CHƯƠNG 9

[Ma đầu đại giá quang lâm]

.

Lúc chạng vạng, trong viện tử của Bạch phủ chồng chất một đống hồ sơ, Công Tôn tỉ mỉ tìm kiếm, kiểm tra đầu mối về “Ám khí Vương môn” hai mươi năm về trước.

Tri phủ Hi châu phủ tuy rằng sốt sắng quá mức, nhưng hồ sơ chỉnh lý rất rõ ràng, thường ngày cũng chú ý cất giữ, không bị mọt khoét, Công Tôn rất tán thưởng điểm này.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở một bên chờ, Tiểu Tứ Tử tựa lên đống hồ sơ, vểnh hai cẳng chân nho nhỏ hăng hái lật xem.

“Họ Vương sao?” Công Tôn tựa hồ tìm được một quyển tương quan, bèn hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người đều gật đầu.

“Ân…” Công Tôn lật lật, “Phỏng chừng là quyển này.”

Triển Chiêu tiếp nhận, khẽ nhíu mày, “Tàn quyển (hồ sơ thiếu khuyết)?”

“Rất nhiều trang bị xé rách.” Công Tôn cũng đã sớm phát hiện chỗ khả nghi, “Ở đây tất cả hồ sơ đều sạch sẽ rõ ràng, duy độc quyển này, bị xé đi vài trang.”

Triển Chiêu nhìn thật kỹ, là một quyển gia phả, một xấp dày đều là tên.

“Dày như thế?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Vương thị bộ tộc là vọng tộc ở bản địa, trước kia vô cùng hưng thịnh.” Bao Chửng đi tới, “Bất quá sau đó gia đạo sa sút nhân khẩu bắt đầu đơn bạc, cho tới đời của Vương Thành Công bị diệt môn.”

“Vương Thành Công…” Bạch Ngọc Đường thì thào tự hỏi, “Nhất Sự Vô Thành* Vương Thành Công?”

*(nhất sự vô thành: chẳng làm nên trò trống gì, đây là biệt danh người đời đặt cho ông ấy)

“Ta cũng từng nghe cái tên này.” Triển Chiêu cũng nhớ tới, “Nếu như nói tới Vương Thành Công, trên giang hồ cũng không phải không có tiếng tăm gì, nhưng hình như không phải nhờ biết làm ám khí, mà là vì sợ lão bà.”

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu —— Xem ra hắn cũng từng nghe lời đồn này.

“Sợ lão bà thì có gì hay mà đồn?” Công Tôn không quá minh bạch, “Trên đời này rất nhiều người sợ lão bà, tại sao lại nói hắn nhất sự vô thành?”

“Cái này có chút đặc biệt.” Triển Chiêu nói, “Người giang hồ sợ lão bà không ít, nhưng Vương Thành Công ngoại trừ sợ lão bà, còn dựa dẫm vào lão bà.”

Triệu Phổ ở một bên nghe thì thấy thú vị, “Cái gì gọi là dựa dẫm lão bà? Là một tên ăn bám sao?”

“Có người nói bản tính của Vương Thành Công phi thường thành thật, làm ra binh khí tuy rằng kỹ thuật tinh xảo, nhưng hầu như không có lực sát thương gì, có thể làm trang sức nhưng không thể làm vũ khí, mà lịch đại tổ tiên hắn đều là bậc thầy ám khí, tới đời hắn hầu như làm cho sinh ý suy bại, trở thành trò cười cho thế nhân.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bất quá may là, thú được một lão bà lợi hại.”

“Nga…” Âu Dương Thiếu Chinh minh bạch, “Chẳng lẽ lão bà hắn còn giỏi chế tạo binh khí?”

“Cũng không phải.” Triển Chiêu lắc đầu, “Lão bà hắn không phải giỏi tạo binh khí, mà là tính tình ác độc, thập phần âm hiểm. Nàng thêm độc dược vào ám khí mà Vương Thành Công làm ra, hoặc là thiết trí một vài cơ quan thâm độc, khiến cho lực sát thương của ám khí Vương Thành Công tăng thêm một đẳng cấp.”

“Nổi danh như thế… Lúc trước chưa nghe các ngươi nói qua.” Âu Dương hiếu kỳ.

