*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Thế Luân tới khách sạn đón Tiêu Tư Kính, hai người cùng đi gặp nhà đầu tư cho Thất Tinh Thảo, sau đó tới ký túc và địa điểm huấn luyện tạm thời để khảo sát. Bận rộn cả ngày cuối cùng cũng hoàn thành công tác chuẩn bị, buổi tối về khách sạn tuy hơi mệt nhưng tâm tình Tiêu Tư Kính lại rất tốt, vì hắn nhận ra Tô Thế Luân làm việc rất đáng tin, bố trí mọi việc gọn gàng ngăn nắp, hắn thực sự rất may mắn khi có một trợ thủ đắc lực như vậy.

Đêm đó liên minh chuyên nghiệp công bố thời gian diễn ra giải đấu trên trang chủ. Mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên chính thức bắt đầu vào ngày mùng một tháng Ba. Tô Thế Luân thấy thông báo cũng lập tức gọi điện cho Tiêu Tư Kính, nói: “Ngày mùng một tháng Ba bắt đầu rồi, anh xem bố trí thời gian huấn luyện thế nào?”

Tiêu Tư Kính nói: “Thứ bảy gọi hết đội viên tới tập hợp đi, để mọi người làm quen trước với nhau một chút, chủ nhật bắt đầu tập huấn.”

Tô Thế Luân gật đầu nói: “Được rồi, vậy để tôi đi thông báo.”

Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, ba ngày sau, các thành viên đầu tiên của Thất Tinh Thảo từ trời Nam biển Bắc tụ lại tại Thanh Đảo. Ai cũng chỉ là thanh niên chưa tròn 20, vì đã quen nhau trong game từ lâu nên rất nhanh đã trở nên thân thiết. Có điều mọi người lần đầu thấy Tiêu Tư Kính cũng sửng sốt mở to mắt, rõ ràng chẳng ai nghĩ người đứng sau ID “Tam Tư Đại Sư” lại anh tuấn như vậy, nói chuyện hay hành động cũng rất trầm ổn, hoàn toàn không phải loại trạch nam trong tưởng tượng.

Tiêu Tư Kính hành động nhanh gọn dứt khoát, chiều hôm đó đã bố trí chỗ ở xong cho các thành viên, buổi tối là bữa liên hoan đầu tiên đầy đủ đội viên, có người đề nghị: “Đội phó mời khách đi! Nghe nói hải sản ở đây nổi tiếng là ăn ngon!”

Tô Thế Luân cười nói: “Được rồi, thân là chủ nhà tôi cũng nên mời các cậu bữa này.”

Mọi người cùng nhau đi tới nhà hàng Tô Thế Luân đã đặt trước để liên hoan, Tiêu Tư Kính từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn tôm, đẩy toàn bộ cua tới trước mặt Tô Thế Luân. Tô Thế Luân cười thầm, trộm ghé lại bên tai hắn nói: “Nhớ đừng có ăn cua, nếu không anh lại nổi mẩn ngay trước mặt mọi người.”

Tiêu Tư Kính gật đầu: “Biết rồi.”

Vẻ mặt của hắn cực kỳ thản nhiên, chẳng hề thấy tí xấu hổ nào.

Đêm đó mọi người gọi rất nhiều cua để ăn cho đã đời. Tiêu Tư Kính lấy lý do “Tôi không thích ăn”, không động tới miếng nào. Đến khi trở về, các thành viên đều quay lại ký túc sắp xếp hành lý, Tô Thế Luân lại chủ động dẫn hắn tới một quán ăn vặt gần đó, nói: “Chưa no phải không? Quán này ăn cũng được, ăn chút gì nhé?”

Nhìn ánh mắt thân thiết của anh, Tiêu Tư Kính thấy ấm áp trong lòng, cười nói: “Đúng là chưa no thật, gọi bát mì ăn vậy.”

