*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tỏ tình

Khi biết Lam Vị Nhiên trở về liên minh cùng Lưu Xuyên thành lập đội tuyển mới, tuy Diệp Thần Hi rất thất vọng vì sư phụ không trở lại Lạc Hoa Từ, nhưng từ góc độ đội trưởng, hắn lại cảm thấy cực kỳ may mắn, thực ra hắn còn biết ơn Lưu Xuyên. Nếu không phải nhờ Lưu Xuyên mặt dày đưa Lam Vị Nhiên quay lại, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không có cơ hội gặp sư phụ.

Chỉ cần Lam Vị Nhiên còn ở đây thì hắn vẫn còn hi vọng.

Mùa giải thứ 13, Diệp Thần Hi thua sư phụ tại bán kết, thua tâm phục khẩu phục. Long Ngâm hoàn toàn xứng đáng đoạt cúp vô địch tại mùa giải thứ 13, cũng là lần đầu tiên Lam Vị Nhiên giành quán quân, rốt cuộc sau bao năm cũng đã hoàn thành giấc mộng.

Nhưng hắn còn chưa kịp mời sư phụ đi ăn mừng thì ngay sau khi kết thúc lễ trao giải, hôm sau Lưu Xuyên đã vội vàng gấp rút kéo Long Ngâm về Trường Sa tổ chức fan meeting, tiếp đó còn chuẩn bị cho giải T.G.A Hè, Diệp Thần Hi cũng không biết rõ thời gian nghỉ của bọn họ.

T.G.A lần này Lạc Hoa Từ và Thất Tinh Thảo không tham gia, Diệp Thần Hi không đăng ký là vì muốn lợi dụng thời gian này để phối hợp đội hình sáu Tiêu Dao thuần dmg, chuẩn bị cho mùa giải sau. Thân là đội trưởng, một khi bận rộn thì có rất nhiều chuyện hắn không quản được, nhưng mỗi ngày đều chú ý tình hình ở T.G.A, nhất là những trận có Long Ngâm thì hắn đều xem trực tiếp.

Ba người mới xuất sắc của Long Ngâm gồm Từ Sách, Ngô Trạch Văn và Lâm Đồng luân phiên đấu võ đài, T.G.A lần này thu hoạch được cúp vàng. Tại lễ trao giải, Tứ Lam cười đến là vui vẻ, Diệp Thần Hi nhìn anh cười, khóe miệng cũng nhịn không được nhếch lên – hắn cũng vui theo sư phụ, Lam Vị Nhiên cố gắng vất vả bao năm như vậy, nhận được thành quả hôm nay cũng xứng đáng.

Cuộc thi kết thúc, Diệp Thần Hi gọi điện cho Lam Vị Nhiên, nói: “Chúc mừng sư phụ, lại thêm một cúp nữa.”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Cảm ơn. Lần này hai đội mạnh không tham gia, đây cũng chỉ là giải miễn phí thôi.”

Những lời này không phải lời khách sáo, Hồ Bân tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã đạt được trình độ như Diệp Thần Hi năm đó, Trần Tiểu Bắc và Tiết Khắc bên Thất Tinh Thảo cũng không hề thua kém đám Từ Sách. Nếu hai đội ngũ này tham gia thì chưa chắc Long Ngâm đã giành được quán quân. Có điều lão Tiêu và Diệp đội cũng có lý do không tham gia, cuộc thi đấu tổng hợp này vừa tốn thời gian vừa tốn sức, chỉ đánh võ đài không đánh đoàn chiến, tiền thưởng cũng không có bao nhiêu, rất nhiều đội trưởng không muốn mất công đi xa như vậy, thà giành thời gian để đổi mới chiến thuật còn được lời hơn.

Lưu Xuyên quyết định tham gia chỉ đơn giản là muốn cho bọn Ngô Trạch Văn có thêm cơ hội luyện tập, quy định của T.G.A là chỉ có tuyển thủ mới ra mắt trong hai năm trở lại mới được tham gia. Ba đại thần Lam Vị Nhiên, Lưu Xuyên và Tần Dạ hoàn toàn ngồi dưới đài làm người qua đường cả cuộc thi, nhất là với cái đồ lười Lam Vị Nhiên, cảm giác nằm không nhặt cúp thực sự không thể tuyệt vời hơn.

Diệp Thần Hi nói qua chuyện khác: “Đội tuyển bao giờ thì nghỉ?”

Lam Vị Nhiên nói: “Mai là bắt đầu được nghỉ rồi.”

“Anh có kế hoạch gì chưa?”

“Chưa tính toán gì đâu, ở nhà thôi.” Lam Vị Nhiên hợp tình hợp lý nói.