Triển Chiêu lắc đầu, “Thế nhưng hắn tham gia thích giá (hành thích vua), sau đó bị diệt môn thì thực sự không hề nghe nói!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, Vương Thành Công có địa vị trên giang hồ chỉ là nhờ chuyện cười như thế, thực sự không có danh khí gì, mà thích giá diệt môn lớn chuyện như vậy, vì sao người đời không truyền rộng, quả thật có chút kỳ quái!

Triển Chiêu tinh tế lật xem hồ sơ về vụ án Vương Thành Công, kinh ngạc nói, “Bị xé đi tựa hồ đều là phần nội dung liên quan đến thê tử của hắn.”

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận hồ sơ cũng lật lật vài trang, “Ngay cả dòng họ, gia phả của thê tử hắn cũng đều bị xé.”

Bao Chửng bảo người tìm Hi Châu tri phủ tới, hỏi hắn vì sao quyển này lại bị phá hủy, tri phủ cũng rất kinh ngạc, ông từ trước tới nay luôn hảo hảo bảo tồn hồ sơ, mỗi nửa năm đều kiểm tra dọn dẹp một lần, vừa mới tu bổ hồ sơ sổ sách cũ gần đây, ngay cả động mọt cũng được sửa lại, không có phát hiện trang nào bị thiếu khuyết như vậy.

Tri phủ ngụ ý là, quyển hồ sơ này, là trong vòng nửa năm bị người xé bỏ.

Cái này kỳ quái, vì sao lại chỉ xé bỏ nội dung về thê tử của Vương Thành Công? Chẳng lẽ bên trong có huyền cơ gì? Hơn nữa vụ án phái Thiên Sơn lúc này, trong đó đúng như lời Lam Hồ Ly đã nói, là vì ân oán năm xưa?

Bao Chửng lập tức phái người đi tra lại đầu mối về Vương gia năm xưa.



Lúc chạng vạng, phái Thiên Sơn có người xuống tìm Bạch Ngọc Đường.

“Ngày mai luận võ?” Bạch Ngọc Đường nghe được mục đích đến tìm của tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn, có chút khó hiểu, “Luận võ thì luận võ, tìm ta làm cái gì?”

Tiểu đồ đệ nhỏ giọng nói, “Lục Phong chưởng môn nói, phái Thiên Sơn gần đây tổn thương thảm trọng, có thể sẽ có người tìm chúng ta gây phiền toái, cho nên muốn thỉnh thái sư thúc tổ đến tọa trấn.”

Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày, không nói chuyện.

Triển Chiêu ở một bên nghe thấy thì rất hiếu kỳ, “Phái Thiên Sơn nói thế nào cũng là võ lâm đệ nhất môn phái, thập đại cao thủ mất đi vài người thì còn hơn phân nửa, ai có lá gan lớn như vậy, dám tới khiêu khích?”

Tiểu đồ đệ tựa hồ có chút do dự.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra chút manh mối, bèn lên tiếng, “Nói rõ ra cho ta.”

Tiểu đồ đệ liền nói với Bạch Ngọc Đường, “Không biết lần này có chuyện gì, tới không ít cừu địch của phái Thiên Sơn, tựa hồ là muốn thừa dịp nguy cơ lần này, liên thủ phá hoại Thiên Sơn. Mặt khác, còn có rất nhiều đại bang phái đệ nhất đệ nhị võ lâm, hình như muốn xem phái Thiên Sơn thảm bại, sau đó cướp đi bảo tọa thiên hạ đệ nhất môn phái. Lục Phong chưởng môn nói tình huống tương đối nguy hiểm, sợ có đại sự xảy ra bản thân không xử lý được, đến lúc đó thành tựu thiên thu của phái Thiên Sơn sẽ hủy trong tay hắn.”

Bạch Ngọc Đường nghe mà có chút đau răng, “Cái gì mà thành tựu thiên thu, không phải chỉ là một môn phái thôi sao, cũng không phải cứu vớt thương sinh.”

Triệu Phổ ở một bên nghe mà buồn cười.

Tiểu đồ đệ xấu hổ, “Thái sư thúc tổ, nhưng mà nếu thua, không phải làm cho Thiên Tôn mất mặt sao.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghĩ tới những tranh đấu giang hồ thế này liền thấy phiền.

