CHƯƠNG 14【 ĐẠI MIÊU 】

Triệu Phổ hôm nay vốn là muốn ra ngoài để gặp số hoa đào, không nghĩ đến lại bị cái quả trái cây thối rơi trúng, đã sớm không còn hứng thú gì rồi, đưa tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn , nhéo nhéo quai hàm của bé, “Đi thôi, đói muốn chết, trở về ăn hồn đồn thôi !’

********************************************

Đám người Trâu Lương bện một sợ dây thật dài dòng từ đỉnh vách núi xuống, Giả Ảnh tương đối nhanh trí, còn mang theo mấy tiều phu quen thuộc địa hình xuống cùng.

Nhưng mà mọi người tựa hồ cũng không biết trong này còn có rừng mai và thác nước.

Bạch Ngọc Đường quan sát địa hình phụ cận một chút, mới phát hiện rừng tùng bên ngoài rừng mai này bị chia cắt một phần, bày trận pháp rất tinh diệu, từ bên ngoài khu rừng sẽ rất khó để đi vào.

“Xem ra là Đồng Lâm này đối với trận pháp có nghiên cứu.” Công Tôn than thở, “Rừng tùng được bố trí như là một mê cung, loại trận pháp này ta có thấy qua trong sách, gọi là cộc mộc trận, rất tinh diệu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “đúng là cộc mộc trận.”

“Ngươi có khả năng bày trận sao ?” Triệu Phổ hỏi Công Tôn .

“Không biết.” Ta mới chỉ đọc qua trên sách vở mà thôi.

Triệu Phổ lấy làm tiếc hận , “Ai nha, đây quả thật là một nhân tài a, đáng tiếc lại qua đời sớm như vậy, còn sống thì có thể chiêu vào quân doanh đánh trận thật tốt rồi.”

Bọn Trâu Lương cũng gật đầu tán thành, bày tỏ đúng là như vậy,

Triệu Phổ vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường một cái, “Ngươi biết đúng không ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ mà gật đầu.

Triệu Phổ tựa như thỏa nguyện mà cười một tiếng, “Vậy sau này nếu như cần đến ta có thể sai người đến tìm ngươi nga, a ha ha ha….”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Triệu Phổ đánh giặc thì thiên hạ đã là vô địch rồi, hắn lại còn muốn dùng đến cai này để đánh ai nữa ? Những binh lính kia ra trận vừa thấy hắn đã chân tay mềm nhũn, lại còn phải cần đến bày trận pháp sao ?

Công Tôn nói sách vở nơi này rất trân quý, hơn nữa cũng có thể thông qua đó tìm được chút đầu mối, cho nên Triệu Phổ bảo Trâu Lương cho người dọn mang về. Nhưng ma cũng không cho phép phá hư cây cỏ trong này cũng như rừng mai kia, dù sao nơi này cũng từng chứng kiến tháng ngày êm đẹp của Đồng Lâm và Lục Dao, hơn nữa cảnh vật quả thật rất xinh đẹp.

Trâu Lương dẫn người đến dọn dẹp, Bao chửng thì hỏi Triệu Phổ , “Vương gia, có muốn rời khỏi nơi này trước hay không ?”

Triệu Phổ hôm nay vốn là muốn ra ngoài để gặp số hoa đào, không nghĩ đến lại bị cái quả trái cây thối rơi trúng, đã sớm không còn hứng thú gì rồi, đưa tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong lòng Công Tôn , nhéo nhéo quai hàm của bé, “Đi thôi, đói muốn chết, trở về ăn hồn đồn thôi !’

Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Triệu Phổ , hướng vào trong rừng ngắm.

Công Tôn hỏi bé, “Thế nào ?”

Tiểu Tứ Tử chỉ tay vào rừng tùng, “ Còn quá sớm để ăn cơm a, trong rừng hình như rất đẹp nha.”

Mọi người theo ngón tay bé chỉ nhìn sang, đúng là ….. phía trước có một cánh rừng tùng trải dài vô tận, cây tùng rất thưa, trên cây tùng đọng lại nhiều bông tuyết, hiện ra màu tím nhạt, trong như mộng ảo vậy.

Nền tuyết mềm chưa có dấu chân người, trông như một mảng trắng xóa……

“Ta cũng chưa muốn trở về.” Triển Chiêu chỉ chỉ Tiểu ngũ, “Nó lên núi rất khó khăn, mặt khác ta cũng muốn đi nhìn xung quanh một chút, xem có thể tìm thấy những manh mối khác hay không.”

“Ngao ô” Tiểu ngũ đi về phía trước hai bước, nhanh nhẹn chạy vào trong tuyết , hơn nữa còn xõa tung đám lông màu đậm, rũ ra bông tuyết bay bay.

