*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại nhà thi đấu, ba người đàn ông ngồi cùng nhau trong phòng bình luận, người xem cũng nháo nhào cả lên. Mọi người đều biết Trương Thư Bình và Hồ Lượng, nhưng khán giả lại bất ngờ với người đàn ông xa lạ ngồi bên cạnh, người nọ áng chừng 27, 28 tuổi, mặc comple phẳng phiu, dung mạo anh tuấn, khóe miệng mang theo ý cười, đôi mắt sâu thẳm, phong độ trầm ổn và thành thục.
“Thưa quý vị khán giả, hoan nghênh các bạn đến với trận chung kết giải Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13!” Trương Thư Bình mở lời, “Tôi tin mọi người đều cảm nhận được sự phấn khích của trận chung kết. Và hôm nay, chúng tôi đã mời tới đây một vị khách mời bí mật, anh ta là ai nào? Mọi người thử đoán xem!”
Trên kênh livestream, fan của đội tuyển Trường An bắt đầu điên cuồng spam: “Lâm đội!” “Trời ơi là anh ấy thật đó!” “Thế mà Lâm đội lại xuất hiện!” “Lâm đội!!!”
Rất nhiều người kích động muốn khóc, fan Trường An thực sự vô cùng hoài niệm đối với người đội trưởng đã rời đi từ rất lâu này!
Địa vị của Lâm Lập Minh trong lòng fan Trường An cũng như địa vị của Lưu Xuyên trong lòng fan Hoa Hạ vậy. Thân là đội trưởng đời đầu của đội tuyển Trường An, Lâm Lập Minh dẫn dắt đội tuyển Trường An đi qua thời đại huy hoàng nhất, hắn hợp tác với Tần Dạ được mệnh danh là “Tổ hợp Ánh sáng và Bóng tối”, hai cận chiến cùng tiến cùng lui, chiếu ứng lẫn nhau, quấy rối đội hình đối phương cũng như xông vào trong giết vị trí trung tâm của đối thủ. Trước đây tổ hợp Minh Dạ một kiếm, một móng vuốt, hành động ăn ý, giết người nhanh như sấm sét. Dù là Tiêu Tư Kính, Lưu Xuyên hay Tứ Lam cũng đã từng thua trong tay tổ hợp Minh Dạ của Trường An rất nhiều lần.
Năm đó Trường An là một đội tuyển có cách chơi cực kỳ đẹp mắt, mỗi khi Kiếm ảnh phân phi của Lâm Lập Minh và Cửu chỉ đoạt hồn của Tần Dạ phối hợp với nhau thì đều phấn khích như đại hội võ lâm. Trước khi giải nghệ, Lâm Lập Minh lựa chọn Dương Kiếm có cách đánh tương tự mình làm người nối nghiệp, sau này Dương Kiếm tiếp nhận vị trí của hắn tạo thành tổ hợp mới với Tần Dạ, nhưng uy lực không thể bằng được Minh Dạ năm xưa, nguyên nhân mấu chốt nhất vẫn là do Dương Kiếm và Tần Dạ không thể đạt được sự ăn ý chân chính.
Trong lòng fan của Trường An, người nối nghiệp Dương Kiếm chỉ là một kẻ không có đầu óc, mọi người vẫn yêu mến thời đại của đội trưởng cũ Lâm Lập Minh và Tần Dạ hơn. Nhất là sau khi đội tuyển Trường An giải tán, trái ngược với một Dương Kiếm không hiểu chuyện, đội trưởng cũ Lâm Lập Minh thành thục và ổn trọng hơn rất nhiều. Chẳng qua sau khi giải nghệ hắn biến mất hoàn toàn, không ai tìm ra nữa, chẳng ngờ đến chung kết hôm nay lại gặp.
Sự kích động của fan Trường An cũng chỉ có fan Hoa Hạ mới hiểu rõ nhất.
“Cầu Lâm đội hồi sinh Trường An!” “Ủng hộ Lâm đội vực dậy Trường An!”
Kênh livestream phủ đầy những dòng spam hoa tươi, nhìn fan Trường An kích động như vậy, fan các đội khác lại cảm thấy khó chịu cực kỳ, đặc biệt là fan của Long Ngâm và Tuyết Lang. Nếu Lâm Lập Minh thực sự muốn hồi sinh Trường An thì Dạ Dạ và Dương Kiếm phải làm sao đây? Hiển nhiên Tần Dạ và Dương Kiếm đều rất tôn kính vị đội trưởng Lâm này, Lâm Lập Minh chỉ cần mở miệng, liệu hai người họ có vì áy náy mà quay về Trường An hay không? Rất nhiều người lo lắng vấn đề này, sợ rằng sự xuất hiện của Lâm Lập Minh sẽ ảnh hưởng tới lựa chọn của Dạ Dạ và Dương Kiếm.
Còn tại hiện trường trận đấu, biểu tình trên mặt Lâm Lập Minh lại cực kỳ bình lặng, quả nhiên là người từng trải, không hề căng thẳng trước máy quay.
Trương Thư Bình cười nói: “Không để các bạn tò mò nữa, tôi tin rất nhiều người cũng đoán được thân phận của vị khách mời thần bí bên cạnh tôi, đây chính là người sáng lập ra đội tuyển Trường An, một trong bốn đội mạnh thời kỳ đầu của liên minh. Từng là tuyển thủ Võ Đang Kiếm tông mạnh nhất, đội trưởng Lâm Lập Minh!”
Hồ Lượng cũng phối hợp: “Hoan nghênh Lâm đội đến với trận chung kết của chúng ta ngày hôm nay!”
Lâm Lập Minh mỉm cười nói: “Chào mọi người, đã lâu không gặp.”
Chỉ một câu đã lâu không gặp cũng đủ để khiến tiếng vỗ tay vang dội khắp khán đài!