Triển Chiêu ở bên cạnh nhẹ nhàng huých tay hắn —— Ngươi đoán hung thủ kia có ở đó không?

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt.

“Ngày mai bao giờ bắt đầu luận võ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu đồ đệ thở phào nhẹ nhõm, “Sáng sớm mai bắt đầu, vốn chỉ là phái ta luận võ, người tới dự khán rất ít, nhưng cụ thể những môn phái kia có thể đến khiêu khích hay không, lúc nào đến, thì không biết được.”

Bạch Ngọc Đường ra hiệu bảo mình đã biết, bảo tiểu đồ đệ trở lại.

Lúc này, Triệu Phổ tựa trên bàn lẩm bẩm, “Phải đi đầm Bích Thủy bắt kỳ lân, hay là đi xem luận võ mới tốt đây…”

Công Tôn lườm lườm hắn, “Ngươi còn nhớ thương con kỳ lân kia hả?”

“Thì đó.” Triệu Phổ vuốt cằm.

“Nhưng lân đao đã chứng minh chỉ là ám khí bình thường, kỳ lân chưa chắc đã tồn tại, nói không chừng chỉ là một con cá lớn.” Công Tôn tạt nước lạnh.

“Chậc chậc.” Triệu Phổ lắc đầu, ý như là nói —— Không đâu! Trong nước khẳng định có gì đó!

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ thần thần bí bí, dáng vẻ tựa hồ đang tính toán gì đó.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên thấp giọng hỏi Triển Chiêu, “Trong Ma cung, ai bơi giỏi nhất?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Cái đó thì không ít, bất quá tốt nhất hẳn là ta…” Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại một chút.

Bạch Ngọc Đường nhướng mi một cái —— Là tiền bối nào của ngươi? Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống biết bơi nha!

Triển Chiêu ủ rũ —— Cái này cũng nhìn ra được sao?

Bạch Ngọc Đường bật cười —— Từ xưa miêu nhi đã không thích nước!

Triển Chiêu hơi sửng sốt —— Miêu nhi?

Bạch Ngọc Đường cũng khó hiểu, bất quá Triển Chiêu quả thật được phong hào ngự miêu mà, gọi “Miêu nhi” cũng rất là chuẩn xác…

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc nhìn Triển Chiêu —— Miêu…

Con mắt Triển Chiêu híp lại một đường —— Ngươi ngon thì gọi ra thử đi!

“Phụ thân cái gì gọi là Bạch Hổ tinh?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đối mặt, chợt nghe được Tiểu Tứ Tử đột nhiên lên tiếng hỏi Công Tôn.

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Ngươi học được từ chỗ nào?”

Tiểu Tứ Tử giơ giơ quyển sách đang xem trên tay, “Nơi này có viết nà, Trần thị phạm phụ (phụ nữ họ Trần phạm tội), Bạch Hổ tinh chuyển thế, khắc chết nhà chồng, trư lung tẩm chi (giam vào ***g heo ném xuống sông)…”

Công Tôn ngẩn người, nghiêng đầu nhìn quyển Tiểu Tứ Tử đang cầm trong tay, không sai, nó đang xem hồ sơ chứ không phải truyền thuyết dân gian trong địa phương chí nào cả.

“… Cái này là án mà nha môn phán sao, còn có lấy Bạch Hổ tinh ra luận tội nữa?” Triệu Phổ cầm hồ sơ đọc, bởi vì phải tra vụ án Vương môn, cho nên hồ sơ ở đây đều là từ hai mươi năm trước, Tiểu Tứ Tử cầm bản ghi lại chính là một lão thái bà cáo trạng tức phụ nhà mình là Bạch Hổ tinh, khắc chết nhi tử và hầu như nửa thôn dân của bà… Đến cuối cùng nha môn thật đúng là phán tử tội tẩm trư lung.

“Hoang đường.” Bao Chửng tiếp nhận hồ sơ Triệu Phổ đưa qua, đọc xong thì nhíu mày, “Sao lại phán sai lầm như vậy?”