Mì thơm ngào ngạt nhanh chóng được bưng lên, Tiêu Tư Kính vùi đầu ăn mì, Tô Thế Luân ở bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Gió biển nhẹ nhàng thổi trong đêm tựa hồ còn mang theo chút hơi ẩm từ đại dương, ngọn đèn vàng ấm áp trong quán ăn, từ khí hậu, phong tục đều hoàn toàn không giống với nơi hắn sinh ra và lớn lên. Nhưng đây là quê nhà của Tô Thế Luân, anh lại là người vô cùng chu đáo, Tiêu Tư Kính nghĩ, nhất định hắn có thể nhanh chóng thích ứng được hoàn cảnh ở nơi này, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

***

Vì địa điểm mà Tô Thế Luân chọn thuê ở chếch bên rìa trung tâm nên tiền thuê nhà khá rẻ, phù hợp với điều kiện của các đội viên. Chung cư hai phòng ngủ, mỗi người một phòng riêng, vì anh và Tiêu Tư Kính còn bàn chuyện đội tuyển nên ở cùng một chỗ.

Sau khi quay về ký túc, Tô Thế Luân vừa vào cửa liền đi tắm, Tiêu Tư Kính nhìn hai cái vali khổng lồ trong phòng ngủ, không khỏi nghi hoặc – hành lý có phải hơi nhiều rồi không? Chẳng nhẽ cậu ta mang cả chăn tới à?

Cuối cùng sau khi tắm xong, Tô Thế Luân bắt đầu rỡ hành lý, Tiêu Tư Kính nhìn xong không thể không cảm thán – người này không chỉ mang chăn tới mà còn mang theo một đống quần áo, sơ mi đủ kiểu dáng, áo phông, quần dài, quần jogger, cái gì cũng có đủ.

Nhìn anh tay chân lanh lẹ nhanh chóng nhồi quần áo vào tủ, Tiêu Tư Kính đứng ngoài cửa sờ mũi nghĩ, người này nhiều quần áo thật, hóa ra ngoài đời cũng coi trọng vẻ bề ngoài như thế, bảo sao trong game lại đi mua skin.

Dường như cảm nhận được ánh mắt phía sau, Tô Thế Luân quay đầu lại nói: “Tôi bị bệnh sạch sẽ, hàng ngày đều phải tắm rửa thay quần áo.”

“Ồ.” Tiêu Tư Kính gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Tô Thế Luân nói tiếp: “Phải rồi, tôi rất ghét mùi khói thuốc, anh có hút thuốc không?”

“…” Tiêu Tư Kính liền yên lặng nhét lại bao thuốc vừa định lấy ra khỏi túi quần, nói: “Khụ… Không hút nhiều lắm.”

Sau khi hai người ở với nhau, Tiêu Tư Kính mới phát hiện Tô Thế Luân có rất nhiều tật xấu. Nhưng vì là đồng đội, mọi người cũng phải quen dần với nhau, may mà đều chỉ là những vấn đề nhỏ, hoàn toàn có thể giải quyết.

Tiêu Tư Kính đi ra hành lang hút thuốc một mình, có đội viên đi ngang qua tò mò hỏi: “Sao đội trưởng lại hút thuốc ở đây?”

“Đội phó ghét có mùi khói thuốc trong phòng.” Tiêu Tư Kính đáp.

Đội viên kia hiểu ra: “Hay là chúng ta đổi phòng cho nhau?”

Tiêu Tư Kính nói: “Thôi không cần, tôi còn phải bàn bạc nhiều chuyện với cậu ấy. Thế này được rồi.”

Tô Thế Luân nghe được cuộc nói chuyện ngoài cửa, không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm người bạn cùng phòng Tiêu Tư Kính này còn rất biết điều, tự giác chạy ra ngoài hút thuốc.

***

Quả thật có lẽ cảm tình giữa người với người sẽ được nhào nặn nên trong quá trình thông cảm và thích ứng với nhau, từ đó dần dần trở nên sâu đậm.

