Ba ngày sau, toàn bộ đội tuyển Long Ngâm cùng tới Hàng Châu.

Thành phố mà Thương Lan lựa chọn đóng quân là Hàng Châu, một trong những lý do là vì tổng bộ của đội tuyển FTD của Thần Tích – cũng chính là tiền thân của Thương Lan – vốn được đặt tại Hàng Châu, sau khi đội tuyển FTD giải tán, Lão Miêu mang đội chuyển sang game Võ Lâm, cũng hợp tình hợp lý chọn Hàng Châu làm căn cứ, ký túc xá, phòng huấn luyện của đội tuyển đều có sẵn, sửa chữa một chút là được, có thể tiết kiệm được rất nhiều kinh phí tài trợ.

Mà càng trùng hợp hơn Hàng Châu chưa hề có đội tuyển Võ Lâm nào đăng ký, giống với Trường Sa khi Lưu Xuyên lựa chọn. Vì thế Lão Miêu lựa chọn Hàng Châu thành tổng bộ của đội tuyển Thương Lan, có thể nói là chiếm được thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Chưa kể fan của hắn tại đại bản doanh ban đầu Hàng Châu dường như cũng chuyển sang Võ Lâm cùng hắn, lại thêm rất nhiều người chơi địa phương ủng hộ đội tuyển Thương Lan. Vì thế khi đội tuyển Thương Lan thi đấu tại sân nhà Hàng Châu, fan có thể lấp kín trường thi đấu. Thậm chí doanh thu vé vào cửa và bán goods cũng rất khả quan.

Tuy là chuyển game lập đội mới, độ nổi tiếng của Lão Miêu bị giảm rất nhiều, nhưng nhân khí của Thương Lan vẫn ngang ngửa với những đội ngũ khác trong liên minh chuyên nghiệp.

Khi Lưu Xuyên đưa đội tới sân thi đấu liền cảm nhận được điểm này.

Đội huy của Thương Lan là những ngọn sóng xanh bạc đầu cuộn lên, gọn gàng đẹp đẽ. Đồng phục đội màu lam nhạt như biển rộng, rất nhiều người xem mặc đồng phục màu lam này, hiện trường dường như trở thành một vùng biển được tạo thành bởi vô vàn cơn sóng nhỏ, rất nhiều người giơ bảng cổ vũ “Miêu thần cố lên”, trên đó có hình vẽ tay các thể loại mặt mèo.

Quầy hàng bán goods ngoài cổng sân thi đấu bày rất nhiều mặt hàng đa dạng, ví dụ như fanart có chữ ký limited, huy hiệu, đồng phục, bọc notebook hình sóng xanh, bút lông v…v…, lượng bán ra rất khả quan.

Khi Lưu Xuyên đi ngang qua liền thuận tay mua một bộ bút lông bảy màu của Thương Lan, cười tủm tỉm nói: “Nghe đồn bút lông này dùng tốt lắm, khi viết rất thoải mái, để tôi mua thử xem sao.”

Sau đó hắn liền thản nhiên nhét bút lông vào ba-lô của mình.

Tần Dạ nhíu mày, nhìn hắn nói: “Cậu muốn sưu tầm đủ goods của các đội đấy à?”

Trong ba-lô của Lưu Xuyên có goods của rất nhiều đội tuyển lớn, quạt của Quốc Sắc, bút lông của Thương Lan, sổ của Hoa Hạ, dao gọt hoa quả của Thịnh Đường, bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo… Dù sao người này cứ thấy cái gì dùng tốt là sẽ thuận tay mua, hoàn toàn không có tí ý thức ngại ngùng kiểu “Tôi là đội trưởng của đội tuyển Long Ngâm nên xin lỗi không dùng goods của đội khác” nào.

Khi Long Ngâm họp, đội trưởng Lưu Xuyên uống nước trong bình giữ nhiệt của Thất Tinh Thảo, cầm bút của Thương Lan, viết chiến thuật lên vở in logo Hoa Hạ… Hình ảnh này khiến người ta thực sự không nhìn nổi.

Mùa giải thứ 13 đã đi được nửa chặng đường, thời tiết Hàng Châu bắt đầu bước vào mùa hè nóng nực, hơn nữa người ngồi kín sân đấu khiến cho mọi người tiến vào liền cảm thấy vô cùng oi bức.