Diệp Thần Hi nhịn không được cười, ru rú ở nhà đúng là rất phù hợp với tính cách của Tứ Lam. Người này lười như vậy chắc chắn không muốn ngồi máy bay đi du lịch đây đó, vì đi nhiều sẽ mệt. Thà nằm trên giường ngủ bù, chơi game, xem phim còn hơn, vừa đơn giản vừa thoải mái.

“Anh định rúc ở nhà cả một tháng sao?” Diệp Thần Hi hỏi.

“Ừ, hiện tại trời nóng như thế, nằm điều hòa ở nhà là khỏe nhất.” Lam Vị Nhiên có quá nhiều lý do để được lười.

Diệp Thần Hi cười: “Nói cũng phải.”

Hắn vốn đang muốn hẹn Lam Vị Nhiên đi ngắm biển, hiện tại xem ra Lam Vị Nhiên không muốn bước chân ra khỏi cửa, Diệp Thần Hi cũng không mở lời nữa, lập tức hủy vé máy bay trực tuyến.

***

Hôm sau, toàn bộ thành viên Long Ngâm trực tiếp giải tán về nhà ngay tại Thượng Hải, những đội tuyển khác cũng cho nghỉ phép, Diệp Thần Hi cảm giác Lam Vị Nhiên sẽ đi thăm mộ cha, vì thế hắn cũng lái xe tới nghĩa trang.

Khi tới nơi thì trời đã đổ mưa, Diệp Thần Hi nhìn thấy người con trai mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đứng ở trước một ngôi mộ xa xa, trong tay cầm cúp vàng, môi khẽ động như đang nói gì đó. Anh không mang ô, cả người ướt sũng cũng không thèm để ý. Diệp Thần Hi vốn muốn tiến lên che ô cho anh, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc ấy, Diệp Thần Hi liền dừng chân, không tới quấy rầy anh nữa.

Nhất định anh có rất nhiều điều muốn tâm sự với cha, Diệp Thần Hi không muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiếm có này.

Một lát sau, dường như Lam Vị Nhiên đã nói xong, xoay người định đi, vừa quay đầu thì lại thấy Diệp Thần Hi cầm ô đứng nhìn anh cách đó không xa.

Ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Thần Hi lập tức bước nhanh tới trước mặt anh, che ô cho đối phương, dịu dàng nói: “Anh lại quên mang ô à?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Lúc sáng đi thì trời vẫn tạnh, không ngờ lại mưa.”

Anh không có thói quen mang theo ô, trước đây khi còn ở Lạc Hoa Từ cũng thế, mỗi lần đi ra ngoài chỉ mang theo ví và điện thoại, cả người thoải mái.

Nhìn ánh mắt dịu dàng của người thanh niên trước mắt đang nhìn mình, Lam Vị Nhiên có chút xấu hổ nhìn qua chỗ khác, hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Diệp Thần Hi đặt một bó hoa xuống trước ngôi mộ, nói: “Hôm nay Lạc Hoa Từ cũng bắt đầu nghỉ, tôi muốn tới thăm bác, vừa vặn lại gặp anh.”

“Ồ…” Lam Vị Nhiên dừng một chút, “Nghe mẹ tôi nói trước đây cậu cũng hay tới thăm à?”

“Ừ.” Diệp Thần Hi thừa nhận không e dè, dù sao trước lúc cha Lam Vị Nhiên qua đời, hắn vẫn thường tới bệnh viện chăm bác trai, tuy rằng không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, nhưng trong lòng Diệp Thần Hi vẫn tôn kính vị trưởng bối kia chẳng khác nào cha ruột.

Sau khi đặt hoa xuống, Diệp Thần Hi mới đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn Lam Vị Nhiên, hỏi: “Có phải giành được quán quân xong thấy thoải mái hơn không?”

Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Đúng vậy, hôm nay cũng cố ý mang cúp tới cho cha xem.”

Diệp Thần Hi không nói với anh, thực ra năm ấy sau khi Lạc Hoa Từ giành được vô địch, hắn đã tự mình mang cúp tới thăm bác trai, nếu bác trai trên trời có linh, nhất định sẽ mừng cho bọn họ. Lạc Hoa Từ giành vô địch, Tứ Lam cũng đã có cúp, cuối cùng cũng không còn tiếc nuối gì nữa.

Nhìn Lam Vị Nhiên thoải mái tươi cười, Diệp Thần Hi nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc rối lên vì nước mưa của anh, dịu dàng nói: “Về thôi, mưa to hơn rồi.”

Lam Vị Nhiên gật đầu, rời khỏi nghĩa trang cùng Diệp Thần Hi.

Diệp Thần Hi lái xe tới, Lam Vị Nhiên thì lười lái xe nên thuê xe tới nghĩa trang, Diệp Thần Hi liền đưa anh về nhà một cách vô cùng hợp lý.

