*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi vòng thứ 12 của vòng bảng kết thúc, Long Ngâm lại tụt hai hạng, vì hôm nay đấu với Phong Hỏa chỉ lấy được năm điểm, trong khi các đội khác thu hoạch đến bảy thậm chí là chín điểm. Theo bảng xếp hạng hiện tại mười đội đứng đầu lần lượt là Đồng Tước, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Thịnh Đường, Hoa Hạ, Long Ngâm, Tuyết Lang, Quốc Sắc, Phong Hỏa, Thương Lan, điểm số cũng không chênh nhau quá nhiều.
Trải qua 12 vòng đấu, đội tuyển Long Ngâm đã giao thủ với 12 đội tuyển khác nhau, tiếp theo còn năm trận nữa, đối thủ là Thịnh Đường, Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ, Thất Tinh Thảo và Thương Lan, đội nào cũng khó đánh. Nếu Long Ngâm mất điểm từ tay những đội mạnh này mà nói, rất có khả năng không thể lọt vào tứ kết, bởi vậy, những trận sắp tới phải chuẩn bị thật tốt.
Trong năm trận tiếp theo, Thịnh Đường, Lạc Hoa Từ và Thương Lan là tác chiến sân khách, còn Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo là đấu trên sân nhà. Lưu Xuyên gọi Lam Vị Nhiên tới nói chuyện riêng: “Tứ Lam, cậu cũng nên ra tay đi.”
Lam Vị Nhiên duỗi thắt lưng nói: “Trận nào cần tôi chỉ huy à? Lạc Hoa Từ?”
Lưu Xuyên nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ thế, hai trận với Lạc Hoa Từ và Thương Lan tùy cậu chỉ huy. Cậu hiểu rõ phong cách của Lạc Hoa Từ, chúng ta tác chiến sân khách không có ưu thế nào cả, dù sao Diệp Thần Hi cũng là đồ đệ chân truyền của cậu, cậu chỉ huy đoàn chiến sẽ có phần thắng. Dù trận này thua thì lượt về chúng ta ở sân nhà tôi tin cậu càng lấy thêm được nhiều điểm.”
Lưu Xuyên dừng một chút nói tiếp: “Với đội tuyển Thương Lan, tôi và Lão Miêu cùng lưu phái, cậu ta hiểu tôi rõ hơn là hiểu cậu, hơn nữa lần trước chúng tôi đã từng đấu, vì vậy trận với Thương Lan cậu hãy chỉ huy đánh bọn họ. Đương nhiên, tôi vẫn chỉ huy trận với Hoa Hạ, tôi hiểu rõ Hoa Hạ hơn.”
Tuy Lam Vị Nhiên và Lưu Xuyên là hai đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ, nhưng muốn đối chọi gay gắt với hai đội tuyển này, dựa vào sự hiểu biết của bản thân với từng đội ngũ để đánh thắng cũng không khác gì tự tay giết chết mầm cây mình trồng. Trên phương diện cảm tình chắc chắn không dễ chịu, nhưng hôm nay bọn họ là đội trưởng và đội phó của Long Ngâm, cái gọi là ăn cây nào rào cây ấy, bọn họ đương nhiên phải phụ trách Long Ngâm.
Lam Vị Nhiên nghe Lưu Xuyên nói xong, không do dự đồng ý, nói: “Được, hai trận với Lạc Hoa Từ và Thương Lan tôi sẽ đánh, Thịnh Đường, Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo giao cho cậu. Năm trận này đều khó đánh, liên minh sắp xếp như thế này thực sự khiến người ta đau đầu.”
Lúc bắt đầu thì thuận buồm xuôi gió liên tục thắng tám trận, sau này liên tục gặp địch mạnh lấy điểm ngày càng gian nan, liên minh sắp xếp bảng thi đấu như thế chắc chắn là khảo nghiệm tàn khốc nhất đối với đội ngũ mới.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ điểm này, ban đêm liền gọi mọi người đến phòng huấn luyện họp, nghiêm túc nói: “Năm đối thủ kế tiếp chúng ta sẽ phải gặp lần lượt là là Thịnh Đường, Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Lạc Hoa Từ, Thương Lan. Ba ngày một trận, tất cả đều là đội mạnh, chắc chắn áp lực sẽ rất lớn. Đối với đội tuyển Long Ngâm mà nói, đây là chặng đường gian nan nhất trong vòng bảng, chúng ta bắt buộc phải cắn răng kinh qua hai tuần khó khăn này. Bởi vì cái chờ đợi chúng ta không phải là kết cục của vòng bảng mà là sự thay đổi sân nhà sân khách tại lượt về.”