Đây là trận đấu cuối cùng của mùa giải thứ 13, rất nhiều tuyển thủ các đội đều đích thân có mặt theo dõi trận đấu, Lạc Hoa Từ và Đồng Tước vừa đánh xong đi ăn tối về cũng ngồi vào ghế khán giả. Còn có các tuyển thủ của Hoa Hạ, Thịnh Đường, Thương Lan vừa bị loại trước đó đã trở lại Thượng Hải, vì ngày mai sẽ diễn ra lễ bế mạc và trao giải, mọi người về sớm một ngày vừa lúc có thể xem chung kết.
Sự xuất hiện của Lâm Lập Minh cũng khiến rất nhiều tuyển thủ bất ngờ, trên khán đài xôn xao bàn tán.
Đội tuyển Tuyết Lang vẫn chưa về Cáp Nhĩ Tân, vì thế hôm nay Dương Kiếm cũng ngồi cùng đồng đội xem thi đấu trên khán đài VIP, vốn đang hưng phấn dự đoán điểm số trận hôm nay với Phương Chi Diên, chẳng ngờ người đàn ông này lại xuất hiện trên màn hình lớn, Dương Kiếm lập tức cúi gằm xuống như vừa trúng một chiêu chí mạng.
– đây là người mà cậu không dám đối mặt nhất.
Đội trưởng Lâm Lập Minh, người đã khai quật cậu từ trong game, dẫn dắt cậu trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ bảo cho cậu hết thảy kỹ năng và chiến thuật, rồi còn giao cả đội tuyển Trường An vào trong tay cậu, vỗ vai cậu mà nói “Sau này xin giao lại Trường An cho cậu” – ân sư của cậu.
Nhìn thấy người này, Dương Kiếm thực sự vô cùng xấu hổ và áy náy.
Cậu nhận ra bản thân còn không đủ dũng khí để nói lời xin lỗi, đối mặt với người ân sư dẫn bước nhập môn này, cậu chỉ hận không thể tự tát bản thân vài cái thật mạnh.
Lưu Xuyên hoàn toàn không biết năm đó Dương Kiếm đã lén bái Lâm Lập Minh làm sư phụ. Trên thực tế, khi ấy Dương Kiếm cực kỳ ngây thơ, vẫn lấy việc đánh bại anh mình làm mục tiêu. Lâm Lập Minh từng đánh bại Lưu Xuyên trên lôi đài, khiến Tiêu, Xuyên, Lam cũng phải dè chừng đội trưởng của Trường An. Lúc Dương Kiếm mới chơi game đã nghe anh mình nói qua tên của người này, hơn nữa lưu phái cậu thích nhất cũng là Võ Đang Kiếm tông, thế là cậu vì Lâm Lập Minh mà gia nhập bang Trường An.
Dương Kiếm giành boss với bang Hoa Hạ trong game, một mình xông lên phía trước tàn sát bang Hoa Hạ máu chảy thành sông, biểu hiện xuất sắc thu hút sự chú ý của hội trưởng bang Trường An, từ đó tiến cử cậu tới câu lạc bộ đội tuyển. Lâm Lập Minh nhìn ra năng khiếu kinh người của thiếu niên này nên đã đưa Dương Kiếm tới trại huấn luyện của đội tuyển Trường An, đồng thời cậu làm đệ tử.
Tất nhiên hiện tại rất ít người biết được việc này, rằng Dương Kiếm không chỉ có anh là Xuyên thần mà còn có sư phụ là Lâm đội. Tác phong của Lâm Lập Minh rất khiêm tốn, khi thu đồ đệ cũng chỉ có người trong Trường An biết. Khi giải nghệ giao lại Trường An cho Dương Kiếm, tuy lúc đó có người phản đối, nhưng Lâm Lập Minh vẫn dứt khoát truyền chức đội trưởng cho đồ đệ của mình. Sự trân trọng của hắn với Dương Kiếm không ai không biết, chỉ tiếc… bản thân Dương Kiếm lại không tự cố gắng!
Nghĩ đến đây, Dương Kiếm bỗng thấy mũi mình cay cay, cảm xúc ảo não và hối hận dâng lên từ tận đáy lòng, ngực như bị đá tảng đè lên, chỉ hít thở thôi cũng cảm giác như đang xé tim xé phổi – lúc đó có phải trong đầu toàn bùn hay không mà lại phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế?!
Phương Chi Diên thấy sắc mặt cậu tái nhợt, liền ghé lại bên tai cậu hỏi: “Lâm đội xuất hiện khiến cậu khó chịu à?”
“…” Dương Kiếm cúi đầu không nói.
Phương Chi Diên khẽ cười, nói: “Nhưng cậu vẫn phải đối mặt với anh ta. Dương Kiếm này, cậu nợ anh ấy một lời giải thích, sau khi kết thúc trận đấu, cậu cũng nên tự mình đi gặp anh ấy một lần.”
Dương Kiếm càng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Phương Chi Diên không nói gì thêm, nhẹ nhàng xoa đầu Dương Kiếm tỏ vẻ an ủi.
Tuy ra mắt muộn nên không biết Lâm Lập Minh, có điều hắn cũng đã từng nghe qua không ít truyền thuyết về người này. Một người có thể đứng cùng hàng với ba vị đại thần Tiêu, Xuyên, Lam trong liên minh thì chắc chắn không hề đơn giản, tổ hợp của Lâm Lập Minh và Tần Dạ cũng được coi là một trong những tổ hợp mạnh nhất trong toàn bộ liên minh.