Lúc này mọi người mới phát hiện, Tiểu ngũ lông có màu xanh xám, ở trong rừng tùng ngập tuyết thoạt nhìn trông cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

“Theo nó đi, nó biết đường.” Bạch Ngọc Đường ý bảo ——– đi theo nó thôi, dù sao nó cũng đã giúp Đồng Lâm hoàn thành di nguyện.

Triển Chiêu chắp tay sau lưng, cùng Bạch Ngọc Đường song song đi theo Tiểu ngũ vào rừng.

Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau một cái, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử .

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt, ý tứ rất rõ ráng —– cùng đi nha.

Công Tôn vỗ vỗ cánh tay Triệu Phổ , “Nói không chừng phía trước cũng có rừng đào đó, ngươi xem nơi này đã có rừng mai có phải hay khống?”

Triệu Phổ có chút không nói nổi nhìn Công Tôn , rảnh miệng a ? dám chê cười hắn.

Bất quá Triệu Phổ là binh, còn Công Tôn lại là thư sinh, ngược lại cũng có lúc khiến người ta phải kinh ngạc, hăn lại rất cưng chiều Tiểu Tứ Tử, bảo đi thì đi thôi, vì vậy hắn ômm Tiểu Tứ Tử chạy vào trong rừng.

Bao Đại nhân không quá yên tâm, mấy ảnh vệ đều nói sẽ đi theo Triệu Phổ nên không có việc gì đâu.

Bao chửng suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy mình đã quá lo lắng rồi, ai có thể làm gì với mấy người này chứ ? vì vậy cùng đám Trâu Lương trở về trước. Bao chửng còn phải vội vàng đi thông báo bình an cho Bàng cát, nếu không lão mập mạp kia tỉnh lại không khéo lại lo chết đi. Hắn sống hay chết cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chính là thân thể hắn lại quá mập , chết rồi mang trở về cũng rất mất sức, mà nếu hỏa táng đi lại càng khó giao phó …….. sách.

……

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi ở phía trước, theo sát Tiểu ngũ.

Công Tôn cùng Triệu Phổ đi ở phía sau, mọi người cũng không có sợ lạc đường, bởi vì lúc này tuyết đã nhỏ hơn nhiều, mà tuyết trên đất lại rất dày, người phía trước đi qua sẽ để lại dấu chân rất sâu, hơn nữa Tiểu ngũ cũng để lại một chuỗi dấu chân đặc thù hình hoa mai, là dấu chỉ đường rất tốt đi.

Công Tôn lo lắng mà đi bộ phía dưới, Tiểu Tứ Tử ngồi trên vai Triệu Phổ nhẹ nhàng nghịch những bông hoa tùng bằng tuyết ven đường.

Đi được mấy bước, Công Tôn đột nhiên chạy đến phía trước một chút, đưa tay nhặt lên một hạt châu trong suốt, giơ về phía ánh sáng mặt trời cho Tiểu Tứ Tử nhìn.

Tiểu Tứ Tử thấy trong hạt châu trong suốt ấy có một bông hoa tuyết hoàn chỉnh, đưa tay nhận lấy, tự mình hướng về phía ánh sáng mà nhìn, có bông tuyết rơi xuống mặt, liền đưa tay lên xoa.

“Ai” Công Tôn vội vàng bắt tay bé lại, “ Nói bao nhiêu lần không cho lấy tay xoa mặt rồi hả ? không thấy đau a ?”

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt đem mặt mình hướng đến chỗ Công Tôn .

Bông tuyết đã tan đầy trên mặt bé, những giọt nước trong suốt trên mặt đều óng ánh màu sáng như tuyết diễm châu trong tay bé.

Công Tôn lấy ra một khăn tay mềm mại, nhẹ nhàng lau nước trên mặt của Tiểu Tứ Tử. Sau khi lau xong, còn từ bên người lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong có một chất cao màu trắng mịn. Trước đó Triệu Phổ cũng đã phát hiện ra, mỗi lần Công Tôn rửa mặt cho Tiểu Tứ Tử xong, đều lau lên cho bé một chút, cũng lau lên mặt mình một chút. Cao này rất thơm, lại có mùi đào nữa.

“Đây là cái gì vậy ?” Triệu Phổ hỏi.

“bột dùng để rửa mặt a.” Công Tôn vừa nói, vừa chà xát khuôn mặt non mịn màng của Tiểu Tứ Tử , “ Da tốt rồi, dược cao này là do ta dùng hoa đào kết hợp với thảo dược mà làm ra, mùa hè sẽ không bị nhờn, mùa xuân không nổi mụn, mùa thu sẽ không bị khô da còn mùa đông thì không bị nứt nẻ.”

