*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng là Lưu Xuyên không ngờ được Ngô Trạch Văn thực sự có thể thắng trận này, kết quả khiến hắn vừa sửng sốt lại vừa vui mừng.
Tấm bản đồ “Thực cốt thảo nguyên” này đúng là hắn đã lựa chọn vì Ngô Trạch Văn, nhưng Lưu Xuyên cũng không chắc rằng liệu Ngô Trạch Văn có thể tận dụng ưu thế đó hay không. Trước trận đấu hôm nay hắn đã từng luyện tập trên tấm bản đồ này với Ngô Trạch Văn nhiều lần, Lưu Xuyên thừa nhận năng lực tìm kiếm vị trí có lợi trên địa hình ngay trong thời khắc mấu chốt của Ngô Trạch Văn, nhưng vấn đề là Lưu Xuyên không đảm bảo được Lâm Đồng sẽ phát huy ra sao. Nhỡ đâu Lâm Đồng ra sân thứ hai phạm sai lầm, một mình Trạch Văn phải đối mặt với hai đại tướng của Thất Tinh Thảo thì tỉ lệ thắng sẽ càng thấp. Chưa kể việc Trạch Văn có thể phát huy ổn định được không vẫn là dấu chấm hỏi. Lưu Xuyên bố trí như vậy thực ra cũng mang ý nghĩ “đánh cược một phen”.
Nhưng điều khiến Lưu Xuyên vui mừng là hắn đã thắng cược. Không nói Dạ Dạ lúc nào cũng phát huy ổn định, hai người mới Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn đều không khiến hắn thất vọng.
Thắng lợi vòng lôi đài này khiến Lưu Xuyên phấn khởi bất ngờ, đồng thời cũng giúp sĩ khí của đội tuyển Long Ngâm được nâng cao.
Sau khi Ngô Trạch Văn đi xuống, mọi người đều đi tới ôm cậu. Tiểu Dư hưng phấn đi vòng quanh Ngô Trạch Văn, thân là đứa học kém, sự sùng bái của cậu đối với học bá lại tăng thêm một bậc. Ngay đến cả Tần Dạ luôn nghiêm túc cũng cười cười vỗ vai Ngô Trạch Văn, nói: “Đánh tốt lắm.”
Ngô Trạch Văn được đồng đội vây quanh chỉ có thể ngượng ngùng đẩy kính.
Lưu Xuyên mỉm cười vươn tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Mệt đúng không? Qua bên kia nghỉ ngơi chút đi.”
Nói rồi liền đưa Ngô Trạch Văn về ghế ngồi, đích thân đưa nước qua cho cậu.
Việc người mới hạ gục được đại thần lão làng thường xuyên xuất hiện trong giải chuyên nghiệp, ví dụ như mùa giải mà Lộc Tường và Dương Kiếm ra mắt, hai người cũng từng giết được vô số đại thần đồng môn, thế không thể đỡ, chính từ đó mà bọn họ đã được đặt lên ngôi đại thần như bây giờ. Nhưng khác ở chỗ, Lộc Tường và Dương Kiếm là người mới sớm bộc lộ tài năng, nhuệ khí ngập tràn, nhìn bọn họ đánh sẽ có cảm giác sôi trào nhiệt huyết. Trong khi đó Ngô Trạch Văn lại quá mức bình tĩnh khi thắng được trận này, trước thời khắc công bố kết quả mọi người còn không nghĩ rằng cậu sẽ thắng. Thậm chí khi hai người đồng thời ngã xuống, phần lớn người xem cũng đều nghĩ rằng trọng tài sẽ phán chiến thắng thuộc về Luân thần cho đến giây cuối cùng khi Ngô Trạch Văn được tuyên thắng cuộc.
– vượt lên trong một giây cuối cùng thực sự quá kích thích! Ngay cả Ngô Trạch Văn cũng cảm thấy như mình đang mơ.
Comment trên kênh livestream nháy mắt đã lên tới hơn 1000, những dòng spam ‘Học bá 6666’ thậm chí bao phủ kín màn hình. Vô số fan hâm mộ cũng tràn vào weibo Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên biết rõ, sau trận này, người ngoài sẽ không thể nghi ngờ thực lực của Ngô Trạch Văn nữa, rốt cuộc cậu cũng đã đặt được một bước chân vững chắc tại môn phái Ngũ Độc này!
***
Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình kích động nói: “Tôi tin mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ với kết quả trước mắt! Có điều cách chơi khống chế pet và chồng trúng độc của Trạch Văn thực sự có ưu thế trên tấm bản đồ này! Trước đây tôi cũng đã nói, muốn thắng được Luân thần thì phải nghĩ cách khống chế. Trong thời khắc cuối cùng cậu ấy có thể nhanh chóng chồng trúng độc lên Luân thần, điều này cũng khiến cho khi tính toán thương tổn cuối cùng Luân thần chịu nhiều sát thương hơn!”
“Đúng là như vậy.” Lâm Lập Minh bình tĩnh tổng kết, “Tuyển thủ này rất thông minh, biết phải đánh như thế nào mới có lợi nhất cho mình, tôi cảm thấy đây là điều mà người mới bình thường rất khó có được.”
“Không sai!” Lâm đội khen đồ đệ mình khiến tâm tình Trương Thư Bình rất tốt, hận không thể bảo Lâm đội khen thêm mấy câu.
Lâm Lập Minh nói tiếp: “Đấu pháp bùng nổ của Tô Thế Luân thiên về đoàn chiến cùng Thất Tinh Thảo, khi solo thì tuyển thủ có nhiều kỹ năng khống chế sẽ có nhiều cơ hội hơn. Sự thật cũng chứng minh, một khi Luân thần bùng nổ xong mà không giết được Ngô Trạch Văn thì Ngô Trạch Văn sống sót sẽ tạo ra cực nhiều phiền toái cho cậu ta.”