Chỉ tiếc Lâm đội hơn Tần Dạ những ba tuổi, đến tuổi phong độ tuột dốc bắt buộc phải rời khỏi Trường An sau mùa giải thứ bảy. Hôm nay trở về trận chung kết với thân phận khách mời cũng khiến mùa giải thứ 13 trở thành mùa giải quy tụ nhiều cao thủ nhất trong lịch sử liên minh chuyên nghiệp, cũng có thể coi là mùa giải có tính kỷ niệm nhất
Lưu Xuyên, Trương Thư Bình, Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, Lâm Lập Minh, Tần Dạ, Lam Vị Nhiên, Hồ Lượng – đội phó và đội trưởng của bốn đội mạnh đời đầu, từ rất lâu trước đây, tên của tám người này đã tung hoành khắp các bảng xếp hạng trong liên minh chuyên nghiệp, fan của bốn đội cũng phấn khích cạnh tranh. Họ khai sáng ra các loại chiến thuật mới mẻ, tạo nên phồn hoa ban sơ của liên minh chuyên nghiệp, cũng chính sự cố gắng của một đời tuyển thủ mà những vị lão làng này đã xây dựng nên nền móng các loại hệ thống chiến thuật cho toàn bộ liên minh chuyên nghiệp.
Dù sau này nhiều người phải rời bỏ liên minh bởi những lý do khác nhau, nhưng sau nhiều năm xa cách, rốt cuộc bọn họ cũng lại đoàn tụ!
Trương Thư Bình kích động nói: “Trận chung kết hôm nay là trận đấu giữa đội tuyển Thất Tinh Thảo và đội tuyển Long Ngâm, trên thực tế, từ khi liên minh bắt đầu có giải chuyên nghiệp đến nay, số lần gặp nhau của Tiêu đội và Xuyên đội là nhiều nhất. Mùa giải thứ năm, Tiêu đội cắt đứt mạch chiến thắng của Hoa Hạ tại chung kết, mùa giải thứ sáu, Xuyên đội cũng bóp nát giấc mộng đạt giải liên tiếp của Thất Tinh Thảo. Hai vị đội trưởng đều đã sở hữu hai chiếc cúp quán quân, có thể coi đây chính là trận quyết đấu định mệnh!”
“Hôm nay, chúng tôi đã đặc biệt mời tới đội trưởng đời đầu tiên của đội tuyển Trường An là Lâm Lập Minh và đội phó đầu tiên của đội tuyển Lạc Hoa Từ Hồ Lượng để cùng bình luận trận đấu này! Đối thủ cũ, bạn bè cũ, rốt cuộc đã tề tựu đông đủ trong đêm chung kết, có thể coi như chứng kiến một trận quyết đấu sau nhiều năm xa cách!”
Tiếng vỗ tay vang khắp nhà thi đấu, tiếng hét chói tai, hoan hô cổ vũ dường như muốn bay cả nóc nhà. Trận chung kết còn chưa bắt đầu mà không khí tại hiện trường đã ùn ùn sôi sục!
– sau nhiều năm xa cách, hai người Tiêu, Xuyên lại quyết đấu, Lâm đội đích thân xuống núi bình luận khiến cho trận chung kết càng đáng mong chờ hơn!
So với sự kích động của Trương Thư Bình, Lâm Lập Minh lại trầm ổn hơn rất nhiều, bình tĩnh nói: “Thất Tinh Thảo vẫn là Thất Tinh Thảo của trước đây, dù có thay đổi rất nhiều người mới nhưng phong cách của đội tuyển dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tư Kính không hề thay đổi; Còn Lưu Xuyên đã không còn là Lưu Xuyên năm đó nữa, Lưu Xuyên quay lại mang tới cho liên minh một đội ngũ mới tinh, hai người Tiêu Xuyên lại gặp nhau tại chung kết, tôi tin rằng trận đấu hôm nay sẽ cực kỳ phấn khích.”
Hồ Lượng cười nói: “Hay chúng ta đánh cược đi? Tôi khá thiên về Thất Tinh Thảo.”
Lâm Lập Minh quay đầu nói: “Cậu vẫn còn định kiến với Xuyên thần à?”
Hồ Lượng nhún vai: “Chẳng có cách nào, đổi lại là anh, nếu thua liên tục trong tay một người thì anh có ghét không?”
Lâm Lập Minh nói: “Cũng phải, thua Lưu Xuyên bốn lần liên tiếp, khó trách bao nhiêu năm trôi qua cậu vẫn không quên được cậu ta.”
“…” Hồ Lượng buồn bực, “Có thể thôi xát muối vào vết thương của tôi được không!”
Lâm Lập Minh cười cười, nói tiếp: “Khách quan mà nói thì trận này Thất Tinh Thảo có phần thắng lớn hơn. Gần đây tôi cũng có xem qua vài video thi đấu, mùa giải này Long Ngâm rất mạnh, nhưng đội tuyển này có quá nhiều người mới, vài tuyển thủ biểu hiện không ổn định, quan trọng nhất là có thể ổn định tâm lý tại chung kết hay không. Trong khi đó thì Thất Tinh Thảo lại chắc chắc hơn nhiều.”
“Cái này thì tôi đồng ý.” Trương Thư Bình nói, “Nhưng đừng quên, Xuyên đội rất biết cách điều tiết tâm lý đội viên, không biết chừng những người mới của Long Ngâm sẽ mang tới những màn thể hiện cực kỳ xuất sắc.”
Hồ Lượng nói: “Hẳn là tỉ số sẽ không chênh lệch quá lớn, tôi đoán chỉ trong khoảng bốn điểm, hai người thì sao?”
Lâm Lập Minh quyết đoán nói: “Trong khoảng bốn điểm thôi.”
Trương Thư Bình cười: “Xem ra ý kiến của chúng ta khá thống nhất.”