Ở lượt đi, sau khi giao thủ với 17 đội tuyển, lượt về sẽ đổi lại sân khách và sân nhà. Đợi đến lượt về, các đội tuyển khác đều đã thăm dò được ưu thế của Long Ngâm, muốn thông qua phương thức bí mật để lấy điểm sẽ càng khó.
Cho nên, trong hai tuần tới đây, phương diện tâm lý của những đội viên tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Ánh mắt Lưu Xuyên chậm rãi đảo qua mọi người, nhìn những đồng đội bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Đánh năm trận liên tục đều là đội mạnh, chúng ta cần phải đứng vững trước áp lực. Nhiều trận đấu như thế mọi người không cần quá đặt nặng thắng thua… Tôi muốn nói với mọi người rằng, năm trận tiếp theo đều khó đánh, chống lại đội mạnh chúng ta phải dùng toàn lực lấy điểm, đánh ra khí thế của Long Ngâm mới được, lấy được hai điểm cũng quý, đây chính là nguyên tắc của chúng ta!”
Đội trưởng Lưu Xuyên bình thường vẫn luôn hi hi ha ha không đứng đắn, khi họp lại rất có sức thuyết phục, mọi người đều chăm chú lắng nghe hắn, thực ra trong lòng bọn họ rất rõ ràng, viễn cảnh của Long Ngâm không mấy khả quan.
Lưu Xuyên mở màn hình lớn, chiếu thông tin của đội tuyển Thịnh Đường lên, nói: “Đội tuyển Thịnh Đường, là đội tuyển có đấu pháp chơi diều tầm xa đặc sắc nhất liên minh. Nói cách khác, trừ Thiếu Lâm làm tank, năm tuyển thủ còn lại đều chơi đánh tầm xa.”
Lưu Xuyên dùng bút laser chỉ vào người đứng ở chính giữa bức ảnh tập thể, mặt đang biểu tình “= = tôi rất mệt” nói: “Đây là Đường Ngự Phong, đội trưởng của Thịnh Đường, là Đường Môn Cung tiễn mạnh nhất liên minh, Đoạt mệnh tiễn của cậu ta có tỉ lệ trí mạng rất cao, cao đến mức khiến người ta giận sôi gan. Hơn nữa tên đoạt mệnh từ xa rất khó giải quyết, tôi từng bị Tiểu Đường bắn chết vài lần trên sân.”
Điểm đặc sắc của kỹ năng “Đoạt mệnh tiễn” chính là cự ly càng xa gây ra thương tổn càng cao. Đây cũng là kỹ năng có cự ly xa nhất trong các kỹ năng công kích của các lưu phái – 40 mét. Mà tầm nhìn bình thường trong trò chơi là khoảng 20-25 mét. Có thể nói, phạm vi 40 mét trên sân thi đấu là một mảng tối đen, từ bóng tối đột nhiên bắn tới một mũi tên bén nhọn đâm thẳng vào ngực, một tên mất mạng hiệu quả đáng sợ biết bao nhiêu.
Năng lực dự đoán khủng bố của Đường Ngự Phong khiến cho rất nhiều cao thủ phải chết dưới tên của hắn.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Trần Tuần Phi, đội phó của Thịnh Đường, là đồ đệ chân truyền của Đường Ngự Phong, chơi lưu phái Ám khí, rất am hiểu phối hợp với Đường Ngự Phong tiến hành dùng hỏa lực tầm xa áp chế. Đến khi chúng ta tiếp cận được bọn họ, có lẽ máu đã bị hao mất một nửa. Đây chính là điểm đáng ghét nhất của đội tuyển chơi diều tầm xa.”
