CHƯƠNG 11

[Biểu ca này không đơn giản]

.

Triển Chiêu định làm bộ không nghe thấy cũng không được, bởi vì Bạch Ngọc Đường nghe rất rõ ràng.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua… Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người.

Người này hôm qua hắn đã gặp, chính là người ở bên Triển Chiêu đêm qua, cử chỉ rất thân mật, bất quá buổi tối không thấy rõ tướng mạo, ban ngày thì thấy rõ rồi, hảo khí độ!

Chỉ là… Bạch Ngọc Đường không hiểu sao có cảm giác từng quen biết, có phải trước đây từng gặp rồi không? Nhưng người có sự tồn tại mạnh mẽ thế này, trước đây dù đã gặp, cho dù là lúc còn rất nhỏ, với trí nhớ của mình nhất định sẽ nhớ kỹ hắn, tại sao lại không nhớ ra là ai?

“Hắn là…” Triển Chiêu vừa đến hai chữ “Biểu ca” thì tự động nghẹn lại.

“Ta là biểu ca hắn.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, quay đầu lại… Ân Hầu đã tới phía sau hắn.

Triển Chiêu trừng mắt liếc hắn.

Bạch Ngọc Đường trong lòng thịch một tiếng —— Tới từ lúc nào?

Triệu Phổ đứng ở cửa mi gian nhăn lại một nếp —— Vị biểu ca này của Triển Chiêu có lai lịch gì? Thân pháp rất nhanh!

Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, níu chân Triệu Phổ nhìn vào trong, vừa nãy Đại Miêu “Vèo” một cái đã không thấy tăm hơi, biết bay?

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Ân Hầu, khoảnh khắc ánh mắt đối nhau, thì biết người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường, thâm bất khả trắc.

Bạch Ngọc Đường cũng không phải không đầu óc, đã có chút hoài nghi về thân phận của hắn —— Biểu ca của Triển Chiêu? Chưa từng nghe nói Triển Chiêu có một biểu ca a, hơn nữa với niên kỷ của hắn có được trình độ võ công cao cường như thế, vì sao trên giang hồ lại không hề có tiếng tăm?

Mà lúc này, Ân Hầu đang từ trên xuống dưới chăm chú quan sát Bạch Ngọc Đường.

Ân Hầu vừa nhìn, trong lòng vừa tấm tắc, quả nhiên là đồ đệ của Thiên Tôn, chân tướng a… Đương nhiên, thoạt nhìn tựa hồ thành thật hơn lão quỷ kia một chút, không có biểu tình gì a? Lạnh như băng chẳng phải rất chán?

Ân Hầu nhìn tới nỗi Triển Chiêu lửa giận nghẹn trong ngực, đẩy hắn một cái, trừng mắt cảnh cáo —— Nhìn lâu như vậy làm cái gì?

Ân Hầu nhướng mi một cái —— Đương nhiên phải nhìn lâu một chút! Chuyện trọng đại!

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, cũng không có phản ứng lớn. Tuy rằng là thân thích của Triển Chiêu, bất quá hắn cũng không dậy nổi nhiệt tình, tính cách mỗi người thôi mà, hơn nữa tối hôm qua hắn không ngủ ngon, ngày hôm nay lại nhiều việc, cho nên rất uể oải, chuẩn bị ra ngoài ăn điểm tâm.

Thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu rồi đi.

Triển Chiêu thắc mắc —— Tinh thần không tốt sao?

Ân Hầu khoanh tay nheo mắt lại —— Tiểu tử, lãnh đạm thế sao?

“Uy.” Ân Hầu nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu, “Là muộn hồ lô (người trầm lặng)?”

 Triển Chiêu nhíu mày, “Đại khái vì chuyện của phái Thiên Sơn mà bận tâm.”

Ân Hầu thắc mắc, “Phái Thiên Sơn có chuyện gì?”

Triển Chiêu nói sơ lược về cái chết của các cao thủ, luận võ, còn có chuyện về những kẻ bên ngoài tới quấy rầy.

Ân Hầu cười cười, “Ai, một hồi ta đi với các ngươi lên Thiên Sơn xem náo nhiệt.”

Triển Chiêu cảnh giác, “Ngươi cũng muốn đi quấy rối a?”

“Làm gì có a, ta đi hỗ trợ!” Nói xong, Ân Hầu bước nhanh lên trước, “Bạch hiền đệ.”