Ba người ăn ý nở nụ cười, tuy bọn họ từng thuộc các đội tuyển khác nhau, hơn nữa còn giải nghệ do đủ loại lý do, nhưng khi ngồi cùng nhau bình luận lại thống nhất ý kiến đến chẳng ngờ. Bởi vì khả năng phân tích cục diện trận đấu cũng như ý thức thi đấu của cả ba đều giống nhau, dù gì bọn họ đều từng là những cao thủ đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp tại liên minh chuyên nghiệp!
***
Khi ba bình luận viên phân tích tình huống của hai đội, trong phòng cách âm, đội viên của Thất Tinh Thảo và Long Ngâm đều đang nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị trước trận đấu. Lý Tưởng chu đáo đưa qua cho Tần Dạ một lon coca, Tần Dạ cầm lấy uống vài ngụm, quả nhiên tâm tình khá hơn trước rất nhiều.
Lý Tưởng không nói thêm gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay Tần Dạ.
Thân là fan cuồng của Dạ Sắc, thực ra Lý Tưởng biết rất rõ chuyện quá khứ của Tần Dạ, cậu biết tổ hợp của Lâm Lập Minh và Tần Dạ lợi hại đến thế nào, nhưng cậu tin tưởng rằng giữa bọn họ chỉ là tình đồng đội thuần túy. Khi Tần Dạ đối mặt với Lâm Lập Minh cũng chỉ có sự áy náy khi không giữ được Trường An mà thôi.
Lý Tưởng không thể thay đổi quá khứ, chỉ thầm nghĩ phải luôn ở bên Tần Dạ.
Tần Dạ uống xong nước thì thấy Lý Tưởng vẫn ngồi bên cạnh nhìn mình, trong lòng bỗng ấm áp, vỗ tay cậu nói: “Tôi không sao.”
Lý Tưởng lại siết chặt tay anh hơn, nói: “Nếu trạng thái không tốt thì cứ nói với đội trưởng, đừng gò ép bản thân.”
Tần Dạ nói: “Yên tâm, tôi có chừng mực.”
Lúc này Lưu Xuyên cũng đi tới, vỗ vai Tần Dạ, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Tần Dạ ném lon coca vào trong thùng rác một cách rất ngầu, bình tĩnh nói: “Sao là sao thế nào? Thần kinh tôi không yếu đến thế, đừng có bưng cái mặt đầy lo lắng tới an ủi tôi được không hả?”
Lưu Xuyên cười: “Không sao là tốt rồi, tôi đi bốc thăm đây.”
“… Tay đen như thế mà muốn đi bốc thăm à?” Tần Dạ hoài nghi nhìn hắn, “Sao không để Tứ Lam đi?”
Lưu Xuyên nói đến là hợp tình hợp lý: “Chung kết mà, không thể vừa mới bắt đầu đã thua khí thế lão Tiêu được chứ, tôi rất tự tin lần này sẽ được chọn sau.”
Mọi người cực kỳ hoài nghi đối với sự tự tin và nhân phẩm của đội trưởng nhà mình.
Lưu Xuyên và Tiêu Tư Kính cùng đi lên bốc thăm, Tiêu Tư Kính nói: “Cậu rút trước đi.”
“Được, vậy tôi không khách sáo ha.” Lưu Xuyên cười tủm tỉm rút một phong bì trong tay trọng tài, Tiêu Tư Kính lấy cái còn lại, hai người cùng mở ra, quả nhiên Lưu Xuyên không phụ sự mong đợi của mọi người – chọn người trước.
Tiêu Tư Kính nói: “Cảm ơn nha, tay đen.”
“…” Lưu Xuyên buồn bực: “Chọn trước thì làm sao, tôi nói cho cậu biết, bản đồ tôi chọn càng dễ thắng.”
“Đừng có đứng đây chém gió nữa.” Tiêu Tư Kính nói, “Lăn về chuẩn bị đi.”
Sau khi Lưu Xuyên trở lại, Tần Dạ bất đắc dĩ nhìn hắn: “Tôi đã nói cậu thối tay rồi mà còn không tin.”
“Thực ra chọn trước hay chọn sau cũng như nhau cả mà.” Lưu Xuyên cười nói, “Chúng ta chọn bản đồ trận đầu tiên, Dạ Dạ chuẩn bị.”
Tần Dạ giật mình: “Tôi đánh đầu luôn?”
Lưu Xuyên nói: “Sao thế, có vấn đề gì à?”
Tần Dạ cười đầy tự tin, đứng lên nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề.”
***
Vòng chung kết cuối cùng cũng bắt đầu trong sự chờ mong nôn nóng của khán giả, dòng chữ “Trận chung kết giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13” cũng hiện lên màn hình lớn.
Trương Thư Bình nói: “Đã kết thúc giai đoạn bốc thăm, Xuyên đội tay đen ‘không phụ sự mong đợi của mọi người’ mà phải chọn người trước! Như vậy Long Ngâm sẽ được ưu tiên lựa chọn bản đồ trong vòng lôi đài và đoàn chiến kế tiếp. Chúng ta đều biết, bên nào phải chọn người trước sẽ có áp lực rất lớn vì điều đó đồng nghĩa với việc ván đấu cuối cùng sẽ là sân nhà của Thất Tinh Thảo. Nếu không tạo được ưu thế trong ba ván đấu đầu tiên thì đến trận thứ tư sẽ rất khó lật kèo. Đương nhiên đây là lý thuyết, chỉ cần điều chỉnh tâm lý tốt thì thực ra chọn trước hay chọn sau cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn. Chúng ta cùng xem Xuyên thần sẽ chọn bản đồ gì cho trận lôi đài ngay sau đây… Nhanh vậy đã chọn xong rồi à?!”
