*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thất Tinh Thảo không thu hoạch được bất cứ giải thưởng nào trong mùa giải thứ Năm, mùa giải thứ Sáu lại còn xảy ra một việc họa vô đơn chí – ngay trong giai đoạn về sau của vòng bảng, đội trưởng Tiêu Tư Kính phải lên xe cứu thương tới bệnh viện do viêm phổi.
Tô Thế Luân ngồi trong hành lang mà lòng nóng như lửa đốt, người con trai này luôn khỏe mạnh, bình thường cũng không bao giờ ốm, chẳng ngờ khi “bệnh đến thì như núi lở”, tình trạng nghiêm trọng đến thế. Vốn chỉ mắc cảm mạo thông thường, Tô Thế Luân cũng không để ý, chẳng ngờ nhiều ngày vất vả liên tục khiến bệnh tình trở nặng, phải đưa vào phòng cách ly. Tô Thế Luân hối hận không thôi, vừa tự trách mình cũng vừa lo lắng trong lòng, nhỡ đâu có chuyện gì không hay xảy đến với Tiêu đội, anh thực sự không biết nên làm gì bây giờ.
Đêm hôm ấy, Tô Thế Luân nôn nóng chờ đợi trong hành lang, anh cuối cùng cũng nhận ra cảm tình của mình với người con trai ấy vậy mà đã sâu đậm đến vậy. Đối với anh mà nói, Tiêu Tư Kính không chỉ là đội trưởng, bạn cùng tuổi, cộng sự, mà còn là người anh yêu thương nhất. Sự quan trọng của người này trong lòng anh vượt qua tất cả mọi thứ trên cuộc đời này.
Cũng may là sau ba ngày bị giam trong phòng cách ly, bệnh tình của Tiêu Tư Kính cũng chuyển biến tốt lên, được chuyển sang phòng bệnh thông thường.
Đối với Tô Thế Luân, ba ngày này chẳng khác nào ác mộng, anh vừa phải lo chuyện sắp xếp huấn luyện cho các thành viên trong đội, tối lại chạy đến viện chăm sóc Tiêu Tư Kính, hơn nữa lại có một ván đấu ngay trên sân nhà Thanh Đảo, mấy ngày liên tục không hề chợp mắt, quầng thâm đã in đậm dưới mắt của anh.
Rạng sáng, khi Tiêu Tư Kính tỉnh lại, hắn khoát tay mới nhận ra bên giường có một người đang gục xuống, tia sáng mơ hồ xuyên qua hành lang tạc nên hình dáng người kia, chính là đội phó Tô Thế Luân quen thuộc. Có điều lúc này gương mặt anh tràn đầy mỏi mệt, rõ ràng anh đã ở trong phòng bệnh rất lâu, ghé lên giường ngủ vẫn còn cau mày, dường như giấc ngủ không yên.
Tiêu Tư Kính nhịn không được mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh, cảm nhận sợi tóc mềm mại như lông vũ trượt qua lòng bàn tay, trái tim hắn cũng mềm mại hơn đến lạ.
Khoảnh khắc ấy Tiêu Tư Kính bỗng có chút cảm động, khi bệnh nặng thuyên giảm, nhìn thấy có người vẫn luôn ở bên cạnh mình, ấm áp biết bao nhiêu – chẳng có gì đáng rung động hơn một người luôn ở bên không rời xa hắn.
Tô Thế Luân ngủ không sâu, động tác của Tiêu Tư Kính nhanh chóng khiến anh tỉnh lại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của người kia, Tô Thế Luân mừng rỡ nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Tiêu Tư Kính nhìn thấy đôi mắt thâm quầng của anh mà đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay anh, hỏi: “Mấy ngày nay cậu vẫn chăm sóc tôi à?”
Tô Thế Luân gật đầu, nở một nụ cười thoáng qua: “Hôm đó anh đột nhiên té xỉu trong phòng khiến tôi sợ muốn chết. Cũng may là không sao.”
