bóp gò má Thư Loan nói: ” Một lúc nữa là anh phải xuất phát đi rồi, em phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Thư Loan gật đầu.

“Chờ anh hai ngày.” Tưởng Hạo cười nói: “Hai ngày sau anh sẽ trở lại.”

“Được, chờ anh.”

—————

Hiện tại Tưởng Hạo đã ngồi trên máy bay, lần thứ hai trở lại phim trường cũng không cảm thấy mệt mỏi, sau khi sắp xếp lịch làm việc cùng với đoàn phim có thể làm việc ngay lập tức.

Mà buổi tối, Tưởng Hạo còn nhận được một cuộc điện thoại từ  một số lạ.

Sau khi điện thoại được kết nối đã khiến Tưởng Hạo thấy ngoài ý muốn, là Roger. Thời điểm trước kia khi mấy người Tưởng Hạo cùng Thư Loan ghi hình cho chương trình gameshow ở Nam Mĩ đã kết giao với người bạn này.

Tuy rằng sau đó cũng không gặp mặt, nhưng Tưởng Hạo có ấn tượng rất sâu sắc đối với người đàn ông này, không chỉ là bởi vì trước kia hai người nói chuyện rất hợp, mà Tưởng Hạo khâm phục cách làm người và tinh thần thẳng thắn của hắn.

Roger nói chẳng biết vì sao vợ hắn bỗng nhiên muốn đến Tây Tạng chơi, hắn xem tin tức thấy có nhắc đến chuyện Tưởng Hạo ở đây quay phim, liền muốn tới đây cùng tụ tập cùng anh.

Đến tối Tưởng Hạo liền đến nhà hàng mà trước anh từng mới Lý đạo chờ Roger, ngoài miệng vẫn hay nghe hắn nhắc đến, nhưng Tưởng Hạo chưa từng gặp vợ của hắn.

Vì muốn chọn món ăn sớm một chút nên Tưởng Hạo mới đến sớm hơn, còn Roger rất đúng giờ.

“Hey người anh em!!”

Vẫn là kiểu khiến người ta cực kỳ muốn bắt chuyện, Tưởng Hạo mỉm cười, đứng dậy bắt tay cùng Roger.

“Chào anh.” Đứng ở  phía sau Roger là người đàn ông tinh tế lễ phép chào hỏi  cùng Tưởng Hạo.

Nam?

Thì ra là như vậy.

Tưởng Hạo mỉm cười, cũng bắt tay cùng người đàn ông.

“Tôi tên là Tưởng Hạo.”

“Tôi là Duy Nhĩ Văn…” Nhìn Duy Nhĩ Văn trắng nõn nà, tóc vàng mắt xanh, trên người mặc bộ trường sam màu vàng mềm mại, nhìn đúng là rất hiền lương, trái ngược với người có tính khí mạnh bạo như Roger.

Ba người ngồi xuống không lâu, hàn huyên một lúc món ăn được bưng lên.

“Nào nếm thử món ngon của Đông Phương!” Roger trực tiếp cướp lời thoại của Tưởng Hạo, vội vội vã vã gắp thêm đồ ăn cho Duy Nhĩ Văn thêm món ăn.

Tưởng Hạo dở khóc dở cười.

“Cảm ơn.” Duy Nhĩ Văn cũng hơi mỉm cười nói: “Anh cũng mau ăn đi.”

Tưởng Hạo sững sờ.

Vừa nãy lúc Duy Nhĩ Văn nói chuyện, trong lòng sượt qua một tia khác thườngrốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tưởng Hạo lắc lắc đầu, chắc hẳn là do mình quá mệt mỏi?

Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, Tưởng Hạo vẫn cụng rượu cùng Roger, dù sau thì nhà hàng này cũng mở tới muộn.

Tới gần nửa đêm, uống không ít rượu Tưởng Hạo cười nói: “Trước tiên tôi phải  đi toilet làm cho mình tỉnh táo một chút đã.”

Anh cũng không muốn say ngất ngây, hơn nữa vào thời điểm anh náo động  cùng Roger thì di động có vang lên một lúc, là Schilling, Tưởng Hạo muốn mau chóng gọi điện lại cho ông.

“Được được được!” Nhưng rõ ràng Roger ở đối với diện có chút không ổn.

Tưởng Hạo vào toilet sau khi rửa mặt liền vòng tới con hẻm tối ở phía sau nhà hàng, bấm số điện thoại di động của Schilling.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không phải việc gấp, chính là muốn nói cùng con một chút.” Schilling nói: “Ta tìm thấy một con mắt giám sát ở bên ngoài phòng.”

Tưởng Hạo hơi nhíu mày.

Có người đang giám sát bọn họ.

“Còn có một việc, rất quan trọng. Người của chúng ta tra được, cha Loan Loan có qua lại với người của Hoa Tường Vi Đen, hiện tại có vẻ như còn hợp tác với nhau rồi.”

Tưởng Hạo cười nhạo nói: “Một đám hề mà thôi.”

“Đúng vậy, thế nhưng giun dế gộp lại cũng có thể gặm chết voi lớn đấy. Huống chi này còn không phải giun dế, là có thực lực.”

“Nói tóm lại, chúng ta chờ cơ hội nhổ cỏ tận gốc.”