Tốc độ chọn bản đồ của Lưu Xuyên rất nhanh, hại Trương Thư Bình còn chưa dứt lời đã suýt nữa cắn vào lưỡi. Quả nhiên bản đồ đã xác định trên màn hình lớn, Lưu Xuyên chọn “Thực cốt thảo nguyên” (Thảo nguyên ăn thịt người)
Tuy tên của bản đồ có hai chữ “thảo nguyên”, nhưng nó hoàn toàn không phải là một vùng bình nguyên đơn thuần mà là một thảo nguyên có rất nhiều cạm bẫy. Tầm nhìn của bản đồ cực kỳ rộng lớn, trên mặt đất có rất nhiều hố bùn, một khi đạp phải sẽ bị giảm 70% tốc độ, hơn nữa cũng dính phải debuff “trúng độc”. Khác với loại bản đồ đầm lầy nhiều rủi ro một khi rơi xuống năm giây mà không bò lên được sẽ bị ăn mòn đến chết như “Kinh hồn chiểu”, thì hiệu ứng debuff của “Thực cốt thảo nguyên” có vẻ ôn hòa hơn. Chỉ bị trúng độc một tầng và giảm 70% tốc độ di chuyển nếu ra khỏi vũng bùn đúng lúc. Hiệu ứng trúng độc sẽ tự động biến mất sau năm giây, nhưng nếu như liên tục bước vào trong bùn thì ảnh hưởng của hiệu quả trúng độc sẽ tăng lên gấp bội, thời gian duy trì cũng nhiều hơn.
Sở dĩ Lưu Xuyên lựa chọn tấm bản đồ này, một là do Trạch Văn rất am hiểu cách chơi trên đây, hai là xét về tính ổn định của trận chung kết. Dạng bản đồ như Kinh hồn chiểu có quá nhiều nhân tố rủi ro, nhỡ đâu vô ý rơi vào trong đầm lầy rồi bị ăn mòn đến chết thì mất nhiều hơn được, lựa chọn loại bản đồ “tử vong mãn tính” này sẽ thích hợp hơn nhiều.
Trương Thư Bình nói: “Nếu lựa chọn tấm bản đồ này thì rất có khả năng tuyển thủ đầu tiên ra sân sẽ là Ngô Trạch…” Chữ “Văn” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, ID của một tuyển thủ bên Long Ngâm đã hiện lên trên màn hình: “Dạ Sắc”.
Hồ Lượng sung sướng khi người gặp họa: “Cậu đoán sai rồi.”
Trương Thư Bình bị phản dame đành bất đắc dĩ sờ mũi: “Có gì lạ đâu, lâu lâu tôi cũng đoán sai mà.”
Hồ Lượng tiếp tục sung sướng: “Ngẫu nhiên quái gì, cậu thường xuyên đoán sai thì có.”
Trương Thư Bình: “…”
Lâm Lập Minh không chấp hai tên trẻ con đấu võ mồm, nghiêm chỉnh bình luận: “Thất Tinh Thảo cũng đã phái ra tuyển thủ đầu tiên, là Ngũ Độc Tiên Tiết Khắc. Rõ ràng Tiêu Tư Kính muốn chơi theo kiểu đánh tầm xa đấu với cận chiến. Ở trên loại bản đồ này, Ngũ Độc với bộ kỹ năng nhiều chiêu thức khống chế di chuyển đúng là sẽ có phần thắng hơn Nga Mi. Nhưng với hiểu biết của tôi về Tần Dạ thì cậu ấy cũng có kỹ thuật đối phó với đánh xa của riêng mình. Nga Mi cơ động giúp cậu ấy hành động tự nhiên, thực ra Tiết Khắc sẽ rất khó để khống chế được cậu ấy.”
Bởi vì từng là cộng sự hợp tác ăn ý, dù có chia cách vài năm thì Lâm Lập Minh vẫn nắm rõ phong cách thi đấu của Tần Dạ.
Quả nhiên đúng như lời Lâm Lập Minh, vừa mở màn Tần Dạ đã bay nhanh tới giữa bản đồ. Ngay sau khi nhìn thấy Tiết Khắc, anh không do dự sử dụng kỹ năng Cửu âm bộ pháp để gia tăng thuộc tính nhanh nhẹn cho Nga Mi, nhảy mấy cái liên tiếp xông thẳng tới trước mặt Tiết Khắc!
Sự chủ động tấn công này khiến fan Dạ Sắc kích động vô cùng – qua nhiều năm như vậy, lần nào Dạ Dạ ra tay cũng đều quyết đoán và hung ác, khiến những người yêu mến anh nhìn vào đều sôi trào nhiệt huyết.
Tần Dạ vừa thấy mặt đã trực tiếp xông tới đánh khiến Tiết Khắc nhất thời không theo kịp tiết tấu. Đáng ra trong một trận đấu quan trọng như thế này, tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ phải đánh càng cẩn thận, ít nhất khi bắt đầu cũng nên thăm dò đối phương một chút, đâu ra kiểu chung kết gì mà vừa tới đã xông đến trước mặt như thế này?
Đương nhiên Tần Dạ sẽ không bỏ qua cơ hội ngon lành khi Tiết Khắc không phản ứng lại kịp này, quyết đoán nhồi một combo Bạch cốt trảo về hướng Tiết Khắc – Nhiếp hồn trảo, Xuyên tâm trảo, Bạch cốt luyện trảo!
Móng vuốt màu đen khiến người ta kinh hãi lập tức chồng ba tầng mất máu trên người Tiết Khắc. Có thể thấy ba chiêu này của Tần Dạ đã tạo ra bạo kích.
“Quá đẹp!” Lâm Lập Minh khen ngợi, “Cậu ấy vẫn hung dữ như trước, không bỏ qua bất cứ cơ hội tấn công nào!”
Là thích khách có lực đánh mạnh nhất trong liên minh, cách đánh của Tần Dạ vẫn luôn sắc bén như vậy, rất nhiều người khi quyết đấu với anh đều gặp áp lực lớn về tâm lý.