Tiêu Tư Kính trầm mặc, nhìn nụ cười tái nhợt của anh, đáy lòng bỗng rung động, thậm chí trong đầu hắn còn hiện ra suy nghĩ kỳ quái – Tô Thế Luân vẫn luôn ở bên hắn không rời, liệu tình bạn này có thể kéo dài được bao lâu? Có thể đi cả một đời không?
Bỗng nhiên Tiêu đội không nói gì khiến tim Tô Thế Luân đập nhanh, cuống cuồng đứng lên nói: “Anh khát nước không? Tôi đi rót nước cho anh.”
Nhìn bóng dáng hao gầy của Tô Thế Luân, khóe miệng Tiêu Tư Kính nhếch lên – Thế Luân chu đáo như cô vợ nhỏ. Nếu Thế Luân là con gái, hắn nhất định sẽ không do dự cưới người này về nhà. Mà không đúng, dù là con trai cũng vẫn mang được về nhà thôi, dù rằng cưới vợ là nam thì có hơi kỳ, nhưng chỉ cần hắn thích thì còn vấn đề gì nữa?
Tối hôm đó, Tô Thế Luân ở lại phòng bệnh chăm sóc Tiêu Tư Kính, bưng trà đổ nước cực kỳ chu đáo, còn Tiêu Tư Kính thì vẫn miên man suy nghĩ trong đầu.
Cái gọi là “Hoạn nạn mới thấy chân tình”, Tiêu Tư Kính nghĩ, có lẽ thu hoạch lớn nhất của lần bệnh nặng này chính là việc hắn đã hiểu được tâm ý của chính mình.
– rằng hắn thích Thế Luân, hơn nữa còn muốn đưa Tô Thế Luân về nhà, bầu bạn với nhau cả một đời.
***
Bệnh tình Tiêu Tư Kính chuyển biến tốt, nhưng vẫn phải ở lại viện để theo dõi. Nhưng thi đấu trong liên minh sẽ không vì bất cứ ai sinh bệnh mà ngừng lại, kế hoạch thi đấu vẫn bố trí rất chặt chẽ. Hôm sau Thất Tinh Thảo sẽ phải tới Bắc Kinh để khiêu chiến Hoa Hạ, Tô Thế Luân tạm thời phải gánh trách nhiệm chỉ huy của đội trưởng, dẫn theo đội tuyển Thất Tinh Thảo tới Bắc Kinh.
Đó là lần đầu tiên Tô Thế Luân toàn quyền chỉ huy, tuy đã dốc hết sức nhưng khi đấu với một Lưu Xuyên toàn ý đồ xấu xa trong đầu, Thất Tinh Thảo không lấy được bất cứ lợi thế nào từ tay Hoa Hạ, cuối cùng thua trận với tỉ số 2:7.
Sau trận đấu, Tô Thế Luân gặp Lưu Xuyên ở hậu đài, người kia rất nghi hoặc hỏi: “Sao hôm nay cậu lại chỉ huy? Tiêu đội đâu?”
Tô Thế Luân nói: “Bị bệnh nằm viện rồi.”
Lưu Xuyên hiểu ra: “Không trách được. Sức khỏe là vốn liếng, cậu về khuyên cậu ta đừng liều mạng quá, dưỡng bệnh cho tốt.”
Tô Thế Luân cười nói: “Biết rồi, tôi sẽ chăm sóc anh ta thật tốt.”
Sau khi về lại Thanh Đảo, Tô Thế Luân lập tức chạy tới bệnh viện, mua rất nhiều hoa quả mà Tiêu Tư Kính thích ăn, ngồi bên giường vừa gọt táo cho hắn vừa nói: “Chắc hẳn anh có xem stream trận đấu nhỉ? Tôi chỉ huy tệ quá phải không?”
Tiêu Tư Kính cười nói: “Cậu chỉ huy rất tốt, thua là do thực lực cá nhân của đội có vấn đề. Mùa giải này Lưu Xuyên và Tạ Quang Nghị đã phối hợp nhuần nhuyễn rồi, trong khi Thất Tinh Thảo chúng ta vẫn còn thiếu thành viên chủ lực mạnh.”