Tiêu Tư Kính phát hiện ra ngoại trừ bệnh sạch sẽ, Tô Thế Luân còn khá chú trọng vẻ ngoài. Còn những phương diện khác thì anh đều rất tốt, mỗi sáng anh sẽ để một ly sữa trên bàn cho Tiêu Tư Kính, hơn nữa còn lấy bánh mì đã mua sẵn từ trước ra khỏi tủ lạnh, cho vào lò vi sóng hâm nóng lên để làm bữa sáng. Buổi tối sau khi tắm xong, anh sẽ ngồi trong phòng khách sấy tóc, sau đó tìm Tiêu Tư Kính đánh xếp hạng, trước 12 giờ đêm thì về phòng ngủ, thói quen ngủ sớm dậy sớm cực kỳ lành mạnh.

Gần đến ngày thi đấu, cường độ huấn luyện trong khoảng thời gian này cũng cực kỳ khắc nghiệt, ai nấy đều vất vả, sau khi về phòng đặt đầu xuống gối là chìm vào giấc ngủ. Nhưng nếu nói về vất vả thì không có ai so được với đội trưởng Tiêu Tư Kính. Khi các đội viên đã đi ngủ hết, hắn vẫn khổ tâm nghiên cứu, hoặc mở clone của tám môn phái lớn trong game thử nghiệm các phương án phối hợp trang bị khác nhau, nếu không thì cũng suy xét tới cách bố trí chiến thuật dựa theo bản đồ… Ngày nào Tiêu Tư Kính cũng ngủ rất muộn, chẳng qua sáng hắn thường dậy sớm, thần thái cả ngày cũng sáng láng nên không ai trong đội biết hắn hay thức đêm.

Có một đêm, Tô Thế Luân đi WC bỗng phát hiện đèn phòng ngủ đối diện còn sáng, Tô Thế Luân nghi hoặc nhẹ nhàng đẩy cửa thì thấy Tiêu Tư Kính đang ngồi trước bàn máy tính một mình, hai tay nhanh nhẹn gõ phím.

Ánh đèn bàn màu cam trải trên sườn mặt hắn làm nổi bật ngũ quan sắc nét, vẻ mặt chăm chú lại nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện Tô Thế Luân đang đi tới.

Nhìn hắn thức muộn như thế, Tô Thế Luân nhịn không được nói: “Ba giờ rồi sao anh còn chưa ngủ?”

Ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, Tiêu Tư Kính liền biết người đến là ai, mở miệng nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Tô Thế Luân nói: “Vừa dậy đi vệ sinh thì thấy đèn phòng anh còn sáng, đợt này ngày nào anh cũng thức khuya vậy à?”

Tiêu Tư Kính đang chăm chú dùng clone đi đấu võ đài, tạm thời không trả lời, mãi đến khi hắn hạ knock-out đối thủ mới rời tay khỏi bàn phím, quay đầu nhìn Tô Thế Luân nói: “Cậu đi ngủ đi, đừng xen vào việc của tôi. Tôi quen thức khuya rồi, không sao hết.”

Tô Thế Luân trầm mặc một lát, quyết đoán đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêm túc hỏi: “Có vất vả không?”

“Không sao.”

“Đừng lừa tôi, tôi biết trong khoảng thời gian này anh rất mệt mỏi.” Tô Thế Luân nhẹ giọng nói, “Đội chúng ta bắt đầu quá muộn, mấy cao thủ mạnh nhất bang đều bị các đội khác cướp mất, tình thế mùa giải đầu tiên cũng không mấy khả quan. Anh đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, không có giải cũng…”

“Thế Luân.” Tiêu Tư Kính hạ giọng cắt lời anh, “Những lời này cậu nói riêng với tôi thì được, đừng nói trước mặt các thành viên khác, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự tự tin của mọi người.”