Cũng may Tiết Khắc đủ bình tĩnh, tuy vừa bắt đầu đã bị Tần Dạ không khách sáo đánh cho một trận, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại. Ngay sau khi combo ba chiêu của Tần Dạ kết thúc, Tiết Khắc lập tức sử dụng tổ hợp khinh công “Phi hạc xung thiên” và “Phiêu tuyết xuyên vân” nhanh chóng bay tới một vùng cỏ phía xa, kéo dãn cự ly với Tần Dạ.
Tần Dạ xoay người đuổi theo, Tiết Khắc lập tức vung roi đảo tới, tung ra kỹ năng có phạm vi tấn công xa nhất trong bộ chiêu thức của Ngũ Độc Trường tiên, “Thối độc tiên”!
Chiêu thức này cũng như chính tên gọi của nó, có thể tạo ra hiệu quả trúng độc, lực tấn công rất mạnh, phạm vi quét của roi có tỉ lệ chí mạng cực cao. Tần Dạ đuổi theo bị trúng phải Thối độc tiên, trên người lập tức xuất hiện debuff một tầng mất máu. Nhưng Tần Dạ không hề tránh né mà lại tiếp tục đuổi tới trước mặt Tiết Khắc, một lần nữa tấn công Tiết Khắc bằng chiêu Xuyên tâm trảo!
Các đánh tốc chiến tốc thắng lập tức khiến không khí trận chung kết trở nên sôi động, khán giả dán mắt vào màn hình, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, máu của Tiết Khắc đã bị bào đi còn 80%, có thể thấy được khi Tần Dạ bùng nổ thì hung tàn đến thế nào.
Tiết Khắc chơi Ngũ Độc Tiên, am hiểu nhất việc khống chế cự ly với đối thủ để cấu máu từ xa, lại gần tấn công không mang lại bất cứ lợi thế nào cho hắn. Hiển nhiên Tần Dạ cũng hiểu rõ điểm này, liên tục đuổi theo Tiết Khắc, sáp lại gần để đánh, Tiết Khắc bị anh cuốn lấy, nhất thời không thể phát huy ưu điểm, dường như bị Tần Dạ áp chế hoàn toàn.
Rất nhiều fan Thất Tinh Thảo nhìn thấy cảnh này mà sốt ruột, người xem qua mạng cũng không nhịn được đánh chữ: “Tiểu Tiết cố lên!”
“Dạ Dạ cố lên!” Fan Tần Dạ đương nhiên không chịu thua kém, bắt đầu điên cuồng spam hoa.
Giành được lợi thế ban đầu giúp Tần Dạ nhanh chóng đánh cho Tiết Khắc chỉ còn lại 60% máu. Cũng may Tiết Khắc không vì thế mà hoảng loạn, hắn vẫn bình tĩnh quan sát hướng đi của Tần Dạ, tìm đúng cơ hội khi combo của anh gián đoạn, roi dài xanh đậm quyết đoán vung lên – Tịch vân tiên!
Đây là kỹ năng khống chế mạnh nhất của Ngũ Độc Tiên, quả nhiên Tần Dạ bị roi cuốn lấy, Tiết Khắc kéo chuột trực tiếp quăng Tần Dạ ra ngoài.
Rõ ràng Tiết Khắc sử dụng skill khống chế này cực kỳ thuần thục, vừa vặn ném luôn Tần Dạ vào trong một vũng bùn gần đó khiến Tần Dạ bị giảm 70% tốc độ và trúng độc một tầng, debuff sẽ kéo dài năm giây. Ngay sau đó, Tiết Khắc dùng khinh công kéo dãn cự ly với Tần Dạ, thừa dịp Tần Dạ bị làm chậm không thể đuổi kịp hắn, roi dài trong tay lập tức vung ra tạo thành một combo quất roi cực kỳ lưu loát – Thực cốt tiên, Thiên cương tiên, Tu la tiên!
Sợi roi dài xanh đậm trong tay hắn như thiên la địa võng bao trùm lấy Tần Dạ, tiếng quất roi lanh lảnh bên tai, trên người Tần Dạ nhanh chóng bị trúng độc ba tầng, máu bắt đầu hạ xuống trên diện rộng.
Phản kích của Tiết Khắc cũng sắc bén không kém khiến fan Thất Tinh Thảo sôi trào nhiệt huyết!
“Tiết Khắc biểu hiện rất khá.” Lâm Lập Minh bình luận, “Có thể đáp trả trong tình trạng bị Tần Dạ áp chế, lại tạo ra thương tổn cao như vậy, cậu ấy bình tĩnh hơn tôi nghĩ rất nhiều.”
“Khi một người mới ít kinh nghiệm đánh với đấu pháp có tính công kích rất mạnh này của Tần Dạ, một là bị kích thích cho máu dồn lên não phạm sai lầm liên tục, không thì cũng hoảng loạn tâm lý rồi bị Tần Dạ áp chế hoàn toàn. Rõ ràng Tiết Khắc không thể được coi như người mới nữa.” Hồ Lượng nói theo, “Trình độ và tố chất tâm lý của cậu ấy không hề kém so với đại thần, không hổ là đồ đệ của Luân thần.”
Trương Thư Bình tán thành: “Đấu pháp của Tiết Khắc sau cả một mùa giải tôi luyện đã trở nên cực kỳ thành thục. Còn có cả đồ đệ Trần Tiểu Bắc của Tiêu đội, hai tuyển thủ trẻ tuổi này của Thất Tinh Thảo thực sự đã kế thừa phong thái của sư phụ mình.”
Rõ ràng biểu hiện của Tiết Khắc đã được ba bình luận viên thừa nhận, nhất là Lâm Lập Minh, hắn hiểu rất rõ Tần Dạ, vốn không nhiều người có thể tìm được cơ hội phản kích dưới tình trạng bị Tần Dạ chèn ép. Hôm nay thực sự Tiết Khắc đã đánh rất bình tĩnh.
