Đến 12 giờ đêm, cả đội giải tán, ba người Lưu Xuyên đều trở về ký túc xá.

Đạo trưởng với Cá vẫn còn onl thêm một tiếng nữa mới nghỉ, nên đạo trưởng liền túm lấy Cá đi luyện khinh công để giúp cậu chàng sớm ngày thuần thục, đừng để đến quan trọng lại mắc sai lầm hại cả đội.

Lưu Xuyên vừa trở lại phòng, ụp mặt xuống gối liền ngủ.

Cái khả năng vừa nằm liền ngủ ngay này của anh luyện thành được là bởi vì quá mệt mỏi. Con người khi đang ở trạng thái tinh thần sức khoẻ cực độ uể oải, chỉ cần dính gối đầu sẽ rất dễ ngủ say. Lúc trước ở Hoa Hạ, Lưu Xuyên ngày nào cũng đều huấn luyện đến khuya, cho nên cũng nuôi thành thói quen vừa dính gối đầu liền ngủ.

Đêm nay cũng vậy, vừa bò lên giường chưa vài giây Lưu Xuyên đã ngủ say.

Mấy người bạn cùng phòng nhìn thấy mà phục sát đất, Chu Hiểu Vũ chỉ ngón tay vào nam nhân ngủ say sưa bên kia nói "Tên này trâu ghê, ngủ trong nháy mắt luôn!"

Lý Tưởng cười nói "Chắc là do mệt quá thôi, đừng làm ồn, hai người gõ bàn phím nhẹ tí đi."

Hai người Chu Hiểu Vũ với Dương Đào vẫn còn đang đánh cạnh kỹ trường ở server cũ, Lý Tưởng đứng cạnh nhìn họ đánh một lát, cảm thấy có hơi vô nghĩa, cũng trở về giường chuẩn bị ngủ.

Nghĩ lại mà cảm khái na, lúc trước cậu với hai người Chu Hiểu Vũ, Dương Đào cùng nhau đánh cạnh kỹ tràng, vất vả lắm mới bò lên chiến giới thứ tư, khi ấy còn cảm thấy trình độ của mình như vậy khủng lắm rồi... Bây giờ gặp được các cao thủ chân chính, mới biết lúc trước mình thiển cận tới dường nào.

Lưu Danh Bách Thế, Thất Dạ Tuyết... pk với hai người này, chỉ cần một bộ liên chiêu thôi là chết dưới tay bọn họ... Khoảng cách giữa mình và các cao thủ thực sự kia... kém rất xa rất xa.

Nhất là Thất Dạ Tuyết, mấy hôm trước còn tưởng là một cô nàng mới vừa biết chơi chẳng biết gì, vậy mà hôm nay ra tay làm Lý Tưởng há hốc mồm kinh ngạc...

***

Ngày hôm sau có khoá học buổi sáng, Lưu Xuyên vừa đến phòng học thì thấy đám nữ sinh túm tụm với nhau bàn luận về buổi toạ đàm của giáo sư Lưu ngày hôm qua phấn khích tuyệt vời tới cỡ nào, lớp trưởng Giang Tuyết bước đến ngồi xuống cạnh Lưu Xuyên, mỉm cười nói "Hết sốt chưa?"

Lưu Xuyên mặt dày đáp "Hết rồi."

Giang Tuyết bất đắc dĩ nhìn anh "Bảo anh đi nghe toạ đàm mà không đi, bài thuyết giảng của giáo sư Lưu rất bổ ích, bỏ qua rất đáng tiếc."

Lưu Xuyên chỉ cười cười, chuyển đề tài hỏi "Phải rồi, lớp trưởng có quen biết người nào ở trung tâm máy tính không?"

Giang Tuyết nói "Có quen, làm gì? Tính mua máy tính hả?"

Lưu Xuyên nói "Ừm, mua laptop chơi game, với cả bàn phím, chuột cùng với mấy thiết bị đi kèm vân vân, có người quen thì mua cũng an tâm hơn."

Giang Tuyết suy nghĩ một lát, mới nói "Vậy cũng đúng dịp, chiều hôm nay Văn Siêu tính đi trung tâm máy tính mua một mớ bàn phím cho hội eSport trường, anh đi theo cùng đi, sẵn ăn ké giảm giá luôn."

