Việc đội trưởng bắt viết kiểm điểm khiến Lý Tưởng rất buồn rầu.

Sau khi về phòng, cậu liền tìm một tờ giấy A4, ghé vào bên cạnh bàn cầm bút lên chống cằm cắn nắp bút, biểu tình trầm tư suy nghĩ khiến Tần Dạ đẩy cửa vào nhịn không được nở nụ cười: “Đang viết kiểm điểm à?”

Lý Tưởng ngượng ngùng gãi đầu nói: “Ừ. Tuy thành tích của tôi không tốt được như Trạch Văn, nhưng vẫn có bằng khen học sinh giỏi. Ở đại học còn làm lớp trưởng hai năm, chưa bao giờ phải viết kiểm điểm cả… Nghĩ nát óc mới viết được một đoạn, anh xem giúp tôi đi.”

Lý Tưởng đưa tờ giấy trong tay cho Tần Dạ, Tần Dạ cầm lên thì thấy trên giấy chỉ có một đoạn ghi: “Đội trưởng, lần này phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, tôi rất chi là hối hận. Tôi sai rồi, tôi không nên phạm sai lầm, tôi đã ghi nhớ tội lỗi của mình…”

Quả nhiên là Ngốc Tưởng, viết ra cái dở hơi gì thế này?

Tần Dạ nhíu mày, không khách khí vò nát tờ giấy ném vào thùng rác nói: “Thế cậu sai ở đâu?”

Lý Tưởng: “…”

Không biết sai ở đâu nên mới buồn thế này còn gì?

Tần Dạ lạnh lùng nói: “Nói một đống lời vô nghĩa không có trọng điểm. Lưu Xuyên mà thấy chắc chắn còn tức giận hơn, cậu nghĩ cậu ta bắt cậu viết kiểm điểm là đùa à?”

“Tôi biết nhất định anh ấy có lý do, nhưng giờ tôi vẫn không biết là tại sao, đi hỏi anh ấy thì xấu hổ lắm…” Lý Tưởng ngượng nghịu nhìn Tần Dạ nói, “Hay anh nói tôi nghe đi, soi đường cho tôi được không?”

Dứt lời liền cười ha ha, mặt đầy mong chờ.

Tần Dạ thực sự không biết phải làm sao với tên ngốc này, nhìn ánh mắt khẩn cầu trước mặt, tuy biết chỉ là giả vờ nhưng cũng không nỡ lòng cự tuyệt.

Trầm mặc một lát, Tần Dạ mới ngồi xuống giường, nhìn cậu nói: “Tôi đại khái có thể đoán được ý Lưu Xuyên, thực ra hôm nay đoàn chiến thua hai trận đầu cũng không phải trách nhiệm của cậu, cậu đánh rất tốt. Giao cho cậu nhiệm vụ gì cậu cũng hoàn thành cả. Lưu Xuyên bắt cậu kiểm điểm không phải ở việc hôm nay phát huy tốt hay không tốt, mà là vì thái độ của cậu có vấn đề.”

Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Thái độ của tôi?”

Tần Dạ gật đầu: “Lúc bị giết hai lần, cảm xúc của cậu rất suy sụp, thậm chí bỏ hẳn tay khỏi bàn phím… Cậu biết không? Lưu Xuyên cho dù gặp thời điểm khó khăn gian khổ, tay cậu ta cũng chưa bao giờ rời bỏ bàn phím trên đấu trường.”

Lý Tưởng: “…”

– Lưu Xuyên cho dù gặp thời điểm khó khăn gian khổ, tay cậu ta cũng chưa bao giờ rời bỏ bàn phím trên đấu trường.

– vì thế nên Lưu Xuyên mới đánh được ra bao trận lật ngược thế cờ kinh điển, vì thế nên phong độ của Lưu Xuyên mới ổn định như thế.

Những lời này tựa như một xô nước lạnh, trong nháy mắt tạt cho Lý Tưởng tỉnh ra.

Tần Dạ nghiêm túc nói: “Chúng ta là tuyển thủ eSports, dùng bàn phím để thi đấu, tay và bàn phím chính là vũ khí duy nhất của chúng ta. Cậu lên sân đấu vì uể oải, thất vọng mà buông vũ khí, đồng nghĩa với việc chưa đánh đã thua.”

“…” Lý Tưởng lập tức hổ thẹn cúi đầu xuống.