Tô Thế Luân giật mình, nhìn vào đôi mắt đen thẳm của hắn – tuy người trước mặt vẫn còn niên thiếu, nhưng khi hắn bày ra bộ dạng nghiêm túc của đội trưởng, đôi mắt hắn sẽ có khả năng khiến người ta tin tưởng, lời hắn nói cũng sẽ khiến người ta không kìm lòng được mà phục tùng. Đây là thứ khí chất có từ lúc sinh ra, không tức giận mà vẫn phát uy, là tố chất trời sinh của một đội trưởng.

Tô Thế Luân gật đầu: “Tôi biết, đội trưởng, tôi cũng chỉ nói với mỗi anh thôi.”

Ánh mắt Tiêu Tư Kính trở nên ôn hòa, nhìn người trước mặt nói: “Đúng là tình hình mùa giải này không quá khả quan, nhưng tôi là đội trưởng thì tuyệt đối không thể lơ là. Thức đêm là chuyện nhỏ, nếu không tìm hiểu bản đồ một cách rõ ràng, đến khi thi đấu thua mà không hiểu tại sao mới là chuyện lớn.”

“Anh nói cũng đúng.” Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Có cần tôi giúp gì không? Đội trưởng?”

“Cậu mau đi ngủ đi.” Tiêu Tư Kính nói, “Thói quen sinh hoạt của cậu rất tốt, đừng thức đêm với tôi.”

“Gì thì gì tôi cũng là đội phó của Thất Tinh Thảo, đội trưởng thức đêm một mình, đội phó ở bên cạnh ngủ khò ngáy o o còn ra thể thống gì?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Tô Thế Luân nghiêm túc nói, “Chúng ta là đồng đội, phải đồng cam cộng khổ mới phải.”

“…” Khi người này cứng đầu lên thì cũng sẽ rất khó thuyết phục. Tiêu Tư Kính trầm mặc một lát, đành gật đầu bất đắc dĩ, nói, “Được rồi, vậy cậu giúp tôi sắp xếp lại thông tin về các đội tuyển khác đi.”

Tô Thế Luân khoái trá nói: “Không thành vấn đề!”

Bắt đầu từ hôm đó, Thất Tinh Thảo lại có thêm một con cú đêm, đội trưởng và đội phó ngày nào cũng tổ đội làm cú với nhau, đôi khi Tô Thế Luân mệt không chịu nổi nữa, liền ngủ gật trên bàn, Tiêu Tư Kính chu đáo lấy áo khoác đắp cho anh. Còn nếu như tinh thần Tiêu Tư Kính không tốt, Tô Thế Luân sẽ pha cho hắn một cốc cà phê nóng. Hai người cứ làm bạn với nhau như thế, phân công rồi hợp tác, chậm rãi nghiên cứu tỉ mỉ từng cách đánh trên bản đồ và thông tin của các đội tuyển lớn.

Ngày mùng một tháng Ba, mùa giải đầu tiên của cúp liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp chính thức bắt đầu.

Trong các trận đấu trước đó, Hoa Hạ, Trường An và Lạc Hoa Từ đều chiến thắng, nhưng không ai ngờ được đội tuyển Thất Tinh Thảo đi ra từ bang hội nổi danh nhất nhì khu Một lại như ngựa mất móng, thua dưới tay một đội ngũ không có tên tuổi với tỉ số chung cuộc 4:5.

Rất nhiều phóng viên bắt đầu nghi ngờ chiến thuật của Thất Tinh Thảo có vấn đề, Tiêu Tư Kính không giải thích nhiều về chuyện này.

Trong phòng nghỉ sau hậu trường, cảm xúc đội viên suy sụp, mặt ai cũng đầy uể oải, Tiêu Tư Kính nhìn bọn họ, nhíu mày nói: “Đây chỉ là khởi đầu, nếu các cậu chỉ vì thế mà suy sụp không chịu nổi thì giờ có thể xếp đồ về nhà được rồi.”

Các đội viên cúi đầu không ai dám hé răng, Tô Thế Luân sợ hắn độc miệng sẽ phản tác dụng, vội đứng ra giảng hòa: “Mọi người cũng đừng nản lòng, khi thi đấu có rất nhiều bất ngờ, mới là trận đầu tiên trong vòng bảng thôi, đừng quá để ý điểm số. Đêm nay tôi mời mọi người ăn một bữa, về rồi tổng kết kỹ càng.”

