Sáng hôm sau Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên liền bay về Trường Sa, hai người cất hành lý xong lập tức đi tới phòng huấn luyện của đội tuyển ở tòa nhà đối diện. Trong lúc này, toàn bộ thành viên đội tuyển Long Ngâm đều đang tập luyện dưới sự giám sát của Tần Dạ. Nhìn qua cửa sổ, thấy mọi người đều đang vô cùng tập trung trước màn hình máy tính, Lưu Xuyên không khỏi vui mừng nhếch môi, đẩy cửa đi vào, vỗ tay nói: “Dừng lại đi, họp đã!”
Mọi người thấy đội trưởng và đội phó trở về, lập tức dừng việc đang làm, đứng lên đi tới.
Lưu Xuyên đi lên trước cắm USB, mở file danh sách thi đấu, mùa giải thứ 13 này, lượt đi và lượt về của vòng bảng đều đã sắp xếp xong. Năm nay vì có thêm hai đội vì vậy số trận đấu cũng nhiều hơn, vòng bảng bắt đầu từ ngày 10 tháng Ba đến tận ngày 10 tháng Sáu mới kết thúc. Trong ba tháng có tổng cộng 34 trận, chung quy cứ ba ngày có một trận, thời gian khá sát nhau.
Lưu Xuyên chỉ vào lịch thi đấu nói: “Mọi người đều có thể thấy, ở vòng bảng cứ ba ngày một trận, áp lực sẽ rất lớn, không những phải chuẩn bị tâm lý tốt, còn phải chú ý cả vấn đề ăn uống và nghỉ ngơi. Trong giai đoạn vòng bảng, mọi người không cần quá để ý chuyện thắng thua, mỗi trận đấu cũng không phải một mất một còn, chỉ đánh giá dựa trên số điểm. Hơn ba mươi trận, chúng ta cần phải tranh thủ lấy điểm trong từng trận. Dù có trận không giành được điểm mọi người cũng không cần nghĩ nhiều, vì sau khi bắt đầu trận đua thì chúng ta cũng chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi nữa!”
Vòng bảng tàn khốc ở điểm, thường thì sau một trận thua tâm lý còn chưa kịp điều chỉnh lại thì hai ngày sau lại phải thi đấu tiếp. Yếu tố tâm lý rất quan trọng đối với tuyển thủ và cả đội, có thể vì một lần thua mà ảnh hưởng tới các trận thi đấu sau, giống như hiệu ứng Domino vậy, thua liên tục nhiều trận sẽ tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Vào lúc này, ưu thế của những tuyển thủ lão làng sẽ có đất dụng võ. Những tuyển thủ lâu năm kinh nghiệm phong phú có thể điều chỉnh tâm lý rất tốt, giống như Tần Dạ vào mùa giải thứ mười khi đội tuyển Trường An trước khi giải tán thua đến mười mấy trận, nhưng trạng thái vẫn ổn định như trước, nếu đổi lại là người mới có lẽ đã chẳng chịu đựng được.
Lưu Xuyên vẫn có chút không yên lòng với những người mới trong đội, tốt nhất nên rào trước cho bọn họ đề phòng đến khi đó vài người lại lơ là suy nghĩ linh tinh.
“Mọi người đều biết, đối thủ trận khai mạc của Long Ngâm chúng ta là Tuyết Lang, ba tháng sau đó sẽ không gặp đội mạnh nữa, đây cũng là chút chiếu cố của liên minh với đội mới. Chúng ta có thể nhân cơ hội này tập luyện nhuần nhuyễn, ổn định trạng thái thi đấu.” Lưu Xuyên dừng một chút lại nói tiếp: “Sắp xếp như vậy có cái hay cũng có cái dở, giai đoạn đầu suôn sẻ có ý nghĩa là giai đoạn tiếp theo chúng ta sẽ liên tục gặp phải đội mạnh, mọi người nhìn xem…”
Lưu Xuyên lật sang bảng thi đấu tiếp theo, mọi người nhìn thấy danh sách đều sửng sốt mở to mắt.