Vừa lên xe, vì lo lắng anh bị cảm, Diệp Thần Hi lấy một chiếc khăn mặt mới từ ghế sau đưa anh lau tóc.

Ai dè Lam Vị Nhiên lại “không câu nệ tiểu tiết”, lau tóc xong liền cởi luôn sơ mi, quần áo ướt dính vào người rất khó chịu, Lam Vị Nhiên không phải dạng người cố nhẫn nhịn để bản thân phải chịu ủy khuất, anh cởi áo sơ mi vướng víu ra, dùng khăn lau khô người, sau đó quay lại hỏi Diệp Thần Hi: “Có chăn không?”

Diệp Thần Hi: “…”

Tuy cả hai đều là đàn ông, nhưng ở bên cạnh người đồ đệ yêu thầm mình nhiều năm như vậy mà cởi quần áo thì cũng quá liều rồi… Có điều việc này cũng chứng minh Lam Vị Nhiên cực kỳ tin tưởng Diệp Thần Hi, có lẽ anh nghĩ rằng cùng đồ đệ đi tắm suối nước nóng cũng không có vấn đề gì.

Diệp Thần Hi nhìn anh cười, tìm chăn ở ghế sau đưa cho anh: “Này, cẩn thận cảm lạnh.”

Lam Vị Nhiên yên tâm thoải mái đắp chăn, dựa vào ghế nói: “Sáng nay đi sớm ngủ không đủ, giờ tôi ngủ đã, đến nơi thì gọi ha.”

“Ừ, anh ngủ đi.”

Diệp Thần Hi khởi động xe, không qua bao lâu thì Lam Vị Nhiên đã ngủ, Diệp Thần Hi dừng xe ở ngã tư, chỉnh lại ghế rồi đắp lại chăn cho anh, nhìn sườn mặt an tĩnh của anh, ánh mắt Diệp Thần Hi dần dịu dàng hơn.

Mùa giải thứ tư năm đó, Lam Vị Nhiên thường xuyên mất ngủ, mỗi sáng đi tới mắt đều thâm quầng, trong ấn tượng của Diệp Thần Hi, đã rất lâu rồi anh không an tâm ngủ ngon như vậy. Thực ra cha của Lam Vị Nhiên nói rất đúng, Lam Vị Nhiên nhìn lười nhác nhưng trong tim lại cực kỳ quật cường. Anh rất nghiêm khắc với bản thân, hôm nay rốt cuộc cũng giành chiến thắng, với anh mà nói có lẽ như đã trút hết được gánh nặng.

Nhìn bộ dạng ngủ say không hề phòng bị của anh, Diệp Thần Hi thấy cổ khát khô, thậm chí xúc động muốn hôn xuống.

Lam Vị Nhiên hoàn toàn không biết, hình ảnh cởi áo đắp chăn ngủ của anh có bao nhiêu mê người, đặc biệt là với một Diệp Thần Hi nhẫn nhịn quá nhiều năm…

Có điều, thân là tài xế, Diệp Thần Hi vẫn mạnh mẽ đè nén khát vọng này, chạy xe an toàn tới nhà Lam Vị Nhiên, lúc này mới lay anh tỉnh.

***

Trước đây Diệp Thần Hi đã từng tới nhà Lam Vị Nhiên, lần này quay lại, vậy mà trong phòng vẫn bày biện như trước đây.

Mẹ không ở nhà, Lam Vị Nhiên nói: “Ngồi đi, tôi đi tắm đã rồi nấu cơm.”

Ai dè khi Lam Vị Nhiên tắm xong đi ra, Diệp Thần Hi đã đeo tạp dề đứng trong bếp.

Lam Vị Nhiên tò mò dựa vào cửa nhìn hắn: “Tự giác ghê nha, chủ động xuống bếp cơ à?”

Diệp Thần Hi cười: “Ừ, nếu tôi không nấu thì chắc chắn anh sẽ nấu mì không cho mà xem.”

Lam Vị Nhiên nói: “Thực ra mì không cũng ngon mà, ăn chay rửa ruột.”

Người này thực sự có khả năng viện lý do để lười đến là quang minh chính đại, còn về chuyện anh nấu mì không thì… kỳ nghỉ ngơi năm đó khi hắn không về nhà mà ở lại Thượng Hải, anh đưa Diệp Thần Hi 16 tuổi đi chơi cả một ngày, cũng từng gọi Diệp Thần Hi tới nhà, Diệp Thần Hi may mắn từng nếm thử mì suông Lam Vị Nhiên tự tay làm, ăn qua một lần mà khắc sâu trong tâm khảm.