Tiêu Tư Kính nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn Tô Thế Luân, thấy ánh mắt mang theo ý cười của Tô Thế Luân, tức giận cũng vơi đi một nửa. Tô Thế Luân đi tới bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay hắn, nói: “Đừng giận mà, trận đầu phong độ không ổn định, trận tiếp theo chúng ta sẽ đánh tốt hơn.”

Tiêu Tư Kính gật đầu, nghiêm nghị xoay người đi mất.

Các đội viên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Tô Thế Luân như thấy cứu tinh trước mặt.

***

Tính Tiêu Tư Kính vốn quyết đoán lại dứt khoát, làm đội trưởng thì phải gánh trách nhiệm của đội trưởng, đội viên nào sai lầm hắn sẽ không khách sáo mắng mỏ, khiến các thành viên trong Thất Tinh Thảo vừa kính lại vừa sợ hắn. Cũng may tính tình Tô Thế Luân khá ôn hòa, đội trưởng và đội phó như gánh hát một người mặt trắng một người mặt đỏ, không khí trong đội cũng hòa hợp hơn nhiều.

Chỉ tiếc rằng mùa giải đầu tiên Thất Tinh Thảo thực sự không thể so với một Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, cũng không đánh lại tổ hợp bạo lực cận chiến do Lâm Lập Minh và Tần Dạ của Trường An phối hợp, cuối cùng chỉ giành được hạng ba.

Thua Hoa Hạ tại bán kết khiến rất nhiều đội viên tiếc nuối, trong lòng Tô Thế Luân cũng khó chịu, nhất là khi nghĩ đến cảnh mình và Tiêu Tư Kính thức đêm cố gắng bao lâu, vậy mà vẫn còn cách chiếc cúp kia cả một đoạn dài…

Đội phó Tô Thế Luân vốn hay an ủi người khác, sau khi kết thúc bán kết cũng không thể thốt ra được câu an ủi nào.

Ngược lại thì đội trưởng Tiêu Tư Kính biểu hiện vô cùng bình tĩnh, hắn không giáo huấn mọi người như bình thường mà chỉ vỗ nhẹ vai của đồng đội, thản nhiên nói: “Các cậu đừng vội nản lòng, một ngày nào đó chúng ta sẽ cướp lại chiếc cúp vô địch từ tay Lưu Xuyên.”

Lúc đó Hoa Hạ cao thủ nhiều vô số, tổ hợp Lưu Xuyên và Trương Thư Bình đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, ngay cả những thiên tài như Đường Ngự Phong hay Tạ Quang Nghị cũng chỉ có thể ngồi ghế dự bị. Những đội gặp phải Hoa Hạ đều bị đánh cho tan vỡ đội hình. Như vậy mà Tiêu Tư Kính lại dám nói muốn giành lại cúp từ trong tay Lưu Xuyên, có lẽ rất nhiều người sẽ thấy hắn nói ẩu nói bừa, nhưng Tô Thế Luân biết – hắn nghiêm túc.

Người này mãi mãi sẽ không chấp nhận thất bại, dù đối thủ mạnh hơn mình trăm lần, ngàn lần thì hắn cũng sẽ không chịu thua hay nản lòng.

– nếu như hắn đã cố chấp như thế, thân là đội phó, anh cũng nên ở bên hắn, san sẻ bớt một phần gánh nặng của Thất Tinh Thảo mới đúng.

Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Tô Thế Luân bỗng nảy ra ý nghĩ kiên định này.

Dù tương lai có ra sao đi nữa, chỉ cần Tiêu Tư Kính vẫn là đội trưởng thì Tô Thế Luân sẽ luôn tin tưởng vào đội tuyển Thất Tinh Thảo này.