“Có điều tôi thấy biểu tình của Luân thần cũng rất bình tĩnh.” Hồ Lượng nhìn màn hình lớn nói, “Không biết Tiêu đội đang nói gì với cậu ấy.”
Trong thời gian nghỉ giữa trận, camera chiếu hình ảnh trong phòng cách âm của Thất Tinh Thảo, Tô Thế Luân đi xuống khỏi đài tuyển thủ được Tiêu đội nhẹ nhàng ôm vào ngực, Tiêu Tư Kính vỗ lưng anh, hạ giọng nói: “Đừng để ý, em đánh rất tốt.”
Tô Thế Luân gật đầu: “Tôi biết.”
Thân là tuyển thủ lão làng kinh nghiệm phong phú, Tô Thế Luân hiểu rõ trận hôm nay anh đã đánh ra được trình độ của chính mình. Ngô Trạch Văn thắng được anh cũng do rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, điểm kỹ năng cộng thêm khác nhau, lợi dụng địa hình v… v… Anh thừa nhận Ngô Trạch Văn là người mới cực kỳ lợi hại, nhưng không thể nói Ngô Trạch Văn thắng được anh thì có nghĩa là Ngô Trạch Văn mạnh hơn anh. Tô Thế Luân vẫn cực kỳ tự tin với điểm này, thực ra Tiêu Tư Kính vốn không cần an ủi.
Có điều thấy người con trai luôn nghiêm túc lạnh lùng này chịu chủ động mở miệng an ủi, trong lòng Tô Thế Luân vẫn cảm thấy ấm áp, mỉm cười nói: “Đừng lo, nhiều năm như vậy rồi anh còn không hiểu tôi sao?”
Tiêu Tư Kính cũng mỉm cười, siết chặt hai tay, gắt gao ôm Tô Thế Luân vào lòng.
Hắn tin Thế Luân sẽ không vì một trận thua mà chịu đả kích. Tô Thế Luân là người kiên cường, năm đó khi hắn bị bệnh nằm viện là mùa giải mà Tô Thế Luân chạy đôn chạy đáo hết ở viện chăm hắn lại về lo cho Thất Tinh Thảo. Mùa giải đó Thất Tinh Thảo thậm chí còn không vào được playoffs, dưới tình thế gian nan như vậy mà Tô Thế Luân vẫn có thể khai quật được hai tuyển thủ có thiên phú xuất sắc là Tiết Khắc và Trần Tiểu Bắc từ trong trại huấn luyện. Dù mọi chuyện khó khăn thế nào anh vẫn có thể cắn răng chống đỡ, hôm nay cùng lắm chỉ là một trận thua, nhất định chẳng thể gây ảnh hưởng cho anh.
Tô Thế Luân được ôm an ủi liền nhoẻn miệng cười, vỗ vai Tiêu Tư Kính nói: “Được rồi, đội trưởng, lo chuyện chọn người trận tiếp theo đi. Mất ba điểm rồi, vòng sau không thể qua loa nữa.”
Tiêu Tư Kính buông anh ra, quay đầu nói: “Mọi người lại đây một chút.”
Thực ra các thành viên Thất Tinh Thảo vẫn đang đứng cạnh nhìn hai người, nhất là Diệp Chu, trong mắt tràn ngập hóng hớt thị phi. Sau khi Luân thần đi xuống, Tiêu đội liền đi qua ôm anh, khiến mọi người không có bất cứ cơ hội mở miệng nào, cũng không ai dám tiến lên quấy rầy bọn họ, chỉ đành ngồi đần một chỗ im lặng mà nhìn – mỗi lần Tiêu đội đứng với Luân thần thì những người xung quanh đều chỉ là không khí, mọi người ở Thất Tinh Thảo đã sớm quen với hình ảnh này rồi.
Mãi đến khi Tiêu Tư Kính tập hợp cả đội lại, các thành viên mới lập tức đứng dậy tụ vào với nhau, chăm chú nghe Tiêu đội dặn dò.
***
Toilet ở hậu trường, Ngô Trạch Văn đi WC xong đang định rửa tay thì thấy một người quen thuộc đột nhiên đi tới bên cạnh mình mở vòi nước, rõ ràng người nọ cũng nhân thời gian nghỉ mà giải quyết vấn đề sinh lý – chính là Tô Thế Luân vừa đánh với cậu trên lôi đài.
Vừa thi đấu xong, Ngô Trạch Văn lại vượt qua Luân thần ngay trong phút cuối, lúc này gặp mặt phía sau, hẳn là không khí sẽ rất xấu hổ. Vậy mà hai người chỉ một mặt than một bình tĩnh, cùng nhau cúi đầu rửa tay như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi rửa tay xong, Tô Thế Luân mới lấy một tờ giấy, vừa lau tay vừa mở miệng nói: “Nghe nói cậu bị mù mặt nặng, đừng bảo không nhận ra tôi nhé?”
Ngô Trạch Văn giật mình, quay đầu nói: “Sẽ không đâu, Luân thần.”
“Nhận ra à?” Tô Thế Luân mỉm cười nói, “Vậy sao không chào hỏi?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ anh không muốn để ý đến tôi.”
“…” Tô Thế Luân không biết nói sao với sự bình thản của cậu, trầm mặc một lúc mới nói tiếp, “Cậu là đồ đệ của Trương Thư Bình đúng không?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Vâng.”
“Đấu pháp của cậu rất khác anh ta, sau này có cơ hội thì lại trao đổi.” Tô Thế Luân cười cười, vỗ vai cậu rồi xoay người đi.
Hành động đơn giản như tiền bối cổ vũ hậu bối đồng môn, ngay khi kết thúc trận đấu mà vẫn thản nhiên đối diện với người mới vừa hạ gục mình, đáy lòng Ngô Trạch Văn cũng cực kỳ bội phục sự rộng lượng và thong dong của Tô Thế Luân.