Lưu Xuyên lập tức gật đầu "Ok!"

Ba giờ chiều hôm đó, Giang Tuyết nhắn tin bảo Lưu Xuyên ra cổng trường tụ họp. Lưu Xuyên thay đồ rồi đến chỗ hẹn, đã thấy hội trưởng hội eSport Trác Văn Siêu cùng Giang Tuyết đứng chờ mình ở trước cổng trường. Trác Văn Siêu vừa thấy anh liền cười nói "Lâu rồi mới gặp ha Lưu Xuyên! Dạo gần đây anh bận cái gì à? Mấy cậu bạn cùng phòng anh bảo đợt trước như thế nào rồi?"

Lúc trước trong trận chung kết tiết tấu đại sư, Trác hội trưởng cứ khăng khăng kéo Lưu Xuyên vào đội thi đấu của hội eSport trường, Lưu Xuyên bảo mình không tiện tham gia thi đấu, nên mới đề cử cậu bạn cùng phòng ký túc xá thiên tư khá tốt của mình—— người này tự nhiên chính là Lý Tưởng.

Trác hội trưởng từ đó tới giờ vẫn luôn nhớ chuyện này thương trong lòng, lần trước lại cô Lâm Phương bảo sẽ mời Lưu Xuyên "xuất sơn" làm huấn luyện viên, nên càng khiến ngọn lửa tò mò trong lòng anh chàng bùng cháy dữ dội.

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Hội trưởng đừng nôn nóng như vậy, tên kia đang chơi lại bên server mới, vẫn chưa max cấp nữa. Tôi sẽ cố gắng kéo bọn họ max cấp trong một tháng này, tới lúc đó mới mang theo bọn họ cùng với người trong đội trường đi đánh cạnh kỹ ở đại hội Võ Lâm."

Trác Văn Siêu gật đầu "Ok, vậy tụi này sẽ chờ."

Trung tâm máy tính cách trường khá là xa, cho nên cả ba người đều nhất trí gọi taxi chở đi.

***

Hôm nay cũng không phải cuối tuần, vậy mà trung tâm máy tính vẫn tấp nập người ra vào, đại sảnh lầu một trưng bày đủ loại poster quảng cáo của các thương hiệu máy tính nổi tiếng, xem thôi cũng hoa cả mắt.

Giang Tuyết hỏi "Lưu Xuyên, đã dự định mua hiệu nào chưa?"

Lưu XUyên nói "Ừ, đã tra xét cũng chọn lựa rồi."

Lưu Xuyên lấy di động ra, mở phần memo ghi lại cấu hình với thương hiệu muốn mua cho hai người xem.

Trác Văn Siêu hoảng sợ "Đây là thương hiệu máy tính chuyên môn thiết kế các dòng máy chơi game cao cấp! Lưu Xuyên, anh tính mua máy này thật sao? Đắt lắm đó!"

Lưu Xuyên nói "Tôi thích chơi game chỉnh cấu hình cao nhất, máy quá kém sợ lúc đánh phụ bản bị lag hay kẹt hình sẽ ảnh hưởng thao tác."

Hai người đương nhiên không biết vị đứng trước mặt mình đây là cao thủ chuyên nghiệp hàng đầu liên minh eSport, chỉ đơn giản nghĩ anh là một kẻ mê game quá hoá rồ.

Trác Văn Siêu thân là hội trưởng hội eSport, tự nhiên cũng quen biết một số người trong nghề, mới nói "Vừa lúc, tôi có quen một sư người bạn làm trong đại lý của thương hiệu này, anh ấy cũng là sư huynh của chúng ta, chúng ta tới chỗ anh ấy mua để lấy giá ưu đãi."

Lưu Xuyên nói "Cảm ơn ha, lát nữa mời hai người ăn cơm."

Ba người cùng nhau đến cửa hàng chuyên kinh doanh các thương hiệu máy tính chuyên về game, Trác Văn Siêu ra mặt tìm vị sư huynh làm quản lý tiêu thụ kia, người này cũng là dân tốt nghiệp từ C đại, hơn nữa khá thân với Trác Văn Siêu, cho nên vừa biết bọn họ muốn mua máy tính, liền vui vẻ dùng giá ưu đãi nhất bán cho Lưu Xuyên.