Xé gói mì ra, cho gói muối và gói rau vào là thành bát mì của Lam Vị Nhiên, hơn nữa lần đó còn cho thiếu muối, ăn chẳng có vị gì, vậy mà Lam Vị Nhiên còn ăn đến là ngon lành, Diệp Thần Hi cũng bội phục.

Tiêu chuẩn sinh hoạt của người lười cực kỳ thấp, Tứ Lam chẳng khác gì con mèo lười, chính ra thì nuôi rất dễ. Ăn gì không quan trọng, chỉ cần cho anh ăn no ngủ đủ thì anh đã rất vui vẻ rồi.

Nghĩ đến đây Diệp Thần Hi không nhịn được cười, quay đầu nhìn Lam Vị Nhiên, nói: “Tôi làm bít-tết cho anh nhé, vẫn chín bảy phần đúng không?”

“Còn có cả bít-tết cơ à?” Lam Vị Nhiên đi vào bếp, sửng sốt nói, “Nhiều đồ ăn như vậy… cậu xuống dưới lầu mua hả?”

“Ừ, trong tủ lạnh không có đồ ăn.” Mẹ của Lam Vị Nhiên rất ít khi ở nhà, khả năng bếp núc của Lam Vị Nhiên thì khỏi cần nói, trong tủ lạnh không có gì ăn cũng là chuyện quá bình thường. Diệp Thần Hi nhân lúc Lam Vị Nhiên đi tắm liền xuống lầu mua đồ ăn.

Diệp Thần Hi nấu ăn rất ngon, thói quen độc lập từ nhỏ nên hắn thường xuyên tự nấu cơm, cũng nghiên cứu qua rất nhiều công thức món ăn.

Đến khi món bít-tết thơm ngào ngạt được bưng lên bàn, Lam Vị Nhiên đói sắp hỏng lập tức khởi động, mặt đầy hưởng thụ híp mắt ăn sạch – tuy người lười rất dễ nuôi, một bát mì không cũng no bụng rồi, nhưng ăn đồ ngon thì ai lại ngại. Bít-tết của Diệp Thần Hi làm còn ngon hơn bít-tết khi Lam Vị Nhiên ăn ở nhà hàng chính tông ở nước ngoài, Lam Vị Nhiên ăn xong một phần cảm giác còn chưa đủ, nhịn không được muốn ăn thêm phần thứ hai.

“Tôi phát hiện ra cậu nấu ăn ngon lắm nha, sau này giải nghệ có thể nghĩ đến chuyện mở nhà hàng.” Lam Vị Nhiên ăn no xong rồi lau miệng, ngẩng đầu nhìn hắn nói.

“Nếu thích thì sau này tôi lại nấu cho anh.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói.

Hắn không nói cho anh biết rằng hắn vì anh mà học nấu ăn. Lam Vị Nhiên thích ăn bít-tết nhất, trước đây mỗi lần đi ăn ngoài hàng đều ăn hai phần. Sau khi Lam Vị Nhiên rời đi, Diệp Thần Hi tìm trên mạng rất nhiều công thức làm bít-tết, thí nghiệm mấy lần mới làm ra được loại hương vị mà Lam Vị Nhiên thích nhất.

– nếu anh nguyện ý, kỳ thực tôi có thể làm đầu bếp riêng cả đời cho anh.

Nhìn bộ dạng thoải mái của Lam Vị Nhiên, Diệp Thần Hi cũng nhịn không nói ra những lời này.

Hắn không muốn phá hỏng đi thời khắc ấm áp hiếm có này, cũng không muốn tạo bất cứ áp lực nào cho Lam Vị Nhiên. Cứ như vậy dùng quan hệ thầy trò mà ở bên nhau cũng tốt rồi, Diệp Thần Hi cũng không sốt ruột, hắn đã đợi lâu như vậy, đợi thêm vài ngày nữa thì có sao?

***

Kỳ nghỉ lần đó, quả nhiên Lam Vị Nhiên rúc trong nhà tròn một tháng.

Diệp Thần Hi ở lại Thượng Hải xử lí mấy chuyện của Lạc Hoa Từ, chủ yếu là vấn đề về hợp đồng đến hạn của rất nhiều thành viên trong đội cùng với những chuyện linh tinh liên quan tới hợp đồng đại diện. Giờ đây hắn đã trở thành một đội trưởng thành thục, thừa sức xử lý thành thạo những việc này.

Mỗi khi rảnh rỗi, Diệp Thần Hi liền tới nhà Lam Vị Nhiên, đích thân xuống bếp nấu cơm cho Lam Vị Nhiên. Lam Vị Nhiên thích ăn bò hay sườn, Diệp Thần Hi sẽ đều săn sóc làm nhiều một chút để ở trong tủ lạnh. Như thế mỗi khi Lam Vị Nhiên lười liền có thể hâm nóng đồ ăn bằng lò vi sóng.