Ngô Trạch Văn nâng kính, nhìn theo bóng Tô Thế Luân khuất dần trong tầm mắt. Chẳng những Luân thần không ghét cậu còn chủ động chào hỏi với cậu? Thực ra tuy đấu pháp của cậu là do Trương Thư Bình dạy nhưng ý thức của cậu lại học tập rất nhiều từ những video hướng dẫn của Tô Thế Luân. Trước khi tiến vào liên minh chuyên nghiệp, thân là newbie cậu vẫn luôn sùng bái Luân thần của môn phái Ngũ Độc. Hôm nay may mắn thắng được Tô Thế Luân, thế nhưng đối phương không vì thế mà chán ghét hay ghi hận cậu, điều này khiến trong lòng cậu cũng không nhịn được mà phấn khởi.
Sau khi trở về phòng cách âm, Lưu Xuyên nhận ra tâm tình Ngô Trạch Văn rất tốt, nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì mà nhìn vui vẻ thế?”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng: “Trình tự ra sân trận tiếp theo thế nào?”
Thấy bộ dạng đầy mong chờ như còn muốn đánh tiếp của học bá, Lưu Xuyên không khỏi cười cười, xoa đầu cậu nói: “Đừng nóng vội, trận tiếp theo em chưa chắc đã phải lên đâu, để xem lão Tiêu chọn bản đồ gì đã.”
***
Quảng cáo kết thúc, màn ảnh rốt cuộc quay trở lại với gian bình luận.
“Chào mừng các bạn đã trở lại với trận chung kết giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13. Vòng đấu lôi đài thứ hai đã chuẩn bị bắt đầu!” Trương Thư Bình liến thoắng nói, “Trong vòng đầu tiên Long Ngâm đã giành được ba điểm, tiếp theo đây áp lực sẽ dồn hết lên đội tuyển Thất Tinh Thảo. Vòng lôi đài thứ hai cực kỳ quan trọng, nếu vòng này Thất Tinh Thảo vứt bỏ ba điểm nữa, bị dẫn trước 0:6 thì đến giai đoạn đoàn chiến sẽ rất khó lật ngược thế cờ. Vì thế trận này Thất Tinh Thảo chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!”
“Luân thần với tỉ lệ thắng lôi đài 100% trong mùa giải này đã để thua trận đấu đầu tiên, có lẽ điều này sẽ ảnh hưởng khá lớn tới Thất Tinh Thảo.” Hồ Lượng tiếc nuối thở dài, “Nếu Luân thần tiếp tục lên lôi đài thì với trạng thái của cậu ấy mà đánh bốn trận liên tiếp sẽ hơi gượng ép. Vì thế tôi đoán Luân thần sẽ không lên vòng thứ hai, cần phải nghỉ ngơi cho tốt để khôi phục trạng thái, đảm bảo phát huy hai trận đoàn chiến sau đó.”
“Nói cách khác, Thất Tinh Thảo còn bốn tuyển thủ có khả năng ra sân là Tiết Khắc, Trần Tiểu Bắc, Diệp Chu và Tiêu đội.” Trương Thư Bình bổ sung sau câu nói của Hồ Lượng, “Trong khi đó ở Long Ngâm, nếu Tần Dạ lên đoàn chiến thì chắc chắn sẽ không lên lôi đài, Lâm Đồng hẳn cũng sẽ không lên nữa. Ba người Từ Sách, Tứ Lam và Xuyên đội đều chưa lên sân, Trạch Văn có khả năng sẽ đánh được hai trận liên tiếp, để xem hai đội sẽ sắp xếp ra sao.”
Trương Thư Bình vừa dứt lời, màn hình lớn đã hiện ra thông báo trận lôi đài thứ hai bắt đầu, Tiêu Tư Kính ngồi ghế chỉ huy bắt đầu chọn bản đồ.
Một tấm bản đồ nhanh chóng hiện lên trên màn hình, Tiêu Tư Kính không do dự ấn xác nhận.
– Mai hoa thung Thiếu Lâm!
Trong khoảnh khắc bản đồ xuất hiện, toàn trường bỗng vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc!
“Là Mai hoa thung Thiếu Lâm! Bản đồ lôi đài cấp tám sao khó nhất!” Trương Thư Bình bỗng trở nên kích động.
Hình ảnh demo 3D của bản đồ hiện lên màn hình, bảy bảy bốn chín cây cọc với độ cao thấp khác nhau giăng khắp một bãi đất trống. Các cây cọc gỗ không hề đồng dạng mang tới sự quen thuộc không ngờ cho rất nhiều người chơi – đây chính là địa điểm luyện tập khinh công trong Thiếu Lâm Tự. Trong game còn có một nhiệm vụ khiêu chiến tên là “Bay hết mai hoa thung trong thời gian hạn định”, rất nhiều gamer tay tàn không thể hoàn thành nhiệm vụ, rơi xuống đất máu chảy thành sông, toàn phải tìm lò luyện nhờ cày cho qua nhiệm vụ, đây cũng có thể coi là một trong những nhiệm vụ khiêu chiến khó nhất trong game.
Khoa trương hơn là bản đồ “Mai hoa thung Thiếu Lâm” trong giải chuyên nghiệp lại được thay đổi thiết kế một chút trên những cây cọc.
Trong game thì phía dưới những cây cọc là đất bằng, hơn nữa nhà làm game vì muốn khuyến khích phần lớn những người chơi tay tàn nên độ cao của mai hoa cọc chỉ cần khinh công một lần là bay lên được, ngã cũng sẽ không chết – thế nhưng bản đồ lôi đài thì hoàn toàn khác, không chỉ độ cao của những cây cọc tăng lên, mà phía dưới cũng chẳng phải đất bằng, thay vào đó là vô số gai nhọn sắc bén lấp lóa ánh sáng lạnh lẽo!