Triển Chiêu thiếu chút nữa bị nước bọt làm nghẹn —— Không được gọi hiền đệ! Thua vài thế hệ đó!

Ân Hầu đuổi theo Bạch Ngọc Đường, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai hắn, “Hiền đệ môn phái nào a?”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cánh tay đang đặt lên vai mình của hắn, hơi hơi nghiêng thân tránh ra, lên tiếng, “Phái Thiên Sơn.”

“Nga… Đồ đệ của Lục Phong.” Ân Hầu cười.

Bạch Ngọc Đường không nhiều lời, chỉ là hỏi, “Ngươi nhận thức Lục Phong?”

“Không nhận thức, nghe nói thôi.” Ân Hầu cười thầm… Tiểu tử này rõ ràng là trưởng bối của Lục Phong, bị nói thành vãn bối cư nhiên không giải thích, tính cách thú vị thật a.

Triệu Phổ và Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử đi ở phía sau, liếc mắt nhìn nhau —— Vị biểu ca này của Triển Chiêu, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường hình như hơi kỳ dị?

Hai người quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu gương mặt bình tĩnh, tựa hồ đang nghĩ đối sách.

Tới tửu lâu đối diện Bạch phủ, mọi người gọi món chiêu bài (món chủ) ở đây là hồn đồn.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu ăn hồn đồn bèn hỏi, “Không phải ngươi muốn ăn mì sao?”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu lơ đãng, bị canh hồn đồn làm sặc một ngụm.

Ân Hầu ngồi ở bên kia Triển Chiêu, vươn tay, xoa xoa nước canh ở khóe miệng hắn, còn nói thêm câu, “Sao ngươi từ nhỏ tới giờ lúc ăn đều dính cằm hả? Nâng chén ăn!”

Triển Chiêu vô thức nâng chén lên.

Tiểu Tứ Tử cũng nhanh tay nâng chén lên —— Tâm nói, biểu ca này, ngữ khí giống khi phụ thân giáo huấn mình.

Bạch Ngọc Đường nhìn Ân Hầu vừa ăn vừa múc hồn đồn trong chén cho Triển Chiêu, gắp nấm hương trong chén Triển Chiêu ra, cảm giác… thân mật không nói nên lời.

Triển Chiêu ăn hồn đồn bất đắc dĩ liếc ngang Ân Hầu —— Ngươi muốn làm gì?

Ân Hầu ngậm cái thìa lườm qua bên kia nhìn thần sắc của Bạch Ngọc Đường, khóe miệng mang cười tựa hồ ngoạn rất hài lòng, không đề phòng Triển Chiêu hung hăng giẫm qua một cước.

Ân Hầu mếu máo nhìn Triển Chiêu —— Sao ngươi đạp ngoại công?

Triển Chiêu tàn bạo trừng hắn —— Ngươi còn nháo đạp chết ngươi!

Tiểu Tứ Tử ngậm nửa cái hồn đồn chớp chớp mắt —— Miêu Miêu với người khác ngoài Bạch Bạch “mắt đi mày lại” kìa!

Triệu Phổ và Công Tôn ăn không chớp mắt, thuận tiện khen ngợi tay nghề của đầu bếp tửu lâu này, cùng với thời tiết trời trong nắng ấm như hôm nay.

Bạch Ngọc Đường ăn nửa chén hồn đồn, Ân Hầu đột nhiên cầm một chai dấm đổ vào chén hắn, “Ăn như vậy không có mùi vị a, nhiều dấm với ớt mới có vị!”

Triển Chiêu thụi hắn một cái, “Hắn ăn thanh đạm!”

Nhưng lúc này Ân Hầu đã đổ nửa chai dấm và nửa chai tương ớt vào trong chén của Bạch Ngọc Đường, chén hồn đồn của Bạch Ngọc Đường đã hiện ra năm màu rực rỡ, Tiểu Tứ Tử nhíu mày —— Khẩu vị hảo nặng nga!

Triển Chiêu xấu hổ, đẩy chén của Bạch Ngọc Đường ra, “Ta gọi cho ngươi thêm một chén nữa.”

Bạch Ngọc Đường khoát tay áo, “Thôi khỏi.”

“Ngươi ăn chén của ta đi.” Triển Chiêu đem chén của mình đẩy qua cho Bạch Ngọc Đường.