Chẳng qua Tần Dạ cũng sẽ không vì đối phương đáp trả thành công mà rối loạn nhịp thi đấu của mình. Đợi đến khi hết debuff, Tần Dạ nhanh chóng tiến tới trước mặt Tiết Khắc, lần này anh trực tiếp dùng combo Nhiếp hồn trảo và Xuyên tâm trảo, mạnh mẽ áp máu của Tiết Khắc xuống còn 40%. Tiết Khắc cũng nhân cơ hội trả lại một roi, ném Tần Dạ ra rồi nhanh chóng chồng ba tầng trúng độc lên người Tần Dạ. Năng lực đáp trả của Tiết Khắc khá xuất sắc, máu của Tần Dạ cũng chỉ còn lại 40%!
Hai người không chênh nhau bao nhiêu máu, trên người đều dính đầy debuff, Tần Dạ chồng ba tầng mất máu lên Tiết Khắc thì Tiết Khắc cũng không hề khách khí tặng lại ba tầng trúng độc cho Tần Dạ. Hai người khinh công bay nhảy liên tục trên thảo nguyên, lúc xa lúc gần, ngươi tới ta đi, giao tranh cực kỳ kịch liệt!
Trong trận chung kết lần này, từ khi bắt đầu đến tận giờ đã xác định là ngập tràn kích thích!
Ý đồ đánh nhanh thắng nhanh của Tần Dạ rất rõ ràng, anh không muốn chơi tiêu hao với cậu trai này, năng lực bắt cơ hội của Tiết Khắc xuất sắc hơn anh tưởng tượng rất nhiều, đánh kéo dài trên bản đồ đâu đâu cũng là bùn lầy này sẽ cực kỳ bất lợi cho anh.
Thấy Tiết Khắc lại dùng khinh công bảo trì cự ly, hai mắt Tần Dạ nhíu lại, dự đoán được hướng đi liền trực tiếp nhảy tới, chuẩn xác chặn đường lui của Tiết Khắc!
Cửu chỉ đoạt hồn!
Ảo ảnh chín móng vuốt màu đen hiện ra khắp xung quanh cùng bổ nhào vào Tiết Khắc đang ở chính giữa, dường như muốn xé rách đối phương thành trăm mảnh!
Tần Dạ dùng chiêu cuối ba kích Cửu chỉ đoạt hồn, sau đó lại nhồi thêm Nhiếp hồn trảo khiến máu của Tiết Khắc chỉ còn lại 10%. Mắt thấy Tần Dạ lại định sử dụng kỹ năng đặc biệt của vũ khí để giết người trong nháy mắt, đúng lúc này, một luồng sáng xanh đậm hiện ra, cây roi dài trong tay Tiết Khắc đột nhiên phân thành vô số sợi roi nhỏ tỏa ra bốn phương tám hướng, phóng tới quấn quanh người Tần Dạ như rắn độc!
– Linh xà cuồng vũ!
Đây là kỹ năng đặc biệt kèm theo vũ khí “Bích Đàm” của Tiết Khắc, cũng là chiêu thức có sát thương lớn nhất của Ngũ Độc Trường tiên.
Chiêu thức này có hai loại biến hình, cách thao tác cũng khác nhau. Khi dùng để tấn công đơn mục tiêu, roi dài trong tay sẽ biến thành vô số cây roi nhỏ tựa như dây leo quấn quanh đối thủ, tạo thành thương tổn cực lớn, đồng thời còn bồi thêm debuff trúng độc, cố định đối thủ tại chỗ. Còn nếu dùng để tấn công đa mục tiêu, cây roi sẽ tản ra bốn phương tám hướng, khi dùng trên nhiều mục tiêu thì Linh xà cuồng vũ không có hiệu quả định thân nhưng sát thương gây ra lại không hề ít, thích hợp dùng cho đoàn chiến.
Tiết Khắc lựa chọn vũ khí này theo chỉ điểm của Luân thần, kỹ năng vũ khí của hắn và bộ chiêu thức Ngũ Độc Cổ trùng của Luân thần hỗ trợ lẫn nhau, hai thầy trò vừa lúc có thể phối hợp tạo ra dame cao khi giao tranh tổng.
Tần Dạ trúng phải “Linh xà cuồng vũ”, còn bị cố định thêm hai giây, Tiết Khắc nhân cơ hội áp máu của anh xuống còn trên dưới 10%.
Hai bên trao đổi chiêu thức kịch liệt mà vẫn chưa bên nào tạo ra chênh lệch lớn về máu.
Lúc này hai bên đều thuộc diện nguy hiểm có thể bị đối phương giết chết bất cứ lúc nào. Tiết Khắc lại tiếp tục dùng khinh công kéo dãn cự ly, hắn biết hiệu quả tử vong ngay lập tức của skill “Vô ngân lợi trảo” kèm theo vũ khí của Tần Dạ, rất có thể sẽ trực tiếp đưa hắn lên bảng. Hắn buộc phải kéo dãn cự ly với Tần Dạ để bảo đảm an toàn, trạng thái trúng độc trên người Tần Dạ đã lên đến tầng thứ ba, hắn chỉ cần giữ tốt cự ly thêm vài giây, chẳng cần làm gì thì Tần Dạ cũng sẽ mất máu mà chết.
Tiết Khắc cực kỳ lý trí, chỉ cần giữ khoảng cách an toàn với Tần Dạ thì hiệu quả trúng độc ba tầng sẽ bòn rút nốt 10% máu còn lại của anh. Tần Dạ không đánh được tới hắn, hắn chỉ cần chờ thắng mà thôi.
– nhưng Tần Dạ sẽ không cho hắn cơ hội này!
Tuy trên người dính debuff trúng độc ba tầng, máu thì không ngừng tụt giảm, thanh máu còn đang nhấp nháy đỏ cảnh báo, lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng Tần Dạ chưa bao giờ chỉ vì thế mà sợ hãi, anh vẫn quyết đoán vọt tới như lúc đầy máu đầy mana, khinh công phóng khoáng có thêm thuộc tính nhanh nhẹn cộng thêm từ Cửu âm bộ pháp, bốn lần nhảy lên đáp xuống chính xác trên từng điểm đặt chân tại thảo nguyên đầy bùn lầy, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Tiết Khắc, không khách khí mở ra “Vô ngân lợi trảo”!
– [Dạ Sắc] kích sát [Khắc Kỷ Thận Hành]!
– giết người không giải thích, đây mới chính là tác phong của Tần Dạ.
Còn Tiết Khắc thì giống như cái tên của hắn, “Khắc Kỷ Thận Hành”, đánh đến cuối lại quá mức cẩn thận, bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất. Trên thực tế nếu như vừa rồi hắn chủ động ra tay với Tần Dạ, liều mạng một lần thì có khi người thắng lại là hắn.
Tiết Khắc xoay người đi xuống, tuy thua nhưng biểu tình vẫn trấn định như cũ.
Tô Thế Luân mỉm cười vỗ vai đồ đệ, nói: “Đánh tốt lắm.”
Có thể gần như bất phân thắng bại với Tần Dạ là đủ để thấy hôm nay Tiết Khắc biểu hiện rất tốt. Chỉ là ở thời điểm cuối cùng lại quá cẩn thận và bảo thủ khiến hắn bỏ lỡ cơ hội giết được Tần Dạ. Có điều hắn đã chồng ba tầng trúng độc lên người Dạ Sắc, tuy bản thân bị giết nhưng Nga Mi của Tần Dạ cũng chẳng còn lại bao nhiêu máu, sẽ không thể sống lâu nữa.
Có thể thấy khả năng nắm chắc đại cục của Tiết Khắc rất xuất sắc, tạo đủ thương tổn trên lôi đài, ít nhất sẽ không tạo ra bất cứ áp lực nào cho người đồng đội thứ hai.
Tiêu Tư Kính đi lên trước vỗ vai hắn, cổ vũ nói: “Đánh tốt lắm, nghỉ ngơi một lát đi, Diệp Chu chuẩn bị.”
Diệp Chu nghe thấy đội trưởng gọi tên mình lập tức vẫy vẫy tay đứng lên, cười nói: “Ồ, tới lượt tôi rồi!”
Vì Tiết Khắc đã chồng debuff lên người Tần Dạ, 10% máu của anh không giữ được bao lâu đã ngã xuống, căn bản Diệp Chu không cần phải ra tay. Đây chính là ưu điểm của Ngũ Độc, gây trúng độc cho đối thủ, dù bản thân có chết thì cũng sẽ tạo ưu thế cho đồng đội.
Tần Dạ mất máu mà chết đành phải xoay người đi xuống, Lý Tưởng tiến tới nói: “Vốn còn đang lo anh không vui sẽ ảnh hưởng tới phát huy, chẳng ngờ anh vẫn ngầu như trước.”
Cậu tưởng rằng Tần Dạ nhìn thấy Lâm Lập Minh sẽ khó chịu trong lòng, ra sân đầu tiên nhỡ đâu phạm sai lầm thì phải làm sao?
Chẳng ngờ từ đầu đến cuối Tần Dạ vẫn không thay đổi sắc mặt, phát huy ổn định, không để hở ra bất cứ cơ hội tấn công nào, dù thấp máu cũng không sợ hãi mà đuổi theo đối thủ, tiễn đối phương lên bảng bằng một chiêu duy nhất, phô bày toàn bộ phong thái của thích khách có lực đánh mạnh nhất liên minh!
– đây chính là Tần Dạ mà cậu yêu mến, một Tần Dạ vẫn luôn kiên định và dũng cảm.
– khoảnh khắc này, suy nghĩ muốn ở bên bảo vệ người này lại càng trở nên mãnh liệt.
Lý Tưởng nhẹ nhàng cầm tay Tần Dạ, dịu dàng nói: “Có uống gì nữa không? Hôm nay tôi mang hai lon tới nè, anh muốn uống thì tôi lấy cho anh. Có điều uống nhiều quá lát nữa sẽ dễ phải đi vệ sinh, trước khi đánh đoàn chiến nhớ đi toilet một lần.”
Tần Dạ đã quen với sự quan tâm dong dài của cậu, anh mỉm cười nói: “Không uống, chỉ hơi mệt thôi, tôi nghỉ ngơi trước một lát.”
“Ồ được rồi.” Lý Tưởng lập tức ân cần đưa anh ra ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nói: “Mệt phải không? Để tôi massage cho anh.”
Nói xong liền thuần thục ngồi vào phía sau Tần Dạ, động tác nhẹ nhàng massage vai và gáy cho anh.
Tần Dạ được chăm sóc thực sự rất thoải mái, tâm tình rối rắm khi nhìn thấy Lâm Lập Minh lúc trước cũng không cánh mà bay – đội tuyển Trường An đã sớm đi vào dĩ vãng, hôm nay anh là chủ lực của đội tuyển Long Ngâm, cùng đồng đội đánh vào tới tận chung kết, vì vậy chẳng có lý do gì để rối bời vì chuyện cũ cả.
Trong lòng anh đã sớm không nỡ buông bỏ đội tuyển Long Ngâm, không nỡ rời xa những người đồng đội này, còn có cả một Lý Tưởng vô cùng chu đáo lại quan tâm anh. Tuy ngoài miệng anh rất ít khi khích lệ Lý Tưởng, nhưng nếu thực sự phải rời xa tên ngốc này… anh cũng chẳng đành lòng.
Hết chương 381.