Cũng may mà hai bên vũ đài cũng như trong phòng cách âm có điều hòa, khi mọi người bước vào phòng cách âm liền lập tức cởi áo khoác.

Trương Thư Bình ngồi trên đài bình luận, vuốt mồ hôi nói: “Lượt đi vòng loại của mùa giải thứ 13 đã tiến tới giai đoạn cuối cùng. Nói cách khác, Long Ngâm và Thương Lan đều đã giao thủ với 16 đội tuyển còn lại, trận quyết đấu hôm nay là trận đấu cuối cùng trong giai đoạn lượt đi của họ.”

Tô Đồng gật đầu nói: “Đúng vậy. Đây là trận đấu cuối cùng của lượt đi vòng bảng, nhưng thực ra đây không phải lần đầu hai đội gặp nhau. Năm ngoái trong giải Toàn quốc, hai bên đã từng giao thủ, lúc đó Long Ngâm thua dưới tay Thương Lan, điểm số cụ thể anh Thư Bình có còn nhớ rõ không?”

Trương Thư Bình nói: “Tất nhiên là nhớ rõ. Giải Toàn quốc không có đấu lôi đài, là ba trận đoàn chiến. Trận đầu Thương Lan chiếm ưu thế 4:2, trận thứ hai Long Ngâm lấy được sáu điểm dẫn trước với tỉ số 8:4, trận thứ ba đội tuyển Thương Lan lại lật ngược thế cờ, cuối cùng Long Ngâm thua với tỉ số 8:10, tiến vào bảng thua.”

Camera chiếu lại trận đấu ngày đó lên màn hình lớn, khi đó đội tuyển Long Ngâm còn rất non nớt, Giang Thiếu Khuynh đối mặt với cao thủ phụ trợ thì luống cuống chân tay. Từ Sách vì kích động mà hành động theo cảm tính, Lý Tưởng và Tiểu Dư hoàn toàn không theo kịp nhịp độ, trận thứ ba bản đồ random, đoàn chiến trực tiếp dường như bị Thương Lan hành hạ từ đầu đến cuối.

Sau khi chiếu lại, tuyển thủ cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

Lúc này Trương Thư Bình mới mỉm cười nói: “Từ trận đấu ở giải Toàn quốc tới giờ đã qua nửa năm, tôi tin đến hôm nay đội tuyển Long Ngâm và đội tuyển Thương Lan đã có rất nhiều thay đổi, kết quả trận đấu hôm nay sẽ như thế nào? Chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ!”

Lượt đi vòng bảng giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ 13 – vòng đấu thứ 17 – trận đấu thứ chín: Long Ngâm vs Thương Lan.

Trận đấu giữa Long Ngâm và Thương Lan ngày hôm nay được sắp xếp cuối cùng, nói cách khác, tám trận đấu giữa các đội khác đã diễn ra trước đó vào buổi sáng và buổi chiều, trang chủ cũng đã thông báo kết quả – Thất Tinh Thảo 9:0 Bắc Minh, trong đó Tô Thế Luân tại lôi đài một giết ba, Thịnh Đường 9:0 Kinh Cức, vượt qua số điểm của Long Ngâm trên bảng tổng sắp, hiện tại đang đứng thứ năm.

Trận đấu này của Long Ngâm và Thương Lan là trận đấu cuối cùng của giai đoạn lượt đi, hiện tại trong phòng huấn luyện của câu lạc bộ hoặc trong phòng khách sạn tại sân khách khắp nơi trên toàn quốc, các tuyển thủ chuyên nghiệp đều đang theo dõi trực tiếp trận đấu trên màn hình TV, vì thế ratings của trận đấu này rất cao.

Sau khi dòng thông báo hiện ra trên màn hình lớn, trận chiến cũng chính thức bắt đầu!

Hai bên bước vào giai đoạn đấu lôi đài, trên màn hình xuất hiện thông tin tuyển thủ, người đầu tiên ra sân phía Long Ngâm là tuyển thủ “Mê Vụ Chiểu Trạch” Ngô Trạch Văn, còn phía Thương Lan là tuyển thủ “Thanh Long” La Tử Long.

Tuyển thủ La Tử Long chơi Đường Môn Ám khí, cách chơi theo hướng di chuyển nhanh nhẹn, bùng nổ ám sát. Trước trận đấu, Ngô Trạch Văn phân tích chiến thuật cũng không còn lạ gì tuyển thủ này, biết đấu pháp của đối phương giống với cách chơi của đội phó Hoa Hạ Tạ Quang Nghị, có điều nếu so với anh ta thì La Tử Long còn kém rất nhiều.