***

Mùa giải thứ Hai, sau đợt tôi luyện tranh cúp T.G.A mùa Hè, đội tuyển Hoa Hạ lại càng thêm sắc bén, trong vòng bảng khí thế như thần đến giết thần, phật tới giết phật. Vào playoffs với thành tích toàn thắng, không hề bất ngờ giành được cúp vô địch. Còn Thất Tinh Thảo tại mùa giải thứ Hai thì bị loại ngay trận đầu tiên sau khi vào playoffs, không thể chạm tay vào một góc cúp.

Lúc đó có phóng viên phân tích, cao thủ ở Hoa Hạ quá nhiều, Lưu Xuyên lại là một đội trưởng và chỉ huy chiến thuật xuất sắc, một đàn Thiên Lý mã gặp được Bá Nhạc lợi hại, thực lực của đội tuyển không cần phải nghĩ. Nếu liên minh không thay đổi thì những mùa giải tiếp theo sẽ không có bất cứ đội tuyển nào ngăn được Hoa Hạ.

Quả nhiên, mùa đông năm ấy, giải T.G.A tổ chức tại Bắc Kinh, đội tuyển Hoa Hạ lại vô địch dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, trở thành huyền thoại vô địch bốn giải đấu liên tiếp trong một năm.

Sau khi lễ trao giải cuối năm kết thúc, Lưu Xuyên cố tình cầm cúp được làm riêng cho thành tích thắng trận bốn mùa tới kích Tiêu Tư Kính: “Lúc trước gọi cậu đến Hoa Hạ thì cậu không chịu, giờ đã hối hận chưa?”

Tiêu Tư Kính nhìn hắn, nói: “Đừng có vội đắc ý, Hoa Hạ cũng chỉ có thể vô địch đến đây thôi.”

Lúc ấy nhiều người cho rằng hai người bọn họ chỉ cãi nhau ngoài miệng, nhưng Lưu Xuyên biết, nếu Tiêu Tư Kính đã nói như vậy thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ dốc toàn lực liều mạng cho mùa giải năm sau.

Mùa giải thứ Ba, đội tuyển Thất Tinh Thảo hoàn thành đội hình chiến thuật, trong trận chung kết, tổ hợp Tiêu, Tô liên thủ giết được Hải Nạp Bách Xuyên, Thất Tinh Thảo bất ngờ đánh bại Hoa Hạ trong trận chung kết thứ năm của Lưu Xuyên. Hoa Hạ rời khỏi ngai vàng quán quân, cúp vô địch vàng kim cuối cùng cũng đổi chủ!

Trận đấu này về sau được rất nhiều người mới xem như một trận kinh điển để học tập. Thất Tinh Thảo quật khởi khiến Hoa Hạ phải rời khỏi địa vị vương giả, đánh dấu sự kết thúc của thời đại Hoa Hạ tại liên minh.

Tại lễ trao giải, Tiêu Tư Kính vẫn bình tĩnh giơ cao cờ quán quân, nhưng Tô Thế Luân đứng bên cạnh lại xúc động muốn khóc.

Mùa giải này mỗi bước đi đều cực kỳ gian khổ, Tiêu Tư Kính dường như đã liều mạng dốc sức, nhiều khi Tô Thế Luân có cảm giác bức bách không thở nổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ đối diện, nghĩ tới người kia đang ngồi trước màn hình máy tính, Tô Thế Luân bỗng cảm thấy năng lượng chảy khắp toàn thân.

– người ấy lợi hại như thế, thân là cộng sự, bản thân mình cũng tuyệt đối không được bỏ cuộc.

Cũng chính nhờ niềm tin ấy mà Tô Thế Luân mới kiên cường cố gắng, từ nhỏ anh đã quen ngủ sớm dậy sớm, chỉ vì Tiêu Tư Kính mà hình thành thói thức đêm, cả người gầy rộc đi chưa nói, quầng thâm trên mắt cũng ngày một rõ ràng.