Triệu Phổ tiến tới nhìn thử, “thật sự thần kỳ như vậy sao ?”

“Ngươi có muốn thử một chút hay không ?” Công Tôn cười dùng đầu ngón tay quệt một chút bột cao, sao đó ở trên mặt hắn mà xoa xoa xoa xoa !

Triệu Phổ chợt ngửi thấy một cỗ hương đào, sau đó lại hình như liếm phái một chút vị đào ……. bất quá cặp mắt của hắn đều chỉ có nhìn thấy Công Tôn trước mặt hắn kia, thư sinh này chắc không phải là cũng hay dùng bột phấn này rửa mặt đi, da nhìn thật tốt, thật mỏng lại thật trắng, không biết là có vị đào hay không nữa ?

Thật ra thì hàng ngày Công Tôn đều không có hòa nhã với hắn lắm, hôm nay không biết là do ánh mặt trời hay là do tuyết phản chiếu, ngay cả người hắn cũng mang đến cảm giác ôn hòa dịu ngoan hơn nhiều ……

Công Tôn lau cho Triệu Phổ xong, nắm lấy quai hàm hắn mà xoa xoa.

“Ân….”

Triệu Phổ nhìn thẳng vào mắt hắn, “Làm sao ?”

“Ta nghĩ , ngươi cả ngày đều phơi nắng, phơi gió sao, vậy mà da mặt cũng không tệ a.” Công Tôn lại sờ hai cái, gật đầu một cái, “Có lẽ là do ngươi rất dễ ra mồ hôi đi.” Nói xong , liền ôm lấy Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngu ngơ há to miệng mà nhìn hai người, theo dấu chân của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hướng phía trước mà đi.

Tiểu Tứ Tử lúc này mới hồi phục lại tinh thần, mới rồi phụ thân và cửu cửu dựa vào nhau thật gần a ! phụ thân lại còn sở sờ cửu cửu nữa ! cái đó có phải chính là đùa giỡn lưu manh không a ? vậy thì phụ thân đùa giỡn lưu manh với cửu cửu rồ có phải là hắn sẽ phải chịu trách nhiệm hay không nha !

Tiểu Tứ Tử càng nghĩ lại càng cảm thấy tâm tình thật tốt, quay đầu lại nhìn, Triệu Phổ vẫn còn đi theo phía sau a, vừa đi lại vừa không tự chủ được lấy tay sờ nửa bên mặt mình ………. có một vị đào thật đậm.

Nghĩ tới đây, Triệu Phổ ngẩng đầu nhìn Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, nhìn trời ——– đây đúng là đào hoa a, lại cũng mang theo cả nhi tử nữa.

……

“Hắt xì.” Công Tôn hắt hơi một cái, xoa mũi.

Triệu Phổ cũng hoàn hồn lại, lắc đầu, đầu óc mình có phải hòng rồi không, sao lại suy nghĩ lung tung rồi ?

Đi ở cuối cùng, Tử Ảnh ôm cánh tay, “Da Tiểu Tứ Tử thật tốt a, cái mặt cũng như một viên cầu vậy.”

Giả Ảnh nhìn hắn một chút, “Ngươi chỉ nhìn Tiểu Tứ Tử không thấy cái gì khác sao ?”

Tử Ảnh ngẩng mặt lên, rất thành thật hỏi, “Thấy cái gì ?’

Giả Ảnh khóe miệng rút rút, Tử Ảnh lập tức nhìn xung quanh ngắm, “Có chuyện gì sao ?”

Giả Ảnh thở dài quyết định không nhìn hắn nữa, lắc đầu đi theo Triệu Phổ , Tử Ảnh cũng đuổi theo sát hắn.

……

Ở phía trước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn tiếp tục đi theo Tiểu ngũ.

Tiểu ngũ tựa hồ vô cùng vui vẻ, đi hai bước lại quay đầu lại nhìn Triển Chiêu , có lúc lại đi đến cạnh hắn, nếu không phải là dùng cái đuồi câu vạt áo hắn một chút thì cũng là dùng cái đầu lớn cọ cọ hắn một chút.

Triển Chiêu vỗ vỗ sống lưng nó, đột nhiên cảm khái, “Gọi là Triển Tiểu ngũ giống như thật có chút không phải với Đồng Lâm a, hay là gọi là Đồng Tiểu ngũ đi ……..”

“Ta phản đối.” Bạch Ngọc Đường liền đưa ra một ngón tay kiên quyết ngăn lại,

“Tại sao a ?” Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Cái gì mà Đồng Tiểu ngũ, thật quá không tự nhiên.”