Tần Dạ nói: “Có lẽ Lưu Xuyên tức giận vì chuyện này, khi đó tình huống khẩn cấp, tôi phân tâm để an ủi cậu cũng bị Lưu Xuyên phát hiện. Biểu hiện của cậu hôm nay khiến cậu ta vô cùng thất vọng.”

“…” Lý Tưởng trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Khi ấy nhìn anh chết liên tục hai lần nên trong lòng cảm thấy khó chịu, cảm giác mình kém xa Tiêu đội. Tiêu đội có thể bảo vệ chu toàn cho Luân thần, còn tôi lại không biết làm thế nào để tạo không gian thoải mái cho anh tấn công, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh bị giết. Rõ ràng lực phòng ngự của Thiếu Lâm Phật mạnh hơn, nhưng lần nào tôi cũng chết trước Thiếu Lâm Quyền, có rất nhiều kỹ năng bảo mệnh còn chưa kịp tung ra đã bị Luân thần miểu sát… Lúc ấy tôi có cảm giác… Bản thân quá yếu kém, không xứng đáng ở bên anh.”

Nhìn bộ dạng thất bại của người con trai luôn nhiệt tình trước mặt, nghe giọng nói khàn khàn của cậu, Tần Dạ nhịn không được mềm lòng.

Ngu ngốc, xứng hay không xứng cái gì? Hiện tại đương nhiên cậu không thể so bì với Tiêu Tư Kính, tên đó là tuyển thủ lão làng đã thi đấu bảy năm trời rồi.

Tần Dạ vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lý Tưởng nói: “Tôi biết, nguyên nhân khiến cậu uể oải phần lớn là vì tôi, tôi chết liên tục khiến trong lòng cậu không thoải mái đúng không? Thế nhưng Lý Tưởng này, cậu nên hiểu rõ, chúng ta là một thể thống nhất, một người thắng thì cả đội thắng, một người thua thì cả đội cũng thua. Cậu là hàng trước của đội tuyển Long Ngâm, chứ không phải hàng trước của một mình Tần Dạ.”

Lý Tưởng ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn Tần Dạ.

– Cậu là hàng trước của đội tuyển Long Ngâm, chứ không phải hàng trước của một mình Tần Dạ.

Một câu của Tần Dạ liền chỉ ra mấu chốt. Đúng vậy, nguyên nhân chủ yếu khiến cậu gia nhập đội tuyển Long Ngâm lúc trước chính là Tần Dạ. Tần Dạ vẫn luôn là thần tượng của cậu, sau đó lại thành người cậu đem lòng yêu. Nguyện vọng lớn nhất của Lý Tưởng là có thể ở bên cạnh bảo vệ Tần Dạ thật tốt, có thể ôm lấy anh khi thấy anh khổ sở, có thể truyền cho anh chút ấm áp mỗi khi anh cô đơn. Trở thành tri kỷ của anh, thành một bảo tiêu đủ tư cách nhất.

Nhưng trên thực tế, hiện giờ cậu cũng không thể suy nghĩ cho mình Tần Dạ, cậu phải suy nghĩ cho cả Long Ngâm.

Hôm nay vì Tần Dạ chết liên tục hai lần, cậu liền uể oải, buồn bực, thậm chí còn rời tay khỏi bàn phím…

Tình cảm là tình cảm, nhưng đem tình cảm cá nhân vào trận đấu là điều tối kỵ khi thi đấu!

Thấy dường như Ngốc Tưởng đã nhận ra, lúc này Tần Dạ mới vỗ vai cậu nói: “Thực ra Lưu Xuyên rất coi trọng cậu, cậu là người đánh hàng trước của đội tuyển chúng ta, vì thế dù ở trong tình huống nào, cảm xúc của cậu cũng không được lung lay. Dù bản thân bị giết, hay tôi bị giết trước mặt cậu mười lần đi nữa, cậu vẫn phải chống đỡ, vực dậy tinh thần đánh ra khí thế, khiến đồng đội tin tưởng nhiều hơn! Hàng trước chính là hậu thuẫn kiên cố nhất trong lòng đồng đội, là mấu chốt để ổn định đội hình của một đội tuyển, cảm xúc của cậu sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cảm xúc của mọi người, cậu có hiểu không?”

Lý Tưởng lập tức gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi hiểu!”