Thất Tinh Thảo, Thịnh Đường, Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ, Đồng Tước…
Vòng thứ nhất lượt về, đội tuyển Long Ngâm liên tục gặp phải đội mạnh, việc cạnh tranh điểm số cũng tới hồi gay cấn!
Lam Vị Nhiên cười cười, bổ sung thêm: “Chúng ta có thể hiểu là, đầu tiên đánh tiểu quái kiếm điểm EXP, sau đó đánh boss.”
Tiểu Dư nhịn không được nói: “Boss gì mà nhiều thế!”
Tất cả mọi người đều cười, Lưu Xuyên cũng cười nói: “Được rồi, chúng ta cùng phân tích boss đầu tiên, đội tuyển Tuyết Lang. Tần Dạ cậu lên nói đi.”
Trong lúc Lưu Xuyên và Tứ Lam ra ngoài họp, Tần Dạ ở lại đội cho mọi người xem rất nhiều video thi đấu của Tuyết Lang. Tần Dạ lên bật video vừa xem ngày hôm qua nói: “Đội tuyển Tuyết Lang khi đấu lôi đài thông thường sẽ do ba tuyển thủ Lã Minh Triết, Lý Tố Nguyệt và Dương Kiếm đánh.”
“Lã Minh Triết là người anh của cặp sinh đôi, Minh Giáo lưu phái Song đao, tính cách ổn trọng, am hiểu lợi dụng địa hình đánh theo kiểu tiêu hao đối thủ; Lý Tố Nguyệt là tuyển thủ nữ tiến bộ cực nhanh, qua hai mùa giải biểu hiện của cô gái này khá ổn định, đánh Ngũ Độc lưu phái Trường tiên (roi dài), rất am hiểu đấu pháp đánh tầm xa khống chế nhịp độ; Dương Kiếm là cao thủ hạng nhất chơi Võ Đang Kiếm tông, am hiểu đấu pháp dùng kiếm tấn công, tốc độ tay cực nhanh, đánh rất kích động, là điển hình cho loại tuyển thủ đánh nhanh thắng nhanh.”
Mọi người nghe Tần Dạ giảng giải, biểu tình trở nên nghiêm túc. Hiển nhiên, đội tuyển Tuyết Lang ngày hôm nay đã trở thành một đội mạnh rất thành thục, mùa giải trước có thể giành hạng nhất đương nhiên phải có thực lực nhất định. Phương Chi Diên không chỉ am hiểu sắp xếp chiến thuật đoàn thể, còn rất giỏi trong việc bồi dưỡng người mới. Nhìn Tuyết Lang hôm nay, liệu ai còn nhớ đến đây chính là đội ngũ mới cứ mỗi lần đấu lôi đài đều bị người ta hành cho thê thảm?
Tiến cử Dương Kiếm, bồi dưỡng Lý Tố Nguyệt, Phương Chi Diên ánh mắt độc đáo, ý tưởng thâm sâu, phần đấu lôi đài giờ lại trở thành ưu điểm của Tuyết Lang.
Sau khi Tần Dạ nói xong, quay đầu nhìn về phía Lưu Xuyên: “Vậy chúng ta sắp xếp đấu lôi đài thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Từ Sách.”
Từ Sách bị gọi tên ngẩng đầu lên: “Đây.”
Lưu Xuyên mỉm cười nhìn hắn: “Cậu lên đầu tiên.”
Từ Sách có chút không ngờ nhìn hắn.
Lưu Xuyên phân tích nói: “Nếu không có thay đổi gì, chắc chắn Tuyết Lang sẽ cho Dương Kiếm đánh cuối cùng, ra sân đầu tiên nếu không phải Minh Giáo thì là Ngũ Độc. Nếu đánh Minh Giáo, cậu đánh đồng môn sẽ có ưu thế, nếu đánh Ngũ Độc cậu cũng sẽ có phần thắng. Cậu lên đánh đầu nhất định phải đánh thật khí thế, tạo tiền đề cho những trận sau.”
Từ Sách gật đầu nói: “Hiểu rồi!”