Bao Chửng gọi tới tri phủ Hi Châu nghiêm khắc hỏi, lão tri phủ thật ra còn nhớ rõ chuyện này, cũng phi thường bất đắc dĩ, “Bao đại nhân, không phải hạ quan phán phạt bừa bãi, kỳ thực thôn phụ này, là bị láng giềng trong thôn tẩm trư lung chết, bọn họ tiền trảm hậu tấu, cùng nhau đến báo án nói nữ tử đó là Bạch Hổ tinh chuyển thế, nếu như không dìm chết, sẽ hại chết toàn bộ người trong thôn.”

Bao Chửng nghe thì càng cảm thấy hoang đường, “Ngươi cư nhiên không nghiêm phạt?”

“Đại nhân…” Tri phủ đè thấp vài phần thanh âm, “Đại nhân không thấy toàn bộ hồ sơ vụ án, kỳ thực nữ tử này lúc trước đã qua ba đời trượng phu, đều trong vòng một năm, khắc chết cả nhà trượng phu, sau đó toàn bộ thôn dân đại tai, không phải ôn dịch thì là hạn hán lũ lụt, làm cho toàn bộ người trong làng chết sạch.”

“Cũng có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.” Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói, “Có liên quan gì đến một nữ nhân?”

“Lúc đó làng kia đã tồn tại dấu hiệu ôn dịch, nhưng nữ nhân nọ sau khi bị dìm chết, bệnh tai trong vòng một đêm bị tiêu trừ.” Tri phủ chăm chú nói, “Vụ án này rất khó phán, hoặc là đem toàn bộ người trong thôn giam giữ với tội giết người, hoặc đem án tử áp xuống… Lúc đó triều đình chưa ổn, ta báo cáo lên châu phủ trên một cấp, bị cưỡng chế sửa lại hồ sơ, làm ra án phạt như thế.”

Bao Chửng nghe xong, đại thể có lý giải, tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng đã qua lâu như vậy, mà cũng không liên quan tới chuyện lúc này, chỉ là trong lòng ân ẩn đau, không quá thoải mái, thôn phụ này cũng quá đáng thương, tang phu, tái giá, Bạch Hổ tinh, tẩm trư lung… Nhân sinh sao mà long đong.

Tiểu Tứ Tử vẫn không hiểu “Bạch Hổ tinh” rốt cuộc là cái gì, bèn tiến đến bên Công Tôn, “Phụ thân…”

Công Tôn lấy múi quýt đút vào miệng bé, “Là không tốt để nói, sau này không được nói.”

“Ngô.” Tiểu Tứ Tử nhai quýt gật đầu, quay đầu nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nâng cằm tựa hồ không tán thành cách dạy nhi tử của Công Tôn, bất quá cũng không nói thêm cái gì.

.

Trời rất nhanh tối sầm, Triển Chiêu một mình nằm trong phòng, ngẩng mặt nhìn đỉnh phòng đờ ra.

Đang ngẩn người, chợt nghe được một trận tiếng “Ong ong”.

Triển Chiêu ngồi dậy, thấy trên giá cắm nến bên giường, có một con giáp trùng vàng kim đậu ở đó.

Triển Chiêu tiến tới nhìn nhìn, nhíu mày —— Đây không phải con sáng sớm hắn thả đi? Chẳng lẽ là Lam di?

Thấy cổ quái, Triển Chiêu vươn tay nâng con trùng nọ lên nhìn nhìn, thì thấy phía dưới vỏ ngoài màu vàng kim, là một đôi cánh đen…

Triển Chiêu cả kinh, “Soạt” cái nhảy dựng lên, phủ thêm áo khoác lao ra cửa phòng, trước tiên nhìn trái nhìn phải ngoài sân một chút, phát hiện không có gì dị dạng, bèn lủi lên đầu tường, con trùng từ từ trong áo hắn bay lên, Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo.

Mà lúc này trùng hợp, Bạch Ngọc Đường cũng ngủ không được, đang ở trong sân nhìn tinh không đờ ra, liền thấy Triển Chiêu hớt hải leo tường, thấy có chút kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường do dự, theo hay không theo?

Khi đang suy nghĩ hắn cũng vô thức nhảy lên đầu tường… Chỉ thấy dưới màn đêm đen kịt, trên con đường mờ sương, Triển Chiêu rất nhanh nhẹn chạy về phía Bích Thủy sơn, sau đó lên núi.