Rất nhanh, tuyển thủ hai đội đều ngồi xuống ghế, La Tử Long bắt đầu chọn bản đồ.

Trước trận đấu đội trưởng Lý Thương Vũ cũng đã nghiên cứu đặc điểm của đội tuyển Long Ngâm, về phương diện chọn bản đồ cũng đã có phát hiện, biết rằng Long Ngâm có Ngô Trạch Văn là cao thủ phân tích địa hình, đương nhiên hắn sẽ không chọn những bản đồ địa hình đầm lầy, mê cung có lợi cho Long Ngâm, mà lựa chọn loại bản đồ rừng cây thường dùng nhất để nhắm vào Ngô Trạch Văn – Tịch lâm ảo tưởng.

Khi tên tấm bản đồ này xuất hiện trên màn hình lớn, người xem đều nhiệt liệt vỗ tay, nhưng Ngô Trạch Văn vẫn biểu tình trấn định như cũ.

Đây là một khu rừng cổ đại tràn ngập chướng khí, cây cối bên trong rất lớn, cành lá giao nhau, ánh mặt trời le lói xuyên qua khe hở giữa cành lá, tạo thành những mảnh vụn ánh sáng in trên mặt đất.

Trong rừng chướng khí khắp nơi, cây cối rậm rạp. Bản đồ này cực kỳ bất lợi đối với Ngũ Độc, rất khó khống chế pet, khi di chuyển dễ đâm vào cây. Chưa kể đối thủ của cậu là Đường Môn Ám khí có thể ẩn thân, đối phương chỉ cần ẩn mình, cậu hoàn toàn không có cách phát hiện.

– ý đồ nhắm vào Ngô Trạch Văn của Lão Miêu quá rõ ràng.

Đương nhiên Ngô Trạch Văn cũng phát hiện điểm này, có điều cậu vẫn bảo trì bình tĩnh, đợi sau khi nhân vật hiện ra liền cẩn thận đi tới trung tâm bản đồ, tính toán thời gian dừng lại, chủ động triệu hồi cóc độc tiến vào trạng thái phòng ngự.

Bên trong rừng cây sương mù dày đặc, không biết Đường Môn Ám khí kia đang trốn ở nơi nào? Sẽ từ hướng nào xông ra? Ngô Trạch Văn hoàn toàn không hề hay biết.

Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng lá cây bị giẫm lên, âm thanh ấy cực nhẹ, cực ngắn, nhưng lại khiến hai mắt Ngô Trạch Văn sáng lên, lập tức phản xạ xoay tầm nhìn, đồng thời khống chế cóc độc che chắn phía trước.

Quả nhiên một thân ảnh màu lam sẫm hiện lên, ngay từ đầu đã dùng Tang hồn đinh sắc bén vô cùng!

Những cây đinh màu bạc xuyên qua rừng cây rậm rạp phóng tới, nếu không nhờ Ngô Trạch Văn xoay người đúng lúc, một chiêu này sẽ nhắm trúng vào sau lưng cậu. Ám khí Đường Môn chỉ cần đánh trúng vào sau lưng quân địch sẽ gây ra mức độ sát thương lớn hơn rất nhiều kèm theo hiệu quả mất máu.

Ngô Trạch Văn thấy ám khí bay tới, lập tức mở kỹ năng của cóc độc, mạnh mẽ hấp thu toàn bộ thương tổn, đồng thời giết luôn con cóc, tăng cường 400% khả năng phòng ngự cho bản thân. Sau đó cậu lại gọi rết độc ra, cố định đối phương tại chỗ!

Một chuỗi thao tác nhanh chóng đổi pet vô cùng lưu loát gọn gàng, La Tử Long hoàn toàn không ngờ được, hắn vốn định ẩn thân mai phục đánh lén, một đợt bạo kích đã có thể bào được máu của đối phương, không ngờ trong nháy mắt khi hắn ra tay, Ngô Trạch Văn liền phản ứng kịp thời, còn xoay người khống chế hắn.

– năng lực phản ứng quá nhanh, thực sự khiến người ta kinh hãi!