Mà Lam Vị Nhiên ru rú trong nhà chỉ chơi game và xem phim, anh xem hết sạch toàn bộ phim được công chiếu trong năm, đặc biệt là thể loại trinh thám và sci-fi, Tần Dạ chắc sẽ bực lắm – vì phạm vi spoil phim của Lam Vị Nhiên lại nhiều gấp đôi rồi.

Kỳ lạ là, khi Diệp Thần Hi không tới, Lam Vị Nhiên lại có chút nhớ nhung trong lòng.

Có lẽ là khẩu vị bị nuôi thành quen, Tiểu Diệp không tới nấu cơm cho anh, tự nấu mì vậy mà lại ăn không nổi – quả nhiên tằn tiện bỗng xa hoa thì dễ, quen xa xỉ rồi trở lại thiếu thốn khó biết bao nhiêu.

Vì vậy Lam Vị Nhiên liền nghĩ ra cách gọi ship đồ ăn, Diệp Thần Hi tới phát hiện trên bàn anh có một đống số điện thoại của các hàng ăn bên ngoài, đồ ăn bên ngoài không đủ dinh dưỡng lại chẳng hợp vệ sinh, thế là hắn liền gia tăng tần suất tới nấu cơm cho sư phụ, Lam Vị Nhiên tỏ vẻ hớn hở ra mặt.

Cuối cùng, khi bắt đầu mùa giải thứ 14, Lam Vị Nhiên tăng những hai cân rưỡi.

Trở lại Trường Sa, Tần Dạ độp ngay một câu: “Ngày nào Tứ Lam cũng ăn thịt đấy à? Nghỉ một tháng đã béo ú rồi?”

Lưu Xuyên cũng cẩn thận đánh gia: “Đúng là béo.”

Tứ Lam béo bị mọi người vây quanh đùa giỡn, thậm chí Tiểu Dư còn to gan định tới sờ nọng cằm của Tứ Lam, bị Tứ Lam đánh cho một cái vào tay.

Thực ra trước đây Lam Vị Nhiên rất gầy, như bây giờ lại thành ra vừa đẹp – đương nhiên đây là quan điểm của Diệp Thần Hi.

Lam Vị Nhiên lại chẳng thèm quan tâm, anh không có tí ý niệm béo gầy gì cả, chỉ cần bản thân thoải mái là được rồi, không giống như mấy cô gái nghĩ phải gầy mới đẹp, con trai vẫn nên có chút thịt thà thì hơn.

Sau khi tới Trường Sa, anh liền bắt đầu ăn đồ ăn dì Tôn nấu cùng mọi người, đôi khi lại nhớ tới mùi vị những món mà Diệp Thần Hi nấu. Tuy dì Tôn nấu ăn cũng ngon, mỗi bữa ăn ở Long Ngâm cũng rất phong phú đa dạng, nhưng anh vẫn cảm giác đồ ăn Diệp Thần Hi làm hợp khẩu vị nhất.

– khi đó anh còn chưa biết, Diệp Thần Hi nấu ăn, hoàn toàn dựa theo sở thích của anh mà nêm nếm.

***

Sự kiên nhẫn của Diệp Thần Hi khiến Lâm Vũ Phàm cũng cảm động, khi sư phụ không về thì yên lặng chờ đợi, đến khi sư phụ quay lại thì nhẫn nhịn không thổ lộ. Lâm Vũ Phàm tính hay nôn nóng thấy sốt ruột thay cho đội trưởng, nhất là khi nhìn bộ dạng không hề tự giác của Lam Vị Nhiên đối với Diệp đội, Lâm Vũ Phàm thậm chí còn xúc động muốn xông tới nói toạc hết với Lam Vị Nhiên.

Tất nhiên Lâm Vũ Phàm không có lá gan này, chỉ có thể ở bên lo lắng suông – cậu chính là kiểu hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột muốn chết.

Sau này thật sự Lâm Vũ Phàm không nhịn nổi nữa, nhân lúc đội trưởng đang vui vẻ liền bóng gió: “Khụ, thực ra tôi cảm giác hay là Diệp đội thử nói ra xem sao, tỉ như thừa dịp say rượu tỏ tình, nếu anh ấy không đồng ý thì hôm sau cứ giả vờ uống say lỡ miệng.”

Diệp Thần Hi mỉm cười, nói: “Cậu nghĩ anh ấy dễ lừa như vậy sao?”

Lâm Vũ Phàm: “…”

“Anh ấy rất thông minh, mánh khóe kiểu này không có tác dụng gì đâu.” Diệp Thần Hi nói, “Tôi cũng không muốn nhẫn, nhưng tôi lại càng không muốn liều lĩnh làm hỏng mối quan hệ này. Trước đây khi anh ấy rời đi còn xóa luôn bạn bè với tôi, có lẽ lần này anh ấy sẽ tiếp tục làm như vậy.”