Tô Thế Luân gật đầu: “Vấn đề này đúng là rất khó giải quyết, đào người từ các đội khác thì không khả thi, tôi cảm thấy vẫn nên tự bồi dưỡng thì hơn. Mấy ngày nay tôi có qua bên trại huấn luyện, phát hiện được hai đứa nhóc khá có năng khiếu, tôi đã tìm hiểu trước về hai đứa một chút, chờ anh xuất viện thì đưa anh đi gặp.”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, Tiêu Tư Kính nhịn không được mà nắm tay anh, dịu dàng nói: “Đợt này cậu vất vả rồi.”
Vừa phải lo chuyện huấn luyện hàng ngày vừa đưa đội đi thi đấu khắp nơi, đã thế còn phải tới trại huấn luyện quan sát người mới, rồi lại trích thời gian để tới bệnh viện thăm Tiêu Tư Kính… Đội phó Tô Thế Luân của Thất Tinh Thảo bận đến mức quay mòng mòng, hận rằng một ngày sao không có 48 tiếng, mỗi ngày chỉ ngủ không tới bốn giờ đồng hồ.
Nhưng Tô Thế Luân lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Tiêu Tư Kính, mỉm cười nói: “Không sao, tôi chịu đựng được.”
Rõ ràng đang cậy mạnh, Tiêu Tư Kính cũng không muốn vạch trần anh, chỉ nắm chặt tay anh mà dịu dàng thủ thỉ: “Cuối tuần này tôi được ra viện rồi, hiện tại bệnh tình đã ổn định, cậu không nhất thiết phải tới viện thăm tôi hàng ngày, chạy đi chạy lại sẽ rất mệt mỏi. Huống hồ cậu ngủ trong phòng bệnh cũng không ổn, tốt nhất vẫn nên về ký túc ở đội mà ngủ cho ngon.”
“Nhưng mà…”
Tô Thế Luân còn muốn biện giải, Tiêu Tư Kính lại cắt lời anh: “Nghe lời tôi. Được không?”
Nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn, Tô Thế Luân rơi vào đường cùng đành phải gật đầu, đưa táo đã gọt vỏ cho hắn ăn xong xuôi, sau đó mới đứng dậy trở về gaming house.
***
Một tuần sau, Tiêu Tư Kính xuất viện.
Vì bệnh tình trì hoãn hơn nửa tháng, thành tích của Thất Tinh Thảo rất thảm hại, chẳng mấy chốc mà vòng bảng đã kết thúc, Thất Tinh Thảo đã không còn hi vọng gì với playoffs nữa.
Từng là đội giành cúp vô địch, vậy mà hôm nay còn không chen chân vào được top 8, mùa giải này chắc chắn là thời kỳ chạm đáy của Thất Tinh Thảo, thất thoát một lượng fan lớn, mức độ được yêu thích cũng trượt dốc trên diện rộng, đây là sự thật không thể tránh khỏi.
Không lâu sau, playoffs chính thức bắt đầu, Tô Thế Luân nhìn danh sách top 8 vắng bóng cái tên Thất Tinh Thảo, tâm tình bỗng có chút thất vọng. Tiêu Tư Kính lại vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm chặt vai anh, nói: “Thất Tinh Thảo hiện giờ dù có vào được playoffs thì cũng sẽ bị đào thải ngay trong vòng đầu tiên thôi. Thế này cũng tốt, không cần đánh playoffs thì sẽ có thời gian điều chỉnh lại đội ngũ.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Thế Luân mới cảm thấy dễ chịu hơn, quay đầu nói: “Phải rồi, trước đây có nói với anh về người mới ở trại huấn luyện, hôm sau đi gặp đi.”
“Không cần đến hôm sau, hôm nay đi luôn.”
Tiêu Tư Kính hành động nhanh gọn dứt khoát, chiều hôm đó liền đi cùng Tô Thế Luân tới trại huấn luyện.