Ân Hầu đem chén của mình đẩy cho Triển Chiêu, “Ăn chén ta đi.”

Triển Chiêu cúi đầu nhìn nhìn cái chén của mình, đem chén hồn đồn sặc sỡ kia “Cạch” một cái, đặt trước mặt Ân Hầu, “Ngươi ăn cái này!”

Ân Hầu giật giật khóe miệng —— Khuỷu tay ngoặt ra ngoài! (theo trai bỏ ngoại)

Triển Chiêu cười nhạt —— Ngươi tự tìm lấy, ai bảo khi dễ người ta?!

Ân Hầu phiết miệng ăn nửa cái hồn đồn, đột nhiên lao tới dựa vào vai Triển Chiêu, “Ai nha, đau răng!”

Triển Chiêu nổi giận.

Ân Hầu còn ngoan cố, tiến tới bên má hắn, “Răng ta đau quá, xoa xoa cho ta đi!”

Triển Chiêu muốn nhổ trụi râu hắn để xem còn tác quái nữa không!

Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn thật chăm chú.

Triệu Phổ và Công Tôn tiếp tục chúi đầu vào chén hồn đồn mà ăn… Đối diện quá hỗn loạn.

Triển Chiêu xấu hổ nhìn nhìn Ân Hầu đang khoác vai mình… Nóng không a, dính chặt như vậy làm gì.

Bạch Ngọc Đường thỉnh thoảng liếc nhìn hai người, trên mặt vẫn như cũ không có biểu tình gì.

Triển Chiêu vươn tay nhéo tay Ân Hầu, cảnh cáo hắn —— Đừng có náo loạn!

Ân Hầu trộm nhìn Bạch Ngọc Đường —— Sao lại không có phản ứng a? Khô khan như vậy?

Lúc này, một tiểu đồ đệ phái Thiên Sơn từ dưới lầu vội vã chạy lên, thì thầm vài câu bên tai Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu ý bảo đã biết, buông cái thìa, nói với mọi người, “Các ngươi từ từ ăn, ta lên Thiên Sơn trước.”

Triển Chiêu ném cái thìa, “Ta đi với ngươi…”

Ân Hầu kéo cánh tay Triển Chiêu, “Ta còn chưa ăn xong!”

Triển Chiêu bực mình.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ bả vai Triển Chiêu, “Ta có thể ứng phó, ngươi còn chưa ăn được phân nửa thường ngày mà.”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường theo tiểu đồ đệ nọ xuống lầu.

Triển Chiêu ngốc lăng tại chỗ.

Ân Hầu đột nhiên điểm điểm miếng hồn đồn mà Triển Chiêu vừa ăn một nửa, “Phân nửa…”

“Cái gì?” Triển Chiêu có chút giận hắn.

“Lượng cơm ngươi ăn tăng thêm rồi a!” Ân Hầu lên tiếng, Triển Chiêu tàn bạo nhét một cái hồn đồn vào miệng hắn, chính là cái trong chén vừa chua vừa cay kia.

Nhét hồn đồn xong, Triển Chiêu rất nhanh ăn xong trong chén mình, dùng mắt ra hiệu cho Triệu Phổ và Công Tôn, bước nhanh xuống lầu đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Ân Hầu cầm cái thìa vuốt cằm, nhìn Triển Chiêu đi xa, khóe miệng mang theo một mạt tiếu ý.

Lúc này, cách đó không xa có vài đội nhân mã đi qua, phương hướng tựa hồ giống với Triển Chiêu, cũng là đi tới phái Thiên Sơn.

Ân Hầu tựa hồ thoáng có chút ngoài ý muốn, “Con lừa ngốc của Thiếu Lâm tự, lỗ mũi trâu của núi Võ Đang cũng tới thì thôi, sao lại có người của Trường Đông phái và Hoàng môn nữa?”

“Trường Đông phái thì ta từng nghe nói, không phải đã quy ẩn giang hồ nhiều năm rồi sao?” Triệu Phổ hiếu kỳ, “Hoàng môn là môn phái nào?”

Ân Hầu khoang tay nhìn một đội nhân mã đi qua ở bên dưới, “Trường Đông phái, Hoàng môn, Lộc Phúc lâu, Tư Không trại, là tứ đại môn phái trăm năm trước, chưởng môn nhân niên kỷ cũng xấp xỉ bát tuần (khoảng 80), tuyệt tích giang hồ không hỏi thế sự. Bốn lão quỷ đó cư nhiên lại đến phái Thiên Sơn quan chiến… Kỳ quái a.”

Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau —— Hắn nói cái gì? Một câu cũng không hiểu được.

Đang nói chuyện, trên trời có hai con chim thật lớn bay qua, trên mặt đất hạ xuống hai cái bóng.

Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ, “Phụ thân, đó là tiên hạc sao?”

Công Tôn gật đầu, “Sao ở nơi này lại có tiên hạc bay qua?”

Mí mắt Ân Hầu khẽ nhướng lên, “Không Hạc cốc…”

Triệu Phổ thắc mắc, “Đó là nơi nào.”

Trên mặt Ân Hầu lúc này không có nụ cười, ánh mắt thâm thúy mang theo vài phần sáng tỏ nhàn nhạt, “Muốn thừa dịp lão quỷ không ở, một hơi nuốt trọn Thiên Sơn sao? Đám lão bất tử kia rõ ràng là khi dễ hậu bối.”

Triệu Phổ nghe Ân Hầu lẩm bẩm, bèn hỏi, “Cái kia, biểu ca huynh.”

Ân Hầu quay đầu nhìn hắn, biểu ca huynh?

Kỳ thực Triệu Phổ đã quên Ân Hầu gọi là gì rồi, hảo tâm nhắc nhở, “Hồn đồn nguội rồi!”

Ân Hầu cúi đầu nhìn nhìn hồn đồn trên bàn.

Lúc này, dưới lầu bọn Âu Dương Thiếu Chinh cầm vài cuộn lưới đồng chạy lên lầu, “Vương gia, đã chuẩn bị đầy đủ, một hồi ăn no rồi đi bắt kỳ lân.”

Ân Hầu hiếu kỳ nhìn quan, “Bắt kỳ lân gì?”

“Kỳ lân đầm Bích Thủy a!” Triệu Phổ trả lời.

Ân Hầu ngẩn người, lập tức nhíu mày, “Đầm Bích Thủy làm gì có kỳ lân?”

Tất cả mọi người nhìn hắn, “Sao ngươi biết không có?”

“Không phải chỉ là một con ô quy (rùa) sao.” Ân Hầu nhíu mày nhìn mọi người, “Các ngươi đừng tính toán bắt con ô quy kia , đó là huynh đệ của Thiên Tôn, mất rồi thì hắn sẽ cắn người đó!”



Mọi người trầm mặc, dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn Ân Hầu.

Ân Hầu nhìn nhìn mấy cuộn lưới đồng, đột nhiên ngoắc Triệu Phổ, “Tiểu quỷ.”

Triệu Phổ nhướng mi một cái.

Âu Dương Thiếu Chinh và Công Tôn hai mặt nhìn nhau —— Cư nhiên gọi Triệu Phổ là tiểu quỷ? Người này bất quá chỉ hơn ba mươi thôi.

Triệu Phổ cũng khó hiểu, bất quá không biết vì sao, hắn rất tự giác mà tiến tới, tiếng “Tiểu quỷ” kia hắn cũng không thích nghe.

“Phá Băng chưởng của ngươi luyện tới thành thứ mấy rồi?”

Ân Hầu đột nhiên nói ra câu đó, Triệu Phổ cả kinh, nhíu mày, “Sao ngươi biết Phá Băng chưởng?”

Ân Hầu xua tay, “Lão điên kia chỉ có một đồ đệ, không dạy ngươi thì dạy ai?”

Triệu Phổ mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Ân Hầu, “Sao ngươi biết…”

Âu Dương Thiếu Chinh và Tử Ảnh, Giả Ảnh phía sau liếc mắt nhìn nhau —— Người này có lai lịch gì? Triệu Phổ trước nay luôn bảo mật về sư môn, những huynh đệ thân cận nhất với hắn cũng không rõ ràng lắm, người này cư nhiên lại biết?

“Mấy thành?” Ân Hầu truy hỏi.

“Bảy thành.”

“Được.” Ân Hầu khen ngợi mà gật đầu, “Không tồi a, ba mươi tuổi có thể luyện tới bảy thành.”

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, “Lão tử chưa tới ba mươi!”

Ân Hầu gật đầu, “Cũng như nhau.”

Triệu Phổ giận tới méo mũi —— Như nhau thế quái nào được?!

Ân Hầu ngoắc mọi người, “Trên tay các ngươi có bao nhiêu người?”