Mẫu laptop họ đang xem chỉ RAM thôi đã tận 8G, ổ cứng bao gồm một cái ổ cứng di động 1TG cùng với một cái ổ cứng cố định 500G, tốc độ vận hành cực nhanh, card màn hình cũng là loại card cao cấp nhất trên thị trường, tốc độ khởi động máy chỉ tốn có 7 giây.

Trác Văn Siêu nhịn không được khen ngợi "Máy này đúng là xứng danh máy bay chiến đấu nha!"

Lưu Xuyên cười "Mỗi ngày đều phải đối diện nó, chậm chịu sao nổi?"

Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, tự nhiên cũng sẽ có những yêu cầu khắt khe đối với máy tính mà mình sử dụng.

Laptop mà lúc trước Lưu Xuyên dùng mới xứng đáng gọi là máy bay chiến đấu, chạy liên tục vài bữa cũng không có vấn đề gì, tiếc là lần đó bị dính virus hỏng cả hệ thống, ổ cứng cũng tiêu tùng, chỉ có thể tiễn nó về nơi an nghỉ cuối cùng...

Hôm nay mua cái này, cấu hình xem như là tương đối hài lòng...

Lưu Xuyên bất giác đưa tay sờ sờ vỏ ngoài máy tính, giống như đang sờ đầu thú cưng nhà mình...

Máy tính đương nhiên không có khả năng phản ứng lại động tác của chủ nhân, màn ảnh với độ phân giải cao đang hiển thị hình ảnh screensaver với những đường cong màu sắc rực rỡ, phô bày khả năng hiển thị đồ họa tối ưu hoá của nó. Màu đen vỏ bề ngoài giản dị mà độc đáo khí phách, loa ngoài kèm theo cũng khá tốt.

Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, quay đầu nói với quản lý "Lấy nó cho tôi đi."

Mua xong máy tính, ba người lại cùng nhau đi tới một cửa hàng chuyên bán các dụng cụ thiết bị máy tính. Cửa hàng mà họ nhắm tới có quy mô khá lớn, hơn nữa từ ngoài nhìn vào bài trí cũng không bừa bãi hỗn loạn giống các cửa hàng thiết bị khác. Bên trong cửa hàng được chia ra làm các khu vực, mỗi khu vực đều được trang trí theo phong cách đơn giản mà hiện đại. Các loại bàn phím, chuột, loa ngoài, headphone, etc đều được trưng bày khá đầy đủ chỉnh tề.

Ba người bước vào cửa hàng, cô bán hàng xinh đẹp lập tức mỉm cười bước đến đón tiếp "Ba vị cần mua những thứ gì? Mời vào xem một chút."

Trác Văn Siêu nói "Bộ bàn phím chuột theo mẫu của chiến đội Đồng Tước còn hàng không? Tôi muốn mua mười bộ."

Cô bán hàng nghe vậy lập tức sáng ngời hai mắt, vội nói "Còn ạ! Anh vui lòng chờ một lát, tôi đi lấy hàng cho anh ngay lập tức."

Hàng nhanh chóng được đem ra, suốt mười bộ bàn phím cùng chuột được đặt trên bàn, thoạt nhìn khá là đồ sộ.

Đấu pháp của chiến đội Đồng Tước là lấy Cái Bang làm trung tâm, cho nên tràn đầy nhiệt huyết bắt mắt người xem, phong cách chiến đội chịu sự ảnh hưởng của Lộc Tường cũng trở nên sôi nổi đầy sức sống. Huy hiệu của Đồng Tước tạo hình thoạt nhìn giống như một chú chim đang giang cánh, đồng phục của đội gồm hai màu vàng đen xen kẽ rất đẹp mắt, cho nên sê-ri bàn phím cùng chuột được làm theo mẫu này cũng lấy đen và vàng làm tông chính, góc phải còn in một cái logo huy hiệu Đồng Tước nho nhỏ, tổng thể mà nói khá là đẹp.