Năm đó Lam Vị Nhiên rời đi rất quyết đoán, nếu mình tùy tiện tỏ tình khiến anh không thể chấp nhận, rất có thể anh sẽ biến mất thêm một lần nữa.

Diệp Thần Hi không muốn làm chuyện mà mình không nắm chắc – Tứ Lam là người hắn quý trọng nhất, hắn muốn Tứ Lam có thể đón nhận hắn một cách cam tâm tình nguyện, không chịu bất cứ áp lực nào.

Lâm Vũ Phàm nhịn không được hỏi: “Vậy anh định đợi đến lúc nào, đợi lâu như thế cũng chẳng phải cách hay…”

Diệp Thần Hi nói: “Ít nhất đợi đến khi anh ấy giải nghệ rồi tính.”

***

Giống như nhiều người đã đoán trước, sau mùa giải thứ 14, ba đại thần của Long Ngâm cùng tuyên bố giải nghệ. Trên thực tế, Lam Vị Nhiên, Lưu Xuyên và Tần Dạ kiên trì lâu như vậy cũng đã tới lúc phải rời đi, trước đó bọn họ cũng đã bàn giao xong xuôi. Lưu Xuyên giao lại chức đội trưởng cho Ngô Trạch Văn, để Trạch Văn chỉ huy thi đấu. Đội phó giao cho Lý Tưởng nhiệt tình, cũng dễ xử lý công việc ngoại giao của đội cũng như ứng phó bên phía truyền thông.

Trải qua tôi luyện mùa giải thứ 14, Ngô Trạch Văn tiếp nhận tinh hoa chỉ huy của ba đại thần, phong cách dùng IQ nghiền áp của học bá tuyệt đối sẽ trở thành trọng điểm trên sân đấu trong tương lai. Hơn nữa Long Ngâm còn khai quật rất nhiều người mới từ trong game, khi ba đại thần rời đi cũng cực kỳ yên tâm.

Lưu Xuyên triệt để lui về sau màn, vừa làm ông chủ của Long Ngâm, vừa kiêm chức quản lý thường vụ của liên minh eSports. Hắn cũng là người đầu tiên thành công chuyển mình từ nghiệp tuyển thủ sang quản lý đứng sau một câu lạc bộ. Lam Vị Nhiên biết, với khả năng của Lưu Xuyên, quy mô của câu lạc bộ Long Ngâm chắc chắn sẽ còn mở rộng.

Tần Dạ không nỡ rời Long Ngâm, Lưu Xuyên và Lý Tưởng liền hợp sức khuyên bảo anh ở lại đội làm huấn luyện viên. Có anh ở đây Lam Vị Nhiên lại càng yên tâm.

Vì vậy, Lam Vị Nhiên thích nhàn hạ liền chạy về Cáp Nhĩ Tân, quay lại trường cũ dạy học.

Anh lại một lần nữa cầm lấy bảng vẽ, hàng ngày viết chữ vẽ tranh, cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàn nhã – Lưu Xuyên cũng nói, đây là cách sống thích hợp nhất đối với tên đại lười Lam Vị Nhiên. Vì thế khi Lam Vị Nhiên quyết định trở lại trường đại học làm thầy giáo, Lưu Xuyên cũng không khuyên bảo gì, phóng khoáng trở về, lấy cúp xong là chạy biến, đây mới chính là tác phong của Lam Vị Nhiên.

Chương trình học ở đại học rất thoải mái, mỗi tuần chỉ cần lên giảng đường mấy tiết, thời gian còn lại đều tự do, Lam Vị Nhiên ngày qua ngày tiêu dao tự tại, chỉ là đôi lúc sẽ nhận được mấy bức thư nặc danh của học sinh: “Thầy ơi dạy em chơi Tiêu Dao đi, em là fan cuồng của thầy luôn đó!” “Thầy ơi, cái hợp kích Trường phong xuy tuyết và Lạc anh tân phân phóng ra như thế nào vậy? Lần nào em cũng bị hụt.” “Thầy ơi nhìn thầy quen lắm, có phải đội phó Tứ Lam của Long Ngâm hồi trước không?”

Mỗi lần nhìn thấy mấy lá thư này, Lam Vị Nhiên liền không nhịn được mà cười thầm.

Dù đã rời khỏi liên minh, nhưng đoạn thời gian cùng đồng đội cố gắng lại là hồi ức trân quý nhất đối với Lam Vị Nhiên.