Không biết tại sao Lưu Xuyên lại bảo hắn đánh đầu, trong lòng Từ Sách rất vui vẻ, thậm chí có cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Từ sau trận thua ở giải Toàn quốc hắn vẫn chưa quay lại sân đấu, nghẹn cũng lâu rồi, nghẹn nữa sẽ sinh bệnh…
Lưu Xuyên nói tiếp: “Lâm Đồng, cô đánh thứ hai.”
Lâm Đồng có chút sửng sốt, cô vốn tưởng đội trưởng sẽ không đưa mình ra sân, không nghĩ tới Lưu Xuyên lại gọi tên mình.
Lưu Xuyên nói: “Tuyển thủ đánh lôi đài vị trí thứ hai quan trọng nhất phải ổn định, duy trì ưu thế mà người đánh đầu tiên tạo nên. Nếu vị trí thứ nhất có thất thế thì cũng phải tiếp tục ra sức đánh, đánh tụt được bao nhiêu máu thì đánh, tạo tiền đề cho người đánh cuối lên.”
Lâm Đồng gật đầu: “Đã hiểu!”
“Về phần người đánh cuối…” Ánh mắt Lưu Xuyên hướng về phía Lam Vị Nhiên: “Tứ Lam cậu nghĩ sao?”
Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ nói: “Tôi không am hiểu kiểu tuyển thủ đánh bùng nổ như Dương Kiếm, Tiêu Dao đánh Võ Đang cũng không có nhiều ưu thế, trong đội chúng ta người có thể đối phó Dương Kiếm chỉ có cậu và Tần Dạ thôi.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn về phía Tần Dạ, Tần Dạ trầm mặc một lát mới nói: “Tôi đánh vậy.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được, vậy cậu đánh cuối cùng, chẳng qua tôi còn muốn để cậu đánh cả đoàn chiến, đọ tốc độ tay với Dương Kiếm khi đấu lôi đài chắc chắn cậu sẽ bị mệt, khi đoàn chiến có thể ổn định lại kịp không?”
Trước đây Trường An cũng từng đấu trận khai mạc với Tuyết Lang, Phương Chi Diên liền dùng chiến thuật gây mệt nhằm vào Tần Dạ, khiến Tần Dạ vào giai đoạn đoàn chiến tách rời đồng đội. Lưu Xuyên sợ Phương Chi Diên sẽ dùng trò cũ, nếu Tần Dạ liều đánh với Dương Kiếm chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phong độ khi đoàn chiến, dù sao anh cũng không còn sung mãn như khi mới 20, Tần Dạ cũng không thể bạo tốc độ tay trong thời gian dài giống như Dương Kiếm được…
Tần Dạ hiểu rõ lo lắng của Lưu Xuyên, bình thản nói: “Không sao. Tôi sẽ không đi vào vết xe đổ… Dù sao, Long Ngâm bây giờ cũng không giống với Trường An năm đó, đúng không?”
Tần Dạ vẫn tự tin như vậy, hơn nữa anh cũng nói toạc ra điểm quan trọng nhất – Long Ngâm hiện tại không phải Trường An năm đó, vì vậy trước đây Phương Chi Diên có thể nhằm vào vấn đề nội bộ lục đục của Trường An để giết Tần Dạ liên tục khi đoàn chiến, nhưng chắc chắn không thể dùng chiến thuật tương tự đối với Long Ngâm.
– sẽ luôn có đồng đội bảo vệ anh, Tần Dạ tin tưởng vững chắc điểm này.
Quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Tưởng đang mỉm cười với anh, trong lòng Tần Dạ không khỏi nổi lên chút ấm áp, ghé vào tai Lý Tưởng nói: “Hình như cậu từng nói sẽ bảo vệ tôi đúng không? Vậy đoàn chiến nhờ vào cậu.”
Lý Tưởng lập tức gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ là cận vệ của anh!”
Khóe miệng Tần Dạ nhếch lên mỉm cười, anh tin, Long Ngâm khi đoàn chiến sẽ mạnh hơn Trường An năm đó rất nhiều!
Tần Dạ đích thân ra sân đánh cuối, đương nhiên Lưu Xuyên rất yên tâm, rất nhanh liền chọn ra danh sách đoàn chiến: “Đoàn chiến sẽ do sáu người Tần Dạ, Lý Tưởng, tôi, Trạch Văn, Thiếu Khuynh, Tiểu Dư đánh.”
Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên: “Sao không để đội phó đánh phụ trợ?”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Đội hình này để Tiêu Dao đánh phụ trợ không có tác dụng gì lớn, đặc điểm lớn nhất của Tuyết Lang là để Nga Mi Tranh đánh phụ trợ kèm buff, lại có thêm một buff Ngũ Độc để thả chậm nhịp điệu, hiện tại năng lực giải trạng thái của Phương Chi Diên đang đứng đầu liên minh. Nói cách khác, đối với Tuyết Lang, mấy chuyện mất máu mất mana đều là phù du thôi, Tiêu Dao có rất nhiều trận pháp sẽ bị Phương Chi Diên phế hết. Võ Đang chơi phụ trợ sẽ có lợi cho chúng ta hơn, cậu không cần khống chế đối diện, chỉ cần tăng mana cho mọi người, giúp cả đội tăng sức đánh là được.”
Giang Thiếu Khuynh lập tức hiểu rõ gật đầu: “Được.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trận này tôi nghỉ ngơi trước, Tần Dạ vất vả một chút vậy. Đội hình đội tuyển chúng ta sẽ tùy vào đối thủ khác nhau mà điều chỉnh theo, mọi người nên quen với điều này, nghe theo lời đội trưởng, có ai còn ý kiến gì không?”
Mọi người đều tỏ vẻ không còn ý kiến, Lưu Xuyên liền vỗ tay: “Quyết định vậy đi! Ba người đánh lôi đài tranh thủ thời gian tập luyện, còn đoàn chiến sáu người chúng ta từng phối hợp rất nhiều lần, phải làm thế nào mọi người đều hiểu rõ, mấy ngày tới sẽ cùng đánh với máy để làm quen nhịp độ.”
Lưu Xuyên nói: “Hơn nữa, trận này là Tuyết Lang chọn bản đồ, tôi cũng không đoán được Phương Chi Diên sẽ chọn bản đồ nào. Chúng ta cũng không đoán mò mà sẽ làm quen với toàn bộ bản đồ trong kho bản đồ của liên minh chuyên nghiệp, đến khi thi đấu thì tùy cơ ứng biến.”
Mọi người đồng thanh: “Hiểu rồi!”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được rồi, giờ nghỉ trưa đã, sau đó huấn luyện tiếp!”
Trong lúc nghỉ trưa, Lưu Xuyên cố ý tới phòng Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn mới chuẩn bị ngủ trưa lại thấy hắn tiến vào, liền ngẩng đầu hỏi: “Sao thế? Còn vấn đề gì nữa à?”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Tại hình như có người nhớ tôi thì phải? Nên tôi qua đây xem sao.”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, xấu hổ nhìn sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng nói: “Không phải anh uống say sao?”
Lưu Xuyên đi tới nhẹ nhàng ôm lấy cậu, cười nói: “Sau khi tỉnh rượu tôi sẽ nhớ lại hết những việc xảy ra khi say, đây là khả năng đặc biệt của tôi… Tôi nhớ rõ, hình như em nói em nhớ tôi, đúng không?”
Tai Ngô Trạch Văn càng ngày càng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Lưu Xuyên lập tức siết chặt tay, gắt gao ôm cậu vào trong ngực, cảm nhận được hương vị và nhiệt độ cơ thể quen thuộc.
Hai người ôm nhau một lát, Lưu Xuyên mới nói: “Gần đây cảm thấy thế nào? Nếu có thể thì sau khi đánh xong Tuyết Lang, hai trận tiếp theo tôi sẽ để em đấu võ đài. Đến thời điểm đấu với Thất Tinh Thảo em mới có đủ kinh nghiệm đấu với Luân thần, hiện tại trong đội cũng chỉ có mình em mới đủ năng lực liều mạng với cậu ta…”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Anh thì sao? Chẳng phải anh đánh với Luân thần sẽ nắm chắc phần thắng hơn sao?”