Bạch Ngọc Đường hơi chau mày —— Triển Chiêu không quen đường đi, hơn nửa đêm lên Thiên Sơn làm gì?

Tuy nghĩ vậy, hắn vẫn đuổi theo, cũng không phải theo dõi người ta, mà là thầm nghĩ ai đó một hồi ở trên núi đừng lạc đường.

Bạch Ngọc Đường cách đó khá xa, nên không thấy được Triển Chiêu không phải là một mình chạy loạn, mà là có một con kim xác trùng tử dẫn đường. Kỳ thực Triển Chiêu cũng rất khó hiểu, con trùng tử này dẫn hắn lên núi, vẫn cứ chạy, phương hướng đó tựa hồ là đi về đầm Bích Thủy… Người nọ hơn nửa đêm, sao lại xuất hiện ở đầm Bích Thủy của phái Thiên Sơn?

Nơi trùng tử dừng lại, thực sự ngay trên một thân cây đối diện đầm Bích Thủy.

Mà lúc này, Triển Chiêu đã thấy được trong lương đình cách đó không xa, có hai người đang ngồi.

Một người mặc váy dài màu lam, thập phần nổi bật, là Lam Hồ Ly lúc sáng vừa gặp, mà người kia, thân hình cao lớn thon dài, một thân hắc y, ngồi bên cạnh Lam Hồ Ly, một tay nâng cằm nhìn về phía Triển Chiêu.

Tuy rằng trong bóng đêm, người nọ cũng ngồi trong góc tối của đình không có ánh trăng chiếu vào, nhưng đôi mắt lại dị thường rõ ràng, không có nội lực tuyệt đỉnh căn bản không thể làm được…

Triển Chiêu không nói lời nào, trực tiếp lao tới phía đình.

Hắc y nhân nọ cười đến tùy ý, giang hai tay muốn tiếp đón, bất quá Triển Chiêu cũng không phải nhào vào lòng hắn, mà là lẻn ra phía sau hắn ngắt lấy cái tai, “Ngươi tới làm gì!”

Hắc y nhân bị nhéo tai, nhe răng, “Đau a đau a!”

Triển Chiêu buông tay híp mắt nhìn hắn, “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Hắc y nhân nhếch môi, “Không chịu gọi người.”

Triển Chiêu làm bộ muốn bóp cổ hắn, hắc y nhân nắm lại cổ tay hắn, sờ sờ, nhíu mày, “Gầy! Bao Chửng không cho ngươi ăn no sao?”

“Ta không biết ăn bao nhiêu rồi!” Triển Chiêu rút tay về, thuận tay nắm tóc hắc y nhân lườm lườm, buông ra ngồi xuống bên cạnh hắn, “Hừng đông về nhà ngay, đừng lưu lại nơi này.”

“Tại sao?” Hắc y nhân bất mãn.

“Vướng chân vướng tay.” Triển Chiêu cầm lấy chén trà trước mắt người kia uống.

“Sao ngươi lại ghét bỏ ngoại công của ngươi!” Hắc y nhân nghiêng đầu tựa lên cánh tay Triển Chiêu, tội nghiệp mà ôm tay hắn cọ tới cọ lui.

Nương theo ánh trăng, có thể thấy “ngoại công” này không có đầu tóc bạc phơ, không có nếp nhăn trên mặt, khóe mắt cũng không rạn vết chân chim, mà tương phản là tóc đen như bộc (thác nước), mặt cũng trơn láng tuấn lãng, nhìn thế nào cũng chỉ hơn ba mươi một chút. Chỉ là trông rất tà khí, cũng rất khí phách, đặc biệt cặp chuẩn mục (mắt chim ưng) kia, lợi hại thâm thúy… Đương nhiên, lúc này tương đối nhu hòa.

Triển Chiêu vươn tay đẩy mặt hắn ra xa, “Ngồi đàng hoàng!”

Hắc y nhân ngồi lại, hắc hắc cười nhìn Triển Chiêu, ánh mắt rất có nội hàm.

Triển Chiêu thắc mắc, “Cười cái gì a?”

“Nga.” Hắc y nhân cong lên hai bên khóe miệng, “Vừa nãy bạch y phục tiểu tử đi theo ngươi chỉ nhìn thoáng qua, đã đi rồi.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, nhìn lên sơn đạo —— Bạch y phục? Nếu như nói khinh công có thể đuổi kịp mình lại không bị phát hiện, vậy chỉ có Bạch Ngọc Đường, bất quá hắn nếu sợ bị phát hiện thì nên cách rất xa mới phải.