La Tử Long nhịn không được nghĩ: Không lẽ cậu ta đã đoán được trước?

Trên thực tế, đúng là Ngô Trạch Văn đã đoán được, hoàn cảnh trong game khá chân thật, trong rừng già yên tĩnh thỉnh thoảng nghe được tiếng chim hót, người giẫm lên lá cây cũng sẽ tạo ra tiếng xột soạt. Có điều tiếng bước chân nhẹ như vậy, phải cực kỳ tập trung mới có thể nhận ra. Vừa rồi Ngô Trạch Văn cực kỳ chú ý, nghe được tiếng động rất nhỏ kia, chắc chắn là tiếng động khi có người xuất hiện!

Hướng của âm thanh truyền tới tai, Ngô Trạch Văn liền phân tích trong đầu, nhanh chóng phán đoán được tọa độ đại khái, lập tức nhận ra đối thủ đang đứng ngay phía sau mình khoảng 20 mét. Đây là cự ly nằm trong phạm vi công kích của Đường Môn, vì thế cậu thay đổi góc nhìn, né được lần ám sát này.

Rết khống chế trong bốn giây, Ngô Trạch Văn nhân cơ hội nhanh chóng di chuyển tới phía sau đối thủ, sau đó liên tiếp tung ra kỹ năng tấn công Vạn độc phệ tâm, Thiên chu vạn độc thủ, khiến đối thủ rơi vào trạng thái trúng độc ba tầng.

Đợi sau khi hiệu ứng khống chế kết thúc, La Tử Long quay đầu lại kinh hãi phát hiện ra – không thấy Ngũ Độc kia đâu nữa!

Trong phòng cách âm, Lưu Xuyên theo dõi trận đấu nhịn không được nở nụ cười: Trạch Văn nhà mình thông minh quá đi, rõ ràng là bản đồ nhắm vào cậu, cậu lại có thể tấn công ngược trở về.

Thực ra suy nghĩ của Ngô Trạch Văn rất đơn giản: Nếu đối phương muốn mai phục đánh lén, mình sẽ đánh du kích, trong rừng chướng khí tràn ngập, muốn đuổi kịp một người đánh tầm xa không phải chuyện dễ dàng. Huống hồ Ngô Trạch Văn cực mẫn cảm với địa hình, thuộc nằm lòng các loại bản đồ, đi hướng nào dừng ở đâu, cậu hoàn toàn tự tin có thể tìm được vị trí đối thủ.

– anh muốn ám sát tôi, tôi liền bỏ chạy thả diều, xem ai tìm được ai trước.

Ngô Trạch Văn biến rừng cây thành mê cung, cách chơi này có thể coi là cướp lại hoàn toàn quyền chủ động.

Nếu cậu lo lắng gặp mai phục mà đứng yên tại chỗ, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt. Dù sao Đường Môn có thể ẩn thân trong khi cậu thì không thể. Còn nếu cậu chủ động di chuyển, đối thủ muốn mai phục giết cậu cũng không phải chuyện dễ dàng – đầu tiên phải đuổi cho kịp cậu đã, mà trong quá trình truy đuổi, chỉ cần thông qua tiếng bước chân, Ngô Trạch Văn đã có thể đoán được quy luật di chuyển của đối thủ.

Hai bên chơi trốn tìm trong rừng, lúc này ưu thế về không gian ba chiều của Ngô Trạch Văn hoàn toàn lộ rõ, cậu xuyên qua hàng loạt cây cối trong rừng, khiến La Tử Long muốn ám sát cũng không thể.

Cuối cùng, La Tử Long đi sai một bước, Ngô Trạch Văn lập tức nhảy ra từ cây đại thụ phía sau, hiến tế nhện độc gia tăng sát thương phép, nhanh chóng tăng thêm ba tầng trúng độc, đánh xong liền xoay người chạy, đợi đối thủ đuổi theo.

– La Tử Long thật sự chẳng biết làm thế nào.

Đáng nhẽ ra bản đồ nhiều cây thì pet của Ngũ Độc không thể di chuyển linh hoạt, chủ nhân và pet cũng khó phối hợp nhuần nhuyễn. Nhưng hôm nay Ngô Trạch Văn không thèm gọi pet mà chạy một mình, chỉ khi gặp La Tử Long mới triệu hồi pet ra dùng một chút, khi đi đường không mang theo vì vậy có thể tối thiểu hóa ảnh hưởng bất lợi của bản đồ lên pet.