Lưu Xuyên lại đưa bút laser chỉ tới một thiếu niên khác: “Cậu nhóc 18 tuổi này là Chu Thiên Vũ, là người mới vừa được Đường Ngự Phong đề bạt lên, cũng chơi lưu phái cung tiễn, am hiểu dùng “Xuyên vân tiễn” tạo chướng ngại. Nói cách khác, dù chúng ta dùng bản đồ mê cung cũng không đấu lại Thịnh Đường. Kỹ năng Xuyên vân tiễn này có thể xuyên qua chướng ngại vật, nhanh hơn so với Lộc Tường đi phá đá nhiều.”
Lưu Xuyên giới thiệu những tuyển thủ còn lại: “Tuyển thủ chơi Thiếu Lâm là Đặng Phi, là lưu phái Thiếu Lâm Phật bảo hộ đồng đội; phụ trợ Vương Khánh Nguyên chơi Võ Đang Thái cực có tầm nhìn toàn cục rất tốt; buff là Trương Thành Hiên cũng là một Nga Mi Cầm có thực lực, quản lý đội là Nhan Tử Di, có năng lực phân tích địa hình giống Trạch Văn. Thực lực của Thịnh Đường rất mạnh, chúng ta nhất định phải cẩn thận ứng đối.”
Tần Dạ nhíu mày nói: “Hai ngày nay tôi cũng xem qua vài video thi đấu của Thịnh Đường, người mới Chu Thiên Vũ này ra sân rất nhiều. Rõ ràng là Đường Ngự Phong muốn đi theo con đường đánh thuần từ xa, hai Đường Môn Cung tiễn, một Đường Môn Ám khí lại thêm Nga Mi Cầm và Võ Đang phụ trợ, năm người đánh viễn trình công kích gây rối chúng ta từ cự li xa, lại có một Thiếu Lâm bọc hậu… Nếu không tìm được cách giết Đường Ngự Phong, đoàn chiến chắc chắn sẽ rất khó đánh.”
Nguyên lý dễ hiểu, tay dài đánh với tay ngắn, chắc chắn tay dài khống chế cự ly tốt hơn sẽ có ưu thế.
Kỹ năng công kích từ xa của Đường Ngự Phong tiếp cận được bọn họ, trong khi đó bọn họ lại không tiếp cận được Đường Ngự Phong, cứ đánh tiêu hao như thế đội tuyển Long Ngâm sẽ trở thành bị động chịu đánh.
Lưu Xuyên nói: “Cho nên, mấu chốt của trận này là ở Lý Tưởng và Tần Dạ. Lý Tưởng tận lực bám trụ Thiếu Lâm đối diện, yểm hộ Tần Dạ đi miểu sát Đường Ngự Phong. Tôi sẽ ở bên cạnh hỗ trợ. Trận này Thiếu Khuynh đánh phụ trợ, chúng tôi cần trận pháp gia tăng tốc độ và đề cao công kích quần thể của cậu, bằng không chúng ta không thể đuổi kịp Thịnh Đường. Còn nữa, Tiểu Dư cũng phải theo sát chúng ta, khi đoàn chiến chúng ta cần đuổi kịp bọn họ trong thời gian ngắn, hơn nữa còn phải giết Đường Ngự Phong. Nếu không Đường Ngự Phong vẫn đứng từ xa quấy nhiễu sẽ khiến chúng ta ngày càng bị động.”
Tiểu Dư và Giang Thiếu Khuynh đều nghiêm túc gật đầu nói: “Đã hiểu, đội trưởng!”
***
Đêm xuống, sau khi quay về ký túc xá, Lưu Xuyên chui vào phòng ngủ một mình nghiên cứu video.
Đấu pháp của đội tuyển Thịnh Đường là hai dmg Đường Môn + một thích khách Đường Môn + Thiếu Lâm tank + Võ Đang phụ trợ + buff Nga Mi Cầm, nhưng ở mùa giải này, Lưu Xuyên phát hiện trong mấy trận đấu, Đường Ngự Phong điều chỉnh chiến thuật, hủy luôn vị trí “thích khách”, đưa Ám khí Đường Môn Trần Tuấn Phi trở thành dmg – nói cách khác, đội tuyển Thịnh Đường biến thành đội hình “ba dmg + phụ trợ, buff và tank”.