Đó là ngày mùng 1 tháng Ba, Lam Vị Nhiên đang đứng lớp thì có một người con trai đột nhiên đi vào từ cửa sau. Người nọ mặc áo măng-tô màu đen, tóc vuốt cẩn thận tỉ mỉ, đi tới hàng ghế cuối ngồi xuống nghe giảng bài. Một đám học sinh tò mò quay đầu nhìn hắn, người này còn rất trẻ, dung mạo anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười mỉm ôn nhu, cười một cái trực tiếp miểu sát một đám người.

Những sinh viên có chú ý tới liên minh Võ Lâm lại càng kích động bẻ gãy bút chì dưới ngăn bàn – Giời ạ! Đây là Diệp đội của Lạc Hoa Từ mà!

– phát hiện Diệp đội hàng xịn ở sân trường Cáp Nhĩ Tân, Diệp đội tới trường thăm sư phụ!

Có học sinh lén đăng một dòng thông báo trên weibo, nháy mắt đã hơn 10000 repost, không ít người cầu xem ảnh chụp sư phụ.

Lam Vị Nhiên thấy Diệp Thần Hi ngồi trong góc, có điều anh cũng không để ý tới đối phương, tiếp tục chuyên tâm giảng bài. Mãi đến khi tan học, Lam Vị Nhiên mới nói: “Em sinh viên ngồi sau nghe giảng kia, theo tôi ra đây một chút.”

Trong tiếng ồn ào của đám sinh viên, Diệp Thần Hi mỉm cười đi theo thầy giáo Lam ra ngoài nhận khiển trách.

Lam Vị Nhiên đưa đồ đệ tới văn phòng, pha cho hắn một tách cà phê, lúc này mới quay đầu nói: “Sao lại chạy tới tận trường thăm tôi? Còn ngại mình chưa đủ nổi tiếng à? Trong khoa tôi có cả đống fan cuồng của cậu đó.”

Diệp Thần Hi nói: “Hôm nay được dịp nghỉ nên muốn tới trường thăm anh một chút… không gây phiền phức cho anh chứ?”

Lam Vị Nhiên cười nói: “Không sao.”

Diệp Thần Hi nói: “Trước đây mỗi khi anh say đều gọi điện cho tôi giảng giải về cách dùng màu, cuối cùng hôm nay cũng nghe được bản hoàn chỉnh.”

“…” Lam Vị Nhiên có chút xấu hổ, “Lần sau mà tôi có gọi thì cậu đừng có bắt máy nữa.”

Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Điện thoại của anh gọi dù có thế nào tôi cũng sẽ nghe.”

Nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, tim Lam Vị Nhiên bỗng đập nhanh hơn.

Trên thực tế, đã lâu rồi không gặp, Lam Vị Nhiên cũng có chút nhớ nhung đồ đệ tri kỷ này, sau khi rời khỏi liên minh tuy rằng cũng có liên hệ với rất nhiều người qua điện thoại và QQ, nhưng Diệp Thần Hi lại là người đầu tiên tự mình chạy tới trường thăm anh.

Cảm giác thân thiết kỳ quái này khiến Lam Vị Nhiên không nhịn được vươn tay sờ lên tóc Diệp Thần Hi, đến khi nâng tay lên mới giật mình phát hiện, người con trai trước mặt đã không còn là Tiểu Diệp năm đó nữa.

“Đã lâu không gặp, hình như cậu lại cao lên nữa hả?” Lam Vị Nhiên thu tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Cao hơn tôi mấy cen-ti-mét rồi.”

Diệp Thần Hi cười nói: “Thực ra tôi đã ngừng cao rồi, anh cảm giác như vậy có lẽ là vì trong ấn tượng của anh tôi vẫn là tiểu đồ đệ năm ấy.”

Lam Vị Nhiên sờ cằm cười: “Chắc vậy.”

Trước đây, anh có thể rất tự nhiên đặt tay lên đỉnh đầu thiếu niên, nhẹ nhàng xoa đầu tỏ vẻ sư phụ cổ vũ cho đồ đệ. Nhưng hiện tại, động tác này lại có chút mất tự nhiên, Diệp Thần Hi đã cao vượt anh rồi, có trách cũng chỉ trách bọn họ tách ra quá lâu.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một lát, lúc này Diệp Thần Hi mới lấy một chiếc hộp lớn được gói rất đẹp từ trong túi áo ra, nói: “Sư phụ, chúc mừng sinh nhật.”

Lam Vị Nhiên sửng sốt một chút mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình, nhịn không được nói: “Tôi vốn tưởng cậu đưa đội tới đây thi đấu nên tiện thể đến thăm… đừng bảo vì chuyện này nên cậu mới tới Cáp Nhĩ Tân nhé?”

“Ừ.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Trước giờ chưa từng trải qua sinh nhật cùng anh, hôm nay vừa lúc được nghỉ nên tôi đáp chuyến bay sáng tới đây.”