Thấy La Tử Long bị trúng độc mất nửa cây máu, bình luận viên Tô Đồng nhịn không được nói: “… Đấu pháp của Mê Vụ Chiểu Trạch hôm nay có vẻ giống với đấu pháp hiến tế của Luân thần nhỉ?”

Trương Thư Bình vui mừng mỉm cười nói: “Đây cũng không phải đấu pháp hiến tế thuần túy, có điều thường xuyên bị đối thủ dùng bản đồ rừng cây nhắm vào, cách chơi của Trạch Văn sẽ linh hoạt và thông minh hơn, có lúc cần mang pet, có lúc không cần. Cậu ấy làm như thế sẽ khiến đối thủ khó lòng phòng bị, không thể tính toán thời gian hồi chiêu của pet, chưa biết lúc nào dưới chân đã có một con rắn cuốn lấy rồi.”

Trương Thư Bình vừa dứt lời, quả nhiên bên cạnh Ngô Trạch Văn xuất hiện một con rắn, nhào tới cắn vào sau lưng La Tử Long.

Đồng thời, Ngô Trạch Văn cũng bạo tốc độ tay tung thêm Vạn độc phệ tâm, gia tăng trúng độc lên bốn tầng.

… La Tử Long muốn khóc.

Là người có thể đánh lén trước, đã không bào được bao nhiêu máu của Ngô Trạch Văn, lại còn bị ảnh hưởng bởi hiệu quả trúng độc. Vừa đi đường vừa mất máu, chỉ vài phút mà cây máu đã tụt hơn một nửa, cứ như vậy thì chẳng phải sẽ mất máu mà chết hay sao?

La Tử Long cắn răng một cái, đuổi theo Ngô Trạch Văn tung ra chiêu thức bùng nổ của Đường Môn Ám khí – Tang hồn đinh! Câu hồn thứ! Bạo vũ lê hoa! Kim châm thứ huyệt! Thiên la địa võng!

Ám khí liên tục ném tới, quá nhiều ám khí sẽ tạo ra thương tổn rất lớn, máu của Ngô Trạch Văn trong nháy mắt cũng bị bào đi không ít.

Có điều Ngô Trạch Văn vẫn bình tĩnh như trước, không liều mạng với đối phương mà xảo diệu vòng ra sau một cái cây, lại một lần nữa biến mất không thấy bóng dáng.

La Tử Long thực sự muốn hét to: “Cậu đi ra đây cho tôi! Tôi không lầy lội với cậu nữa!”

Ngô Trạch Văn xuất quỷ nhập thần, liền sử dụng phương thức “tra tấn mãn tính” đi vòng quanh rừng rậm, mài chết La Tử Long bằng trạng thái trúng độc.

– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Thanh Long]!

Nhìn thông báo hiện ra trên màn hình, khán giả không thể tin vào mắt mình!

– chuyện gì thế? Không phải nói bản đồ loại rừng cây là bản đồ Ngũ Độc chơi tệ nhất mà? Sao hôm nay nhìn cậu ta nhảy nhót trong rừng lại thành thạo tự tin thế?

Chỉ có La Tử Long bị lên bảng mới biết tại sao.

Trận này đánh nghẹn khuất vô cùng, vì thế khi hắn chết thậm chí còn có cảm giác “Chậc, cuối cùng cũng được giải thoát”.

Cũng không thể trách được, rất nhiều tuyển thủ khi PK với Ngô Trạch Văn đều buồn bực như thế. Hóa ra cảm giác bị học bá dùng IQ nghiền áp thực sự không hề dễ chịu!

Học bá Ngô Trạch Văn lúc này đang bình tĩnh ngồi đó, chăm chú nhìn trạng thái hồi chiêu của mình.

– không sai, bản đồ rừng cây thực sự là điểm yếu của Ngô Trạch Văn, chuyện này ai cũng biết.

– nhưng các người nghĩ vì đó là điểm yếu mà tôi sẽ ngồi chờ chết hay sao?

Ngô Trạch Văn chưa bao giờ có ý định ngồi chờ chết.

Cậu chỉ biết là cần nghiêm túc nghiên cứu, thử nghiệm và thay đổi.

Vì cậu tin tưởng rằng, một ngày nào đó, nhược điểm này sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của mình!
Hết chương 305.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play