“Đây là tấm bản đồ không chiến tuyệt sát!” Hồ Lượng kích động nói, “Khi đánh giải rất ít đội sẽ sử dụng bản đồ tuyệt sát vì có quá nhiều nhân tố bất định. Ở bản đồ này, dù đại thần cũng có thể sẽ bị newbie đánh bại. Không cần biết tuyển thủ đó lợi hại như thế nào, cứ trượt chân ngã xuống thì cầm chắc cái chết. Đây cũng là nguyên nhân mà bản đồ Mai hoa thung Thiếu Lâm là tấm bản đồ tám sao có độ khó cao nhất!”
“Tiêu Tư Kính chọn tấm bản đồ này cũng thể hiện bản lĩnh trấn giữ sân nhà của cậu ta.” Lâm Lập Minh khẽ cười, nói: “Thực ra tấm bản đồ này rất có lợi cho tuyển thủ chơi Thiếu Lâm Quyền, vì Quyền Thiếu Lâm là chức nghiệp cận chiến có cách chơi bạo lực nhất, có rất nhiều skill vồ bắt cũng như quật ngã đối thủ. Chức nghiệp cận chiến mà đánh với Thiếu Lâm trên bản đồ này thì ngoại trừ Cái Bang còn có khả năng đáp trả ra, những môn phái khác gần như xác định sẽ bị cho ăn hành.”
Những lưu phái cận chiến chơi bùng nổ như Minh Giáo, Nga Mi, Tiêu Dao, Võ Đang đấu với Thiếu Lâm trên bản đồ này chẳng khác nào bắt được ai thì người đó chết. Cái Bang còn có chiêu hất tung, đánh ngã để khống chế thì vẫn có thể dây dưa với Thiếu Lâm một chút. Có điều cho đến giờ Cái Bang có thể đánh bại Tiêu Tư Kính trên tấm bản đồ này vẫn chưa hề xuất hiện.
Lộc Tường từng bị Tiêu đội ném chết trên bản đồ này đến giờ nhìn thấy vẫn còn sợ hãi, gãi đầu nói: “Bản đồ này… coi như là bản đồ cổ nhất của liên minh ha? Em nhớ mùa giải đầu tiên đã có rồi!”
Thiệu Trạch Hàng gật đầu: “Trừ Thất Tinh Thảo ra thì các đội tuyển khác rất ít khi chọn bản đồ không chiến, quá bất ổn. Có điều nếu hôm nay Tiêu đội đã dám chọn thì nhất định là rất tự tin.”
Lộc Tường nói: “Hẳn rồi, bản đồ sân nhà của lão Tiêu mà lị.”
Cái gọi là “Bản đồ thuần không chiến” cũng có nghĩa là tuyển thủ chỉ có thể tác chiến trên không mà không thể đáp xuống đất, ví dụ như “Mai hoa thung Thiếu Lâm” này, hai bên chỉ có thể đánh nhau trên trời, một khi rớt xuống sẽ nát bét giữa đám gai nhọn, chết không kịp ngáp, không có cơ hội mà ngoi lên đánh tiếp nữa. Những đội tuyển khác không dám chọn loại bản đồ này cũng vì bản thân không tự tin khi đánh không chiến, nhưng đội tuyển Thất Tinh Thảo là đội tuyển đánh không chiến mạnh nhất liên minh cũng vì có sự tồn tại của Tiêu Tư Kính.
Nếu nói Lưu Xuyên là bá chủ các loại bản đồ lục chiến trên mặt đất thì Tiêu Tư Kính hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu vua không chiến!
Mục địch lựa chọn bản đồ quá rõ ràng, Lưu Xuyên nhìn thấy bản đồ xuất hiện cũng chỉ đành cười bất đắc dĩ, sờ cằm nói: “Khó rồi đây.”
Thực ra hắn cũng đoán Tiêu Tư Kính sẽ chọn bản đồ không chiến trong trận chung kết, nhưng bản đồ không chiến trong giải chuyên nghiệp quá nhiều, nào là vách núi, ngọn cây, vực sâu v… v…, thế mà lão Tiêu lại cố tình chọn Mai hoa thung – điểm đặt chân trên Mai hoa thung phân tán hỗn loạn, khó hơn nhiều so với loại bản đồ vách núi, ít nhất vách núi còn có thể đi được vài bước liên tiếp về phía trước hoặc nhảy lùi về sau né chiêu. Nhưng nhảy lùi trên Mai hoa thung thì chẳng khác nào tự sát, cũng không thể bước đi liên tục, chỉ có thể vận dụng khinh công nhảy các bước nhỏ giữa những cây cọc gỗ khác nhau, bắt buộc phải nắm vững trị số khí lực khi sử dụng khinh công.
Lam Vị Nhiên thấy tấm bản đồ này cũng nhịn không được mà nói: “Lão Tiêu liều thật, đây đúng là kèo khó cho bên chúng ta rồi.”
Anh nói như vậy là vì ngay sau đó Tiêu Tư Kính đã phái tuyển thủ đầu tiên của Thất Tinh Thảo lên sân – Tiết Khắc.
Khả năng khống chế di chuyển của Ngũ Độc Trường tiên trên bản đồ này chắc chắn là sự tồn tại quá đỗi phi logic. Khác với nhện của cổ sư, hay móc câu của Đường Môn chỉ có thể kéo người tới trước mặt, cự ly cũng như phương hướng để roi Ngũ Độc quấn lấy đối phương đều phải dựa vào khống chế của người chơi.
Hiện tại trong liên minh, Tiết Khắc có thể coi là nhân tài mới xuất sắc nhất trong số những tuyển thủ chơi Ngũ Độc Tiên. Bản thân hắn vốn rất có năng khiếu, lại thêm sư phụ là Tô Thế Luân, ngày ngày PK với Tô Thế Luân cũng hình thành ý thức cực mạnh. Tiêu Tư Kính phái ra Tiết Khắc đầu tiên với khả năng khống chế vị trí trên tấm bản đồ này, thực sự đúng là đã đặt ra một bài toán khó đối với Lưu Xuyên.
