*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Long Ngâm và Thất Tinh Thảo là hai đội tuyển đầu tiên bước vào bán kết với thành tích toàn thắng, tiếp theo sẽ có năm ngày nghỉ ngơi. Còn Lạc Hoa Từ, Tuyết Lang, Đồng Tước và Hoa Hạ lại lập tức bước vào trận quyết đấu của vòng playoffs thứ ba để quyết định hai đội cuối cùng đặt chân vào top 4. Trận đấu này là đánh loại trực tiếp, đội thua sẽ phải ra về, vì vậy không khí trước trận đấu trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mấy ngày nay cả bốn đội tuyển đều huấn luyện bí mật, không thấy bóng dáng của bất cứ ai.
Chính ra thì Thất Tinh Thảo và Long Ngâm có vẻ thoải mái hơn nhiều, Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân đưa đội đi xem phim, Long Ngâm cũng nghỉ ngơi dưỡng sức trong khách sạn.
Chiều ngày 23 tháng Sáu, Trương Thư Bình đột nhiên đi tới gõ cửa phòng khách sạn, mời Tứ Lam làm khách mời bình luận.
Lam Vị Nhiên thà rúc trong khách sạn cũng không muốn ra khỏi cửa. Thời tiết Thượng Hải nóng bức, lần nào ra đường cũng ướt đẫm mồ hôi, anh hoàn toàn không có hứng thú với trò tham gia bình luận. Có điều đội trưởng đội phó của cả tám đội tuyển đều nhận được lời mời làm khách quý, lần trước Lam Vị Nhiên đã đùn đẩy cho Tần Dạ, lần này không dễ từ chối nữa.
Trương Thư Bình đề nghị: “Nếu cậu thực sự lười nói chuyện thì khi đó chỉ cần ngồi gật đầu bên cạnh tôi là được mà, lâu lâu ậm ừ vài tiếng là OK.”
Lam Vị Nhiên cười: “Mời tôi đến làm bình hoa à?”
“Mời cậu làm bình hoa cũng nâng được ratings.” Trương Thư Bình nói rất chuyên nghiệp, “Trong khi bình luận, màn hình lớn sẽ truyền tới hình ảnh khi thi đấu, dù cậu cắm mặt chơi điện thoại cũng không ai quan tâm đâu. Khi nào chuyển cảnh sang chúng ta thì tôi sẽ nhắc cậu, coi như nể mặt tôi mà ngồi trong phòng hai tiếng được không.”
Trương Thư Bình nói đến nước này, Lam Vị Nhiên cũng không tiện từ chối nữa, dù sao cũng không phải nói chuyện, liền gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi bình luận trận nào?”
“Trận của Lạc Hoa Từ và Tuyết Lang.” Trương Thư Bình nói, “Ba giờ chiều ngày 25, nhớ đừng có đến muộn.”
***
Chiều ngày 25 tháng Sáu, Lam Vị Nhiên tới hiện trường thi đấu gặp Trương Thư Bình.
Vừa vào nhà thi đấu, anh đã chìm trong một đống poster, banner cực lớn cổ vũ cho Lạc Hoa Từ, trên đó có in hình nhân vật của từng thành viên trong Lạc Hoa Từ, toàn bộ sân thi đấu chật ních người xem mặc áo đồng phục đội màu tím của Lạc Hoa Từ, cầm lightstick màu tím trong tay, tiếng hô “Lạc Hoa Từ cố lên” dường như muốn phá banh nóc nhà.
Dù sao đây cũng là sân nhà Thượng Hải của Lạc Hoa Từ, fan bản địa của Lạc Hoa Từ đông gấp trăm lần fan của Tuyết Lang. Hôm nay lại là trận đánh tranh slot vào top 4, fan trong bang hội Lạc Hoa Từ cũng chui ra khỏi hang, chạy tới cổ vũ rất bài bản, khí thế áp đảo trường thi đấu.
Có điều khi Lam Vị Nhiên gặp Phương Chi Diên và Dương Kiếm ở hậu đài, anh nhận ra biểu tình trên mặt hai người lại rất thoải mái. Phương Chi Diên mỉm cười ghé lại bên tai Dương Kiếm nói chuyện, Dương Kiếm chăm chú lắng nghe, thấy Lam Vị Nhiên đi tới thì lễ phép chào hỏi. Lam Vị Nhiên gật đầu với bọn họ, vòng qua hai người đi tới phòng nghỉ của Lạc Hoa Từ, vừa vặn gặp được Diệp Thần Hi đang đi ra ngoài.