Lam Vị Nhiên: “…”

Thực ra anh vốn không thích sinh nhật, mua bánh kem rồi ăn bánh kem rất là phiền. Anh lại ghét nhất là phiền phức, vì thế mấy năm gần đây cũng lâu rồi không tổ chức sinh nhật nữa, có điều Diệp Thần Hi cố ý tới thăm, Lam Vị Nhiên vẫn quyết định mời hắn ăn một bữa cơm.

Hai người cùng nhau ăn một bữa cơm Tây, sau đó Diệp Thần Hi liền vội vàng chạy về sân bay.

Lam Vị Nhiên nói: “Cậu ngồi máy bay tới đây chỉ vì muốn đón sinh nhật với tôi cũng quá xa xỉ… Bên đội còn bộn bề nhiều việc lắm đúng không? Theo như tôi biết thì mùa giải mới cũng bắt đầu rồi.”

Diệp Thần Hi cười nói: “Không sao, còn có đội phó Lâm, Hồ Bân cũng sẽ giúp quản lý công việc ở đội, tôi chỉ đi một ngày, Lạc Hoa Từ cũng sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.”

Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Tôi tiễn cậu ra sân bay.”

Lam Vị Nhiên cảm thấy, Diệp Thần Hi thừa tiền tùy hứng, thực ra hoàn toàn không cần thiết phải bay từ xa tới đây chỉ để trải qua sinh nhật với anh,.

Có điều khi tiễn đồ đệ tại cổng kiểm an ở sân bay, trong lòng Lam Vị Nhiên cũng có chút luyến tiếc lạ kỳ, thậm chí còn muốn hắn nán lại thêm vài ngày thì tốt rồi, có thể thuận tiện dẫn hắn đi chơi quanh thành phố. Bình thường đưa đội đi thi đấu rất vội vàng, thực ra rất nhiều đội trưởng các đội hoàn toàn không biết gì về thành phố sân khách.

Lam Vị Nhiên nhìn theo bóng Diệp Thần Hi xa dần.

Tựa như có thần giao cách cảm, Diệp Thần Hi bỗng xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Lam Vị Nhiên.

Lam Vị Nhiên giật mình nói: “Vào kiểm an đi.”

Diệp Thần Hi trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Sư phụ, chúng ta biết nhau sáu năm rồi phải không?”

Lam Vị Nhiên nói: “Ừ, hình như là sáu năm rồi.”

Diệp Thần Hi mỉm cười, nhẹ siết chặt cái ôm, nói: “Về nhớ mở quà, tôi đi trước.”

“Ừ…”

Sau khi hắn rời đi, Lam Vị Nhiên nổi tính tò mò, bóc quà ngay tại chỗ.

Bên trong chiếc hộp lớn được gói cẩn thận lại có một cái hộp nhỏ cùng với một chiếc thiệp mừng viết tay.

“Có điều này tôi vẫn không dám nói với anh, chúng ta quen biết nhau đã tròn sáu năm, tôi cũng thầm yêu anh đủ sáu năm rồi. Trong lòng tôi, anh không chỉ là sư phụ mà tôi tôn kính nhất, mà còn là người tôi muốn trân trọng nhất.

Tôi yêu anh, Lam Vị Nhiên.

Không dám thổ lộ ngay mặt với anh là vì tôi sợ anh xấu hổ phản cảm, tôi không muốn nhìn thấy biểu tình chán ghét của anh.

Trong chiếc hộp này có một đôi nhẫn, là thứ tôi muốn tặng cho anh nhất. Nếu anh đồng ý, xin hãy cho tôi một cơ hội, để tôi được ở bên anh.

– Diệp Thần Hi.”

Đồ đệ này, dù là khi tỏ tình cũng vẫn luôn dịu dàng săn sóc đến vậy.

Hắn không nói những lời này trước mặt Lam Vị Nhiên khiến anh phải xấu hổ, mà lại để cho Lam Vị Nhiên được lựa chọn một cách tự do. Muốn mở hộp hay không, muốn đeo nhẫn hay không, quyết định hoàn toàn nằm trong tay Lam Vị Nhiên

Nhìn chiếc hộp nhỏ nhắn trước mặt, Lam Vị Nhiên lại cảm giác thứ trong tay nặng tựa ngàn vàng.

Đó không chỉ là một đôi nhẫn, mà là tâm ý trọn vẹn sáu năm của một người từ khi còn niên thiếu đã bắt đầu yêu anh, cùng với quyết tâm muốn ở bên anh cả một đời.
Hết chương 407.

Dạ chương này tôi dịch hay quá đọc lại thiệt xúc động tự vỗ tay khen bản thân =__=

Măng-tô đen:)82b98cc0ly1fn5lv6v56bj21400qo7dljpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play