Vốn Trạch Văn sẽ là lựa chọn thích hợp nhất để lên sân với khả năng nắm giữ chính xác không gian tọa độ, nhưng vấn đề là cách chơi khống chế pet của Trạch Văn rất khó phát huy tác dụng trên loại bản đồ này, vì nhện độc hay cóc mà cậu gọi ra đều là pet có thể tích cực kỳ lớn, không thể đứng nổi trên mấy cây cọc mảnh khảnh. Chưa kể pet lại không thể di chuyển chính xác từng ly từng tí, không cẩn thận mà ngã xuống sẽ bị đâm thành con nhím – dù sao pet của Ngũ Độc cũng không có IQ như Trạch Văn.
Rõ ràng khi Tiêu Tư Kính lựa chọn tấm bản đồ này thì có thể chắc chắn Tô Thế Luân sẽ không lên sân, đồng thời hắn cũng phế luôn cơ hội ra trận của Ngô Trạch Văn – hai người nuôi pet đều có thể nghỉ ngơi được rồi.
Lưu Xuyên cẩn thận suy xét một lát liền đưa ra quyết định: “A Sách, cậu lên đi.”
Từ Sách được gọi tên lập tức đi tới bên cạnh Lưu Xuyên, Lưu Xuyên thấp giọng dặn dò: “Tấm bản đồ này càng đi vào giữa thì cọc gỗ sẽ càng cao. Một khi Ngũ Độc Tiên chiếm cứ được cọc cao nhất thì cậu khỏi cần đánh nữa. Cũng may mà cậu có nhiều skill khinh công hơn cậu ta, đợi lát nữa khi bắt đầu thi đấu thì phải nhanh chóng chiếm được vị trí có lợi trước, đánh được bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu thôi.”
Từ Sách bình tĩnh nói: “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Lưu Xuyên vỗ nhẹ vai hắn, cười nói: “Tiết Khắc là người được nội bộ Thất Tinh Thảo chọn để kế nhiệm chức vụ đội trưởng tiếp theo, không thể xem nhẹ cậu ta, cố lên.”
Từ Sách có chút nghi hoặc: Nếu là người mà nội bộ chọn thì sao người này lại biết được.
Có điều nhìn bộ dáng mỉm cười của Lưu Xuyên không hề giống như đang gạt người, Từ Sách liền gật đầu, nói: “Biết rồi.”
Thời gian chọn người của đội trưởng là có hạn, ngay trước khi 30 giây đếm ngược kết thúc, rốt cuộc Lưu Xuyên cũng gửi lên ID “Sách Mã Giang Hồ”.
Fan Từ Sách lại bắt đầu spam trên kênh livestream: “Quỷ hút máu cố lên!” “Hút máu nhiều một chút!” “Hút chết cậu ta luôn!”
Người qua đường: “…”
Hình như kiểu cổ vũ này có gì đó sai sai?
Từ Sách xoay người ngồi xuống ghế, tâm tình không khỏi có chút hưng phấn – Lưu Xuyên nói Tiết Khắc là đội trưởng đời tiếp theo của Thất Tinh Thảo khiến Từ Sách bỗng nhiên có động lực hơn, đánh bại Tiết Khắc đồng nghĩa với việc đánh bại được đội trưởng Thất Tinh Thảo.
Hắn hoàn toàn không ngờ được, dưới đài, Lam Vị Nhiên đang đầy hoài nghi nhìn Lưu Xuyên: “Lão Tiêu muốn truyền ngôi cho Tiết Khắc à? Cậu nghe tin này ở đâu?”
“Đương nhiên là đoán mò rồi.” Lưu Xuyên cười tủm tỉm, “Nếu Từ Sách lên đánh với Trần Tiểu Bắc thì tôi cũng sẽ đoán Trần Tiểu Bắc là đội trưởng tiếp theo của Thất Tinh Thảo thôi.”
“…” Lam Vị Nhiên có chút thương cảm cho Từ Sách, Lưu Xuyên khích tướng gạt được Từ Sách thành công, lúc này trên đài tuyển thủ, ánh mắt Từ Sách rất sắc bén, hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, rõ ràng rất coi trọng trận quyết đấu này, coi Tiết Khắc như đội trưởng mà nghênh chiến.
Lam Vị Nhiên xoay người về lại chỗ ngồi của mình, anh quyết định không đứng cùng một chỗ với tên Lưu Xuyên vô liêm sỉ này nữa, đề phòng “Gần mực thì đen”.
***
Ván đấu đầu tiên nhanh chóng bắt đầu, vì để kích thích thêm cho trận quyết đấu này, camera cố ý đặt góc nhìn tại Mai hoa thung từ trên trời chiếu xuống để mọi người có thể nhìn thấy tuyển thủ hai bên đang đứng ở điểm hồi sinh là hai cây cọc gỗ tạo thành đường chéo. Cả tấm bản đồ 49 cây cọc sắp xếp cực kỳ hỗn độn nhưng vì tính công bằng khi thi đấu thì độ cao thấp vẫn có quy luật – đúng như lời Lưu Xuyên nói, càng đi vào giữa cọc sẽ càng cao.
Nhìn qua thì Từ Sách hoàn toàn không có ưu thế gì trong kèo đấu với Tiết Khắc, nhưng Minh Giáo có một skill khinh công môn phái là “Huyễn quang bộ”, còn có cả kỹ năng ẩn thân khiến Từ Sách có nhiều cơ hội hơn. Ít nhất khi bắt đầu hắn có thể nhanh chóng chiếm được vị trí cao, đây cũng là lý do lớn nhất mà Lưu Xuyên phái Từ Sách lên đánh với Tiết Khắc.
Quả nhiên Từ Sách hành động nhanh gọn, một chiêu “Huyễn quang bộ” trực tiếp vọt qua ba cây cọc gỗ liên tục, vững vàng đáp xuống cây cọc thứ tư. Sau đó lại dùng “Phiêu tuyết xuyên vân” bay qua ba cây cọc nữa. Từ trên nhìn xuống, có thể thấy tốc độ di chuyển của hắn nhanh hơn Tiết Khắc rất nhiều.