Cũng may liều mạng cả một mùa giải không hề uổng phí, cuối cùng bọn họ cũng nắm được cơ hội trong trận chung kết cuối cùng, liên thủ giết chết Hải Nạp Bách Xuyên được coi là mạnh nhất liên minh khi đó, đánh cho đội hình Hoa Hạ tan vỡ hoàn toàn – vất vả đến đâu thì cũng đáng giá.

Đêm đó sau khi về khách sạn, Tô Thế Luân tắm xong ngồi sấy tóc, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiêu đội truyền tới bên tai: “Thế Luân.”

“Ơi?” Tô Thế Luân tắt máy sấy, nghi hoặc ngẩng đầu nói, “Sao thế?”

Tiêu Tư Kính nhìn anh chăm chú, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc anh, nói: “Cậu gầy đi nhiều quá.”

Tô Thế Luân bỗng thấy hít thở không thông.

Có lẽ vì ánh đèn trong khách sạn quá ái muội, khoảnh khắc đó anh bỗng thấy ánh nhìn của người trước mặt thật dịu dàng, bị đối phương nhìn mình chăm chú mà ôn nhu, tim Tô Thế Luân đập điên cuồng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tầm nhìn trước mắt cũng trở nên mơ hồ, thậm chí có ảo giác như mình đang say.

Tiêu Tư Kính nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu Tô Thế Luân, giúp anh vuốt lại tóc, nói: “Trong khoảng thời gian này cậu đã vất vả nhiều rồi.”

“… Không sao.” Tô Thế Luân vội vàng nhìn sang chỗ khác, nói, “Tôi là đội phó, giúp đỡ anh là việc nên làm thôi.”

Tiêu Tư Kính không nhận ra sự khác thường của đội phó, thu tay lại, nói: “Tuy lần này giành vô địch nhưng chưa chắc năm sau sẽ thuận lợi hơn mùa này. Tính tôi cậu cũng biết, việc gì cũng cầu toàn, đòi hỏi sự hoàn hảo, làm cộng sự với tôi rất vất vả, nếu cậu cảm thấy…”

“Không sao hết.” Tô Thế Luân lập tức cắt lời hắn, “Chúng ta đã từng nói sẽ cùng nhau dẫn dắt Thất Tinh Thảo, anh quên rồi à?”

“Tất nhiên tôi không quên.” Tiêu Tư Kính nhìn anh chăm chú, nói, “Thế Luân, có cậu ở bên, tôi cảm thấy mình thực sự may mắn.”

“…” Tô Thế Luân hít sâu điều chỉnh lại nhịp tim đang đập tròng trành, cười cười ra vẻ bình tĩnh, nói: “Hơn nửa đêm rồi có thể đừng buồn nôn thế không? Mau đi ngủ sớm một chút.”

Tiêu Tư Kính cũng mỉm cười: “Ừ, đêm nay có thể ngủ ngon rồi. Ngủ ngon.”

Nhưng đêm đó đừng nói là ngủ ngon, Tô Thế Luân nằm trên giường trằn trọc, trăn trở cả đêm không chợp nổi mắt.

Tim anh đập loạn nhịp, từng hình ảnh từ khi quen biết Tiêu Tư Kính tới nay hiện ra trong đầu, anh nhớ rất rõ ràng từng chi tiết về Tiêu Tư Kính. Nhất là vừa rồi khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tiêu đội vốn nghiêm túc ấy nhìn anh, nhẹ nhàng sửa tóc giúp anh, Tô Thế Luân không nhịn được mà tưởng tượng lại một lần nữa.

– hình như có hơi thích người này mất rồi, phải làm sao bây giờ?

Tô Thế Luân rúc mình vào chăn, nghe thấy tiếng thở đều đều của người con trai giường bên cạnh, cảm giác mọi thứ dường như đã vuợt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Hết chương 426.

Nguyện làm fan Thất Tinh Thảo đến già T_T Tôi yêu hai người này nhất thế giới!!!! Yêu sự dịu dàng này nhất thế giới!!!!

An illustration picture shows a Marlboro cigarette in a coffee house in Vienna

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play