Lưu Xuyên lắc lắc đầu nói: “Tôi muốn chuyên tâm lo đoàn chiến, đấu lôi đài không thể tiêu hao quá nhiều tinh lực. Tôi nghĩ mùa giải này Tiêu Tư Kính cũng sẽ không lên lôi đài. Chúng tôi dù sao cũng đều là đội trưởng lão làng, sức lực có hạn đương nhiên phải ưu tiên đảm bảo cho đoàn chiến, lôi đài giao cho người mới thôi. Em nên luyện tập nhiều hơn một chút, bình thường khi rảnh có thể hẹn đánh với sư phụ Trương Thư Bình xem.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lưu Xuyên mỉm cười vuốt tóc cậu nói: “Trong những người mới, tôi tin tưởng em nhất, cố gắng lên.”
***
Một tuần huấn luyện cấp tốc trôi qua rất nhanh, cuối cùng ngày 10 tháng Ba cũng đến. Toàn bộ 18 đội tuyển của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp tới Thượng Hải dự thi, tham gia lễ khai mạc mùa giải thứ 13.
Sau khi các thành viên Long Ngâm xuất hiện liền bị phóng viên vây quanh, các phóng viên kích động liều mạng dí micro vào Tần Dạ: “Dạ Sắc đại thần! Anh đột nhiên trở lại gia nhập Long Ngâm, quyết định này khiến mọi người rất bất ngờ, anh có gì muốn nói không?”
“Anh cảm thấy phong độ hiện tại có còn xứng với danh hiệu thích khách đệ nhất liên minh không? Trận đấu sắp tới có nắm chắc không?”
“Dạ Sắc đại thần, trận khai mạc sẽ giao thủ với đội trưởng cũ của đội tuyển Trường An, anh cảm thấy thế nào?”
Sau khi công khai danh sách tuyển thủ của Long Ngâm, cả forum lẫn weibo đều sôi trào. Tần Dạ mấy ngày này cũng không vào weibo, nếu không anh chắc chắn sẽ thấy repost vượt quá trăm ngàn, không hổ là “Nữ thần” trước đây của liên minh.
Tuy rằng sau này công khai giới tính cũng ảnh hưởng một chút tới độ yêu thích, nhưng thực lực của Tần Dạ vẫn được rất nhiều người chơi Nga Mi khẳng định, lượng fan vẫn khổng lồ như trước. Nhất là sau khi Trường An giải tán, phần lớn fan Trường An đều luyến tiếc Tần Dạ. Hôm nay “Dạ Sắc nữ thần” trở lại, nhìn ID quen thuộc này xuất hiện, nhiều người kích động đến phát khóc!
Sau một năm Tần Dạ mới lộ diện lại trước truyền thông đương nhiên sẽ gây chú ý cho toàn bộ báo giới. Ngay cả Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên luôn phải tiếp nhận phỏng vấn cũng phải nhường đường cho Tần Dạ.
Đối diện với đủ loại câu hỏi của phóng viên, Tần Dạ bình tĩnh nói: “Sau khi Trường An giải tán tôi đã giải nghệ, vốn cũng nghĩ sẽ cứ thế rời đi, nhưng Xuyên đội nói cậu ta vẫn chưa muốn buông tay, Tứ Lam cũng vậy, chúng tôi tuổi cũng không còn trẻ, thôi thì cố gắng một lần, vì vậy tôi trở lại cùng bọn họ.”
Tần Dạ nhìn Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên bên cạnh, khẽ cười cười nói: “Hiện tại tôi là đội viên chính thức của Long Ngâm, vì đội mình, tôi sẽ cố gắng đánh tốt từng trận một, dù đối thủ là ai đi nữa!”
Tần Dạ quyết đoán trả lời khiến các phóng viên bị thuyết phục – anh vẫn là Tần Dạ năm đó! Là Tần Dạ không nương tay với bất cứ đối thủ nào! Dù trước mắt là ai, móng vuốt của anh cũng sẽ không lưu tình nghênh đón!