“Ai a?” Hắc y nhân lắm chuyện hỏi, “Công phu không tồi a.”

“Ách…” Triển Chiêu do dự một chút, lập tức liếc nhìn Lam Hồ Ly, Lam Hồ Ly hơi nhún vai —— Ý bảo mình cũng chưa nói với hắn về chuyện Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu lập tức cười cho có lệ, “Nga, một vị bằng hữu.”

“Bằng hữu? Tên gì a?”

Hắc y nhân còn nhìn chằm chằm Triển Chiêu, Triển Chiêu khoát khoát tay, nói sang chuyện khác, “Ngươi rốt cuộc tới Thiên Sơn làm cái gì?”

Đối phương mỉm cười, “Ngươi không phải tìm lão Phong đầu sao? Hắn đi ra không có ở nhà, hơn nữa với cái tính rề rà của hắn, hoàng hoa có lạnh cũng không tới kịp đâu, ta cũng đã lâu không gặp ngươi, cho nên tới thay hắn thôi.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Ngươi tới có ích lợi gì a, ta tìm Phong lão gia tử hỏi vài chuyện.”

“Ngươi không phải hỏi về chuyện của Vương môn sao.” Hắc y nhân thản nhiên cười cười, “Ta biết còn nhiều hơn lão Phong nữa a, chuyện này phức tạp.”

“Ngươi biết?!” Triển Chiêu kinh hỉ, “Nói cho ta!”

“Được!” Hắc y nhân gật đầu đáp ứng, “Có điều ta muốn ở bên ngươi vài ngày.”

“Vì sao?” Triển Chiêu vẻ mặt viết rõ không muốn.

“Ta trước khi xuất môn Trần Hạt Tử nói ngươi gần đây sẽ gặp đào hoa, ngoại công tới trấn cho ngươi.” Hắc y nhân nói xong, đứng lên, “Bất quá để tránh gây phiền cho ngươi, trước mặt những người khác đừng gọi ngoại công, gọi biểu ca đi.”

“Phốc.” Triển Chiêu phun ra một miệng trà, “Hơn trăm tuổi rồi, giả vờ non làm gì a ngươi!”

Hắc y nhân lắc lắc tay áo nghênh ngang đi xuống chân núi, vừa ngoắc Triển Chiêu, “Chiêu a, ta đã đói bụng, hai ta đi ăn khuya thôi!”

Triển Chiêu vội túm tay áo Lam Hồ Ly, “Chuyện gì xảy ra?”

Lam Hồ Ly cũng đành chịu, “Ta cũng không biết, hơn nửa đêm cung chủ đột nhiên tới, còn nói thả trùng tử tìm ngươi.”

Triển Chiêu sốt ruột, hắc y nhân này là ai? Không phải ai khác, chính là Ma cung cung chủ lừng lẫy đại danh, nhân xưng thiên hạ đệ nhất lão ma đầu Ân Hầu.

Ân Hầu và Thiên Tôn như nhau, đều thuộc về kỳ tài có một không hai về luyện công luyện đến nhập ma nhập tiên, tuy rằng niên kỷ đều đã rất lớn, nhưng dung nhan bất lão, thanh xuân thường trú.

Thiên Tôn thế nào thì Triển Chiêu không rõ ràng lắm, nhưng tính tình ngoại công nhà mình hắn rõ như lòng bàn tay, vô sự bất đăng tam bảo điện (không có chuyện quan trọng thì không xuất hiện), người này không có chuyện cực kỳ náo nhiệt, sẽ không hạ sơn.

Từ nhỏ đến lớn, Triển Chiêu là manh sủng của đông đảo lão ma đầu trong Ma cung, mà ngoại công của hắn là vạn ma đứng đầu, đùa với Triển Chiêu là lạc thú và truy cầu vô thượng duy nhất trong nhân sinh của hắn, thủ đoạn nhiều vô kể mưu chước thiên kỳ bách quái. Triển Chiêu hôm nay có tính nhẫn nại tốt như vậy cùng với tính cách khôn khéo thế kia, đều nhờ ngoại công mình một tay “đùa” mà ra. Vừa nghĩ tới những khoảnh khắc từng trải từ nhỏ tới lớn, Triển Chiêu thường xuyên giữ chặt cổ tay (để không đánh người), ngoại công hắn thừa dịp hắn còn nhỏ dại, gạt hắn làm bao nhiêu chuyện mất mặt, hiện tại nhớ tới ký ức còn rõ mồn một như đang diễn ra trước mắt.