Đa số các chiến đội trong liên minh đều ra các loại sản phẩm ăn theo này, lợi nhuận từ các sản phẩm này sẽ được chia đều cho nhà tài trợ, chiến đội cùng với liên minh. Nơi này cũng chính là sân nhà của Đồng Tước, cho nên lượng fan hâm mộ cũng tập trung đông nhất, nên số lượng bộ chuột bàn phím cũng được fan tiêu thụ khá nhiều.

Nhìn kiểu mua liền đoán đượcTrác Văn Siêu là fan cứng của Đồng Tước, một lần mua liền mười bộ cho hội eSport trường, còn quay sang hỏi Lưu Xuyên "Lưu Xuyên, anh có muốn mua một bộ luôn không? Bộ này dùng khá tốt, cảm giác tuyệt lắm."

Lưu Xuyên cười nói "Không cần, hai người cứ mua đi, tôi qua bên kia xem một lát."

Trên thực tế, các sản phẩm chuột & bàn phím được làm ăn theo chiến đội này đều không phải là bàn phím cơ thật sự, mà chỉ là bàn phím màng "giả phím cơ".

Bàn phím cơ thực sự chẳng ai bán với cái giá một trăm tệ một bộ cả...

Người dùng máy tính thông thường đều dùng bàn phím màng, bàn phím cơ là sản phẩm bàn phím thuộc dòng cao cấp, mỗi một phím ấn của nó đều có công tắc không chế riêng biệt, công tác này được gọi là "trục cơ". So với bàn phím thông thường thì bàn phím cơ có thể phòng ngừa xung đột cường độ cao, tức là chúng ta có thể đồng thời ấn một lúc mười mấy phím buộc máy tính chấp hành chỉ lệnh mà không cần lo lắng sẽ sinh ra xung đột.

Tuyển thủ chuyên nghiệp giới eSport đều dựa vào bàn phím để thi đấu, cho nên khá khắt khe trong việc lựa chọn bàn phím. Nếu như bàn phím không tốt, đôi khi dù chỉ là delay 0. vài giây thôi, đều sẽ gây ra ảnh hưởng thậm chí là cực kỳ nghiêm trọng đối với cục diện trận đấu.

Mỗi lần thi đấu, quan phương Võ Lâm cũng sẽ cung cấp bàn phím cơ cho tuyển thủ, nhưng đến lúc thi đấu thật sự, đại bộ phận tuyển thủ đều sẽ tự mang thiết bị riêng vào dùng. Bàn phím dùng quen tay dự dưng sẽ giúp tuyển thủ phát huy ổn định hơn trong trận đấu, lâm thời đổi bàn phím đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng đến xúc cảm cùng trạng thái của tuyển thủ.

Bộ mẫu chuột bàn phím ăn theo hình tượng của chiến đội Đồng Tước thực ra mà nói thì tốt hơn bàn phím màng thông thường một chút, hơn nữa nó được gia công tút tát lại, tạo cho người dùng cảm giác như gõ bàn phím cơ. Nhưng nếu muốn so sánh với bàn phím cơ thực sự vẫn còn kém nhiều lắm. Dù sao giá cả chênh lệch vẫn rành rành ra đó, bộ bàn phím kia giá chỉ có một trăm năm mươi tệ, bàn phím cơ cao cấp giá bét nhất cũng một ngàn tệ.

Đương nhiên, nếu chiến đội cho ra mắt các sản phẩm bàn phím giá một ngàn tệ thì chắc chắn lượng tiêu thụ sẽ không được như bây giờ. Loại sản phẩm "giả phím cơ" này sở dĩ bán chạy như vậy là vì nó đánh vào tâm lý tiêu dùng của đại chúng, chỉ có một trăm mấy tệ mà thôi, hầu hết mọi người đều có khả năng chi trả, các fan hâm mộ vì ủng hộ đội mình thích cũng dễ "thuận tay" mua về hơn.

Ví dụ như fan bự Trác Văn Siêu bên kia đi, mua bàn phím cho hội trường một lần mười bộ, nói mua là mua không có chút do dự nào.

Lưu Xuyên xoay người bước sang chỗ khác, cô bán hàng xinh đẹp lập tức bước tới, mỉm cười thân thiện hỏi "Anh đẹp trai, tính mua bàn phím hả?"