Vì Thiếu Lâm chắn phía trước, năm người còn lại công kích từ xa, lấy hỏa lực viễn trình cực cao ngăn chặn đối thủ, hơn nữa nhanh chóng miểu sát cận chiến hàng trước của đối phương – Đường Ngự Phong và Chu Thiên Vũ là hai Đường Môn Cung tiễn, mũi tên đoạt mệnh cũng nhân đôi, cơ hồ là bắn ai người đó chết.
Loại đấu pháp này vô cùng cực đoan, tính công kích của đội tuyển chơi diều thuần tầm xa rất mạnh, nhưng đồng thời lực phòng ngự sẽ rất yếu, một khi phòng tuyến bị đột phá, bị đối thủ tiếp cận thì cung thủ sẽ trở thành da cá máu mỏng.
Lưu Xuyên hiểu rất rõ suy nghĩ của tiểu sư đệ, chung quy thành tích của Thịnh Đường hai mùa giải trước đều không quá tốt, Đường Ngự Phong dứt khoát bỏ vị trí thích khách, dùng đấu pháp cực đoan đánh dmg tầm xa không biết chừng có thể thắng. Mùa giải này, điểm của Thịnh Đường đã đuổi tới hạng năm, nếu tiếp tục như thế thì vào tứ kết là chuyện đương nhiên, thậm chí có thể giành cúp.
Đúng lúc này, góc phải bên dưới group QQ “Liên manh Võ Lâm chuyên nghiệp” đột nhiên hiện ra dòng tin nhắn: “@Hải Nạp Bách Xuyên, Xuyên thần, đoàn chiến mấy người dùng đội hình gì thế? Tứ Lam lần này đánh phụ trợ, dmg hay lên đấu võ đài? Tiền bối Lam Lam Lam Lam vạn năng ơi có thể cho xin tí thông tin để chúng em chuẩn bị tâm lí nào!”
Kiểu câu hỏi trong group như thế hiển nhiên chỉ có “Đài phát thanh liên minh” Trần miệng rộng mà thôi.
Lưu Xuyên cười cười nói: “Lần này là Tứ Lam chỉ huy, sợ à?”
Trần Tuấn Phi gửi tới một loạt icon biểu tình kinh khủng: “Mẹ nó! Mấy người còn đổi cả chỉ huy à? Long Ngâm mấy người thực sự là đội tuyển tùy biến XXX à?!”
Lưu Xuyên nói: “Đúng thế, chín người chúng tôi tùy cơ mà sắp xếp, có thể tạo ra vô số tổ hợp, hâm mộ không?”
Trần Tuấn Phi: “… Tôi phải bình tĩnh bình tĩnh.”
Đường Ngự Phong: “= =”
Lưu Xuyên thấy Đường Ngự Phong cũng lên, nhịn không được nói: “Đúng rồi, Tiểu Đường, tôi mời cậu ăn kem, cậu có thể đừng chọn cái thứ bản đồ biến thái như “Mê vụ sâm lâm” không? Con rối của tôi bị cây cối chặn hết, hiểu cho một chút đi.”
Đường Ngự Phong: “= =”
Lưu Xuyên: “Một thùng kem không đủ à?”
Đường Ngự Phong: “= =”
Lưu Xuyên: “Một tủ lạnh Haagen-Dazs:)”
Đường Ngự Phong: “Đồng ý.”
Mọi người: “…”
Hết chương 268.
Các bạn tuyển thủ trong Liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp lập group QQ để tên là “Liên manh Võ Lâm chuyên nghiệp” nghe cho dễ thương đấy, từ liên minh /lianming/ đọc lái đi sẽ ra liên manh /lianmeng/ mà manh là dễ thưn đọ ❤Kem Haagen-Dazs đây, người ta có câu “Yêu em thì đưa em đi ăn kem Haagen-Dazs”, là vì kem này rất đắt, nên phải yêu lắm mới đưa đi ăng đóa~ Tớ nghiện kem này, ăn ngon vl hic.