Nhìn bóng lưng Ân Hầu tản mạn hạ sơn, Triển Chiêu chỉ biết, lần này hắn lại có quái chiêu! Phải cẩn thận gấp bội.

.

Mà lúc này trong Bạch phủ, Tiểu Tứ Tử buổi tối ăn nhiều, ngủ không được nên ra ngoài viện tử đi dạo thuận tiện xoa xoa cái bụng, chợt thấy ngoài tường có một bóng trắng nhẹ nhàng bay vào.

Tiểu Tứ Tử vừa định kêu lên một tiếng “A bay kìa!” nhưng tới bên miệng lại biến thành, “Bạch Bạch!”

Trèo tường tiến vào đáp xuống trước mặt Tiểu Tứ Tử chính là Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, đôi mày đẹp của Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu lại, hắn không quá giống những người khác, thông thường người ta nhíu mày, nơi nhăn lại đều tại mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), Bạch Ngọc Đường thì nhăn lại tại mi cung (đường trên 2 hàng lông mày), thoạt nhìn có chút phiền não nhưng lại tựa hồ không phải phiền não, nói chung Tiểu Tứ Tử nhìn ra được hắn có chút tâm sự.

“Sao vậy?” Tiểu Tứ Tử túm túm tay áo Bạch Ngọc Đường, đến một bên ghế đá ngồi xuống.

Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu, không nói chuyện.

Tiểu Tứ Tử thấy Bạch Ngọc Đường tâm sự nặng nề, bèn bò lên ghế, ôm cánh tay hắn hỏi, “Làm sao vậy nha?”

Lại nói, toàn bộ phái Thiên Sơn cộng thêm đại đội nhân mã đi tuần của Khai Phong phủ, tất cả mọi người sợ hai người, một người là Bạch Ngọc Đường một người là Triệu Phổ. So với Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường càng thêm đáng sợ một chút, bởi vì khi hắn không nói gì thì lạnh như băng, nhưng Tiểu Tứ Tử đặc biệt thích hai người này, một chút cũng không xa cách.

Bạch Ngọc Đường nhìn động tác ôm cánh tay mình cọ cọ của Tiểu Tứ Tử, thấp giọng hỏi, “Cái này đại biểu điều gì?”

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử không quá minh bạch.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ bé, “Động tác này.”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, mới hiểu được, cười tủm tỉm, “Thân thiết!”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Thân thiết a…”

“Người bình thường không làm thế này đâu.” Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm.

“Đương nhiên!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Thích mới làm đó!”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử mà đờ ra, thần tình càng thêm nghi hoặc… Thích?

.

.

________________________

(Ta lười quá nên có vài chỗ tóm lược thôi nhé =”=

Câu chuyện về Thanh Long Bạch Hổ:

Thật lâu trước đây, Thanh Long là thị vệ tướng quân tại Đông hải long cung, vị tướng quân Thanh Long này chấp hành nghiêm túc lệnh bề trên, đối với người đời cũng rất yêu thương trợ giúp, bách tính địa phương đều rất kính trọng hắn.

Có lần Ngọc Hoàng đại đế hạ chỉ muốn chọn một tướng lĩnh đắc lực ở Đông hải long cung lên thiên đình nhậm chức, Hải long vương liền đưa Thanh Long tướng quân đắc lực nhất của mình đi. Sau khi Thanh Long lên trời, Ngọc Hoàng đại đế phong hắn làm trị điện tướng quân bảo vệ Tiêu Bảo Điện. Sau đó hắn quen được một cung nữ bên cạnh Hoàng mẫu nương nương là Bạch Hổ tinh, rồi hai bên dần sinh tình ý. Nhưng thiên đình pháp quy sâm nghiêm, không thể tỏ rõ nỗi lòng, ngày qua ngày hai người đều thấy thiên đình không tự do.