Lưu Xuyên chỉ chỉ bàn phím nằm trong tủ khoá thuỷ tinh "Loại này có trục đen không?"

Cô bán hàng nghe vậy ngớ người một lúc, nghi hoặc hỏi lại "Trục... đen?"

Lưu Xuyên bất đắc dĩ "...Cô mới vào đúng không? Tìm người rành một chút hỏi dùm tôi."

Cô gái đỏ mặt, lập tức chạy đi tìm người khác. Lát sau một bác trung niên có hơi béo chạy tới, cười tủm tỉm nói "Xin lỗi ha, tôi là ông chủ ở đây. Con bé kia là cháu gái tôi, nó đến giúp tạm thời thôi, nên không rành lắm về mấy cái này."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Không sao, ông chủ lấy dùm tôi một cái bàn phím trục đen Cherry kiểu mới nhất."

Ông chủ tiệm nghe vậy liền xoay người dùng chìa khoá mở tủ kính, lấy ra một cái bàn phím cười nói "Cùng là dân trong nghề, tôi cũng không hét giá với cậu, bàn phím này là hàng nhập khẩu chính quy từ Đức, cứ an tâm về xuất xứ của nó, chắc giá một ngàn tư, cậu thấy thế nào?"

Lưu Xuyên lắc đầu "Giá có cao quá không vậy? Cái này cao lắm cũng một ngàn hai."

Ông chủ cũng lắc đầu "Không được, một ngàn hai tôi không có lời."

Hai người đang cò kè mặc cả giá tiền thì đột nhiên, ngoài cửa tiệm bước vào một nam sinh làn da trắng trẻo, dáng người gầy gò lại thấp bé.

Nam sinh mặc áo t-shirt trắng, trên đầu đội cái mũ lưỡi trai to sụ, vành nón bị kéo sát xuống che hết gần nửa khuông mặt, vừa đi vừa liếc mắt nhìn trái nhìn phải.

Nhóc kia vào tiệm liền bước thẳng tới trước mặt ông chủ, thấp giọng nói "Ông chủ, lấy cho tui bàn phím cơ trục đỏ kiểu mới nhất của Anh Đào."

Ông chủ sửng sốt một lúc, liền cười nói "Đã biết, chờ một chút tôi tìm cho cậu!"

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nhìn cậu nhóc đội nón.

Đối phương cảm nhận được ánh mắt của anh, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, hơi ngẩn người, sau đó nhào tới đấm Lưu Xuyên một cái "Sư phụ! Sao sư phụ lại ở đây!?"

Lưu Xuyên bật cười "Đệ tử cứ ra đường là phải ăn mặc thành như vậy đó hả? Đội thêm cái vớ vào đầu là có thể trực tiếp đi cướp ngân hàng rồi."

"..." Lộc Tường lập tức hạ giọng nói "Sư phụ nói nhỏ chút coi! Đệ tử mất bao công sức mới ra được, bị phát hiện là tiêu luôn..."

Lưu Xuyên cũng hạ giọng hỏi "Đệ tử ra ngoài chỉ để mua bàn phím? Phải đích thân đi mua nữa?"

Lộc Tường nói "Là mua cho Thiệu đội dùng, đệ tử tới để thử độ nhạy thôi."

Lưu Xuyên nghi hoặc "Chiến đội đệ tử không phải có cung cấp bàn phím tốt nhất cho tuyển thủ sao? Bàn phím của đội trưởng còn cần đội phó như đệ tử đích thân đi mua?"

Lộc Tường sờ sờ mũi "Khụ khụ... Tại đệ tử lỡ... làm hỏng bàn phím của ảnh..."

Lưu Xuyên càng nghi hoặc "Bàn phím cơ mà dễ hỏng vậy?"

Lộc Tường buồn rầu "Đệ tử lỡ tay hất nguyên cốc nước lên bàn phím của Thiệu đội..."

Lưu Xuyên nghe vậy bật cười.