Trong khoảng thời gian hắn sinh bệnh, Tô Thế Luân một mình lo hết chuyện trong trại huấn luyện, anh quản lý cũng rất gọn gàng đâu ra đó, một đám thiếu niên ngồi trước máy tính chăm chú PK, sau khi hai người tiến vào thì lập tức cuống quýt đứng lên chào hỏi đội trưởng.
Tiêu Tư Kính khoát tay nói: “Tôi mở lôi đài, mấy cậu lần lượt tới đánh với tôi vài trận.”
Dứt lời liền ngồi xuống bật máy tính, nhanh chóng tạo phòng.
Rõ ràng hắn đang có ý muốn kiểm tra thành quả, các cậu trai nhất thời căng thẳng, mấy đứa hơi nhát gan thậm chí còn lén trốn ra phía sau. Trong đó có một cậu nhóc ít tuổi nhất lại biểu tình bình tĩnh, thấy bạn bè xung quanh không ai dám tiến lên, liền xung phong đi tới bàn máy đối diện Tiêu Tư Kính, nói: “Tiêu đội, để tôi đánh trước.”
Tiêu Tư Kính ngẩng đầu liếc nhìn, cậu trai cao gầy, đôi mắt sáng sủa hơn nữa lại không hề tỏ ra luống cuống trước mặt Tiêu Tư Kính.
Tô Thế Luân ghé lại bên tai hắn, nhẹ giọng giới thiệu: “Đây là Tiết Khắc, có năng khiếu đấy, anh thử cậu ấy xem.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, không nương tay cho Tiết Khắc ăn hành mấy trận trên võ đài. Tiết Khắc bị hành cho không thể ngóc đầu lên nổi, khi đứng lên sắc mặt cũng không dễ nhìn. Tô Thế Luân mỉm cười vỗ vai cậu ta, lại gần nhẹ giọng nói: “Tính Tiêu đội lúc nào cũng vậy đấy, không nương tay với ai bao giờ, cậu đừng để trong lòng.”
Ngay sau đó một nhóc con cũng chạy tới, đôi mắt to tròn nhìn qua rất thông minh lại dễ thương, vừa vào lôi đài đã khiêng thanh đao lớn xông tới trước mặt Tiêu đội. Tiêu Tư Kính dùng Long trảo thủ bắt cậu lại, sau đó nhồi sát thương đánh cho nhóc con đáng thương ra bã.
Cậu nhóc bò lên khỏi mặt đất, lại dũng cảm khiêng đao nhào tới, Tiêu Tư Kính có chút đau đầu, mở miệng nói: “Chú ý vị trí di chuyển, cậu đánh cái kiểu loạn cào cào gì thế này.”
Cậu nhóc đỏ mặt, cười gãi đầu nói: “Cuối cùng cũng được nhìn thấy đội trưởng trong truyền thuyết, tui kích động quá!”
Tiêu Tư Kính: “…”
Tô Thế Luân cười, ghé lại nói: “Đây là Trần Tiểu Bắc, tuổi nhỏ nhất, cũng có năng khiếu.”
Chiều hôm đó, Tiêu Tư Kính kiên nhẫn đấu võ đài với từng nhóc newbie, Tô Thế Luân ở bên cạnh cẩn thận giới thiệu từng người một cho hắn. Tâm tình Tiêu Tư Kính rất tốt, vì hắn biết những người này chính là tương lai của đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Cũng may là Tô Thế Luân phát hiện ra hai thiếu niên cực kỳ xuất sắc trong trại huấn luyện là Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc. Sau khi Tiêu Tư Kính đánh mấy trận với hai người này cũng phát hiện ra tài năng của bọn họ. Tuy tuổi cả hai còn rất nhỏ, cách đánh cũng cực kỳ non nớt, nhưng đều là dạng tài năng tố chất cực cao, tương lai chắc chắn sẽ trở thành châu báu.