Hôm nay Diệp Thần Hi mặc áo phông đồng phục của Lạc Hoa Từ, so với đồ Tây tác phong nhanh nhẹn thường ngày thì Diệp Thần Hi trong bộ đồng phục lại càng ra vẻ lão luyện, vừa thấy Lam Vị Nhiên liền bước nhanh về phía trước, dừng lại trước mặt Lam Vị Nhiên, nói: “Sư phụ tới làm khách mời bình luận trận này sao?”
“Ừ.” Lam Vị Nhiên nhìn hắn, quan tâm hỏi, “Mọi người chuẩn bị sao rồi?”
“Cũng ổn.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Chúng tôi sắp đánh rồi, đánh xong nói chuyện sau nhé, tôi mời anh đi ăn.”
“Ừ được rồi, cố lên.” Lam Vị Nhiên vỗ vai hắn, xoay người đi cùng Trương Thư Bình vào phòng bình luận.
Phòng bình luận là một thế giới khác hẳn, im lặng như phòng cách âm. Có sofa thoải mái, trên bàn còn có trái cây và đồ ăn vặt. Trương Thư Bình và Tứ Lam ngồi vào chỗ, dặn dò anh vài điều chú ý khi bình luận.
Đến giai đoạn chuẩn bị trước trận đấu, Trương Thư Bình nhanh chóng giới thiệu thông tin tuyển thủ hai đội, sau đó quay đầu hỏi: “Tứ Lam, anh cảm thấy trận này đội nào sẽ có phần thắng lớn hơn? Có thể dự đoán tỉ số được không?”
Lúc này tuy Lam Vị Nhiên rất lười, nhưng nếu đã vào phòng bình luận, anh cũng không thể làm bình vôi ngồi một chỗ được, thấy Trương Thư Bình hỏi cũng nghiêm túc trả lời: “Nếu bảo tôi dự đoán thì tôi thấy thực lực hai bên chênh nhau không nhiều, đội hình Tuyết Lang đánh xoay quanh cận chiến còn Lạc Hoa Từ lại chơi truyền tống tầm xa, hai bên ai cũng có phần thắng cả, phải xem vào trận phát huy thế nào. Có điều tôi cảm giác Lạc Hoa Từ khi đánh đoàn chiến ở sân nhà sẽ mạnh hơn Tuyết Lang một chút, còn Tuyết Lang thì có lợi thế lôi đài hơn, đoàn chiến có thể lấy được từ một đến hai lá cờ, lôi đài đánh ngang nhau hoặc cũng có thể chênh nhau ba điểm, phải xem chọn bản đồ thế nào đã.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý, cũng biết chênh lệch điểm số trận này có khả năng sẽ rơi vào khoảng từ hai đến năm điểm.” Trương Thư Bình mỉm cười nói, “Mỗi lần Diệp đội gặp phóng viên đều khen ngợi cậu, hôm nay lần đầu làm bình luận, có định khen đồ đệ tí chút không?”
Lam Vị Nhiên thản nhiên nói: “Cậu ấy không cần tôi khích lệ, cậu ấy sẽ chứng tỏ bản thân bằng thực lực của mình.”
Lời này vừa nói ra, fan Diệp đội theo dõi trận đấu bắt đầu xếp hàng cúng bái Lam Vị Nhiên: “Sư phụ ngầu nhất!” “Diệp đội cố lên, đừng có để sư phụ thất vọng đó!”
Từ sau khi đạt được danh hiệu “Sư phụ tốt của liên minh”, fan Diệp Thần Hi luôn xếp hàng gọi anh là sư phụ, chẳng biết vì sao đồ đệ của Lam Vị Nhiên đã trải khắp thiên hạ.
Tất nhiên Diệp Thần Hi không thể nghe được lời này của Lam Vị Nhiên, hiện tại hắn đang chuẩn bị trong phòng cách âm, người con trai luôn mang nụ cười mỉm trên mặt đến giờ cũng nghiêm túc hơn hẳn, gọi Lâm Vũ Phàm và Lê Quân tới dặn dò gì đó. Cùng lúc đó, tuyển thủ Tuyết Lang cũng đang họp bàn, hẳn là đang làm tốt công tác chuẩn bị cuối cùng trước trận đấu.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, đội trưởng hai đội tiến lên bốc thăm, Diệp Thần Hi bốc được phiếu màu xanh, đội tuyển Tuyết Lang có ưu tiên chọn bản đồ trước.
Quả nhiên như Lam Vị Nhiên dự đoán, ưu thế lôi đài của Tuyết Lang quá áp đảo, vòng đầu tiên Dương Kiếm đánh cuối thành công lấy được ba điểm lôi đài. Có điều tại vòng thứ hai, Diệp Thần Hi lập tức điều chỉnh thứ tự ra sân, tự mình đấu với Dương Kiếm, cấu máu từ xa mài chết Dương Kiếm, hai đội hòa nhau với tỉ số 3:3.
Đoàn chiến vòng tiếp theo vẫn là Tuyết Lang chọn bản đồ trước, Phương Chi Diên lựa chọn bản đồ cảnh tuyết trên vách núi khá có lợi cho Tuyết Lang, dựa vào cặp sinh đôi Minh Giáo bùng nổ xông vào phía sau đội hình của Lạc Hoa Từ giết được sát thương chủ lực. Chiến thuật phát huy hiệu quả, Tuyết Lang liên tục giành được hai lá cờ. Chỉ có điều trong pha giao tranh tổng thứ ba, Diệp Thần Hi đột nhiên dùng khinh công Tiêu Dao du dịch chuyển tới sau lưng Dương Kiếm, bùng nổ combo đơn mục tiêu giết chết Dương Kiếm, sau đó phối hợp với Truyền tống trận của Lâm Vũ Phàm liều mạng giành được cờ đen, cướp được hai điểm trong tay Tuyết Lang.
Vòng đấu thứ ba kết thúc, Lạc Hoa Từ đang bị dẫn trước với tỉ số 5:7.
Nhưng đến vòng đoàn chiến thứ tư, “Lời nguyền sân nhà” của Lạc Hoa Từ lại xuất hiện.
Diệp Thần Hi lựa chọn bản đồ thủy chiến nhiều chướng ngại có lợi cho Lạc Hoa Từ, dựa vào cách đánh truyền tống du kích, vậy mà cướp được ba lá cờ liên tiếp, không bỏ mất điểm nào!
Từ 5:7 lật kèo thành 11:7, y hệt như trận đấu của Long Ngâm và Đồng Tước!
Đội tuyển Tuyết Lang chính thức dừng chân tại playoffs, Lạc Hoa Từ cũng trở thành đội tuyển thứ hai vào bán kết trong bảng A.
Tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà thi đấu, fan của Lạc Hoa Từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi hoan hô, rất nhiều cô gái xúc động muốn khóc.
Trong phòng cách âm, cảm xúc của Dương Kiếm suy sụp rõ ràng, Phương Chi Diên vỗ nhẹ vai cậu, ghé lại bên tai nói: “Đừng khổ sở, mùa giải sau lại cố gắng.”
Dù thế nào thì Dương Kiếm cũng từng làm đội trưởng, hơn nữa thời gian ra mắt còn sớm hơn Phương Chi Diên, vậy mà lúc này lại để cho Phương Chi Diên an ủi, điều này khiến cậu cảm thấy rất mất mặt, liền vội ho khan sờ mũi, ra vẻ thản nhiên mà nói: “Không sao, thắng thua là chuyện bình thường, tôi cũng đã chẳng còn kinh ngạc nữa rồi.”
“Thật không đó?” Thấy bộ dạng cậy mạnh của cậu, Phương Chi Diên không khỏi mỉm cười, cầm tay cậu nói, “Được đó, có tiến bộ.”
Dương Kiếm cả giận nói: “Thời gian tôi làm đội trưởng còn nhiều hơn anh mà, anh có thể đừng an ủi tôi như an ủi người mới được không?”
“…” Phương Chi Diên chỉ cười mà không nói.
Tuy rằng thời gian Dương Kiếm làm đội trưởng sớm hơn hắn hai năm, nhưng Phương Chi Diên có cảm giác người bên cạnh mình cực kỳ khuyết thiếu IQ và EQ, thường xuyên vô thức tự bôi xấu bản thân đã đành, cảm xúc gì cũng bày ngay trên mặt, rõ ràng rất buồn bực nhưng lại ra cái vẻ “tôi không sao”, nhìn qua thực sự buồn cười.
Trong cuộc sống bình thường Dương Kiếm cũng thường xuyên vứt đồ lung tung, đôi khi còn lăn từ trên giường xuống đất lúc nửa đêm, sau đó ôm chăn tiếp tục ngủ. Thói quen ngủ của cậu thực sự khiến người ta cạn lời. Có rất nhiều lúc Phương Chi Diên đều phải ra tay chăm sóc cậu, có điều hắn cũng vui vẻ chịu đựng thôi.
Phương Chi Diên thua trận, tâm tình cũng chẳng khá hơn, nhưng hắn biết đồng đội ai cũng khổ sở, vì thế thân là đội trưởng, hắn bắt buộc phải điều chỉnh lại thật nhanh, lấy lại tinh thần cho toàn bộ đội tuyển Tuyết Lang.
Phương Chi Diên hít sâu, đứng lên vỗ vai từng thành viên trong đội, mỉm cười nói: “Được rồi, đánh xong rồi cũng đừng nghĩ nữa, giờ tôi đưa mọi người đi chơi khắp Thượng Hải mấy ngày, đợi đến khi kết thúc lễ trao giải thì trở về cũng được.”
Thương Lan về Hàng Châu trước là vì Hàng Châu cách Thượng Hải không xa, Thịnh Đường cũng vì có chuyện trong đội tuyển, Phương Chi Diên quyết định ở lại Thượng Hải cho đến khi kết thúc lễ trao giải cũng khiến cảm xúc mọi người chuyển biến tốt hơn một chút.
Lúc này Diệp Thần Hi cũng đưa đội tới, hai đội trưởng bắt tay nhau, Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Chúc mừng.”
Diệp Thần Hi cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn.”
Hai đội khách sáo bắt tay nhau xong, màn hình lớn cũng chuyển về phòng bình luận, lúc này Trương Thư Bình mới nói: “Thưa quý vị khán giả, hiện tại toàn bộ các trận đấu trong bảng A đã kết thúc, sau Thương Lan, Tuyết Lang là đội tuyển tiếp theo phải dừng chân tại đây. Lạc Hoa Từ là đội tuyển tiến vào top 4 cùng với Thất Tinh Thảo. Long Ngâm lại là đội tuyển đứng đầu bảng B, vào bán kết sẽ gặp Lạc Hoa Từ, có thể coi đây là trận chiến sư đồ phải không?”
“Phải.” Lam Vị Nhiên bình tĩnh trả lời.
Trương Thư Bình quay đầu nhìn anh: “Quả thực lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ rất thần bí, mùa giải này cũng mới chỉ có đội tuyển Long Ngâm thành công phá bỏ lời nguyền đoàn chiến sân nhà của Lạc Hoa Từ. Các đội tuyển khác đều bị quét sạch, Tứ Lam có lời gì muốn nói không? Liệu có phải vì cậu hiểu đồ đệ quá rõ nên mới phá vỡ được lời nguyền này?”
“Thực ra trận thắng Lạc Hoa Từ trên sân nhà của bọn họ trong vòng bảng có yếu tố may mắn khá lớn.” Lam Vị Nhiên nghiêm túc nói, “Đánh với Lạc Hoa Từ trong bán kết, tôi không dám chắc về kết quả.”
“Vậy cậu vẫn sẽ chỉ huy như trước sao?” Trương Thư Bình nói.
Lam Vị Nhiên mỉm cười: “Thực ra tôi cũng không tiện trả lời câu hỏi này. Hôm nay bảng A mới có kết quả, trước đó chúng tôi cũng không biết sẽ phải đánh với Lạc Hoa Từ hay Tuyết Lang, đội hình còn chưa quyết định. Đêm nay tôi sẽ về bàn lại với Lưu Xuyên phương án đối phó cụ thể.”
Trương Thư Bình gật đầu: “Cũng phải, hi vọng trận quyết đấu của hai thầy trò sẽ mang tới phấn khích cho người xem! Thưa quý vị khán giả, hẹn gặp lại vào chiều ngày mai!”
Chiều hôm sau là trận đấu của Đồng Tước và Hoa Hạ, tại bảng A, Thất Tinh Thảo đứng thứ nhất, Lạc Hoa Từ đứng thứ hai cùng bước vào top 4. Hiện tại chỉ còn lại trận đấu cuối cùng giữa Đồng Tước và Hoa Hạ tại bảng B để chốt lại danh sách vòng bán kết. Có điều đối với đội tuyển Long Ngâm đã chắc suất vào bán kết với tư cách đội “Đứng đầu bảng B” thì trận đánh giữa Đồng Tước và Hoa Hạ sẽ không ảnh hưởng gì đến bọn họ. Đối thủ của Long Ngâm trong bán kết đã được xác định là Lạc Hoa Từ.
Sau trận đấu, Lam Vị Nhiên lại gặp Diệp Thần Hi ở hậu trường.
Diệp đội trẻ tuổi đang đứng giữa vòng vây của các thành viên Lạc Hoa Từ, một đám người tiến về phía trước cười cười nói nói, ai cũng mặc đồng phục màu tím của đội, họa tiết cánh hoa rơi xuống trên áo đồng phục là do chính tay Lam Vị Nhiên thiết kế.
Nhưng hôm nay Lạc Hoa Từ đã trở thành một đội ngũ hoàn toàn mới, trừ ý niệm Truyền tống trận mà bản thân để lại cùng với đội huy của Lạc Hoa Từ, đội tuyển này đã hoàn toàn lột xác dưới sự chỉ đạo của Diệp Thần Hi. Lam Vị Nhiên nhìn một Lạc Hoa Từ như thế, vừa cảm thấy xa lạ, cũng lại thấy vui mừng.
– đây là đội trưởng đời thứ hai, trung tâm của đội tuyển Lạc Hoa Từ, Diệp Thần Hi.
– là người đã tạo ra một đội tuyển mạnh mẽ mà chính người sáng lập ra nó là Lam Vị Nhiên cũng không dám chắc rằng mình có thể đánh bại.
Lam Vị Nhiên nhìn hình ảnh bọn họ sóng vai đi tới, yên lặng xoay người đi về hướng khác.
Khi ra ngoài thì trời đổ mưa to, Lam Vị Nhiên không mang ô, trực tiếp gọi taxi về khách sạn. Điện thoại vang lên không ngừng khi anh ngồi trên xe, vừa cầm lên thì thấy, quả nhiên là Diệp Thần Hi gọi tới. Lam Vị Nhiên nhấc máy, bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp dịu dàng của Diệp Thần Hi: “Đã nói muốn mời anh ăn cơm, sao tìm mãi không thấy anh đâu?”
Lam Vị Nhiên nói đùa: “Khỏi đi, tôi phải mau mau về khách sạn nghiên cứu xem làm thế nào để đánh bại cậu bây giờ.”
“…” Diệp Thần Hi giật mình, mỉm cười nói, “Được rồi, vậy gặp nhau trên sân đấu. Mau trở về đi, tạm biệt.”
“Bye.”
Vừa cúp máy, điện thoại Lam Vị Nhiên lại đổ chuông, lần này là tin nhắn từ Lưu Xuyên: “Về thì tới phòng tôi ngay, cả đội đều ở đây rồi, bàn bạc vụ bán kết một chút:)”
“Ừ.” Lam Vị Nhiên thuận tay đánh chữ.
Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là Thượng Hải, nơi mà anh sống từ bé đến lớn, giờ đã phồn hoa hơn rất nhiều so với thời điểm anh rời đi khi xưa.
Vòng bán kết, có thể nói từ này đã quá đỗi quen thuộc với Tứ Lam. Đã có rất nhiều lần, anh thua Lưu Xuyên ngay trong bán kết, vì thế cũng vô duyên với cúp vô địch. Hôm nay, anh lại sóng vai với Lưu Xuyên đương đầu với vòng bán kết của mùa giải thứ 13, mà đối thủ của anh lại là đội tuyển Lạc Hoa Từ một tay mình gây dựng… Thế sự khôn lường…
Năm đó khi giải nghệ, anh vốn tưởng bản thân sẽ mãi mãi rời khỏi liên minh chuyên nghiệp, chẳng ngờ sự không cam tâm mạnh mẽ trong lòng vẫn thúc giục anh từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay. Anh muốn giành cúp, muốn chứng tỏ bản thân, muốn hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu, cũng như đạt thành nguyện vọng còn dang dở khi cha chưa qua đời.
Thân là đội phó của đội tuyển Long Ngâm, anh đã không thể xử trí theo cảm tính được nữa, anh cũng phải gánh vác trọng trách của riêng mình.
Nếu Lưu Xuyên có thể cắn răng đánh bại Hoa Hạ, trận đấu tiếp theo, dù có phải đối mặt với đồ đệ Diệp Thần Hi, đối mặt với đội tuyển Lạc Hoa Từ mà tự tay anh sáng lập, Lam Vị Nhiên anh cũng tuyệt đối không nương tay!
Ánh mắt Lam Vị Nhiên tràn đầy kiên định, cầm điện thoại nhắn cho Lưu Xuyên: “Nếu cậu tin tưởng, xin hãy giao toàn quyền chỉ huy trận đấu tiếp theo cho tôi.”
Hết chương 369.
Đọc mà xót cả lòng hic T_T