Lộc Tường buồn bã ỉu xìu, cúi đầu nói "Ảnh còn chưa biết chuyện này, nên đệ tử tranh thủ lúc ảnh chưa trở về chạy đi mua cái bàn phím mới thay thế. Bàn phím kia là quà sinh nhật năm ngoái mẹ ảnh tặng cho ảnh, bây giờ bị ngâm nước hết dùng được rồi..."

Điểm cần lưu ý nhất khi sử dụng và bảo dưỡng bàn phím cơ là không được đụng vào nước, lần này Lộc Tường chơi cả cốc, bàn phím Thiệu đội tự nhiên gặp bi kịch.

Lộc Tường tính tình như thiếu sợi thần kinh, đôi lúc buồn ngủ mơ mơ màng màng hay gục xuống bàn ngủ quên, lần này xui xẻo làm đổ cả cốc nước đặt bên cạnh lên bàn phím cơ mà Thiệu Trạch Hàng hay dùng, lập tức lén lút chạy đi mua cái khác thay thế... Đúng là chuyên gia gây rắc rối!

Ông chủ đi lấy hàng rất nhanh liền ra tới.

Trục của bàn phím cơ thông thường có trục đen, trục đỏ, trục xanh và trục nâu. Bốn loại trục có màu sắc khác nhau theo tên gọi, đặc điểm cũng không giống nhau.

Trục đen khi ấn độ áp lực nặng nhất, trục đỏ áp lực tương đối nhẹ hơn... Tuyển thủ khác nhau ưa chuộng cũng sẽ khác nhau, phải tự mình đi thử cảm giác mới biết cái nào mới là thích hợp với mình nhất.

Lưu Xuyên thích dùng trục đen, Thiệu Trạch Hàng với Lộc Tường trước giờ đã quen dùng trục đỏ.

Cả hai người đối với bàn phím cơ rõ ràng quen thuộc vô cùng, cầm bàn phím kiểu tra các phấn đánh dấu phòng hàng giả rồi, Lộc Tường mới hỏi "Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?"

Ông chủ nói "Một ngàn tư."

Lộc Tường trừng to hai mắt "Ông chủ cứ giỡn hoài! Cái này mà một ngàn tư?"

Lưu Xuyên đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo "Đúng đó đúng đó, hai chúng tôi cùng mua, hai bộ lấy hai ngàn tư đi."

Ông chủ nghe vậy nét mặt lập tức biến thành khổ qua "Bán vậy tôi lỗ vốn mất."

Lưu Xuyên cười "Dân trong nghề cũng đừng xỏ nhau, giá tôi đưa ra coi như là vừa phải rồi, hai chúng tôi mua đến hai bộ, ông cũng phải giảm giá chút chứ đúng không?"

Lộc Tường gật đầu phụ hoạ "Đúng đó đúng đó, một lần mua hai bộ, bán không? Không bán tụi tui đi chỗ khác nha?"

Hai người liếc nhau, cực kỳ ăn ý đều bước xoay người toan rời đi.

Ông chủ lập tức gọi hai người lại "Rồi rồi, coi như phục hai người luôn, đúng là biết ép giá!"

Vừa than thở vừa dùng túi gói hai cái bàn phím lại cho hai người.

Lộc Tường cầm thẻ tín dụng đưa cho ông chủ "Tính tiền cho tui đi."

Lưu Xuyên lấy ví rút ra một ngàn hai "Vậy sư phụ trả tiền lại cho đệ tử."

Lộc Tường vội vàng xua tay "Không cần không cần, coi như đệ tử tặng sư phụ cái bàn phím đó."

Lưu Xuyên cảm khái cười "Đúng là tiền nhiều có khác, ra tay cũng hào phóng, một cái bàn phím một ngàn hai nói tặng là tặng?"

Lộc Tường cười "Tặng sư phụ mà!"

Lưu Xuyên cười vỗ vỗ vai cậu nhóc "Vậy sư phụ cảm ơn." Nói xong lại lấy di động ra nói "Đệ tử gửi số tài khoản cho sư phụ đi, sư phụ chuyển tiền mượn hôm trước trả lịa cho đệ tử."

Lộc Tường kinh ngạc "Hôm trước mới mượn hôm nay đã trả? Có cần nhanh vậy không..."