Tần Dạ mỉm cười dứt khoát nói: “Giờ tôi giúp cậu viết kiểm điểm, lấy một tờ giấy mới ra viết lại đi, đừng có lải nhải mấy câu vô nghĩa nữa.”

Lý Tưởng “Ừ” một tiếng, cúi đầu chăm chú viết.

Tần Dạ xoay người rời khỏi phòng cậu, đi ngang qua hành lang liền thấy bản thân mình trong gương đang nhoẻn miệng cười liền giật mình, đáy lòng có chút hoang mang – từ khi nào mình trở nên mềm lòng như vậy? Trước đây khi còn ở Trường An mặt lạnh băng cả ngày, khi nói chuyện hay làm việc cũng rất nghiêm túc, vì thế đội hữu rất sợ anh, cũng không dám tiếp cận anh. Nhưng vừa rồi thấy bộ dạng buồn rầu của Lý Tưởng, anh liền nhịn không được mở miệng nói vài câu.

Sự thay đổi bất tri bất giác này là do bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ở đội tuyển Long Ngâm cộng thêm nụ cười dương quang ấm áp của tên ngốc Lý Tưởng nữa đúng không?

Tần Dạ đang nhíu mày suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng: “Còn muốn đứng soi gương bao lâu nữa? Soi làm gì, soi mòn gương cũng không đẹp trai bằng tôi.”

“…” Tần Dạ quay đầu lạnh lùng nhìn người kia, “Muốn tìm chết à?”

Lam Vị Nhiên lập tức xòe tay: “Tôi chỉ nói sự thật, tôi đẹp trai hơn cậu, đây là sự thật không thể thay đổi.”

Tần Dạ định đi tới phía anh, Lam Vị Nhiên lập tức xoay người bỏ chạy.

Thấy bóng dáng Tứ Lam lẻn vào phòng ngủ trong nháy mắt, Tần Dạ bất đắc dĩ bóp đầu – tên Tứ Lam này giờ miệng tiện kéo cừu hận đến quen rồi, chắc chắn là bị Lưu Xuyên lây cho. Có một đội trưởng như Lưu Xuyên, liệu Long Ngâm còn ai tốt đẹp nữa đây?

Lưu Xuyên ngồi dưới lầu đột nhiên hắt xì một cái rõ to, nghĩ: Chắc chắn có người đang chửi mình.

Lưu Xuyên sờ sờ mũi theo thói quen, đang định ra ngoài đi tắm lại đụng phải một tên ngốc thân hình cao lớn, nhìn lại mới thấy hóa ra là Lý Tưởng. Lý Tưởng cầm bản kiểm điểm trong tay, mặt thành khẩn nói: “Đội trưởng, tôi tới nộp kiểm điểm.”

“Viết nhanh thế cơ à?” Lưu Xuyên nghi hoặc liếc cậu một cái, cầm tờ giấy lên liền thấy ba dòng ngắn gọn.

– đội trưởng tôi sai rồi!

– tôi không nên ủ rũ buồn bực khi trận đấu còn chưa kết thúc, lại càng không nên ảnh hưởng tới tâm tình đồng đội.

– tôi là hàng trước của đội tuyển Long Ngâm, là tấm khiên kiên cố nhất của mọi người, tôi nên bảo vệ mọi người thật tốt. Về sau dù lâm vào tình thế gian nan thế nào đi nữa, tôi vẫn phải ngẩng cao đầu, dũng cảm tiến lên, đánh ra khí thế, mở đường máu cho mọi người!

“…” Lưu Xuyên nhìn bản kiểm điểm của tên ngốc này không biết nói gì, giơ “Tuyên ngôn” trong tay lên nói: “Ai dạy cậu?”

Lý Tưởng nói: “Tôi tự viết.”

Lưu Xuyên nói: “Trả lời thật.”

Lý Tưởng ho khan một tiếng, nói: “Có Tần Dạ giúp.”

Lưu Xuyên gật đầu, trả tờ giấy về cho cậu: “Tôi biết mà, cậu dong dài như thế chắc chắn sẽ viết kiểm điểm dài như bài văn của học sinh cấp ba, cái kiểu viết có ba câu này không hề giống tác phong của cậu chút nào.”

Lý Tưởng cầm giấy cười ha ha, nghiêm túc nói: “Tôi biết lỗi rồi, thật đấy.”

Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Biết là tốt rồi. Hôm nay tôi đuổi giết Tô Thế Luân lấy thành tích lục sát thực ra là để cho cậu thấy. Trên sân thi đấu, hành động của mỗi người đều có khả năng ảnh hưởng tới cảm xúc và sĩ khí của toàn bộ đội tuyển. Thử nghĩ mà xem, nếu tôi cũng giống như cậu, đánh được một nửa liền bỏ bàn phím ủ rũ, thì đội tuyển chúng ta sẽ thành ra cái dạng gì?”

“…” Lý Tưởng hổ thẹn gục đầu xuống, hận không thể đào lỗ chui vào.

Lưu Xuyên vỗ nhẹ vai cậu nói: “Tôi biết, sự chênh lệch năng lực với lão Tiêu sẽ khiến cậu có cảm giác thất bại, dù gì Tiêu Tư Kính cũng là đệ nhất Thiếu Lâm, so sánh cùng môn phái chắc chắn sẽ thấy cậu rất yếu. Thế nhưng Lý Tưởng này, sau này còn bao nhiêu trận đánh ác liệt nữa, tâm tính của cậu không thể có vấn đề được. Đừng có quên, trước đây người kéo được boss thế giới Thiên Chu trưởng lão chính là cậu, chắc chắn cậu có thể làm tốt hơn tôi nghĩ rất nhiều.”

Đúng vậy, trước đây có nằm mơ cậu cũng không nghĩ mình có thể đánh được boss thế giới, tranh đoạt với bao nhiêu bang hội, chen lấn với ngàn vạn người, thành công giết được Thiên Chu trưởng lão.

Còn nhớ rõ khi ấy cậu đã rất kích động và nhiệt huyết, vậy mà tại sao hôm nay vừa gặp Tiêu Tư Kính cậu đã nản lòng, mặc cảm?

– cậu đương nhiên không thể so với lão Tiêu, số trận đấu mà lão Tiêu đánh còn nhiều hơn số bánh bao mà cậu ăn, cậu là người mới đứng trước mặt hắn khác gì cọng cỏ?

– thế nhưng, dù hiện tại cậu kém hắn, không có nghĩa là cậu sợ hắn!

Lý Tưởng hít sâu ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên nói: “Sư phụ, hôm nay tôi phạm lỗi, xin anh cho tôi cơ hội, tôi đảm bảo sẽ lập tức thay đổi!”

Nhìn bộ dạng một giây liền đầy máu sống lại của cậu, Lưu Xuyên nhịn không được mỉm cười nói: “Được rồi, để xem sao.”

Lý Tưởng thận trọng gật đầu, xoay người trở lại tầng bốn ký túc xá.

Tần Dạ thấy bộ dạng hoàn toàn tỉnh ngộ của cậu, liền biết cậu bị Lưu Xuyên giáo huấn một trận, nhịn không được đi tới nói: “Sao rồi? Lưu Xuyên không làm khó cậu chứ?”

“Không, chỉ nói với tôi vài câu, tôi cảm giác anh ấy nói rất đúng.” Lý Tưởng gãi đầu, ngượng ngùng nhìn Tần Dạ nói: “Khụ, hôm nay khi thi đấu anh còn phân tâm an ủi tôi… Tôi thực sự quá trẻ con, anh đừng chê cười nhé, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Nhìn biểu tình thành khẩn của người này, Tần Dạ nhịn không được nhếch môi nói: “Tôi không chê cười cậu.”

– cậu không đủ trưởng thành, không đủ bình tĩnh, nhưng đây mới chính là cậu.

Thực ra nếu nói về người mới, biểu hiện của Lý Tưởng đã rất xuất sắc rồi. Hôm nay cảm xúc thất thường là vì Tần Dạ bị Tô Thế Luân giết hai lần, Tần Dạ biết người này vô cùng để ý tới anh, vì thế cũng hiểu được cảm nhận của cậu.

Lý Tưởng vẫn luôn là người chân thành thẳng thắn như vậy, sẽ không che giấu cảm xúc của chính mình. Nhìn cậu uể oải, nhìn cậu tỉnh ngộ, nhìn cậu một lần nữa lấy lại niềm tin, trong lòng Tần Dạ cũng thấy rất vui mừng.

– không sao cả, Lý Tưởng, rồi cậu sẽ trưởng thành.

– Tần Dạ tôi chưa bao giờ để kẻ yếu ở bên cạnh, mà tôi cũng nguyện ý nhìn cậu, từng chút, từng chút, trở nên mạnh mẽ hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play