Schilling cũng tán thành, nói: “Chờ con trở về ta liền phải đi rồi, ta phải trở về ở bên cạnh Albert, ông ấy dự định sẽ đàm phán  cùng Hoa Tường Vi Đen vì bọn họ đã làm trái lời hứa, vừa lúc cho chúng ta cơ hội đòi hỏi và dựa vào đó để chỉ trích chèn ép thêm.

Tưởng Hạo đang muốn tiếp tục nói, ánh mắt rùng mình, đè thấp âm lượng của giọng nói: “Trước tiên cúp đã, có người đến.”

“Được.”

“Tưởng tiên sinh.”

Duy Nhĩ Văn chậm rãi đi về phía Tưởng Hạo nói: “Roger bảo tôi tới gọi anh…”

Tưởng Hạo hơi nhíu mày.

Bây giờ đang ở trong một góc tối tăm chỉ có cùng anh và Duy Nhĩ Văn, cảm giác vi diệu và khác thường trong lòng càng rõ ràng hơn.

“Vèo ——!”

Cảm giác nghi hoặc và quái là mà Tưởng Hạo nhận thấy ở Duy Nhĩ Văn đã có được đáp án sau khi hắn rút dao ra hướng về phía anh đâm tới.

Phản ứng của Tưởng Hạo cực nhanh, tránh thoát khỏi công kích xuất hiện đột nhiên không kịp chuẩn bị, tiện tay vơ lấy cái gậy ở bên cạnh, rồi xông lên đánh cùng Duy Nhĩ Văn.

Duy Nhĩ Văn nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, nơi nào còn có bộ dạng nhỏ yếu như trước nữa?

Tưởng Hạo mỉm cười, thì ra là như vậy.

“Keng!”

Con dao trong tay Duy Nhĩ Văn bị đánh bay, cẳng chân cũng đã trúng một đạp, ngã nhào xuống đất.

Tưởng Hạo đem gậy nhắm ngay huyệt Thái Dương  của Duy Nhĩ Văn.

“Được rồi được rồi, tôi chỉ muốn luận bàn và vui đùa với anh một chút thôi.” Duy Nhĩ Văn cười nói: “Có cần phải nghiêm túc như thế sao?”

Tưởng Hạo nhíu mày nói: “Tôi biết, tôi không có dốc hết sức ứng chiến, bằng không anh đã sớm chết rồi.”

Đối với thái độ hung hăng của Tưởng Hạo, Duy Nhĩ Văn cảm thấy rất thưởng thức.

Điều này khiến cho hắn càng thêm có lòng tin với vụ giao dịch sắp tới.

Duy Nhĩ Văn đứng lên nói: “Tôi là một nhân viên trong tổ chức Hoa Tường Vi.”

Tưởng Hạo hơi nhíu mày.

“Có điều không cần lo lắng, tôi cùng  Bennett không phải một nhóm. Trái lại, tôi còn muốn giết hắn.”

Tưởng Hạo cười nói: “Vì lẽ đó nên kẻ thù của kẻ thù chính là bạn?”

“Không sai.” Duy Nhĩ Văn nói: “Tôi biết anh bị Hoa Tường Vi quấy nhiễu rất lâu, cũng rất lo lắng người yêu khó lòng phòng bị mà bị tổn thương. Vì thế nên, hợp tác với tôi chứ?”

“Chúng ta cùng nhau giết  Bennett. Anh  có thể nhổ cỏ tận gốc từ đây sống an nhàn, tôi cũng có thể báo thù của mình.”

Tưởng Hạo thở dài nói: “Bữa liên hoan đêm nay liên hoan chính là một âm mưu a.”

“Anh đã hiểu lầm Roger rồi, hắn chính là một tên ngốc cái gì cũng không biết.” Nói đến Roger, trong mắt Duy Nhĩ Văn giống như có ánh sao.

“Vì vị trí nhân viên, trước kia tôi bị  Bennett truy sát ở Nam Mĩ, suýt chút nữa đã chết rồi. Là Roger cứu tôi, đến bây giờ hắn cũng không biết thân phận thật sự của tôi.”

Tưởng Hạo lắc lắc đầu.

Cũng thật sự là giấu rất khá, anh cũng suýt chút nữa tin Duy Nhĩ Văn là con thỏ trắng nhỏ.

“Vì vậy nên, trở lại hãy giúp tôi một việc. Cuộc đối thoại này của chúng ta, anh không được phép nói cho Roger biết.”

“Được.”

Trong lòng Tưởng Hạo cũng rất vui vẻ, nếu như Duy Nhĩ Văn không lừa anh, vậy anh sẽ chờ đến cơ hội mà vừa nãy anh đã nói cùng Schilling.

Cơ hội nhổ cỏ tận gốc.

Trong việc đuổi bắt con mồi thì xưa nay Tưởng Hạo sẽ không dùng cách ôm cây đợi thỏ, đối mặt với nguy hiểm cũng sẽ không ngồi chờ chết. Phải chờ đợi nguy cơ bạo phát rồi mới chậm rãi giải quyết, chẳng bằng tấn công trước khiến con mồi trở tay không kịp.

Anh không đánh cược được, anh không thể phí phạm thời gian với kẻ địch được.

“Trở về đi.” Tưởng Hạo cười nói: “Sau đó chúng ta sẽ dành thời gian để thương lượng chuyện này một lần nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play