Lưu Xuyên "Mới được ba lén gửi tiền cho nên trả lại dệ tử luôn. Sợ kéo dài quá, về sau bận rộn sư phụ lại quên nữa."

Lộc Tường đọc số tài khoản rồi sát lại gần hạ giọng thần bí hỏi Lưu Xuyên "Sư phụ, sư phụ mua bàn phím cơ, là tính quay trở về phải không?"

Lưu Xuyên gật đầu "Ừm."

Lộc Tường nói "Sư phụ, sư phụ trở lại thi đấu đi."

Lưu Xuyên nghe không rõ, cũng thấp giọng hỏi "Cái gì?"

Lộc Tường ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, vẻ mặt thật lòng nói "Sư phụ trở lại thi đấu đi."

Lưu Xuyên không nói gì.

Lộc Tường nói tiếp "Không có sư phụ cảm thấy cứ lạ lạ sao đó, đánh nhau mà không giết được sư phụ, cảm giác như thi đấu cũng mất đi lạc thú!"

Lưu Xuyên "..."

Lộc Tường nghiêm túc nhìn anh nói "Trở lại đi sư phụ, rất nhiều người đang đợi sư phụ đó."

—— Rất nhiều người đang đợi Lưu Xuyên?

—— Đợi giết thì có!

Trầm mặc một lúc lâu, Lưu Xuyên mới cười nói "Sẽ trở lại."

Lộc Tường lập tức hưng phấn "Sư phụ quyết định trở lại là tốt rồi! Nhất định phải trở lại đó! Mùa giải lần này là không kịp rồi, nhưng đợi đến mùa sau chỉ cần sư phụ tuyên bố trở lại, chắc chắn sẽ có một đống đội giành giật sư phụ cho coi! Đến lúc đó đệ tử bảo quản lý cố gắng hốt sư phụ về Đồng Tước!"

Lưu Xuyên "..."

—— Sư phụ không có khả năng về Đồng Tước đâu đệ tử à, nếu trở lại... chỉ có thể với tư cách là đối thủ của đệ tử thôi.

Lưu Xuyên nhìn ánh mắt trong suốt sáng rực của thiếu niên trước mắt, vỗ nhẹ vai cậu "Được rồi, mau trở về đi, bị phóng viên tóm được là ăn mệt với Thiệu đội đó."

"Vậy đệ tử đi nha! Liên hệ sau1" Lộc Tường vội vàng xoay người chạy đi.

Lưu Xuyên nhìn bóng lưng ôm bàn phím chạy đi như bị chó rượt sau lưng của cậu nhóc, nhịn không được bật cười.

Thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt mà đã ngần ấy năm, nhóc đệ tử mơ hồ lúc trước gặp ai cũng gọi tiền bối, đi đâu cũng mù đường lạc hướng nay đã trưởng thành, cũng trở thành Thần Cái đệ nhất của Liên minh... Hơn nữa còn có đồng đội bên cạnh, Minh Giáo đứng đầu Liên minh Thiệu Trạch Hàng, người thủ hộ cũng như chỗ dựa cường đại nhất...

Năm ấy Lộc Tường gia nhập Đồng Tước, cũng là năm đánh dấu sự trở mình của Đồng Tước.

Dưới sự cố gắng của cả Thiệu Trạch Hàng lẫn Đồng Tước, một đội ngũ yếu kém hạng ba như Đồng Tước dần dần bước lên hàng ngũ tám chiến đội mạnh nhất Liên minh.

Lúc trước đưa thiếu niên đến Đồng Tước, là quyết định của Lưu Xuyên.

Hiện tại xem ra, quyết định khi đó là hoàn toàn chính xác.

Lưu Xuyên khẽ mỉm cười, cầm lấy cái bàn phím mà đệ tử biếu tặng mang trở về.

—— Sẽ trở về.

—— Bởi vì tới tận bây giờ, tôi chưa từng chính thức rời đi...

____________________

Giải thích một chút

+ Bàn phím màng: Membrane keyboard, loại bàn phím chúng ta thường dùng, ưu điểm là giá rẻ.

+ Bàn phím cơ: Mechanical Keyboard, loại bàn phím chỉ có bọn nhà giàu mới dùng, ưu điểm là đập khó bể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play