Dương Kiếm lướt weibo thấy toàn icon ngọn nến, fan Trường An từng rất ghét Dương Kiếm nhưng cũng không đành lòng mà thắp nến cầu chúc cho đội trưởng cũ: “Kiếm Ngân xin hãy bảo trọng.” “Đội phó Dương tôi thấy thương cho cậu.” “Thượng Đế phù hộ cậu không phải đấu với Dạ Dạ.” “Đội phó Dương, cậu đoán xem cậu sẽ bị Dạ Dạ cào cho mất máu mấy tầng?”
Dương Kiếm ngồi trong hậu trường nhàm chán lướt weibo, thấy trang chủ có một đống người @ thắp nến cho cậu, nhất thời buồn bực muốn hộc máu: “Đệch, không phải tôi còn chưa thua sao? Mấy người này sao lại như thế, chẳng lẽ bọn họ xác định tôi sẽ thua à?”
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Không cần tức giận, bình tĩnh chút đi.”
Dương Kiếm đang nóng lại nhìn thấy ánh mắt mỉm cười của đội trưởng, tỉnh táo lại thở sâu nói: “Chỉ là Tần Dạ thôi mà, tôi không sợ anh ta!”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng Dương Kiếm vẫn có chút chột dạ.
Trước đây khi Trường An giải tán, cậu vừa bội phục, vừa đố kỵ lại mang theo chút tâm tình khó chịu phức tạp. Sau khi Trường An không còn, cậu vẫn luôn áy náy với Tần Dạ, nói thật, cậu sợ nhất là phải đấu với Tần Dạ… Thà đấu với ông anh bụng đầy ý xấu còn hơn một mình đấu với Tần Dạ.
Đáy lòng Dương Kiếm mặc niệm: “Anh, ngàn vạn lần xin anh đừng cho Tần Dạ đấu võ đài, không muốn cho Tần Dạ đấu võ đài, không muốn…”
Phương Chi Diên thấy tên nhóc bên cạnh vẫn cúi đầu, nhịn không được nói: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Dương Kiếm xấu hổ nói: “Không có gì.”
Đúng lúc này, đội tuyển Long Ngâm sau khi thoát khỏi vòng vây của phóng viên cuối cùng cũng vào được phòng nghỉ trong hậu trường.
Tuyển thủ các đội tuyển lớn đã vào trong chuẩn bị, Lưu Xuyên cùng mọi người tìm chỗ ngồi xuống. Dương Kiếm ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Tần Dạ, Dương Kiếm xấu hổ đứng lên, ra vẻ bình tĩnh chào hỏi nói: “Khụ, Tần Dạ, đã lâu không gặp.”
Tuy trên mặt rất bình tĩnh nhưng rõ ràng ánh mắt có chút nhột.
Tần Dạ thản nhiên thoáng cười nói: “Đội phó Dương, cậu có vẻ trưởng thành hơn hồi trước nha.”
Dương Kiếm: “…”
Câu này ý là trước đây tôi rất trẻ con sao?
Bị lời nói sắc bén của Tần Dạ khiến cho mặt đỏ tai hồng, Dương Kiếm xấu hổ nhìn qua chỗ khác lại thấy ánh mắt cười tủm tỉm của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cũng không định nói đỡ cho em trai mà lại còn đâm thêm một nhát: “Đúng nha, chỉ số thông minh tiến bộ hơn trước, đáng tiếc là vẫn thua thôi.”
Dương Kiếm: “…”
Lưu Xuyên và Tần Dạ cùng nhau xoay người đi, Dương Kiếm đứng đó dở khóc dở cười.
Phương Chi Diên đi tới phía trước, mỉm cười vỗ vai cậu, ôn nhu nói: “Dương Tiểu Kiếm, cậu không cần để ý tới bọn họ, đây là kiểu công kích tâm lý vụng về, tôi đến giải trạng thái cho cậu đây… Thấy đỡ hơn chưa?”
Dương Kiếm đỏ bừng mặt: “Đội trưởng, anh đừng có dùng cái trò dỗ trẻ con này được không?”
Phương Chi Diên cười cười, nghiêm túc nhìn cậu nói: “Bỏ qua hết đi, tin tưởng bản thân là được.”
Nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của hắn, Dương Kiếm trầm mặc một lát, gật mạnh đầu nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ cố hết sức.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT