*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này chỉ đi Bắc Kinh hai ngày, mang hai bộ quần áo là đủ, Dương Kiếm nhanh chóng xếp xong hành lý, vừa định quay đầu đi tắm thì nhận được cuộc gọi từ Lưu Xuyên: “Đặt vé xong hết chưa? Mai mấy giờ cậu tới Bắc Kinh?”
Dương Kiếm trả lời: “Đặt xong rồi, mai ba giờ chiều em tới sân bay.”
“Ừ.” Lưu Xuyên check vé máy bay nói: “Hai rưỡi anh tới, sớm hơn cậu nửa tiếng, đến lúc đó anh bảo Lưu Hiểu Mông lái xe ra sân bay đón, hai chúng ta cùng về.”
Dương Kiếm nói: “Được!”
Sáng hôm sau, Dương Kiếm ngủ quên, tỉnh dậy đã chín giờ. Dương Kiếm nhìn đồng hồ vội ngã ngửa từ trên giường xuống đất, vội vàng gấp gáp mặc quần áo định chạy ra ngoài.
Cuối cùng lại thấy một túi bánh bao, một cốc sữa đậu nành trên bàn, bên cạnh còn có một tờ giấy.
“Dương Kiếm, bữa sáng thua cược đâu? Cậu ngủ ngon quá ha.
Tôi mua đồ ăn sáng rồi, có ngô với bánh bao cậu thích nhất đấy, cho vào lò vi sóng quay nóng lại rồi hẵng ăn.
– khỏi cần ký tên cậu cũng biết tôi là Phương Chi Diên.”
Dương Kiếm: “…”
Vậy anh còn đề tên làm khỉ gì!
Nhìn bánh bao trên bàn, Dương Kiếm lại có chút ngượng ngùng. Trong khoảng thời gian này thi đấu quá mệt mỏi, hôm qua đội trưởng vừa cho nghỉ, hôm nay cậu đã ngủ quên luôn, lại còn để đội trưởng xuống lầu mua đồ ăn sáng, thực sự không nên chút nào.
Dương Kiếm tâm tình phức tạp quay nóng bánh bao ăn sạch, lúc này mới xoay người tới phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện của đội tuyển Tuyết Lang được bố trí rất chỉnh tề, bốn hàng ghế ngồi, trong đó hai hàng là thành viên chủ lực, hai hàng là người mới vừa tuyển. Hiện tại, toàn bộ thành viên đội tuyển Tuyết Lang đã bắt đầu huấn luyện như mọi ngày. Hai anh em sinh đôi Lã Minh Triết và Lã Minh Kiệt ngồi phía trước, tuyển thủ nữ Lý Tố Nguyệt ngồi bên cạnh họ, sau đó chính là đội trưởng Phương Chi Diên.
Dương Kiếm gãi đầu, kéo Phương Chi Diên qua nói: “Đội trưởng… xin lỗi, tôi ngủ quên.”
Phương Chi Diên quay đầu nhìn cậu, mỉm cười nói: “Không sao, tôi cho cậu nghỉ ba ngày, hôm nay cậu không cần huấn luyện, nghỉ ngơi một lát rồi ra thẳng sân bay đi, đừng để trễ chuyến.”
Dù Phương Chi Diên nói vậy, nhưng Dương Kiếm vẫn theo thói quen ngồi xuống bên cạnh mở máy tính. Dù sao thì một giờ chiều máy bay mới cất cánh, giờ mới chín giờ hơn, vẫn còn nhiều thời gian, cậu vẫn có thể tranh thủ luyện tập thêm một chút.
Phương Chi Diên thấy Dương Kiếm đăng nhập vào game, liền ngẩng đầu về phía đối diện nói: “Tiểu Vi, cậu lại đây một chút.”
Vi Phong bị gọi tên lập tức đi tới, Phương Chi Diên chỉ vào chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi, Dương Kiếm, hai người mở lôi đài đánh mấy trận tôi xem.”
Dương Kiếm nghe lệnh đội trưởng, lập tức mở phòng PK trong game, cài xong mật mã liền mời Vi Phong gia nhập.
Hai người PK một hồi, đấu pháp “Bóng kiếm thức” đánh nhanh thắng nhanh của Dương Kiếm trong liên minh rất nổi tiếng, chỉ cần cậu rút lợi kiếm trong tay ra, khí thế liền dũng mãnh như thần tới giết thần, phật tới giết phật. Kiếm của cậu rất nhanh, rất ồn nhưng cũng rất lợi hại, thân là một kiếm khách cận chiến, tỉ lệ sát thương chí mạng của Dương Kiếm rất cao, dù Vi Phong có thiên phú cũng bị Dương Kiếm đánh cho không nhấc nổi tay, nhanh chóng thua cuộc.
Thiếu niên 16 tuổi này lại rất lễ phép, thua trận xong còn cười nói: “Cảm ơn đội phó chỉ dạy, phản ứng của em kém quá.”
Phương Chi Diên dùng ánh mắt hỏi Dương Kiếm, rõ ràng là muốn hỏi: Có muốn thu nhóc này làm đệ tử không?
Dương Kiếm hiểu ý, liền mở miệng nói: “À thì, Tiểu Vi này, tôi nhận cậu làm đồ đệ nhé?”
Hai mắt cậu nhóc sáng lên, lập tức mở miệng nói: “Tốt quá! Cảm ơn đội phó!” Dứt lời liền gãi đầu, cười thẹn thùng: “Thực ra em là fan cứng của Kiếm Ngân đó, từ khi anh lấy được giải người mới xuất sắc nhất trong mùa giải thứ Bảy em đã để ý anh rồi. Mà cũng vì thích đấu pháp Bóng kiếm thức hoa lệ của anh mà em mới bắt đầu học chơi Võ Đang Kiếm tông… Đúng rồi, để em đi rót trà cho sư phụ, sư phụ chờ một lát.”
Sau đó rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu, lại rất nhanh rót một ly trà nóng, cung kính bưng tới cho Dương Kiếm, lại khiến cho Dương Kiếm có chút ngỡ ngàng.
Từ khi vào liên minh thi đấu tới nay, đây là lần đầu tiên cậu được một người rót trà tôn kính như vậy…
Dương Kiếm cương ngạnh tiếp nhận trà uống hai ngụm nói: “Ầy… Mùa giải thứ Bảy… là chuyện mấy năm trước rồi.”
Vi Phong nói: “Đúng rồi, khi đó sư phụ cũng là người mới!”
Dương Kiếm giật mình, từ người mới xuất sắc nhất mùa giải, trở thành đội trưởng đội tuyển Trường An, sau đó dẫn dắt Trường An đoạt quán quân, mắt thấy Trường An phải giải tán, rồi chuyển tới làm đội phó Tuyết Lang…
Cậu từng đứng trên bục vinh quang nhất, tự tay tiếp nhận cúp vô địch từ tay chủ tịch.
Cũng từng bất lực nhìn đội tuyển Trường An phải giải tán, bị bao người thóa mạ, hổ thẹn không dám ngẩng đầu.
Mấy năm qua thay đổi rất nhiều, cậu có cảm giác thời gian trôi thật nhanh, đến mức cậu không kịp phản ứng, phát sinh bao nhiêu chuyện khiến mình trở tay không kịp. Một đường mày mò lăn lộn tới giờ, cuối cùng cũng có một nơi yên ổn, bên cạnh một đội trưởng Phương Chi Diên nhìn xa trông rộng, có bao nhiêu đồng đội trong Tuyết Lang, còn có một nhóc fan bái mình làm sư phụ…
Có lẽ, lựa chọn Tuyết Lang, đối với cậu mà nói chính là sự tái sinh chân chính.
Mấy đội hữu thấy Dương Kiếm thu đồ đệ liền chạy tới chúc mừng, đội phó cũ của Tuyết Lang Ngô Khiêm mỉm cười nói: “Đội phó, chúc mừng! Làm sư phụ rồi, bối phận cũng lên một bậc!”
Dương Kiếm ngượng ngùng gãi đầu: “Khụ, cảm ơn.”
Cậu vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Ngô Khiêm, khi cậu tới Tuyết Lang, Ngô Khiêm liền chủ động nhường lại vị trí đội phó. Vì thế mỗi khi cậu nhìn thấy người này đều có chút băn khoăn. Cũng may nhìn qua Ngô Khiêm cũng không để ý, thái độ của anh ta đối với cậu cũng rất tốt.
Người em trong cặp sinh đôi Lã Minh Kiệt mặt đầy hâm mộ nói: “Tôi cũng muốn thu nhóc nào đó làm đồ đệ!”
Người anh Lã Minh Triết gõ đầu cậu, không khách sáo nói: “Mày lo thân mày cho tốt đi đã.”
Tuyển thủ nữ Lý Tố Nguyệt quay đầu nhìn Vi Phong, mỉm cười nói: “Tiểu Vi, đội phó là tuyển thủ Võ Đang Kiếm tông mạnh nhất, cậu ấy chịu thu cậu làm đồ đệ, cậu phải quý trọng cơ hội học tập cho tốt đấy.”
Vi Phong lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ dạ! Em biết rồi chị Nguyệt!”
Phương Chi Diên cười nói: “Đúng rồi, tôi có thông báo một chút, trong nhà Dương Kiếm có việc xin nghỉ ba ngày. Ba ngày này mọi người cứ tự huấn luyện kỹ thuật cá nhân trước, nhất là đấu lôi đài để bảo trì ưu thế PK. Đợi Dương Kiếm trở về chúng ta lại cùng luyện tập chiến thuật đoàn chiến.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Đã rõ.”
Phương Chi Diên nói: “Được rồi, về chỗ tập tiếp đi!”
Đội trưởng vừa nói, mọi người lập tức về chỗ của mình, tiếp tục chăm chú luyện tập.
Dương Kiếm thở sâu, vẫy Vi Phong lại nói: “Khụ, Tiểu Vi cậu lại đây, tôi nói với cậu mấy vấn đề khi PK lúc nãy…”
“Dạ, cảm ơn sư phụ!” Vi Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh, Dương Kiếm liền bắt đầu kiên nhẫn hướng dẫn nhóc đồ đệ này, bộ dạng nghiêm túc rất ra dáng sư phụ.
Phương Chi Diên nhìn hình ảnh này, nhịn không được nhếch môi.
– Dương Kiếm, cậu có biết không? Khi cậu nghiêm túc trông siêu ngầu.
– thực ra thu đồ đệ tốt cho cậu rất nhiều, ít nhất việc này khiến cậu có ý thức trách nhiệm hơn. Khi làm sư phụ suy nghĩ sẽ thành thục chín chắn, lúc nào rảnh còn có thể hướng dẫn đồ đệ một chút, không còn cảm thấy cô đơn nữa.
– dù trước đây đã xảy ra chuyện gì đi nữa, từ nay về sau tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, đội tuyển Tuyết Lang sẽ là gia đình thứ hai của cậu, là nơi đáng tin cậy nhất cho cậu tránh gió tránh mưa.
Trước đây Dương Kiếm không thích Vi Phong, nhớ lại lý do quả thực rất ngây thơ, vì đội trưởng vẫn luôn khen Vi Phong trước mặt cậu, khiến cậu cảm giác bị uy hiếp địa vị. Sau khi Phương Chi Diên nói ra sự thật tối hôm qua, hôm nay nhận đồ đệ này, Dương Kiếm liền phát hiện Tiểu Vi rất dễ thương, thông minh lại hiểu chuyện, chưa kể nhóc này còn là fan cuồng của cậu.
Hai thầy trò cùng nhau trao đổi đấu pháp Võ Đang Kiếm tông, nháy mắt đã hết một buổi sáng.
Dương Kiếm vội vã chạy cho kịp chuyến, cơm trưa còn không kịp ăn đã gọi xe ra sân bay.
Ngủ một giấc trên máy bay, đến ba giờ chiều tới Bắc Kinh cậu mới mở máy gọi cho Lưu Xuyên: “Anh, em đói quá! Đi ăn cơm trước được không?”
“…” Lưu Xuyên không nói gì: “Cậu chưa ăn trưa à?”
Dương Kiếm gật đầu: “Vâng.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy được rồi, tôi với Hiểu Mông chờ cậu ở cửa ra, đi ăn cơm trước.”
Khi Dương Kiếm tới nơi, quả nhiên đã thấy hai anh em Lưu Xuyên. Lưu Xuyên đứng cùng Lưu Hiểu Mông hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người xung quanh, anh trai thì cao lớn đẹp trai, em gái dễ thương xinh đẹp. Lưu Bác Viễn là người tính cách ôn hòa ổn trọng, nhưng dung mạo lại không anh tuấn. Vẻ ngoài của Lưu Xuyên và Lưu Hiểu Mông chắc chắn là di truyền từ gen của nhà họ Dương. Người bác Dương Thu Ninh của Dương Kiếm là người đẹp có tiếng.
Lưu Hiểu Mông vừa thấy Dương Kiếm liền chạy tới nói: “Em họ, vừa rồi mẹ gọi điện tới nói ông ngoại về nhà rồi, bảo chúng ta về luôn. Cậu đói thì cố chịu tí, trong nhà có đồ ăn.”
Dương Kiếm buồn bã: “Hiện tại mới ba giờ, về sớm thế làm gì?”
Lưu Xuyên nhún vai: “Anh cũng không muốn, nhưng các ông các chú đều tới rồi, ông muốn có cảm giác con cháu sum vầy, thôi thì chiều theo đi.”
Dương Kiếm bất đắc dĩ, đành phải lên xe với hai anh em Lưu Xuyên.
Lưu Hiểu Mông nằng nặc đòi lái xe tới để chứng minh khả năng lái ô tô của mình, Lưu Xuyên không lay chuyển được em mình, đành phải để cô nàng lái. Bảo cô mở maps dẫn đường, mình thì ngồi ghế phó lái giám sát.
Dương Kiếm ngồi một mình ở ghế sau, dọc đường nhàm chán liền nhịn không được kiếm chuyện để nói: “Đúng rồi, anh nè, em cũng có đồ đệ rồi.”
“…” Lưu Xuyên lập tức bị sặc, “Khụ khụ… cậu thu đồ đệ?”
Dương Kiếm hưng phấn nói: “Đúng vậy, là Phương đội giới thiệu, đồ đệ em tên là Vi Phong, rất có năng khiếu, năm nay mới 16 tuổi.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu, chỉ vào kính chiếu hậu trong xe nói: “Cậu tự soi gương đi, tính tình như thế mà làm sư phụ được à? Ngay đến bản thân còn quản không nổi lại còn đòi quản đệ tử?”
“Sao lại nói thế chứ?” Dương Kiếm thành khẩn hứa hẹn, “Em nhất định sẽ đào tạo ra một đồ đệ đại thần.”
Lưu Xuyên thò tay cốc đầu cậu: “Tỉnh đi.”
“…” Dương Kiếm buồn bực quay đầu không thèm nói nữa.
Mỗi lần tìm ông anh mình nói chuyện toàn mua bực vào người. Rõ ràng biết trước sẽ như vậy, tại sao vẫn tiện mồm tiện miệng không nhịn được chứ?
Hết chương 313.
Đọc đoạn nhận đồ đệ mà như kiểu nhận con nuôi, Tuyết Lang gia đình ba người hạnh phúc… Mà thèm pánh pao quá…