“Năm sáu trăm.” Triệu Phổ nói, “Không giỏi đánh nhau cho lắm.”

“Vậy được rồi.” Ân Hầu gật đầu, “Dù sao ngươi cũng rành phái binh bố trận, đám người đó hôm nay chuẩn bị đi san bằng phái Thiên Sơn, một hồi ta đi bắt hai tên tiểu nhân, các ngươi hoàng tước tại hậu*, bắt mấy lão quỷ kia cho ta.”

*(một đoạn trong câu “đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu”: bọ ngựa bắt ve chim tước rình phía sau)

Triệu Phổ càng nghe càng thắc mắc, “Cái gì tiểu nhân, cái gì lão quỷ?”

“Nói chung một hồi lưới đồng của ngươi cứ ném vào đầm Bích Thủy, ta từ trên núi ném người xuống các ngươi đừng để bất kỳ kẻ nào chạy… Bắt người trong nước, chiêu Phá Băng chưởng của ngươi dùng được nhất.”

Nói xong, cũng không quản Triệu Phổ đáp ứng hay không, quay người lại…

Triệu Phổ chớp chớp mắt.

Âu Dương Thiếu Chinh dụi mắt, “Người đâu?”

Nhìn lại, Ân Hầu không còn tung tích, mỗi người đều không thấy rõ hắn biến mất như thế nào.

“Oa…” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Động tác còn nhanh hơn cả Bạch Bạch a!”

“Vương gia.” Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ, “Đó là ai a?”

Triệu Phổ trầm mặc một lát, “Có thể… không phải biểu ca.”

“Vậy là ai?” Công Tôn hiếu kỳ.

Triệu Phổ nhíu mày, “Ân… Hiện tại nhớ tới, niên kỷ của Thiên Tôn cũng trông chỉ mới gần ba mươi…”

“Đó là Thiên Tôn?” Tử Ảnh nghiêng đầu.

“Ngốc.” Giả Ảnh cốc đầu hắn, “Là Thiên Tôn Bạch Ngọc Đường có thể không nhận ra?”

“Vậy đó không phải Thiên Tôn, là ai mà võ công giỏi như vậy?” Âu Dương khoanh tay nghĩ không rõ, “Là biểu ca của Triển Chiêu?”

Lúc này mi đầu của Triệu Phổ cũng giãn ra, “Coi như biểu ca đi.”

Nói xong, Triệu Phổ đứng lên lắc đầu, “Biểu ca này không đơn giản a… Hảo ngươi a Triển Chiêu, thì ra có lai lịch lớn như vậy.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Triệu Phổ xoa xoa cái cổ, “Vì sao lại là ô quy mà không phải kỳ lân? Không thú vị.”

Lúc này, chân núi Bích Thủy, các môn phái tụ tập, vây quanh đường lên núi chật như nêm cối. Người trên núi hồn nhiên không biết, người luận võ quan chiến cũng ít, luận võ đại hội nội bộ của phái Thiên Sơn, dưới sự chủ trì của Lục Phong, bình thản mà bắt đầu.

Bạch Ngọc Đường lúc này, đang chắp tay sau lưng đứng ở đỉnh cao nhất của sơn môn, quay đầu lại, nhìn thấy nhân mã dưới núi đang trùng trùng điệp điệp đi lên.

“Thiếu gia.” Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đáp xuống bên cạnh hắn, “Người lên núi có chuyện, lai lịch không nhỏ.”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn dưới chân núi, gật đầu, “Muốn nhân cơ hội ăn tươi phái Thiên Sơn sao.”

“Thiếu gia.” Nguyệt Nha Nhi có chút lo lắng.

Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, “Quản chúng là kẻ nào tới, hảo hảo lưu tâm.”

Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, nói tiếng “Dạ” rồi chợt lóe, vô ảnh.

Triển Chiêu chạy đến giữa sườn núi, ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đứng trên sơn môn, hắc phát bạch sam (tóc đen áo khoác trắng) theo gió mà động nhưng lại có vẻ tĩnh lặng đến lạ lùng, có chút cảm khái, Thiên Tôn có phải cũng mang phong thái như thế.

Nhưng Ân Hầu dưới chân núi đang khoanh tay cười gật đầu —— Hảo tiểu tử, quả nhiên không phải đèn cạn dầu, xem ra lần này có trò hay xem rồi.

.

.

_____________________ Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play