Một ngày nọ hai người thừa dịp bốn bề vắng lặng liền nổi lên can đảm, ước định đêm chúc thọ cho Tây Vương Mẫu, khi chúng thiên thần dự hội bàn đào sẽ trốn đến thế gian, vĩnh viễn kết làm bạn lữ.

Thật vất vả đợi tới ngày đó, hai người len lén chuồn ra Tây Thiên dao trì, chạy tới Nam Thiên môn, đang lúc vui vẻ, không ngờ trong Linh Tiêu điện truyền đến trận trận tiếng chuông, Nam Thiên môn đóng lại, tứ đại kim cang cản lối bọn họ.

Ngọc Hoàng đại đế biết được hai người muốn bỏ trốn xuống trần, tức giận bắt cả hai đến thẩm vấn. Thanh Long tinh và Bạch Hổ tinh tình thâm, nói thẳng ra hai bên yêu nhân, nguyện chịu nghiêm phạt, chỉ cầu ân chuẩn cho hai người kết làm vợ chồng. Lúc này chọc giận Ngọc Đế, biếm Thanh Long tinh về Đông Hải, Bạch Hổ tinh phạt đến thế gian. Lưỡng tinh vĩnh viễn chia lìa, không được gặp gỡ!

Thanh Long về long cung, những tưởng nhờ Hải Long vương cầu tình, không ngờ gã cũng ỷ thế hiếp người. Lần trước Thanh Long lên trời gã dùng bản mặt tươi cười nịnh nót, lúc này Thanh Long quay về Đông hải thì thái độ lạnh lùng, cho Thanh Long làm thần đẩy thủy triều.

Thanh Long bái tạ long vương, yên lặng rời khỏi thủy tinh cung, từ nay về sau làm thần đẩy thủy triều. Một ngày đẩy triều hai lần, chịu khổ cũng gắng gượng, không có nửa điểm sai lầm, nhưng lại không cách nào thoát thân đi tìm Bạch Hổ tinh, chỉ có thể đau khổ nhớ về nàng.

Còn Bạch Hổ tinh, bị phạt đến thế gian làm thị nữ cho một nhà quan tại trấn Hải. Một lần, trấn Hải bị lũ lụt, toàn bộ ngập chìm trong nước. Theo nước lũ trôi tới Đông hải đại dương, cuối cùng gió thổi đến một bờ cát bên sơn đảo, qua một thời gian Bạch Hổ tinh tỉnh lại, thấy bên cạnh có một lão giả tóc bạc, sau đó mới biết đó là thổ địa địa phương đã cứu nàng. Bạch Hổ tinh kể ra tao ngộ của mình, lại cầu thổ địa công công giúp nàng hỏi thăm về nơi Thanh Long hạ lạc. Thổ địa công công rất đồng tình bọn họ, lặng lẽ nói cho nàng, Thanh Long tinh bị biếm về long hải, lúc này đang đẩy thủy triều. Bạch Hổ tinh lập tức chạy đi gặp gỡ.

Một đêm sao trời sáng lấp lánh, Bạch Hổ tinh và Thanh Long tinh trùng phùng, hai người vừa cao hứng vừa thương tâm, thổ lộ luyến tình của nhau. Không ngờ việc này lại bị giải tinh do Hải Long vương phái tới giám thị Thanh Long tinh thấy được, vội chạy về báo cho Hải Long vương. Hải Long vương vừa nghe phát hỏa.

Lúc này, lệnh đem Bạch Hổ tinh trấn dưới một ngọn núi tại sơn đảo phía Tây Bắc, ngọn núi này sau này gọi là “Bạch Hổ sơn”, đem Thanh Long trấn dưới một khối đá ngầm tại sơn đảo phía Đông Nam, khối đá ngầm này sau được gọi “Thanh Long ngạn tiều”. Thanh Long tinh và Bạch Hổ tinh vì để được tự do và ái tình, nhận hết thiên tân vạn khổ, cuối cùng bị Hải Long vương áp dưới chân núi, vĩnh viễn không thể thành phu phụ. Nhưng bách tính căn bản không ủng hộ cách làm của Hải Long vương, trái lại càng thêm hoài niệm về mối tình đó của đôi luyến nhân.) Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play