Những cây cọc gỗ ở Mai hoa thung xếp thành hình vòng tròn, mục tiêu của hai người giống hệt như nhau, đó là phải đi tới vị trí cao nhất ở chính giữa để giành lợi thế. Từ Sách dựa vào việc chức nghiệp có lợi về khinh công tiến đến địa điểm cao nhất đầu tiên, hơn nữa còn nhanh trí mở ẩn thân. Nếu không Tiết Khắc nhìn thấy hắn từ xa thì vung một roi tới là hắn sẽ bị quăng xuống đất chết queo.
Tiết Khắc cũng nhanh chóng đi tới trung tâm của Mai hoa thung, ở đây có năm cây cọc gỗ với chiều cao bằng nhau tạo thành một hình ngũ giác, khoảng cách giữa những cây cọc bằng đúng cự ly một lần nhấn phím cách nhảy lên. Đứng ở đây có thể nhìn được cảnh toàn bản đồ vì thế việc chiếm vị trí có lợi trước sẽ cực kỳ quan trọng trong trận đấu này. Hẳn là đối thủ cũng phải biết điều này, nhưng Tiết Khắc nhận ra không hề nhìn thấy bóng dáng Từ Sách ở quanh đây – rõ ràng đối phương đã ẩn thân.
Vì có năm cây cọc gỗ có chiều cao lớn nhất nên Tiết Khắc cũng không rõ cụ thể Từ Sách đang ẩn thân đứng trên cây cọc nào. Nhưng Tiết Khắc không hề do dự, roi dài trong tay lập tức vung lên – Hoành tảo lục hợp!
Đây là skill tấn công đa mục tiêu theo hình quạt của Ngũ Độc Tiên, roi dài đảo qua 180 độ trước mặt, những mục tiêu nằm trong phạm vi quét qua sẽ dính trúng độc, ẩn thân cũng sẽ lập tức mất tác dụng.
Nhưng Tiết Khắc lại không ngờ rằng Hoành tảo lục hợp hắn vừa tung ra không trúng bất cứ ai!
Cùng lúc đó, Từ Sách nhảy hai bước ra phía sau Tiết Khắc, loan đao trong tay quyết đoán vung ra combo bùng nổ đầu tiên của Minh Giáo – Ngân nguyệt trảm, Minh nguyệt trảm, Mãn nguyệt trảm!
Combo ba chiêu của Minh Giáo một quét ngang, một bổ chéo, một nhắm thẳng, tập kích từ sau lưng thì rất dễ sinh ra bạo kích. Nếu đang ẩn thân mà đột nhiên tấn công thì sát thương gây ra sẽ tăng gấp bội. Từ Sách vừa lúc thỏa mãn đồng thời hai điều kiện, thương tổn tăng gấp đôi, ba chiêu tung ra trực tiếp bào được 25% máu của Tiết Khắc!
“Quá đẹp!” Trong phòng bình luận, Trương Thư Bình nhịn không được mở miệng nói, “Đòn đánh mở màn của Từ Sách cực kỳ thông minh!”
“Tốt lắm!” Lưu Xuyên cũng phải vỗ tay cho Từ Sách.
Từ Sách suy nghĩ rất bình tĩnh, hắn chọn một cây cọc theo hướng Tiết Khắc đi tới để ẩn thân, nói cách khác, nơi hắn đang đứng chính là cây cọc gần với điểm hồi sinh của Tiết Khắc nhất. Khán giả có thể nhận ra vừa rồi trên đường Tiết Khắc đi tới đã lướt qua cây cọc mà Từ Sách đứng, rõ ràng Tiết Khắc cho rằng Từ Sách ẩn thân ở đối diện, đây là thói quen tư duy lối mòn của người bình thường, Từ Sách đi ngược chiều suy nghĩ khiến Tiết Khắc vượt qua mình rồi đột nhiên ra tay từ phía sau, vừa vặn tạo thành thế ẩn thân sau lưng Tiết Khắc, đảm bảo hiệu quả tăng sát thương khi Minh Giáo đánh từ sau lưng.
Từ Sách chiếm được đòn đầu tiên, giành được chút lợi thế nhỏ, một đợt bùng nổ cũng rút được không ít máu của Tiết Khắc.
Tiết Khắc cũng phản ứng lại rất nhanh, xoay người đáp trả bằng một chiêu Thối độc tiên, roi dài xanh đậm trong tay linh hoạt quét qua Từ Sách vừa hiện thân, thành công đánh trúng đối thủ, ngay sau đó lại bồi thêm combo Thiên cương tiên và Địa sát tiên, trên người Từ Sách lập tức bị chồng ba tầng debuff trúng độc, máu cũng giảm xuống khoảng 15%. Có thể thấy tốc độ phản ứng và tấn công của Tiết Khắc không hề thua kém đại thần bây giờ. Bị đối thủ ẩn thân đánh lén xong lập tức phản kích cực kỳ quyết đoán, không hổ là đồ đệ mà Tiêu đội và Luân thần cùng bồi dưỡng.
Hơn nữa hắn không hề tùy tiện sử dụng skill khống chế di chuyển, rõ ràng đang chờ đợi cơ hội có lợi. Dù sao skill khống chế vị trí có thời gian hồi chiêu cực lâu, một khi dùng hụt thì mất nhiều hơn được.
Tương tự, Từ Sách cố chống đỡ đợt tấn công này chứ không vội vã dùng khinh công “Phi hạc xung thiên” để tránh né – vì hắn hiểu rõ khi “Tịch vân tiên” của Ngũ Độc nhắm vào mình thì chắc chắn rất khó né được phạm vi tấn công hình quạt quá lớn như vậy. Hắn chỉ có đúng kỹ năng bay lên trời là “Phi hạc xung thiên” để trốn khỏi đường roi của Tiết Khắc. Vì thế hắn nhất định phải giữ kỹ năng này lại để đề phòng tình huống bất ngờ phát sinh.