Buổi tối sau khi trở về, Tiêu Tư Kính đột nhiên đề nghị: “Cậu có tính thu đồ đệ không? Hay mỗi người chúng ta nhận một đồ đệ đi?”
Tô Thế Luân cười nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, chỉ sợ anh không thích bọn họ.”
Tiêu Tư Kính nói: “Sao có thể, tôi tin vào mắt nhìn người của cậu.”
Tô Thế Luân nghĩ nghĩ, nói: “Vậy tôi nhận Tiểu Tiết đi, anh nhận Tiểu Bắc, vừa vặn hai đứa nó cũng chơi Ngũ Độc và Thiếu Lâm, cùng môn phái với chúng ta.”
Tiêu Tư Kính gật đầu: “Vậy cứ thế đi.”
Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc đột nhiên bị gọi tới ký túc của đội trưởng, Tiết Khắc ra vẻ bình tĩnh, thực ra lại lo lắng đến mức siết chặt tay trong túi. Trần Tiểu Bắc nhìn quanh một vòng, lén nhìn đội phó, rồi lại liếc qua đội trưởng, nghi hoặc gãi đầu.
Tiêu Tư Kính đi tới trước mặt hai người, nói: “Trần Tiểu Bắc, gọi sư phụ nghe xem nào.”
Trần Tiểu Bắc dại cả mặt: “Dạ?”
Tô Thế Luân cười nói: “Dạ gì mà dạ, đội trưởng muốn nhận cậu làm đồ đệ, còn không mau gọi sư phụ?”
Trần Tiểu Bắc hiểu ra, lập tức hưng phấn kêu lên: “Sư phụ!”
Tiêu Tư Kính nở một nụ cười hiếm hoi, vươn tay xoa đầu cậu nhóc, “Ngoan.”
Tô Thế Luân xoay qua Tiết Khắc, nói: “Tiểu Tiết, tôi cũng nhận cậu làm đồ đệ. Tôi hiểu khá rõ về Ngũ Độc, sau này đi theo tôi học.”
Tiết Khắc kích động gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, sư phụ, tôi sẽ học thật tốt!”
Đợi hai cậu nhóc rời khỏi, Tiêu Tư Kính ngồi trên sofa, nhất thời cảm khái: “Sao thu đồ đệ mà như nhận nuôi con thế này, hai chúng ta mỗi người nuôi một đứa.”
Tô Thế Luân ngồi cạnh hắn, nghiêm túc nói: “Hai cậu nhóc này còn quá nhỏ, trước mắt vẫn chưa thi đấu được. Có điều tôi tin rằng chỉ thêm hai năm nữa, chắc chắn bọn họ có thể trở thành tuyển thủ hàng đầu trong liên minh. Sau này đến khi chúng ta giải nghệ cũng sẽ không phải lo không có người nối nghiệp.”
Tiêu Tư Kính tán thưởng nói: “Cậu nhìn xa trông rộng thật.”
Tô Thế Luân đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, học từ ai đó mà.”
Tối hôm đó, hai người hàn huyên với nhau rất nhiều chuyện về tương lai của Thất Tinh Thảo, mải nói chuyện vậy mà Tô Thế Luân lại ngủ quên. Trong khoảng thời gian này anh đã lao tâm khổ tứ quá độ, nhiều ngày liên tiếp ngủ không đủ giấc, hiện tại đánh xong vòng bảng còn thu đồ đệ, tảng đá trong lòng mới buông lỏng, anh mệt rã rời, gục xuống thiếp đi.
Tiêu Tư Kính nhìn người kia yên lặng ngủ say trong lòng mình, đáy lòng mềm nhũn, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng sửa lại tóc cho anh, sau đó mới đứng dậy bế anh vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận cho anh.
– đội phó của tôi ơi, cậu đã vất vả rồi. Ngủ ngon nhé, từ nay sẽ đến lượt tôi bảo vệ cậu.
Hết chương 428.
_(:3 」∠)_ _(:3 」∠)_ _(:3 」∠)_ _(:3 」∠)_ _(:3 」∠)_