“Cùng Triển Tiểu ngũ có gì khác nhau sao ?” Triển Chiêu cũng không có cảm thấy hiểu được.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn tuyết tùng một bên, “Khác nhau lớn.”

Triển Chiêu lại xoa xoa đầu Tiểu ngũ, hỏi Bạch Ngọc Đường , “ ngươi nói tính tình của con hổ, sao lại không giống tính cách của mèo chứ ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Cái này phải hỏi ngươi mới đúng chứ.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, ý là ——- Ta đang nói rất nghiêm túc đó !

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái , ý bảo Triển Chiêu tiếp tục.

“Ta đã từng nuôi miêu cũng từng nuôi cẩu, nhưng là chưa từng nuôi qua con hổ a.” Triển Chiêu nhìn Tiểu ngũ đang chạy phía trước. Hình thể con hổ uy vũ, vĩnh vĩnh lúc nào cũng ngẩng cao đầu, và ánh mắt rất bình tĩnh ……. luôn tạo cho Triển Chiêu cảm giác bọn chúng rất thông minh, lại càng khó nắm bắt.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại, hỏi Bạch Ngọc Đường , “Ngươi định sau này nhất định phải gọi ta như vậy sao ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu ngay, “ Rất thuận miệng đó.”

Triển Chiêu than thở, bất quá cũng không câu nệ quá nhiều, ngược lại nói tiếp, “ Thật ra thì miêu so với hổ thì tính kém rất nhiều.”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, đột nhiên hỏi, “Ngươi có phải là cảm thấy rất kỳ quái hay không ?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường , “Ngươi biết ta nghĩ gì sao ?”

Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười, “ Ngươi có phải là cảm thấy, Tiểu ngũ thay lòng đổi dạ quá nhanh ?”

Triển Chiêu hơi sững sờ, nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường .

“Theo lý mà nói, con hổ là loại động vật cao ngạo, nếu như chủ nhân đã chết, nó hẳn là sẽ rất khó chấp nhận chủ nhân thứ hai, chứ đừng nói chi là nhanh như vậy nó đã vui vẻ như thế, có phải vậy không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cho nên ngươi cảm thấy, con hổ là một loài động vật vô tình a?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, tâm nói. Không cẩn thận nên lại bị hắn dùng độc tâm thuật sao ?

Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp hắn, “Ngươi có còn nhớ Đồng Lâm trong thư có viết, con hắc hổ mà hắn nuôi đã bị ngã chết, Tiểu ngũ là con của con hắc hổ kia hay không ?”

Triển Chiêu gật đầu một cái.

“Hổ là vua của muôn loài.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nó mặc dù là do Đồng Lâm nuôi lớn, nhưng mà chưa chắc nó đã nhận Đồng Lâm làm chủ nhân .”

Triển Chiêu ngẩn người, nhìn Bạch Ngọc Đường , “Có ý gì a ?”

“ Một đạo lý rất đơn giản mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta liền lấy con ngựa của Triệu Phổ kia làm ví dụ đi.”

“Kiêu Kiêu sao ?” Triển Chiêu từ trước đến giờ đều là gọi theo Tiểu Tứ Tử .

Bạch Ngọc Đường có chút không nói nổi, vốn là một con ngựa điên thất tốt đã bị gọi là Hắc Kiêu, đã làm cho nó bị giảm uy phong lắm rồi, khó trách nó vừa nghe Tiểu Tứ Tử gọi nó, Hắc Kiêu liền đạp cánh cửa chuồng.

“Nếu như khi còn bé Hắc Kiêu được Công Tôn và Tiểu Tứ Tử nhặt được, hai cha con nhà Công Tôn nhất định sẽ nuôi lớn nó, nó cũng sẽ nghe lời hai người, nhưng mà ngươi có cảm thấy nó sẽ nhận hai người đó làm chủ nhân hay không ?”

Triển Chiêu nghe xong sờ sờ lỗ mũi, “Cái này sao………”

“vạn vật đều có linh tính, huống chi cái con đại miêu kia vừa nhìn đã biết là thần vật,” Bạch Ngọc Đường nói, “ Nó vui vẻ như vậy, không phải là nó thay đổi chủ nhân.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa gật đầu một cái với Triển Chiêu , “mà là nó rốt cuộc cũng đã tìm được chủ nhân thực sự của mình rồi.”

Sau khi nói xong, Triển Chiêu ngược lại lại im lặng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu , chỉ thấy hắn nhìn Tiểu ngũ phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, cái vẻ mặt này, cực kỳ giống một con mèo chiếm được tiện nghi lớn. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play