“Cả hai tuyển thủ đều cực kỳ bình tĩnh.” Lâm Lập Minh bình luận.
Trương Thư Bình gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, trong tình huống dưới chân đều là gai nhọn sắc lẻm, rất khó để có thể bình tĩnh mà đánh như vậy. Trên loại bản đồ này, tuyển thủ nào mắc chứng sợ độ cao hay tố chất tâm lý yếu kém sẽ rất dễ trượt chân ngã xuống bị đâm thành nhím. Rõ ràng Tiết Khắc và Từ Sách vừa không sợ độ cao cũng không hề căng thẳng. Đánh nhau trên trời mà không khác gì giao chiến dưới đất bằng, cả hai đều cực kỳ bình tĩnh.”
Vừa dứt lời, roi dài trong tay Tiết Khắc đột nhiên vung tới, thân roi màu xanh đậm như rắn độc nhào tới cắn lấy Từ Sách bằng tốc độ sét đánh!
– Tịch vân tiên!
Đây chính là kỹ năng khống chế thường dùng nhất của Ngũ Độc Tiên, có thể quấn lấy eo đối thủ kéo lại gần hoặc ném ra xa theo cự ly và góc độ tùy ý!
Trong số các chiêu thức có hiệu ứng khống chế di chuyển, Ngũ Độc Tiên là linh hoạt nhất, có thể tùy biến phương hướng, cự ly, rất dễ tạo ưu thế khi phối hợp với địa hình. Nhưng thao tác khống chế roi cực kỳ phức tạp, số tuyển thủ có thể sử dụng roi của mình nhuần nhuyễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà hiển nhiên Tiết Khắc chính là một trong số đó!
Chiêu thức đột ngột tung ra quả nhiên nhắm trúng Từ Sách, thân thể Từ Sách lập tức bị quăng ra ngoài.
“… Không thể nào!” Fan Từ Sách căng thẳng đến ngừng thở, sợ rằng hắn sẽ bị quăng xuống dưới Mai hoa thung chết ngay tại chỗ.
Nhưng ngay khi roi của Tiết Khắc thả ra, thân thể sắp rơi xuống thì Từ Sách lập tức mở khinh công trong nháy mắt – Đạp tọa hành, Phi hạc xung thiên!
Trên màn hình lớn, Minh Giáo suýt rơi xuống đất bỗng đạp một phát lấy đà trên không, đầu tiên để giảm tốc độ rơi xuống, sau đó dùng khinh công Phi hạc xung thiên để nhảy lên, rồi nối tiếp bằng hai cú nhảy, mạo hiểm đáp xuống được một cây cọc gỗ!
“… Nguy hiểm quá!” Trương Thư Bình nhịn không được cảm thán, “Từ Sách phản ứng cực nhanh như đã luyện sẵn phản xạ có điều kiện. Nếu cậu ta dùng khinh công chậm 0.5 giây thôi thì giờ đã thành xác nhím còng queo rồi!”
Phía dưới Mai hoa thung là hàng gai nhọn dày đặc, lấp lóe khiến người ta sợ hãi. Trên trời cao, cây cọc mà Minh Giáo và Ngũ Độc đang đứng cách nhau khá xa, tạm thời Từ Sách không thể tấn công Tiết Khắc nhưng Tiết Khắc lại có ưu thế của chức nghiệp đánh tầm xa, ngay sau khi đối thủ tránh được khống chế của mình thì hắn lập tức vung roi thêm lần nữa, nhanh chóng chồng debuff trúng độc lên người Từ Sách.
Ưu thế khi đánh xa đấu với cận chiến trên bản đồ không chiến quá rõ ràng, lượng máu chênh lệch mà Từ Sách tạo ra ban đầu đã dần dần bị đuổi kịp.
Tránh cho đối thủ tiếp tục tấn công từ xa, Từ Sách đành phải nhanh chóng dùng phím cách để tiếp nối các bước nhảy của mình qua từng cây cọc gỗ, đảo mắt đã nhảy tới một hướng khác, Tiết Khắc muốn tấn công hắn thì nhất định phải từ bỏ ưu thế tầm nhìn khi đứng ở vị trí cao nhất để nhảy đuổi theo Từ Sách.
Tiết Khắc quyết đoán đuổi theo, Từ Sách lập tức dùng dịch chuyển “Huyễn quang bộ” nhảy tới trước mặt Tiết Khắc, tiếp tục bùng nổ một combo của Minh Giáo!
Sát thương Từ Sách gây ra cực kỳ đáng sợ, chưa kể có thêm hiệu ứng hút máu, một đợt bùng nổ combo khiến máu Tiết Khắc hạ xuống còn dưới 50%, bản thân Từ Sách có thể hút được máu nên hiện tại lượng máu của hai bên lại trở về thế cân bằng.
Có điều ai sáng suốt sẽ nhìn ra Từ Sách đánh rất gian nan trên tấm bản đồ này, thân là cận chiến, hắn bắt buộc phải chờ “Huyễn quang bộ” hồi chiêu thì mới di chuyển đột ngột tới trước mặt Tiết Khắc rồi nhồi sát thương bằng đòn đánh lén. Trong khi Tiết Khắc chơi chức nghiệp tay dài, dù đứng ở xa thì roi vẫn đánh được trúng Từ Sách, chênh lệch về tầm đánh vẫn giúp Tiết Khắc đứng ở thế thượng phong.
Có điều Từ Sách cũng không vì vậy mà tức giận, mỗi lần hắn đáp trả đều khiến khán giả không nhịn được mà vỗ tay!
– Ảo ảnh thuật!
Ở địa hình này mà lại dám dùng Ảo ảnh thuật!
Phải biết Ảo ảnh thuật của Minh Giáo sẽ phân chủ thể ra làm chín ảo ảnh, địa hình Mai hoa thung vốn rất nguy hiểm, dùng 100% sức tập trung để thao tác nhân vật còn chưa xong, lấy đâu ra khả năng phân tâm đi điều khiển cho chín ảo ảnh không ngã xuống?
Nhưng rõ ràng Từ Sách mở Ảo ảnh thuật không phải để khống chế đồng thời chín ảo ảnh tới mê hoặc đối thủ mà chỉ để đổi lấy khả năng tối đa hóa sát thương thôi!
Ảo ảnh thuật sẽ hi sinh khả năng chống chịu để giúp lực đánh tăng gấp bội.
Mục tiêu của Từ Sách rất rõ ràng, hiển nhiên hắn cũng biết rất khó để giết được Tiết Khắc trên địa hình này, Tịch vân tiên của Tiết Khắc đã sắp hồi lại, trong khi đó tổ hợp khinh công Đạp tọa hành và Phi hạc xung thiên của Từ Sách vẫn đang chờ hồi chiêu. Chỉ cần đối thủ tiếp tục quăng một roi khống chế nữa thì không chừng hắn sẽ rơi xuống đất chết không kịp ngáp.
Vì thế ngay trước khi ngã chết phải gây ra nhiều thương tổn nhất có thể để tạo chút tiền đề cho đồng đội tiếp theo ra sân.
– Toái cốt trảm! Đoạn hồn trảm! Thị huyết!
Dưới tiền đề có Ảo ảnh thuật tăng sát thương, một combo tung ra lập tức áp máu của Tiết Khắc chỉ còn lại 20%! Mà cùng lúc đó, roi dài trong tay Tiết Khắc cũng vung tới!
Vì Từ Sách rất khó thao tác ảo ảnh của mình trên địa hình Mai hoa thung, có mấy ảo ảnh đã ngã xuống biến thành bong bóng, chỉ còn lại đúng ba ảo ảnh nên Tiết Khắc rất dễ dàng nhận ra bản thể gốc trong số đó. Hắn không sử dụng skill khống chế mà lại dùng kỹ năng tấn công phổ biến nhất của Ngũ Độc Tiên là “Thối độc tiên”!
Dùng Ảo ảnh thuật khiến khả năng chống chịu suy giảm, chiêu này của Tiết Khắc lập tức xuất hiện bạo kích, đánh cho máu của Từ Sách chỉ còn lại 5%!
Tiết Khắc vừa định tiếp tục dùng combo thì Từ Sách lại nhảy ra phía sau hắn, loan đao trong tay giơ lên, một chiêu Minh nguyệt trảm gọn gàng dứt khoát chém thẳng vào cổ họng Tiết Khắc!
Trạng thái tăng cường lực đánh của Ảo ảnh thuật vẫn còn, một chiêu này của Từ Sách bào đi 10% máu của Tiết Khắc, mà bản thân hắn lại hút về được 3% máu.
Thấy hắn kéo máu trở về, Tiết Khắc không biết làm sao đành đáp trả lại một chiêu “Tịch vân tiên”, trực tiếp cuốn lấy người Từ Sách ném ra ngoài!
Từ Sách bay theo hình vòng cung trên không, rốt cuộc bất đắc dĩ rơi xuống, bị đâm thủng thành con nhím.
– [Sách Mã Giang Hồ] bỏ mình!
Hai tay Từ Sách rời khỏi bàn phím, bình tĩnh xoay người đi xuống.
Lưu Xuyên cười vỗ tay cho hắn, chờ hắn tiến lại gần mới vươn tay vỗ vai Từ Sách, nói: “Được lắm, lôi đài không chỉ có mình cậu đấu, có ý thức trải đường cho đồng đội đã là rất tốt rồi.”
Từ Sách gật đầu, mặt không thay đổi: “Ừ.”
Trên thực tế, khi Lưu Xuyên liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của mình khiến Từ Sách cũng thầm vui vẻ trong lòng.
Hôm nay Từ Sách biết rõ bản thân rơi vào một kèo khó, không cố chấp suy nghĩ làm thế nào để thắng nữa mà quyết đoán hi sinh bản thân để gây sát thương cao nhất có thể, tạo cơ hội cho đồng đội phía sau.
Trong vòng bảng Từ Sách vẫn luôn đánh vị trí cuối cùng giữ trận vì thế khi thi đấu hắn chỉ cần nghĩ đến bản thân, hắn thắng thì Long Ngâm thắng, hắn thua thì Long Ngâm mất ba điểm. Thế nhưng hôm nay, hắn bị Lưu Xuyên bất đắc dĩ phái ra đánh ván đầu tiên, đấu với Ngũ Độc Tiên Tiết Khắc không có nhiều ưu thế, phía sau vẫn còn hai người đồng đội, ngay khi phát hiện bản thân không thể thuận lợi hạ gục đối phương, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ, không để ý thắng thua nữa mà chỉ cố bùng nổ hết sức thôi.
Rõ ràng Từ Sách đã trưởng thành, trở thành một tuyển thủ cực kỳ xuất sắc – hắn đã nhận thức được ý nghĩ cho đoàn đội, thậm chí lĩnh hội được việc phải hi sinh chính bản thân mình để trải đường cho đồng đội khi cần thiết. Sự thay đổi suy nghĩ này mới là điều khiến Lưu Xuyên vui mừng nhất.
Anh bố Jojo tính tình ngạo mạn lại dễ xù lông này, rốt cuộc đã hoàn toàn dung nhập vào trong Long Ngâm.
Vì Từ Sách bị gai nhọn dưới đất chọc chết nên hệ thống cũng không thông báo [Khắc Kỷ Thận Hành] kích sát [Sách Mã Giang Hồ] mà là Sách Mã Giang Hồ bỏ mình, đây cũng là điểm đặc sắc của bản đồ không chiến.
Long Ngâm bắt buộc phải phái ra tuyển thủ thứ hai. Lần này Lưu Xuyên không hề do dự, quyết đoán gửi đi ID bốn chữ “Lam Lam Lam Lam”.
Hết chương 384.